Tiên Nghịch

Q.1 - Chương 52 - Xuất Trận (2)

/2085


Chu Bằng kiêu ngạo cười ha hả, nói:

- Vương Lâm! Ta chỉ cần thổi một hơi là có thể đuổi ngươi xuống dưới.

Ngươi cố đứng cho vững. - Nói xong, hắn hít vào một hơi thật sâu. Thân

thể hắn giống hệt như một cái động không đáy, quần áo bay phần phật.

Vương Lâm chưa từng giao thủ với người khác lần nào, nên có phần hồi

hộp. Hắn không hề chớp mắt, phát huy toàn bộ uy lực của Dẫn Lực thuật.

Để cho chắc chắn, hắn còn lấy ra một viên Phích Lịch đan, xóa đi thần thức của Lý Sơn rồi ném ra ngoài.

Một tiếng nổ lớn vang lên. Trong làn khói đen, thân thể Chu Bằng bị hất

tung lên, ngã xuống đất. Toàn thân hắn bám dầy bụi, bốc mùi hôi thối,

ngơ ngác chẳng khác gì Tôn Hạo lúc trước.

Thông Thiên cự mãng trên không trung cũng lập tức biến mất.

Tiếng nổ lớn đã làm kinh động tới đám người của Hằng Nhạc phái. Mọi

người đều vô thức quay đầu nhìn lại, mà sững sờ. Toàn bộ không gian trở

nên im lặng không hề có một tiếng động.

Hoàng Long chân nhân thừ người ra, cả kinh nói:

- Đây... Đây... - Trong lòng lão như có muôn ngàn con sóng, hai tai ù đặc như bị muôn ngàn tiếng sét oanh tạc.

- Không thể như thế. Vương Lâm trở nên lợi hại như thế từ lúc nào? Đối

phương của hắn lại còn là đại đệ tử của Huyền Đạo tông. - Đạo Hư sư thúc

dụi dụi hai mắt, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.

Tên hắc y đệ tự đưa Vương Lâm vào Hằng Nhạc phái - Trương sư huynh cũng không tin vào mắt mình, thầm nghĩ:

- Đây là Vương sư đệ mà ta vẫn nói cố gắng tu luyện đây hay sao? - Rõ

ràng là tu vi của hắn mới chỉ có tầng thứ ba, làm sao mà có thể....

- Hắn có phải là Vương Lâm không? Có phải cái tên phế vật nhờ vào tự sát

để tiến vào môn phái không? - Vị sư thúc mặt đỏ há to miệng, ra mà

nhìn.

- Đúng là khó tin... - Tống sư thúc vốn lạnh lùng cũng phải trợn mắt ra mà nhìn.

Vương Trác lại càng kinh sợ hơn nữa. Hắn hoàn toàn ngơ ngác, trong đầu quanh đi quẩn lại mấy từ:

- Vương Lâm? Phế vật? - Hắn cố gắng lắc đầu. Trong lòng thầm nhủ mình đang nằm mơ, đó chỉ là ảo giác mà thôi.

Nữ tử họ Từ lấy tay che miệng, thì thào nói:

- Tại sao có thể như vậy? Vương Lâm trở nên lợi hại như thế từ lúc nào?

Rõ ràng tu vi của hắn mới chỉ có Ngưng Khí kỳ tầng ba cơ mà?

Tôn Đại Trụ sờ sờ đầu, thì thào nói:

- Ảo giác. Nhất định là ảo giác. Mẹ nó! Rõ ràng là ảo giác do lão thiên gây ra... Đây có phải là đồ đệ ta hay không?

Nữ tử họ Chu càng mở to mắt nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang đứng trên thạch thai.

Trương Cuồng đã tỉnh lại từ nãy, chỉ có điều hắn sợ xấu hổ nên vẫn giả

vờ hôn mê. Nhưng đến lúc này, hắn thực sự không còn giả vờ được nữa, ngơ

ngác nhìn Vương Lâm trên thạch thai. Đột nhiên, đồng tử của hắn chợt

thu lại, thầm nghĩ:

- Không sai! Chính là hắn! Nhất định là hắn.

- Nằm mơ! Chắc chắn là nằm mơ. - Ngươi trung niên lúc đầu thu Vương Lâm cắn vào lưỡi mình một cái.

Lữ Tung thì không phản ứng mạnh mẽ giống như bọn họ. Cái tên Vương Lâm

này hắn đã nghe thấy một lần. Hắn nhìn thật sâu vào mắt Vương Lâm, thầm

nghĩ:

- Nội môn đệ tử từ lúc nào mà có một cao thủ như vậy? Biết sớm như thế

thì ta còn tới làm gì? Chưởng môn cũng thật là, cho hắn ra luôn có phải

là xong rồi không?

- Chẳng lẽ ban đầu ta đã nhầm lẫn trong kiểm tra? Chẳng lẽ thực tế thiên

tư của Vương Lâm vô cùng ưu tú? - Tam sư huynh phụ trách phòng luyện

đan thầm nghĩ.

Tất cả đám đệ tử nội môn đều thừ người ra, không nhúc nhích.

Mọi người của Huyền Đạo tông cũng hoàn toàn im lặng. Âu Dương lão nhân

mở to hai mắt ra mà nhìn. Chu Bằng chính là đòn sát thủ của Huyền Đạo

tông, được mọi người thầm gọi là thiên tài của tu chân giới Triệu quốc.

Tu vi của hắn đã đạt tới tầng mười ba của Ngưng Khí kỳ thế mà vẫn thua?

Nếu trưởng bối của Hằng Nhạc phái ra tay thì không nói làm gì. Nhưng đây

lại là một cái tên vẫn bị coi là phế vật của Hằng Nhạc phái, một tiểu

bối mới đạt tới tầng thứ ba. Nhất định là do Chu Bằng khinh địch.

Hai vị trưởng lão khác cũng đưa mắt nhìn nhau, không nói tiếng nào. Trận

tỷ thí này quá quỷ dị, khiến cho họ vẫn chưa thể cảm nhận được.

Liễu Phong liếc mặt nhìn Vương Lâm một cái thật sâu thầm kêu may mắn.

Vừa rồi đối phương không xuất trận, nếu không chính mình nhất định sẽ bị

bại. Có điều, hắn cũng không hiểu tại sao Vương Lâm lợi hại như vậy mà

vẫn bị Hằng Nhạc phái gọi là phế vật? Hơn nữa, nhìn nét mặt của mọi

người bên đó cũng đang đầy vẻ sợ hãi, không hề có chút lừa dối. Chẳng lẽ

là do đại sư huynh khinh thường? Liễu Phong cũng không thể đoán nổi. Có

nhìn thế nào thì hắn cung chỉ thấy Vương Lâm đạt tới tấng thứ ba của

Ngưng Khí kỳ mà thôi.

Các đệ tử khác cũng có những ý nghĩ giống Liễu Phong. Bọn họ đều cho rằng đại sư huynh vì khinh thường bị đánh lén.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Mi cũng rất đặc sắc. Ý nghĩ của nàng cũng

không giống với mọi người lắm. Nàng vẫn chú ý tới Vương Lâm nên lúc này

càng thêm hứng thú, cẩn thận đánh giá.

Trong số mọi người, có lẽ kẻ khiếp sợ nhất chính là Lý Sơn. Lúc này,

thân thể hắn mềm nhũn, tê liệt ngã ngồi trên mặt đất, lẩm bẩm:

- Xong hết rồi. Phích Lịch đạn là ta bán cho hắn. Không ngờ hắn lại lấy

ra dùng với Đại sư huynh. Chắc chắn sẽ bị Đại sư huynh hận đến chết.

Lý Sơn ơi là Lý Sơn. Ngươi cả đời thông minh, tại sao lại không nhận ta

Vương Lâm giả trư ăn cọp đây? Vương Lâm! Ngươi quả là một kẻ hèn hạ, vô

sỉ, âm hiểm. Ngươi hại ta như vậy làm sao mà ta còn có thể ở lại Huyền

Đạo tông được đây hả? Đại sư huynh chắc chắn sẽ không tha cho ta...

Không được! Nhưng tại sao ta lại cho thêm bụi bẩn và mùi thối vào đó?...

Hình như bụi bẩn là lúc đầu do ta đắc ý bỏ thêm vào. Nếu không mất một

năm tắm rửa, thì cơ bản đừng hòng mong sạch được.

Còn mùi thối kia, đó là vì đoạt bạn gái của người khác nên ta cố ý cho

thêm vào. Cái này chính mình cũng không dám dính. Ngoại trừ đứng trước

gió một tháng, ngoài ra không còn biện pháp nào khác... Xong rồi... Xong

hết rồi...

Đúng lúc này, Chu Bằng tỉnh táo lại. Hắn suýt nữa thì bị mùi thối trên người mình làm cho ngất xỉu. Hắn tức giận quát:

- Lý Sơn! Ta sẽ không để yên cho ngươi.

Lý Sơn sợ quá lớn tiếng khóc nói:

- Đại sư huynh! Ta sai rồi. Đại sư huynh! Huynh tha cho ta đi. Sau này ta không dám làm những việc như thế nữa.

Chu Bằng quá đỗi tức giận, thân thể đầy bụi bẩn và mùi thối lao thẳng lên bãi đá, dữ tợn quát:

- Vương Lâm! Vừa rồi không tính. Là do ta chuẩn bị không tốt để ngươi

đánh lén. Chúng ta làm lại. Lần này, không được phép đánh lén.


/2085

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status