Hoa Tưởng Dung nghe được vừa kinh ngạc vừa tức giận nói: “Thì ra trước giờ trong mắt ngươi, ta chính là một tồi tệ như vậy, ngay từ đầu ngươi chưa bao giờ tin tưởng ta, ngươi có thể đối xử với ta như thế nào cũng được, ta sẽ không oán dù chỉ nửa lời, cho dù là ông trời không có mắt, khiến ta thân đi đến Tu La địa ngục, ta cũng sẽ không có nửa phần khiếp đảm.
Nhưng Lạc đại phu huynh ấy thực sự là vô tội, ngươi đã không chịu phân trắng đen rõ ràng, giờ lại liên lụy đến cả Trác thị vệ. Nam Dương Vương, thực ra lương tâm ngươi để ở đâu? Trác thị vệ huynh ấy đã vì ngươi mà vào sinh ra tử sao ngươi có thể hoài nghi huynh ấy như vậy chứ!”
Sau khi nói hết những gì ở trong lòng, nàng run rẩy lui về sau vài bước, đau lòng mà nói: “Thật đáng buồn cười, uổng phí ta vẫn luôn sùng bái ngươi, yêu say đắm ngươi, cho rằng ngươi là một người đáng để ta nương tựa, là một bậc anh hùng, không nghĩ tới ngươi lại là một loại người vô sỉ như vậy. Là do ta ngu ngốc đã nhìn lầm ngươi.Nam Dương Vương, từ giờ trở đi, ta với ngươi không còn gì để nói, ta hận ngươi.”
“Nàng hận bổn vương? Nếu không phải là nàng một mực đòi gả cho bổn vương, bổn vương lại làm sao có thể mất đi cơ hội lấy Mi Nhi chứ? Mai Viên vốn dĩ là dành cho Mi Nhi, lại bị nàng cướp lấy.
Chuyện của nàng và Bình Dương Vương ta còn chưa tính đến, giờ lại để bổn vương phát hiện nàng cùng họ Lạc còn có Trác Ngôn mưu đồ gây rối, nàng nói, bổn vương làm sao có thể không hận nàng? Hoa Tưởng Dung, nàng không nên thử thách lòng kiên nhẫn của bổn vương. Ta hỏi nàng, nàng cùng họ Lạc còn có Trác Ngôn đến là có mưu đồ gì?”
Hoa Tưởng Dung hoàn toàn tuyệt vọng, đau đớn trên người dù có đau đến đâu thì cũng chẳng bằng nổi đau của trái tim nỗi đau như dao cắt. Nàng lạnh lùng cười, buồn bã mà tuyệt mĩ, nhìn thấy vẻ mặt thê lương này của nàng càng khiến người ta không thể quên được.
Triệu Đoạt hắn không biết vì cái gì mà lòng có một chút dao động. Nhưng hắn làm sao có thể dao động được? Hắn đường đường là Nam Dương Vương, đối nữ nhân phản bội hắn một chút nương tay cũng không có, hắn như thế nào mà cho phép lòng mình dao động? Hắn lạnh giọng quát: “Nàng có nói hay là không?”
“Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do? Ngươi nghĩ ta có mưu đồ gì cứ xem như là ta có mưu đồ đó đi, dù sao ta hiện giờ thứ gì cũng không có, cái gì đều không để bụng.”
Hoa Tưởng Dung cứ như vậy làm cho Triệu Đoạt tức giận, hắn là không quen nhìn nàng ta với phó bộ dáng như thế này, hắn chính là không thích nàng ta có loại thái độ này, vì thế nghiến răng nói: “Được, một khi đã như vậy thì đừng trách sao bổn vương không khách khí với nàng.”
Hoa Tưởng Dung cũng nào chịu thua ánh mắt quật cường mà nhìn hắn
không khí cứ như vây càng ngày càng lạnh.
Triệu Đoạt mặt lạnh như băng nói:“Thiên đường có đường nàng không đi, địa ngục không cửa nàng lại muốn vào! Hoa Tưởng Dung nàng đừng trách bổn vương không cho nàng cơ hội, bổn vương đã cho nàng cơ hội là do nàng không biết nắm bắt. Nếu đã như vậy, xem ra bổn vương không thể không dụng hình. Người đâu, để nàng ngồi lên ghế hùm.”
Vừa dứt lời, liền có mấy tên thị vệ đến để hành hình. Triệu Đoạt tinh tế mà quan sát thần sắc của Hoa Tưởng Dung, hắn cho rằng Hoa Tưởng Dung chỉ là một nữ nhi yếu đuối, nhất định sẽ sợ đến tội gì cũng nhận. Nhưng điều làm hắn không ngờ là Hoa Tưởng Dung chỉ là nhíu nhíu mày, sắc mặt không có vẻ gì thể hiện sự sợ hãi.
Triệu Đoạt trong lòng buồn bực, chính là tên đã trên dây, lại không thể không phát, vì thế giận dữ hét: “Gia hình!”
Vài tên thị vệ đem Hoa Tưởng Dung áp lên ghế hùm, để cho nàng ngồi ở mặt trên, một người thị vệ đem nửa người trên của nàng ấn thẳng vuông góc cùng bảo trì của hoành ghế, tiếp theo lại đem nàng trói gô ở trên hình cụ, để ngừa nàng giãy giụa. Tiếp theo, hai chân nàng cũng bị trói rồi đặt lên trên ghế, để cho hai chân nàng thẳng thắp mà hướn về phía trước.
Sau khi làm xong hết thảy, vài tên thị vệ đứng qua một bên. Triệu Đoạt nhìn Hoa Tưởng Dung yếu đuối mong manh, lại chuyển mắt nhìn nhìn bên kia ghế hùm bên kia sớm đã chuẩn bị mấy hòn đá, trong mắt lộ ra một tia âm ngoan: “Hoa Tưởng Dung, đây là cơ hội cuối cùng của, nàng có nói hay không?”
Hoa Tưởng Dung cắn chặt răng, mắt ôm hận mà nhìn Triệu Đoạt, nhưng lại không rên một tiếng.
“Dụng hình!” Hắn nói một cách quyết tuyệt. Bọn thị vệ vừa thấy Triệu Đoạt căn bản không có ý dừng lại, không thể không bê ta một cục đá, lót ở dưới chân Hoa Tưởng Dung.
“A!” Ám trong phòng vang lên tiếng la hét đau đớn của Hoa Tưởng Dung, nghe giống như tiếng kêu gào điên cuồng của sư tử, lại như tiếng hú của sói. Mồ hôi ở trong nháy mắt chảy ra, giống như nước mưa chảy xuống hòa với nước mắt của nàng.
“Nói hay không? Nàng rốt cuộc có nói hay không?” Triệu Đoạt trừng mắt rống lên trong tức giận. Hắn không tin, nàng miệng có thể cứng như thế, cho dù là dùng hình, nàng cũng không mở miệng.
Hoa Tưởng Dung suy yếu mà ngẩng đầu, nhìn Triệu Đoạt đạm đạm cười, sau đó liền nhăn mày, nhắm mắt tiếp tục chị đựng đau đớn.
Lại là biểu tình đáng chết này, Triệu Đoạt phẫn hận mà cắn răng: “Hảo, hảo, hảo, nói cho nàng biết nàng có bao nhiêu đạm nhiên, bổn vương liền ban cho nàng bao nhiêu thống khổ, bổn vương muốn nhìn xem rốt cuộc nàng có bao nhiêu cốt khí! Tiếp tục, thêm một cục đá.”
“Vương gia”
Bởi vì thân phận Hoa Tưởng Dung, bọn thị vệ sôi nổi suy đoán Triệu Đoạt bất quá là muốn giáo huấn nàng một chút thôi, cho nên do dự không dám tiến lên. Trong đó một vị thị vệ nói: “Vương gia, hình phạt này đến nam nhân còn không chịu nổi, phu nhân thân kiều thể nhược, sao có thể chịu đựng?”
Triệu Đoạt quay đầu, lạnh lùng nhìn Hoa Tưởng Dung, thấy nàng không dao động chút nào vẫn cứng đầu mà không chịu khuất phục, liền cũng không hề khoan dung, cắn răng quát to: “Thêm!”
Bởi vì đầu gối không thể cong lại, hai chân Hoa Tưởng Dung phi thường đau đớn, mà đôi tay nàng bị trói ra sau lưng, hai chân cũng bị trói lại, cho nên căn bản không thể phản kháng, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn một hòn đá lại được thêm dưới gót chân.Bọn thị vệ thật cẩn thận nhấc chân Hoa Tưởng Dung lên và để thêm môt hòn đá dưới chân nàng. Mỗi lần hòn đá nhích vào thêm một chút, Hoa Tưởng Dung đều sẽ thống khổ mà la lên, mà toàn thân nàng cũng sẽ run lên thêm một chút.
Sau một lúc lâu, kia hòn đá mới nhích đến một nửa, mà người bọn thị vệ sớm đã đầy mồ hôi. Mọi người đều nặng nề hô hấp, động tác cực kỳ cẩn thận, bọn họ biết rõ loại này hình phạt có khả năng tạo thành tàn tật, nếu không cẩn thận nữ nhân trước mắt sẽ xong đời
Triệu Đoạt cau mày, đối với động tác thong thả của bọn thị vệ thập phần bất mãn: “Các ngươi đang làm gì? Chẳng lẽ là đang muốn biểu diễn tiết mục thương hoa tiết ngọc sao?”
Nói xong, không đợi bọn thị vệ giải thích, hắn liền vận dụng nội lực, đánh một chưởng làm cho hòn đá bị đẩy vào.
Chân bộ đột nhiên bị lót càng đau tê tâm phế liệt, Hoa Tưởng Dung cắn răng kêu to giống như đôi chân đang bị cắt rời ra khỏi người nàng.
Triệu Đoạt nhìn bộ dạng thống khổ của nàng, hắn làm không rõ ràng lắm đây là làm sao vậy. Trước kia, thời điểm hắn xem người khác chịu hình thì trong lòng luôn luôn bình thản mà hôm nay, trong lòng có một chút cảm giác khác thường.
Nhưng hắn không có thời gian cẩn thận cân nhắc, chỉ cho đây là một loại kích động khi sắp đạt được kết quả vì thế lớn tiếng quát: “Nàng rốt cuộc có nói hay không?”
Hoa Tưởng Dung suy yếu mà nhìn Triệu Đoạt, nàng miễn cưỡng mở miệng nhưng âm thanh cực nhỏ làm người khác không thể nghe được nàng đag nói cái gì.
Triệu Đoạt nhíu mày, nhìn môi nàng lúc đóng lúc mở thì không khỏi hoảng hốt. Hắn phát hiện hắn cư nhiên lại sợ hãi, hắn sợ từ miệng nàng nghe được những điều mà hắn không muốn nghe cho dù đó là sự thật.
Từ khi nào, chính mình lại để ý đến nàng như vậy, thậm chí thà rằng nàng lừa hắn, hắn cũng không muốn nghe nàng thừa nhận nàng và nam nhân thần bí kia có tư tình, không muốn nghe nàng chính miệng nói ra nàng cùng nam nhân thần bí còn có Trác Ngôn có liên quan.
Hắn chậm rãi đến gần nàng, nhẹ nhàng chạm đến nàng khuôn mặt, duyên dáng tinh xảo từng chút từng chút mà chạm. Hắn nhìn nàng một cách nghiêm túc, đôi mắt hắn sâu không thấy đáy làm cho người khác nhìn vào sẽ nghĩ rằng hắn yêu say đắm nàng.
Nhưng mà, trong khoảnh khắc này, bỗng nhiên hắn lại nắm nàng cằm, dùng sức nâng cầm nàng lên khiến cho nàng phải đối diện với hắn.
“Nàng vừa mới nói gì đó? Lớn tiếng một chút!”
Cằm Hoa Tưởng Dung bị Triệu Đoạt dùng sức nắm liền đỏ lên. Một vài sợi tóc ướt dán lên gương mặt nàng, mồ hôi theo tóc chảy xuống trong rất chật vật. Khóe miệng nàng nở ra một nụ cười trào phúng: “Ngươi muốn biết, ta càng không nói để cho người tức chết? Ha hả, nhìn ngươi tức giận, ta thật là cao hứng, ngươi nghe rõ, ta hận ngươi, ta hận ngươi, ta hận ngươi”
“Nàng nàng dám trêu chọc bổn vương?” Triệu Đoạt hoàn toàn bị chọc giận, sao nàng dám làm như vậy? Trong lòng hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ một ai miệt thị, châm chọc, lừa gạt cùng cười nhạo hắn. Hắn sao có thế sự vô tri cùng khiêu khích của nàng?
Hắn phẫn nộ mà nắm tóc Hoa Tưởng Dung kéo mạnh về phía trước. Hắn híp mắt, tinh tế mà nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi thốt ra mấy chữ: “Nàng muốn chết?”
Hơi thở thô bạo của hắn ngày càng đậm tán ở trong không khí, làm người cảm thấy hô hấp càng thêm khó khăn.
“Ha hả, ha hả a ngươi quả nhiên tức giận” Hoa Tưởng Dung nhìn Triệu Đoạt, trong mắt nàng mênh mông nước mắt tựa như sương mù. Bỗng nhiên, nàng lại cười ha ha lên, nước mắt càng rơi điên cuồng: “Nhìn ngươi thật buồn cười, không nghĩ tới, đường đường Nam Dương Vương cũng sẽ bị dắt mũi, ta thật không biết có phải là vinh hạnh của ta không đây”
Triệu Đoạt nhìn trong mắt Hoa Tưởng Dung có chứa lệ quang, tuy rằng nàng đang cười,nhưng lại lộ ra sự tuyệt vọng. Hắn thật sự có chút đau lòng. Nhưng mà, tay nàng bị nam nhân kia nắm qua, môi bị nam nhân kia hôn qua, toàn thân trên dưới đều bị nam nhân chạm qua. Hắn nghĩ sự phản bội của nàng liền không thế khống chế sự tức giận trong lòng.
“Đem thiết lạc lại đây!”
Triệu Đoạt ra lệnh một tiếng, bọn thị vệ liền hoảng sợ lại không tự chủ được mà lui về sau một bước.
“Như thế nào? Các ngươi đều bị nàng mua chuộc, hay là bị bộ dáng hồ mị của nàng mê hoặc nên không nghe lệnh của bổn vương? Tốt thôi, các ngươi không lấy, bổn vương tự mình đi lấy.”
Lửa giận cuối cùng che đậy lý trí, Triệu Đoạt buông Hoa Tưởng Dung ra, đi đến thiết lạc bàn, cầm lấy cây sắt ở trong lò than đến trước mặt Hoa Tưởng Dung, như là ở nhắc nhở nàng hình phạt có bao nhiêu tàn khốc.
Hoa Tưởng Dung nhìn cây sắt bị đốt đến nóng đỏ thì trong lòng căng thẳng, môi nhịn không được run rẩy một chút. Triệu Đoạt từng bước một về phía nàng tới gần, nàng tựa hồ đã có thể cảm nhận được sức nống của cây sắt kia.
Nàng theo bản năng lùi về sau nhưng đã không có đường lui, sợ hãi xâm nhập nàng ý chí, nàng thấp giọng nỉ non: “Không cần, không cần đối với ta như vậy, không cần”
Nhưng Lạc đại phu huynh ấy thực sự là vô tội, ngươi đã không chịu phân trắng đen rõ ràng, giờ lại liên lụy đến cả Trác thị vệ. Nam Dương Vương, thực ra lương tâm ngươi để ở đâu? Trác thị vệ huynh ấy đã vì ngươi mà vào sinh ra tử sao ngươi có thể hoài nghi huynh ấy như vậy chứ!”
Sau khi nói hết những gì ở trong lòng, nàng run rẩy lui về sau vài bước, đau lòng mà nói: “Thật đáng buồn cười, uổng phí ta vẫn luôn sùng bái ngươi, yêu say đắm ngươi, cho rằng ngươi là một người đáng để ta nương tựa, là một bậc anh hùng, không nghĩ tới ngươi lại là một loại người vô sỉ như vậy. Là do ta ngu ngốc đã nhìn lầm ngươi.Nam Dương Vương, từ giờ trở đi, ta với ngươi không còn gì để nói, ta hận ngươi.”
“Nàng hận bổn vương? Nếu không phải là nàng một mực đòi gả cho bổn vương, bổn vương lại làm sao có thể mất đi cơ hội lấy Mi Nhi chứ? Mai Viên vốn dĩ là dành cho Mi Nhi, lại bị nàng cướp lấy.
Chuyện của nàng và Bình Dương Vương ta còn chưa tính đến, giờ lại để bổn vương phát hiện nàng cùng họ Lạc còn có Trác Ngôn mưu đồ gây rối, nàng nói, bổn vương làm sao có thể không hận nàng? Hoa Tưởng Dung, nàng không nên thử thách lòng kiên nhẫn của bổn vương. Ta hỏi nàng, nàng cùng họ Lạc còn có Trác Ngôn đến là có mưu đồ gì?”
Hoa Tưởng Dung hoàn toàn tuyệt vọng, đau đớn trên người dù có đau đến đâu thì cũng chẳng bằng nổi đau của trái tim nỗi đau như dao cắt. Nàng lạnh lùng cười, buồn bã mà tuyệt mĩ, nhìn thấy vẻ mặt thê lương này của nàng càng khiến người ta không thể quên được.
Triệu Đoạt hắn không biết vì cái gì mà lòng có một chút dao động. Nhưng hắn làm sao có thể dao động được? Hắn đường đường là Nam Dương Vương, đối nữ nhân phản bội hắn một chút nương tay cũng không có, hắn như thế nào mà cho phép lòng mình dao động? Hắn lạnh giọng quát: “Nàng có nói hay là không?”
“Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do? Ngươi nghĩ ta có mưu đồ gì cứ xem như là ta có mưu đồ đó đi, dù sao ta hiện giờ thứ gì cũng không có, cái gì đều không để bụng.”
Hoa Tưởng Dung cứ như vậy làm cho Triệu Đoạt tức giận, hắn là không quen nhìn nàng ta với phó bộ dáng như thế này, hắn chính là không thích nàng ta có loại thái độ này, vì thế nghiến răng nói: “Được, một khi đã như vậy thì đừng trách sao bổn vương không khách khí với nàng.”
Hoa Tưởng Dung cũng nào chịu thua ánh mắt quật cường mà nhìn hắn
không khí cứ như vây càng ngày càng lạnh.
Triệu Đoạt mặt lạnh như băng nói:“Thiên đường có đường nàng không đi, địa ngục không cửa nàng lại muốn vào! Hoa Tưởng Dung nàng đừng trách bổn vương không cho nàng cơ hội, bổn vương đã cho nàng cơ hội là do nàng không biết nắm bắt. Nếu đã như vậy, xem ra bổn vương không thể không dụng hình. Người đâu, để nàng ngồi lên ghế hùm.”
Vừa dứt lời, liền có mấy tên thị vệ đến để hành hình. Triệu Đoạt tinh tế mà quan sát thần sắc của Hoa Tưởng Dung, hắn cho rằng Hoa Tưởng Dung chỉ là một nữ nhi yếu đuối, nhất định sẽ sợ đến tội gì cũng nhận. Nhưng điều làm hắn không ngờ là Hoa Tưởng Dung chỉ là nhíu nhíu mày, sắc mặt không có vẻ gì thể hiện sự sợ hãi.
Triệu Đoạt trong lòng buồn bực, chính là tên đã trên dây, lại không thể không phát, vì thế giận dữ hét: “Gia hình!”
Vài tên thị vệ đem Hoa Tưởng Dung áp lên ghế hùm, để cho nàng ngồi ở mặt trên, một người thị vệ đem nửa người trên của nàng ấn thẳng vuông góc cùng bảo trì của hoành ghế, tiếp theo lại đem nàng trói gô ở trên hình cụ, để ngừa nàng giãy giụa. Tiếp theo, hai chân nàng cũng bị trói rồi đặt lên trên ghế, để cho hai chân nàng thẳng thắp mà hướn về phía trước.
Sau khi làm xong hết thảy, vài tên thị vệ đứng qua một bên. Triệu Đoạt nhìn Hoa Tưởng Dung yếu đuối mong manh, lại chuyển mắt nhìn nhìn bên kia ghế hùm bên kia sớm đã chuẩn bị mấy hòn đá, trong mắt lộ ra một tia âm ngoan: “Hoa Tưởng Dung, đây là cơ hội cuối cùng của, nàng có nói hay không?”
Hoa Tưởng Dung cắn chặt răng, mắt ôm hận mà nhìn Triệu Đoạt, nhưng lại không rên một tiếng.
“Dụng hình!” Hắn nói một cách quyết tuyệt. Bọn thị vệ vừa thấy Triệu Đoạt căn bản không có ý dừng lại, không thể không bê ta một cục đá, lót ở dưới chân Hoa Tưởng Dung.
“A!” Ám trong phòng vang lên tiếng la hét đau đớn của Hoa Tưởng Dung, nghe giống như tiếng kêu gào điên cuồng của sư tử, lại như tiếng hú của sói. Mồ hôi ở trong nháy mắt chảy ra, giống như nước mưa chảy xuống hòa với nước mắt của nàng.
“Nói hay không? Nàng rốt cuộc có nói hay không?” Triệu Đoạt trừng mắt rống lên trong tức giận. Hắn không tin, nàng miệng có thể cứng như thế, cho dù là dùng hình, nàng cũng không mở miệng.
Hoa Tưởng Dung suy yếu mà ngẩng đầu, nhìn Triệu Đoạt đạm đạm cười, sau đó liền nhăn mày, nhắm mắt tiếp tục chị đựng đau đớn.
Lại là biểu tình đáng chết này, Triệu Đoạt phẫn hận mà cắn răng: “Hảo, hảo, hảo, nói cho nàng biết nàng có bao nhiêu đạm nhiên, bổn vương liền ban cho nàng bao nhiêu thống khổ, bổn vương muốn nhìn xem rốt cuộc nàng có bao nhiêu cốt khí! Tiếp tục, thêm một cục đá.”
“Vương gia”
Bởi vì thân phận Hoa Tưởng Dung, bọn thị vệ sôi nổi suy đoán Triệu Đoạt bất quá là muốn giáo huấn nàng một chút thôi, cho nên do dự không dám tiến lên. Trong đó một vị thị vệ nói: “Vương gia, hình phạt này đến nam nhân còn không chịu nổi, phu nhân thân kiều thể nhược, sao có thể chịu đựng?”
Triệu Đoạt quay đầu, lạnh lùng nhìn Hoa Tưởng Dung, thấy nàng không dao động chút nào vẫn cứng đầu mà không chịu khuất phục, liền cũng không hề khoan dung, cắn răng quát to: “Thêm!”
Bởi vì đầu gối không thể cong lại, hai chân Hoa Tưởng Dung phi thường đau đớn, mà đôi tay nàng bị trói ra sau lưng, hai chân cũng bị trói lại, cho nên căn bản không thể phản kháng, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn một hòn đá lại được thêm dưới gót chân.Bọn thị vệ thật cẩn thận nhấc chân Hoa Tưởng Dung lên và để thêm môt hòn đá dưới chân nàng. Mỗi lần hòn đá nhích vào thêm một chút, Hoa Tưởng Dung đều sẽ thống khổ mà la lên, mà toàn thân nàng cũng sẽ run lên thêm một chút.
Sau một lúc lâu, kia hòn đá mới nhích đến một nửa, mà người bọn thị vệ sớm đã đầy mồ hôi. Mọi người đều nặng nề hô hấp, động tác cực kỳ cẩn thận, bọn họ biết rõ loại này hình phạt có khả năng tạo thành tàn tật, nếu không cẩn thận nữ nhân trước mắt sẽ xong đời
Triệu Đoạt cau mày, đối với động tác thong thả của bọn thị vệ thập phần bất mãn: “Các ngươi đang làm gì? Chẳng lẽ là đang muốn biểu diễn tiết mục thương hoa tiết ngọc sao?”
Nói xong, không đợi bọn thị vệ giải thích, hắn liền vận dụng nội lực, đánh một chưởng làm cho hòn đá bị đẩy vào.
Chân bộ đột nhiên bị lót càng đau tê tâm phế liệt, Hoa Tưởng Dung cắn răng kêu to giống như đôi chân đang bị cắt rời ra khỏi người nàng.
Triệu Đoạt nhìn bộ dạng thống khổ của nàng, hắn làm không rõ ràng lắm đây là làm sao vậy. Trước kia, thời điểm hắn xem người khác chịu hình thì trong lòng luôn luôn bình thản mà hôm nay, trong lòng có một chút cảm giác khác thường.
Nhưng hắn không có thời gian cẩn thận cân nhắc, chỉ cho đây là một loại kích động khi sắp đạt được kết quả vì thế lớn tiếng quát: “Nàng rốt cuộc có nói hay không?”
Hoa Tưởng Dung suy yếu mà nhìn Triệu Đoạt, nàng miễn cưỡng mở miệng nhưng âm thanh cực nhỏ làm người khác không thể nghe được nàng đag nói cái gì.
Triệu Đoạt nhíu mày, nhìn môi nàng lúc đóng lúc mở thì không khỏi hoảng hốt. Hắn phát hiện hắn cư nhiên lại sợ hãi, hắn sợ từ miệng nàng nghe được những điều mà hắn không muốn nghe cho dù đó là sự thật.
Từ khi nào, chính mình lại để ý đến nàng như vậy, thậm chí thà rằng nàng lừa hắn, hắn cũng không muốn nghe nàng thừa nhận nàng và nam nhân thần bí kia có tư tình, không muốn nghe nàng chính miệng nói ra nàng cùng nam nhân thần bí còn có Trác Ngôn có liên quan.
Hắn chậm rãi đến gần nàng, nhẹ nhàng chạm đến nàng khuôn mặt, duyên dáng tinh xảo từng chút từng chút mà chạm. Hắn nhìn nàng một cách nghiêm túc, đôi mắt hắn sâu không thấy đáy làm cho người khác nhìn vào sẽ nghĩ rằng hắn yêu say đắm nàng.
Nhưng mà, trong khoảnh khắc này, bỗng nhiên hắn lại nắm nàng cằm, dùng sức nâng cầm nàng lên khiến cho nàng phải đối diện với hắn.
“Nàng vừa mới nói gì đó? Lớn tiếng một chút!”
Cằm Hoa Tưởng Dung bị Triệu Đoạt dùng sức nắm liền đỏ lên. Một vài sợi tóc ướt dán lên gương mặt nàng, mồ hôi theo tóc chảy xuống trong rất chật vật. Khóe miệng nàng nở ra một nụ cười trào phúng: “Ngươi muốn biết, ta càng không nói để cho người tức chết? Ha hả, nhìn ngươi tức giận, ta thật là cao hứng, ngươi nghe rõ, ta hận ngươi, ta hận ngươi, ta hận ngươi”
“Nàng nàng dám trêu chọc bổn vương?” Triệu Đoạt hoàn toàn bị chọc giận, sao nàng dám làm như vậy? Trong lòng hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ một ai miệt thị, châm chọc, lừa gạt cùng cười nhạo hắn. Hắn sao có thế sự vô tri cùng khiêu khích của nàng?
Hắn phẫn nộ mà nắm tóc Hoa Tưởng Dung kéo mạnh về phía trước. Hắn híp mắt, tinh tế mà nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi thốt ra mấy chữ: “Nàng muốn chết?”
Hơi thở thô bạo của hắn ngày càng đậm tán ở trong không khí, làm người cảm thấy hô hấp càng thêm khó khăn.
“Ha hả, ha hả a ngươi quả nhiên tức giận” Hoa Tưởng Dung nhìn Triệu Đoạt, trong mắt nàng mênh mông nước mắt tựa như sương mù. Bỗng nhiên, nàng lại cười ha ha lên, nước mắt càng rơi điên cuồng: “Nhìn ngươi thật buồn cười, không nghĩ tới, đường đường Nam Dương Vương cũng sẽ bị dắt mũi, ta thật không biết có phải là vinh hạnh của ta không đây”
Triệu Đoạt nhìn trong mắt Hoa Tưởng Dung có chứa lệ quang, tuy rằng nàng đang cười,nhưng lại lộ ra sự tuyệt vọng. Hắn thật sự có chút đau lòng. Nhưng mà, tay nàng bị nam nhân kia nắm qua, môi bị nam nhân kia hôn qua, toàn thân trên dưới đều bị nam nhân chạm qua. Hắn nghĩ sự phản bội của nàng liền không thế khống chế sự tức giận trong lòng.
“Đem thiết lạc lại đây!”
Triệu Đoạt ra lệnh một tiếng, bọn thị vệ liền hoảng sợ lại không tự chủ được mà lui về sau một bước.
“Như thế nào? Các ngươi đều bị nàng mua chuộc, hay là bị bộ dáng hồ mị của nàng mê hoặc nên không nghe lệnh của bổn vương? Tốt thôi, các ngươi không lấy, bổn vương tự mình đi lấy.”
Lửa giận cuối cùng che đậy lý trí, Triệu Đoạt buông Hoa Tưởng Dung ra, đi đến thiết lạc bàn, cầm lấy cây sắt ở trong lò than đến trước mặt Hoa Tưởng Dung, như là ở nhắc nhở nàng hình phạt có bao nhiêu tàn khốc.
Hoa Tưởng Dung nhìn cây sắt bị đốt đến nóng đỏ thì trong lòng căng thẳng, môi nhịn không được run rẩy một chút. Triệu Đoạt từng bước một về phía nàng tới gần, nàng tựa hồ đã có thể cảm nhận được sức nống của cây sắt kia.
Nàng theo bản năng lùi về sau nhưng đã không có đường lui, sợ hãi xâm nhập nàng ý chí, nàng thấp giọng nỉ non: “Không cần, không cần đối với ta như vậy, không cần”
/60
|