Tiên Nghịch

Q.10 - Chương 1560 - Rượu Mạnh

/2085


Cây cọc thứ chín ở bên trong trong sống lưng của Thanh Thủy, xuyên qua toàn bộ xương sống của hắn, không thò ra một chút nào, toàn bộ đâm vào bên trong. Ngay cả miệng vết thương cũng nhìn không thấy, dường như bỗng nhiên mọc ra ở bên trong.

Thanh Thủy đang hôn mê, trên mặt vẫn còn hiện lên vẻ đau đớn thống khổ, nhưng cũng tràn ngập một vẻ vui mừng và hạnh phúc. Sự vui mừng này chính là bởi vì Vương Lâm. hạnh phúc kia cũng là vì Vương Lâm.

Sau khi thổ nạp ít lâu, thần sắc mệt mỏi của Vương Lâm có chút tiêu tan, hắn hít thật sâu, nâng Thanh Thủy đang hôn mê dậy. Sau khi cố định lưng hắn hướng về phía mình, ánh mắt như điện nhìn chằm chằm vào tấm lưng khô gầy kia.

Toàn bộ sống lưng của hắn nổi lên, thoạt nhìn mà giật mình.

Hồi lâu sau, Vương Lâm thần sắc ngưng trọng, chậm rãi giơ tay phải lên, chỉ lên sống lưng của Thanh Thủy chậm rãi ấn xuống, như thể đang tìm kiếm gì đó. Hắn nhăn mặt, dường như là đang suy tư.

-Cũng may vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với xương sống, nếu để thêm một ít ngày nữa. một khi hoàn toàn dung hợp thì cây cọc này sẽ không thể lấy ra được nữa Thứ nó phong ấn chính là thân thể và nguyên thần của Thanh Thủy sư huynh, cho dù là đổi lấy một cơ thể khác cũng sẽ vẫn như vậy.

Trong lúc trầm ngâm, ngón trỏ của Vương Lâm đột nhiên khẽ động, trực tiếp đâm vào đốt sống thứ nhất trên xương sống của Thanh Thủy.

Thân thể Thanh Thủy chấn động, hắn mở hai mắt, cắn răng, không để cho tiếng kêu thống khổ kia truyền ra.

-Sư huynh, sự thống khổ do cây cọc thứ chín này gây ra còn kịch liệt hơn so với tám cây cọc trước...

Vương Lâm nhẹ giọng nói.

-Cả đời ta chịu đựng những sự thống khổ đã quen rồi.

Thanh âm khàn khàn của Thanh Thủy rất bình tĩnh, không có một chút dao động nào.

Vương Lâm trong mắt hiện lên vẻ bi ai, sau khi than nhẹ một tiếng, không do dự nữa, thấp giọng nói:

-Hãy cố chịu.

Vừa nói xong, hắn đâm sâu tay phải vào bên trong, trực tiếp xuyên qua máu thịt trên lưng của Thanh Thủy, đâm vào trong xương sống. Song chỉ như điện, mạnh mẽ đâm vào trong.

Lập tức liền có một cây cọc rất mềm bị song chỉ của Vương Lâm trực tiếp nắm lấy.

Sắc mặt Thanh Thủy trắng bệch, mồ hồ lạnh toát ra, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, đem sự thống khổ này hóa thành một ngọn lửa thù hận bùng lên trong mắt.

Vương Lâm nắm lấy cây cọc mềm kia, chậm rãi rút ra ngoài. Cảm giác này giống như là bị người ta rút xương, sự thống khổ này hiếm có người có thể chịu đựng được.

Thần sắc Vương Lâm cực kỳ ngưng trọng, không để cho song chỉ run rẩy một chút nào, nắm lấy cây cọc kia chậm rãi rút ra. Mỗi khi rút ra được một tấc, Thanh Thủy đều run lên phát ra những tiếng rên rỉ, hai tay hắn bấu chặt xuống mặt đất, trực tiếp tạo thành hố sâu.

Vương Lâm không nhìn thấy thần sắc của Thanh Thủy, toàn bộ tinh lực của hắn tập trung vào song chỉ của mình. Hắn chậm rãi lôi cây cọc ra, thủy chung vẫn duy trì tốc độ từ tốn. Hắn không dám quá mức kịch liệt, cây cọc kia rất mềm mại, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với xương sống của Thanh Thủy, nhưng cũng đã dung hợp được phân nửa. Vì thế hắn không thể không hết sức cẩn thận.

thời gian trôi qua, cây cọc thứ chín này đâm vào rất sâu. Sau thời gian nửa nén hương, Vương Lâm đã rút ra được hơn phân nửa, trên trán chảy đầy mồ hôi, nhưng hắn vẫn không để ý, mà thủy chung chỉ nhìn cây cọc kia.

Cây cọc bị lôi ra toàn thân màu đen, còn có rất nhiều giọt máu màu đen rơi xuống đất, phát ra những tiếng róc rách.

-Rút một mạch ra luôn đi!

Thanh âm của Thanh Thủy rất bình tĩnh, giống như từ giữa hai hàm răng truyền vào trong tai Vương Lâm.

Vương Lâm trầm mặc, trong thời gian ngắn đưa tay phải kéo mạnh một cái, hô lên một tiếng, đem cây cọc kia toàn bộ rút ra khỏi xương sống của Thanh Thủy. Máu đen phun ra, từ miệng

Thanh Thủy còn phun ra một ngụm máu tươi, những đốt xương sống nổi lên trên sống lưng toàn bộ nhúc nhích một cách quỷ dị, chậm rãi hồi phục trở lại.

Tiếng thở dốc kịch liệt từ trong miệng Thanh Thủy truyền ra. Hai mắt hắn đỏ bừng, hồi lâu sau mới chậm rãi trở lại bình thường, hai tay bấm quyết, bắt đầu tĩnh tọa thổ nạp.

Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, sau khi ném cây cọc kia đi cũng ngồi xuống. Khi rút cây cọc thứ chín này ra, hắn cũng có cảm giác như bị người ta rút lấy xương sống. Sự thống khổ này mặc dù không bằng Thanh Thủy, nhưng cũng rất đậm.

Nửa canh giờ sau, Vương Lâm mở hai mắt.

-Sư huynh, còn cây cọc cuối cùng

Vương Lâm nhẹ giọng nói.

Thanh Thủy chậm rãi thở ra một hơi, xoay người ngồi đối diện với Vương Lâm, yên lặng nhìn sư đệ ở trước mặt. Nhìn thần sắc mệt mỏi của hắn, nhìn thân thể đầy máu tươi đã khô lại, ánh mắt hắn dịu dàng.

-Ngươi đã trưởng thành rồi.

Trên mặt Thanh Thủy hiện lên một nụ cười. Sư đệ trước mặt này không còn là một tiểu tu sĩ mà năm đó mình đứng ở trước mặt hắn che chở nữa, mà đã trở thành nhất đại cao thủ đủ khiến cho tinh không rung chuyển.

Vương Lâm nhìn Thanh Thủy, cũng lộ ra một nụ cười. Nụ cười này mặc dù mang theo vẻ mệt mỏi, nhưng cũng lộ ra một sự vui sướng thực sự.

-Có rượu không?

Thanh Thủy vung vẩy hai tay, thân thể của hắn đã bị giam giữ nhiều năm, giờ phút này cảm thấy có chút xa lạ.

Vương Lâm gật đầu, giơ tay phải lên túm vào hư không, từ trong cái khe trữ vật có một cái bầu rượu bay ra.

Thanh Thủy cười ha hả, cầm lấy bầu rượu, đặt lên miệng hung hăng uống một hớp lớn. Cảm giác cay nồng kia tràn ra khắp toàn thân, khiến cho hắn thở ra một hơi thật dài, sau đó đưa bầu rượu cho Vương Lâm.

Sau khi Vương Lâm đón lấy cũng đặt lên miệng, uống một hớp lớn, từ trong cơ thể truyền ra

một cảm giác khoan khoái, cùng với Thanh Thủy hai cặp ánh mắt nhìn nhau, cùng cười lên ha hả.

Hai người cực kỳ vui vẻ, tiếng cười sảng khoái này Thanh Thủy rất ít khi có, và Vương Lâm cũng vậy.

-Sau khi lấy cây cọc thứ mười này ra, ta sẽ có thể khôi phục tu vi, không những thế còn tinh tiến không ít! Sát lục bổn nguyên, sát lục bổn nguyên....

Thanh Thủy nói, thần sắc có một vẻ bi ai, nhưng đã bị hắn ẩn giấu thật sâu. Hắn lấy bầu rượu từ trong tay Vương Lâm, lại uống một ngụm nữa.

-Đến đây, lấy cây cọc cuối cùng ra đi.

Thanh Thủy bỏ bầu rượu ra, hai mắt lộ ra tinh quang. Bộ dạng này của hắn khiến cho Vương Lâm thấy lại được Thanh Thủy năm đó!

-Cây cọc cuối cùng này đang ở trong toàn bộ huyết quản của ngươi! Có lẽ đây là cây cọc dài nhất!

Vương Lâm nhìn thứ đang nhúc nhích bên trong toàn bộ huyết quản trên thân thể của Thanh Thủy, chậm rãi nói.

-Từ lúc mới bắt đầu, ta vẫn nhớ năm đó cây cọc này là từ chỗ nào đâm vào.

Mắt Thanh Thủy lộ ra vẻ trầm tư, sau khi ngưng thần một lát liền giơ tay phải chỉ vào tim. Dưới một chỉ này, trên ngực hắn lập tức xuất hiện một vết thương máu me đầm đìa. Trên đó máu thịt hỗn độn, lộ ra huyết quản bên trong.

Hít một hơi thật sâu, Thanh Thủy không nghĩ ngợi, trực tiếp hung hăng vuốt một cái, những mạch máu kia bị hắn lôi ra ngoài miệng vết thương. Thần sắc hắn rất bình tĩnh, dường như không nhìn thấy bất cứ một vẻ thống khổ nào, nhưng đồng tử trong mắt cũng co rụt lại, cũng đủ để thấy lúc này hắn vô cùng đau đớn.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, vung tay phải về phía trước, trực tiếp chặt đứt những mạch máu mà Thanh Thủy lôi ra. Những mạch máu kia vừa đứt, máu tươi chuẩn bị phun ra, liền lập tức bị Vương Lâm thi triển ấn quyết cầm lại. Ngay sau đó hai ngón tay của hắn xâm nhập vào trong mạch máu khác, trong chúng nó phình lên đâm vào bên trong.

Giống như là bắt được một cái gì đó, Vương Lâm kéo mạnh ra. Thân thể Thanh Thủy run lên

kịch liệt chưa từng thấy, sắc mặt lúc trước tái nhợt đã có một chút hồi phục lập tức lại trở nên trắng bệch. Nhưng hắn vẫn cúi đầu cắn răng, nhìn chằm chằm từ trong mạch máu trên ngực mình có một cây cọc màu tím bị Vương Lâm kéo ra phân nửa!

Cây cọc này còn mềm mại hơn, như thể là một con rắn, sau khi bị rút ra phân nửa thân thể còn giãy giụa.

Mỗi một lần nó giãy giụa, trên trán Thanh Thủy càng toát ra nhiều mồ hôi lạnh. Hắn chỉ đơn giãn nắm chặt bầu rượu bên cạnh, lại đặt lên miệng uống một hớp lớn.

Ngay khi hắn uống hớp rượu này, tay phải Vương Lâm nắm lây cây cọc màu tím kia kéo mạnh ra phía ngoài, cây cọc kia trong lúc vặn vẹo trực tiếp bị kéo ra bảy tấc. sắc mặt Thanh Thủy đã tái xanh, đôi môi run rẩy, từng trận tiếng rên rỉ từ trong miệng hắn mơ hồ truyền ra. Hắn nhìn chằm chằm bầu trời, lửa giận trong mắt lại bốc lên, càng ngày càng đau nhức. Tay phải hắn trực tiếp bóp nát bầu rượu, rượu từ bên trong bắn ra, rơi xuống xung quanh.

-Vương Lâm, có rượu mạnh hơn không

Vương Lâm trong lúc trầm mặc giơ tay trái túm vào hư không. Một cái bầu rượu màu xanh xuất hiện, nhưng đây không phải là rượu, mà là viêm long huyết mà lão Chu Tước đã cho hắn!

Huyết này, cực mạnh!

Thanh Thủy đón lấy bầu rượu, đặt lên miệng uống xong liền lập tức hít một hơi dài, cười thật to nói:

-Có mùi tanh, nhưng rất ngọt. Đây đâu phải là rượu, rõ ràng là máu mà, nhưng rượu máu này đủ mạnh đấy! Vương Lâm, hãy rút cây cọc này ra đi!

Vương Lâm ánh mắt ngưng trọng, cầm lấy cây cọc kia rút mạnh ra phía ngoài, trong tiếng gầm nhẹ của Thanh Thủy, trực tiếp rút ra hơn phân nửa! Trên thân thế của Thanh Thủy nổi đầy gân xanh, trong lúc nhúc nhích hướng về trước ngực hắn ngưng tụ lại.

Trong lúc Vương Lâm kéo cây cọc ra, tu vi bị giam cầm trong cơ thể của Thanh Thủy được buông lỏng, một sát khí ngợp trời nổi lên, ở giữa không trung hóa thành những đám mây đen cuồn cuộn tràn ra. Khí tức chết chóc này trong thời gian ngắn đã nồng đậm đến cực điểm!

Một đám tuyết màu đen từ trong những đám mây kia chậm rãi rơi xuống, bay khắp mặt đất.

-Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, hãy để tự ta làm.

Hai mắt Thanh Thủy lóe lên hàn quang, trực tiếp đứng lên, tay phải lại đặt bầu rượu lên miệng uống một ngụm, tay trái giơ lên túm lấy cây cọc màu tím ở trước ngực, kéo mạnh ra ngoài.

Ầm một tiếng, gân xanh khắp toàn thân hắn nhúc nhích càng ngày càng kịch liệt. Cây cọc màu tím kia bất ngờ được Thanh Thủy rút ra không ít.

-Dám phong ấn bổn tiên quân bấy lâu nay, hôm nay ngươi cút đi cho ta!

Thanh âm của Thanh Thủy lạnh như băng, giống như không hề để ý tới sự thống khổ. Hắn cầm lấy cây cọc cuối cùng màu tím ở trước ngực, chỉ nghe ầm một tiếng, cây cọc kia bị hắn bẻ gãy làm đôi!

Đoạn cọc đang nối liền với mạch máu của hắn sau khi bị bẻ gãy liền lập tức co rút lại, giống như là muốn quay trở lại bên trong mạch máu. Thanh Thủy cũng không nhìn tới, sau khi ném đoạn cọc ở trong tay đi, giơ hai ngón tay thành kiếm, một đạo khí tức sát lục bổn nguyên kinh thiên động địa đột nhiên tràn ra, song chỉ của hắn lập tức đặt vào bên trong mạch máu ở trước ngực.

-Nếu ngươi không muốn đi ra, thì hãy chết ở trong cơ thể của bổn quân cũng được!

Ngay khi song chỉ của Thanh Thủy hạ xuống, tuyết đen từ trên trời rơi xuống nhanh chóng lao thẳng tới trước ngực của hắn, còn có sát lục bổn nguyên khiến cho Vương Lâm động dung theo sát phía sau, theo song chỉ của Thanh Thủy điên cuồng xông vào trong mạch máu.

Tiếng ầm ầm từ bên trong cơ thể của Thanh Thủy không ngừng truyền ra. Những gân xanh nhúc nhích trên thân thể hắn lập tức truyền ra những thanh âm giống như là những tiếng kêu thảm thiết, nhanh chóng bình ổn lại. Dường như cây cọc giống như là sinh vật sống kia trong phút chốc đã bị sát lục bổn nguyên của Thanh Thủy trực tiếp giết chết ở trong cơ thể.

Thân thể Thanh Thủy chấn động, há miệng phun ra một ngụm máu đen lớn, thân thể gầy gò lập tức bành trướng lên, máu thịt chậm rãi tăng trưởng, khôi phục lại hình dáng năm đó.

Trong khoảnh khắc này, sát lục bổn nguyên trong cơ thể hắn trực tiếp bộc phát ra kinh thiên. Thiên địa trong nháy mắt biến thành màu đen, dưới những bông tuyết đen tràn ngập, ở phía chân trời bất ngờ xuất hiện một cánh cửa hư ảo!

Không Đại Môn!


/2085

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status