- Tốt lắm, Dung Dung, ngươi đi ra ngoài đi!
Mạnh Tử Thu bỗng nhiên ngắt lời nói.
- Cha, còn có cái gì mà ta không thể biết được?
Mạnh Dung Dung cổ quái nói.
- Trở về đi, chuyện này, đúng là không thể để cho ngươi biết, Đây là Truyền thừa của lịch đại viện chủ!
Mạnh Tử Thu lắc đầu.
- Được rồi!
Mạnh Dung Dung mang theo một cổ không giải thích được rời đi.
Sau khi Mạnh Dung Dung đi rồi, Nhạc Nghị nhìn về phía Mạnh Tử Thu.
- Viện chủ, ngày xưa ngươi không phải nói, nơi đó có bí mật của Cự Lộc thư viện chúng ta sao? Rất có thể là Thiên nữ cố ý vì bí mật của Cự Lộc thư viện chúng ta mới...?
Nhạc Nghị cau mày nói.
- Rất có thể!
Mạnh Tử Thu gật đầu.
- Vậy ngươi còn... ?
- Ai, Nhạc Nghị, ngươi biết không? năm đó, Tư Mã Vân Thiên hâm mộ ta làm viện chủ, nhưng mà ta làm sao không hâm mộ hắn chứ? Hắn có thể dạo chơi thiên hạ, có thể chu du các đại thư viện.
Mạnh Tử Thu cười khổ nói.
- Ách?
Nhạc Nghị không hiểu được nhìn về phía Mạnh Tử Thu.
- Lần này, sau khi Thiên Thụ đại hội kết thúc, ta sẽ dàn xếp tốt hết thảy, ta nghĩ đem Viện chủ vị truyền cho ngươi!
Mạnh Tử Thu cười nói.
- A? Như vậy sao được? Viện chủ ngươi còn chưa tới thời điểm độ kiếp a?
Nhạc Nghị kinh ngạc nói.
- Không phải là chưa đến, mà là còn xa lắm, ta nghĩ đi nhìn thiên hạ một chút, cố gắng tiến thêm một bước, cho nên thư viện chỉ có thể giao cho ngươi!
Mạnh Tử Thu cười nói.
Nhạc Nghị nhăn mặt nhíu mày, cuối cùng gật gật đầu nói:
- Được rồi!
- Về bí mật Bách Thánh chính khí đàn, ta cũng có thể nói cho ngươi biết rồi!
Mạnh Tử Thu trịnh trọng nói.
- A?
- Cự Lộc thư viện chúng ta, mặc dù chỉ là một trung vị tông môn, nhưng trên lịch sử đã có không ít thượng vị tông môn đến xâm chiếm, nhưng mà không công mà lui, ngươi biết vì sao không?
Mạnh Tử Thu trầm giọng nói.
- Bởi vì Cự Lộc thư viện chúng ta được lòng người, thiên hạ tông môn ủng hộ!
Nhạc Nghị nói.
Lắc đầu, Mạnh Tử Thu cười nói:
- Không, đây chỉ là một phương diện, nguyên nhân chính, là ở tại Bách Thánh chính khí đàn này, kia thực, nơi đó là bên trong có thế giới!
- Bên trong có thế giới? Tiểu Thế Giới?
Nhạc Nghị kinh ngạc nói.
- Không sai, Tiểu Thế Giới mà một tiên hiền đã khai mở, bên trong có chân chính tinh hoa của Cự Lộc thư viện chúng ta, ta cũng chỉ có tiến vào một lần mà thôi!
Mạnh Tử Thu hít sâu một cái nói.
- A? Vậy vì sao còn để cho Thiên nữ ở đó!
Nhạc Nghị cau mày nói.
- Vô phương, ở bên trong Tiểu Thế Giới kia có người! Thiên nữ lật không nổi bao nhiêu sóng gió!
Mạnh Tử Thu cười nói.
- Có người?
—————
Mạnh Dung Dung ra khỏi Cự Lộc điện. Trở lại chỗ ở của mình, suy nghĩ một chút.
- Không nói cho ta? Hừ, ta tự mình đi xem một chút, Thiên nữ? Rốt cuộc hạng người gì, lại để cho Diêm Xuyên làm ra chuyện như vậy?
Mạnh Dung Dung cũng không biết tại sao lại có loại tâm tư này, nhưng vẫn đứng dậy, dẫm chân bay về phía Bách Thánh chính khí đàn.
—————
Bách Thánh chính khí đàn.
Cửa núi tràn ngập sương trắng, bên trong chỉ có một mình Thiên nữ.
Thiên nữ hai tay đang cầm một vòng Lưu Ly, vòng Lưu Ly phát ra bạch quang nhàn nhạt, bên trong, giống như là có một còn rồng nhỏ dài du động ở bên trong.
Nếu Diêm Xuyên ở chỗ này, nhất định sẽ nhận ra, chính là cái vòng nằm dưới Táng Thiên Đồng Quan của Miêu Miêu ở trong Phong Yêu sơn mạch lúc trước.
Diễn Thiên Bàn!
Chẳng qua là giờ phút này lại nhỏ hơn rất nhiều.
Trong miệng Thiên nữ phát ra chú ngữ khó đọc, đột nhiên, ba trăm viên tinh thần trong tinh không bỗng nhiên phát ra quang mang chói mắt, ầm ầm hướng về cả Cự Lộc thành.
Trong lúc nhất thời, vô số tu giả trong Cự Lộc thành kinh ngạc nhìn trên trời.
———
Đông Phương điện. Diêm Xuyên một mình đi tới quảng trường.
- Suy tính một vạn năm trước?
Diêm Xuyên cau mày suy tư.
- Một vạn năm? Nàng cũng không phải là Chân Nhu? Nhưng mà vì sao lại giống như vậy, nhất định là có nguyên nhân, nhất định là có!
Diêm Xuyên suy tư.
Trong lúc suy tư, đột nhiên Diêm Xuyên liền biến sắc mặt, ngẩng đầu nhìn trời.
Trên bầu trời, bổn mạng tinh thần - Tử vi tinh, giờ phút này phát ra quang mang chói mắt. Không chỉ là Tử vi tinh, còn có gần ba trăm viên cũng là phát ra quang mang chói mắt.
Ánh sao chiếu cả Cự Lộc thành, nhìn như rất cân bằng, nhưng vì có bổn mạng tinh của Diêm Xuyên, trong nháy mắt hắn đã phân tích ra nơi dẫn dắt.
- Bách Thánh chính khí đàn?
Diêm Xuyên nhất thời nhìn về phía một phương hướng trong đêm.
Thiên nữ tay cầm Diễn Thiên Bàn, điều hành ba trăm Tinh Thần Chi Lực, Tinh Thần chi quang chiếu khắp Cự Lộc thành, dân chúng không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn trời.
Nhưng mà, những ánh sao này đến nhanh, đi cũng rất nhanh, đảo mắt tinh thần sẽ không còn chói mắt nữa. Lưu lại dân chúng cả thành mờ mịt nhìn nhau.
Bách Thánh chính khí đàn.
Dưới chân Chỉ Trần Nữ thần, trên Diễn Thiên Bàn của Thiên nữ phát ra bạch quang chói mắt, trong lúc mơ hồ, trong bạch quang giống như là có ba trăm viên tinh thần xoay tròn.
- Thình thịch!
Bạch quang đột nhiên nổ bung, trong nháy mắt tràn ngập cả Bách Thánh chính khí đàn.
Đồng thời, giống như là ba trăm viên Tiểu tinh thần nhanh chóng xoay tròn về bốn phía.
- Rầm!
Ba trăm tinh thần nhanh chóng tụ vào một điểm. Tụ cho Chỉ Trần Nữ thần phía dưới mười trượng nơi.
- Rầm! Rầm! Rầm! ... ... ...
Sau khi đụng nhau thật mạnh, ba trăm viên tinh thần dần dần biến mất, mà ở dưới chân Chỉ Trần Nữ thần, xuất hiện một đại môn màu trắng, trong cửa mơ mơ hồ hồ, thấy không rõ bên trong, từ trong trống rỗng mà hiện một cái cửa.
- Tìm được rồi!
Thiên nữ khẽ thở ra một hơi.
Lật tay thu hồi Diễn Thiên Bàn, Thiên nữ đạp bước, không chút lựa chọn đi vào.
—————————–
Bên ngoài Bách Thánh chính khí đàn.
Diêm Xuyên mang theo Ngọc Đế Kiếm, một mình chạy tới.
Bởi vì đêm khuya, nơi quảng trường này vắng lạnh rất nhiều.
Nhưng vẫn còn có một số người.
Đặc biệt là ở ngoài Bách Thánh chính khí đàn, giờ phút này đang đứng sáu mươi thân ảnh.
- Lưu Tử Lộ?
Diêm Xuyên ngoài ý muốn nhìn sáu mươi tên đại nho đang sắp hàng chỉnh tề kia.
Chính là đám người khởi xướng Đỉnh Phong Văn Hội trước đó không lâu, bị Dịch Phong liên tục đánh bại sáu mươi người, làm sao bọn họ lại tới đây?
- Lưu Tử Lộ, dẫn theo một đám sư đệ, cầu kiến Thiên nữ!
Lưu Tử Lộ khiêm cung nói.
Nhưng mà, Bách Thánh chính khí đàn tràn ngập sương trắng, căn bản nhìn không thấy bên trong, mà bên trong, Thiên nữ cũng không có trả lời.
- Lưu Tử Lộ, dẫn theo một đám sư đệ, cầu kiến Thiên nữ!
Lưu Tử Lộ vẫn cung kính, kêu lên lần nữa.
Vẫn như trước không có hồi âm truyền đến.
Cách đó không xa, ở bên Phong Thần điện, Diêm Xuyên lại thấy được mấy người quen, Mạnh Dung Dung cùng lão Nghiêm đang ở trong đó.
Diêm Xuyên đạp bước đi tới.
- Chuyện gì xảy ra? Không phải nói là Thiên nữ có một vài thuộc hạ, vẫn coi chừng ở phụ cận đấy sao? Người đâu?
Mạnh Dung Dung hỏi.
- Đại tiểu thư, ta cũng vậy không biết a, bỗng nhiên bọn họ đã đi rồi!
Lão Nghiêm cười khổ nói.
- Cái gì gọi là bỗng nhiên đã đi?
Mạnh Dung Dung cổ quái nói.
/1446
|