Lửa giận điên cuồng tuôn ra, Triệu Đoạt quả thực khó có thể hình dung tâm trạng của mình lúc này. Lúc ban đầu biết được tin tức này, hắn căn bản là không tin. Nhưng khi hắn một chân đá văng cửa, thấy đôi nam nữ đang ngồi ở trên giường, lòng tin của hắn đối với nàng lập tức tan rã.
Hoa Tưởng Dung ngồi ở trên giường, đỏ ửng trên mặt chưa rút đi, lại nhìn bên cạnh, nam nhân kia lại mang một vẻ mặt thản nhiên. Lúc này, sự tức giận trong lòng Triệu Đoạt liền càng thêm lớn.
“Thật to gan, nàng dám gặp lén nam nhân ở Mai Viên của bổn vương?” Triệu Đoạt nhíu mày hét lớn, khí phách mười phần.
Hoa Tưởng Dung sửng sốt, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt lên: “Ta không có, Lạc đại phu là tới xem bệnh cho.”
Triệu Đoạt hừ lạnh một tiếng nói: “Xem bệnh? Nàng có bệnh gì, sao bổn vương không biết? Rõ ràng là nàng cùng nam nhân lai lịch không rõ tại đây gặp lén, bị bổn vương gặp được liền bịa đặt lý do để lừa gạt bổn vương.”
Hoa Tưởng Dung biện giải nói: “Không phải, thật sự không phải, huynh ấy thật sự là đại phu, lúc trước ở phủ Thừa tướng huynh ấy đã từng xem bệnh cho ta.”
“Nga? Nói như vậy, các ngươi ở tướng phủ thì đã bắt đầu câu kết làm bậy, có đúng như vậy không?”
Nghĩ bọn họ đã từng ở Tướng phủ gắn bó tương dựa, Triệu Đoạt liền càng cảm thấy không thoải mái. Hắn nhìn chằm chằm Hoa Tưởng Dung oán hận nói: “Ta thật là hồ đồ, thế nhưng lại tin tưởng một nữ nhân ai cũng có thể làm chồng như nàng, chẳng lẽ là lần trước máu xử nữ của nàng là làm giả sao?”
“Nam Dương Vương, ngươi không cần ngậm máu phun người!” Lạc Vũ nghe được lời nói của Triệu Đoạt, không kềm được giận dữ nói: “Ta cùng nàng thanh thanh bạch bạch, không có dơ bẩn như lời của ngươi, ngươi không cần nghi oan cho nàng mà hủy đi thanh danh của nàng.”
Nghe được Lạc Vũ bênh vực cho Hoa Tưởng Dung, Triệu Đoạt càng tức giận. Hắn nhíu mày hét lớn nói: “Nam Dương Vương của ta không có chỗ cho ngươi nói chuyện? Người đâu bắt nam nhân lại cho bổn vương.”
Triệu Đoạt vừa dứt lời, lập tức từ ngoài cửa có vài tên thị vệ tiến vào, bao vây Lạc Vũ lại.
Lạc Vũ nhìn đám người đang tiến tới, cong cong khóe môi, đột nhiên nheo mắt ám tiễn từ trong bay áo liền bay thẳng vào ngực của hai tên thị vệ. Hai tên thị vệ kia còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe “Phác” một tiếng, ám tiễn liền đâm trúng ngực bọn họ. Tức khắc máu tươi văng khắp nơi, hai gã thị vệ sớm đã không còn hô hấp.
Những thị vệ khác vừa thấy, liền lập tức đồng loạt tiến lên, Lạc Vũ nhuyễn kiếm bên hông đánh trái chắn phải, nhưng cuối cùng là bởi vì đối phương người đông thế mạnh, dần dần mà hắn có chút chống đỡ không được.
Hoa Tưởng Dung lần đầu tiên gặp qua trường hợp như vậy, mắt thấy hai người đã chết, lại nhìn thấy đao kiếm vây xung quanh Lạc Vũ. Nàng liền bị dọa, đứng ở góc tường hô to: “Dừng tay, không cần đánh nữa, Lạc đại phu, huynh đi nhanh đi, huynh không phải đối thủ của bọn họ!”
Triệu Đoạt đang quan sát trận chiến thì nghe thấy tiếng la của Hoa Tưởng Dung. Hắn quay đầu, thấy nàng kinh sợ mà nhìn chằm chằm Lạc Vũ. Bọn thị vệ mỗi lần đánh về hướng Lạc Vũ, nàng liền sẽ run rẩy một chút, Lạc Vũ mỗi lần tránh thoát một đao, mày của nàng mày đều sẽ buông lỏng một phân.
Nàng là lo lắng cho nam nhân kia sao? Nữ nhân này quả thực là to gan lớn mật, cư nhiên ở Mai Viên cùng nam nhân gặp lén, hoàn toàn không đem hắn để vào mắt. Hiện giờ, còn ở đây mà quan tâm an nguy của hắn.
Triệu Đoạt càng nghĩ thì càng xúc động muốn đi giết người. Tay hăn nắm chặt đến nỗi gân xanh cũng nổi lên.
Hắn vòng qua đám người đang đánh nhau, một tay đem Hoa Tưởng Dung bắt lại. Hoa Tưởng Dung hoảng sợ, vừa muốn kêu to, lại bị Triệu Đoạt bưng kín miệng, đem nàng khiêng trên vai từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Hoa Tưởng Dung ngồi ở trên giường, đỏ ửng trên mặt chưa rút đi, lại nhìn bên cạnh, nam nhân kia lại mang một vẻ mặt thản nhiên. Lúc này, sự tức giận trong lòng Triệu Đoạt liền càng thêm lớn.
“Thật to gan, nàng dám gặp lén nam nhân ở Mai Viên của bổn vương?” Triệu Đoạt nhíu mày hét lớn, khí phách mười phần.
Hoa Tưởng Dung sửng sốt, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt lên: “Ta không có, Lạc đại phu là tới xem bệnh cho.”
Triệu Đoạt hừ lạnh một tiếng nói: “Xem bệnh? Nàng có bệnh gì, sao bổn vương không biết? Rõ ràng là nàng cùng nam nhân lai lịch không rõ tại đây gặp lén, bị bổn vương gặp được liền bịa đặt lý do để lừa gạt bổn vương.”
Hoa Tưởng Dung biện giải nói: “Không phải, thật sự không phải, huynh ấy thật sự là đại phu, lúc trước ở phủ Thừa tướng huynh ấy đã từng xem bệnh cho ta.”
“Nga? Nói như vậy, các ngươi ở tướng phủ thì đã bắt đầu câu kết làm bậy, có đúng như vậy không?”
Nghĩ bọn họ đã từng ở Tướng phủ gắn bó tương dựa, Triệu Đoạt liền càng cảm thấy không thoải mái. Hắn nhìn chằm chằm Hoa Tưởng Dung oán hận nói: “Ta thật là hồ đồ, thế nhưng lại tin tưởng một nữ nhân ai cũng có thể làm chồng như nàng, chẳng lẽ là lần trước máu xử nữ của nàng là làm giả sao?”
“Nam Dương Vương, ngươi không cần ngậm máu phun người!” Lạc Vũ nghe được lời nói của Triệu Đoạt, không kềm được giận dữ nói: “Ta cùng nàng thanh thanh bạch bạch, không có dơ bẩn như lời của ngươi, ngươi không cần nghi oan cho nàng mà hủy đi thanh danh của nàng.”
Nghe được Lạc Vũ bênh vực cho Hoa Tưởng Dung, Triệu Đoạt càng tức giận. Hắn nhíu mày hét lớn nói: “Nam Dương Vương của ta không có chỗ cho ngươi nói chuyện? Người đâu bắt nam nhân lại cho bổn vương.”
Triệu Đoạt vừa dứt lời, lập tức từ ngoài cửa có vài tên thị vệ tiến vào, bao vây Lạc Vũ lại.
Lạc Vũ nhìn đám người đang tiến tới, cong cong khóe môi, đột nhiên nheo mắt ám tiễn từ trong bay áo liền bay thẳng vào ngực của hai tên thị vệ. Hai tên thị vệ kia còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe “Phác” một tiếng, ám tiễn liền đâm trúng ngực bọn họ. Tức khắc máu tươi văng khắp nơi, hai gã thị vệ sớm đã không còn hô hấp.
Những thị vệ khác vừa thấy, liền lập tức đồng loạt tiến lên, Lạc Vũ nhuyễn kiếm bên hông đánh trái chắn phải, nhưng cuối cùng là bởi vì đối phương người đông thế mạnh, dần dần mà hắn có chút chống đỡ không được.
Hoa Tưởng Dung lần đầu tiên gặp qua trường hợp như vậy, mắt thấy hai người đã chết, lại nhìn thấy đao kiếm vây xung quanh Lạc Vũ. Nàng liền bị dọa, đứng ở góc tường hô to: “Dừng tay, không cần đánh nữa, Lạc đại phu, huynh đi nhanh đi, huynh không phải đối thủ của bọn họ!”
Triệu Đoạt đang quan sát trận chiến thì nghe thấy tiếng la của Hoa Tưởng Dung. Hắn quay đầu, thấy nàng kinh sợ mà nhìn chằm chằm Lạc Vũ. Bọn thị vệ mỗi lần đánh về hướng Lạc Vũ, nàng liền sẽ run rẩy một chút, Lạc Vũ mỗi lần tránh thoát một đao, mày của nàng mày đều sẽ buông lỏng một phân.
Nàng là lo lắng cho nam nhân kia sao? Nữ nhân này quả thực là to gan lớn mật, cư nhiên ở Mai Viên cùng nam nhân gặp lén, hoàn toàn không đem hắn để vào mắt. Hiện giờ, còn ở đây mà quan tâm an nguy của hắn.
Triệu Đoạt càng nghĩ thì càng xúc động muốn đi giết người. Tay hăn nắm chặt đến nỗi gân xanh cũng nổi lên.
Hắn vòng qua đám người đang đánh nhau, một tay đem Hoa Tưởng Dung bắt lại. Hoa Tưởng Dung hoảng sợ, vừa muốn kêu to, lại bị Triệu Đoạt bưng kín miệng, đem nàng khiêng trên vai từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
/60
|