Vương Lâm mở bừng đôi mắt, trong mắt đầy tơ máu, quần áo ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, giống như mất đi rất nhiều lực lượng, cảm giác suy yếu cực kỳ tràn ngập khắp toàn thân.
Chủ nhân!
Lưu Kim Bưu lập tức tiến tới, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ và lo lắng.
Ta nhắm mắt đã bao lâu rồi?
Vương Lâm thở hổn hển, giống như lúc này hô hấp cũng khó khăn, phảng phất trở lại làm phàm nhân vậy, hồi lâu mới giơ tay phải lên, cảm thấy bản thân không việc gì.
Người... người mới nhắm mắt lại, thân thể giống như không tồn tại nữa. Ta quay đầu lại nhìn trong nháy mắt thì người liền liền... tỉnh dậy...
Lưu Kim Bưu do dự một chút liền nói chi tiết.
Trong nháy mắt?
Vương Lâm sửng sốt. Hắn đã nhiều lần Mộng Đạo, biết bản thân mồi lần đều chìm đắm trong đó một khoảng thời gian, tuyệt đối không chỉ trong chớp mắt. Hắn nhìn Lưu Kim Bưu một cái, trở nên trầm mặc.
Trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng trong mộng, nhớ lại thân ảnh mơ hồ kia. Hắn thậm chí ngay cả hình dáng của đối phương cũng không thể nhìn rõ... Chỉ mơ hồ nhớ rõ là lúc đó xuất hiện một người như vậy... Nhưng nhớ kỹ lại thấy mơ hồ, giống như mình nhớ nhầm vậy.
Loại cảm giác này giống như một phần trí nhớ bị sửa chữa vậy, khiến cho tâm thần Vương Lâm chấn động.
Nếu trong Mộng Đạo là thật thì hắn... Là ai...
Vương Lâm nghĩ tới cảm giác đau đớn vừa rồi, cảm cảm giác suy yếu khi tỉnh lại. Loại chuyện này hắn còn chưa bao giờ gặp phải, giống như trong nháy mắt hắn mơ hồ cảm thấy sắp phải chết vậy. Loại ảo giác này dù là Tam Mệnh Thuật cũng không thể trợ giúp, nếu như chết thật thì không thể nào sống lại nổi...
Hồi lâu sắc mặt Vương Lâm dần dần khôi phục lại. Hắn ngồi chỗ đó. Nhìn thoáng qua Đông Lâm Tông, trong mắt lóe sáng.
Một ngày nào đó ta sẽ biết được ở nơi này rốt cục ẩn chứa bí mật gì!
Ánh mắt lóe lên, Vương Lâm đứng dậy cất bước, trực tiếp tiến vào bên trong Đông Lâm Trì, khoanh chân ngồi xuống, nước ao ngập tới thắt lưng. Cảm giác lạnh như băng truyền vào trong cơ thể Vương Lâm.
Trong nước ao này, hắn không nghĩ tới bí mật của Đông Lâm Tông nữa mà tĩnh tâm lại, thố nạp vận chuyển tu vi toàn thân, yên lặng dung hợp với nước ao này.
Loại cảm giác này năm xưa hắn cũng từng thể nghiệm, nhưng hôm nay khi chính thức ở trong ao, trong nháy mắt khi dung hợp, thân thể Vương Lâm đột nhiên đắm chìm trong một loại trạng thái kỳ dị.
Loại trạng thái này khi Vương Lâm sáng tạo ra thần thông Tàn Dạ cũng tương tự, chẳng qua lúc này trong nước ao ẩn chứa lực lượng kỳ dị khiến cho Vương Lâm trong nháy mắt bước vào được mà thôi.
Trong trạng thái kỳ lạ này, cả người Vương Lâm như chìm trong mê man đi thật lâu, mà dường như là cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Mở hai mắt ra, trong đôi mắt hắn có chút mê man, một lát sau khôi phục, cúi đầu nhìn xuống nước ao dưới thân. Nước ao lúc này đã rút đi ba phần.
Chủ nhân từ lúc nhắm mắt tới lúc mở mắt mất thời gian ba nhịp thở.
Không đợi Vương Lâm hỏi, Lưu Kim Bưu ở bên cạnh đã trả lời.
Vương Lâm gật đầu.
Thất bại rồi sao... Chẳng qua ở trong trạng thái kia ba nhịp thở lại không thu hoạch được thứ gì...
Vương Lâm nhíu mày. Hắn mơ hồ cảm nhận được bản nguyên trong cơ thể cũng chỉ gia tặng một tia, không hề nhiều lắm.
Lão tổ Đông Lâm Tông từng nói, Đông Lâm Trì này có liên quan tới hồn phách tu sĩ thiên ngoại bị phong ấn dưới Đại Thánh Châu. Ờ nơi này có cơ hội nhất định hiểu được bản nguyên đặc thù của tu sĩ này...
Ta ngay cả bản nguyên của hắn là gì còn chưa thấy đã thất bại rồi... Lão tổ Đông Lâm Tông từng nói, cơ hội cảm ngộ trong nước ao chỉ có hai lần, lần thứ ba sẽ bạo thể mà chết... vì sao lại gặp phải chuyện tử vong. Nếu có thể hiểu được điểm này thì không chừng có thể cảm ngộ thêm vài lần...
Vương Lâm trầm ngâm trong chốc lát, lại một lần nữa nhắm mắt lại.
Trong tích tắc khi nhắm mắt, tiến vào trạng thái kỳ dị kia, lúc này Vương Lâm chìm trong trạng thái này, cảm thấy dường như mê man, trước mắt mơ hồ, ngay cả thần trí cũng không rõ ràng nữa.
Nhưng hắn lại mơ hồ cảm thấy có một luồng lực lượng kỳ dị truyền từ bên ngoài vào trong thân thể, chẳng qua mình chỉ có thể cảm thụ, không thể nắm bắt được chút đầu mối.
Không biết đã trải qua bao lâu, Vương Lâm từ trong mê man tỉnh lại, mắt trái giống như thấy được một luồng sáng. Luồng sáng này rất yếu ớt, không thể thấy rõ. Ánh sáng xuất hiện lập tức hấp dẫn tâm thần toàn thân Vương Lâm. Nhưng ánh sáng này chỉ có mắt trái của hắn có thể thấy, mơ hồ không rõ ràng chút nào.
Loại biến hóa quỷ dị tới cực điểm này làm cho tâm thần Vương Lâm chấn động, nhưng hắn vẫn ngưng thần nhìn về đám ánh sáng đang kéo dài ra phía trước theo mắt trải.
Chẳng qua ánh sáng kia như ở rất xa, không đợi Vương Lâm nhìn thấy rõ ràng thì tâm thần đã chấn động, bất ngờ từ trạng thái kia tỉnh lại.
Trong nháy mắt khi hắn mở mắt, bên tai liền vang lên giọng nói của Lưu Kim Bưu.
Chủ nhân, lần này là năm nhịp thở...
Vương Lâm nhìn bầu trời xa xa, trầm mặc thật lâu, trong óc vẫn nhớ tới ánh sáng mà mắt trái vừa nhìn thấy.
Mắt trái có thể nhìn thấy, mắt phải lại không... Đông Lâm Trì này so với tưởng tượng của ta còn khó khăn hơn rất nhiều. Vương Lâm nhìn nước trong ao, phát hiện ra nước trong đó còn lại không tới ba phần.
Nước trong ao này không biết sau khi dùng hết còn có thể xuất hiện hay không... Mặt khác ta đã trải qua hai lần thất bại, không biết lần thứ ba có hung hiểm gì.
Vương Lâm trầm ngâm, tay phải giơ lên. Lập tức Hải Long Kim Tôn liền gào thét bay ra, xoay quanh trên bầu trời, thân thể thu nhỏ lại không ít.
Hải Long Kim Tôn này vừa xuất hiện liền lập tức nhìn chằm chằm vào Lưu Kim Bưu. Thấp giọng gào thét, thần sắc hơi cao ngạo.
Lưu Kim Bưu sửng sốt nhìn Hải Long, hít sâu một hơi nhưng con ngươi chuyển động, khóe miệng lại lộ ra nụ cười, không biết trong đầu đang nghĩ gì.
Vương Lâm không để ý nhiều lắm, truyền ra thần niệm khiến Hải Long nếu thấy không ổn thì lập tức trợ giúp mình, ánh mắt lóe lên, trong nháy mắt lại nhắm lại lần thứ ba. Đắm chìm trong cảm giác kỳ dị kia.
Lúc này trong nháy mắt khi Vương Lâm tiến vào trong trạng thái kia, lực lượng trong nước ao dung nhập vào cơ thể thì đột nhiên hóa thành một luồng lực lượng bài xích, cũng ngưng tụ trong thân thể Vương Lâm, hóa thành tiếng gầm thét trong tâm thần.
Tiếng gầm thét này cực kỳ chân thật, ẩn chứa một sự điên cuồng và không cam lòng!
Liên Vân Quyết, ngươi thật là hèn hạ!
Giọng nói này vang vọng trong tâm thần Vương Lâm, giống như hóa thành sấm sét ầm vang, khiến toàn thân Vương Lâm chấn động. Trong tiếng động này, tâm thần hắn giống như sắp sụp đồ.
Dưới sự quấy nhiễu của giọng nói này, hắn không thể đắm chìm trong trạng thái kia, cũng không thể cảm ngộ.
Đúng lúc này thì có một luồng lực lượng từ bên ngoài truyền tới, giống như có một cặp móng vuốt khổng lồ quắp lấy thân thể Vương Lâm nhanh chóng lôi ra khỏi Đông Lâm Trì.
Sau khi rời khỏi ao nước, giọng nói trong tâm thần hắn chợt biến mất. Vương Lâm mở hai mắt, nhìn ao nước nọ, thần sắc âm trầm.
Quả nhiên không thể cảm ngộ lần thứ ba. Nếu không phải ta chuẩn bị trước, lại được lão tổ Đông Lâm Tông báo cho, trong lúc đột ngột dù không ảnh hường quá lớn nhưng cũng cần tiêu hao chút tinh lực mới rời khỏi nơi này được.
Vương Lâm cau mày, ngồi xuống bên cạnh cái ao nhìn chằm chằm vào nước không còn nhiều lắm, đôi mắt lộ vẻ suy tư.
Vì sao lần thứ nhất, lần thứ hai không sao, chỉ lần thứ ba mới bị... giọng nói kia là do lực lượng kỳ dị từ trong ao nước tiến vào trong cơ thể ta ngưng tụ mà thành. Luồng lực lượng kỳ dị này đầu tiên lưu chuyển trong cơ thể ta một vòng... Chẳng lẽ trọng điểm chính là ở chỗ này. Một vòng này chính là muốn kinh thiên động địa xem ta đã vào đây mấy lần rồi?
Như vậy thì nó thông qua cái gì để phán đoán ra ta cảm ngộ mấy lần? Còn cả Liên Vân Quyết, họ Liên... Chả phải là tổ tiên của Liên Đạo Phi sao, hay là tên của Tiên Tổ năm xưa?
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, trầm ngâm không ngừng. Hắn trầm ngâm, bởi vì thân thể hắn rời đi, nước trong ao dần dần chảy ra, khôi phục lại như ban đầu. giống như hồi phục lại những phần vừa rồi biến mất vậy.
Kim Bưu. Ngươi đi xuống thử xem.
Vương Lâm tự tin có thể bảo vệ cho Lưu Kim Bưu. Dù là lần thứ ba thì hắn cũng có thể giúp Lưu Kim Bưu an toàn rời đi. Hắn cũng nói luôn cho Lưu Kim Bưu biết nguy cơ lúc trước mình gặp phải để Kim Bưu chú ý.
Lưu Kim Bưu không chút do dự bước xuống ngồi khoanh chân trong nước ao.
Sau bốn nhịp thở, hai mắt hắn mờ mịt mở ra.
Ta thấy một luồng sáng...
Lưu Kim Bưu thì thào, lại nhắm hai mắt một lần nữa. Lần này hắn dùng thời gian năm nhịp thở, trong nháy mắt khi hắn mở mắt, có một luồng sáng bùng lên trong mắt hắn, sau đó biến mất rất nhanh.
Đã rất gần, rất gần rồi, nhưng còn chưa tìm tới nơi...
Lưu Kim Bưu trầm ngâm trong chốc lát, lại nhắm mắt lại, dựa theo yêu cầu của Vương Lâm tiến hành cảm ngộ lần thứ ba.
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào Lưu Kim Bưu. Thời gian chậm rãi trôi qua, một nhịp thở, hai nhịp thở... Cho tới sau mười nhịp thở, thân thể Lưu Kim Bưu run rẩy kịch liệt. Vương Lâm không cần nghĩ ngợi, tay phải giơ lên trong nháy mắt lôi hắn ra khỏi ao.
Trong run rẩy, Lưu Kim Bưu mở hai mắt, trong mắt trái tỏa ra ánh sáng vạn trượng, dù là Vương Lâm nhìn thoáng qua cũng như thấy một mặt trời.
- Ta đã chạm vào luồng sáng đó. Trong tâm thần có một giọng nói vang vọng, giống như nói cho ta biết tên của luồng sáng này. Đó là Thái sơ bản nguyên... Là ban đầu của vạn vật... Nhưng tu vi của ta không đủ, chỉ mới cảm ngộ được một chút đã không chịu nổi.
Lưu Kim Bưu hít sâu một hơi, nhìn lại Đông Lâm Trì.
Chủ nhân, ta cảm thấy lần thứ ba ta cảm nhận được luồng sáng đó là nhờ đạo lừa gạt của ta. Trong nháy măt ta lừa gạt bản thân, nói với mình là đây là lần đầu tiên ta tiến vào... dùng phương pháp này lừa gạt sự dò xét của nước ao. Sau khi ta chuyển thế tỉnh dậy, đạo lừa gạt có thể giúp người khác thi triển, chủ nhân có muốn thử một chút hay không?
Lưu Kim Bưu hình như có cảm ngộ, nhìn về phía Vương Lâm.
Vương Lâm trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu. Hắn đối với đạo lừa gạt cũng có cảm ngộ, lại ở trong Mộng Đạo tu tâm, lúc này cũng không cần tới Lưu Kim Bưu trợ giúp.
Tiến lên một bước, Vương Lâm lần thứ tư tiến vào trong ao nước, dùng phương pháp kia trong nháy mắt khi lực lượng kỳ dị truyền tới, lừa gạt sự kiểm tra, lại một lần nữa đắm chìm trong trạng thái kỳ dị kia.
Rất nhanh trong mắt trái hắn đã thấy được luồng sáng... Luồng sáng này cách hắn càng ngày càng gần.
Đồ mỗ hành tẩu thương khung, nhìn vạn vạn vầng mặt trời biến hóa, minh ngộ Thái Sơ bản nguyên...
Trong tâm thần Vương Lâm dần dần hiện ra giọng nói trầm thấp, giống như thì thào.
Chủ nhân!
Lưu Kim Bưu lập tức tiến tới, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ và lo lắng.
Ta nhắm mắt đã bao lâu rồi?
Vương Lâm thở hổn hển, giống như lúc này hô hấp cũng khó khăn, phảng phất trở lại làm phàm nhân vậy, hồi lâu mới giơ tay phải lên, cảm thấy bản thân không việc gì.
Người... người mới nhắm mắt lại, thân thể giống như không tồn tại nữa. Ta quay đầu lại nhìn trong nháy mắt thì người liền liền... tỉnh dậy...
Lưu Kim Bưu do dự một chút liền nói chi tiết.
Trong nháy mắt?
Vương Lâm sửng sốt. Hắn đã nhiều lần Mộng Đạo, biết bản thân mồi lần đều chìm đắm trong đó một khoảng thời gian, tuyệt đối không chỉ trong chớp mắt. Hắn nhìn Lưu Kim Bưu một cái, trở nên trầm mặc.
Trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng trong mộng, nhớ lại thân ảnh mơ hồ kia. Hắn thậm chí ngay cả hình dáng của đối phương cũng không thể nhìn rõ... Chỉ mơ hồ nhớ rõ là lúc đó xuất hiện một người như vậy... Nhưng nhớ kỹ lại thấy mơ hồ, giống như mình nhớ nhầm vậy.
Loại cảm giác này giống như một phần trí nhớ bị sửa chữa vậy, khiến cho tâm thần Vương Lâm chấn động.
Nếu trong Mộng Đạo là thật thì hắn... Là ai...
Vương Lâm nghĩ tới cảm giác đau đớn vừa rồi, cảm cảm giác suy yếu khi tỉnh lại. Loại chuyện này hắn còn chưa bao giờ gặp phải, giống như trong nháy mắt hắn mơ hồ cảm thấy sắp phải chết vậy. Loại ảo giác này dù là Tam Mệnh Thuật cũng không thể trợ giúp, nếu như chết thật thì không thể nào sống lại nổi...
Hồi lâu sắc mặt Vương Lâm dần dần khôi phục lại. Hắn ngồi chỗ đó. Nhìn thoáng qua Đông Lâm Tông, trong mắt lóe sáng.
Một ngày nào đó ta sẽ biết được ở nơi này rốt cục ẩn chứa bí mật gì!
Ánh mắt lóe lên, Vương Lâm đứng dậy cất bước, trực tiếp tiến vào bên trong Đông Lâm Trì, khoanh chân ngồi xuống, nước ao ngập tới thắt lưng. Cảm giác lạnh như băng truyền vào trong cơ thể Vương Lâm.
Trong nước ao này, hắn không nghĩ tới bí mật của Đông Lâm Tông nữa mà tĩnh tâm lại, thố nạp vận chuyển tu vi toàn thân, yên lặng dung hợp với nước ao này.
Loại cảm giác này năm xưa hắn cũng từng thể nghiệm, nhưng hôm nay khi chính thức ở trong ao, trong nháy mắt khi dung hợp, thân thể Vương Lâm đột nhiên đắm chìm trong một loại trạng thái kỳ dị.
Loại trạng thái này khi Vương Lâm sáng tạo ra thần thông Tàn Dạ cũng tương tự, chẳng qua lúc này trong nước ao ẩn chứa lực lượng kỳ dị khiến cho Vương Lâm trong nháy mắt bước vào được mà thôi.
Trong trạng thái kỳ lạ này, cả người Vương Lâm như chìm trong mê man đi thật lâu, mà dường như là cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Mở hai mắt ra, trong đôi mắt hắn có chút mê man, một lát sau khôi phục, cúi đầu nhìn xuống nước ao dưới thân. Nước ao lúc này đã rút đi ba phần.
Chủ nhân từ lúc nhắm mắt tới lúc mở mắt mất thời gian ba nhịp thở.
Không đợi Vương Lâm hỏi, Lưu Kim Bưu ở bên cạnh đã trả lời.
Vương Lâm gật đầu.
Thất bại rồi sao... Chẳng qua ở trong trạng thái kia ba nhịp thở lại không thu hoạch được thứ gì...
Vương Lâm nhíu mày. Hắn mơ hồ cảm nhận được bản nguyên trong cơ thể cũng chỉ gia tặng một tia, không hề nhiều lắm.
Lão tổ Đông Lâm Tông từng nói, Đông Lâm Trì này có liên quan tới hồn phách tu sĩ thiên ngoại bị phong ấn dưới Đại Thánh Châu. Ờ nơi này có cơ hội nhất định hiểu được bản nguyên đặc thù của tu sĩ này...
Ta ngay cả bản nguyên của hắn là gì còn chưa thấy đã thất bại rồi... Lão tổ Đông Lâm Tông từng nói, cơ hội cảm ngộ trong nước ao chỉ có hai lần, lần thứ ba sẽ bạo thể mà chết... vì sao lại gặp phải chuyện tử vong. Nếu có thể hiểu được điểm này thì không chừng có thể cảm ngộ thêm vài lần...
Vương Lâm trầm ngâm trong chốc lát, lại một lần nữa nhắm mắt lại.
Trong tích tắc khi nhắm mắt, tiến vào trạng thái kỳ dị kia, lúc này Vương Lâm chìm trong trạng thái này, cảm thấy dường như mê man, trước mắt mơ hồ, ngay cả thần trí cũng không rõ ràng nữa.
Nhưng hắn lại mơ hồ cảm thấy có một luồng lực lượng kỳ dị truyền từ bên ngoài vào trong thân thể, chẳng qua mình chỉ có thể cảm thụ, không thể nắm bắt được chút đầu mối.
Không biết đã trải qua bao lâu, Vương Lâm từ trong mê man tỉnh lại, mắt trái giống như thấy được một luồng sáng. Luồng sáng này rất yếu ớt, không thể thấy rõ. Ánh sáng xuất hiện lập tức hấp dẫn tâm thần toàn thân Vương Lâm. Nhưng ánh sáng này chỉ có mắt trái của hắn có thể thấy, mơ hồ không rõ ràng chút nào.
Loại biến hóa quỷ dị tới cực điểm này làm cho tâm thần Vương Lâm chấn động, nhưng hắn vẫn ngưng thần nhìn về đám ánh sáng đang kéo dài ra phía trước theo mắt trải.
Chẳng qua ánh sáng kia như ở rất xa, không đợi Vương Lâm nhìn thấy rõ ràng thì tâm thần đã chấn động, bất ngờ từ trạng thái kia tỉnh lại.
Trong nháy mắt khi hắn mở mắt, bên tai liền vang lên giọng nói của Lưu Kim Bưu.
Chủ nhân, lần này là năm nhịp thở...
Vương Lâm nhìn bầu trời xa xa, trầm mặc thật lâu, trong óc vẫn nhớ tới ánh sáng mà mắt trái vừa nhìn thấy.
Mắt trái có thể nhìn thấy, mắt phải lại không... Đông Lâm Trì này so với tưởng tượng của ta còn khó khăn hơn rất nhiều. Vương Lâm nhìn nước trong ao, phát hiện ra nước trong đó còn lại không tới ba phần.
Nước trong ao này không biết sau khi dùng hết còn có thể xuất hiện hay không... Mặt khác ta đã trải qua hai lần thất bại, không biết lần thứ ba có hung hiểm gì.
Vương Lâm trầm ngâm, tay phải giơ lên. Lập tức Hải Long Kim Tôn liền gào thét bay ra, xoay quanh trên bầu trời, thân thể thu nhỏ lại không ít.
Hải Long Kim Tôn này vừa xuất hiện liền lập tức nhìn chằm chằm vào Lưu Kim Bưu. Thấp giọng gào thét, thần sắc hơi cao ngạo.
Lưu Kim Bưu sửng sốt nhìn Hải Long, hít sâu một hơi nhưng con ngươi chuyển động, khóe miệng lại lộ ra nụ cười, không biết trong đầu đang nghĩ gì.
Vương Lâm không để ý nhiều lắm, truyền ra thần niệm khiến Hải Long nếu thấy không ổn thì lập tức trợ giúp mình, ánh mắt lóe lên, trong nháy mắt lại nhắm lại lần thứ ba. Đắm chìm trong cảm giác kỳ dị kia.
Lúc này trong nháy mắt khi Vương Lâm tiến vào trong trạng thái kia, lực lượng trong nước ao dung nhập vào cơ thể thì đột nhiên hóa thành một luồng lực lượng bài xích, cũng ngưng tụ trong thân thể Vương Lâm, hóa thành tiếng gầm thét trong tâm thần.
Tiếng gầm thét này cực kỳ chân thật, ẩn chứa một sự điên cuồng và không cam lòng!
Liên Vân Quyết, ngươi thật là hèn hạ!
Giọng nói này vang vọng trong tâm thần Vương Lâm, giống như hóa thành sấm sét ầm vang, khiến toàn thân Vương Lâm chấn động. Trong tiếng động này, tâm thần hắn giống như sắp sụp đồ.
Dưới sự quấy nhiễu của giọng nói này, hắn không thể đắm chìm trong trạng thái kia, cũng không thể cảm ngộ.
Đúng lúc này thì có một luồng lực lượng từ bên ngoài truyền tới, giống như có một cặp móng vuốt khổng lồ quắp lấy thân thể Vương Lâm nhanh chóng lôi ra khỏi Đông Lâm Trì.
Sau khi rời khỏi ao nước, giọng nói trong tâm thần hắn chợt biến mất. Vương Lâm mở hai mắt, nhìn ao nước nọ, thần sắc âm trầm.
Quả nhiên không thể cảm ngộ lần thứ ba. Nếu không phải ta chuẩn bị trước, lại được lão tổ Đông Lâm Tông báo cho, trong lúc đột ngột dù không ảnh hường quá lớn nhưng cũng cần tiêu hao chút tinh lực mới rời khỏi nơi này được.
Vương Lâm cau mày, ngồi xuống bên cạnh cái ao nhìn chằm chằm vào nước không còn nhiều lắm, đôi mắt lộ vẻ suy tư.
Vì sao lần thứ nhất, lần thứ hai không sao, chỉ lần thứ ba mới bị... giọng nói kia là do lực lượng kỳ dị từ trong ao nước tiến vào trong cơ thể ta ngưng tụ mà thành. Luồng lực lượng kỳ dị này đầu tiên lưu chuyển trong cơ thể ta một vòng... Chẳng lẽ trọng điểm chính là ở chỗ này. Một vòng này chính là muốn kinh thiên động địa xem ta đã vào đây mấy lần rồi?
Như vậy thì nó thông qua cái gì để phán đoán ra ta cảm ngộ mấy lần? Còn cả Liên Vân Quyết, họ Liên... Chả phải là tổ tiên của Liên Đạo Phi sao, hay là tên của Tiên Tổ năm xưa?
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, trầm ngâm không ngừng. Hắn trầm ngâm, bởi vì thân thể hắn rời đi, nước trong ao dần dần chảy ra, khôi phục lại như ban đầu. giống như hồi phục lại những phần vừa rồi biến mất vậy.
Kim Bưu. Ngươi đi xuống thử xem.
Vương Lâm tự tin có thể bảo vệ cho Lưu Kim Bưu. Dù là lần thứ ba thì hắn cũng có thể giúp Lưu Kim Bưu an toàn rời đi. Hắn cũng nói luôn cho Lưu Kim Bưu biết nguy cơ lúc trước mình gặp phải để Kim Bưu chú ý.
Lưu Kim Bưu không chút do dự bước xuống ngồi khoanh chân trong nước ao.
Sau bốn nhịp thở, hai mắt hắn mờ mịt mở ra.
Ta thấy một luồng sáng...
Lưu Kim Bưu thì thào, lại nhắm hai mắt một lần nữa. Lần này hắn dùng thời gian năm nhịp thở, trong nháy mắt khi hắn mở mắt, có một luồng sáng bùng lên trong mắt hắn, sau đó biến mất rất nhanh.
Đã rất gần, rất gần rồi, nhưng còn chưa tìm tới nơi...
Lưu Kim Bưu trầm ngâm trong chốc lát, lại nhắm mắt lại, dựa theo yêu cầu của Vương Lâm tiến hành cảm ngộ lần thứ ba.
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào Lưu Kim Bưu. Thời gian chậm rãi trôi qua, một nhịp thở, hai nhịp thở... Cho tới sau mười nhịp thở, thân thể Lưu Kim Bưu run rẩy kịch liệt. Vương Lâm không cần nghĩ ngợi, tay phải giơ lên trong nháy mắt lôi hắn ra khỏi ao.
Trong run rẩy, Lưu Kim Bưu mở hai mắt, trong mắt trái tỏa ra ánh sáng vạn trượng, dù là Vương Lâm nhìn thoáng qua cũng như thấy một mặt trời.
- Ta đã chạm vào luồng sáng đó. Trong tâm thần có một giọng nói vang vọng, giống như nói cho ta biết tên của luồng sáng này. Đó là Thái sơ bản nguyên... Là ban đầu của vạn vật... Nhưng tu vi của ta không đủ, chỉ mới cảm ngộ được một chút đã không chịu nổi.
Lưu Kim Bưu hít sâu một hơi, nhìn lại Đông Lâm Trì.
Chủ nhân, ta cảm thấy lần thứ ba ta cảm nhận được luồng sáng đó là nhờ đạo lừa gạt của ta. Trong nháy măt ta lừa gạt bản thân, nói với mình là đây là lần đầu tiên ta tiến vào... dùng phương pháp này lừa gạt sự dò xét của nước ao. Sau khi ta chuyển thế tỉnh dậy, đạo lừa gạt có thể giúp người khác thi triển, chủ nhân có muốn thử một chút hay không?
Lưu Kim Bưu hình như có cảm ngộ, nhìn về phía Vương Lâm.
Vương Lâm trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu. Hắn đối với đạo lừa gạt cũng có cảm ngộ, lại ở trong Mộng Đạo tu tâm, lúc này cũng không cần tới Lưu Kim Bưu trợ giúp.
Tiến lên một bước, Vương Lâm lần thứ tư tiến vào trong ao nước, dùng phương pháp kia trong nháy mắt khi lực lượng kỳ dị truyền tới, lừa gạt sự kiểm tra, lại một lần nữa đắm chìm trong trạng thái kỳ dị kia.
Rất nhanh trong mắt trái hắn đã thấy được luồng sáng... Luồng sáng này cách hắn càng ngày càng gần.
Đồ mỗ hành tẩu thương khung, nhìn vạn vạn vầng mặt trời biến hóa, minh ngộ Thái Sơ bản nguyên...
Trong tâm thần Vương Lâm dần dần hiện ra giọng nói trầm thấp, giống như thì thào.
/2085
|