“Mặc kệ, ta đi ra ngoài rồi sẽ trở lại, nơi này giao cho các ngươi.” Trúc Hư Vô ném lại những lời này rồi vui vui vẻ vẻ bỏ chạy, chỉ còn lại Trúc Vô và Trúc Hữu mắt to trừng mắt nhỏ.
Đúng lúc này, Bạch Giản Trúc đã đứng một bên, nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, sư thúc, vậy có dùng Tứ Tượng Ưu Phiền kính nữa hay không?”
“Đương nhiên là phải dùng. Đối với loại người đầu đất chỉ vì một việc nhỏ mà tâm trí đã bất ổn như ngươi, ngươi không dùng thì ai dùng? Hơn nữa, là sư tổ ngươi chỉ đích danh ngươi, ngươi mà không đi, chờ hắn quay về thì sẽ phải chịu tội.” Trúc Vô trừng mắt nhìn hắn, nếu không phải tại ngươi thì sư phụ cũng sẽ không chạy đi. Nếu hắn một đi không trở lại thì tội của ngươi liền lớn.
Bạch Giản Trúc khẽ cau mày, nhẹ giọng hỏi: “Thứ này thực sự có tác dụng?”
“Việc này… đưng nhiên là có tác dụng. Sư phụ chính là tu sĩ Nguyên Anh, lại không phải là tiểu hài tử, sao có thể gạt người?” Tuy Trúc Vô lớn tiếng nói như vậy nhưng thật ra trong lòng cũng có chút chột dạ, có tấm gương vị sư phụ tràn đầy lòng hiếu kỳ kia, hiệu quả của Tứ Tượng Ưu Phiền kính này thật đúng là khiến người ta phải nghi ngờ.
“Vậy con sẽ đi thu thập một chút và nói với các sư huynh một tiếng rồi sẽ tới.” Bạch Giản Trúc xem xét Tứ Tượng kính, bất đắc dĩ nói.
Trúc Vô chắp tay sau lưng, nghiêm khắc nói: “Đừng có than thở nữa, bình thường ta đã quản giáo các ngươi lơi lỏng quá rồi, giao đãi hết những việc vặt vãnh đi rồi mau tới đây, ta chờ.”
“Dạ.” Bạch Giản Trúc rời khỏi đại điện, chỉ chốc lát đã thần thanh khí sảng trở về, sắc mặt không tệ đi vào Tứ Tượng kính.
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, Trúc Vô nói với Trúc Hữu: “Sư huynh, tiểu tử này còn không biết thủ đoạn của sư phụ đâu, tu sĩ Nguyên Anh đâu phải là ngồi không, một hồi sẽ được nếm mùi đau khổ.”
“Ta cũng chưa từng tiến vào Tứ Tượng kính này, không biết tình huống bên trong thế nào, tuy nhiên đồ của sư phụ thì không thể nhẹ nhàng được.” Trúc Hữu cũng đồng ý với lời hắn nói.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu liền định rời khỏi đại điện, còn có rất nhiều việc vặt vãnh chờ hai người bọn họ đi làm.
Nhưng, hai bọn hắn còn chưa ra tới cửa, Tứ Tượng kính đã phóng ra ánh sáng mãnh liệt, Bạch Giản Trúc bị ném văng ra khỏi Tứ Tượng kính, cả người đập trên sàn.
“Nhanh vậy sao?” Hai người chấn động, vẫn chưa được một khắc mà.
Ánh mắt Bạch Giản Trúc hơi dại ra, trên mặt có chút hoảng sợ, liếc mắt một cái là nhìn ra được tâm trạng hắn đang không yên.
“Giản Trúc, sao ngươi nhanh như vậy đã vì tâm trí không kiên định mà bị ném ra?” Trúc Vô quan tâm hỏi, đồng thời cũng muốn nghe một chút tình cảnh bên trong.
Nhưng sau khi Bạch Giản Trúc phục hồi tinh thần lại cũng không nói gì, chỉ buông một câu: “Con lại đi vào.”
Sau đó hắn lại oạch một cái chui vào trong Tứ Tượng kính, nhưng lại chưa được bao lâu hắn đã lại bị ném ra. Không đợi Trúc Vô quan tâm hỏi han, hắn biểu cảm dữ tợn lại vọt đi vào. Theo số lần đi vào tăng lên, biểu cảm lại càng tức giận khiến cho hai người Trúc Vô nhìn mà không hiểu ra sao.
Tuy nhiên, xem ra Tứ Tượng kính này đúng là phát huy tác dụng, vậy thì cứ để hắn ở trong này ép buộc đi. Hai người liếc mắt lẫn nhau, gật gật đầu, vung tay áo nghênh ngang mà đi.
Thật ra Bạch Giản Trúc cũng không kịp nhìn thấy cái gì bên trong, hắn vừa bước vào Tứ Tượng kính đã bắt gặp một cái hồ rất đẹp, không đợi hắn nhìn kỹ đã thấy trên mặt cỏ bên hồ, Kim Phi Dao đang ngồi ăn thịt nướng, mà trên đống lửa trước mặt nàng đang có một nhánh cây xuyên qua một con thỏ lông trắng như tuyết. Con thỏ kia chính là con thỏ mà hồi bé Bạch Giản Trúc đã nuôi, nó đã chết từ lâu rồi nhưng con cháu của nó vẫn còn, vẫn được hắn nuôi dưỡng. Trên tai con thỏ kia có một lỗ thủng cho nên hắn vừa liếc mắt một cái đã nhận ra.
Mà Kim Phi Dao sau khi nhìn thấy hắn còn xé một cái chân thỏ ra, vẻ mắt gọi đòn hỏi: “Bạch huynh, tới đây ăn một cái chân thỏ không?”
Bạch Giản Trúc lửa giận tận trời nhưng còn chưa kịp há miệng chửi người đã bị Tứ Tượng kính ném ra.
Chỉ cần tâm trí hắn hơi loạn, cảm xúc biến đổi là sẽ bị Tứ Tượng kính ném ra. Mà mỗi lần sau tiến vào Tứ Tượng kính đều có thể nhìn thấy Kim Phi Dao ngồi bên trong nhìn hắn, từ ăn con thỏ đến nghịch lớp da thỏ, lại đến cảnh bắt nạt con thỏ của hắn dù nó đang sống sờ sờ. Bạch Giản Trúc hiểu ra đây chính là ảo giác để khảo nghiệm hắn, liền tĩnh tâm lại, mặc kệ Kim Phi Dao làm trò, không để ý đến nàng nữa.
Nhưng sau khi Kim Phi Dao đưa một chân thỏ cọ vào quần áo hắn thì hắn vẫn không nhịn được mà nổi giận, sau đó kết cục chính là bị ném ra khỏi Tứ Tượng kính.
Hắn ở trong này tôi luyện tâm trí, còn Kim Phi Dao ở phương xa lại đúng là đang ăn thịt nướng.
Đống lửa được chất thêm cành khô đang hừng hực thiêu đốt, mùi thịt nướng thơm nức mũi đang phiêu đãng trong sơn cốc.
Kim Phi Dao và Bố Tự Du ngồi bên đống lửa, trên đầu là một bầu trời sao, phía trước là con dê núi đang tỏa ra mùi hương thơm nức. Con dê này chính là con dê của Kim Phi Dương đã bị Kim Phi Dao bắt lúc trước, thấy nó béo tốt liền giết nướng ăn.
“Uống thử ngụm rượu không? Do Ma tộc làm ra, thượng phẩm yêu đảm rượu, giá bán rất đắt đấy.” Bố Tự Du bên cạnh đưa một ống trúc qua, bên trong có một ít rượu.
Kim Phi Dao nhận lấy ngửi ngửi, mùi rượu nhàn nhàn bay lên, “Bình thường ta chỉ uống rượu hoa hoặc rượu trái cây, đây hẳn là rượu đảm yêu thú, không biết vị ra sao?”
Bố Tự Du cắn một miếng thịt dê, nhồm nhoàm nói: “Tự nhiên là hơi cay và đắng, có tác dụng làm bình tâm, hết đắng sẽ thấy ngọt.”
Nghe hắn nói cũng có vẻ được, Kim Phi Dao liền uống một ngụm, sau đó lập tức quay đầu phun hết ra. Nàng dùng sức nhổ ra đất, “Thứ gì vậy? Thế này mà bảo là hơi đắng? Hoàn toàn là đắng tới cực điểm thì có. Phi, thứ này mà cũng cho người uống sao?”
“Này, ngươi quá lãng phí rồi, đây là thứ tốt đấy.” Bố Tự Du đau lòng hô, giơ tay đoạt lại ống trúc.
Kim Phi Dao chỉ uống một ngụm, bên trong vẫn còn nhiều, không thể lãng phí được. Đoạt lấy ống trúc, hắn cũng không ghét bỏ, ngửa đầu uống cạn, sau đó vui sướng chậc lưỡi, “Hương vị thật tuyệt. Nữ nhân đúng là không biết thưởng thức, rượu hoa rượu trái cây gì chứ, hương vị quá nhạt, chả có gì ngon.”
“Đây chính là nguyên nhân. Rượu mạnh như vậy chỉ cần uống một chút là say. Đến lúc đó thần trí không rõ, để cho đám nam nhân chiếm tiện nghi thì sao? Hơn nữa, rượu hoa và trái cây không những uống nhiều không say mà còn có thể làm đẹp da nữa.” Kim Phi Dao xẻo một miếng thịt dê nhét vào mồm, muốn nhanh nhanh chóng chóng tiêu trừ vị cay đắng trong miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa biện hộ cho các nữ tu sĩ.
Bố Tự Du nhìn nàng khoa trương ăn, nhịn không được cười nói: “Bằng vào tướng ăn này của ngươi thì ai thèm chiếm tiện nghi chứ.”
“Hừ.” Kim Phi Dao trợn mắt với hắn, vừa định cắt một cái chân dê khác xuống đã bị Mập Mạp ngồi bên đoạt mất.
“Con linh thú này của ngươi đúng là đặc biệt. Đã cấp bốn rồi, có thể dễ dàng đối phó với tu sĩ Trúc Cơ. Tuy nhiên, sao ta chưa từng nhìn thấy giống ếch này nhỉ? Ngươi kiếm ở đâu ra vậy? Có năng lực gì khác thường không?” Bố Tự Du uống một ngụm rượu nhỏ, nhìn Mập Mạp ngồi đối diện, từ đầu tới giờ nó ngoại trừ ăn thì chỉ biết nhìn hắn.
Kim Phi Dao đắc ý nói: “Nó là Thái Tử thú, ngươi nhìn nó xem, toàn thân ôn nhuận như ngọc, lại có vân văn. Lực đại vô cùng, diện mạo tuấn mỹ, chỉ phải tội là cái gì cũng ăn. Lần trước còn cướp cả pháp bảo của người ta nuốt vào bụng. Về sau nếu có thứ gì ném đi thì tiếc mà giữ thì chiếm chỗ thì có thể trực tiếp ném cho nó ăn.”
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt đang dại ra của Mập Mạp đột nhiên trở nên sắc bén, một khúc xương dê liền bay vèo tới, đập bốp vào đầu Kim Phi Dao.
“Ha ha ha… Cười chết ta. Ngươi lại không tránh được công kích của linh thú, đồ thiếu đầu óc. Mà linh thú của ngươi lại dám phản kháng ngươi cũng thật là thiên hạ kỳ sự.” Bố Tự Du phun một ngụm rượu ra, ôm bụng cười nói.
“Cười cái gì mà cười!” Kim Phi Dao tức giận mắng.
Kim Phi Dao càng mắng thì hắn càng cười to, trong sơn cốc tràn ngập mùi rượu thịt và tiếng cười, phi thường náo nhiệt.
“Bố Tự Du, các ngươi ở đây thật vui vẻ nha, cũng không chờ ta đến đã bắt đầu ăn rồi.” Đúng lúc này có người đi ra từ trong đám cây phía xa, hếch mũi hít hà.
Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn người tới, ngây ngẩn cả người. Trên đầu người này là hai cái sừng rất dài, tóc màu đỏ, mặc quần áo dị tộc, đây không phải là đặc điểm của người Ma tộc sao? Nàng nhịn không được hỏi: “Bố Tự Du, bằng hữu ngươi nói muốn đợi là người Ma tộc?”
“Không phải, người Ma tộc sao có thể xuất hiện ở đây, hắn chính là bụi nhân mà ta nói đến, lát nữa sẽ dẫn chúng ta vào địa giới Ma tộc.” Bố Tự Du không thèm quay người, vẫn ăn thịt như thường.
Không phải là người Ma tộc sao lại mọc sừng, còn cả mái tóc đỏ rực kia nữa? Kim Phi Dao khó hiểu nhìn người kia.
Người này cũng không khách khí, tự chạy tới bên đống lửa, ngồi xuống cạnh Mập Mạp, liếc Mập Mạp một cái rồi nói: “Lương thực dự phòng thật là lớn, phơi thành thịt khô cũng đủ ăn mấy ngày.”
Mập Mạp lúc này không phản ứng lại vì không hiểu lương thực dự phòng là gì, còn Kim Phi Dao thì mồ hôi đầy đầu, người này nghĩ đến cái gì vậy chứ?
Sau khi ngồi xuống, hắn cũng không giới thiệu gì hết, lấy một con dao nhỏ ra cắt thịt ăn, dường như cảm thấy hai cái sừng trên đầu quá vướng víu, hắn đưa tay lên quơ quơ, cạch một tiếng tháo xuống. Lấy đôi sừng ra, hắn nghĩ để bên đống lửa có khả năng bị bén lửa liền nhìn chung quanh rồi thuận tay đeo lên đầu Mập Mạp.
Không biết thứ này có cơ quan gì mà sau khi hai cái sừng được đặt lên đầu Mập Mạp thì liền găm cứng vào đó.
Sau đó, hắn vừa ăn thịt vừa nói với Kim Phi Dao còn đang sững sờ: “Làm nghề của chúng ta cần phải ngụy trang. Chắc chắn vừa rồi ngươi cho rằng ta là người Ma tộc đúng không? Phải có lớp ngụy trang hoàn mỹ như vậy mới có thể qua lại tự nhiên ở địa giới Ma tộc, những bụi nhân khác đều không làm tốt bằng ta. Đôi sừng này là sừng ma nhân hàng thật giá thật đấy, còn tóc ta là dùng nước của quả Viêm Thương để nhuộm, gặp nước không phai, nhuộm một lần có thể giữ được ba tháng. Ngươi đừng nghĩ rằng chỉ cần dùng nước quả Viêm Thương là được, còn cần có phối phương độc môn khác nữa. Có người cũng bắt chước ta, ai dè vừa mới gặp mưa đã thành một cái đầu âm dương nửa đen nửa hồng, cười chết người.”
Kim Phi Dao không nghe lời hắn vào tai, chỉ nhìn chằm chằm hai cái sừng trên đầu Mập Mạp, đột nhiên ý thức được một vấn đề: chẳng lẽ lát nữa ta cũng phải đội hai cái sừng lên đầu sao?
Đúng lúc này, Bạch Giản Trúc đã đứng một bên, nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, sư thúc, vậy có dùng Tứ Tượng Ưu Phiền kính nữa hay không?”
“Đương nhiên là phải dùng. Đối với loại người đầu đất chỉ vì một việc nhỏ mà tâm trí đã bất ổn như ngươi, ngươi không dùng thì ai dùng? Hơn nữa, là sư tổ ngươi chỉ đích danh ngươi, ngươi mà không đi, chờ hắn quay về thì sẽ phải chịu tội.” Trúc Vô trừng mắt nhìn hắn, nếu không phải tại ngươi thì sư phụ cũng sẽ không chạy đi. Nếu hắn một đi không trở lại thì tội của ngươi liền lớn.
Bạch Giản Trúc khẽ cau mày, nhẹ giọng hỏi: “Thứ này thực sự có tác dụng?”
“Việc này… đưng nhiên là có tác dụng. Sư phụ chính là tu sĩ Nguyên Anh, lại không phải là tiểu hài tử, sao có thể gạt người?” Tuy Trúc Vô lớn tiếng nói như vậy nhưng thật ra trong lòng cũng có chút chột dạ, có tấm gương vị sư phụ tràn đầy lòng hiếu kỳ kia, hiệu quả của Tứ Tượng Ưu Phiền kính này thật đúng là khiến người ta phải nghi ngờ.
“Vậy con sẽ đi thu thập một chút và nói với các sư huynh một tiếng rồi sẽ tới.” Bạch Giản Trúc xem xét Tứ Tượng kính, bất đắc dĩ nói.
Trúc Vô chắp tay sau lưng, nghiêm khắc nói: “Đừng có than thở nữa, bình thường ta đã quản giáo các ngươi lơi lỏng quá rồi, giao đãi hết những việc vặt vãnh đi rồi mau tới đây, ta chờ.”
“Dạ.” Bạch Giản Trúc rời khỏi đại điện, chỉ chốc lát đã thần thanh khí sảng trở về, sắc mặt không tệ đi vào Tứ Tượng kính.
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, Trúc Vô nói với Trúc Hữu: “Sư huynh, tiểu tử này còn không biết thủ đoạn của sư phụ đâu, tu sĩ Nguyên Anh đâu phải là ngồi không, một hồi sẽ được nếm mùi đau khổ.”
“Ta cũng chưa từng tiến vào Tứ Tượng kính này, không biết tình huống bên trong thế nào, tuy nhiên đồ của sư phụ thì không thể nhẹ nhàng được.” Trúc Hữu cũng đồng ý với lời hắn nói.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu liền định rời khỏi đại điện, còn có rất nhiều việc vặt vãnh chờ hai người bọn họ đi làm.
Nhưng, hai bọn hắn còn chưa ra tới cửa, Tứ Tượng kính đã phóng ra ánh sáng mãnh liệt, Bạch Giản Trúc bị ném văng ra khỏi Tứ Tượng kính, cả người đập trên sàn.
“Nhanh vậy sao?” Hai người chấn động, vẫn chưa được một khắc mà.
Ánh mắt Bạch Giản Trúc hơi dại ra, trên mặt có chút hoảng sợ, liếc mắt một cái là nhìn ra được tâm trạng hắn đang không yên.
“Giản Trúc, sao ngươi nhanh như vậy đã vì tâm trí không kiên định mà bị ném ra?” Trúc Vô quan tâm hỏi, đồng thời cũng muốn nghe một chút tình cảnh bên trong.
Nhưng sau khi Bạch Giản Trúc phục hồi tinh thần lại cũng không nói gì, chỉ buông một câu: “Con lại đi vào.”
Sau đó hắn lại oạch một cái chui vào trong Tứ Tượng kính, nhưng lại chưa được bao lâu hắn đã lại bị ném ra. Không đợi Trúc Vô quan tâm hỏi han, hắn biểu cảm dữ tợn lại vọt đi vào. Theo số lần đi vào tăng lên, biểu cảm lại càng tức giận khiến cho hai người Trúc Vô nhìn mà không hiểu ra sao.
Tuy nhiên, xem ra Tứ Tượng kính này đúng là phát huy tác dụng, vậy thì cứ để hắn ở trong này ép buộc đi. Hai người liếc mắt lẫn nhau, gật gật đầu, vung tay áo nghênh ngang mà đi.
Thật ra Bạch Giản Trúc cũng không kịp nhìn thấy cái gì bên trong, hắn vừa bước vào Tứ Tượng kính đã bắt gặp một cái hồ rất đẹp, không đợi hắn nhìn kỹ đã thấy trên mặt cỏ bên hồ, Kim Phi Dao đang ngồi ăn thịt nướng, mà trên đống lửa trước mặt nàng đang có một nhánh cây xuyên qua một con thỏ lông trắng như tuyết. Con thỏ kia chính là con thỏ mà hồi bé Bạch Giản Trúc đã nuôi, nó đã chết từ lâu rồi nhưng con cháu của nó vẫn còn, vẫn được hắn nuôi dưỡng. Trên tai con thỏ kia có một lỗ thủng cho nên hắn vừa liếc mắt một cái đã nhận ra.
Mà Kim Phi Dao sau khi nhìn thấy hắn còn xé một cái chân thỏ ra, vẻ mắt gọi đòn hỏi: “Bạch huynh, tới đây ăn một cái chân thỏ không?”
Bạch Giản Trúc lửa giận tận trời nhưng còn chưa kịp há miệng chửi người đã bị Tứ Tượng kính ném ra.
Chỉ cần tâm trí hắn hơi loạn, cảm xúc biến đổi là sẽ bị Tứ Tượng kính ném ra. Mà mỗi lần sau tiến vào Tứ Tượng kính đều có thể nhìn thấy Kim Phi Dao ngồi bên trong nhìn hắn, từ ăn con thỏ đến nghịch lớp da thỏ, lại đến cảnh bắt nạt con thỏ của hắn dù nó đang sống sờ sờ. Bạch Giản Trúc hiểu ra đây chính là ảo giác để khảo nghiệm hắn, liền tĩnh tâm lại, mặc kệ Kim Phi Dao làm trò, không để ý đến nàng nữa.
Nhưng sau khi Kim Phi Dao đưa một chân thỏ cọ vào quần áo hắn thì hắn vẫn không nhịn được mà nổi giận, sau đó kết cục chính là bị ném ra khỏi Tứ Tượng kính.
Hắn ở trong này tôi luyện tâm trí, còn Kim Phi Dao ở phương xa lại đúng là đang ăn thịt nướng.
Đống lửa được chất thêm cành khô đang hừng hực thiêu đốt, mùi thịt nướng thơm nức mũi đang phiêu đãng trong sơn cốc.
Kim Phi Dao và Bố Tự Du ngồi bên đống lửa, trên đầu là một bầu trời sao, phía trước là con dê núi đang tỏa ra mùi hương thơm nức. Con dê này chính là con dê của Kim Phi Dương đã bị Kim Phi Dao bắt lúc trước, thấy nó béo tốt liền giết nướng ăn.
“Uống thử ngụm rượu không? Do Ma tộc làm ra, thượng phẩm yêu đảm rượu, giá bán rất đắt đấy.” Bố Tự Du bên cạnh đưa một ống trúc qua, bên trong có một ít rượu.
Kim Phi Dao nhận lấy ngửi ngửi, mùi rượu nhàn nhàn bay lên, “Bình thường ta chỉ uống rượu hoa hoặc rượu trái cây, đây hẳn là rượu đảm yêu thú, không biết vị ra sao?”
Bố Tự Du cắn một miếng thịt dê, nhồm nhoàm nói: “Tự nhiên là hơi cay và đắng, có tác dụng làm bình tâm, hết đắng sẽ thấy ngọt.”
Nghe hắn nói cũng có vẻ được, Kim Phi Dao liền uống một ngụm, sau đó lập tức quay đầu phun hết ra. Nàng dùng sức nhổ ra đất, “Thứ gì vậy? Thế này mà bảo là hơi đắng? Hoàn toàn là đắng tới cực điểm thì có. Phi, thứ này mà cũng cho người uống sao?”
“Này, ngươi quá lãng phí rồi, đây là thứ tốt đấy.” Bố Tự Du đau lòng hô, giơ tay đoạt lại ống trúc.
Kim Phi Dao chỉ uống một ngụm, bên trong vẫn còn nhiều, không thể lãng phí được. Đoạt lấy ống trúc, hắn cũng không ghét bỏ, ngửa đầu uống cạn, sau đó vui sướng chậc lưỡi, “Hương vị thật tuyệt. Nữ nhân đúng là không biết thưởng thức, rượu hoa rượu trái cây gì chứ, hương vị quá nhạt, chả có gì ngon.”
“Đây chính là nguyên nhân. Rượu mạnh như vậy chỉ cần uống một chút là say. Đến lúc đó thần trí không rõ, để cho đám nam nhân chiếm tiện nghi thì sao? Hơn nữa, rượu hoa và trái cây không những uống nhiều không say mà còn có thể làm đẹp da nữa.” Kim Phi Dao xẻo một miếng thịt dê nhét vào mồm, muốn nhanh nhanh chóng chóng tiêu trừ vị cay đắng trong miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa biện hộ cho các nữ tu sĩ.
Bố Tự Du nhìn nàng khoa trương ăn, nhịn không được cười nói: “Bằng vào tướng ăn này của ngươi thì ai thèm chiếm tiện nghi chứ.”
“Hừ.” Kim Phi Dao trợn mắt với hắn, vừa định cắt một cái chân dê khác xuống đã bị Mập Mạp ngồi bên đoạt mất.
“Con linh thú này của ngươi đúng là đặc biệt. Đã cấp bốn rồi, có thể dễ dàng đối phó với tu sĩ Trúc Cơ. Tuy nhiên, sao ta chưa từng nhìn thấy giống ếch này nhỉ? Ngươi kiếm ở đâu ra vậy? Có năng lực gì khác thường không?” Bố Tự Du uống một ngụm rượu nhỏ, nhìn Mập Mạp ngồi đối diện, từ đầu tới giờ nó ngoại trừ ăn thì chỉ biết nhìn hắn.
Kim Phi Dao đắc ý nói: “Nó là Thái Tử thú, ngươi nhìn nó xem, toàn thân ôn nhuận như ngọc, lại có vân văn. Lực đại vô cùng, diện mạo tuấn mỹ, chỉ phải tội là cái gì cũng ăn. Lần trước còn cướp cả pháp bảo của người ta nuốt vào bụng. Về sau nếu có thứ gì ném đi thì tiếc mà giữ thì chiếm chỗ thì có thể trực tiếp ném cho nó ăn.”
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt đang dại ra của Mập Mạp đột nhiên trở nên sắc bén, một khúc xương dê liền bay vèo tới, đập bốp vào đầu Kim Phi Dao.
“Ha ha ha… Cười chết ta. Ngươi lại không tránh được công kích của linh thú, đồ thiếu đầu óc. Mà linh thú của ngươi lại dám phản kháng ngươi cũng thật là thiên hạ kỳ sự.” Bố Tự Du phun một ngụm rượu ra, ôm bụng cười nói.
“Cười cái gì mà cười!” Kim Phi Dao tức giận mắng.
Kim Phi Dao càng mắng thì hắn càng cười to, trong sơn cốc tràn ngập mùi rượu thịt và tiếng cười, phi thường náo nhiệt.
“Bố Tự Du, các ngươi ở đây thật vui vẻ nha, cũng không chờ ta đến đã bắt đầu ăn rồi.” Đúng lúc này có người đi ra từ trong đám cây phía xa, hếch mũi hít hà.
Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn người tới, ngây ngẩn cả người. Trên đầu người này là hai cái sừng rất dài, tóc màu đỏ, mặc quần áo dị tộc, đây không phải là đặc điểm của người Ma tộc sao? Nàng nhịn không được hỏi: “Bố Tự Du, bằng hữu ngươi nói muốn đợi là người Ma tộc?”
“Không phải, người Ma tộc sao có thể xuất hiện ở đây, hắn chính là bụi nhân mà ta nói đến, lát nữa sẽ dẫn chúng ta vào địa giới Ma tộc.” Bố Tự Du không thèm quay người, vẫn ăn thịt như thường.
Không phải là người Ma tộc sao lại mọc sừng, còn cả mái tóc đỏ rực kia nữa? Kim Phi Dao khó hiểu nhìn người kia.
Người này cũng không khách khí, tự chạy tới bên đống lửa, ngồi xuống cạnh Mập Mạp, liếc Mập Mạp một cái rồi nói: “Lương thực dự phòng thật là lớn, phơi thành thịt khô cũng đủ ăn mấy ngày.”
Mập Mạp lúc này không phản ứng lại vì không hiểu lương thực dự phòng là gì, còn Kim Phi Dao thì mồ hôi đầy đầu, người này nghĩ đến cái gì vậy chứ?
Sau khi ngồi xuống, hắn cũng không giới thiệu gì hết, lấy một con dao nhỏ ra cắt thịt ăn, dường như cảm thấy hai cái sừng trên đầu quá vướng víu, hắn đưa tay lên quơ quơ, cạch một tiếng tháo xuống. Lấy đôi sừng ra, hắn nghĩ để bên đống lửa có khả năng bị bén lửa liền nhìn chung quanh rồi thuận tay đeo lên đầu Mập Mạp.
Không biết thứ này có cơ quan gì mà sau khi hai cái sừng được đặt lên đầu Mập Mạp thì liền găm cứng vào đó.
Sau đó, hắn vừa ăn thịt vừa nói với Kim Phi Dao còn đang sững sờ: “Làm nghề của chúng ta cần phải ngụy trang. Chắc chắn vừa rồi ngươi cho rằng ta là người Ma tộc đúng không? Phải có lớp ngụy trang hoàn mỹ như vậy mới có thể qua lại tự nhiên ở địa giới Ma tộc, những bụi nhân khác đều không làm tốt bằng ta. Đôi sừng này là sừng ma nhân hàng thật giá thật đấy, còn tóc ta là dùng nước của quả Viêm Thương để nhuộm, gặp nước không phai, nhuộm một lần có thể giữ được ba tháng. Ngươi đừng nghĩ rằng chỉ cần dùng nước quả Viêm Thương là được, còn cần có phối phương độc môn khác nữa. Có người cũng bắt chước ta, ai dè vừa mới gặp mưa đã thành một cái đầu âm dương nửa đen nửa hồng, cười chết người.”
Kim Phi Dao không nghe lời hắn vào tai, chỉ nhìn chằm chằm hai cái sừng trên đầu Mập Mạp, đột nhiên ý thức được một vấn đề: chẳng lẽ lát nữa ta cũng phải đội hai cái sừng lên đầu sao?
/725
|