Không khí lành lạnh, tại Trữ lâm viên.
Ngẫu nhiên có cơn gió nhẹ thổI qua vi vu, lá vàng đung đưa như nàng vũ công đang nhảy múa. Khung cảnh thật giống như trong một khu rừng thần tiên, nghe trong gió tưa như thoang thoảng tiếng hát tinh linh.
Trong gió truyền đến đợt hương thơm, chính là hương hoa quế hòa lẫn cùng, rõ ràng nồng đậm, nhưng cũng đạm nhạt khiến lòng người mê mẩn. Hoa cúc nhỏ mới nở cũng bắt đẩu tỏa hương say.
Song tất cả mang đến, không chỉ là không khí nhẹ nhàng, khoan khoái, mà còn là sự hài hòa giữa người và cảnh.
Đây là ngự hoa viên Trữ Nhã Viên, vào thời điểm mùa hè, các phi tần trong cung rất thích đến đây hóng mát.. Các cây đại thụ cao lớn sừng sững, tỏa bao bóng mát giữa tiết trời nóng bức, hiển nhiên khiến người ta dễ chịu.
Hơn nữa một bên hồ xanh gợn nước. Trong những ngày hè, đi dạo quanh hồ có thể cảm nhận được ngay hương sen thanh khiết tưới đẫm cho khứu giác.
Nhưng hôm nay chính là tiết trời cuối thu, lá cây đều hóa vàng hết thảy, không gian cô quạnh, các phi tử đã sớm không còn đến đây. Bọn họ đã sớm đi nơi khác thưởng quế, ngắm cúc rồi..
Lá vàng rơi khẽ chạm vào một thân ảnh nho nhỏ. Một thân váy xanh không có hoa tô điểm, trên đầu mái tóc được cố định bằng một chiếc trâm như thể cho có. Thân ảnh kia tùy ý ngồi trên đất.
Trước mắt nàng, bày ra đầy đủ dụng cụ để vẽ, trong tay nàng là một chiếc bút vẽ.
Nàng tựa hồ gặp điều gì đó khó khăn, chỉ ngẩng đầu lên, nhìn chăm chăm vào hàng đại thụ giống y chóc nhau trước mặt, có gì lạ thường sao. Dục Húc không nhìn khuôn mặt nàng nhưng hắn biết giờ phút này hẳn là nàng đang cau mày suy nghĩ rất sâu xa đi!
Trời đất yên tĩnh, chỉ vì nàng ngồi kia, lại khiến cho mọi vật dường như bừng tỉnh hết thảy.
Hắn kìm lòng không đậu cước bộ chậm rãi bước đi, cúi người xuống, nhẹ nhàng cầm một lọn tóc đen.
Lọn tóc mềm mại, trơn bóng như tơ lụa, thật khiến người ta nảy sinh cảm giác yêu thương thiết tha. Hắn cũng không nhớ rõ trong các phi tử của mình liệu ai có được mái tóc thế này. Tóc của các nàng, luôn làm kiểu này dáng nọ rất phức tạp, lại cắm không biết bao nhiêu thứ lên trên.
“Ngươi là. . .” Đang định mở miệng hỏi, chỉ thấy khuôn mặt xuất hiện trước mặt hắn ngoài dự đoán.
Hắn giật mình lùi một bước dài, thần sắc trên mặt không ngừng biến đổi.
Người trước mắt, không phải người khác, đúng là Hạ Nữ, nàng vốn là thừa dịp khí trời cuối thu, hoa cúc nở rộ, các cung phi đều đi thưởng lãm hết cả, nơi đây ắt sẽ không có ai đến.
Vì thế nàng chạy tới đây lấy cảnh.
Ngày hôm qua Tiểu Cửu nói rằng muốn vẽ tranh giỏi, phải chịu khó vẽ này vẽ nọ thật nhiều, bồi dưỡng thêm cảm tình gửi gắm vào trong bức tranh, như vậy tranh vẽ ra sẽ sinh động, mới có thần được. Vì thế nàng liền chạy tới nơi này quan sát cây đại thụ trăm năm.
Ai ngờ lại gặp phải Dục Húc.
Trong lúc nhất thời, trên khuôn mặt thoắt trắng bệch. Ánh mắt cũng bày ra cái nhìn u ám. Bỗng chốc dáng vẻ nàng trở nên khúm núm.
Nàng thật là may mắn một cách dữ dội nha! Cho rằng nơi này yên tĩnh…tưởng đâu mùa này không có ai đến, nhưng rốt cục sao lại đụng người đáng sợ nhất ở đây thế này. Nàng cúi đầu nhìn trang phục của mình, chẳng ra làm sao cả, lại còn ngồi lê la dưới đất, thật không có nửa điểm giống một vị hoàng hậu. (Qing Qing: bởi, ta nói chỉ có 2 người bất bình thường mới lăng quăng đến đây thôi, ngta đi ngắm cúc thưởng quế hết mà =]]] )
Vốn là muốn làm cho người ta ghét bỏ, cái này, không nên hung hăng phạm thượng thế này. Nàng thấp cúi đầu, quỳ gối xuống: “Thần thiếp khấu kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Nói xong liền không lên tiếng, chờ hắn xử phạt.
Tuy nhiên có vẻ như hắn cũng không có ý định mở miệng.
Vì thế nàng liền nhìn trộm hắn, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú vô song nghiêm nghị, yên lặng nhìn nàng.
Khoảnh khắc ấy nàng chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, Như thể có ngọn lửa đang chạy dọc toàn thân. Thật không biết là do xấu hổ hay e ngại.
Dục Húc chính là không nghĩ ra, rõ ràng là một nữ tử bình thường hèn mọn, vì sao vừa rồi lại mang cho hắn một cảm giác kinh ngạc đến thế?!
Lại nhìn kỹ lại, gầy gò nhỏ nhắn, thân hình tựa hồ có chút sợ hãi mà hơi run run, xem ra không có lấy nửa điểm khí thế, trong mắt ám chìm không ánh sáng, ngay cà nửa điểm thanh linh cũng không được, thật sự thần thái rất kém cỏi.
Nữ tử như vậy, làm sao có thể tạo ra cảnh tượng như vừa rồi được!
Xem ra mình bị váng đầu rồi! (Qing: ko chỉ váng đầu đâu, huynh còn thiếu chất xám nữa >”< )
Hắn vung tay phẩy một cái: “Đường đường là một hoàng hậu, thế mà y phục không ngay ngắn chỉnh tề, lại đơn độc đi đến chỗ không người, vậy còn ra thể thống gì, coi như thể diện của Kim Long hoàng triều ta bị ngươi làm cho mất hết rồI !”
“Dạ, thần thiếp biết tội.” Nàng thấp giọng mà nói, khúm núm.
“Nha hoàn bên cạnh ngươi đâu ?!”. Dục Húc quan sát xung quanh, trừ bỏ hai gã thị vệ đi theo hắn, thật không còn người khác. Nàng đường đường là một hoàng hậu, vậy mà bên người ngay cả một tùy thiếp cung nhân cũng chẳng có.
Xem ra, người ở trong cung, thấy nàng thân phận hèn mọn nên không hề xem nàng là hoàng hậu.
Chẳng biết tại sao, khi biết việc này, trong lòng hắn thấy cực kì không vui, hoàng hậu của hắn tuy thấp kém cũng không thể để cho người ta khinh thường như thế được!
Chính là hắn có lẽ cũng không biết, của hắn! Của hắn! Hắn đã đem nàng trở thành hoàng hậu “của hắn”.
“Các nàng…các nàng… ” phải nói như thế nào đây? Vị hoàng hậu như nàng đây, ở trong cung không quyền vô sủng, vậy thì phải màu mè bày biện làm gì. Dù sao bọn nô tài cũng không thích nàng. Phải đi theo chủ tử như vậy, chắc sẽ tức giận đầy một bụng. Thế thì làm sao đối với nàng nhiệt tình hầu hạ cho cam.
Mà nàng đối với bọn họ cũng không quá khắt khe, cuộc sống thế này là tốt lắm rồi. Nàng sinh ra đã là thân phận hèn mọn, từ nhỏ chịu khổ so với bọn họ còn nhiều hơn.
Chính nàng có thể tự chiếu cố bản thân mình thật tốt, không cần người khác phải quan tâm.
“Ta không cho các nàng đi theo”. Thanh âm nhẹ nhàng mà nói. Nàng cũng biết thế nào là thế sự. Nghe khẩu khí hắn hỏi nàng như vậy, chỉ sợ nếu nói thật,…hắn nhất định sẽ xử phạt bọn họ.
“Thật sự là như thế? !” Trong âm thanh của hắn, lộ vẻ không tin. Nàng nói dối quá kém rồi. Trả lời bất lực như vậy, muốn người ta tin cũng thật khó.
“Đúng vậy.” Nàng cúi đầu nói. Trong lòng đã đổ một trận mồ hôi lạnh. Giờ phút này, Dục Húc đem lại cho nàng một cảm giác bị áp bách thật lớn. Khuôn mặt hắn rõ ràng là đang lộ vẻ tức giận.
Muốn nói gì thì nói, gầm lên cũng được, cứ yên lặng như vậy, thật khiến cho người khác âm thầm sợ hãi. Cái ánh mắt lợi hại của hắn, như muốn đặt người đối diện vào nước sôi, lửa bỏng.
Thật sự là dọa người!
“Lần sau khi nói dối, không cần cúi đầu thấp như vậy!”. Dục Húc cứ một câu như vậy mà nói, sau đó bước chân đi thẳng..
Hạ nữ nhìn bóng lưng dần xa của hắn, bỗng thấy tính cách con người sao biến hóa không lường.
Nàng nhớ tới lúc hắn vừa kéo tóc nàng, thời điểm đó ôn nhu là vậy, đảo mắt một cái đã trở về với bộ dạng lãnh khốc, khiến lòng nàng không khỏi lạnh lẽo.
Người nam nhân này, hỷ nộ vô thường quá mức rồi!
Ngẫu nhiên có cơn gió nhẹ thổI qua vi vu, lá vàng đung đưa như nàng vũ công đang nhảy múa. Khung cảnh thật giống như trong một khu rừng thần tiên, nghe trong gió tưa như thoang thoảng tiếng hát tinh linh.
Trong gió truyền đến đợt hương thơm, chính là hương hoa quế hòa lẫn cùng, rõ ràng nồng đậm, nhưng cũng đạm nhạt khiến lòng người mê mẩn. Hoa cúc nhỏ mới nở cũng bắt đẩu tỏa hương say.
Song tất cả mang đến, không chỉ là không khí nhẹ nhàng, khoan khoái, mà còn là sự hài hòa giữa người và cảnh.
Đây là ngự hoa viên Trữ Nhã Viên, vào thời điểm mùa hè, các phi tần trong cung rất thích đến đây hóng mát.. Các cây đại thụ cao lớn sừng sững, tỏa bao bóng mát giữa tiết trời nóng bức, hiển nhiên khiến người ta dễ chịu.
Hơn nữa một bên hồ xanh gợn nước. Trong những ngày hè, đi dạo quanh hồ có thể cảm nhận được ngay hương sen thanh khiết tưới đẫm cho khứu giác.
Nhưng hôm nay chính là tiết trời cuối thu, lá cây đều hóa vàng hết thảy, không gian cô quạnh, các phi tử đã sớm không còn đến đây. Bọn họ đã sớm đi nơi khác thưởng quế, ngắm cúc rồi..
Lá vàng rơi khẽ chạm vào một thân ảnh nho nhỏ. Một thân váy xanh không có hoa tô điểm, trên đầu mái tóc được cố định bằng một chiếc trâm như thể cho có. Thân ảnh kia tùy ý ngồi trên đất.
Trước mắt nàng, bày ra đầy đủ dụng cụ để vẽ, trong tay nàng là một chiếc bút vẽ.
Nàng tựa hồ gặp điều gì đó khó khăn, chỉ ngẩng đầu lên, nhìn chăm chăm vào hàng đại thụ giống y chóc nhau trước mặt, có gì lạ thường sao. Dục Húc không nhìn khuôn mặt nàng nhưng hắn biết giờ phút này hẳn là nàng đang cau mày suy nghĩ rất sâu xa đi!
Trời đất yên tĩnh, chỉ vì nàng ngồi kia, lại khiến cho mọi vật dường như bừng tỉnh hết thảy.
Hắn kìm lòng không đậu cước bộ chậm rãi bước đi, cúi người xuống, nhẹ nhàng cầm một lọn tóc đen.
Lọn tóc mềm mại, trơn bóng như tơ lụa, thật khiến người ta nảy sinh cảm giác yêu thương thiết tha. Hắn cũng không nhớ rõ trong các phi tử của mình liệu ai có được mái tóc thế này. Tóc của các nàng, luôn làm kiểu này dáng nọ rất phức tạp, lại cắm không biết bao nhiêu thứ lên trên.
“Ngươi là. . .” Đang định mở miệng hỏi, chỉ thấy khuôn mặt xuất hiện trước mặt hắn ngoài dự đoán.
Hắn giật mình lùi một bước dài, thần sắc trên mặt không ngừng biến đổi.
Người trước mắt, không phải người khác, đúng là Hạ Nữ, nàng vốn là thừa dịp khí trời cuối thu, hoa cúc nở rộ, các cung phi đều đi thưởng lãm hết cả, nơi đây ắt sẽ không có ai đến.
Vì thế nàng chạy tới đây lấy cảnh.
Ngày hôm qua Tiểu Cửu nói rằng muốn vẽ tranh giỏi, phải chịu khó vẽ này vẽ nọ thật nhiều, bồi dưỡng thêm cảm tình gửi gắm vào trong bức tranh, như vậy tranh vẽ ra sẽ sinh động, mới có thần được. Vì thế nàng liền chạy tới nơi này quan sát cây đại thụ trăm năm.
Ai ngờ lại gặp phải Dục Húc.
Trong lúc nhất thời, trên khuôn mặt thoắt trắng bệch. Ánh mắt cũng bày ra cái nhìn u ám. Bỗng chốc dáng vẻ nàng trở nên khúm núm.
Nàng thật là may mắn một cách dữ dội nha! Cho rằng nơi này yên tĩnh…tưởng đâu mùa này không có ai đến, nhưng rốt cục sao lại đụng người đáng sợ nhất ở đây thế này. Nàng cúi đầu nhìn trang phục của mình, chẳng ra làm sao cả, lại còn ngồi lê la dưới đất, thật không có nửa điểm giống một vị hoàng hậu. (Qing Qing: bởi, ta nói chỉ có 2 người bất bình thường mới lăng quăng đến đây thôi, ngta đi ngắm cúc thưởng quế hết mà =]]] )
Vốn là muốn làm cho người ta ghét bỏ, cái này, không nên hung hăng phạm thượng thế này. Nàng thấp cúi đầu, quỳ gối xuống: “Thần thiếp khấu kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Nói xong liền không lên tiếng, chờ hắn xử phạt.
Tuy nhiên có vẻ như hắn cũng không có ý định mở miệng.
Vì thế nàng liền nhìn trộm hắn, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú vô song nghiêm nghị, yên lặng nhìn nàng.
Khoảnh khắc ấy nàng chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, Như thể có ngọn lửa đang chạy dọc toàn thân. Thật không biết là do xấu hổ hay e ngại.
Dục Húc chính là không nghĩ ra, rõ ràng là một nữ tử bình thường hèn mọn, vì sao vừa rồi lại mang cho hắn một cảm giác kinh ngạc đến thế?!
Lại nhìn kỹ lại, gầy gò nhỏ nhắn, thân hình tựa hồ có chút sợ hãi mà hơi run run, xem ra không có lấy nửa điểm khí thế, trong mắt ám chìm không ánh sáng, ngay cà nửa điểm thanh linh cũng không được, thật sự thần thái rất kém cỏi.
Nữ tử như vậy, làm sao có thể tạo ra cảnh tượng như vừa rồi được!
Xem ra mình bị váng đầu rồi! (Qing: ko chỉ váng đầu đâu, huynh còn thiếu chất xám nữa >”< )
Hắn vung tay phẩy một cái: “Đường đường là một hoàng hậu, thế mà y phục không ngay ngắn chỉnh tề, lại đơn độc đi đến chỗ không người, vậy còn ra thể thống gì, coi như thể diện của Kim Long hoàng triều ta bị ngươi làm cho mất hết rồI !”
“Dạ, thần thiếp biết tội.” Nàng thấp giọng mà nói, khúm núm.
“Nha hoàn bên cạnh ngươi đâu ?!”. Dục Húc quan sát xung quanh, trừ bỏ hai gã thị vệ đi theo hắn, thật không còn người khác. Nàng đường đường là một hoàng hậu, vậy mà bên người ngay cả một tùy thiếp cung nhân cũng chẳng có.
Xem ra, người ở trong cung, thấy nàng thân phận hèn mọn nên không hề xem nàng là hoàng hậu.
Chẳng biết tại sao, khi biết việc này, trong lòng hắn thấy cực kì không vui, hoàng hậu của hắn tuy thấp kém cũng không thể để cho người ta khinh thường như thế được!
Chính là hắn có lẽ cũng không biết, của hắn! Của hắn! Hắn đã đem nàng trở thành hoàng hậu “của hắn”.
“Các nàng…các nàng… ” phải nói như thế nào đây? Vị hoàng hậu như nàng đây, ở trong cung không quyền vô sủng, vậy thì phải màu mè bày biện làm gì. Dù sao bọn nô tài cũng không thích nàng. Phải đi theo chủ tử như vậy, chắc sẽ tức giận đầy một bụng. Thế thì làm sao đối với nàng nhiệt tình hầu hạ cho cam.
Mà nàng đối với bọn họ cũng không quá khắt khe, cuộc sống thế này là tốt lắm rồi. Nàng sinh ra đã là thân phận hèn mọn, từ nhỏ chịu khổ so với bọn họ còn nhiều hơn.
Chính nàng có thể tự chiếu cố bản thân mình thật tốt, không cần người khác phải quan tâm.
“Ta không cho các nàng đi theo”. Thanh âm nhẹ nhàng mà nói. Nàng cũng biết thế nào là thế sự. Nghe khẩu khí hắn hỏi nàng như vậy, chỉ sợ nếu nói thật,…hắn nhất định sẽ xử phạt bọn họ.
“Thật sự là như thế? !” Trong âm thanh của hắn, lộ vẻ không tin. Nàng nói dối quá kém rồi. Trả lời bất lực như vậy, muốn người ta tin cũng thật khó.
“Đúng vậy.” Nàng cúi đầu nói. Trong lòng đã đổ một trận mồ hôi lạnh. Giờ phút này, Dục Húc đem lại cho nàng một cảm giác bị áp bách thật lớn. Khuôn mặt hắn rõ ràng là đang lộ vẻ tức giận.
Muốn nói gì thì nói, gầm lên cũng được, cứ yên lặng như vậy, thật khiến cho người khác âm thầm sợ hãi. Cái ánh mắt lợi hại của hắn, như muốn đặt người đối diện vào nước sôi, lửa bỏng.
Thật sự là dọa người!
“Lần sau khi nói dối, không cần cúi đầu thấp như vậy!”. Dục Húc cứ một câu như vậy mà nói, sau đó bước chân đi thẳng..
Hạ nữ nhìn bóng lưng dần xa của hắn, bỗng thấy tính cách con người sao biến hóa không lường.
Nàng nhớ tới lúc hắn vừa kéo tóc nàng, thời điểm đó ôn nhu là vậy, đảo mắt một cái đã trở về với bộ dạng lãnh khốc, khiến lòng nàng không khỏi lạnh lẽo.
Người nam nhân này, hỷ nộ vô thường quá mức rồi!
/49
|