- Sư huynh, những tinh thạch này làm sao bây giờ? Chúng ta phải dùng cái gì chứa nó đây?
Cổ Qua thấy tấm bia đá kia cũng bình thường không có gì lạ. Linh lực ba động mặc dù trọng đại, nhưng cũng không đặc biệt gì, ngược lại văn tự phía trên thì có chút quỷ dị…
- Trực tiếp thả lên lưng Tứ Sí Thanh Điểu.
Đổng Thanh ôm lấy tấm bia đá đặt trên lưng Tứ Sí Thanh Điểu, lại đem trường bào cởi xuống, cột ống tay áo lại, không ngừng hướng bên trong bỏ tinh nguyên thạch vào.
- Cổ Qua, ngươi cũng làm theo ta đi, tốc độ phải nhanh.
Cổ Qua thấy tròng mắt Đổng Thanh đỏ lên, tựa như đã mất đi lý trí, tốc độ rất nhanh. Chỉ sau ba lần vận chuyển, tất cả tinh thạch được chia làm hai đống, đặt trên lưng Thanh Điểu.
Mà thượng cổ Vân Triện Bia kia, thì bị Đổng Thanh ôm vào trong ngực.
- Vù vù… Vù vù…
Tứ Sí Thanh Điểu vỗ cánh bay cao, Cổ Qua không kịp cùng người Cổ gia cáo biệt, liền đi trước đến Đông Duyến Tông.
Tứ Sí Thanh Điểu vỗ cánh ngàn dặm, Cổ Qua nắm chặc lông vũ của nó, Gió thổi lồng lộng, không ngừng lay động. Thân thể Đổng Thanh gục ở trên Vân Triện Bia cùng túi tinh thạch, giống như một thần giữ của.
Vạn lý phó tiên ky, quan sơn độ tự phi. Sóc khí phô lãnh diện, hàn quang chiếu thạch bi...
……………….
Đông Duyến Tông, là một môn phái tu chân nhị lưu, mấy năm gần đây phát triển cực kỳ nhanh chóng, có vài Tiên phái thậm chí còn coi nó như là một môn phí nhất lưu.
“Đông Duyến Tông, đây chính là Đông Duyến Tông, cơ sở tu đạo có ở đây không?"
Trong đêm tối, trên đỉnh Thiên Sơn cao gần mấy ngàn mét, âm u lạnh lẽo, vô số loài linh điểu bay qua, đại lượng Tứ Sí Thanh Điểu xuyên toa bay vào trong ngọn núi.
Bay vào trong quần sơn, Tứ Sí Thanh Điểu thả chậm tốc độ, tránh đâm đầu vào núi đá.
- Ååööäåööåöää
Tứ Sí Thanh Điểu không ngừng kêu to, tựa hồ đang cùng Tứ Sí Thanh Điểu đối diện chào hỏi.
- Con súc sinh này, kêu rống cái gì, còn có ai không biết ngươi trở lại tông phái.
Đổng Thanh tâm tình vui vẻ, lúc này hắn buông Vân Triện Bia ra, kéo Cổ Qua đứng trên đầu Tứ Sí Thanh Điểu xuống.
- Đợi ta cùng Cổ sư đệ mang theo tấm bia đá đi gặp sư phụ, ngươi phải đem tinh thạch giấu kỹ, không thể lộ ra sơ hở. Nếu không giấu kỹ, chúng ta sẽ xong đời.
Tứ Sí Thanh Điểu tựa hồ nghe hiểu lời của Đổng Thanh, gật đầu.
Dọc theo đường đi, Đổng Thanh vẫn vì như thế nào hồi tông phái mà an bài. Chẳng những thượng cổ Vân Triện Bia, chỗ này chút ít trung phẩm cùng đại lượng hạ phẩm tinh nguyên thạch cũng là chí bảo.
Đổng Thanh quyết định, đem hai đống tinh nguyên thạch này giấu ở trong hai cánh Tứ Sí Thanh Điểu. Thượng cổ Vân Triện Bia có chút lớn, linh lực phát tán, sợ lộ ra sơ hở. Hơn nữa Đổng Thanh nóng lòng đem thượng cổ Vân Triện Bia cho sư phụ Nguyên Chí đạo nhân, quyết định cả đêm tiến vào sơn môn.
- Cổ sư đệ, đợi lát nữa phải bình tĩnh hết sức, sẽ có đệ tử xuống núi thu hạt nhân cống phẩm trở về, sư phụ ta sẽ xuất hiện. Ngươi lại tiếp tục theo ta đoạn đường này vậy.
- Đó là tự nhiên, ta còn một ngàn ba trăm tám mươi mốt đồng hạ phẩm cùng ba mươi lăm đồng thượng phẩm tinh thạch còn đang trên lưng Tứ Sí Thanh Điểu. Không đi theo ngươi, thì đống tinh nguyên thạch kia của ta không phải là tan thành bọt nước hết sao.
Cổ Qua cùng Đổng Thanh cười giỡn, tiến vào khu vực Đông Duyến Tông. Đổng Thanh buông lỏng rất nhiều, dọc theo đường đi hai người trao đổi, nhất là sự căn thẳng vì xung đột lợi ích hai người đã hóa giải, bước đầu kết thành bạn thân.
………………………
Đông Duyến Tông quản hạt ba đại đế quốc, theo thứ tự là Tiên Vũ Đế Quốc, Nam Đồng Đế Quốc, Thanh Ương Đế Quốc.
Ba đại đế quốc này hàng năm đều hướng Đông Duyến Tông kính cung. Hơn nữa cứ cách mười năm, Đông Duyến Tông còn có thể đến các đại gia tộc của đế quốc tìm kiếm hạt nhân, dĩ cầu ổn định thống trị.
Dĩ nhiên biểu hiện khống chế của Đông Duyến Tông đối với ba đại đế quốc, rõ ràng nhất chính là hoàng đế của ba đại đế quốc đều là đệ tử Đông Duyến Tông. Cho nên, Đông Duyến Tông mấy năm gần đây phát triển như vũ bão, phát triển mau chóng một cách tự nhiên.
Tông môn Đông Duyến Tông cực kỳ thần bí, thường nhân khó có thể tìm được. Sau khi đưa Tứ Sí Thanh Điểu về chỗ nuôi dưỡng, Cổ Qua bị Đổng Thanh hi lý hồ đồ mang theo xông qua mấy huyễn trận, rốt cục cũng thấy cái gọi là sơn môn.
Lúc này trời còn đang là đêm tối, khung cảnh hai bên sơn môn Cổ Qua không thể nhìn thấy rõ. Nhưng hai bên thềm đá sơn môn có khảm Dạ Minh Châu, đem cả quảng trường chiếu sáng trong màn đêm u tối khiến cho cả một vùng núi trở nên rực rở.
- Chúng ta trốn ở chỗ này. Sư phụ ta lập tức sẽ ra, đến lúc đó chúng ta cái gì cũng không nói, đem thượng cổ Vân Triện Bia này dâng lên cũng đủ rồi.
Đổng Thanh truyền âm nhập mật cho Cổ Qua.
Cổ Qua khiêng thượng cổ Vân Triện Bia, trong lòng hắn đang suy nghĩ làm sao cũng không cảm giác được trong tấm bia đá này có cái chân nguyên lực gì. Nghe Đổng Thanh nói chuyện cùng hắn, nặng nề gật đầu.
- Ta chỉ cho ngươi một tiểu kỹ xảo, để đem thực lực ngụy trang một chút. Ngươi chỉ là một tiểu tử phàm trần mà lại có tu vi Thiên giai hạ phẩm thì quá mức bắt mắt rồi. Ngươi đem chân khí của ngươi phân tán ở trong kinh mạch, không được phát lực, hai chân khép lại. Chân khí tự nhiên không thuận, nhìn qua cũng chỉ giống như người mới vừa Quán đỉnh. Đợi lát nữa chúng ta đi ra ngoài, cũng để dàng hành động.
Lúc này Đổng Thanh ngược lại rất trấn định. 'Thần Toán Tử' trong đám nội môn đệ tử đâu phải chỉ là hư danh.
Đổng Thanh bảy tuổi vào núi, các đệ tử cùng thế hệ với hắn, phần lớn còn đang ở ngoại môn đào tinh nguyên thạch cùng tìm kiếm thiên tài địa bảo.
- Hai người các ngươi lấp lấp ló ló ở chỗ này làm gì?
Đột nhiên, phía sau hai người có ba người đi tới.
Ba người này mặc giáp nhẹ, hiển nhiên thực lực hết sức cao siêu. Hơn nữa người ở giữa người nọ, lại là cao thủ cấp bậc Thông Huyền.
- Tại hạ Đổng Thanh là tọa hạ đệ tử của Nguyên Chí chân nhân, tiểu tử này là hạt nhân ta mới chọn trở về. Vừa rồi ta mới nói qua với hắn về chi tiết trong tông phái, kính xin chư vị sư huynh châm chước.
- Cái kia là cái gì ?
Người ở giữa mở miệng hỏi. Hắn nghe Đổng Thanh nói là đồ đệ của Nguyên Chí đạo nhân, giọng nói liền có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều.
- Đây là thứ ta xuống núi tầm bảo có được, muốn hiến tặng cho sư phụ lão nhân gia.
- Nếu là như thế, hai người các ngươi mau mau tiến lên, sư tôn ngươi lập tức sẽ đi ra, chớ để bỏ qua thời cơ.
- Cảm tạ sư huynh nhắc nhở.
Đổng Thanh lôi Cổ Qua, sải bước về phía trước. Đi ra khỏi phạm vi dò xét của ba người kia.
- Cổ sư đệ, đợi lát nữa là đại hội hiến vật, ta và ngươi nếu đi tới trung tâm, sẽ có người nói chuyện với ngươi, ngàn vạn lần không nên đáp lời, để tránh lộ ra sơ hở. Mỗi ngày Đông Duyến Tông ta đều phái đệ tử đến các khu vực quản lý tìm thiên tài địa bảo. Ngươi thấy cái gì cũng không nên kinh ngạc.
Cổ Qua nhìn đám người cách đó không xa nói:
- Yên tâm đi, Đổng sư huynh.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi về phía trước, liền nghe một thanh âm thật to vang lên.
- Đệ tử về núi, chuẩn bị nộp thiên tài địa bảo.
Dưới sơn môn khổng lồ, hơn hai mươi tên đệ tử đang đứng đó, trên vẻ mặt những tên đệ tử này đều lộ vẻ vui mừng, khác nhau chỉ là túi lớn túi nhỏ vác trên vai hay là để khắp bốn phía. Hiển nhiên lần này xuống núi thu hoạch cũng là tương đối hậu hĩnh.
Đông Duyến Tông quản hạt ba đại đế quốc, hơn nữa trong mỗi đế quốc đều có ba đến năm gia tộc giàu có. Những gia tộc này chính là đối tượng đục khoét của các đệ tử xuống núi lần này. Hiển nhiên những mục đích của những đệ tử đều đã đạt được.
- Đây không phải là Đổng sư huynh sao? Ngươi không phải là tham gia tuyển chọn đệ tử mới sao? Làm sao vậy, có phát hiện trọng đại gì sao? Các sư huynh đệ xuống núi lần này đều mang về một chút tài vật cùng thiên tài địa bảo, làm sao ngươi lại mang người sống trở về. Ồ, trong cái túi màu đen này đựng cái gì thế? Thể tích lớn như vậy, không phải là bảo bối gì sao?
- Đúng đấy, trong các sư huynh đệ xuống núi lần này, thực lực ngươi là thấp nhất. Hơn nữa nghe nói bên phía Dương Châu gần đây có thiên tài địa bảo xuất thế, ngươi không phải là có kỳ ngộ gì đấy chứ? Ha ha...
Những người giễu cợt Đổng Thanh này, đều là đồng môn sư huynh đệ của Đổng Thanh. Lần này xuống núi đều là các đệ tử chân truyền trong tông phái hoặc là có nhiều mối quan hệ với các trưởng lão. Tâm tình Đổng Thanh đang vui vẻ, cũng không cãi lại, chẳng qua là đem thân thể che lại chiếc túi đựng thượng cổ Vân Triện Bia, không để cho người khác đụng chạm.
Đổng Thanh đang suy nghĩ, thấy một người từ xa đi tới, chân mày liền cau lại thật chặt.
Cổ Qua thấy tấm bia đá kia cũng bình thường không có gì lạ. Linh lực ba động mặc dù trọng đại, nhưng cũng không đặc biệt gì, ngược lại văn tự phía trên thì có chút quỷ dị…
- Trực tiếp thả lên lưng Tứ Sí Thanh Điểu.
Đổng Thanh ôm lấy tấm bia đá đặt trên lưng Tứ Sí Thanh Điểu, lại đem trường bào cởi xuống, cột ống tay áo lại, không ngừng hướng bên trong bỏ tinh nguyên thạch vào.
- Cổ Qua, ngươi cũng làm theo ta đi, tốc độ phải nhanh.
Cổ Qua thấy tròng mắt Đổng Thanh đỏ lên, tựa như đã mất đi lý trí, tốc độ rất nhanh. Chỉ sau ba lần vận chuyển, tất cả tinh thạch được chia làm hai đống, đặt trên lưng Thanh Điểu.
Mà thượng cổ Vân Triện Bia kia, thì bị Đổng Thanh ôm vào trong ngực.
- Vù vù… Vù vù…
Tứ Sí Thanh Điểu vỗ cánh bay cao, Cổ Qua không kịp cùng người Cổ gia cáo biệt, liền đi trước đến Đông Duyến Tông.
Tứ Sí Thanh Điểu vỗ cánh ngàn dặm, Cổ Qua nắm chặc lông vũ của nó, Gió thổi lồng lộng, không ngừng lay động. Thân thể Đổng Thanh gục ở trên Vân Triện Bia cùng túi tinh thạch, giống như một thần giữ của.
Vạn lý phó tiên ky, quan sơn độ tự phi. Sóc khí phô lãnh diện, hàn quang chiếu thạch bi...
……………….
Đông Duyến Tông, là một môn phái tu chân nhị lưu, mấy năm gần đây phát triển cực kỳ nhanh chóng, có vài Tiên phái thậm chí còn coi nó như là một môn phí nhất lưu.
“Đông Duyến Tông, đây chính là Đông Duyến Tông, cơ sở tu đạo có ở đây không?"
Trong đêm tối, trên đỉnh Thiên Sơn cao gần mấy ngàn mét, âm u lạnh lẽo, vô số loài linh điểu bay qua, đại lượng Tứ Sí Thanh Điểu xuyên toa bay vào trong ngọn núi.
Bay vào trong quần sơn, Tứ Sí Thanh Điểu thả chậm tốc độ, tránh đâm đầu vào núi đá.
- Ååööäåööåöää
Tứ Sí Thanh Điểu không ngừng kêu to, tựa hồ đang cùng Tứ Sí Thanh Điểu đối diện chào hỏi.
- Con súc sinh này, kêu rống cái gì, còn có ai không biết ngươi trở lại tông phái.
Đổng Thanh tâm tình vui vẻ, lúc này hắn buông Vân Triện Bia ra, kéo Cổ Qua đứng trên đầu Tứ Sí Thanh Điểu xuống.
- Đợi ta cùng Cổ sư đệ mang theo tấm bia đá đi gặp sư phụ, ngươi phải đem tinh thạch giấu kỹ, không thể lộ ra sơ hở. Nếu không giấu kỹ, chúng ta sẽ xong đời.
Tứ Sí Thanh Điểu tựa hồ nghe hiểu lời của Đổng Thanh, gật đầu.
Dọc theo đường đi, Đổng Thanh vẫn vì như thế nào hồi tông phái mà an bài. Chẳng những thượng cổ Vân Triện Bia, chỗ này chút ít trung phẩm cùng đại lượng hạ phẩm tinh nguyên thạch cũng là chí bảo.
Đổng Thanh quyết định, đem hai đống tinh nguyên thạch này giấu ở trong hai cánh Tứ Sí Thanh Điểu. Thượng cổ Vân Triện Bia có chút lớn, linh lực phát tán, sợ lộ ra sơ hở. Hơn nữa Đổng Thanh nóng lòng đem thượng cổ Vân Triện Bia cho sư phụ Nguyên Chí đạo nhân, quyết định cả đêm tiến vào sơn môn.
- Cổ sư đệ, đợi lát nữa phải bình tĩnh hết sức, sẽ có đệ tử xuống núi thu hạt nhân cống phẩm trở về, sư phụ ta sẽ xuất hiện. Ngươi lại tiếp tục theo ta đoạn đường này vậy.
- Đó là tự nhiên, ta còn một ngàn ba trăm tám mươi mốt đồng hạ phẩm cùng ba mươi lăm đồng thượng phẩm tinh thạch còn đang trên lưng Tứ Sí Thanh Điểu. Không đi theo ngươi, thì đống tinh nguyên thạch kia của ta không phải là tan thành bọt nước hết sao.
Cổ Qua cùng Đổng Thanh cười giỡn, tiến vào khu vực Đông Duyến Tông. Đổng Thanh buông lỏng rất nhiều, dọc theo đường đi hai người trao đổi, nhất là sự căn thẳng vì xung đột lợi ích hai người đã hóa giải, bước đầu kết thành bạn thân.
………………………
Đông Duyến Tông quản hạt ba đại đế quốc, theo thứ tự là Tiên Vũ Đế Quốc, Nam Đồng Đế Quốc, Thanh Ương Đế Quốc.
Ba đại đế quốc này hàng năm đều hướng Đông Duyến Tông kính cung. Hơn nữa cứ cách mười năm, Đông Duyến Tông còn có thể đến các đại gia tộc của đế quốc tìm kiếm hạt nhân, dĩ cầu ổn định thống trị.
Dĩ nhiên biểu hiện khống chế của Đông Duyến Tông đối với ba đại đế quốc, rõ ràng nhất chính là hoàng đế của ba đại đế quốc đều là đệ tử Đông Duyến Tông. Cho nên, Đông Duyến Tông mấy năm gần đây phát triển như vũ bão, phát triển mau chóng một cách tự nhiên.
Tông môn Đông Duyến Tông cực kỳ thần bí, thường nhân khó có thể tìm được. Sau khi đưa Tứ Sí Thanh Điểu về chỗ nuôi dưỡng, Cổ Qua bị Đổng Thanh hi lý hồ đồ mang theo xông qua mấy huyễn trận, rốt cục cũng thấy cái gọi là sơn môn.
Lúc này trời còn đang là đêm tối, khung cảnh hai bên sơn môn Cổ Qua không thể nhìn thấy rõ. Nhưng hai bên thềm đá sơn môn có khảm Dạ Minh Châu, đem cả quảng trường chiếu sáng trong màn đêm u tối khiến cho cả một vùng núi trở nên rực rở.
- Chúng ta trốn ở chỗ này. Sư phụ ta lập tức sẽ ra, đến lúc đó chúng ta cái gì cũng không nói, đem thượng cổ Vân Triện Bia này dâng lên cũng đủ rồi.
Đổng Thanh truyền âm nhập mật cho Cổ Qua.
Cổ Qua khiêng thượng cổ Vân Triện Bia, trong lòng hắn đang suy nghĩ làm sao cũng không cảm giác được trong tấm bia đá này có cái chân nguyên lực gì. Nghe Đổng Thanh nói chuyện cùng hắn, nặng nề gật đầu.
- Ta chỉ cho ngươi một tiểu kỹ xảo, để đem thực lực ngụy trang một chút. Ngươi chỉ là một tiểu tử phàm trần mà lại có tu vi Thiên giai hạ phẩm thì quá mức bắt mắt rồi. Ngươi đem chân khí của ngươi phân tán ở trong kinh mạch, không được phát lực, hai chân khép lại. Chân khí tự nhiên không thuận, nhìn qua cũng chỉ giống như người mới vừa Quán đỉnh. Đợi lát nữa chúng ta đi ra ngoài, cũng để dàng hành động.
Lúc này Đổng Thanh ngược lại rất trấn định. 'Thần Toán Tử' trong đám nội môn đệ tử đâu phải chỉ là hư danh.
Đổng Thanh bảy tuổi vào núi, các đệ tử cùng thế hệ với hắn, phần lớn còn đang ở ngoại môn đào tinh nguyên thạch cùng tìm kiếm thiên tài địa bảo.
- Hai người các ngươi lấp lấp ló ló ở chỗ này làm gì?
Đột nhiên, phía sau hai người có ba người đi tới.
Ba người này mặc giáp nhẹ, hiển nhiên thực lực hết sức cao siêu. Hơn nữa người ở giữa người nọ, lại là cao thủ cấp bậc Thông Huyền.
- Tại hạ Đổng Thanh là tọa hạ đệ tử của Nguyên Chí chân nhân, tiểu tử này là hạt nhân ta mới chọn trở về. Vừa rồi ta mới nói qua với hắn về chi tiết trong tông phái, kính xin chư vị sư huynh châm chước.
- Cái kia là cái gì ?
Người ở giữa mở miệng hỏi. Hắn nghe Đổng Thanh nói là đồ đệ của Nguyên Chí đạo nhân, giọng nói liền có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều.
- Đây là thứ ta xuống núi tầm bảo có được, muốn hiến tặng cho sư phụ lão nhân gia.
- Nếu là như thế, hai người các ngươi mau mau tiến lên, sư tôn ngươi lập tức sẽ đi ra, chớ để bỏ qua thời cơ.
- Cảm tạ sư huynh nhắc nhở.
Đổng Thanh lôi Cổ Qua, sải bước về phía trước. Đi ra khỏi phạm vi dò xét của ba người kia.
- Cổ sư đệ, đợi lát nữa là đại hội hiến vật, ta và ngươi nếu đi tới trung tâm, sẽ có người nói chuyện với ngươi, ngàn vạn lần không nên đáp lời, để tránh lộ ra sơ hở. Mỗi ngày Đông Duyến Tông ta đều phái đệ tử đến các khu vực quản lý tìm thiên tài địa bảo. Ngươi thấy cái gì cũng không nên kinh ngạc.
Cổ Qua nhìn đám người cách đó không xa nói:
- Yên tâm đi, Đổng sư huynh.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi về phía trước, liền nghe một thanh âm thật to vang lên.
- Đệ tử về núi, chuẩn bị nộp thiên tài địa bảo.
Dưới sơn môn khổng lồ, hơn hai mươi tên đệ tử đang đứng đó, trên vẻ mặt những tên đệ tử này đều lộ vẻ vui mừng, khác nhau chỉ là túi lớn túi nhỏ vác trên vai hay là để khắp bốn phía. Hiển nhiên lần này xuống núi thu hoạch cũng là tương đối hậu hĩnh.
Đông Duyến Tông quản hạt ba đại đế quốc, hơn nữa trong mỗi đế quốc đều có ba đến năm gia tộc giàu có. Những gia tộc này chính là đối tượng đục khoét của các đệ tử xuống núi lần này. Hiển nhiên những mục đích của những đệ tử đều đã đạt được.
- Đây không phải là Đổng sư huynh sao? Ngươi không phải là tham gia tuyển chọn đệ tử mới sao? Làm sao vậy, có phát hiện trọng đại gì sao? Các sư huynh đệ xuống núi lần này đều mang về một chút tài vật cùng thiên tài địa bảo, làm sao ngươi lại mang người sống trở về. Ồ, trong cái túi màu đen này đựng cái gì thế? Thể tích lớn như vậy, không phải là bảo bối gì sao?
- Đúng đấy, trong các sư huynh đệ xuống núi lần này, thực lực ngươi là thấp nhất. Hơn nữa nghe nói bên phía Dương Châu gần đây có thiên tài địa bảo xuất thế, ngươi không phải là có kỳ ngộ gì đấy chứ? Ha ha...
Những người giễu cợt Đổng Thanh này, đều là đồng môn sư huynh đệ của Đổng Thanh. Lần này xuống núi đều là các đệ tử chân truyền trong tông phái hoặc là có nhiều mối quan hệ với các trưởng lão. Tâm tình Đổng Thanh đang vui vẻ, cũng không cãi lại, chẳng qua là đem thân thể che lại chiếc túi đựng thượng cổ Vân Triện Bia, không để cho người khác đụng chạm.
Đổng Thanh đang suy nghĩ, thấy một người từ xa đi tới, chân mày liền cau lại thật chặt.
/30
|