Lưu Cẩn cười nói:
- Hai vị sư huynh, sư đệ ta cảm thấy,kỳ thực chúng ta và Diêm Xuyên không có thâm cừu đại hận, vẫn còn có thể giải hòa được.
…
Vô Ưu thành, bên trong một ngọn núi nhỏ.
Túy Kiếm Sinh, Diêm Xuyên, Lưu Cẩn và Miêu Miêu đứng trên vai hắn, bọn họ đứng trên đỉnh núi.
Túy Kiếm Sinh chỉ vào chỗ có mây mù phía không xa tỏa màu xanh, nói:
- Sư thúc, Tử cô nương ở trong quần núi phái trước, ‘Tử Tâm sơn trang'.
Diêm Xuyên nhìn phía không xa, hỏi:
- Tử Tâm sơn trang?
Lưu Cẩn tò mò hỏi:
- Ủa? Sông núi xung quanh sao không có ai cư ngụ? Khu vực lớn như vậy không ai ở sao? Không lẽ địa thế chỗ này không tốt?
Túy Kiếm Sinh cười khổ nói:
- Địa thế tuyệt hảo, chất chứa sinh cát chi khí, là bảo địa hiếm có, nhưng bởi vì Tử cô nương ở đó nên...
Túy Kiếm Sinh không nói hết lên nhưng mọi người đều hiểu, là vì sợ Tử cô nương nên không dám tới gần.
Diêm Xuyên hỏi:
- Sao ngươi biết Tử Tử chắc chắn ở đây?
Túy Kiếm Sinh đáp:
- Tử cô nương ở trong khu náo nhiệt có sản nghiệp, nhưng nàng rất ít khi đi qua, nghe nói quanh năm suốt tháng ở trong Tử Tâm sơn trang, thậm chí không mang theo nha hoàn, phó tòng, một mình ở.
Lưu Cẩn tò mò hỏi:
- Bên ngoài có mây mù rất nhạt, hình như không có trận pháp gì?
Túy Kiếm Sinh quái dị nói:
- Trận pháp? Chỗ Tử cô nương ở còn cần trận pháp sao? Ai dám đi?
Diêm Xuyên nói:
- Các ngươi ở bên ngoài chờ ta, ta vào xem!
Lưu Cẩn lo lắng nói:
- A? ở bên ngoài?
Túy Kiếm Sinh thầm thở phào.
Diêm Xuyên nói với Miêu Miêu đứng trên vai mình:
- Miêu Miêu, ngươi cũng ở lại đi.
Miêu Miêu la lên:
- Không cần, ta muốn đi xem một chút, ta muốn đi xem!
Diêm Xuyên nhíu mày nói:
- Ngươi đi làm gì?
Miêu Miêu ôm một viên thượng phẩm linh thạch, nói:
- Ngươi mặc kệ ta. Yên tâm, đến lúc đó ta sẽ ở một bên không quấy rầy ngươi.
Răng rắc răng rắc!
Miêu Miêu vừa cắn linh thạch vừa liếc Diêm Xuyên, ánh mắt như đang nói ta phải đi.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Được rồi, ngươi nhớ phải ngoan ngoãn ở một bên, không được quậy phá!
Diêm Xuyên nhấc chân đi hướng bên trong.
Rào rào rào rào!
Diêm Xuyên đi vào trong, nghe có tiếng thác nước chảy.
Diêm Xuyên đi dọc theo con đường nhỏ sạch sẽ chậm rãi hướng tới một thác nước lớn.
Dưới thác nước là một hồ sâu, bên bờ có mấy phòng ốc đơn giản. Cách phòng ở không xa có một tấm biển gỗ, bên trên khắc bốn chữ Tử Tâm sơn trang.
Ven hồ có một hồ nhỏ yên tĩnh hơn, trên hồ có một bến bờ kéo dài đến trong hồ.
Diêm Xuyên lập tức thấy trên bến bờ có Tử Tử ngồi.
Một mình Tử Tử ngồi trên bờ, bên cạnh đặt đôi giày và một mặt nạ vàng.
Hai chân Tử Tử đặt trong hồ, nhẹ vung vẩy, tay nàng cầm cây lược đỏ, soi ảnh chiếu mặt hồ, chải tóc dài, làm bạn cùng gió mát, hơi nước.
- Ư ứ ư ư ừ...
Trong tiếng thác nước ầm ầm mơ hồ có tiếng Tử Tử dường như đang ngâm nga giai điệu động lòng người, cực kỳ êm tai.
Diêm Xuyên đứng ở không xa, lặng lẽ nhìn. Hắn nhìn hai chân Tử Tử vung trong hồ nước, nhìn nàng nhẹ nhàng chải tóc, nhìn nàng ngâm nga khúc nhạc.
Diêm Xuyên đứng một nén nhang, động tác của Tử Tử không thay đổi.
Miêu Miêu cắn linh thạch, tò mò hỏi:
- Răng rắc, đã lâu như vậy tại sao nàng vẫn chải đầu, hừ ca?
- Ngươi không hiểu.
Mắt Diêm Xuyên lóe tia xót thương.
Miêu Miêu tò mò hỏi:
- Vậy ngươi nói xem?
Diêm Xuyên khẽ thở dài nói:
- Đó là sự lãng mạn của một người.
- Sự lãng mạn của một người? Meo?
Miêu Miêu thật sự không hiểu.
Phía xa dường như Tử Tử biết có người đến, quát:
- Ai đó?
Tử Tử hốt hoảng buông lược, nhanh chóng chụp lấy mặt nạ vàng đội lên, xoay người lại.
Giây phút Tử Tử xoay người, Diêm Xuyên thấy con ngươi màu tím của nàng.
Tử Tử tức giận xoay người lại, trông thấy Diêm Xuyên yên lặng đứng đó. Tử Tử thấy là Diêm Xuyên thì đôi mắt tím lóe tia kinh ngạc, nổi lên vui sướng. Giận dữ tán đi, màu tím trong mắt lại biến thành màu đen.
- Ủa?
Miêu Miêu tò mò nhìn Tử Tử ở phía xa.
Diêm Xuyên nhìn Tử Tử, mỉm cười.
Nụ cười của Diêm Xuyên khiến lòng Tử Tử hân hoan.
Tử Tử rút đôi chân trắng nõn thanh tú khỏi mặt hồ, nhẹ nhàng vung giọt nước, mặc giày, đi tới.
Trong giọng nói của Tử Tử đầy vui vẻ:
- Diêm, Diêm Xuyên, sao ngươi đến đây?
Mái tóc tím xinh đẹp, áo tím, dù Tử Tử che mặt nạ vàng cũng khó thể giấu đi sự xinh đẹp chính chắn của nàng.
Diêm Xuyên cười nói:
- Mới đến Vô Ưu thành, tới thăm nàng.
Diêm Xuyên nói rồi nhấc chân tiến tới.
- Đừng lại đây!
Tử Tử hoảng hốt rút lui về phía sau.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Ta nói rồi, không sao.
Tử Tử lắc đầu, nói:
- Không cần, đừng đi tới, cứ nói chuyện như vậy là tốt rồi!
Miêu Miêu cắn linh thạch vui sướng khi người gặp họa nói:
- Meo, đại lưu manh, nàng không cho ngươi lên mà còn muốn lên, ngươi định xâm phạm nàng sao?
Mặt Diêm Xuyên đen như cục than, hối hận mang Miêu Miêu theo.
Có lẽ lúc trước Tử Tử quá chăm chú vào Diêm Xuyên, giờ mới phát hiện Miêu Miêu.
Mắt Tử Tử lóe tia yêu thích, nói:
- Đây là con mèo ngươi nuôi? Thật đáng yêu, còn biết nói chuyện.
Miêu Miêu kêu lên:
- Ta không phải mèo, nói rồi, ta không pahir con mèo!
Đây là vấn đề nguyên tắc, Miêu Miêu tức giận nhìn Tử Tử.
- A?
Tử Tử ngoài ý muốn nhìn Miêu Miêu, biểu tình lúng túng.
Tử Tử lúng túng không phải vì Miêu Miêu mà là Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên lập tức giới thiệu nói:
- Nó là lão hổ, tên gọi Miêu Miêu, thích linh thạch.
Miêu Miêu giương nanh múa vuốt la lên:
- Nghe thấy không? Ta là lão hổ, đại lão hổ, meo, meo!
Nghe Diêm Xuyên giới thiệu, Tử Tử lập tức hiểu ý.
Tử Tử mỉm cười, đi vào trong phòng, rất nhanh ôm một cái hộp đi ra.
Miêu Miêu vẫn rất địch ý nhìn Tử Tử:
- Hừ!
Tử Tử cười nói:
- Miêu Miêu, mới rồi là ta nhìn lầm, vì xin lỗi ngươi, ta tặng chút đồ cho ngươi được không?
Miêu Miêu không lĩnh tình, hầm hừ nói:
- Chút đồ? Hừ, hừ!
Tử Tử nhẹ nhàng mở hộp ra, ánh sáng đỏ nhạt bắn ra từ cái hộp, tỏa ánh sáng mê người.
Trong hộp đặt hai bảo thạch đỏ rực, tỏa ánh sáng người, cực kỳ hấp dẫn.
Diêm Xuyên ngoài ý muốn bật thốt:
- Cực phẩm linh thạch?
- Meo, meo, meo...
Miêu Miêu lập tức vứt bỏ nguyên tắc, cười híp mắt nịnh nọt nhìn Tử Tử.
Tử Tử đặt cái hộp nhỏ lên bàn đá ở một bên, nhẹ nhàng lùi ra.
Tử Tử cười nói:
- Hai khối cực phẩm hỏa linh thạch này xin lỗi ngươi được không?
- Meo, meo, Tử Tử tỷ tỷ thật là đẹp!
Miêu Miêu nhảy khỏi vai Diêm Xuyên, phóng tới trên bàn đá, vẻ mặt mê đắm nhìn thượng phẩm linh thạch.
Miêu Miêu ôm một khối thượng phẩm linh thạch, vui đến quên hết trời trăng nịnh nọt:
- Đại lưu manh thật có phúc, đi đi, lấy Tử Tử tỷ tỷ về nhà đi, sau này ta mỗi ngày có cực phẩm linh thạch!
Miêu Miêu chỉ to cỡ hai nắm tay, một khối cực phẩm linh thạch cỡ một nắm tay. Miêu Miêu không biết đủ muốn ôm hai cái vào ngực, bộ dáng rất đáng yêu.
Tử Tử cười nói:
- Trông Miêu Miêu thật dễ thương.
Có lẽ yêu ai yêu cả đường đi, Tử Tử đối xử với Miêu Miêu rất thân thiện.
- Hai vị sư huynh, sư đệ ta cảm thấy,kỳ thực chúng ta và Diêm Xuyên không có thâm cừu đại hận, vẫn còn có thể giải hòa được.
…
Vô Ưu thành, bên trong một ngọn núi nhỏ.
Túy Kiếm Sinh, Diêm Xuyên, Lưu Cẩn và Miêu Miêu đứng trên vai hắn, bọn họ đứng trên đỉnh núi.
Túy Kiếm Sinh chỉ vào chỗ có mây mù phía không xa tỏa màu xanh, nói:
- Sư thúc, Tử cô nương ở trong quần núi phái trước, ‘Tử Tâm sơn trang'.
Diêm Xuyên nhìn phía không xa, hỏi:
- Tử Tâm sơn trang?
Lưu Cẩn tò mò hỏi:
- Ủa? Sông núi xung quanh sao không có ai cư ngụ? Khu vực lớn như vậy không ai ở sao? Không lẽ địa thế chỗ này không tốt?
Túy Kiếm Sinh cười khổ nói:
- Địa thế tuyệt hảo, chất chứa sinh cát chi khí, là bảo địa hiếm có, nhưng bởi vì Tử cô nương ở đó nên...
Túy Kiếm Sinh không nói hết lên nhưng mọi người đều hiểu, là vì sợ Tử cô nương nên không dám tới gần.
Diêm Xuyên hỏi:
- Sao ngươi biết Tử Tử chắc chắn ở đây?
Túy Kiếm Sinh đáp:
- Tử cô nương ở trong khu náo nhiệt có sản nghiệp, nhưng nàng rất ít khi đi qua, nghe nói quanh năm suốt tháng ở trong Tử Tâm sơn trang, thậm chí không mang theo nha hoàn, phó tòng, một mình ở.
Lưu Cẩn tò mò hỏi:
- Bên ngoài có mây mù rất nhạt, hình như không có trận pháp gì?
Túy Kiếm Sinh quái dị nói:
- Trận pháp? Chỗ Tử cô nương ở còn cần trận pháp sao? Ai dám đi?
Diêm Xuyên nói:
- Các ngươi ở bên ngoài chờ ta, ta vào xem!
Lưu Cẩn lo lắng nói:
- A? ở bên ngoài?
Túy Kiếm Sinh thầm thở phào.
Diêm Xuyên nói với Miêu Miêu đứng trên vai mình:
- Miêu Miêu, ngươi cũng ở lại đi.
Miêu Miêu la lên:
- Không cần, ta muốn đi xem một chút, ta muốn đi xem!
Diêm Xuyên nhíu mày nói:
- Ngươi đi làm gì?
Miêu Miêu ôm một viên thượng phẩm linh thạch, nói:
- Ngươi mặc kệ ta. Yên tâm, đến lúc đó ta sẽ ở một bên không quấy rầy ngươi.
Răng rắc răng rắc!
Miêu Miêu vừa cắn linh thạch vừa liếc Diêm Xuyên, ánh mắt như đang nói ta phải đi.
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Được rồi, ngươi nhớ phải ngoan ngoãn ở một bên, không được quậy phá!
Diêm Xuyên nhấc chân đi hướng bên trong.
Rào rào rào rào!
Diêm Xuyên đi vào trong, nghe có tiếng thác nước chảy.
Diêm Xuyên đi dọc theo con đường nhỏ sạch sẽ chậm rãi hướng tới một thác nước lớn.
Dưới thác nước là một hồ sâu, bên bờ có mấy phòng ốc đơn giản. Cách phòng ở không xa có một tấm biển gỗ, bên trên khắc bốn chữ Tử Tâm sơn trang.
Ven hồ có một hồ nhỏ yên tĩnh hơn, trên hồ có một bến bờ kéo dài đến trong hồ.
Diêm Xuyên lập tức thấy trên bến bờ có Tử Tử ngồi.
Một mình Tử Tử ngồi trên bờ, bên cạnh đặt đôi giày và một mặt nạ vàng.
Hai chân Tử Tử đặt trong hồ, nhẹ vung vẩy, tay nàng cầm cây lược đỏ, soi ảnh chiếu mặt hồ, chải tóc dài, làm bạn cùng gió mát, hơi nước.
- Ư ứ ư ư ừ...
Trong tiếng thác nước ầm ầm mơ hồ có tiếng Tử Tử dường như đang ngâm nga giai điệu động lòng người, cực kỳ êm tai.
Diêm Xuyên đứng ở không xa, lặng lẽ nhìn. Hắn nhìn hai chân Tử Tử vung trong hồ nước, nhìn nàng nhẹ nhàng chải tóc, nhìn nàng ngâm nga khúc nhạc.
Diêm Xuyên đứng một nén nhang, động tác của Tử Tử không thay đổi.
Miêu Miêu cắn linh thạch, tò mò hỏi:
- Răng rắc, đã lâu như vậy tại sao nàng vẫn chải đầu, hừ ca?
- Ngươi không hiểu.
Mắt Diêm Xuyên lóe tia xót thương.
Miêu Miêu tò mò hỏi:
- Vậy ngươi nói xem?
Diêm Xuyên khẽ thở dài nói:
- Đó là sự lãng mạn của một người.
- Sự lãng mạn của một người? Meo?
Miêu Miêu thật sự không hiểu.
Phía xa dường như Tử Tử biết có người đến, quát:
- Ai đó?
Tử Tử hốt hoảng buông lược, nhanh chóng chụp lấy mặt nạ vàng đội lên, xoay người lại.
Giây phút Tử Tử xoay người, Diêm Xuyên thấy con ngươi màu tím của nàng.
Tử Tử tức giận xoay người lại, trông thấy Diêm Xuyên yên lặng đứng đó. Tử Tử thấy là Diêm Xuyên thì đôi mắt tím lóe tia kinh ngạc, nổi lên vui sướng. Giận dữ tán đi, màu tím trong mắt lại biến thành màu đen.
- Ủa?
Miêu Miêu tò mò nhìn Tử Tử ở phía xa.
Diêm Xuyên nhìn Tử Tử, mỉm cười.
Nụ cười của Diêm Xuyên khiến lòng Tử Tử hân hoan.
Tử Tử rút đôi chân trắng nõn thanh tú khỏi mặt hồ, nhẹ nhàng vung giọt nước, mặc giày, đi tới.
Trong giọng nói của Tử Tử đầy vui vẻ:
- Diêm, Diêm Xuyên, sao ngươi đến đây?
Mái tóc tím xinh đẹp, áo tím, dù Tử Tử che mặt nạ vàng cũng khó thể giấu đi sự xinh đẹp chính chắn của nàng.
Diêm Xuyên cười nói:
- Mới đến Vô Ưu thành, tới thăm nàng.
Diêm Xuyên nói rồi nhấc chân tiến tới.
- Đừng lại đây!
Tử Tử hoảng hốt rút lui về phía sau.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Ta nói rồi, không sao.
Tử Tử lắc đầu, nói:
- Không cần, đừng đi tới, cứ nói chuyện như vậy là tốt rồi!
Miêu Miêu cắn linh thạch vui sướng khi người gặp họa nói:
- Meo, đại lưu manh, nàng không cho ngươi lên mà còn muốn lên, ngươi định xâm phạm nàng sao?
Mặt Diêm Xuyên đen như cục than, hối hận mang Miêu Miêu theo.
Có lẽ lúc trước Tử Tử quá chăm chú vào Diêm Xuyên, giờ mới phát hiện Miêu Miêu.
Mắt Tử Tử lóe tia yêu thích, nói:
- Đây là con mèo ngươi nuôi? Thật đáng yêu, còn biết nói chuyện.
Miêu Miêu kêu lên:
- Ta không phải mèo, nói rồi, ta không pahir con mèo!
Đây là vấn đề nguyên tắc, Miêu Miêu tức giận nhìn Tử Tử.
- A?
Tử Tử ngoài ý muốn nhìn Miêu Miêu, biểu tình lúng túng.
Tử Tử lúng túng không phải vì Miêu Miêu mà là Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên lập tức giới thiệu nói:
- Nó là lão hổ, tên gọi Miêu Miêu, thích linh thạch.
Miêu Miêu giương nanh múa vuốt la lên:
- Nghe thấy không? Ta là lão hổ, đại lão hổ, meo, meo!
Nghe Diêm Xuyên giới thiệu, Tử Tử lập tức hiểu ý.
Tử Tử mỉm cười, đi vào trong phòng, rất nhanh ôm một cái hộp đi ra.
Miêu Miêu vẫn rất địch ý nhìn Tử Tử:
- Hừ!
Tử Tử cười nói:
- Miêu Miêu, mới rồi là ta nhìn lầm, vì xin lỗi ngươi, ta tặng chút đồ cho ngươi được không?
Miêu Miêu không lĩnh tình, hầm hừ nói:
- Chút đồ? Hừ, hừ!
Tử Tử nhẹ nhàng mở hộp ra, ánh sáng đỏ nhạt bắn ra từ cái hộp, tỏa ánh sáng mê người.
Trong hộp đặt hai bảo thạch đỏ rực, tỏa ánh sáng người, cực kỳ hấp dẫn.
Diêm Xuyên ngoài ý muốn bật thốt:
- Cực phẩm linh thạch?
- Meo, meo, meo...
Miêu Miêu lập tức vứt bỏ nguyên tắc, cười híp mắt nịnh nọt nhìn Tử Tử.
Tử Tử đặt cái hộp nhỏ lên bàn đá ở một bên, nhẹ nhàng lùi ra.
Tử Tử cười nói:
- Hai khối cực phẩm hỏa linh thạch này xin lỗi ngươi được không?
- Meo, meo, Tử Tử tỷ tỷ thật là đẹp!
Miêu Miêu nhảy khỏi vai Diêm Xuyên, phóng tới trên bàn đá, vẻ mặt mê đắm nhìn thượng phẩm linh thạch.
Miêu Miêu ôm một khối thượng phẩm linh thạch, vui đến quên hết trời trăng nịnh nọt:
- Đại lưu manh thật có phúc, đi đi, lấy Tử Tử tỷ tỷ về nhà đi, sau này ta mỗi ngày có cực phẩm linh thạch!
Miêu Miêu chỉ to cỡ hai nắm tay, một khối cực phẩm linh thạch cỡ một nắm tay. Miêu Miêu không biết đủ muốn ôm hai cái vào ngực, bộ dáng rất đáng yêu.
Tử Tử cười nói:
- Trông Miêu Miêu thật dễ thương.
Có lẽ yêu ai yêu cả đường đi, Tử Tử đối xử với Miêu Miêu rất thân thiện.
/1446
|