- Điều này sao có thể?
Trần Bình sợ hãi kêu.
- trăm cuốn này, không phải mỗi một thiên đều là cẩm tú văn hay chứ?
Một đại nho hoảng sợ nói.
- Không thể nào, nhất định là người khác viết!
Trần Bình lắc đầu không chịu tin tưởng.
- Cẩm tú văn hay? Không, thiên hạ cẩm tú văn hay vừa ra, tất nhiên truyền khắp bốn đại thư viện chúng ta rồi, nhưng mà những thiên văn chương này, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy!
Vương Long lắc đầu.
- Nhiều như vậy?
. . .
. . .
. . .
Lưu Tử Lộ sắc mặt rất khó coi. Mình mang đến năm thiên cẩm tú văn hay, vốn là có thể văn động toàn trường, đấu bại hết thảy.
Nhưng mà, một màn trước mắt, lại giống như để cho Lưu Tử Lộ có loại cảm giác hỏng mất.
Làm sao có khả năng có chuyện như vậy?
Bóp bóp nắm tay, trên mặt Lưu Tử Lộ đã xanh mét một mảnh.
Mà đứng ở ngoài Đông Phương điện, Đông Phương Chính Phái đang thủ hộ cho Diêm Xuyên, giờ phút này, trên mặt hắn cũng cực kỳ đặc sắc.
- Ông trời của ta, thiệt hay giả?
Con ngươi của Đông Phương Chính Phái cũng sắp trừng ra rồi, nếu không phải vì thủ hộ Diêm Xuyên, Đông Phương Chính Phái đã sớm chạy tới rồi.
- Hưu!
Một đạo thân ảnh rơi xuống trước mặt Đông Phương Chính Phái.
- Thanh Long? Ngươi trở lại?
Đông Phương Chính Phái trên mặt lộ ra vui mừng.
- Đúng vậy a, sao vậy? Công tử đâu? Ồ? Mấy người Bạch Long cũng tới?
Thanh Long nhất thời kinh ngạc nói.
- Diêm Xuyên đang bế quan ở trong Đông Phương điện, ngươi ở nơi này coi chừng!
Đông Phương Chính Phái khai báo nói.
Nói xong, Đông Phương Chính Phái nhanh chóng bay về phía đối diện.
Để cho Thanh Long lưu lại một mình mà há mồm ngạc nhiên, nhưng vẫn trịnh trọng đón nhận nhiệm vụ này.
Dung điện cách đó không xa.
Lúc Mạnh Dung Dung biết được sáu mươi đại nho mời vạn nho tham gia Đỉnh Phong Văn Hội một lần nữa, rốt cục nàng cũng không nhịn được mà đến đây dò xét.
Đứng một góc vắng vẻ ở đàng xa, nhìn về phía Dung điện treo từng thiên từng thiên cẩm tú văn hay.
Đứng phía sau còn có mấy nho tu cùng với Trường Thanh.
- Đây, đây cũng quá khoa trương rồi? Đây là Diêm Xuyên viết?
Một nho tu cả kinh kêu lên.
- Thiên thứ ba mươi rồi!
Lại một đại nho bất khả tư nghị nói.
- Đại tiểu thư, xem ra năm đó, chúng ta đã hiểu lầm Diêm Xuyên thật rồi! Lấy văn tài của hắn, căn bản không cần đến làm học sinh của chúng ta.
Trường Thanh lộ ra một tia phức tạp cười khổ nói.
- Đúng vậy a, Tên Diêm Xuyên này biết viết chữ, chơi cờ, văn hay? Này, này, này. . . !
Một bên nho tu có chút nói không nên lời.
Mạnh Dung Dung nhìn một chút đại môn im lìm của Đông Phương điện nơi xa, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
- Hừ!
Mạnh Dung Dung hừ lạnh một tiếng.
Mặc dù vẫn không thể tha thứ Diêm Xuyên, nhưng cái cảm giác ủy khuất ngày xưa, lại bỗng nhiên đã giảm bớt rất nhiều.
- Ta đi về trước, các ngươi từ từ xem đi!
Mạnh Dung Dung lắc lắc đầu nói.
- A? Đại tiểu thư, ngươi không xem sao?
Trường Thanh ngoài ý muốn nói.
- Các ngươi cứ xem đi!
Mạnh Dung Dung nhanh chóng dẫm chân bay đi.
Mạnh Dung Dung đi rồi, nhưng một đám nho tu không nỡ rời đi.
- Đi, chúng ta đi lên phía trước mà nhìn!
Một người nho tu nói.
- Tốt!
Đám người Trường Thanh rối rít gật đầu.
Giờ phút này, không chỉ có đám người Trường Thanh, trong Cự Lộc thành, vô số tu giả bốn phương tám hướng lần nữa bị đồ sộ cảnh tượng nơi này hấp dẫn mà đến.
Đứng ở đàng xa, có thể nhìn rõ bầu trời trên Dung điện, núi lửa, cánh đồng tuyết, Lưu Tinh, vô số cảnh sắc kỳ diệu, không hấp dẫn người ta mới là lạ.
Cự Lộc Sơn, ngoài quảng trường Cự Lộc điện.
Viện chủ Mạnh Tử Thu, tả viện viện chính Nhạc Nghị, cũng là mờ mịt nhìn một màn này.
- Nhạc Nghị, ngươi thấy thế nào?
Mạnh Tử Thu sắc mặt hơi cổ quái nói.
- Ta không biết, nhưng ta khẳng định biết Tư Mã Vân Thiên đã gặp được đối thủ!
Nhạc Nghị cổ quái nói.
- Tranh đoạt Phong Thần Sách, không chỉ có những thứ đơn giản này mà thôi, bất quá, Tên Diêm Xuyên này đích xác là diệu nhân!
Mạnh Tử Thu cười nói.
- Hảo văn chương, thật là hảo văn chương!
Nhạc Nghị nhìn mấy thiên văn chương phía xa không ngừng than thở.
Ở ngoài Dung điện.
Một mảnh im ắng, nhưng ai cũng hiểu được, hôm nay, Diêm Xuyên đã hoàn toàn văn động Cự Lộc thành rồi.
Sáu mươi thiên cẩm tú văn hay.
Vẫn còn tiếp tục, trong lúc nhất thời, bốn phía Dung điện huyễn lệ vô cùng.
Năm thiên cẩm tú văn hay của Sáu mươi tên đại nho, ở trước mặt rất nhiều văn hay của Diêm Xuyên này, đã hoàn toàn ảm nhiên thất sắc.
Dịch Phong mỉm cười nhìn về phía mấy thiên văn chương.
Đối diện, mặt mũi sáu mươi đại nho đã đen lại rồi.
- Ta không tin, ta không tin, nhất định là sao chép, nhất định có!
Trần Bình không ngừng đọc lấy cẩm tú văn hay của Diêm Xuyên, hi vọng tìm được một thiên sao chép.
Có thể, làm sao có thể tìm được?
Bảy mươi thiên! Tám mươi thiên! Chín mươi thiên! Tất cả đều mới nhìn được lần đầu tiên.
Cơ hồ toàn bộ Vạn nho đã đứng ở bên Dịch Phong rồi. Sáu mươi đại nho mở lại Đỉnh Phong Văn Hội, hoàn toàn là làm mai cho người khác.
- Sư huynh, chúng ta đi thôi, hôm nay, chúng ta bại hoàn toàn!
Vương Long lộ ra một tia khổ sở nói.
- Muốn đi? Mang theo tấm bảng mà Ngô Vương tặng đi thôi, đừng có đưa trở lại đó!
Dịch Phong nhất thời cười nói.
Bạch Long nhất thời đem tấm bảng Mua danh chuộc tiếng nhét vào trong tay một đại nho.
Nhìn trong tay tên áo bào trắng, sáu mươi đại nho sắc mặt khó coi chí cực.
- Oanh!
Thứ một trăm thiên cẩm tú văn hay đã được treo lên.
Trăm cuốn văn hay, giống như là tạo nên một Sơn Hà Xã Tắc tráng lệ.
- Hô!
Chúng nho tu, trong mắt đều là cuồng nhiệt, có ít người bị những thiên văn hay này làm có chút thở không ra hơi.
Một đám nhìn về phía Đông Phương điện, đâu chỉ là sùng bái, nơi đó giống như đang có một tông sư văn học vậy.
Đại hiền? Diêm Xuyên mới đúng đại hiền!
Trong khoảng thời gian ngắn, trăm thiên cẩm tú văn hay, đây nếu không phải đại hiền, ai mới là đại hiền?
- Đại hiền, Diêm Xuyên, tấm gương của ta!
- Diêm Xuyên, đúng là chân Đại hiền mà!
- Dùng một trăm thiên văn chương này, một mình hắn đã có thể văn động thiên hạ!
. . .
. . .
. . .
Một đám đám nho tu không chút nào keo kiệt từ ngữ ca ngợi của mình.
Chúng đại nho nhận được quá nhiều đả kích, rất nhiều người đã muốn rời đi.
Nhưng mà, Lưu Tử Lộ đã bình ổn lại, không có rời đi, mà là nhìn về phía Dịch Phong, lần này nếu rời đi thật, vậy chính là đã tự nhận mình đã kinh sợ rồi, bảy mươi hai đại nho, danh tiếng hoàn toàn mất sạch. Thậm chí, Tư Mã Vân Thiên, cũng sẽ bị người đời coi là mua danh chuộc tiếng?
Đi? Không thể đi!
- Thi từ, chỉ là một đạo mà thôi, Dịch Phong? Ngươi có dám cùng bọn ta đấu chư văn không?
Lưu Tử Lộ quát khẽ nói.
Lưu Tử Lộ vừa quát, những người sùng bái Diêm Xuyên kia, rất nhiều kẻ đã quăng tới vẻ bỉ di.
Đối với hành động hiện tại của Lưu Tử Lộ mà nói.., quá mất thân phận đại nho rồi.
Đã thua thảm như vậy? Còn muốn níu lấy không tha? Lại đấu chư văn? Muốn từ phương diện khác lấy lại danh dự?
Trần Bình sợ hãi kêu.
- trăm cuốn này, không phải mỗi một thiên đều là cẩm tú văn hay chứ?
Một đại nho hoảng sợ nói.
- Không thể nào, nhất định là người khác viết!
Trần Bình lắc đầu không chịu tin tưởng.
- Cẩm tú văn hay? Không, thiên hạ cẩm tú văn hay vừa ra, tất nhiên truyền khắp bốn đại thư viện chúng ta rồi, nhưng mà những thiên văn chương này, cho tới bây giờ ta chưa từng thấy!
Vương Long lắc đầu.
- Nhiều như vậy?
. . .
. . .
. . .
Lưu Tử Lộ sắc mặt rất khó coi. Mình mang đến năm thiên cẩm tú văn hay, vốn là có thể văn động toàn trường, đấu bại hết thảy.
Nhưng mà, một màn trước mắt, lại giống như để cho Lưu Tử Lộ có loại cảm giác hỏng mất.
Làm sao có khả năng có chuyện như vậy?
Bóp bóp nắm tay, trên mặt Lưu Tử Lộ đã xanh mét một mảnh.
Mà đứng ở ngoài Đông Phương điện, Đông Phương Chính Phái đang thủ hộ cho Diêm Xuyên, giờ phút này, trên mặt hắn cũng cực kỳ đặc sắc.
- Ông trời của ta, thiệt hay giả?
Con ngươi của Đông Phương Chính Phái cũng sắp trừng ra rồi, nếu không phải vì thủ hộ Diêm Xuyên, Đông Phương Chính Phái đã sớm chạy tới rồi.
- Hưu!
Một đạo thân ảnh rơi xuống trước mặt Đông Phương Chính Phái.
- Thanh Long? Ngươi trở lại?
Đông Phương Chính Phái trên mặt lộ ra vui mừng.
- Đúng vậy a, sao vậy? Công tử đâu? Ồ? Mấy người Bạch Long cũng tới?
Thanh Long nhất thời kinh ngạc nói.
- Diêm Xuyên đang bế quan ở trong Đông Phương điện, ngươi ở nơi này coi chừng!
Đông Phương Chính Phái khai báo nói.
Nói xong, Đông Phương Chính Phái nhanh chóng bay về phía đối diện.
Để cho Thanh Long lưu lại một mình mà há mồm ngạc nhiên, nhưng vẫn trịnh trọng đón nhận nhiệm vụ này.
Dung điện cách đó không xa.
Lúc Mạnh Dung Dung biết được sáu mươi đại nho mời vạn nho tham gia Đỉnh Phong Văn Hội một lần nữa, rốt cục nàng cũng không nhịn được mà đến đây dò xét.
Đứng một góc vắng vẻ ở đàng xa, nhìn về phía Dung điện treo từng thiên từng thiên cẩm tú văn hay.
Đứng phía sau còn có mấy nho tu cùng với Trường Thanh.
- Đây, đây cũng quá khoa trương rồi? Đây là Diêm Xuyên viết?
Một nho tu cả kinh kêu lên.
- Thiên thứ ba mươi rồi!
Lại một đại nho bất khả tư nghị nói.
- Đại tiểu thư, xem ra năm đó, chúng ta đã hiểu lầm Diêm Xuyên thật rồi! Lấy văn tài của hắn, căn bản không cần đến làm học sinh của chúng ta.
Trường Thanh lộ ra một tia phức tạp cười khổ nói.
- Đúng vậy a, Tên Diêm Xuyên này biết viết chữ, chơi cờ, văn hay? Này, này, này. . . !
Một bên nho tu có chút nói không nên lời.
Mạnh Dung Dung nhìn một chút đại môn im lìm của Đông Phương điện nơi xa, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
- Hừ!
Mạnh Dung Dung hừ lạnh một tiếng.
Mặc dù vẫn không thể tha thứ Diêm Xuyên, nhưng cái cảm giác ủy khuất ngày xưa, lại bỗng nhiên đã giảm bớt rất nhiều.
- Ta đi về trước, các ngươi từ từ xem đi!
Mạnh Dung Dung lắc lắc đầu nói.
- A? Đại tiểu thư, ngươi không xem sao?
Trường Thanh ngoài ý muốn nói.
- Các ngươi cứ xem đi!
Mạnh Dung Dung nhanh chóng dẫm chân bay đi.
Mạnh Dung Dung đi rồi, nhưng một đám nho tu không nỡ rời đi.
- Đi, chúng ta đi lên phía trước mà nhìn!
Một người nho tu nói.
- Tốt!
Đám người Trường Thanh rối rít gật đầu.
Giờ phút này, không chỉ có đám người Trường Thanh, trong Cự Lộc thành, vô số tu giả bốn phương tám hướng lần nữa bị đồ sộ cảnh tượng nơi này hấp dẫn mà đến.
Đứng ở đàng xa, có thể nhìn rõ bầu trời trên Dung điện, núi lửa, cánh đồng tuyết, Lưu Tinh, vô số cảnh sắc kỳ diệu, không hấp dẫn người ta mới là lạ.
Cự Lộc Sơn, ngoài quảng trường Cự Lộc điện.
Viện chủ Mạnh Tử Thu, tả viện viện chính Nhạc Nghị, cũng là mờ mịt nhìn một màn này.
- Nhạc Nghị, ngươi thấy thế nào?
Mạnh Tử Thu sắc mặt hơi cổ quái nói.
- Ta không biết, nhưng ta khẳng định biết Tư Mã Vân Thiên đã gặp được đối thủ!
Nhạc Nghị cổ quái nói.
- Tranh đoạt Phong Thần Sách, không chỉ có những thứ đơn giản này mà thôi, bất quá, Tên Diêm Xuyên này đích xác là diệu nhân!
Mạnh Tử Thu cười nói.
- Hảo văn chương, thật là hảo văn chương!
Nhạc Nghị nhìn mấy thiên văn chương phía xa không ngừng than thở.
Ở ngoài Dung điện.
Một mảnh im ắng, nhưng ai cũng hiểu được, hôm nay, Diêm Xuyên đã hoàn toàn văn động Cự Lộc thành rồi.
Sáu mươi thiên cẩm tú văn hay.
Vẫn còn tiếp tục, trong lúc nhất thời, bốn phía Dung điện huyễn lệ vô cùng.
Năm thiên cẩm tú văn hay của Sáu mươi tên đại nho, ở trước mặt rất nhiều văn hay của Diêm Xuyên này, đã hoàn toàn ảm nhiên thất sắc.
Dịch Phong mỉm cười nhìn về phía mấy thiên văn chương.
Đối diện, mặt mũi sáu mươi đại nho đã đen lại rồi.
- Ta không tin, ta không tin, nhất định là sao chép, nhất định có!
Trần Bình không ngừng đọc lấy cẩm tú văn hay của Diêm Xuyên, hi vọng tìm được một thiên sao chép.
Có thể, làm sao có thể tìm được?
Bảy mươi thiên! Tám mươi thiên! Chín mươi thiên! Tất cả đều mới nhìn được lần đầu tiên.
Cơ hồ toàn bộ Vạn nho đã đứng ở bên Dịch Phong rồi. Sáu mươi đại nho mở lại Đỉnh Phong Văn Hội, hoàn toàn là làm mai cho người khác.
- Sư huynh, chúng ta đi thôi, hôm nay, chúng ta bại hoàn toàn!
Vương Long lộ ra một tia khổ sở nói.
- Muốn đi? Mang theo tấm bảng mà Ngô Vương tặng đi thôi, đừng có đưa trở lại đó!
Dịch Phong nhất thời cười nói.
Bạch Long nhất thời đem tấm bảng Mua danh chuộc tiếng nhét vào trong tay một đại nho.
Nhìn trong tay tên áo bào trắng, sáu mươi đại nho sắc mặt khó coi chí cực.
- Oanh!
Thứ một trăm thiên cẩm tú văn hay đã được treo lên.
Trăm cuốn văn hay, giống như là tạo nên một Sơn Hà Xã Tắc tráng lệ.
- Hô!
Chúng nho tu, trong mắt đều là cuồng nhiệt, có ít người bị những thiên văn hay này làm có chút thở không ra hơi.
Một đám nhìn về phía Đông Phương điện, đâu chỉ là sùng bái, nơi đó giống như đang có một tông sư văn học vậy.
Đại hiền? Diêm Xuyên mới đúng đại hiền!
Trong khoảng thời gian ngắn, trăm thiên cẩm tú văn hay, đây nếu không phải đại hiền, ai mới là đại hiền?
- Đại hiền, Diêm Xuyên, tấm gương của ta!
- Diêm Xuyên, đúng là chân Đại hiền mà!
- Dùng một trăm thiên văn chương này, một mình hắn đã có thể văn động thiên hạ!
. . .
. . .
. . .
Một đám đám nho tu không chút nào keo kiệt từ ngữ ca ngợi của mình.
Chúng đại nho nhận được quá nhiều đả kích, rất nhiều người đã muốn rời đi.
Nhưng mà, Lưu Tử Lộ đã bình ổn lại, không có rời đi, mà là nhìn về phía Dịch Phong, lần này nếu rời đi thật, vậy chính là đã tự nhận mình đã kinh sợ rồi, bảy mươi hai đại nho, danh tiếng hoàn toàn mất sạch. Thậm chí, Tư Mã Vân Thiên, cũng sẽ bị người đời coi là mua danh chuộc tiếng?
Đi? Không thể đi!
- Thi từ, chỉ là một đạo mà thôi, Dịch Phong? Ngươi có dám cùng bọn ta đấu chư văn không?
Lưu Tử Lộ quát khẽ nói.
Lưu Tử Lộ vừa quát, những người sùng bái Diêm Xuyên kia, rất nhiều kẻ đã quăng tới vẻ bỉ di.
Đối với hành động hiện tại của Lưu Tử Lộ mà nói.., quá mất thân phận đại nho rồi.
Đã thua thảm như vậy? Còn muốn níu lấy không tha? Lại đấu chư văn? Muốn từ phương diện khác lấy lại danh dự?
/1446
|