“Hoàng thượng tựa hồ đối hoàng hậu thực cảm thấy cực kì hứng thú?” Hoài Thanh thử thăm dò hỏi. Nàng tuy rằng trong lòng cũng không đem Hạ Nữ trở thành đối thủ, chính là vẫn là nhịn không được muốn hỏi Dục Húc cho rõ ràng.
Đa nghi này là bệnh chung của nữ tử trong thiên hạ, Hoài Thanh tuy là ái phi của Hoàng đế song cũng không toát khỏi được điều này.
“Ái phi nói đi?” Dục Húc không đáp liền quay sang hỏi lại. Hắn ưa thích Hoài Thanh ôn nhu thông minh, chính là, nhưng là nếu sự thông minh của nàng là để dùng đến trên người hắn , hắn chính là sẽ thực mất hứng.
Hơn nữa, nữ tử quá đa nghi chính là làm việc mất phương hướng, mà hắn sẽ thực chán ghét việc này. Hết thảy là vì Hoài Thanh thông minh nên hắn mới thập phần sủng ái. Nếu giờ nàng vì đa nghi mà hỏng việc,thế thì uổng công hắn sủng nàng a.
“Thần thiếp không dám để ý nhiều đến tâm tư của Người, thần thiếp cũng không dám có hi vọng gì quá xa vời , chỉ cần hoàng thượng trong lòng còn có thần thiếp là đủ rồi.” Hoài Thanh dù sao cũng theo Dục Húc đã lâu, nàng cũng hiểu được tính cách của hắn là như thế nào.
Đối với hắn ,mỗi tiếng nói,mỗi cử động,từng một cái đảo mắt nàng cũng có thể đoán ra tâm trạng của hắn.
Lúc này tự nhiên cũng nhìn ra hắn không thoải mái. Nàng sẽ không dại đột mà đi xen vào chuyện của hắn. Chẳng qua là nàng phải ngoan ngoãn cười, tựa vào hắn trong lòng hắn ôn nhu như nước để hắn chăm sóc nàng như một tiểu thỏ nhi.
Dục Húc quả nhiên cười, thon dài mà cân xứng với thân mình tà tựa vào tháp thượng, ngón tay có một chút tình ý vuốt nhẹ sợi tóc của nàng từ trên xuống dưới mê mẩm lưu tình, tư thái ám muội làm Hoài Thanh mê đắm, nhìn như đa tình mà phong lưu, ánh mắt lưu chuyển theo ngọn tóc xuống cách sen trước ngực nàng, một tia thanh lãnh vang lên: “Ái phi luôn luôn nhu thuận thế này , trẫm hết sức ưa thích. Trẫm cũng không ưa thích quá mức nữ tử cả đời quá thông minh, nữ nhân nhiều khi si ngốc một chút sẽ khả ái hơn. Hơn nữa, không cần quá đa nghi!”
Mê tình ngữ khí nói ra, cũng lạnh lẽo cảnh cáo.
Mọi người đều nói Dục Húc thập phần yêu nàng, thề lập nàng làm Hoàng hậu, không tiếc nể mặt Thái Hậu, vì nàng mà trở mặt cãi nhau với Thái hậu. Chính là Hoài Thanh lại rõ ràng nhận thấy, trước mắt trong cung có rất nhiều phi tử vậy mà Dục Húc lại giao Phượng ấn cho nàng, Dục Húc chính là thích nhất nàng, nhưng là đều không phải là yêu, cũng sẽ không là kéo dài.
Nàng hiểu được như thế nào hồng nhan bạc mệnh,theo thời gian nhan sắc của nàng sẽ tàn phai,tuy bây giờ Dục Húc sủng ái nàng nhưng nàng biết sẽ có ngày Húc sẽ lãnh bạc vô tình với nàng. Nàng chẳng những muốn hắn độc sủng mình nàng ,nàng khao khát hơn hết chính là địa vị cao nhất, là Mẫu nghi thiên hạ kia.
Dục Húc ưa thích, là nàng thông minh, là nàng ôn nhu, nàng sẽ thuận theo hắn, không sẽ làm ra gì vi phạm chuyện của hắn. Hơn nữa, nàng hiểu chuyện của hắn nhất định sẽ có lợi cho nàng. Mà có lợi cho nàng đó mới là chân chính, nàng nhất định phải hảo nghe hắn!!
“Thần thiếp hiểu. Thần thiếp sẽ nghe theo lời hoàng thượng nói.” Mềm mại mà đáp lời. Nàng yêu nam nhân này, cho nên nàng cam tâm vì hắn làm mọi chuyện. Chính là buông chính mình là một tiểu thư thanh cao, trở thành một nữ tử ỷ lại vào nam nhân, chân chính ôn nhu hiền thục.
“Đây mới là Thanh ái phi của Trẫm!” Dục Húc vừa lòng mà cười. Lúc này hắn ngọc quan sớm đã gở xuống, suối tóc đen mượt xõa xuống, Minh hoàng trường bào cũng cởi xuống hơn phân nửa, hơi lộ ra thân hình tráng kiện,nghiêng mình tựa vào tà tháp thượng, nhãn tình híp lại, trong tay cầm một ly hương rượu, vuốt ve quanh thân ly rượu không vôi uống, chẳng qua là tinh tế mà hưởng thụ.
Cái dạng này, là hết sức quỷ mị.
Ai nói chỉ có nữ tử tài năng hấp dẫn mọi người , nam tử này, uy uy nghiêm ngiêm mang theo khí phác vương giả,toàn thân toát ra loạt tia hung ác mà phong tình cũng có thể hấp dẫn mọi người a.
Hơn nữa, không chỉ thân, còn có tâm!
“Hoàng thượng lúc trước không phải luôn phản đối tỷ tỷ của hoàng hậu vào cung sao, vì sao đêm nay thái độ lại khác thường đến vậy, không có ngăn cản,ngược lại nhượng còn đồng ý cho Hạ gia kia mang hai cái nữ nhân tiến cung?” Sự việc xảy ra trong đại yến, nàng vẫn vì thế sự canh cánh trong lòng.
Nàng là thông minh người, cũng là đoán được vài phần.
Chính là khi bị tình cảm chi phối, làm cho người ta không khỏi mà thông minh cũng bị đánh chiết. Nàng vẫn là sợ hãi, hắn bởi vì thấy được Tuyết Nguyệt mỹ mạo mà quyết định hỏi Húc.
“Ái phi nói đi?” Lại là những lời này. Hắn luôn như thế, rõ ràng hết thảy nắm giữ trong tay,nhưng vẫn cố tình hỏi lại, tựa hồ, đem nàng ta đạt vào bên trong hố sau, hắn thực vui vẻ bộ dáng hoảng sợ ấy.
“Thần thiếp vụng về, cũng không thể đoán ra tâm ý thánh thượng. Cũng không dám vọng tưởng tự đoán tâm ý thánh thượng .” Nàng như thế nói xong, trong giọng nói, là mang theo một tia kinh mạn.
Nàng tuy rằng đã cực lực khắc chế, chính là, hắn luôn như thế, nàng cũng là cái nữ tử, lại như thế nào có thể nhẫn xuống!!
Này bất mãn, khinh được, so với ngày nàng bước vào Thanh Liên cung, khiến đám phi tủ ngỡ ngàng
Chính là, Dục Húc đã nghe ra.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đem nàng ép sát vào trong lòng: “Nàng ăn dấm chua? Nàng thông minh như thế, trẫm nghĩ gì nàng cũng có thể đoán được, trẫm cũng không phải là cái loại người gặp sắc đẹp, liền bị câu mất hồn a! Trong thiên hạ này, cũng chỉ được ái phi có thể thấy được tâm Trẫm thôi!”
Trong ngực Dục Húc , Hoài Thanh thanh không nhìn thấy được cái gì , Dục Húc một đôi mắt, lãnh được như mùa đông sương lạnh tựa như khiến cho không gian hóa đá,nhìn ánh mắt lãnh khiết ấy dường như có cũng dường như không. Bên trong đó âm ngoan, tính kế, làm cho người ta gặp phải chỉ sợ muốn lùi bước!
Chẳng qua là nàng thủy chung nhìn không thấy, bởi vì nàng tựa vào trong lòng hắn .
“Hoàng thượng, thần thiếp về sau sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa.” Nghe được Dục húc nói như vậy trên mặt Hoài Thanh liền hiện lên vẻ thỏa mãn
Nữ nhân, luôn dễ dàng thỏa mãn như vậy! Dục Húc không tự giác khóe môi cong lên , lạnh lùng cười.
Theo nàng, song song ngã vào trên giường.
Bóng đêm mê mang, bên trong tràn đầy cảnh xuân ám muội tươi đẹp.
Trong lúc đó, trong đầu Dục Húc, lại hiện lên hình ảnh người con gái khác , xú nha đầu ấy vẫn hiện lên trong tâm trí hắn. Còn tưởng rằng nàng luôn có thể bình tĩnh thong dong? Xem ra cũng không hẳn vậy.
Nhớ tới nàng vừa mới giống như thiêu thân một bộ dáng chạy trốn chật vật,hắn liền không tự giác nở nụ cười.
Đa nghi này là bệnh chung của nữ tử trong thiên hạ, Hoài Thanh tuy là ái phi của Hoàng đế song cũng không toát khỏi được điều này.
“Ái phi nói đi?” Dục Húc không đáp liền quay sang hỏi lại. Hắn ưa thích Hoài Thanh ôn nhu thông minh, chính là, nhưng là nếu sự thông minh của nàng là để dùng đến trên người hắn , hắn chính là sẽ thực mất hứng.
Hơn nữa, nữ tử quá đa nghi chính là làm việc mất phương hướng, mà hắn sẽ thực chán ghét việc này. Hết thảy là vì Hoài Thanh thông minh nên hắn mới thập phần sủng ái. Nếu giờ nàng vì đa nghi mà hỏng việc,thế thì uổng công hắn sủng nàng a.
“Thần thiếp không dám để ý nhiều đến tâm tư của Người, thần thiếp cũng không dám có hi vọng gì quá xa vời , chỉ cần hoàng thượng trong lòng còn có thần thiếp là đủ rồi.” Hoài Thanh dù sao cũng theo Dục Húc đã lâu, nàng cũng hiểu được tính cách của hắn là như thế nào.
Đối với hắn ,mỗi tiếng nói,mỗi cử động,từng một cái đảo mắt nàng cũng có thể đoán ra tâm trạng của hắn.
Lúc này tự nhiên cũng nhìn ra hắn không thoải mái. Nàng sẽ không dại đột mà đi xen vào chuyện của hắn. Chẳng qua là nàng phải ngoan ngoãn cười, tựa vào hắn trong lòng hắn ôn nhu như nước để hắn chăm sóc nàng như một tiểu thỏ nhi.
Dục Húc quả nhiên cười, thon dài mà cân xứng với thân mình tà tựa vào tháp thượng, ngón tay có một chút tình ý vuốt nhẹ sợi tóc của nàng từ trên xuống dưới mê mẩm lưu tình, tư thái ám muội làm Hoài Thanh mê đắm, nhìn như đa tình mà phong lưu, ánh mắt lưu chuyển theo ngọn tóc xuống cách sen trước ngực nàng, một tia thanh lãnh vang lên: “Ái phi luôn luôn nhu thuận thế này , trẫm hết sức ưa thích. Trẫm cũng không ưa thích quá mức nữ tử cả đời quá thông minh, nữ nhân nhiều khi si ngốc một chút sẽ khả ái hơn. Hơn nữa, không cần quá đa nghi!”
Mê tình ngữ khí nói ra, cũng lạnh lẽo cảnh cáo.
Mọi người đều nói Dục Húc thập phần yêu nàng, thề lập nàng làm Hoàng hậu, không tiếc nể mặt Thái Hậu, vì nàng mà trở mặt cãi nhau với Thái hậu. Chính là Hoài Thanh lại rõ ràng nhận thấy, trước mắt trong cung có rất nhiều phi tử vậy mà Dục Húc lại giao Phượng ấn cho nàng, Dục Húc chính là thích nhất nàng, nhưng là đều không phải là yêu, cũng sẽ không là kéo dài.
Nàng hiểu được như thế nào hồng nhan bạc mệnh,theo thời gian nhan sắc của nàng sẽ tàn phai,tuy bây giờ Dục Húc sủng ái nàng nhưng nàng biết sẽ có ngày Húc sẽ lãnh bạc vô tình với nàng. Nàng chẳng những muốn hắn độc sủng mình nàng ,nàng khao khát hơn hết chính là địa vị cao nhất, là Mẫu nghi thiên hạ kia.
Dục Húc ưa thích, là nàng thông minh, là nàng ôn nhu, nàng sẽ thuận theo hắn, không sẽ làm ra gì vi phạm chuyện của hắn. Hơn nữa, nàng hiểu chuyện của hắn nhất định sẽ có lợi cho nàng. Mà có lợi cho nàng đó mới là chân chính, nàng nhất định phải hảo nghe hắn!!
“Thần thiếp hiểu. Thần thiếp sẽ nghe theo lời hoàng thượng nói.” Mềm mại mà đáp lời. Nàng yêu nam nhân này, cho nên nàng cam tâm vì hắn làm mọi chuyện. Chính là buông chính mình là một tiểu thư thanh cao, trở thành một nữ tử ỷ lại vào nam nhân, chân chính ôn nhu hiền thục.
“Đây mới là Thanh ái phi của Trẫm!” Dục Húc vừa lòng mà cười. Lúc này hắn ngọc quan sớm đã gở xuống, suối tóc đen mượt xõa xuống, Minh hoàng trường bào cũng cởi xuống hơn phân nửa, hơi lộ ra thân hình tráng kiện,nghiêng mình tựa vào tà tháp thượng, nhãn tình híp lại, trong tay cầm một ly hương rượu, vuốt ve quanh thân ly rượu không vôi uống, chẳng qua là tinh tế mà hưởng thụ.
Cái dạng này, là hết sức quỷ mị.
Ai nói chỉ có nữ tử tài năng hấp dẫn mọi người , nam tử này, uy uy nghiêm ngiêm mang theo khí phác vương giả,toàn thân toát ra loạt tia hung ác mà phong tình cũng có thể hấp dẫn mọi người a.
Hơn nữa, không chỉ thân, còn có tâm!
“Hoàng thượng lúc trước không phải luôn phản đối tỷ tỷ của hoàng hậu vào cung sao, vì sao đêm nay thái độ lại khác thường đến vậy, không có ngăn cản,ngược lại nhượng còn đồng ý cho Hạ gia kia mang hai cái nữ nhân tiến cung?” Sự việc xảy ra trong đại yến, nàng vẫn vì thế sự canh cánh trong lòng.
Nàng là thông minh người, cũng là đoán được vài phần.
Chính là khi bị tình cảm chi phối, làm cho người ta không khỏi mà thông minh cũng bị đánh chiết. Nàng vẫn là sợ hãi, hắn bởi vì thấy được Tuyết Nguyệt mỹ mạo mà quyết định hỏi Húc.
“Ái phi nói đi?” Lại là những lời này. Hắn luôn như thế, rõ ràng hết thảy nắm giữ trong tay,nhưng vẫn cố tình hỏi lại, tựa hồ, đem nàng ta đạt vào bên trong hố sau, hắn thực vui vẻ bộ dáng hoảng sợ ấy.
“Thần thiếp vụng về, cũng không thể đoán ra tâm ý thánh thượng. Cũng không dám vọng tưởng tự đoán tâm ý thánh thượng .” Nàng như thế nói xong, trong giọng nói, là mang theo một tia kinh mạn.
Nàng tuy rằng đã cực lực khắc chế, chính là, hắn luôn như thế, nàng cũng là cái nữ tử, lại như thế nào có thể nhẫn xuống!!
Này bất mãn, khinh được, so với ngày nàng bước vào Thanh Liên cung, khiến đám phi tủ ngỡ ngàng
Chính là, Dục Húc đã nghe ra.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đem nàng ép sát vào trong lòng: “Nàng ăn dấm chua? Nàng thông minh như thế, trẫm nghĩ gì nàng cũng có thể đoán được, trẫm cũng không phải là cái loại người gặp sắc đẹp, liền bị câu mất hồn a! Trong thiên hạ này, cũng chỉ được ái phi có thể thấy được tâm Trẫm thôi!”
Trong ngực Dục Húc , Hoài Thanh thanh không nhìn thấy được cái gì , Dục Húc một đôi mắt, lãnh được như mùa đông sương lạnh tựa như khiến cho không gian hóa đá,nhìn ánh mắt lãnh khiết ấy dường như có cũng dường như không. Bên trong đó âm ngoan, tính kế, làm cho người ta gặp phải chỉ sợ muốn lùi bước!
Chẳng qua là nàng thủy chung nhìn không thấy, bởi vì nàng tựa vào trong lòng hắn .
“Hoàng thượng, thần thiếp về sau sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa.” Nghe được Dục húc nói như vậy trên mặt Hoài Thanh liền hiện lên vẻ thỏa mãn
Nữ nhân, luôn dễ dàng thỏa mãn như vậy! Dục Húc không tự giác khóe môi cong lên , lạnh lùng cười.
Theo nàng, song song ngã vào trên giường.
Bóng đêm mê mang, bên trong tràn đầy cảnh xuân ám muội tươi đẹp.
Trong lúc đó, trong đầu Dục Húc, lại hiện lên hình ảnh người con gái khác , xú nha đầu ấy vẫn hiện lên trong tâm trí hắn. Còn tưởng rằng nàng luôn có thể bình tĩnh thong dong? Xem ra cũng không hẳn vậy.
Nhớ tới nàng vừa mới giống như thiêu thân một bộ dáng chạy trốn chật vật,hắn liền không tự giác nở nụ cười.
/49
|