Ta có một giấc mộng rất dài.
Cảnh trong giấc mộng này quá dài, nhớ được đoạn cuối cùng, thì đã quên khúc mở đầu. Đợi đến lúc vội vàng tỉnh lại, thì ngay cả đoạn kết cũng quên mất. Chỉ là đã quên chuyện xưa, nhưng không thể quên đi tình cảm trong lòng.
Giống như thời tiết mây đen dày đặc, bầu trời biến thành màu đen như mực, âm trầm dọa người. Mà sau khi mưa to như giội nước, hạt mưa giống mưa đá dập vào người, đi chân trần mà chạy trong màn mưa vô tận, lại tìm không được một chỗ có thể tránh mưa.
Ý? Ta có chân sao?
Lúc tỉnh lại, sắc trời u ám, xung quanh là một màn sương mênh mông. Ta duỗi thắt lưng, nhánh cây rì rào lay động, có lá cây rơi xuống trên đất, bị gió thổi bay đi, lại cuốn lên không trung.
Thì ra ta là một thân cây, vẫn là một gốc cây đào nhỏ gầy gầy. Ta run run chạc cây trụi lủi trước mặt, trong lòng vừa động, liền thấy trên cành cây nở ra một chùm hoa hồng nhạt, lại run run, có cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, xoay chuyển vài vòng giữa không trung, lúc sắp rơi xuống đất, ý nghĩ trong lòng ta chuyển động, cánh hoa kia lại biến thành một con bươm bướm màu nhạt, bay bay vòng quanh chùm hoa kia.
Thì ra ta lợi hại như vậy! Ta cực kỳ vui sướng, đang muốn quan sát chung quanh xem có cái gì có thể chơi đùa, đột nhiên phát hiện bên cạnh ta thế nhưng có một người đang đứng.
Ta vươn một nhánh cây bên cạnh ra vẫy vẫy tay, "Xin chào, ngươi là ai? Đây là đâu?"
Lúc trước do ngược sáng, ta không nhìn thấy mặt hắn, lúc này thân mình hắn hơi hơi vụt lại, giọng nói có chút khàn khàn u buồn."Nàng không biết ta?"
Ta gật gật đầu.
Ta nhìn thấy tay hắn đang run nhè nhẹ, lập tức cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ đây là đại nhân vật gì, không thể không biết? Nhưng mà bây giờ ánh sáng rất tối, ta căn bản nhìn không rõ mặt hắn. Chính là trong lúc bất an, người nọ cúi đầu đến, vươn một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào đóa hoa đang nở của ta, ta hơi hơi run run, trong nháy mắt nhánh cây đỏ bừng.
"Ta gọi là Viêm Hoàng." Hắn nhẹ giọng nói, "Nơi này là nhà."
Ta không có hé răng, sau hồi lâu mới ách xì một cái nói, "Buồn ngủ quá, thế nào vừa tỉnh ngủ lại mệt mỏi..."
"A, đúng rồi, tên của ngươi rất quen thuộc, có phải là ta đã nằm mơ thấy qua hay không?"
"Mơ thấy qua sao?" Hắn mỉm cười, chiếc quạt xếp cầm trong tay ‘xoẹt’ mở ra, nụ cười trên mặt như phá vỡ tầng sương bao phủ, giống như một ánh mặt trời trực tiếp chiếu lên hai gò má ta, hoảng ta không dám mở mắt. Thế nào mà có thể có người chói mắt như vậy?
Hắn nhẹ nhàng lay động chiếc quạt, quả nhiên là khí độ phi phàm, "Đã quen tai, vậy chứng tỏ ta và nàng có duyên."
Nụ cười của hắn giống như tháng ba mùa xuân hoa dại nở rực rỡ khắp núi, ta duỗi cánh tay không nói nên lời sau đó tiếp tục ngủ.
Lúc tỉnh lại lần nữa, đứng bên cạnh là một cô nương. Ta run run cánh hoa trên người, nàng ấy lập tức có nét mặt kinh ngạc, vui mừng nhìn ta, "Miêu Miêu ngươi tỉnh rồi, ngươi thật sự tỉnh rồi."
Ta hơi hơi gật đầu, nàng ôm lấy thân cây của ta, "Thật tốt quá, ngươi đã ngủ một trăm năm rồi." Sau khi nói xong, nàng ấy dùng tay áo của mình dụi dụi mắt, "Vui quá, thiếu chút nữa không nhịn được..."
Sau khi nàng lau khóe mắt lại cười nói, "Tỉnh là tốt rồi, những chuyện đã qua không nhớ rõ cũng không sao." Nàng vươn một ngón tay chỉ vào bản thân mình nói, "Ta là Tử Tô."
Nói xong, nàng ấy từ trong tay áo lấy ra một con Tiểu Bạch xà, "Đây là Tiểu Bạch, là con bạch long."
Tiểu Bạch Long bất quá chỉ to bằng chiếc đũa, sau khi nó bị Tử Tô lấy ra thì thuận thế quấn lên cổ tay của nàng ấy, sau đó dựng đứng thân mình nhìn ta, hai cái sừng trên đầu xoay qua xoay lại, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Ta hóa cánh hoa thành bươm bướm đậu lên nó, vốn tưởng rằng nó sẽ đi bổ nhào vào bươm bướm, cũng không ngờ nó nhìn ta một lát, đột nhiên làm cho thân mình đóng băng cứng ngắc, giống một chiếc đũa dựng đứng vậy.
Chẳng lẽ ta chọc giận nó? Ta đang buồn phiền, liền nhìn đến nó vốn là chiếc đũa đột nhiên phồng lên, sau đó thân mình chậm rãi lớn lên, cuối cùng lại to bằng cánh tay con người, đầu tiên nó là trôi nổi giữa không trung, quấn quanh ta một vòng rồi lại một vòng.
Ta nhìn theo chuyển động của nó, thiếu chút nữa gãy luôn thân cây.
"Miêu Miêu, ngươi vẫn giống như hồi trước." Tử Tô cười cười, sau đó quay đầu nhìn nhìn con đường nhỏ bên kia, có chút lo lắng nói, "Viêm Hoàng Thần Quân đi mời sư phụ đến xem sức khỏe cho ngươi, hiện tại còn chưa có trở về. Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, bây giờ ta là đệ tử của Bích Thanh Thần Quân đó."
Ta hơi hơi giật mình.
Ngón tay của Tử Tô đang đặt trên cành ta, nàng ấy phát hiện ra, sau đó tỉ mỉ quan sát ta, "Miêu Miêu, hay là ngươi vẫn chưa mất trí nhớ?"
Ta không để ý nàng ấy, không nói một tiếng. Tiểu Bạch đang xoay vòng trên đỉnh đầu đột nhiên đụng vào người ta, tiếng con nít gọi ‘mẹ’, cả người ta run lên, đang muốn bỏ nó ra, liền phát hiện nó duỗi đuôi quần lấy nhánh cây của ta, móng vuốt còn bám lên ta, "Mẹ, mẹ, mẹ."
Một tiếng tiếp một tiếng, khiến cho đóa hoa của ta run lên.
Tử Tô bỗng nhiên nắm lấy cành cây đang lay động của ta, "Miêu Miêu, kỳ thực ngươi nhớ hết tất cả đúng không, ngươi chưa từng quên đúng không?"
Ta bị nàng ấy lắc đến nhanh chóng đầu hàng, đành phải bất mãn gật gật đầu.
Hôm qua lúc vừa tỉnh lại, quả thật trí nhớ có một lúc trống rỗng, thật giống như vừa vừa sinh ra, đều mơ hồ với thế giới chung quanh. Chẳng qua khuôn mặt sư phụ thật sự khắc quá sâu trong lòng ta, những hình ảnh lúc trước, từng câu nói lúc trước từ nơi sâu thẳm trong lòng đều hiện lên một cách rõ ràng, giống như một lưỡi dao sắc bén khắc từng đường máu ở trên người ta.
Ta không biết vì sao bản thân biến thành một gốc cây đào.
Ta cũng không biết vì sao bản thân ngủ lâu như vậy...
Ta lại càng không muốn nhớ lại câu chuyện cũ buồn bã thê thảm này.
Nhưng mà, liền dễ dàng nhớ tới như vậy, lúc đang nhìn thấy nụ cười của sư phụ thì liền nhớ lại, ta nhẹ nhàng mà thở dài, thì thầm nói: "Coi như là không nhớ lại đi, có lẽ một ngày kia thật sự không nhớ rõ nữa."
"Miêu Miêu..." Tử Tô cũng thở dài theo ta.
"Đúng rồi, Thủy Dạng thượng thần đã quay về chưa?"
Nếu như một ngày nào đó, ta thấy thân thể của chính mình đứng ở trước mặt nói chuyện với ta, có phải ta sẽ nổi da gà hay không?
"Thủy Dạng thượng thần nàng ấy, xả thân phong ấn ma vương Âm Ly, bây giờ hai người đều bị phong ở trong Tỏa Yêu Tháp."
Nghe được lời này, ta ngây ngẩn cả người.
Vốn cảm thấy bản thân thật là ủy khuất, bây giờ nghe được kết cục của Thủy Dạng thượng thần, đột nhiên trong lòng đau xót, Thủy Dạng thượng thần cao thượng như vậy vì thiên hạ thương sinh mà hy sinh bản thân, mà lúc trước ta lại còn không tự nguyện đem đồ vật của nàng ấy trả lại cho nàng ấy, nghĩ như thế, ta thật sự là ích kỷ vô cùng.
Trong lòng ta áy náy, yên lặng cúi thấp đầu xuống. Chỉ là sau này nghĩ đi nghĩ lại, Thủy Dạng thượng thần bị phong ấn trong Tỏa Yêu Tháp, vậy sư phụ làm sao bây giờ? Chẳng phải là người sẽ bị tổn thương tình cảm một lần nữa? Lúc trước người trong lòng bị yêu ma ăn, đau khổ tìm kiếm ba trăm năm, thật vất vả tìm được người thật, nhưng lại mất đi, nghĩ như thế, nỗi đau lòng mà ta chịu căn bản cũng không coi là cái gì.
Sư phụ mới là thần tiên đau khổ nhất trên đời...
Bất quá biết người chịu khổ như vậy, trong lòng ta thế nhưng có một tia vui mừng. Chỉ là khi nhận thấy nổi vui mừng ngấm ngầm này, ta lập tức có chút tự trách, ta dùng một cành cây tương đối mềm mại chọc một cái vào mình, trong lòng mắng to bản thân lòng dạ hẹp hòi ích kỷ.
"Miêu Miêu, ngươi làm sao vậy?" Nét mặt Tử Tô khẩn trương hỏi.
Ta khịt khịt mũi, "Không có gì."
Ta cũng không dám nói ra suy nghĩ vừa rồi của mình, ngay chính ta cũng xem thường bản thân mình nữa là.
Cảnh trong giấc mộng này quá dài, nhớ được đoạn cuối cùng, thì đã quên khúc mở đầu. Đợi đến lúc vội vàng tỉnh lại, thì ngay cả đoạn kết cũng quên mất. Chỉ là đã quên chuyện xưa, nhưng không thể quên đi tình cảm trong lòng.
Giống như thời tiết mây đen dày đặc, bầu trời biến thành màu đen như mực, âm trầm dọa người. Mà sau khi mưa to như giội nước, hạt mưa giống mưa đá dập vào người, đi chân trần mà chạy trong màn mưa vô tận, lại tìm không được một chỗ có thể tránh mưa.
Ý? Ta có chân sao?
Lúc tỉnh lại, sắc trời u ám, xung quanh là một màn sương mênh mông. Ta duỗi thắt lưng, nhánh cây rì rào lay động, có lá cây rơi xuống trên đất, bị gió thổi bay đi, lại cuốn lên không trung.
Thì ra ta là một thân cây, vẫn là một gốc cây đào nhỏ gầy gầy. Ta run run chạc cây trụi lủi trước mặt, trong lòng vừa động, liền thấy trên cành cây nở ra một chùm hoa hồng nhạt, lại run run, có cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, xoay chuyển vài vòng giữa không trung, lúc sắp rơi xuống đất, ý nghĩ trong lòng ta chuyển động, cánh hoa kia lại biến thành một con bươm bướm màu nhạt, bay bay vòng quanh chùm hoa kia.
Thì ra ta lợi hại như vậy! Ta cực kỳ vui sướng, đang muốn quan sát chung quanh xem có cái gì có thể chơi đùa, đột nhiên phát hiện bên cạnh ta thế nhưng có một người đang đứng.
Ta vươn một nhánh cây bên cạnh ra vẫy vẫy tay, "Xin chào, ngươi là ai? Đây là đâu?"
Lúc trước do ngược sáng, ta không nhìn thấy mặt hắn, lúc này thân mình hắn hơi hơi vụt lại, giọng nói có chút khàn khàn u buồn."Nàng không biết ta?"
Ta gật gật đầu.
Ta nhìn thấy tay hắn đang run nhè nhẹ, lập tức cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ đây là đại nhân vật gì, không thể không biết? Nhưng mà bây giờ ánh sáng rất tối, ta căn bản nhìn không rõ mặt hắn. Chính là trong lúc bất an, người nọ cúi đầu đến, vươn một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào đóa hoa đang nở của ta, ta hơi hơi run run, trong nháy mắt nhánh cây đỏ bừng.
"Ta gọi là Viêm Hoàng." Hắn nhẹ giọng nói, "Nơi này là nhà."
Ta không có hé răng, sau hồi lâu mới ách xì một cái nói, "Buồn ngủ quá, thế nào vừa tỉnh ngủ lại mệt mỏi..."
"A, đúng rồi, tên của ngươi rất quen thuộc, có phải là ta đã nằm mơ thấy qua hay không?"
"Mơ thấy qua sao?" Hắn mỉm cười, chiếc quạt xếp cầm trong tay ‘xoẹt’ mở ra, nụ cười trên mặt như phá vỡ tầng sương bao phủ, giống như một ánh mặt trời trực tiếp chiếu lên hai gò má ta, hoảng ta không dám mở mắt. Thế nào mà có thể có người chói mắt như vậy?
Hắn nhẹ nhàng lay động chiếc quạt, quả nhiên là khí độ phi phàm, "Đã quen tai, vậy chứng tỏ ta và nàng có duyên."
Nụ cười của hắn giống như tháng ba mùa xuân hoa dại nở rực rỡ khắp núi, ta duỗi cánh tay không nói nên lời sau đó tiếp tục ngủ.
Lúc tỉnh lại lần nữa, đứng bên cạnh là một cô nương. Ta run run cánh hoa trên người, nàng ấy lập tức có nét mặt kinh ngạc, vui mừng nhìn ta, "Miêu Miêu ngươi tỉnh rồi, ngươi thật sự tỉnh rồi."
Ta hơi hơi gật đầu, nàng ôm lấy thân cây của ta, "Thật tốt quá, ngươi đã ngủ một trăm năm rồi." Sau khi nói xong, nàng ấy dùng tay áo của mình dụi dụi mắt, "Vui quá, thiếu chút nữa không nhịn được..."
Sau khi nàng lau khóe mắt lại cười nói, "Tỉnh là tốt rồi, những chuyện đã qua không nhớ rõ cũng không sao." Nàng vươn một ngón tay chỉ vào bản thân mình nói, "Ta là Tử Tô."
Nói xong, nàng ấy từ trong tay áo lấy ra một con Tiểu Bạch xà, "Đây là Tiểu Bạch, là con bạch long."
Tiểu Bạch Long bất quá chỉ to bằng chiếc đũa, sau khi nó bị Tử Tô lấy ra thì thuận thế quấn lên cổ tay của nàng ấy, sau đó dựng đứng thân mình nhìn ta, hai cái sừng trên đầu xoay qua xoay lại, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Ta hóa cánh hoa thành bươm bướm đậu lên nó, vốn tưởng rằng nó sẽ đi bổ nhào vào bươm bướm, cũng không ngờ nó nhìn ta một lát, đột nhiên làm cho thân mình đóng băng cứng ngắc, giống một chiếc đũa dựng đứng vậy.
Chẳng lẽ ta chọc giận nó? Ta đang buồn phiền, liền nhìn đến nó vốn là chiếc đũa đột nhiên phồng lên, sau đó thân mình chậm rãi lớn lên, cuối cùng lại to bằng cánh tay con người, đầu tiên nó là trôi nổi giữa không trung, quấn quanh ta một vòng rồi lại một vòng.
Ta nhìn theo chuyển động của nó, thiếu chút nữa gãy luôn thân cây.
"Miêu Miêu, ngươi vẫn giống như hồi trước." Tử Tô cười cười, sau đó quay đầu nhìn nhìn con đường nhỏ bên kia, có chút lo lắng nói, "Viêm Hoàng Thần Quân đi mời sư phụ đến xem sức khỏe cho ngươi, hiện tại còn chưa có trở về. Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, bây giờ ta là đệ tử của Bích Thanh Thần Quân đó."
Ta hơi hơi giật mình.
Ngón tay của Tử Tô đang đặt trên cành ta, nàng ấy phát hiện ra, sau đó tỉ mỉ quan sát ta, "Miêu Miêu, hay là ngươi vẫn chưa mất trí nhớ?"
Ta không để ý nàng ấy, không nói một tiếng. Tiểu Bạch đang xoay vòng trên đỉnh đầu đột nhiên đụng vào người ta, tiếng con nít gọi ‘mẹ’, cả người ta run lên, đang muốn bỏ nó ra, liền phát hiện nó duỗi đuôi quần lấy nhánh cây của ta, móng vuốt còn bám lên ta, "Mẹ, mẹ, mẹ."
Một tiếng tiếp một tiếng, khiến cho đóa hoa của ta run lên.
Tử Tô bỗng nhiên nắm lấy cành cây đang lay động của ta, "Miêu Miêu, kỳ thực ngươi nhớ hết tất cả đúng không, ngươi chưa từng quên đúng không?"
Ta bị nàng ấy lắc đến nhanh chóng đầu hàng, đành phải bất mãn gật gật đầu.
Hôm qua lúc vừa tỉnh lại, quả thật trí nhớ có một lúc trống rỗng, thật giống như vừa vừa sinh ra, đều mơ hồ với thế giới chung quanh. Chẳng qua khuôn mặt sư phụ thật sự khắc quá sâu trong lòng ta, những hình ảnh lúc trước, từng câu nói lúc trước từ nơi sâu thẳm trong lòng đều hiện lên một cách rõ ràng, giống như một lưỡi dao sắc bén khắc từng đường máu ở trên người ta.
Ta không biết vì sao bản thân biến thành một gốc cây đào.
Ta cũng không biết vì sao bản thân ngủ lâu như vậy...
Ta lại càng không muốn nhớ lại câu chuyện cũ buồn bã thê thảm này.
Nhưng mà, liền dễ dàng nhớ tới như vậy, lúc đang nhìn thấy nụ cười của sư phụ thì liền nhớ lại, ta nhẹ nhàng mà thở dài, thì thầm nói: "Coi như là không nhớ lại đi, có lẽ một ngày kia thật sự không nhớ rõ nữa."
"Miêu Miêu..." Tử Tô cũng thở dài theo ta.
"Đúng rồi, Thủy Dạng thượng thần đã quay về chưa?"
Nếu như một ngày nào đó, ta thấy thân thể của chính mình đứng ở trước mặt nói chuyện với ta, có phải ta sẽ nổi da gà hay không?
"Thủy Dạng thượng thần nàng ấy, xả thân phong ấn ma vương Âm Ly, bây giờ hai người đều bị phong ở trong Tỏa Yêu Tháp."
Nghe được lời này, ta ngây ngẩn cả người.
Vốn cảm thấy bản thân thật là ủy khuất, bây giờ nghe được kết cục của Thủy Dạng thượng thần, đột nhiên trong lòng đau xót, Thủy Dạng thượng thần cao thượng như vậy vì thiên hạ thương sinh mà hy sinh bản thân, mà lúc trước ta lại còn không tự nguyện đem đồ vật của nàng ấy trả lại cho nàng ấy, nghĩ như thế, ta thật sự là ích kỷ vô cùng.
Trong lòng ta áy náy, yên lặng cúi thấp đầu xuống. Chỉ là sau này nghĩ đi nghĩ lại, Thủy Dạng thượng thần bị phong ấn trong Tỏa Yêu Tháp, vậy sư phụ làm sao bây giờ? Chẳng phải là người sẽ bị tổn thương tình cảm một lần nữa? Lúc trước người trong lòng bị yêu ma ăn, đau khổ tìm kiếm ba trăm năm, thật vất vả tìm được người thật, nhưng lại mất đi, nghĩ như thế, nỗi đau lòng mà ta chịu căn bản cũng không coi là cái gì.
Sư phụ mới là thần tiên đau khổ nhất trên đời...
Bất quá biết người chịu khổ như vậy, trong lòng ta thế nhưng có một tia vui mừng. Chỉ là khi nhận thấy nổi vui mừng ngấm ngầm này, ta lập tức có chút tự trách, ta dùng một cành cây tương đối mềm mại chọc một cái vào mình, trong lòng mắng to bản thân lòng dạ hẹp hòi ích kỷ.
"Miêu Miêu, ngươi làm sao vậy?" Nét mặt Tử Tô khẩn trương hỏi.
Ta khịt khịt mũi, "Không có gì."
Ta cũng không dám nói ra suy nghĩ vừa rồi của mình, ngay chính ta cũng xem thường bản thân mình nữa là.
/69
|