Tử Ấn Tổ Quyết... Đây là thuật Cổ Đạo Đại Thiên Tôn truyền cho hoàng tộc của Đạo Cổ Tam Tộc, chỉ có mỗi đời hoàng tôn mới có thể thi triển, cả đời chỉ thi triển được một lần. Dưới Đại Thiên Tôn sau khi bị thuật ấn này thì sinh tử không còn do bản thân nữa!
Thuật này cũng chỉ có Cổ Đạo Đại Thiên Tôn mới có thể giải trừ.
Thần sắc Huyền La cực kỳ âm trầm, chậm rãi nói
Vương Lâm trầm mặc.
Diệp Đạo, lão phu lấy thân phận người bảo vệ Đạo Cổ nhất mạch yêu cầu ngươi lập tức mở phong tỏa về không gian của cấm chế này ra để Vương Lâm mang nữ tử này đi! Lão phu sẽ thỉnh cầu Cổ Đạo Đại Thiên Tôn giải khai thuật này!
Huyền La nhìn Đạo Cổ hoàng tôn phía dưới, bình tĩnh nói.
Hoàng nhi, vì một nữ tử không đáng đâu!
Lão già mặc hoàng bào cũng nhíu mày nhìn về phía Đạo Cổ hoàng tôn.
Nữ tử này đã có tàn hồn thê tử của Vương Lâm, ngươi cần gì phải giữ bên người. Trả lại cho hắn. Cường giả như vậy lại lựa chọn ở lại Đạo Cổ ta, ngươi làm như vậy sẽ khiến người ta lạnh lòng!
Lạnh lòng sao? Lạnh lòng thì thế nào. Ngươi già rồi, đừng có lằng nhằng trước mặt trẫm! Còn cả Huyền Tôn... Đây là chuyện riêng của hoàng tộc trẫm, ngươi thân là người bảo vệ chẳng lẽ đã quên ước định với Cổ Đạo Đại Thiên Tôn năm xưa! Mà người này xông vào hoàng cung, bất kính với hoàng quyền, lúc này trẫm hi vọng Huyền Tôn có thể giết người này lấy đó để răn đe!
Hắn dám nói như vậy tất nhiên là bởi chắc chắn không ai dám giết hắn. Mà Vương Lâm lại càng không dám!
Huyền La cười rộ lên. Hàn quang lóe lên trong mắt. Vị Đạo Cổ hoàng tôn này năm đó là người hắn chỉ định, hôm nay lại nói năng như vậy. Vương Lâm đang muốn mở miệng liền trầm mặc sau đó nói.
Có phải nếu ta quỳ thì ngươi sẽ cho ta mang nàng đi?
Trước đây không phải ngươi muốn giết trẫm sao, không phải rất kiêu ngạo sao, thấy trẫm không quỳ sao? Sao giờ lại thích quỳ rồi? Ngươi chỉ là một con kiến hôi tới từ động phủ giới, ở trước mặt con cưng của trời là trẫm, ngươi lại càng chẳng đáng gì. Ngươi sau khi quỳ trước mặt trẫm, dập đầu cầu khẩn một phen, trẫm có lẽ sẽ cao hứng ban thưởng nữ tử này cho ngươi cũng không chừng.
Đạo Cổ hoàng tôn mỉm cười nhưng nụ cười này lại lộ vẻ âm trầm.
Vương Lâm ta có thể tiếp tục là người bảo vệ Đạo Cổ nhất mạch cho tới hết đời... ta có thể quỳ xuống, có thể không giết ngươi, chỉ cần tàn hồn trong cơ thể nữ tử này... đưa nàng cho ta... trả nàng cho ta... có được không....
Vương Lâm thì thào, ánh mắt lộ vẻ đau thương vô hạn. Đó là nỗi đau đã tích lũy mấy ngàn năm của hắn.
Cho ngươi? Còn phải xem trẫm có vui hay không. Có lẽ sau mấy ngàn năm trẫm chơi đùa chán, ngươi vẫn nhu thuận như thế thì sẽ cho ngươi không chừng.
Đạo Cổ hoàng tôn cười ha hả.
Thân thể Vương Lâm run lên, nhắm hai mắt lại, sát khí trong cơ thể ầm ầm bộc phát, mơ hồ không thể khống chế. Trong cơ thể hắn có Hồn Huyết. Hắn có thể cảm nhận được, chỉ cho mình một chút thời gian là mình có thể phá vỡ cấm chế này.
Hắn sở dĩ còn đang áp chế là bởi vì Huyền La... bởi vì Huyền La sẽ không cho phép giết Đạo Cổ hoàng tôn này ... Huyền La bảo vệ Đạo Cổ nhất mạch, cực kỳ coi trọng hoàng quyền.
Có thể dùng vật khác đổi lấy tàn hồn của thê tử ta...
Vương Lâm mở hai mắt. Sát khí trong cơ thể hắn lại bị hắn áp chế xuống một lần nữa. Nhưng hai mắt hắn lúc này đã tràn ngập tơ máu, khàn khàn nói.
Hả? Nói thử một chút xem ngươi muốn đổi bằng cái gì?
Đạo Cổ hoàng tôn nghe vậy cười nói.
Vương Lâm nhìn Tống Trí bên cạnh Đạo Cổ hoàng tôn, tay phải giơ lên chụp một cái, lập tức một hồn phách xuất hiện bên cạnh hắn. Hai mắt hồn phách này nhắm nghiền nhưng lại tỏa ra kim quang vạn trượng. Kim quang này trông hỗn tạp. Mà thần sắc hồn phách này cũng vô cùng thống khổ.
Hồn phách của Tiên Hoàng Tiên Tộc có được không...
Ánh mắt Vương Lâm nhìn về phía Đạo Cổ hoàng tôn.
Thần sắc Đạo Cổ hoàng tôn đột biến. Hắn nhìn chằm chằm về phía hồn phách kia. Hai mắt lộ vẻ không thể tin nổi.
Tiên Hoàng! ôi... Chuyện này không có khả năng. Hắn... ngươi... ngươi không ngờ lại có hồn phách của hắn!
Đạo Cổ hoàng tôn hít sâu một hơi. Không chỉ có hắn, trong nháy mắt khi Vương Lâm xuất hồn phách này ra lập tức xung quanh liền ầm ầm lên. Thần sắc đám tộc nhân Đạo Cổ vừa nhìn thấy hồn Tiên Hoàng liền đại biến!
Còn cả tộc nhân của hai tộc khác ở xa xa cũng đã có không ít người từng gặp Tiên Hoàng, thấy khuôn mặt Tiên Hoàng, giờ phút này liếc mắt một cái liền lập tức biết thật giả.
Cha của Đạo Cổ hoàng tôn - Lão già mặc hoàng bào mở to hai mắt. Thân thể đột nhiên run rẩy.
Ngay cả Huyền La trong nháy mắt khi nhìn thấy hồn phách này cũng lộ vẻ khiếp sợ.
Không đủ! Chỉ có một hồn phách Tiên Hoàng thì còn chưa đủ!
Trái tim Đạo Cổ hoàng tôn đập thình thịch, ánh mắt nhìn Vương Lâm đã lộ vẻ kiêng kị rất sâu. Hắn không thể nào ngờ nổi là đối phương lại có thể thu được hồn phách của Tiên Hoàng. Phải biết rằng Tiên Hoàng Tiên Tộc là một trong Cửu Dương!
Vương Lâm trầm mặc, giơ tay trái lên, hướng về bầu trời vung lên. Lập tức phía sau hắn liền xuất hiện Đại Thiên Tôn chi dương hai màu đen trắng, bên trong lộ ra một vật. Vật đó là một cái đầu, cái đầu này đã không còn hai tai hai mắt!
Trong nháy mắt khi đầu lâu này xuất hiện, một luồng tiên khí tinh thuần lập tức ầm ầm lan tỏa ra cũng khiến kim quang bùng lên như mặt trời tỏa về bốn phía.
Thêm một cái đầu lâu này đã đủ rồi chứ!
Tơ máu trong hai mắt Vương Lâm càng nhiều, giọng nói đã khản đặc.
Đây là...
Đạo Cổ hoàng tôn sửng sốt. Hắn nhìn đầu lâu này, mơ hồ cảm thấy quen thuộc nhưng nhất thời nghĩ không ra.
Đây... đây là đầu lâu của Tiên Tổ! Đây.... đây đúng là đầu của Tiên Tổ!
Thân thể phụ thân của Đạo Cổ hoàng tôn run rẩy kịch liệt, nhoáng một cái bay ra khỏi đại điện, đứng giữa không trung nhìn chằm chằm vào đầu lâu này lộ vẻ kích động chưa từng có.
Hả! Là đầu của Tiên Tổ!
Đạo Cổ hoàng tôn sau khi ngẩn ra thần sắc liền kịch biến.
Huyền La hít sâu một hơi, nhìn đầu lâu nọ. Trong nháy mắt đầu óc liền trống rỗng.
Bọn họ còn như thế thì đừng nói tới tộc nhân Cổ Tam Tộc. Họ nghe thấy tiếng kinh hô của phụ thân Đạo Cổ hoàng tôn xong, ánh mắt lập tức ngưng tụ lại. Đầu lâu này xuất hiện so với hồn phách của Tiên Hoàng lại càng khiến bọn họ khiếp sợ hơn, hầu như là lần tâm thần chấn động nhất trong đời.
Tiên... đầu lâu của Tiên Tổ!
Tiên Tổ... đã chết! Thế còn Cổ Tổ, Cổ Tổ còn không....
Vương Lâm lại có đầu lâu của Tiên Tổ!
Việc này chấn động cả hoàng cung, hơn nữa còn lấy tốc độ cực nhanh oanh động cả Cổ Tộc. Tộc nhân hai mạch khác ở phía xa xa lúc này cũng kích động run rẩy. nhìn chằm chằm vào cái đầu lâu này, vẻ mặt không tài nào tin nổi.
Lấy hai vật này đổi lấy hồn phách thê tử ta đã đủ chưa.
Vương Lâm nhìn Đạo Cổ hoàng tôn đang ngây ra trong đại điện, khàn khàn mở miệng.
Đủ rồi! Đủ rồi!
Trả lời Vương Lâm là phụ thân của Đạo Cổ hoàng tôn. Hắn kích động xoay phắt người nhìn nhi tử của mình.
Diệp Đạo, có hai vật này thì Đạo Cổ nhất mạch chúng ta sẽ tới thời kỳ quật khởi rồi. Thu lấy hồn phách Tiên Hoàng mà oanh động, lấy đầu lâu của Tiên Tổ chấn nhiếp. Đạo Cổ nhất mạch ta mới có cơ hội thống nhất Cổ Tộc đó! Nhanh buông nữ tử này ra!
Lãọ già nọ kích động, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Thần sắc Đạo Cổ hoàng tôn lộ vẻ chần chừ.
Còn không mau giải cấm chế ra thì chờ tới khi nào!
Lão già mặc hoàng bào vội vàng rống to.
Không đủ! Vừa rồi hắn đại nghịch, giết người này thì hai vật đó vẫn thuộc về Đạo Cổ nhất mạch!
Sát khí trong mắt Đạo Cổ hoàng tôn lóe lên.
Ngươi...
Lão già mặc hoàng bào đang muốn nổi giận như đột nhiên lời nói sững lại, xoay người chăm chú nhìn về phía Vương Lâm.
Các ngươi quá lắm rồi!
Huyền La trên bầu trời rống giận, tiếng rống kinh thiên động địa khiến tâm thần đám người nơi này chấn động. Có không ít người trong tiếng rống này này bị chấn động khiến khóe miệng tràn máu tươi, thần sắc lộ vẻ hoảng sợ và kinh hãi.
Sắc mặt Đạo Cổ hoàng tôn cũng lập tức tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc dữ tợn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Huyền La.
Huyền La, ngươi dám đả thương ta. Ngươi không sợ lửa giận của Cổ Đạo Đại Thiên Tôn sao!
Diệp Đạo, mở cấm chế này ra, hồn phách của Tiên Hoàng và đầu lâu của Tiên Tổ sẽ cho các ngươi. Lão phu có thể coi như mọi chuyện chưa từng phát sinh. Nếu ngươi từ chối thì lão phu dù có bị Cổ Đạo Đại Thiên Tôn trách tội cũng sẽ giết ngươi!
Trong lòng Huyền La đau đớn. Hắn nhìn Vương Lâm gần như đã phải cầu khẩn đến nỗi sắc mặt tái nhợt, cảm thấy không đành lòng.
Hắn hiểu rõ Vương Lâm bởi vì mình nên mới làm như vậy. Đệ tử này không muốn làm khó mình, không muốn làm mình thất vọng và bi ai nên mới nhẫn nhịn như thế.
Có đệ tử như vậy thì Huyền La hắn cũng đủ tự hào rồi. Đệ tử của hắn có thể vì hắn mà làm được điều này, vậy Huyền La hắn dù có tồn tại vô số ngàn năm giờ phút này cũng có thể vì đệ tử này mà tự tay giết hoàng tôn này. Trở thành Đại Thiên Tôn đầu tiên trong năm tháng vạn cổ giết hoàng tôn trong Cổ Tộc!
Hậu quả của chuyện này chỉ Huyền La mới biết là nghiêm trọng tới mức nào. Nhưng nếu để hắn hôm nay phải trơ mắt nhìn đệ tử này khuất nhục nhẫn nhịn như vậy thì hắn cũng không thể làm được!
Hừ, ngươi dám làm Đạo Cổ nhất mạch thất vọng sao, dám giết ta sao! Ngươi sẽ là tội nhân của Đạo Cổ nhất mạch, là tội nhân của Cổ Tộc. Ngươi dù có chết cũng sẽ bị cả Cổ Tộc thóa mạ!
Đạo Cổ hoàng tôn rống lên. Thần sắc lộ vẻ dữ tợn.
Thân thể Huyền La run lên. Hắn nhắm hai mắt lại, ẩn dấu vẻ đau thương và mê man.
Ta bảo vệ Đạo Cổ nhất mạch đến nay không có tư tâm... một đệ tử này của ta...là ta mang hắn từ động phủ giới tới. Hắn ở Tiên Tộc có địa vị vô thượng nhưng lại vẫn tìm tới ta... ta chỉ có một đệ tử này!
Hai mắt Huyền La mở bừng ra, lộ vẻ vô cùng quyết đoán.
Sư tôn...
Trong tích tắc khi Huyền La quyết định. Vương Lâm nhẹ giọng nói. Hắn nhìn Huyền La, khuôn mặt nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên hắn mỉm cười sau khi biết tàn hồn của Uyển nhi ở đâu.
Chẳng qua nụ cười này rơi vào mắt Huyền La lại khiến trong lòng hắn đau đớn hơn. Đây đâu phải là cười, rõ ràng là tiếng khóc vô thanh.
Sư tôn, người bảo vệ Đạo Cổ nhất mạch cả đời... đệ tử không đáng để người quyết định như vậy...
Vương Lâm nhìn Huyền La, chậm rãi quỳ xuống mặt đất, hướng về phía Huyền La vái thật sâu một cái.
Cả đời hắn không vái trời không lạy đất, chỉ vái cha mẹ, chỉ lạy Chu Tước... Hôm nay người có thể khiến Vương Lâm hắn quỳ xuống lại có thêm một người.
Thuật này cũng chỉ có Cổ Đạo Đại Thiên Tôn mới có thể giải trừ.
Thần sắc Huyền La cực kỳ âm trầm, chậm rãi nói
Vương Lâm trầm mặc.
Diệp Đạo, lão phu lấy thân phận người bảo vệ Đạo Cổ nhất mạch yêu cầu ngươi lập tức mở phong tỏa về không gian của cấm chế này ra để Vương Lâm mang nữ tử này đi! Lão phu sẽ thỉnh cầu Cổ Đạo Đại Thiên Tôn giải khai thuật này!
Huyền La nhìn Đạo Cổ hoàng tôn phía dưới, bình tĩnh nói.
Hoàng nhi, vì một nữ tử không đáng đâu!
Lão già mặc hoàng bào cũng nhíu mày nhìn về phía Đạo Cổ hoàng tôn.
Nữ tử này đã có tàn hồn thê tử của Vương Lâm, ngươi cần gì phải giữ bên người. Trả lại cho hắn. Cường giả như vậy lại lựa chọn ở lại Đạo Cổ ta, ngươi làm như vậy sẽ khiến người ta lạnh lòng!
Lạnh lòng sao? Lạnh lòng thì thế nào. Ngươi già rồi, đừng có lằng nhằng trước mặt trẫm! Còn cả Huyền Tôn... Đây là chuyện riêng của hoàng tộc trẫm, ngươi thân là người bảo vệ chẳng lẽ đã quên ước định với Cổ Đạo Đại Thiên Tôn năm xưa! Mà người này xông vào hoàng cung, bất kính với hoàng quyền, lúc này trẫm hi vọng Huyền Tôn có thể giết người này lấy đó để răn đe!
Hắn dám nói như vậy tất nhiên là bởi chắc chắn không ai dám giết hắn. Mà Vương Lâm lại càng không dám!
Huyền La cười rộ lên. Hàn quang lóe lên trong mắt. Vị Đạo Cổ hoàng tôn này năm đó là người hắn chỉ định, hôm nay lại nói năng như vậy. Vương Lâm đang muốn mở miệng liền trầm mặc sau đó nói.
Có phải nếu ta quỳ thì ngươi sẽ cho ta mang nàng đi?
Trước đây không phải ngươi muốn giết trẫm sao, không phải rất kiêu ngạo sao, thấy trẫm không quỳ sao? Sao giờ lại thích quỳ rồi? Ngươi chỉ là một con kiến hôi tới từ động phủ giới, ở trước mặt con cưng của trời là trẫm, ngươi lại càng chẳng đáng gì. Ngươi sau khi quỳ trước mặt trẫm, dập đầu cầu khẩn một phen, trẫm có lẽ sẽ cao hứng ban thưởng nữ tử này cho ngươi cũng không chừng.
Đạo Cổ hoàng tôn mỉm cười nhưng nụ cười này lại lộ vẻ âm trầm.
Vương Lâm ta có thể tiếp tục là người bảo vệ Đạo Cổ nhất mạch cho tới hết đời... ta có thể quỳ xuống, có thể không giết ngươi, chỉ cần tàn hồn trong cơ thể nữ tử này... đưa nàng cho ta... trả nàng cho ta... có được không....
Vương Lâm thì thào, ánh mắt lộ vẻ đau thương vô hạn. Đó là nỗi đau đã tích lũy mấy ngàn năm của hắn.
Cho ngươi? Còn phải xem trẫm có vui hay không. Có lẽ sau mấy ngàn năm trẫm chơi đùa chán, ngươi vẫn nhu thuận như thế thì sẽ cho ngươi không chừng.
Đạo Cổ hoàng tôn cười ha hả.
Thân thể Vương Lâm run lên, nhắm hai mắt lại, sát khí trong cơ thể ầm ầm bộc phát, mơ hồ không thể khống chế. Trong cơ thể hắn có Hồn Huyết. Hắn có thể cảm nhận được, chỉ cho mình một chút thời gian là mình có thể phá vỡ cấm chế này.
Hắn sở dĩ còn đang áp chế là bởi vì Huyền La... bởi vì Huyền La sẽ không cho phép giết Đạo Cổ hoàng tôn này ... Huyền La bảo vệ Đạo Cổ nhất mạch, cực kỳ coi trọng hoàng quyền.
Có thể dùng vật khác đổi lấy tàn hồn của thê tử ta...
Vương Lâm mở hai mắt. Sát khí trong cơ thể hắn lại bị hắn áp chế xuống một lần nữa. Nhưng hai mắt hắn lúc này đã tràn ngập tơ máu, khàn khàn nói.
Hả? Nói thử một chút xem ngươi muốn đổi bằng cái gì?
Đạo Cổ hoàng tôn nghe vậy cười nói.
Vương Lâm nhìn Tống Trí bên cạnh Đạo Cổ hoàng tôn, tay phải giơ lên chụp một cái, lập tức một hồn phách xuất hiện bên cạnh hắn. Hai mắt hồn phách này nhắm nghiền nhưng lại tỏa ra kim quang vạn trượng. Kim quang này trông hỗn tạp. Mà thần sắc hồn phách này cũng vô cùng thống khổ.
Hồn phách của Tiên Hoàng Tiên Tộc có được không...
Ánh mắt Vương Lâm nhìn về phía Đạo Cổ hoàng tôn.
Thần sắc Đạo Cổ hoàng tôn đột biến. Hắn nhìn chằm chằm về phía hồn phách kia. Hai mắt lộ vẻ không thể tin nổi.
Tiên Hoàng! ôi... Chuyện này không có khả năng. Hắn... ngươi... ngươi không ngờ lại có hồn phách của hắn!
Đạo Cổ hoàng tôn hít sâu một hơi. Không chỉ có hắn, trong nháy mắt khi Vương Lâm xuất hồn phách này ra lập tức xung quanh liền ầm ầm lên. Thần sắc đám tộc nhân Đạo Cổ vừa nhìn thấy hồn Tiên Hoàng liền đại biến!
Còn cả tộc nhân của hai tộc khác ở xa xa cũng đã có không ít người từng gặp Tiên Hoàng, thấy khuôn mặt Tiên Hoàng, giờ phút này liếc mắt một cái liền lập tức biết thật giả.
Cha của Đạo Cổ hoàng tôn - Lão già mặc hoàng bào mở to hai mắt. Thân thể đột nhiên run rẩy.
Ngay cả Huyền La trong nháy mắt khi nhìn thấy hồn phách này cũng lộ vẻ khiếp sợ.
Không đủ! Chỉ có một hồn phách Tiên Hoàng thì còn chưa đủ!
Trái tim Đạo Cổ hoàng tôn đập thình thịch, ánh mắt nhìn Vương Lâm đã lộ vẻ kiêng kị rất sâu. Hắn không thể nào ngờ nổi là đối phương lại có thể thu được hồn phách của Tiên Hoàng. Phải biết rằng Tiên Hoàng Tiên Tộc là một trong Cửu Dương!
Vương Lâm trầm mặc, giơ tay trái lên, hướng về bầu trời vung lên. Lập tức phía sau hắn liền xuất hiện Đại Thiên Tôn chi dương hai màu đen trắng, bên trong lộ ra một vật. Vật đó là một cái đầu, cái đầu này đã không còn hai tai hai mắt!
Trong nháy mắt khi đầu lâu này xuất hiện, một luồng tiên khí tinh thuần lập tức ầm ầm lan tỏa ra cũng khiến kim quang bùng lên như mặt trời tỏa về bốn phía.
Thêm một cái đầu lâu này đã đủ rồi chứ!
Tơ máu trong hai mắt Vương Lâm càng nhiều, giọng nói đã khản đặc.
Đây là...
Đạo Cổ hoàng tôn sửng sốt. Hắn nhìn đầu lâu này, mơ hồ cảm thấy quen thuộc nhưng nhất thời nghĩ không ra.
Đây... đây là đầu lâu của Tiên Tổ! Đây.... đây đúng là đầu của Tiên Tổ!
Thân thể phụ thân của Đạo Cổ hoàng tôn run rẩy kịch liệt, nhoáng một cái bay ra khỏi đại điện, đứng giữa không trung nhìn chằm chằm vào đầu lâu này lộ vẻ kích động chưa từng có.
Hả! Là đầu của Tiên Tổ!
Đạo Cổ hoàng tôn sau khi ngẩn ra thần sắc liền kịch biến.
Huyền La hít sâu một hơi, nhìn đầu lâu nọ. Trong nháy mắt đầu óc liền trống rỗng.
Bọn họ còn như thế thì đừng nói tới tộc nhân Cổ Tam Tộc. Họ nghe thấy tiếng kinh hô của phụ thân Đạo Cổ hoàng tôn xong, ánh mắt lập tức ngưng tụ lại. Đầu lâu này xuất hiện so với hồn phách của Tiên Hoàng lại càng khiến bọn họ khiếp sợ hơn, hầu như là lần tâm thần chấn động nhất trong đời.
Tiên... đầu lâu của Tiên Tổ!
Tiên Tổ... đã chết! Thế còn Cổ Tổ, Cổ Tổ còn không....
Vương Lâm lại có đầu lâu của Tiên Tổ!
Việc này chấn động cả hoàng cung, hơn nữa còn lấy tốc độ cực nhanh oanh động cả Cổ Tộc. Tộc nhân hai mạch khác ở phía xa xa lúc này cũng kích động run rẩy. nhìn chằm chằm vào cái đầu lâu này, vẻ mặt không tài nào tin nổi.
Lấy hai vật này đổi lấy hồn phách thê tử ta đã đủ chưa.
Vương Lâm nhìn Đạo Cổ hoàng tôn đang ngây ra trong đại điện, khàn khàn mở miệng.
Đủ rồi! Đủ rồi!
Trả lời Vương Lâm là phụ thân của Đạo Cổ hoàng tôn. Hắn kích động xoay phắt người nhìn nhi tử của mình.
Diệp Đạo, có hai vật này thì Đạo Cổ nhất mạch chúng ta sẽ tới thời kỳ quật khởi rồi. Thu lấy hồn phách Tiên Hoàng mà oanh động, lấy đầu lâu của Tiên Tổ chấn nhiếp. Đạo Cổ nhất mạch ta mới có cơ hội thống nhất Cổ Tộc đó! Nhanh buông nữ tử này ra!
Lãọ già nọ kích động, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Thần sắc Đạo Cổ hoàng tôn lộ vẻ chần chừ.
Còn không mau giải cấm chế ra thì chờ tới khi nào!
Lão già mặc hoàng bào vội vàng rống to.
Không đủ! Vừa rồi hắn đại nghịch, giết người này thì hai vật đó vẫn thuộc về Đạo Cổ nhất mạch!
Sát khí trong mắt Đạo Cổ hoàng tôn lóe lên.
Ngươi...
Lão già mặc hoàng bào đang muốn nổi giận như đột nhiên lời nói sững lại, xoay người chăm chú nhìn về phía Vương Lâm.
Các ngươi quá lắm rồi!
Huyền La trên bầu trời rống giận, tiếng rống kinh thiên động địa khiến tâm thần đám người nơi này chấn động. Có không ít người trong tiếng rống này này bị chấn động khiến khóe miệng tràn máu tươi, thần sắc lộ vẻ hoảng sợ và kinh hãi.
Sắc mặt Đạo Cổ hoàng tôn cũng lập tức tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc dữ tợn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Huyền La.
Huyền La, ngươi dám đả thương ta. Ngươi không sợ lửa giận của Cổ Đạo Đại Thiên Tôn sao!
Diệp Đạo, mở cấm chế này ra, hồn phách của Tiên Hoàng và đầu lâu của Tiên Tổ sẽ cho các ngươi. Lão phu có thể coi như mọi chuyện chưa từng phát sinh. Nếu ngươi từ chối thì lão phu dù có bị Cổ Đạo Đại Thiên Tôn trách tội cũng sẽ giết ngươi!
Trong lòng Huyền La đau đớn. Hắn nhìn Vương Lâm gần như đã phải cầu khẩn đến nỗi sắc mặt tái nhợt, cảm thấy không đành lòng.
Hắn hiểu rõ Vương Lâm bởi vì mình nên mới làm như vậy. Đệ tử này không muốn làm khó mình, không muốn làm mình thất vọng và bi ai nên mới nhẫn nhịn như thế.
Có đệ tử như vậy thì Huyền La hắn cũng đủ tự hào rồi. Đệ tử của hắn có thể vì hắn mà làm được điều này, vậy Huyền La hắn dù có tồn tại vô số ngàn năm giờ phút này cũng có thể vì đệ tử này mà tự tay giết hoàng tôn này. Trở thành Đại Thiên Tôn đầu tiên trong năm tháng vạn cổ giết hoàng tôn trong Cổ Tộc!
Hậu quả của chuyện này chỉ Huyền La mới biết là nghiêm trọng tới mức nào. Nhưng nếu để hắn hôm nay phải trơ mắt nhìn đệ tử này khuất nhục nhẫn nhịn như vậy thì hắn cũng không thể làm được!
Hừ, ngươi dám làm Đạo Cổ nhất mạch thất vọng sao, dám giết ta sao! Ngươi sẽ là tội nhân của Đạo Cổ nhất mạch, là tội nhân của Cổ Tộc. Ngươi dù có chết cũng sẽ bị cả Cổ Tộc thóa mạ!
Đạo Cổ hoàng tôn rống lên. Thần sắc lộ vẻ dữ tợn.
Thân thể Huyền La run lên. Hắn nhắm hai mắt lại, ẩn dấu vẻ đau thương và mê man.
Ta bảo vệ Đạo Cổ nhất mạch đến nay không có tư tâm... một đệ tử này của ta...là ta mang hắn từ động phủ giới tới. Hắn ở Tiên Tộc có địa vị vô thượng nhưng lại vẫn tìm tới ta... ta chỉ có một đệ tử này!
Hai mắt Huyền La mở bừng ra, lộ vẻ vô cùng quyết đoán.
Sư tôn...
Trong tích tắc khi Huyền La quyết định. Vương Lâm nhẹ giọng nói. Hắn nhìn Huyền La, khuôn mặt nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên hắn mỉm cười sau khi biết tàn hồn của Uyển nhi ở đâu.
Chẳng qua nụ cười này rơi vào mắt Huyền La lại khiến trong lòng hắn đau đớn hơn. Đây đâu phải là cười, rõ ràng là tiếng khóc vô thanh.
Sư tôn, người bảo vệ Đạo Cổ nhất mạch cả đời... đệ tử không đáng để người quyết định như vậy...
Vương Lâm nhìn Huyền La, chậm rãi quỳ xuống mặt đất, hướng về phía Huyền La vái thật sâu một cái.
Cả đời hắn không vái trời không lạy đất, chỉ vái cha mẹ, chỉ lạy Chu Tước... Hôm nay người có thể khiến Vương Lâm hắn quỳ xuống lại có thêm một người.
/2085
|