“Thật đúng là trời ban cơ duyên.” Đại trưởng lão vỗ đùi nghĩ: “Đan dược đối với Tiên Vũ Đế Quốc mà nói, chỉ có đệ tử hoàng thất mới có thể đạt được. Năm đó Cổ Lệ Thiên giết chết một vị hoàng tử của lục quốc Vân Mộng Sơn rất có khả năng là đoạt được lúc đó.”
- Sớm đã nghe nói Tiên Sư Vân Mộng Sơn luyện chế đan dược lợi hại vô cùng, hôm nay vừa thấy quả nhiên bất phàm. Chắc là ngày đó khi phụ thân ngươi chém giết cái tên võ giả Địa giai thượng phẩm kia thu được. Tốt. Tốt. Ngươi đã có cơ duyên bực này, ngày sau phải hảo hảo quý trọng, cố gắng tu luyện. Nói đi ngươi có thỉnh cầu gì?
Đại trưởng lão cực kỳ hưng phấn, võ giả một khi có thể có được Tiên phái đan dược, thì có thể hướng được sự phát triển cảnh giới huyền diệu khó mà giải thích. Ban đầu hắn chính là ở Đông Duyến Tông nhận được một viên thuốc, cho nên mới có địa vị hôm nay.
- Đại trưởng lão, ta muốn đem linh vị phụ thân ta một lần nữa trở về từ đường.
- Ngươi đã là Địa giai trung phẩm võ giả, lại có phần hiếu tâm khó có được này. Vốn phụ thân ngươi là hậu bối nên linh vị phải bày ở phía dưới cùng, nếu như ngươi trong vòng ba năm tiến vào Tiên phái có thể trở thành nội môn đệ tử, ta sẽ dựng tông bia cho phụ thân ngươi, được đời sau vĩnh viễn kính ngưỡng.
- Tông bia.
Cổ Qua há miệng thật to, tông bia chỉ có trưởng lão trong tộc sau khi chết mới có thể được dựng. Thành viên bình thường trong tộc khi chết, thì sau khi luyện hóa thi thể, rồi chuẩn bị một khối linh vị đặt ở trong từ đường.
- Tạ ơn đại trưởng lão khích lệ, ta nhất định cố gắng.
Tốt lắm, trở về đi thôi. Chuyện tối ngày hôm qua không cần để ở trong lòng. Trong tộc có tộc quy, chỉ cần ngươi cố gắng, trong tộc nhất định sẽ cho ngươi phần thưởng xứng đáng. Ngươi sau này cũng không cần đến nhà tranh trên núi ở nữa, ta sẽ phái người phân một khu vực trọng yếu trong gia tộc ban thưởng cho ngươi làm nơi ở.
- Tạ ơn đại trưởng lão khích lệ.
Cổ Qua lui ra ngoài.
……………….....
Sắc trời u ám, thời tiết ở Trung Phục buổi chiều thường sẽ có mưa.
Giờ phút này, phía sau núi Đông Duyến Tông, một mảnh mưa bụi mênh mông.
Trong mưa, một bạch y nữ tử phiêu nhiên mà đứng, nàng chân không bám bẩn, mưa không dính thân, giống như tiên tử trên trời.
- Ba năm, xem ra ta không có uổng phí công chờ đợi. Sách Tiên Luân không ngờ lại nhận chủ, đây cũng là cơ hội tuyệt hảo thông suốt ẩn mạch chí âm chí hàn trong cơ thể ta. Đợi hắn thêm mấy ngày nữa vậy...
Cô gái vung tay lên, thân thể đột nhiên biến mất.
...
Cố gắng tu luyện đó mới là chính đạo.
Cổ Qua ở trên sườn núi hai tay nâng một tảng đá xanh thật to, nhìn tảng đá kia nặng chừng bảy ngàn cân.
Ầm…
Cổ Qua ném cự thạch,
- Tối hôm qua cùng lão ma đầu đánh một trận, ta thu hoạch được rất nhiều. Cho đến hiện tại, linh khí trong cơ thể còn không ngừng vận chuyển. Xem ra cũng không lâu nữa ta liền có thể đột phá Địa giai trung phẩm, tiến vào Địa giai thượng phẩm giống như phụ thân
Võ giả chia làm Địa giai cùng Thiên giai, lên trên nữa chính là Thông Huyền cùng Kim Đan đại đạo trong truyền thuyết.
Địa giai võ giả, Thiên giai võ giả, Thông Huyền, Kim Đan.
Cổ Qua từ trong sách ở gia tộc, biết được những cảnh giới tu luyện này.
“Theo như lão ma đầu nói Phệ Quyết là pháp môn tu luyện Vô Thượng. Nhưng hiện tại pháp quyết của Phệ Quyết nằm bên trong Hắc châu, ta nếu không tu luyện tới cảnh giới Thiên giai trung phẩm, ngay cả trong Hắc châu có cái gì cũng không nhìn thấy, chớ nói chi là đem lấy ra. Xem ra, còn cần phải nổ lực tu luyện thật nhiều."
Trong mười năm, Tử Điên Tôn Giả cùng Cổ Qua nói qua một chút kiến thức căn bản về tu chân. Nất là vì chuẩn bị để đoạt xá Cổ Qua, hắn liền đem tần thứ nhất của Phệ Quyết truyền cho Cổ Qua, thân thể Cổ Qua hiện tại đã đại thành, chỉ thiếu khẩu quyết của tầng thứ hai.Nu không, Cổ Qua nhất định có thể nhanh chóng tiến vào Thiên giai võ giả.
"Địa giai võ giả thượng,trung,hạ tam phẩm, hoàn toàn là rèn luyện kinh mạch cùng lực lượng thân thể. Địa giai hạ phẩm là thông hai mạch Nhâm Đốc, chân khí hội tụ tại đan điền. Địa giai trung phẩm, là đả thông kỳ kinh bát mạch, có thể đạt được tiểu chu thiên, chân khí tiết ra ngoài. Địa giai thượng phẩm võ giả đạt được Đại Chu thiên, thân thể hòa nhập với tự nhiên, không hiện lộ thực lực, người khác rất khó phát hiện.”
“Ta hiện tại là Địa giai trung phẩm, người có thực lực lớn hơn một chút đều có thể nhìn ra thực lực chân chính của ta, điều này vô cùng bất lợi khi ẩn trốn. Để báo thù cho cha, phải bí mật làm việc, chờ sau khi ta tiến vào Tiên phái, phải cố gắng tận lực để được Tiên phái ban cho đan dược. Đến lúc đó thực lực ta sẽ tiến xa ngày đi ngàn dậm, báo thù cũng dễ dàng hơn.”
Cổ Qua ngồi khoanh chân, mặc dù không có pháp quyết tu luyện, nhưng sau khi đạt được tiểu chu thiên điều động Thiên Linh khí cũng rất dễ dàng làm được.
Nhất thời, trong lúc Cổ Qua tu luyện, quanh thân xuất hiện một cái lồng hình tròn màu trắng ngà, đem Cổ Qua bọc ở bên trong. Trên cái lồng có tiếng ti ti phát ra, thỉnh thoảng còn có thể phình to ra rồi thu nhỏ lại. Qua một lúc lâu, chỗ sườn núi nởi Cổ Qua ngồi mờ mịt vô cùng, khí tức tán loạn khắp nơi.
Tu luyện, không ngừng tu luyện.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ...
Bất giác, mặt trời từ từ chuyển sang hồng, cuối cùng dần biến mất ở phía Tây.
Vào đêm, dã thú phía sau núi không ngừng tru lên. Khắp thành Thanh Nhận, từng ngọn đèn dầu từ từ đốt lên, khí tức quanh thân Cổ Qua vẫn không tiêu tan, ngược lại càng ngày càng nồng đậm hơn.
Lúc này Cổ Qua đã tiến vào vô ngã chi cảnh, tâm thần lắng đọng, mục đích tu luyện đã giảm bớt, nhưng tốc độ lại tăng lên...
Cách Cổ Qua chừng hai trăm thước, có hai người đang đứng.
Giờ phút này trong lòng đại trưởng lão rung động vô cùng.
- Ban ngày hắn nói ăn một viên thuốc, ta còn có điều không tin, bây giờ nhìn lại đúng là thật. Ngày hôm qua có thể dược hiệu không có hoàn toàn phát huy, tối hôm nay, chỉ sợ hắn còn có thể đột phá.
Ánh mắt đại trưởng lão híp lại.
- Đứa nhỏ này cùng cha hắn năm đó bất đồng. Lệ Thiên tính tình ngay thẳng, hết sức tốt đẹp. nhưng đứa nhỏ này có lời gì cũng không chịu nói ra, ẩn nhẫn, chôn dấu cừu hận trong lòng, làm cho người ta có một loại cảm giác như nhu nhược. Ban ngày khi ta cùng hắn nói đến cái chết của phụ thân hắn, thật không nghĩ đứa nhỏ này lại muốn đi tìm chân truyền đệ tử của chưởng giáo Vân Mộng sơn kia báo thù. Nếu vậy Cổ gia ta lại tổn thất một thiên tài rồi.
Đại trưởng lão thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Cổ Tranh bên cạnh
- Thế nào Tôn nhi? Ban ngày ta không để cho ngươi động thủ, ngươi còn khích động, nếu như ngươi thật đi tới cùng hắn đánh nhau, cho dù chiêu kiếm của ngươi bén nhọn, cũng khó có thể là địch thủ của hắn.
Vẻ mặt Cổ Tranh khiếp sợ. Hắn không phải là người không có thể diện, hơn nữa năm ngoái cử hành tỷ thí giữa các cao thủ trẻ tuổi từ mười tám trở xuống ở Tiên Vũ Đế Quốc, hắn từng cùng một gã xếp hạng thứ ba mươi trên Tiên Vũ Kiều Sở Bảng tỷ thí. Cảnh giới của người nọ cũng ngang với hắn, là Địa giai hạ phẩm võ giả, chẳng qua là công pháp so với hắn lợi hại hơn.
Theo hắn biết mười tên đứng đầu trên Tiên Vũ Kiều Sở Bảng đều là người đã đột phá Địa giai trung phẩm, nhưng những người này đều là thành viên hoàng thất, hoặc thế tử chư hầu trấn thủ một phương. Cổ gia mặc dù là quý tộc cổ xưa, nhưng chưa bao giờ xuất hiện nhân vật lợi hại như vậy.
- Gia gia, ánh mắt hài nhi ánh mắt không tốt, thiếu chút nữa tạo thành sai lầm lớn. Ngày sau ta nếu tiến vào Tiên phái, nhất định phải hảo hảo lôi kéo hắn. Cô bé Cổ Lăng kia, nếu hắn thích, ta sẽ nhường cho hắn.
Đôi môi Cổ Tranh mấp máy, đầu gục xuống, ánh mắt có chút không phục ngó về phía Cổ Qua.
- Như thế là rất tốt. Cô bé Cổ Lăng kia tâm cơ rất lớn, ngươi cách xa cô ta một chút. Cổ Qua mặc dù là thứ xuất, nhưng các ngươi có cùng tổ tông, gia gia của hắn cũng là thân huynh đệ của ta. Trong gia tộc huynh đệ tranh đấu rất bình thường, nhưng đến Tiên phái, các ngươi nhất định phải đoàn kết.
Đại trưởng lão nói xong, nhưng ánh mắt không dám chút nào rời khỏi Cổ Qua. Hắn không nghĩ tới Cổ Qua sẽ dám ở hoang giao dã ngoại mà nhập định. Nếu như chung quanh có loại dã thú nào tới, cắt đứt tu luyện của Cổ Qua, nhất định là sẽ tẩu hỏa nhập ma. Nghĩ đế đây hắn thật không dám tưởng tượng.
Đột nhiên, ánh mắt đại trưởng lão co rụt lại
- Ông trời ơi... Đứa nhỏ này muốn đột phá.
- Sớm đã nghe nói Tiên Sư Vân Mộng Sơn luyện chế đan dược lợi hại vô cùng, hôm nay vừa thấy quả nhiên bất phàm. Chắc là ngày đó khi phụ thân ngươi chém giết cái tên võ giả Địa giai thượng phẩm kia thu được. Tốt. Tốt. Ngươi đã có cơ duyên bực này, ngày sau phải hảo hảo quý trọng, cố gắng tu luyện. Nói đi ngươi có thỉnh cầu gì?
Đại trưởng lão cực kỳ hưng phấn, võ giả một khi có thể có được Tiên phái đan dược, thì có thể hướng được sự phát triển cảnh giới huyền diệu khó mà giải thích. Ban đầu hắn chính là ở Đông Duyến Tông nhận được một viên thuốc, cho nên mới có địa vị hôm nay.
- Đại trưởng lão, ta muốn đem linh vị phụ thân ta một lần nữa trở về từ đường.
- Ngươi đã là Địa giai trung phẩm võ giả, lại có phần hiếu tâm khó có được này. Vốn phụ thân ngươi là hậu bối nên linh vị phải bày ở phía dưới cùng, nếu như ngươi trong vòng ba năm tiến vào Tiên phái có thể trở thành nội môn đệ tử, ta sẽ dựng tông bia cho phụ thân ngươi, được đời sau vĩnh viễn kính ngưỡng.
- Tông bia.
Cổ Qua há miệng thật to, tông bia chỉ có trưởng lão trong tộc sau khi chết mới có thể được dựng. Thành viên bình thường trong tộc khi chết, thì sau khi luyện hóa thi thể, rồi chuẩn bị một khối linh vị đặt ở trong từ đường.
- Tạ ơn đại trưởng lão khích lệ, ta nhất định cố gắng.
Tốt lắm, trở về đi thôi. Chuyện tối ngày hôm qua không cần để ở trong lòng. Trong tộc có tộc quy, chỉ cần ngươi cố gắng, trong tộc nhất định sẽ cho ngươi phần thưởng xứng đáng. Ngươi sau này cũng không cần đến nhà tranh trên núi ở nữa, ta sẽ phái người phân một khu vực trọng yếu trong gia tộc ban thưởng cho ngươi làm nơi ở.
- Tạ ơn đại trưởng lão khích lệ.
Cổ Qua lui ra ngoài.
……………….....
Sắc trời u ám, thời tiết ở Trung Phục buổi chiều thường sẽ có mưa.
Giờ phút này, phía sau núi Đông Duyến Tông, một mảnh mưa bụi mênh mông.
Trong mưa, một bạch y nữ tử phiêu nhiên mà đứng, nàng chân không bám bẩn, mưa không dính thân, giống như tiên tử trên trời.
- Ba năm, xem ra ta không có uổng phí công chờ đợi. Sách Tiên Luân không ngờ lại nhận chủ, đây cũng là cơ hội tuyệt hảo thông suốt ẩn mạch chí âm chí hàn trong cơ thể ta. Đợi hắn thêm mấy ngày nữa vậy...
Cô gái vung tay lên, thân thể đột nhiên biến mất.
...
Cố gắng tu luyện đó mới là chính đạo.
Cổ Qua ở trên sườn núi hai tay nâng một tảng đá xanh thật to, nhìn tảng đá kia nặng chừng bảy ngàn cân.
Ầm…
Cổ Qua ném cự thạch,
- Tối hôm qua cùng lão ma đầu đánh một trận, ta thu hoạch được rất nhiều. Cho đến hiện tại, linh khí trong cơ thể còn không ngừng vận chuyển. Xem ra cũng không lâu nữa ta liền có thể đột phá Địa giai trung phẩm, tiến vào Địa giai thượng phẩm giống như phụ thân
Võ giả chia làm Địa giai cùng Thiên giai, lên trên nữa chính là Thông Huyền cùng Kim Đan đại đạo trong truyền thuyết.
Địa giai võ giả, Thiên giai võ giả, Thông Huyền, Kim Đan.
Cổ Qua từ trong sách ở gia tộc, biết được những cảnh giới tu luyện này.
“Theo như lão ma đầu nói Phệ Quyết là pháp môn tu luyện Vô Thượng. Nhưng hiện tại pháp quyết của Phệ Quyết nằm bên trong Hắc châu, ta nếu không tu luyện tới cảnh giới Thiên giai trung phẩm, ngay cả trong Hắc châu có cái gì cũng không nhìn thấy, chớ nói chi là đem lấy ra. Xem ra, còn cần phải nổ lực tu luyện thật nhiều."
Trong mười năm, Tử Điên Tôn Giả cùng Cổ Qua nói qua một chút kiến thức căn bản về tu chân. Nất là vì chuẩn bị để đoạt xá Cổ Qua, hắn liền đem tần thứ nhất của Phệ Quyết truyền cho Cổ Qua, thân thể Cổ Qua hiện tại đã đại thành, chỉ thiếu khẩu quyết của tầng thứ hai.Nu không, Cổ Qua nhất định có thể nhanh chóng tiến vào Thiên giai võ giả.
"Địa giai võ giả thượng,trung,hạ tam phẩm, hoàn toàn là rèn luyện kinh mạch cùng lực lượng thân thể. Địa giai hạ phẩm là thông hai mạch Nhâm Đốc, chân khí hội tụ tại đan điền. Địa giai trung phẩm, là đả thông kỳ kinh bát mạch, có thể đạt được tiểu chu thiên, chân khí tiết ra ngoài. Địa giai thượng phẩm võ giả đạt được Đại Chu thiên, thân thể hòa nhập với tự nhiên, không hiện lộ thực lực, người khác rất khó phát hiện.”
“Ta hiện tại là Địa giai trung phẩm, người có thực lực lớn hơn một chút đều có thể nhìn ra thực lực chân chính của ta, điều này vô cùng bất lợi khi ẩn trốn. Để báo thù cho cha, phải bí mật làm việc, chờ sau khi ta tiến vào Tiên phái, phải cố gắng tận lực để được Tiên phái ban cho đan dược. Đến lúc đó thực lực ta sẽ tiến xa ngày đi ngàn dậm, báo thù cũng dễ dàng hơn.”
Cổ Qua ngồi khoanh chân, mặc dù không có pháp quyết tu luyện, nhưng sau khi đạt được tiểu chu thiên điều động Thiên Linh khí cũng rất dễ dàng làm được.
Nhất thời, trong lúc Cổ Qua tu luyện, quanh thân xuất hiện một cái lồng hình tròn màu trắng ngà, đem Cổ Qua bọc ở bên trong. Trên cái lồng có tiếng ti ti phát ra, thỉnh thoảng còn có thể phình to ra rồi thu nhỏ lại. Qua một lúc lâu, chỗ sườn núi nởi Cổ Qua ngồi mờ mịt vô cùng, khí tức tán loạn khắp nơi.
Tu luyện, không ngừng tu luyện.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ...
Bất giác, mặt trời từ từ chuyển sang hồng, cuối cùng dần biến mất ở phía Tây.
Vào đêm, dã thú phía sau núi không ngừng tru lên. Khắp thành Thanh Nhận, từng ngọn đèn dầu từ từ đốt lên, khí tức quanh thân Cổ Qua vẫn không tiêu tan, ngược lại càng ngày càng nồng đậm hơn.
Lúc này Cổ Qua đã tiến vào vô ngã chi cảnh, tâm thần lắng đọng, mục đích tu luyện đã giảm bớt, nhưng tốc độ lại tăng lên...
Cách Cổ Qua chừng hai trăm thước, có hai người đang đứng.
Giờ phút này trong lòng đại trưởng lão rung động vô cùng.
- Ban ngày hắn nói ăn một viên thuốc, ta còn có điều không tin, bây giờ nhìn lại đúng là thật. Ngày hôm qua có thể dược hiệu không có hoàn toàn phát huy, tối hôm nay, chỉ sợ hắn còn có thể đột phá.
Ánh mắt đại trưởng lão híp lại.
- Đứa nhỏ này cùng cha hắn năm đó bất đồng. Lệ Thiên tính tình ngay thẳng, hết sức tốt đẹp. nhưng đứa nhỏ này có lời gì cũng không chịu nói ra, ẩn nhẫn, chôn dấu cừu hận trong lòng, làm cho người ta có một loại cảm giác như nhu nhược. Ban ngày khi ta cùng hắn nói đến cái chết của phụ thân hắn, thật không nghĩ đứa nhỏ này lại muốn đi tìm chân truyền đệ tử của chưởng giáo Vân Mộng sơn kia báo thù. Nếu vậy Cổ gia ta lại tổn thất một thiên tài rồi.
Đại trưởng lão thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Cổ Tranh bên cạnh
- Thế nào Tôn nhi? Ban ngày ta không để cho ngươi động thủ, ngươi còn khích động, nếu như ngươi thật đi tới cùng hắn đánh nhau, cho dù chiêu kiếm của ngươi bén nhọn, cũng khó có thể là địch thủ của hắn.
Vẻ mặt Cổ Tranh khiếp sợ. Hắn không phải là người không có thể diện, hơn nữa năm ngoái cử hành tỷ thí giữa các cao thủ trẻ tuổi từ mười tám trở xuống ở Tiên Vũ Đế Quốc, hắn từng cùng một gã xếp hạng thứ ba mươi trên Tiên Vũ Kiều Sở Bảng tỷ thí. Cảnh giới của người nọ cũng ngang với hắn, là Địa giai hạ phẩm võ giả, chẳng qua là công pháp so với hắn lợi hại hơn.
Theo hắn biết mười tên đứng đầu trên Tiên Vũ Kiều Sở Bảng đều là người đã đột phá Địa giai trung phẩm, nhưng những người này đều là thành viên hoàng thất, hoặc thế tử chư hầu trấn thủ một phương. Cổ gia mặc dù là quý tộc cổ xưa, nhưng chưa bao giờ xuất hiện nhân vật lợi hại như vậy.
- Gia gia, ánh mắt hài nhi ánh mắt không tốt, thiếu chút nữa tạo thành sai lầm lớn. Ngày sau ta nếu tiến vào Tiên phái, nhất định phải hảo hảo lôi kéo hắn. Cô bé Cổ Lăng kia, nếu hắn thích, ta sẽ nhường cho hắn.
Đôi môi Cổ Tranh mấp máy, đầu gục xuống, ánh mắt có chút không phục ngó về phía Cổ Qua.
- Như thế là rất tốt. Cô bé Cổ Lăng kia tâm cơ rất lớn, ngươi cách xa cô ta một chút. Cổ Qua mặc dù là thứ xuất, nhưng các ngươi có cùng tổ tông, gia gia của hắn cũng là thân huynh đệ của ta. Trong gia tộc huynh đệ tranh đấu rất bình thường, nhưng đến Tiên phái, các ngươi nhất định phải đoàn kết.
Đại trưởng lão nói xong, nhưng ánh mắt không dám chút nào rời khỏi Cổ Qua. Hắn không nghĩ tới Cổ Qua sẽ dám ở hoang giao dã ngoại mà nhập định. Nếu như chung quanh có loại dã thú nào tới, cắt đứt tu luyện của Cổ Qua, nhất định là sẽ tẩu hỏa nhập ma. Nghĩ đế đây hắn thật không dám tưởng tượng.
Đột nhiên, ánh mắt đại trưởng lão co rụt lại
- Ông trời ơi... Đứa nhỏ này muốn đột phá.
/30
|