Nhị Lang Thần mở lớp giáo dục tư tưởng cho ta thật lâu, dạy cho ta biết tầm quan trọng của chiếc khăn tuyết, còn dặn ta không nên mang nó theo người.
Theo lời giáo huấn của hắn, ta quyết định trả khăn về cho chủ.
Tuy vô vàn tiếc nuối, tuy phải nhịn đau cắt mất hai lạng thịt, nhưng để mai sau quan hệ đồng hương được hài hòa, để có thể sống tiếp những ngày bình an, ta không thể không bấm bụng làm vậy.
Lúc run rẩy trả chiếc khăn tuyết lại cho Thiên Thanh, ta thậm chí không dám ngước mắt nhìn hắn.
“Thế này là sao?”
Trong Thánh điện Thương Nam, giọng của Thiên Thanh ngân vang khe khẽ, vẫn lành lạnh ngàn năm như một, làm người ta không phân biệt được hỉ nộ ái ố.
“Bẩm Thánh quân, từ sau khi chữa bệnh cho Thánh quân, chiếc khăn tuyết này lúc nào cũng thoi thóp hấp hối, có làm sao cũng không dưỡng được, để ở chỗ tiểu tiên thật là phí của.” Ta cố viện đại một cái cớ.
Thiên Thanh không trả lời, chỉ đưa tay nhận lấy chiếc khăn, đặt trong lòng bàn tay bóp nhẹ, sau đó nới lỏng.
Khi bàn tay mở ra lần nữa, bên trong bốc lên một màn sương trắng lượn lờ, trong thoáng chốc khăn tuyết đã trắng tinh như mới.
“Chẳng qua chỉ mất năm trăm năm linh lực mà thôi, ta đã tu sửa lại rồi, ngươi lấy về đi.”
Hắn thả ra một câu nhàn nhạt, nhét khăn vào trong tay ta, rồi ngoảnh đầu đi không nhìn ta nữa.
Năm năm năm trăm năm?!
Ta mắc nghẹn —– nhiêu đó chẳng phải vừa đúng số tuổi tiên của ta sao? Thánh quân à Thánh quân, sao ngươi lại nỡ rót linh lực bừa bãi vào một chiếc khăn tuyết thế này? Còn không biết thương hương tiếc ngọc, ưu tiên truyền cho tiểu tiên ta trước nữa?!
Viện cớ thất bại, ta nắm chiếc khăn mà tiến thoái lưỡng nan, dở khóc dở cười.
“Còn chuyện gì?” Thiên Thanh thấy ta đứng đực ra bất động, cất giọng hỏi một câu, trong giọng nói lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
Ta nhủ bụng đau dài chi bằng đau ngắn, quyết định cắn răng nói toạc ra: “Thánh quân, chiếc khăn này quá quý giá, tiểu tiên thật tình không nhận nổi, xin Thánh quân thu lại giùm.”
Lúc thốt ra lời này, trong lòng ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghênh đón cơn mưa bão thịnh nộ “Ngươi là đồ tiên tử không biết phải trái!”
Nhưng vượt ra ngoài dự đoán của ta, Thiên Thanh vẫn chưa nổi đóa.
Hắn chỉ quay đầu lại, nhìn ta bằng cặp mắt trong suốt lấp lánh, ánh mắt kéo dài sâu hút, cứ như muốn chọc sâu vào bụng dạ ta.
“Là ta không tốt, quá nóng vội.”
Hắn lẳng lặng nhìn ta, bất ngờ toát ra một câu chẳng đầu chẳng đuôi.
“Với con mắt của người ngoài thứ này có ý nghĩa phi thường, tin đồn, có lẽ đã hù ngươi sợ.” Hắn chậm rãi vươn tay ra, như muốn chạm vào má ta.
Lòng ta thầm kêu không ổn, quýnh quáng nghiêng người, có ý đồ tránh né tất cả mọi cử chỉ có thể dẫn tới chỉ trích.
“Thánh quân! Tiểu tiên phúc phận kém cỏi, không nhận nổi! Không nhận nổi!”
Cánh tay kia cứng đờ, hong khô giữa không trung.
“Bẩm Thánh quân! Thánh quân ở trong lòng tiểu tiên, luôn luôn là một vị đại tiền bối đức cao vọng trọng, cho dù Thánh quân không làm gì cả, lòng kính ngưỡng của tiểu tiếu đối với Thánh quân vẫn kiên định vững vàng như bàn thạch, mạnh mẽ không tài nào lung lay!”
Hít sâu một hơi, ta trút hết toàn bộ lời kịch đã chuẩn bị kỹ trước ra, thái độ hết sức thành khẩn.
“Bất kể trước kia đã xảy ra chuyện gì thì tất cả đều đã qua, trôi qua vĩnh viễn, mặc dù tiểu tiên không đọc nhiều sách, nhưng cũng biết đạo lý hãy hướng về tương lai.”
Ngụ ý là, Thánh quân không cần phải canh cánh chuyện cũ cách đây năm trăm năm làm gì, cho dù ngươi từng làm đồng lõa, nhưng ta cũng không trách ngươi. Dù sao chẳng mấy chốc ta sẽ cùng người trong lòng rời xa nơi này, làm một đôi thần tiên quyến lữ trai tài gái sắc người người hâm mộ, hung án năm trăm năm trước đã không còn ý nghĩa gì lớn nữa.
“Không! Không trôi qua! Không thể trôi qua như vậy!”
Giọng Thiên Thanh cao lên đột ngột, ánh mắt cháy rực như lửa, dữ tợn dọa người, còn âm ỉ một tia tối tăm khó thể nắm bắt.
Cùng lúc đó, bàn tay kia cố chấp vươn tới, khăng khăng bất khuất, đáp xuống trên đỉnh đầu ta.
Má ơi! Ta sợ hắn đập một phát hút sạch năm trăm năm linh lực của ta, sợ tới nỗi cả người run cầm cập.
“Bây giờ ngươi không hiểu, đừng lo…. sau này không hiểu, cũng không quan trọng, cho dù, cho dù…” Hắn nhìn ta, thần sắc mê mang luống cuống, dần dần biến thành tỉnh táo và thống khổ vạn kiếp bất phục: “Cho dù ngươi mãi mãi, mãi mãi không hiểu, cũng không quan trọng.”
“… Chỉ cần ngươi ở đây, như vậy là đủ rồi.”
Hắn nặn ra một câu bằng giọng nam trầm run rẩy, bàn tay rộng trượt từ trán xuống mặt ta, từng tấc từng tấc một, vuốt ve nhẹ nhàng.
Cử chỉ nhẹ nhàng như vậy, mềm mỏng như vậy, như thể ta là một giọt sương trên lá cây, chỉ cần thở mạnh một hơi thì sẽ cuốn đi theo gió.
Á biến thái!! Quái thúc thúc muốn ăn thịt thiên nga!
Ta bị cử chỉ thân mật chỉ có giữa người yêu này làm cho chết khiếp, hoa dung thất sắc, mặt mũi hóa đá, đại não rơi vào trạng thái chết máy —- con bà nó, dám trắng trợn ăn đậu hủ của bản tiên cô!
“Thánh quân, ngài tha cho tiểu tiên đi, sau này tiểu tiên nhất định nghe lời ngài! Ngài bảo ta đi hướng Đông, ta nhất quyết không đi hướng Tây!” Lưng thẳng đuột, gạt ra hai hàng lệ khuất nhục, trong lòng ta ngập đầy bi thương của nhân vật thấp bé bị áp bức bóc lột: “Ta sẽ giữ gìn khăn tuyết thật kỹ càng, ngày ngày thắp hương phụng dưỡng, Pháp Lang ta cũng sẽ vỗ cho béo tròn mạnh khỏe, cam đoan đủ sức đọ dáng với Ngưu Ma Vương! Chỉ xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho tiểu tiên, đừng đối xử với tiểu tiên như vậy nữa!”
Lệ nóng trượt qua mép ngón tay của Thiên Thanh, cả người hắn như bị điện giật, cứng lại.
“… Ngươi sợ ta?”
Thật lâu sau, hắn rút tay về, nhìn chằm chằm giọt lệ trên đầu ngón tay hồi lâu, trên mặt là vẻ khó thể tin nổi.
“Ngươi… không muốn ta chạm vào ngươi?”
Hắn ném tầm mắt lên mặt ta, chết lặng, trống rỗng.
“Tiểu tiên chỉ muốn sống yên ổn qua ngày, trăm triệu lần không dám bấu víu quan hệ với quý nhân như Thánh quân!”
Giọng ta đã lạc đi từ lâu, vừa nói vừa khóc tức tưởi, chỉ mong đại ma đầu này có thể nhất thời mềm lòng đừng xách ta ra chơi nữa.
Trên Thánh điện Thương Nam rơi vào cảnh yên tĩnh ngột ngạt.
Ta khóc rất lâu.
Thiên Thanh cũng trầm mặc rất lâu.
“Giang Đậu Hồng, bổn tọa ra lệnh cho ngươi, ngẩng đầu lên nhìn bổn tọa.”
Ngay khi nước mắt ta sắp chảy hết, có muốn nặn tiếp cũng nặn không nổi, rốt cuộc trên đầu vọng xuống một giọng trang nghiêm lạnh băng.
Gọi cả họ lẫn tên, là một kiểu mệnh lệnh không cho phép kháng cự của Thượng tiên đối với tiểu tiên.
Ta không biết trong hồ lô của Thiên Thánh bán thuốc gì, chỉ đành nhận lệnh ngẩng đầu nhìn về phía đối diện. Trong đôi mắt nhòe nhoẹt mông lung, người đối diện hình như hít vào một hơi thật sâu.
“Giang Đậu Hồng, bổn tọa hỏi ngươi, ngươi thấy bổn tọa có đẹp không?”
Thiên Thanh dùng chất giọng cực kỳ cứng nhắc, hỏi ra một câu tương đối tối nghĩa.
Sắc mặt của hắn vô cùng quái đản, thấy chết không sờn, mất hết hy vọng, cứ như nói xong câu này sẽ đòi mạng hắn luôn ấy.
Ợ? Ta nhất thời quên cả khóc, ngơ ngác há hốc mồm.
“Bổn tọa… bổn tọa là người, đẹp nhất trong số tiên quân ngươi từng gặp sao?”
Không chờ được câu trả lời của ta, hắn có vẻ hơi nôn nóng.
Lần này rốt cuộc ta đã nghe rõ, do đó định lắc đầu không chút nghĩ ngợi —- má ơi, ngươi muốn sỉ nhục thẩm mỹ quan của ta sao hả?!
Nhưng tốc độ phản ứng của đại não vẫn nhanh hơn cơ thể, ta lập tức nhớ lại thân phận của mình —- làm tiên tử Thiên đình, phải hùa theo số đông.
Cố nuốt ực nước bọt, ta gật đầu trái với lương tâm, gật rồi gật, hai cái liên tiếp.
Oa oa, Bồ Đề lão tổ ơi, hài nhi nói dóc, hài nhi xin lỗi người!
“Bổn tọa là người, đẹp nhất, trong tất cả những người ngươi gặp, bất kể nam nữ sao?”
Vậy mà tên ôn thần Thiên Thanh này vẫn chưa thấy đủ, còn muốn hỏi thêm một câu cạn tàu ráo máng.
“Tiên dung tiên tư của Thánh quân diễm danh lan xa, trong Tam giới, không có ai bì nổi.”
Ta sức cùng lực kiệt đáp lại một câu, lòng thầm tụng niệm, Tễ Lam ca ca đừng giận, đây chẳng qua là ngộ biến tùng quyền thôi, trong lòng Đậu Đậu, huynh vĩnh viễn là người đẹp trai nhất!
Thiên Thanh nghe vậy, nhất thời thở hắt ra một hơi.
“Như vậy là tốt rồi.”
Hắn nhìn ta, rãnh sâu giữa chân mày tan thành mây khói, đổi thành vẻ vui mừng thanh thản.
Ta chẳng biết hắn uống lộn thuốc gì, ngỡ ngàng nhìn hắn lúc thì bi thảm tột cùng, khi thì hoan hỷ tột độ, nhủ bụng thảo nào Thánh quân ngàn năm qua vẫn độc thân, cái đà này là do cuồng tự kỷ, yêu bản thân vượt quá mức cho phép đây mà!
“Không phải sợ, bổn tọa sẽ không làm gì ngươi.” Nét mặt Thiên Thanh giãn ra, dùng khăn tuyết nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta: “Ngươi còn nhỏ, vẫn chưa biết gì. Bổn tọa quan tâm ngươi từng ly từng tý, chẳng qua là muốn dìu dắt hậu bối, dù sao ngươi cũng là người kế thừa Phương Thảo môn mà bổn tọa đã chọn.”
Ha, ha, ta máy móc kéo kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười.
Nhưng còn chưa cười xong, mặt mũi ta đã cứng lại —- cái gì?! Người kế thừa Phương Thảo môn?! Hắn vừa nói là hắn nhắm trúng ta làm người nối nghiệp của Phương Thảo môn?
Chưa đợi ta hỏi ra lời, Thiên Thanh đã biến từ đâu ra một chồng hồ sơ dầy cui, đưa vững tới tay ta.
“Ngươi xem đi, đây là chính vụ Thiên đình mỗi ngày phải xử lý, trong đó không thiếu gì những văn kiện cần người đứng đầu các môn phái quyết định, ngươi trước sau gì cũng phải tiếp quản từ chỗ Phương chủ, chi bằng nhân hôm nay luyện tập trước đi.”
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, khóe miệng cười cười, vẻ mặt nghiêm túc, thần sắc nhã nhặn như mưa thuận gió hòa, âm thầm tưới mát vạn vật.
Ta không gạt ngươi đâu, sao ta lại gạt ngươi được chứ?
Từ đầu tới chân, kể cả mỗi sợi chân lông của hắn đều phát ra tín hiệu như vậy.
Do đó ta chỉ đành kiềm chế thắc mắc quay cuồng trong lòng, cắm cổ xuống, rầu rĩ lật xem hồ sơ trong tay.
“Không phải việc này nên do Ngọc đế xử lý sao?” Ta vừa lật vừa lầu bầu.
“Cũng có khi Ngọc đế không định đoạt được, lúc đó ngài ấy sẽ phái người tới hỏi ý kiến ta.”
Thiên Thanh phát biểu hết sức trơn tru, chẳng có lấy chút khoe mẽ nào.
Trách sao không tự kỷ, nhìn đi, người ta mới là bàn tay đen đứng sau hậu trường đấy!
Ta lèm bèm trong miệng, bất ngờ lật tới một đề án quen thuộc, ngón tay chợt khựng lại.
“Tổ chức liên hiệp tự do Tam giới đề xướng, yêu cầu Thiên đình hủy bỏ điều luật vô tiên đạo không được yêu vượt giới.”
Thật kìa! Không ngờ lại là thật!
Lời Thiển Giáng nói là thật! Lam ca ca có hy vọng ở cùng ta danh chính ngôn thuận!
Gió đang rống, ngựa đang gầm, Giang Đậu đang hú hét!
Thiên Thanh thấy ta ngệt mặt ra nên cũng nghiêng đầu nhìn sang.
“Thì ra đang xem đề án này à.” Hắn nhìn thấy tiêu đề, nhướng mày cười: “Làm tiên tử, nói nào ngay cũng nên quan tâm tới luật tình yêu hôn nhân và gia đình. Đề án này là do Yêu vương tân nhậm đi đầu đề xuất, Đậu nhi cảm thấy thế nào?”
Ta kiềm nén thiên quân vạn mã đang réo ầm lên trong lòng, trưng ra vẻ mặt đại diện phái nữ nhân ái chính nghĩa, chậm rãi đáp lại tám chữ: “Yêu đương tự do, hôn nhân tự do!”
Thiên Thanh nhìn ta thật sâu.
“Phải dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình.” Ta nhanh chóng bồi thêm: “Tình yêu không thể miễn cưỡng.”
Thiên Thanh đưa mắt triệu hồi hồ sơ về, đọc một lát.
Sau đó hắn cầm một cây viết lên, hạ xuống hai chữ to rồng bay phượng múa —– “Đồng ý”
“Đậu nhi nói đúng.” Ánh sáng rọi vào cửa sổ hắt lên quyển hồ sơ bằng da dê khi tỏ khi mờ, Thiên Thanh nhìn ta mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóng xấu xí hết chỗ chê: “Đề án này, chuẩn.”
Theo lời giáo huấn của hắn, ta quyết định trả khăn về cho chủ.
Tuy vô vàn tiếc nuối, tuy phải nhịn đau cắt mất hai lạng thịt, nhưng để mai sau quan hệ đồng hương được hài hòa, để có thể sống tiếp những ngày bình an, ta không thể không bấm bụng làm vậy.
Lúc run rẩy trả chiếc khăn tuyết lại cho Thiên Thanh, ta thậm chí không dám ngước mắt nhìn hắn.
“Thế này là sao?”
Trong Thánh điện Thương Nam, giọng của Thiên Thanh ngân vang khe khẽ, vẫn lành lạnh ngàn năm như một, làm người ta không phân biệt được hỉ nộ ái ố.
“Bẩm Thánh quân, từ sau khi chữa bệnh cho Thánh quân, chiếc khăn tuyết này lúc nào cũng thoi thóp hấp hối, có làm sao cũng không dưỡng được, để ở chỗ tiểu tiên thật là phí của.” Ta cố viện đại một cái cớ.
Thiên Thanh không trả lời, chỉ đưa tay nhận lấy chiếc khăn, đặt trong lòng bàn tay bóp nhẹ, sau đó nới lỏng.
Khi bàn tay mở ra lần nữa, bên trong bốc lên một màn sương trắng lượn lờ, trong thoáng chốc khăn tuyết đã trắng tinh như mới.
“Chẳng qua chỉ mất năm trăm năm linh lực mà thôi, ta đã tu sửa lại rồi, ngươi lấy về đi.”
Hắn thả ra một câu nhàn nhạt, nhét khăn vào trong tay ta, rồi ngoảnh đầu đi không nhìn ta nữa.
Năm năm năm trăm năm?!
Ta mắc nghẹn —– nhiêu đó chẳng phải vừa đúng số tuổi tiên của ta sao? Thánh quân à Thánh quân, sao ngươi lại nỡ rót linh lực bừa bãi vào một chiếc khăn tuyết thế này? Còn không biết thương hương tiếc ngọc, ưu tiên truyền cho tiểu tiên ta trước nữa?!
Viện cớ thất bại, ta nắm chiếc khăn mà tiến thoái lưỡng nan, dở khóc dở cười.
“Còn chuyện gì?” Thiên Thanh thấy ta đứng đực ra bất động, cất giọng hỏi một câu, trong giọng nói lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
Ta nhủ bụng đau dài chi bằng đau ngắn, quyết định cắn răng nói toạc ra: “Thánh quân, chiếc khăn này quá quý giá, tiểu tiên thật tình không nhận nổi, xin Thánh quân thu lại giùm.”
Lúc thốt ra lời này, trong lòng ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghênh đón cơn mưa bão thịnh nộ “Ngươi là đồ tiên tử không biết phải trái!”
Nhưng vượt ra ngoài dự đoán của ta, Thiên Thanh vẫn chưa nổi đóa.
Hắn chỉ quay đầu lại, nhìn ta bằng cặp mắt trong suốt lấp lánh, ánh mắt kéo dài sâu hút, cứ như muốn chọc sâu vào bụng dạ ta.
“Là ta không tốt, quá nóng vội.”
Hắn lẳng lặng nhìn ta, bất ngờ toát ra một câu chẳng đầu chẳng đuôi.
“Với con mắt của người ngoài thứ này có ý nghĩa phi thường, tin đồn, có lẽ đã hù ngươi sợ.” Hắn chậm rãi vươn tay ra, như muốn chạm vào má ta.
Lòng ta thầm kêu không ổn, quýnh quáng nghiêng người, có ý đồ tránh né tất cả mọi cử chỉ có thể dẫn tới chỉ trích.
“Thánh quân! Tiểu tiên phúc phận kém cỏi, không nhận nổi! Không nhận nổi!”
Cánh tay kia cứng đờ, hong khô giữa không trung.
“Bẩm Thánh quân! Thánh quân ở trong lòng tiểu tiên, luôn luôn là một vị đại tiền bối đức cao vọng trọng, cho dù Thánh quân không làm gì cả, lòng kính ngưỡng của tiểu tiếu đối với Thánh quân vẫn kiên định vững vàng như bàn thạch, mạnh mẽ không tài nào lung lay!”
Hít sâu một hơi, ta trút hết toàn bộ lời kịch đã chuẩn bị kỹ trước ra, thái độ hết sức thành khẩn.
“Bất kể trước kia đã xảy ra chuyện gì thì tất cả đều đã qua, trôi qua vĩnh viễn, mặc dù tiểu tiên không đọc nhiều sách, nhưng cũng biết đạo lý hãy hướng về tương lai.”
Ngụ ý là, Thánh quân không cần phải canh cánh chuyện cũ cách đây năm trăm năm làm gì, cho dù ngươi từng làm đồng lõa, nhưng ta cũng không trách ngươi. Dù sao chẳng mấy chốc ta sẽ cùng người trong lòng rời xa nơi này, làm một đôi thần tiên quyến lữ trai tài gái sắc người người hâm mộ, hung án năm trăm năm trước đã không còn ý nghĩa gì lớn nữa.
“Không! Không trôi qua! Không thể trôi qua như vậy!”
Giọng Thiên Thanh cao lên đột ngột, ánh mắt cháy rực như lửa, dữ tợn dọa người, còn âm ỉ một tia tối tăm khó thể nắm bắt.
Cùng lúc đó, bàn tay kia cố chấp vươn tới, khăng khăng bất khuất, đáp xuống trên đỉnh đầu ta.
Má ơi! Ta sợ hắn đập một phát hút sạch năm trăm năm linh lực của ta, sợ tới nỗi cả người run cầm cập.
“Bây giờ ngươi không hiểu, đừng lo…. sau này không hiểu, cũng không quan trọng, cho dù, cho dù…” Hắn nhìn ta, thần sắc mê mang luống cuống, dần dần biến thành tỉnh táo và thống khổ vạn kiếp bất phục: “Cho dù ngươi mãi mãi, mãi mãi không hiểu, cũng không quan trọng.”
“… Chỉ cần ngươi ở đây, như vậy là đủ rồi.”
Hắn nặn ra một câu bằng giọng nam trầm run rẩy, bàn tay rộng trượt từ trán xuống mặt ta, từng tấc từng tấc một, vuốt ve nhẹ nhàng.
Cử chỉ nhẹ nhàng như vậy, mềm mỏng như vậy, như thể ta là một giọt sương trên lá cây, chỉ cần thở mạnh một hơi thì sẽ cuốn đi theo gió.
Á biến thái!! Quái thúc thúc muốn ăn thịt thiên nga!
Ta bị cử chỉ thân mật chỉ có giữa người yêu này làm cho chết khiếp, hoa dung thất sắc, mặt mũi hóa đá, đại não rơi vào trạng thái chết máy —- con bà nó, dám trắng trợn ăn đậu hủ của bản tiên cô!
“Thánh quân, ngài tha cho tiểu tiên đi, sau này tiểu tiên nhất định nghe lời ngài! Ngài bảo ta đi hướng Đông, ta nhất quyết không đi hướng Tây!” Lưng thẳng đuột, gạt ra hai hàng lệ khuất nhục, trong lòng ta ngập đầy bi thương của nhân vật thấp bé bị áp bức bóc lột: “Ta sẽ giữ gìn khăn tuyết thật kỹ càng, ngày ngày thắp hương phụng dưỡng, Pháp Lang ta cũng sẽ vỗ cho béo tròn mạnh khỏe, cam đoan đủ sức đọ dáng với Ngưu Ma Vương! Chỉ xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho tiểu tiên, đừng đối xử với tiểu tiên như vậy nữa!”
Lệ nóng trượt qua mép ngón tay của Thiên Thanh, cả người hắn như bị điện giật, cứng lại.
“… Ngươi sợ ta?”
Thật lâu sau, hắn rút tay về, nhìn chằm chằm giọt lệ trên đầu ngón tay hồi lâu, trên mặt là vẻ khó thể tin nổi.
“Ngươi… không muốn ta chạm vào ngươi?”
Hắn ném tầm mắt lên mặt ta, chết lặng, trống rỗng.
“Tiểu tiên chỉ muốn sống yên ổn qua ngày, trăm triệu lần không dám bấu víu quan hệ với quý nhân như Thánh quân!”
Giọng ta đã lạc đi từ lâu, vừa nói vừa khóc tức tưởi, chỉ mong đại ma đầu này có thể nhất thời mềm lòng đừng xách ta ra chơi nữa.
Trên Thánh điện Thương Nam rơi vào cảnh yên tĩnh ngột ngạt.
Ta khóc rất lâu.
Thiên Thanh cũng trầm mặc rất lâu.
“Giang Đậu Hồng, bổn tọa ra lệnh cho ngươi, ngẩng đầu lên nhìn bổn tọa.”
Ngay khi nước mắt ta sắp chảy hết, có muốn nặn tiếp cũng nặn không nổi, rốt cuộc trên đầu vọng xuống một giọng trang nghiêm lạnh băng.
Gọi cả họ lẫn tên, là một kiểu mệnh lệnh không cho phép kháng cự của Thượng tiên đối với tiểu tiên.
Ta không biết trong hồ lô của Thiên Thánh bán thuốc gì, chỉ đành nhận lệnh ngẩng đầu nhìn về phía đối diện. Trong đôi mắt nhòe nhoẹt mông lung, người đối diện hình như hít vào một hơi thật sâu.
“Giang Đậu Hồng, bổn tọa hỏi ngươi, ngươi thấy bổn tọa có đẹp không?”
Thiên Thanh dùng chất giọng cực kỳ cứng nhắc, hỏi ra một câu tương đối tối nghĩa.
Sắc mặt của hắn vô cùng quái đản, thấy chết không sờn, mất hết hy vọng, cứ như nói xong câu này sẽ đòi mạng hắn luôn ấy.
Ợ? Ta nhất thời quên cả khóc, ngơ ngác há hốc mồm.
“Bổn tọa… bổn tọa là người, đẹp nhất trong số tiên quân ngươi từng gặp sao?”
Không chờ được câu trả lời của ta, hắn có vẻ hơi nôn nóng.
Lần này rốt cuộc ta đã nghe rõ, do đó định lắc đầu không chút nghĩ ngợi —- má ơi, ngươi muốn sỉ nhục thẩm mỹ quan của ta sao hả?!
Nhưng tốc độ phản ứng của đại não vẫn nhanh hơn cơ thể, ta lập tức nhớ lại thân phận của mình —- làm tiên tử Thiên đình, phải hùa theo số đông.
Cố nuốt ực nước bọt, ta gật đầu trái với lương tâm, gật rồi gật, hai cái liên tiếp.
Oa oa, Bồ Đề lão tổ ơi, hài nhi nói dóc, hài nhi xin lỗi người!
“Bổn tọa là người, đẹp nhất, trong tất cả những người ngươi gặp, bất kể nam nữ sao?”
Vậy mà tên ôn thần Thiên Thanh này vẫn chưa thấy đủ, còn muốn hỏi thêm một câu cạn tàu ráo máng.
“Tiên dung tiên tư của Thánh quân diễm danh lan xa, trong Tam giới, không có ai bì nổi.”
Ta sức cùng lực kiệt đáp lại một câu, lòng thầm tụng niệm, Tễ Lam ca ca đừng giận, đây chẳng qua là ngộ biến tùng quyền thôi, trong lòng Đậu Đậu, huynh vĩnh viễn là người đẹp trai nhất!
Thiên Thanh nghe vậy, nhất thời thở hắt ra một hơi.
“Như vậy là tốt rồi.”
Hắn nhìn ta, rãnh sâu giữa chân mày tan thành mây khói, đổi thành vẻ vui mừng thanh thản.
Ta chẳng biết hắn uống lộn thuốc gì, ngỡ ngàng nhìn hắn lúc thì bi thảm tột cùng, khi thì hoan hỷ tột độ, nhủ bụng thảo nào Thánh quân ngàn năm qua vẫn độc thân, cái đà này là do cuồng tự kỷ, yêu bản thân vượt quá mức cho phép đây mà!
“Không phải sợ, bổn tọa sẽ không làm gì ngươi.” Nét mặt Thiên Thanh giãn ra, dùng khăn tuyết nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta: “Ngươi còn nhỏ, vẫn chưa biết gì. Bổn tọa quan tâm ngươi từng ly từng tý, chẳng qua là muốn dìu dắt hậu bối, dù sao ngươi cũng là người kế thừa Phương Thảo môn mà bổn tọa đã chọn.”
Ha, ha, ta máy móc kéo kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười.
Nhưng còn chưa cười xong, mặt mũi ta đã cứng lại —- cái gì?! Người kế thừa Phương Thảo môn?! Hắn vừa nói là hắn nhắm trúng ta làm người nối nghiệp của Phương Thảo môn?
Chưa đợi ta hỏi ra lời, Thiên Thanh đã biến từ đâu ra một chồng hồ sơ dầy cui, đưa vững tới tay ta.
“Ngươi xem đi, đây là chính vụ Thiên đình mỗi ngày phải xử lý, trong đó không thiếu gì những văn kiện cần người đứng đầu các môn phái quyết định, ngươi trước sau gì cũng phải tiếp quản từ chỗ Phương chủ, chi bằng nhân hôm nay luyện tập trước đi.”
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, khóe miệng cười cười, vẻ mặt nghiêm túc, thần sắc nhã nhặn như mưa thuận gió hòa, âm thầm tưới mát vạn vật.
Ta không gạt ngươi đâu, sao ta lại gạt ngươi được chứ?
Từ đầu tới chân, kể cả mỗi sợi chân lông của hắn đều phát ra tín hiệu như vậy.
Do đó ta chỉ đành kiềm chế thắc mắc quay cuồng trong lòng, cắm cổ xuống, rầu rĩ lật xem hồ sơ trong tay.
“Không phải việc này nên do Ngọc đế xử lý sao?” Ta vừa lật vừa lầu bầu.
“Cũng có khi Ngọc đế không định đoạt được, lúc đó ngài ấy sẽ phái người tới hỏi ý kiến ta.”
Thiên Thanh phát biểu hết sức trơn tru, chẳng có lấy chút khoe mẽ nào.
Trách sao không tự kỷ, nhìn đi, người ta mới là bàn tay đen đứng sau hậu trường đấy!
Ta lèm bèm trong miệng, bất ngờ lật tới một đề án quen thuộc, ngón tay chợt khựng lại.
“Tổ chức liên hiệp tự do Tam giới đề xướng, yêu cầu Thiên đình hủy bỏ điều luật vô tiên đạo không được yêu vượt giới.”
Thật kìa! Không ngờ lại là thật!
Lời Thiển Giáng nói là thật! Lam ca ca có hy vọng ở cùng ta danh chính ngôn thuận!
Gió đang rống, ngựa đang gầm, Giang Đậu đang hú hét!
Thiên Thanh thấy ta ngệt mặt ra nên cũng nghiêng đầu nhìn sang.
“Thì ra đang xem đề án này à.” Hắn nhìn thấy tiêu đề, nhướng mày cười: “Làm tiên tử, nói nào ngay cũng nên quan tâm tới luật tình yêu hôn nhân và gia đình. Đề án này là do Yêu vương tân nhậm đi đầu đề xuất, Đậu nhi cảm thấy thế nào?”
Ta kiềm nén thiên quân vạn mã đang réo ầm lên trong lòng, trưng ra vẻ mặt đại diện phái nữ nhân ái chính nghĩa, chậm rãi đáp lại tám chữ: “Yêu đương tự do, hôn nhân tự do!”
Thiên Thanh nhìn ta thật sâu.
“Phải dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình.” Ta nhanh chóng bồi thêm: “Tình yêu không thể miễn cưỡng.”
Thiên Thanh đưa mắt triệu hồi hồ sơ về, đọc một lát.
Sau đó hắn cầm một cây viết lên, hạ xuống hai chữ to rồng bay phượng múa —– “Đồng ý”
“Đậu nhi nói đúng.” Ánh sáng rọi vào cửa sổ hắt lên quyển hồ sơ bằng da dê khi tỏ khi mờ, Thiên Thanh nhìn ta mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóng xấu xí hết chỗ chê: “Đề án này, chuẩn.”
/59
|