Môi hắn lạnh như băng, mang theo một chút hương vị của cây tùng làm cho người ta khó có thể ghét bỏ. Nhưng Hoa Tưởng Dung biết rõ hắn là đang diễn, lại như cũ dùng tay để lau nơi mà hắn đã hôn qua rồi lại thất thần nhìn xe ngựa càng lúc càng xa.
Rốt cuộc không còn nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe ngựa, Hoa thừa tưởng nhìn chằm chằm Hoa Tưởng Dung, ý vị thâm trường mà nói: “Xem ra, con cùng Nam Dương Vương thật là phu thê tình thâm a.”
Hoa Tưởng Dung cười cười, không nói thêm gì liền cất bước tiến vào cửa lớn của tướng phủ.
Hoa Thừa tướng cũng không có nói thêm cái gì. Ông để cho Hoa Tưởng Dung trở về phòng nghỉ ngơi, lại giữ Tiểu Thúy lại để hỏi một số chuyện. Hoa Tưởng Dung cũng không quá để ý. Nàng lập tức trở về khuê phòng của mình.
Bày trí của nơi này cũng không có thay đổi gì, chỉ là có thêm một giàn hoa làm bằng gỗ lim. Nàng ngồi ở trước bàn, cầm lên một cuốn 《 Đạo Đức Kinh 》 đang đọc ở trên bàn, tùy ý lật vài tờ lại càng cảm thấy không thú vị.
Hạ nhân bưng tới một bình Minh Tiền Long Tĩnh loại tốt nhất. Nàng nhẹ nhàng mà rót ra một ly trà rồi thổi thổi sau đó chậm rãi mà uống.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, lại thấy Hoa Thừa tướng vội vàng đi đến. Tiểu Thúy cùng một đám bà tử đi theo phía sau sắc mặt mọi người đều có chút không tốt.
Hoa Thừa tướng tiến lên một bước rồi ngồi vào cái chỗ đối diện với Hoa Tưởng Dung. Ông gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Tưởng Dung, đôi mắt líp lại tỏ vẻ hoài nghi làm cho Hoa Tưởng Dung có chút sởn tóc gáy. Nàng không được tự nhiên mà quay đầu đi chỗ khác. Nàng định cầm ly trà lên để giấu đi bất an cùng hoảng loạn trong lòng ngay sau đó liền bị hoa Thừa tướng kéo cánh tay lại.
Một điểm đỏ tươi ở trên cánh tay trắng như ngó sen của nàng. Hoa thừa tướng chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, lòng ngực như có thứ gì đó hung hăng đâm mạnh vào làm ông tức giận đến thiếu chút nữa là ngất xỉu.
“Vương mụ, các ngươi mau đem tiểu thư tới hậu thất để kiểm tra một chút đi.”
“Các ngươi muốn kiểm tra cái gì?” Hoa Tưởng Dung nhìn mấy bà tử đang bày ra tư thế sẵn sàng đón địch. Nàng không tự chủ được mà lui về sau mấy bước.
Vương mụ lên nói với vẻ cung kính: “Tiểu thư, người vẫn nên là tự mình đi thôi chúng nô tỳ tay chân thô bạo sẽ làm người bị thương.”
“Ta không muốn bị kiểm tra, các ngươi rốt cuộc muốn kiểm tra cái gì?” Hoa Tưởng Dung nhìn Tiểu Thúy để cầu cứu, “Tiểu Thúy bọn họ rốt cuộc là muốn làm gì?”
Vành mắt của Tiểu Thúy đỏ lên, nhỏ giọng trả lời: “Tiểu thư, các bà ấy không có xấu, người không nên giãy giụa, để các bà ấy kiểm tra cũng không có gì ghê gớm.”
“Không, các ngươi không thể làm như vậy.”
Không đợi cho Hoa Tưởng Dung giãy giụa, mấy bà tử đã bắt lấy eo nàng rồi lôi kéo nàng đi vào nội thất.
“Buông ta ra, buông ta ra, ta không kiểm tra, các ngươi không thể như vậy”
Chưa từng có chịu qua nhục nhã như vậy, trên mặt Hoa Tưởng Dung đã sớm ràn rụa nước mắt. Nàng dùng hết sức lực cũng không thể chống cự lại mấy lão mụ tử chỉ có thể tùy ý để các mụ tử đem nàng đè lên trên giường, lột sạch quần áo trên người nàng rồi tách đôi chân trắng nõn thon dài của nàng ra.
Vương mụ từ trong phòng đi ra chắp tay báo cáo: “Hồi lão gia, tiểu thư vẫn là tấm thân xử nữ.”
Hoa Thừa tướng nghe thấy vậy, sắc mặt liền đại biến làm như không chịu nổi đả kích, thân mình lung lay như sắp đổ phải lùi về phía sau.
“Lão gia, ngài làm sao vậy?” Tiểu Thúy nhanh tay liền đỡ lấy Hoa Thừa tướng, vỗ vỗ giữa lưng ông, cố gắng làm cho ông có thể dễ dàng hít thở.
Hoa Thừa tướng lấy tay che ngực lại, há mồm thở phì phò. Ông tức muốn hộc máu quát: “Hắn không chạm qua con? Con không phải đã rất được sủng ái sao? Hắn sao lại không chạm vào con?”
Đối mặt sự chất vấn Hoa thừa tướng Hoa Tưởng Dung không có gì để nói. Nàng chỉ có thể dựa vào trên giường, bất đắc dĩ cùng chua xót trong lòng ngày càng nhiều, nước mắt cũng rơi càng ngày càng dữ dội.
“Khóc, khóc có ích lợi gì? Lão phu đã gửi gắm hi vọng vào con, mới hao tổn tâm cơ, cam chịu khuất nhục như thế để đem con vào phủ của hắn, vẫn tưởng con có thể tranh giành tiếng nói, cho tới bây giờ lại rơi vào kết cục như thế này, nói đi con sao lại làm lão phu thất vọng như vậy? Hoa gia ta không có ai vô dụng ngu ngốc như vậy!”
Nói xong, Hoa Thừa tướng liền phất tay áo mà rời đi.
Chờ cho Hoa Thừa tướng đi xa, Tiểu Thúy mới đi đến nội thất cầm y phục lên rồi phủ lên trên người Hoa Tưởng Dung.
Nước mắt từng giọt mà lăn xuống, trong lòng Tiểu Thúy áy náy không thôi.
Nàng ta cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, đều là tại Tiểu Thúy không tốt, đều do Tiểu Thúy lắm miệng. Lão gia hỏi em, người có mang thai hay không , em nhất thời lanh mồm lanh miệng, liền nói Vương gia chưa bao giờ ngủ lại ở Mai Viên. Kết quả, lão gia liền tìm tới Vương mụ để tới nghiệm thân của người. Tiểu thư, ngươi đừng thương tâm, đều là do Tiểu Thúy sai, nếu không người đánh ta vài cái đi”
Hoa Tưởng Dung càng khóc thì càng cảm thấy ủy khuất. Thân thế của nàng, hôn nhân của nàng, còn có thái độ của Hoa Thừa tướng, đều làm nàng cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi. Nàng theo bản năng mà ôm chặt Tiểu Thúy. Lúc này, cái thân thể nhỏ bé kia chính là nơi duy nhất mà nàng có thể dựa vào.
Rốt cuộc không còn nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe ngựa, Hoa thừa tưởng nhìn chằm chằm Hoa Tưởng Dung, ý vị thâm trường mà nói: “Xem ra, con cùng Nam Dương Vương thật là phu thê tình thâm a.”
Hoa Tưởng Dung cười cười, không nói thêm gì liền cất bước tiến vào cửa lớn của tướng phủ.
Hoa Thừa tướng cũng không có nói thêm cái gì. Ông để cho Hoa Tưởng Dung trở về phòng nghỉ ngơi, lại giữ Tiểu Thúy lại để hỏi một số chuyện. Hoa Tưởng Dung cũng không quá để ý. Nàng lập tức trở về khuê phòng của mình.
Bày trí của nơi này cũng không có thay đổi gì, chỉ là có thêm một giàn hoa làm bằng gỗ lim. Nàng ngồi ở trước bàn, cầm lên một cuốn 《 Đạo Đức Kinh 》 đang đọc ở trên bàn, tùy ý lật vài tờ lại càng cảm thấy không thú vị.
Hạ nhân bưng tới một bình Minh Tiền Long Tĩnh loại tốt nhất. Nàng nhẹ nhàng mà rót ra một ly trà rồi thổi thổi sau đó chậm rãi mà uống.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, lại thấy Hoa Thừa tướng vội vàng đi đến. Tiểu Thúy cùng một đám bà tử đi theo phía sau sắc mặt mọi người đều có chút không tốt.
Hoa Thừa tướng tiến lên một bước rồi ngồi vào cái chỗ đối diện với Hoa Tưởng Dung. Ông gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Tưởng Dung, đôi mắt líp lại tỏ vẻ hoài nghi làm cho Hoa Tưởng Dung có chút sởn tóc gáy. Nàng không được tự nhiên mà quay đầu đi chỗ khác. Nàng định cầm ly trà lên để giấu đi bất an cùng hoảng loạn trong lòng ngay sau đó liền bị hoa Thừa tướng kéo cánh tay lại.
Một điểm đỏ tươi ở trên cánh tay trắng như ngó sen của nàng. Hoa thừa tướng chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, lòng ngực như có thứ gì đó hung hăng đâm mạnh vào làm ông tức giận đến thiếu chút nữa là ngất xỉu.
“Vương mụ, các ngươi mau đem tiểu thư tới hậu thất để kiểm tra một chút đi.”
“Các ngươi muốn kiểm tra cái gì?” Hoa Tưởng Dung nhìn mấy bà tử đang bày ra tư thế sẵn sàng đón địch. Nàng không tự chủ được mà lui về sau mấy bước.
Vương mụ lên nói với vẻ cung kính: “Tiểu thư, người vẫn nên là tự mình đi thôi chúng nô tỳ tay chân thô bạo sẽ làm người bị thương.”
“Ta không muốn bị kiểm tra, các ngươi rốt cuộc muốn kiểm tra cái gì?” Hoa Tưởng Dung nhìn Tiểu Thúy để cầu cứu, “Tiểu Thúy bọn họ rốt cuộc là muốn làm gì?”
Vành mắt của Tiểu Thúy đỏ lên, nhỏ giọng trả lời: “Tiểu thư, các bà ấy không có xấu, người không nên giãy giụa, để các bà ấy kiểm tra cũng không có gì ghê gớm.”
“Không, các ngươi không thể làm như vậy.”
Không đợi cho Hoa Tưởng Dung giãy giụa, mấy bà tử đã bắt lấy eo nàng rồi lôi kéo nàng đi vào nội thất.
“Buông ta ra, buông ta ra, ta không kiểm tra, các ngươi không thể như vậy”
Chưa từng có chịu qua nhục nhã như vậy, trên mặt Hoa Tưởng Dung đã sớm ràn rụa nước mắt. Nàng dùng hết sức lực cũng không thể chống cự lại mấy lão mụ tử chỉ có thể tùy ý để các mụ tử đem nàng đè lên trên giường, lột sạch quần áo trên người nàng rồi tách đôi chân trắng nõn thon dài của nàng ra.
Vương mụ từ trong phòng đi ra chắp tay báo cáo: “Hồi lão gia, tiểu thư vẫn là tấm thân xử nữ.”
Hoa Thừa tướng nghe thấy vậy, sắc mặt liền đại biến làm như không chịu nổi đả kích, thân mình lung lay như sắp đổ phải lùi về phía sau.
“Lão gia, ngài làm sao vậy?” Tiểu Thúy nhanh tay liền đỡ lấy Hoa Thừa tướng, vỗ vỗ giữa lưng ông, cố gắng làm cho ông có thể dễ dàng hít thở.
Hoa Thừa tướng lấy tay che ngực lại, há mồm thở phì phò. Ông tức muốn hộc máu quát: “Hắn không chạm qua con? Con không phải đã rất được sủng ái sao? Hắn sao lại không chạm vào con?”
Đối mặt sự chất vấn Hoa thừa tướng Hoa Tưởng Dung không có gì để nói. Nàng chỉ có thể dựa vào trên giường, bất đắc dĩ cùng chua xót trong lòng ngày càng nhiều, nước mắt cũng rơi càng ngày càng dữ dội.
“Khóc, khóc có ích lợi gì? Lão phu đã gửi gắm hi vọng vào con, mới hao tổn tâm cơ, cam chịu khuất nhục như thế để đem con vào phủ của hắn, vẫn tưởng con có thể tranh giành tiếng nói, cho tới bây giờ lại rơi vào kết cục như thế này, nói đi con sao lại làm lão phu thất vọng như vậy? Hoa gia ta không có ai vô dụng ngu ngốc như vậy!”
Nói xong, Hoa Thừa tướng liền phất tay áo mà rời đi.
Chờ cho Hoa Thừa tướng đi xa, Tiểu Thúy mới đi đến nội thất cầm y phục lên rồi phủ lên trên người Hoa Tưởng Dung.
Nước mắt từng giọt mà lăn xuống, trong lòng Tiểu Thúy áy náy không thôi.
Nàng ta cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, đều là tại Tiểu Thúy không tốt, đều do Tiểu Thúy lắm miệng. Lão gia hỏi em, người có mang thai hay không , em nhất thời lanh mồm lanh miệng, liền nói Vương gia chưa bao giờ ngủ lại ở Mai Viên. Kết quả, lão gia liền tìm tới Vương mụ để tới nghiệm thân của người. Tiểu thư, ngươi đừng thương tâm, đều là do Tiểu Thúy sai, nếu không người đánh ta vài cái đi”
Hoa Tưởng Dung càng khóc thì càng cảm thấy ủy khuất. Thân thế của nàng, hôn nhân của nàng, còn có thái độ của Hoa Thừa tướng, đều làm nàng cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi. Nàng theo bản năng mà ôm chặt Tiểu Thúy. Lúc này, cái thân thể nhỏ bé kia chính là nơi duy nhất mà nàng có thể dựa vào.
/60
|