Editor : Minh Nguyệt Tâm Vy
Trên đường hồi cung, hai người Hạ Nữ cùng Ôn nhi đều có tâm trạng nặng nề, mỗi người có một tâm sự riêng. Ai cũng không mở miệng nói chuyện. Yên lặng giống như đoạn đường chỉ có một mình bước đi vậy. Cảnh đẹp rực rỡ ven đường, cũng không thể ư hấp dẫn các nàng nửa phần.
Mới tới cửa cung Phượng Tê cung, chỉ thấy bên ngoài cửa cung, dưới gốc cây tùng trăm năm đón khách, một người đứng đó, thẳng tắp như bóng tùng, một thân đỏ rực, khóe miệng hiện lên một độ cong câu hồn giống như cười, mắt phượng mở sáng.
Sau lưng là một mảnh xanh biếc, khiến một thân y phục đỏ rực kia càng thêm quỷ dị xinh đẹp! Lúc này không phải hắn đang ở trong Ngự thư phòng hay sao? Như thế nào lại chờ ở cửa Phượng Tê cung chứ? ?
“Ngũ Vương gia hữu lễ! !” Nàng cung kính cúi người hành lễ.
“Hoàng hậu tẩu tẩu kim an ! “
“Ngũ Vương gia không phải cùng hoàng thượng đến Ngự thư phòng rồi sao? Như thế nào lúc này……? Hay là có việc gì sao?” Đối với loại người mang bụng dạ tiểu nhân khó lường như hắn, Hạ Nữ biết nên phân định rõ ràng trực tiếp thì tốt hơn. Nếu cứ dây dưa không rõ thì sẽ rất phiền toái.
“Bổn vương phiền nhất là phải đi đến chỗ Ngự thư phòng đó, vừa đi đầu đã muốn phát bệnh, đau chết! Kia tấu chương chất cao như núi, thật muốn làm người ta tổn thọ, làm sao bằng rượu ngon giai nhân đẹp mất hồn chứ!” Khi nói vẻ mặt hắn rất không đứng đắn, nét cười tuấn mỹ trên mặt tất cả đều là mê hoặc chúng sinh. Quả nhiên là so với nữ tử còn yêu mỵ hơn ba phần.
“Giang sơn mỹ nhân, cho tới bây giờ đều là thứ nam nhân yêu nhất, thật ra những người tính tình phong lưu, chỉ thích mỹ nhân không yêu giang sơn, nhưng là Ngũ Vương gia nếu thích rượu ngon giai nhân, thì đã đến nhầm chỗ rồi, nơi đây của ta chính là không có rượu ngon, càng không có giai nhân.” Hạ Nữ nói như thế xong. Nàng phát hiện hôm nay mình càng ngày càng biết ăn nói .
Quả nhiên hậu cung là một nơi không thể ở lâu, thật đúng là nơi khiến con người phải thay đổi bộ dạng.
Nàng trước đây là người ít nói, trời sanh tính đạm bạc! Đến hậu cung, cũng không tránh được phải tiếp xúc cùng người khác, không nói lời nào, có lẽ sẽ càng phiền. Bởi vì trong hậu cung, cho dù là ngươi không đi chọc người khác, người khác vẫn sẽ đến chọc giận ngươi, chỉ vì ngươi là người của hậu cung này.
May mắn tính tình nàng có thể nhẫn nhịn chịu đựng, không tham lợi nặng vị* (*không hám quyền lợi, không tham chức vị), nếu không như thế, sợ là ngay cả đạm bạc cũng mất, đánh mất luôn cả chính mình!
May mắn may mắn! ! Nàng khẽ cười cười. Ngũ Vương gia trước mắt này, hay là mau chóng đuổi hắn đi thì hơn, chuyện này thực không được bình thường, nếu mà dây dưa ở đây, sợ rằng sau này sẽ có không ít phiền toái đâu!
“Ai nói không có giai nhân, trước mắt đây không phải là có một giai nhân xinh đẹp đó sao?” Hắn gợi lên một chút nụ cười mê hoặc, cặp mắt đen láy kia thẳng tắp nhìn chằm chằm Hạ Nữ. Hoàn toàn trắng trợn nửa phần cũng không che dấu.
Bất quá Hạ Nữ vẫn nhìn ra, trong đó không có ý khinh thường hay vô lễ, tất cả đều là ý cười trêu cợt.
“Nghe nói Ngũ Vương gia đều đã thấy hết mỹ nữ khắp đại giang nam bắc rồi, có thể khiến cho ngươi khích lệ như thế, thật làm cho ta vui vẻ. Bất quá nếu muốn nói ta là giai nhân, vậy không phải nữ tử khắp thiên hạ đều có thể xưng là giai nhân sao?” Nàng hỏi, cũng không phải để ý hành vi ngôn ngữ của hắn. Mặc dù nghe nói Ngũ Vương gia này trời sanh bản tính phong lưu, nhưng cũng chưa từng nghe đồn hắn cưỡng ép bất kỳ nữ tử nào, chỉ sợ, nữ tử thấy hắn, hẳn là ít người có thể tránh được mị lực của hắn đâu?
“Hoàng hậu tẩu tẩu cần gì tự hạ thấp chính mình như vậy?”
“Ta cũng chưa bao giờ là tự nhiên hạ thấp chính mình quá, từ nhỏ đẹp xấu, này dĩ nhiên là một sự thật đã định sẵn. Ta cũng chưa bao giờ lấy tư sắc bình thường của mình mà cảm thấy hổ thẹn, tất nhiên cũng sẽ không vọng tưởng bộ dạng của mình có thể xinh đẹp vô song. Hơn nữa, không phải Ngũ Vương gia vừa mới ở Ngự hoa viên nói ta bộ dạng bình thường sao? Lúc này sao lại viện cớ tìm lí do thoái thác, quả nhiên là làm người ta kinh ngạc không biết phải nói gì a!” Nàng chậm rãi nói, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Bất quá tất cả đều là sự thật, nàng cũng không cần lừa mình dối người, cho là mình xinh đẹp mê ly, cũng sẽ không bởi vì bộ dạng của mình không đẹp, mà có bất kỳ tiếc nuối nào. Thân thể hay da thịt, đều là do mẫu thân ban cho nàng. Tất cả những gì mà mẫu thân có thể cho nàng cũng chỉ có chừng đó, nàng sao lại ghét chứ?
“Thần đệ chính là vì chuyện vừa rồi mà đến đây xin lỗi hoàng tẩu .” Hắn nói xong, trong đôi mắt sáng lên một tia tinh quái, nhưng không thấy một tia chân thành. Bộ dạng kia đâu nhìn ra được nửa phần áy náy! !
“Như vậy xin lỗi cũng đã nói xong rồi, thứ lỗi cho ta không tiễn, Ngũ Vương gia đi thong thả.” Nàng thực cương quyết nói. Quả nhiên là vô cùng rõ ràng.
Nhất thời, làm hại Dục Lưu sững sờ tại chỗ, không biết mở miệng như thế nào. Mỉm cười, hắn thật không nhìn ra, vì sao mọi người đều nói hoàng hậu bình thường mà thấp kém, không giỏi ứng biến. Nhưng xem ra vị hoàng hậu tẩu tử trước mắt của hắn này, nhưng là thập phần sắc sảo lanh lợi, hơn nữa còn thông minh tuyệt đỉnh. Mới có ba câu, thiếu chút nữa khiến cho hắn phải chịu thua rồi.
Kỳ thật Hạ Nữ cũng không muốn như thế, chẳng qua, mọi người đều biết Ngũ Vương gia này phong lưu thành tánh, nữ tử từng kết giao cùng hắn không một ai là trong sạch.
Cũng không phải nàng sợ bị người cười chê, bị người phỉ nhổ, hay là lo lắng mình thanh bạch. Mà là nàng không muốn gặp bất cứ phiền phức gì. Nàng chỉ nguyện bình thản mà hạnh phúc. Cho nên, nàng chỉ có thể tận lực tránh xa tất cả mọi chuyện.
Ngũ Vương gia, cũng không biết vì sao lại chạy tới đây tìm nàng. Chắc không phải xem nàng là người lương thiện sẽ dễ khi dễ chứ?
“Xem ra hoàng hậu tẩu tẩu là đang sinh khí với thần đệ , như vậy thần đệ lại càng không thể đi .” Dục Lưu mặt dày nói , vẫn là vẻ mặt ý cười phong lưu phóng khoáng. Nhưng thật ra rất yêu tà mị hoặc.
“Ngũ Vương gia coi ta là loại người keo kiệt như thế sao? Ta đã nói rồi, ta sẽ không bởi vì như vậy mà tức giận.” Hạ Nữ có chút bất đắc dĩ nói.
Người ta thường nói, thư sinh sợ quan binh, quan binh sợ người đàn bà chanh chua, người đàn bà chanh chua sợ vô lại, còn tưởng chỉ là nói giỡn chơi thôi, nhưng vô lại này lại là Ngũ Vương gia phong lưu thành tánh, thật đúng là làm cho người ta phải sợ hãi.
“Nếu ngươi không phải sinh khí , vì sao ngay cả mời cũng không muốn mời thần đệ vào trong chứ? Ta tin là hoàng hậu tẩu tẩu sẽ không phải loại người không biết lễ tiết.” Hắn cố ý chọn lấy sơ hở của nàng mà tấn công.
“Ta, , , ” Hạ Nữ bây giờ thực sự bị hắn chọc tức, nàng vốn đang vì chuyện của Huệ phi mà buồn bực, trong lòng khó chịu , lúc này lại bị hắn quấn lấy như vậy, cho dù nàng cố bình tĩnh cũng không được.
Nàng mười sáu năm qua còn chưa bao giờ rơi vào tình thế bất đắc dĩ như thế? Vương gia, thật sự là giỏi làm lòng người phẫn nộ đấy. Nàng nhắm hai mắt lại, bình tâm hạ hỏa. Tự nói với chính mình, chớ để tức giận , chớ để tức giận ! ! Đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân. Người này chính là Huyết y tiểu nhân*! !
(* tiểu nhân mặc áo đỏ ạ, chẳng là Lưu ca đang mặc áo đỏ nên tỷ này gọi như vậy đó ~~@@)
Vì thế cũng không thèm để ý đến hắn, cứ thế đi vào trong Phượng Tê cung. Nếu hắn vẫn cố đi theo vào, nàng không để ý tới hắn. Nếu hắn cảm thấy không thú vị, thì sẽ rời đi .
Ai ngờ nàng vừa đi tới bên cạnh hắn, chỉ thấy hắn lại mạnh mẽ tiến tới, dọa Hạ Nữ cùng Ôn nhi nhảy dựng lên. Hạ Nữ chỉ cảm thấy một trận hơi thở ấm nóng phả vào bên tai. Khiến cho toàn thân nàng run khẽ, rồi sau đó tản ra. Khóe môi hắn ẩn hiện ý cười tinh tế thì thầm vào tai nàng: “Tuy rằng ngươi như bây giờ cũng cực đẹp, bất quá thần đệ cảm thấy hoàng tẩu xõa tóc dài trên vai áo trắng lịch sự tao nhã như vậy lại càng thích hợp hơn.”
Rồi sau đó nghênh ngang rời đi, lưu lại trong gió trong lời nói: “Ngày khác thần đệ lại đến thăm hoàng hậu tẩu tẩu, đến lúc đó sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ.” Lời kia, suy cho cùng như là bởi vì không có hậu lễ, nàng mới không cho hắn vào trong vậy. Người này….cứ cho là như thế đi! !
Bất quá, hắn thế nhưng có thể cảm thấy bộ dạng nàng xõa tóc dài trên vai áo trắng so với lúc này lại hoa lệ cao quý hơn.
Xem ra, ánh mắt cũng không tệ lắm? !
Trên đường hồi cung, hai người Hạ Nữ cùng Ôn nhi đều có tâm trạng nặng nề, mỗi người có một tâm sự riêng. Ai cũng không mở miệng nói chuyện. Yên lặng giống như đoạn đường chỉ có một mình bước đi vậy. Cảnh đẹp rực rỡ ven đường, cũng không thể ư hấp dẫn các nàng nửa phần.
Mới tới cửa cung Phượng Tê cung, chỉ thấy bên ngoài cửa cung, dưới gốc cây tùng trăm năm đón khách, một người đứng đó, thẳng tắp như bóng tùng, một thân đỏ rực, khóe miệng hiện lên một độ cong câu hồn giống như cười, mắt phượng mở sáng.
Sau lưng là một mảnh xanh biếc, khiến một thân y phục đỏ rực kia càng thêm quỷ dị xinh đẹp! Lúc này không phải hắn đang ở trong Ngự thư phòng hay sao? Như thế nào lại chờ ở cửa Phượng Tê cung chứ? ?
“Ngũ Vương gia hữu lễ! !” Nàng cung kính cúi người hành lễ.
“Hoàng hậu tẩu tẩu kim an ! “
“Ngũ Vương gia không phải cùng hoàng thượng đến Ngự thư phòng rồi sao? Như thế nào lúc này……? Hay là có việc gì sao?” Đối với loại người mang bụng dạ tiểu nhân khó lường như hắn, Hạ Nữ biết nên phân định rõ ràng trực tiếp thì tốt hơn. Nếu cứ dây dưa không rõ thì sẽ rất phiền toái.
“Bổn vương phiền nhất là phải đi đến chỗ Ngự thư phòng đó, vừa đi đầu đã muốn phát bệnh, đau chết! Kia tấu chương chất cao như núi, thật muốn làm người ta tổn thọ, làm sao bằng rượu ngon giai nhân đẹp mất hồn chứ!” Khi nói vẻ mặt hắn rất không đứng đắn, nét cười tuấn mỹ trên mặt tất cả đều là mê hoặc chúng sinh. Quả nhiên là so với nữ tử còn yêu mỵ hơn ba phần.
“Giang sơn mỹ nhân, cho tới bây giờ đều là thứ nam nhân yêu nhất, thật ra những người tính tình phong lưu, chỉ thích mỹ nhân không yêu giang sơn, nhưng là Ngũ Vương gia nếu thích rượu ngon giai nhân, thì đã đến nhầm chỗ rồi, nơi đây của ta chính là không có rượu ngon, càng không có giai nhân.” Hạ Nữ nói như thế xong. Nàng phát hiện hôm nay mình càng ngày càng biết ăn nói .
Quả nhiên hậu cung là một nơi không thể ở lâu, thật đúng là nơi khiến con người phải thay đổi bộ dạng.
Nàng trước đây là người ít nói, trời sanh tính đạm bạc! Đến hậu cung, cũng không tránh được phải tiếp xúc cùng người khác, không nói lời nào, có lẽ sẽ càng phiền. Bởi vì trong hậu cung, cho dù là ngươi không đi chọc người khác, người khác vẫn sẽ đến chọc giận ngươi, chỉ vì ngươi là người của hậu cung này.
May mắn tính tình nàng có thể nhẫn nhịn chịu đựng, không tham lợi nặng vị* (*không hám quyền lợi, không tham chức vị), nếu không như thế, sợ là ngay cả đạm bạc cũng mất, đánh mất luôn cả chính mình!
May mắn may mắn! ! Nàng khẽ cười cười. Ngũ Vương gia trước mắt này, hay là mau chóng đuổi hắn đi thì hơn, chuyện này thực không được bình thường, nếu mà dây dưa ở đây, sợ rằng sau này sẽ có không ít phiền toái đâu!
“Ai nói không có giai nhân, trước mắt đây không phải là có một giai nhân xinh đẹp đó sao?” Hắn gợi lên một chút nụ cười mê hoặc, cặp mắt đen láy kia thẳng tắp nhìn chằm chằm Hạ Nữ. Hoàn toàn trắng trợn nửa phần cũng không che dấu.
Bất quá Hạ Nữ vẫn nhìn ra, trong đó không có ý khinh thường hay vô lễ, tất cả đều là ý cười trêu cợt.
“Nghe nói Ngũ Vương gia đều đã thấy hết mỹ nữ khắp đại giang nam bắc rồi, có thể khiến cho ngươi khích lệ như thế, thật làm cho ta vui vẻ. Bất quá nếu muốn nói ta là giai nhân, vậy không phải nữ tử khắp thiên hạ đều có thể xưng là giai nhân sao?” Nàng hỏi, cũng không phải để ý hành vi ngôn ngữ của hắn. Mặc dù nghe nói Ngũ Vương gia này trời sanh bản tính phong lưu, nhưng cũng chưa từng nghe đồn hắn cưỡng ép bất kỳ nữ tử nào, chỉ sợ, nữ tử thấy hắn, hẳn là ít người có thể tránh được mị lực của hắn đâu?
“Hoàng hậu tẩu tẩu cần gì tự hạ thấp chính mình như vậy?”
“Ta cũng chưa bao giờ là tự nhiên hạ thấp chính mình quá, từ nhỏ đẹp xấu, này dĩ nhiên là một sự thật đã định sẵn. Ta cũng chưa bao giờ lấy tư sắc bình thường của mình mà cảm thấy hổ thẹn, tất nhiên cũng sẽ không vọng tưởng bộ dạng của mình có thể xinh đẹp vô song. Hơn nữa, không phải Ngũ Vương gia vừa mới ở Ngự hoa viên nói ta bộ dạng bình thường sao? Lúc này sao lại viện cớ tìm lí do thoái thác, quả nhiên là làm người ta kinh ngạc không biết phải nói gì a!” Nàng chậm rãi nói, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Bất quá tất cả đều là sự thật, nàng cũng không cần lừa mình dối người, cho là mình xinh đẹp mê ly, cũng sẽ không bởi vì bộ dạng của mình không đẹp, mà có bất kỳ tiếc nuối nào. Thân thể hay da thịt, đều là do mẫu thân ban cho nàng. Tất cả những gì mà mẫu thân có thể cho nàng cũng chỉ có chừng đó, nàng sao lại ghét chứ?
“Thần đệ chính là vì chuyện vừa rồi mà đến đây xin lỗi hoàng tẩu .” Hắn nói xong, trong đôi mắt sáng lên một tia tinh quái, nhưng không thấy một tia chân thành. Bộ dạng kia đâu nhìn ra được nửa phần áy náy! !
“Như vậy xin lỗi cũng đã nói xong rồi, thứ lỗi cho ta không tiễn, Ngũ Vương gia đi thong thả.” Nàng thực cương quyết nói. Quả nhiên là vô cùng rõ ràng.
Nhất thời, làm hại Dục Lưu sững sờ tại chỗ, không biết mở miệng như thế nào. Mỉm cười, hắn thật không nhìn ra, vì sao mọi người đều nói hoàng hậu bình thường mà thấp kém, không giỏi ứng biến. Nhưng xem ra vị hoàng hậu tẩu tử trước mắt của hắn này, nhưng là thập phần sắc sảo lanh lợi, hơn nữa còn thông minh tuyệt đỉnh. Mới có ba câu, thiếu chút nữa khiến cho hắn phải chịu thua rồi.
Kỳ thật Hạ Nữ cũng không muốn như thế, chẳng qua, mọi người đều biết Ngũ Vương gia này phong lưu thành tánh, nữ tử từng kết giao cùng hắn không một ai là trong sạch.
Cũng không phải nàng sợ bị người cười chê, bị người phỉ nhổ, hay là lo lắng mình thanh bạch. Mà là nàng không muốn gặp bất cứ phiền phức gì. Nàng chỉ nguyện bình thản mà hạnh phúc. Cho nên, nàng chỉ có thể tận lực tránh xa tất cả mọi chuyện.
Ngũ Vương gia, cũng không biết vì sao lại chạy tới đây tìm nàng. Chắc không phải xem nàng là người lương thiện sẽ dễ khi dễ chứ?
“Xem ra hoàng hậu tẩu tẩu là đang sinh khí với thần đệ , như vậy thần đệ lại càng không thể đi .” Dục Lưu mặt dày nói , vẫn là vẻ mặt ý cười phong lưu phóng khoáng. Nhưng thật ra rất yêu tà mị hoặc.
“Ngũ Vương gia coi ta là loại người keo kiệt như thế sao? Ta đã nói rồi, ta sẽ không bởi vì như vậy mà tức giận.” Hạ Nữ có chút bất đắc dĩ nói.
Người ta thường nói, thư sinh sợ quan binh, quan binh sợ người đàn bà chanh chua, người đàn bà chanh chua sợ vô lại, còn tưởng chỉ là nói giỡn chơi thôi, nhưng vô lại này lại là Ngũ Vương gia phong lưu thành tánh, thật đúng là làm cho người ta phải sợ hãi.
“Nếu ngươi không phải sinh khí , vì sao ngay cả mời cũng không muốn mời thần đệ vào trong chứ? Ta tin là hoàng hậu tẩu tẩu sẽ không phải loại người không biết lễ tiết.” Hắn cố ý chọn lấy sơ hở của nàng mà tấn công.
“Ta, , , ” Hạ Nữ bây giờ thực sự bị hắn chọc tức, nàng vốn đang vì chuyện của Huệ phi mà buồn bực, trong lòng khó chịu , lúc này lại bị hắn quấn lấy như vậy, cho dù nàng cố bình tĩnh cũng không được.
Nàng mười sáu năm qua còn chưa bao giờ rơi vào tình thế bất đắc dĩ như thế? Vương gia, thật sự là giỏi làm lòng người phẫn nộ đấy. Nàng nhắm hai mắt lại, bình tâm hạ hỏa. Tự nói với chính mình, chớ để tức giận , chớ để tức giận ! ! Đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân. Người này chính là Huyết y tiểu nhân*! !
(* tiểu nhân mặc áo đỏ ạ, chẳng là Lưu ca đang mặc áo đỏ nên tỷ này gọi như vậy đó ~~@@)
Vì thế cũng không thèm để ý đến hắn, cứ thế đi vào trong Phượng Tê cung. Nếu hắn vẫn cố đi theo vào, nàng không để ý tới hắn. Nếu hắn cảm thấy không thú vị, thì sẽ rời đi .
Ai ngờ nàng vừa đi tới bên cạnh hắn, chỉ thấy hắn lại mạnh mẽ tiến tới, dọa Hạ Nữ cùng Ôn nhi nhảy dựng lên. Hạ Nữ chỉ cảm thấy một trận hơi thở ấm nóng phả vào bên tai. Khiến cho toàn thân nàng run khẽ, rồi sau đó tản ra. Khóe môi hắn ẩn hiện ý cười tinh tế thì thầm vào tai nàng: “Tuy rằng ngươi như bây giờ cũng cực đẹp, bất quá thần đệ cảm thấy hoàng tẩu xõa tóc dài trên vai áo trắng lịch sự tao nhã như vậy lại càng thích hợp hơn.”
Rồi sau đó nghênh ngang rời đi, lưu lại trong gió trong lời nói: “Ngày khác thần đệ lại đến thăm hoàng hậu tẩu tẩu, đến lúc đó sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ.” Lời kia, suy cho cùng như là bởi vì không có hậu lễ, nàng mới không cho hắn vào trong vậy. Người này….cứ cho là như thế đi! !
Bất quá, hắn thế nhưng có thể cảm thấy bộ dạng nàng xõa tóc dài trên vai áo trắng so với lúc này lại hoa lệ cao quý hơn.
Xem ra, ánh mắt cũng không tệ lắm? !
/49
|