Ánh sáng vàng nhạt từ trong cơ thể Văn Thú lan ra, bao phủ bốn phía. Dưới uy áp tràn ngập, mấy nghìn Văn Thú ở bốn phía tận mắt chứng kiến tân vương sinh ra!
Những Văn Thú màu đỏ là nhóm đầu tiên phục tùng, giờ phút này thần sắc đều mang đầy sự kinh sợ, truyền ra những tiếng kêu xác nhận. Về phần những Văn Thú màu lam kia là lộ ra ánh mắt sợ sệt, nhưng dưới uy áp của Văn Thú Vương tràn ra, cũng nhanh chóng phục tùng, xoay quanh bốn phía.
Khó khăn nhất chính là hai Văn Thú màu trắng kia, hai con Văn Thú này nhìn chằm chằm Văn Thú Vương của Vương Lâm, mặc cho uy áp của Văn Thú Vương như thế nào, thần sắc cũng đều rất lạnh lùng.
Văn Thú của Vương Lâm hai mắt lộ ra hung quang, khẽ kêu lên một tiếng. Theo tiếng kêu này vang lên, ánh mắt của toàn bộ Văn Thú xung quanh ngưng tụ trên người của hai Văn Thú màu trắng kia, lộ ra vẻ hung ác.
Hai con Văn Thú màu trắng kia kêu lên một tiếng, trong đó con Văn Thú vừa mới giao chiến với Văn Thú của Vương Lâm thân mình run lên, hai mắt dần lộ ra hồng quang yêu dị, trong thời gian ngắn liên có một luồng khí tức hủy diệt từ trong thân thể phát tán ra. Trong nháy mắt, thân mình nó ầm một tiếng, hoàn toàn tan vỡ!
Sương máu tràn ra, quét ngang ra bốn phía, ngay khi việc này xảy ra, con Văn Thú màu trắng kia cũng chọn cách tự nổ mà chết, ầm một tiếng, biến thành màu văng khắp bốn phía. Chúng thà chết chứ không chịu khuất phục!
Hai con Văn Thú màu trắng này tương đương với Toái Niết tu sĩ, chúng tự nổ lập tức hình thành một lực xung kích điên cuồng, hướng về bốn phía ầm ầm quét ngang ra. Ngay khi bọn chúng tự nổ, Tống Lạc Hải nấp sau tảng đá cũng co rụt lại.
- Thời cơ đến rồi!
Sự tham lam đã bao phủ toàn bộ tâm trí hắn, nhất là chính mắt nhìn thấy trên người của Văn Thú Vương mới sinh ra đúng là có nguyên thần của tu sĩ.
Hắn nghĩ đây không phải là nguyên thần của một người xuất ra ngưng tụ, mà là một người ở trong Phong Tiên Giới này mất đi thân thể, không biết đã dùng phương pháp nào dung hợp với Văn Thú Vương này, từ đó xuất hiện một tồn tại cực kỳ đặc biệt.
Loại chuyện này trong cuộc đời đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, trong suy nghĩ của hắn. Văn Thú Vương này có thể nói chính là một tu sĩ. Khống chế Văn Thú Vương thì quá khó khăn, nhưng khống chế một nguyên thần tu sĩ dung hợp với Văn Thú Vương thì không phải là quá khó!
Vì thế, hắn quyết không bỏ qua cơ hội lần này. Nhưng mấy trăm con Văn Thú màu lam, mấy nghìn con Văn Thú màu đỏ kia, nhất là hai con Văn Thú màu trắng cũng làm cho hắn mặc dù tham niệm rất lớn, nhưng cũng không dám mạo hiểm.
Nhưng lúc này, khi chứng kiến hai con Văn Thú màu trắng kia nổ tung, hình thành một lực xung kích rất mạnh quét ngang ra, khiến cho những Văn Thú màu lam và màu đỏ này lui lại, đây chính là một cơ hội tuyệt vời. Hắn như sống trở lại!
- Nguyên thần này không mạnh, nhiều nhất cũng chỉ tới Toái Niết sơ kỳ, điều khiển nguyên thần bên trong Văn Thú Vương này, ta có thể khống chế Văn Thú Vương.
Tống Lạc Hải cắn răng, toàn thân lập tức phát ra tiếng ầm ầm. Chỉ thấy trong phút chốc, thân thể hắn ầm ầm phá tan núi đá, cả người hóa thành một tia chớp, ngay khi hai con Văn Thú màu trắng nổ tung phát ra lực xung kích, lao thẳng đến Văn Thú Vương của Vương Lâm!
Hắn nắm lấy cơ hội phải nói là cực kỳ đúng lúc, hiển nhiên trong khi tham niệm lấn át lý trí, cũng đã trải qua phân tích tính toán kỹ càng. Giờ phút này vừa mới bay ra, lập tức hai tay bấm quyết, khí tức Toái Niết điên cuồng tuôn ra, đồng thời lại có hư ảnh của nhật nguyệt biến ảo giữa hai tay, hắn thi triển, chính là thần thông mạnh nhất! Hơn nữa hắn thân là người của Tịch Hồn Đạo, đặc điểm lớn nhất của tông phái này chính là có liên quan đến hồn, đến nguyên thần. Đả thương người không đả thương thân thể, mà chuyên đả thương hồn và nguyên thần.
Lại thêm ngay khi thần thông của hắn tràn ra, Tống Lạc Hải này đột nhiên gầm lên một tiếng. Tiếng gầm này ầm ầm, bên trong lại ẩn chứa một thần thông đánh vào nguyên thần, dưới tiếng gầm này, nguyên thần sẽ bị chấn động, Vương Lâm đã sớm phát giác ra sự tồn tại của Tống Lạc Hải, nhưng không để ý đến. Giờ phút này dưới lực xung kích do Văn Thú màu trắng nổ tung, ngay khi Tống Lạc Hải hiện thân, quy tắc chi tinh trên nguyên thần của Vương Lâm lập tức lóe lên.
Ngay khi đối phương lao tới, Văn Thú của Vương Lâm lập tức lui lại phía sau, chỉ thấy trong cơn sóng xung kích hoành hành này, thân ảnh Tống Lạc Hải như cầu vồng truy kích. Nhưng ngay lúc đó, quy tắc chi tinh kia xoay tròn, khi thần thông của Tống Lạc Hải tới gần, nguyên thần Vương Lâm biến ảo hiện ra, ánh mắt lộ vẻ châm biếm, giơ tay phải lên vung về phía trước.
Trong tiếng ầm ầm, một cơn lốc xoáy do cuồng phong hóa thành đột nhiên xuất hiện, lao thẳng đến Tống Lạc Hải, ầm một tiếng, va chạm với thần thông này, phát ra một âm thanh kinh thiên động địa.
Tống Lạc Hải kia lập tức sắc mặt biến thành tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể không tự chủ được lui ra phía sau mấy trượng, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Cơn lốc xoáy của đối phương tuy uy lực không lớn, nhưng bên trong lại ẩn chứa một đạo niệm ý cảnh, còn có quy tắc tràn ra, trong thời gian ngắn đã làm loạn tâm thần của hắn, làm cho ý cảnh suýt nữa thì tan vỡ.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo cũng làm cho hắn lập tức hồn bay phách tán! Chỉ thấy nguyên thần của Vương Lâm nâng tay lên, chỉ về phía trước! Cùng lúc đó Văn Thú của hắn lập tức kêu lên một tiếng dài.
Đột nhiên, tất cả Văn Thú ở xung quanh lập tức điên cuồng lao tới, trong nháy mắt liền chặn tất cả hướng trái phải trước sau xung quanh Tống Lạc Hải, bao vây hắn vào sâu bên trong đàn Văn Thú.
Mấy nghìn Văn Thú màu đỏ, mấy trăm Văn Thú màu lam, bọn chúng thể hiện sức mạnh của bầy đàn, giờ phút này, cho dù là Vương Lâm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy! Tiếng động ầm ầm không ngừng từ bên trong đàn Văn Thú truyền ra, còn có tiếng gào thét hoảng sợ của Tống Lạc Hải.
- Tống mỗ sai rồi, đạo hữu hạ thủ lưu tình, hạ thủ lưu tình! Tống mỗ là trưởng lão của Tịch Hồn Đạo, đạo hữu tha cho ta lần này, sau này ta nhất định sẽ báo đáp!
Thanh âm của hắn tràn đầy sự lo lắng và van xin.
Thần sắc Vương Lâm vẫn như thương, truyền ra thần niệm, Văn Thú Vương ở dưới chân hắn lại kêu lên, nhưng đàn Văn Thú này còn trở nên điên cuồng hơn trước!
Ngay lúc này, trong bát giai tinh vực, chỗ của Vô Cực Tông, nơi này có ba tu chân tinh cực lớn, đại hội được cử hành trên tu chân tinh thứ hai, đã bắt đầu được nhiều ngày.
Toàn bộ Vô Cực Môn trong cuộc so tài giữa các phân tông nghìn năm mới có một lần này cực kỳ náo nhiệt, số lượng người đến rất nhiều, vô cùng đông đảo, dày đặc toàn bộ tu chân tinh này.
Còn có một vài tu sĩ đại thần thông cùng với người của các tông phái được mời đến đây dự đại hội, khiến cho Vô Cực Tông nhộn nhịp tiếng người. Thậm chí còn có một vài người tán tu cũng tụ tập ở Vô Cực Tông để xem đại hội.
Một cái đài lớn chiếm gần một nửa tu chân tinh, đây là nơi diễn ra cuộc so tài giữa các phân tông ở Vô Cực Tông. Ở xung quanh cái đài này có vô số những bậc thang dựng lên trời, những bậc thang này là những chỗ ngồi, giờ phút này đã đầy kín toàn là tu sĩ.
Trong bốn phía đông tây nam bắc, vị trí của Quy Nguyên Tông là một khu vực nhỏ bên rìa phía bắc, so với những tông phái khác quy mô cũng phải đến trăm người, Quy Nguyên Tông chỉ có chưa đến mười người, hiển nhiên là cực kỳ hiu quạnh. Lữ Yên Phỉ yên lặng ngồi ở nơi đó, chỉ còn có mấy ngày nữa, đợi sau khi cuộc so tài của những tông phái tầng thứ tư kết thúc, sẽ đến lượt tầng thứ năm.
Những người còn lại của Quy Nguyên Tông cũng rất lo lắng, ngồi ở một bên, trong mắt lộ vẻ chán nản và đau đớn, như thể vận mệnh của Quy Nguyên Tông làm thế nào cũng không thể thay đổi được.
- Trong người ta không được khỏe, ta về trước.
Lữ Yên Phỉ đứng lên, nhẹ giọng nói, rồi rời khỏi chỗ ngồi mà Chủ Tông đã phân cho, bất chấp khiến cho nơi này lại càng lạc lõng, hiu quạnh hơn nữa.
- Đây chẳng phải là người mà danh tiếng xinh đẹp đã lan truyền khắp nơi, được xưng là đệ nhất mỹ nhân lô đỉnh trong ngũ đại tinh vực sao! Không uổng công lần này Lữ mỗ chuẩn bị không ít nguyên tinh, sau khi làm Quy Nguyên Tông của ngươi phải giải tán, người sẽ trở thần người của Tiên Âm Môn ta.
Một thanh âm lẳng lơ từ xa truyền lại.
Ngay sau đó, một nam tử trung niên toàn thân mặc áo lam mang theo một nụ cười ôn hòa chậm rãi từ trong đám người đi ra. Khi hắn xuất hiện, những người ở xung quanh nhận ra được thân phận của người này, lập tức thần sắc biến đổi, vội vàng tránh ra, khiến cho chỗ ngồi của Quy Nguyên Tông nhanh chóng trở nên rộng rãi, lại càng trở nên khó coi.
Đám người của Quy Nguyên Tông bị ánh mắt của mọi người nhìn vào, từng người sắc mặt đều tái nhợt, trầm ngâm không nói. Tôn Vân kia cắn môi dưới, dường như chảy cả máu.
Nam tử trung niên kia cũng không phải đi một mình, ở phía sau hắn còn có hai lão già tóc bạc, thần sắc lộ ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt như điện. Những người nhìn thấy cũng đều tâm thần chấn động.
- Tiên Âm Môn ở tầng thứ sáu! Nhìn bộ dạng của người này thì chắc chắn là đệ tử Lữ Anh Kiệt của tông chủ.
- Tiên Âm Môn đã liên tục nhiều lần đứng hàng thứ nhất trong tầng thứ sáu của tinh vực, được Chủ Tông rất coi trọng. Nghe đồn tại đại hội các tông phái cuối cùng của tầng tinh vực thứ tám lần này, trong ba người thuộc chỉ tiêu của Vô Cực Tông ta, thì có một người đến từ Tiên Âm Môn này.
- Nhất là Lữ Anh Kiệt này, nghe nói phương pháp tu luyện của hắn cực kỳ ác độc, thông thường cần rất nhiều lô đỉnh. Người bị hắn để ý, cho dù là tu vi cao thâm, dường như cũng không thể chạy thoát.
- Lời đồn liên quan đến Lữ Anh Kiệt này có rất nhiều, ta còn nghe nói người này cùng với Lữ trưởng lão của Vô Cực Tông ta còn có một chút liên hệ về huyết mạch… Tu vi của Lữ trưởng lão đã đạt tới Toái Niết đại viên mãn, có hắn đứng đằng sau, khó trách Lữ Anh Kiệt này lại phách lối như vậy.
Lữ Yên Phỉ dừng lại, ánh mắt lộ hàn quang, xoay người nhìn về phía nam từ mặc áo lam đang đi tới. Nam từ áo lam này tướng mạo cũng có chút anh tuấn, còn có một khí thế oai hùng.
- Quy Nguyên Tông vẫn còn chưa giải tán, và cũng sẽ không giải tán.
Thanh âm của Lữ Yên Phỉ bình tĩnh, sau khi nói xong, xoay người định rời khỏi.
Lữ Anh Kiệt kia mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Lữ đạo hữu chớ trách, về chuyện lô đỉnh, Lữ mỗ cũng chỉ nghe người ta nói, nếu có mạo phạm, xin chớ có để ý. Chẳng qua tại hạ cũng là hảo tâm, nếu Quy Nguyên Tông phải giải tán, Lữ cô nương cũng có một chỗ tốt để tới.
- Chưa nói Quy Nguyên Tông sẽ không giải tán! Cho dù có thật sự giải tán, thì Tử Đạo Tông ta cũng sẽ tiếp nhận toàn bộ người của Quy Nguyên Tông!
Tiếng nói lạnh lùng như băng truyền đến, từ một hướng khác, có một nam tử mặc áo tím từ từ đi tới. Sau khi hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Lữ Anh Kiệt một cái, nhìn về phía Lữ Yên Phỉ, ôm quyền cực kỳ khách khí nói:
- Lô mỗ tham kiến Lữ đạo hữu.
Lữ Yên Phỉ ngẩn ra.
- Lữ đạo hữu chớ suy nghĩ nhiều, Lô mỗ cùng với Lữ huynh tuy mới gặp mặt một lần, nhưng một đêm luận đạo cũng là cả đời khó quên. Việc của Quy Nguyên Tông, nếu hắn trở về, đừng nói là sẽ không giải tán, mà ngay cả trở thành phân tông đệ nhất cũng không phải là không có khả năng.
Thần sắc Lô Vân Tử lộ ra vẻ cảm khái và hồi tưởng.
- Thì ra Lô đạo hữu cũng để ý đến Quy Nguyên Tông rồi, chẳng lẽ lại muốn cùng với tại hạ tranh đoạt một phen. Chỉ là không biết Lữ huynh mà người nói kia, không biết là đang ở đâu, chẳng lẽ là nói ta hay sao.
Lữ Anh Kiệt kia mỉm cười, nhìn không ra hỉ nộ, mặc dù lời nói vẫn nhẹ nhàng như mây.
- Câm mồm! Ngươi là cái thá gì mà cũng xứng đáng nhắc tới hai chữ Lữ huynh. Nếu hắn tới đây, giết chết ngươi cũng chỉ như bóp chết một con kiến!
Lô Vân Tử cau mày, quát lên không một chút khách khí.
Những Văn Thú màu đỏ là nhóm đầu tiên phục tùng, giờ phút này thần sắc đều mang đầy sự kinh sợ, truyền ra những tiếng kêu xác nhận. Về phần những Văn Thú màu lam kia là lộ ra ánh mắt sợ sệt, nhưng dưới uy áp của Văn Thú Vương tràn ra, cũng nhanh chóng phục tùng, xoay quanh bốn phía.
Khó khăn nhất chính là hai Văn Thú màu trắng kia, hai con Văn Thú này nhìn chằm chằm Văn Thú Vương của Vương Lâm, mặc cho uy áp của Văn Thú Vương như thế nào, thần sắc cũng đều rất lạnh lùng.
Văn Thú của Vương Lâm hai mắt lộ ra hung quang, khẽ kêu lên một tiếng. Theo tiếng kêu này vang lên, ánh mắt của toàn bộ Văn Thú xung quanh ngưng tụ trên người của hai Văn Thú màu trắng kia, lộ ra vẻ hung ác.
Hai con Văn Thú màu trắng kia kêu lên một tiếng, trong đó con Văn Thú vừa mới giao chiến với Văn Thú của Vương Lâm thân mình run lên, hai mắt dần lộ ra hồng quang yêu dị, trong thời gian ngắn liên có một luồng khí tức hủy diệt từ trong thân thể phát tán ra. Trong nháy mắt, thân mình nó ầm một tiếng, hoàn toàn tan vỡ!
Sương máu tràn ra, quét ngang ra bốn phía, ngay khi việc này xảy ra, con Văn Thú màu trắng kia cũng chọn cách tự nổ mà chết, ầm một tiếng, biến thành màu văng khắp bốn phía. Chúng thà chết chứ không chịu khuất phục!
Hai con Văn Thú màu trắng này tương đương với Toái Niết tu sĩ, chúng tự nổ lập tức hình thành một lực xung kích điên cuồng, hướng về bốn phía ầm ầm quét ngang ra. Ngay khi bọn chúng tự nổ, Tống Lạc Hải nấp sau tảng đá cũng co rụt lại.
- Thời cơ đến rồi!
Sự tham lam đã bao phủ toàn bộ tâm trí hắn, nhất là chính mắt nhìn thấy trên người của Văn Thú Vương mới sinh ra đúng là có nguyên thần của tu sĩ.
Hắn nghĩ đây không phải là nguyên thần của một người xuất ra ngưng tụ, mà là một người ở trong Phong Tiên Giới này mất đi thân thể, không biết đã dùng phương pháp nào dung hợp với Văn Thú Vương này, từ đó xuất hiện một tồn tại cực kỳ đặc biệt.
Loại chuyện này trong cuộc đời đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, trong suy nghĩ của hắn. Văn Thú Vương này có thể nói chính là một tu sĩ. Khống chế Văn Thú Vương thì quá khó khăn, nhưng khống chế một nguyên thần tu sĩ dung hợp với Văn Thú Vương thì không phải là quá khó!
Vì thế, hắn quyết không bỏ qua cơ hội lần này. Nhưng mấy trăm con Văn Thú màu lam, mấy nghìn con Văn Thú màu đỏ kia, nhất là hai con Văn Thú màu trắng cũng làm cho hắn mặc dù tham niệm rất lớn, nhưng cũng không dám mạo hiểm.
Nhưng lúc này, khi chứng kiến hai con Văn Thú màu trắng kia nổ tung, hình thành một lực xung kích rất mạnh quét ngang ra, khiến cho những Văn Thú màu lam và màu đỏ này lui lại, đây chính là một cơ hội tuyệt vời. Hắn như sống trở lại!
- Nguyên thần này không mạnh, nhiều nhất cũng chỉ tới Toái Niết sơ kỳ, điều khiển nguyên thần bên trong Văn Thú Vương này, ta có thể khống chế Văn Thú Vương.
Tống Lạc Hải cắn răng, toàn thân lập tức phát ra tiếng ầm ầm. Chỉ thấy trong phút chốc, thân thể hắn ầm ầm phá tan núi đá, cả người hóa thành một tia chớp, ngay khi hai con Văn Thú màu trắng nổ tung phát ra lực xung kích, lao thẳng đến Văn Thú Vương của Vương Lâm!
Hắn nắm lấy cơ hội phải nói là cực kỳ đúng lúc, hiển nhiên trong khi tham niệm lấn át lý trí, cũng đã trải qua phân tích tính toán kỹ càng. Giờ phút này vừa mới bay ra, lập tức hai tay bấm quyết, khí tức Toái Niết điên cuồng tuôn ra, đồng thời lại có hư ảnh của nhật nguyệt biến ảo giữa hai tay, hắn thi triển, chính là thần thông mạnh nhất! Hơn nữa hắn thân là người của Tịch Hồn Đạo, đặc điểm lớn nhất của tông phái này chính là có liên quan đến hồn, đến nguyên thần. Đả thương người không đả thương thân thể, mà chuyên đả thương hồn và nguyên thần.
Lại thêm ngay khi thần thông của hắn tràn ra, Tống Lạc Hải này đột nhiên gầm lên một tiếng. Tiếng gầm này ầm ầm, bên trong lại ẩn chứa một thần thông đánh vào nguyên thần, dưới tiếng gầm này, nguyên thần sẽ bị chấn động, Vương Lâm đã sớm phát giác ra sự tồn tại của Tống Lạc Hải, nhưng không để ý đến. Giờ phút này dưới lực xung kích do Văn Thú màu trắng nổ tung, ngay khi Tống Lạc Hải hiện thân, quy tắc chi tinh trên nguyên thần của Vương Lâm lập tức lóe lên.
Ngay khi đối phương lao tới, Văn Thú của Vương Lâm lập tức lui lại phía sau, chỉ thấy trong cơn sóng xung kích hoành hành này, thân ảnh Tống Lạc Hải như cầu vồng truy kích. Nhưng ngay lúc đó, quy tắc chi tinh kia xoay tròn, khi thần thông của Tống Lạc Hải tới gần, nguyên thần Vương Lâm biến ảo hiện ra, ánh mắt lộ vẻ châm biếm, giơ tay phải lên vung về phía trước.
Trong tiếng ầm ầm, một cơn lốc xoáy do cuồng phong hóa thành đột nhiên xuất hiện, lao thẳng đến Tống Lạc Hải, ầm một tiếng, va chạm với thần thông này, phát ra một âm thanh kinh thiên động địa.
Tống Lạc Hải kia lập tức sắc mặt biến thành tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể không tự chủ được lui ra phía sau mấy trượng, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Cơn lốc xoáy của đối phương tuy uy lực không lớn, nhưng bên trong lại ẩn chứa một đạo niệm ý cảnh, còn có quy tắc tràn ra, trong thời gian ngắn đã làm loạn tâm thần của hắn, làm cho ý cảnh suýt nữa thì tan vỡ.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo cũng làm cho hắn lập tức hồn bay phách tán! Chỉ thấy nguyên thần của Vương Lâm nâng tay lên, chỉ về phía trước! Cùng lúc đó Văn Thú của hắn lập tức kêu lên một tiếng dài.
Đột nhiên, tất cả Văn Thú ở xung quanh lập tức điên cuồng lao tới, trong nháy mắt liền chặn tất cả hướng trái phải trước sau xung quanh Tống Lạc Hải, bao vây hắn vào sâu bên trong đàn Văn Thú.
Mấy nghìn Văn Thú màu đỏ, mấy trăm Văn Thú màu lam, bọn chúng thể hiện sức mạnh của bầy đàn, giờ phút này, cho dù là Vương Lâm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy! Tiếng động ầm ầm không ngừng từ bên trong đàn Văn Thú truyền ra, còn có tiếng gào thét hoảng sợ của Tống Lạc Hải.
- Tống mỗ sai rồi, đạo hữu hạ thủ lưu tình, hạ thủ lưu tình! Tống mỗ là trưởng lão của Tịch Hồn Đạo, đạo hữu tha cho ta lần này, sau này ta nhất định sẽ báo đáp!
Thanh âm của hắn tràn đầy sự lo lắng và van xin.
Thần sắc Vương Lâm vẫn như thương, truyền ra thần niệm, Văn Thú Vương ở dưới chân hắn lại kêu lên, nhưng đàn Văn Thú này còn trở nên điên cuồng hơn trước!
Ngay lúc này, trong bát giai tinh vực, chỗ của Vô Cực Tông, nơi này có ba tu chân tinh cực lớn, đại hội được cử hành trên tu chân tinh thứ hai, đã bắt đầu được nhiều ngày.
Toàn bộ Vô Cực Môn trong cuộc so tài giữa các phân tông nghìn năm mới có một lần này cực kỳ náo nhiệt, số lượng người đến rất nhiều, vô cùng đông đảo, dày đặc toàn bộ tu chân tinh này.
Còn có một vài tu sĩ đại thần thông cùng với người của các tông phái được mời đến đây dự đại hội, khiến cho Vô Cực Tông nhộn nhịp tiếng người. Thậm chí còn có một vài người tán tu cũng tụ tập ở Vô Cực Tông để xem đại hội.
Một cái đài lớn chiếm gần một nửa tu chân tinh, đây là nơi diễn ra cuộc so tài giữa các phân tông ở Vô Cực Tông. Ở xung quanh cái đài này có vô số những bậc thang dựng lên trời, những bậc thang này là những chỗ ngồi, giờ phút này đã đầy kín toàn là tu sĩ.
Trong bốn phía đông tây nam bắc, vị trí của Quy Nguyên Tông là một khu vực nhỏ bên rìa phía bắc, so với những tông phái khác quy mô cũng phải đến trăm người, Quy Nguyên Tông chỉ có chưa đến mười người, hiển nhiên là cực kỳ hiu quạnh. Lữ Yên Phỉ yên lặng ngồi ở nơi đó, chỉ còn có mấy ngày nữa, đợi sau khi cuộc so tài của những tông phái tầng thứ tư kết thúc, sẽ đến lượt tầng thứ năm.
Những người còn lại của Quy Nguyên Tông cũng rất lo lắng, ngồi ở một bên, trong mắt lộ vẻ chán nản và đau đớn, như thể vận mệnh của Quy Nguyên Tông làm thế nào cũng không thể thay đổi được.
- Trong người ta không được khỏe, ta về trước.
Lữ Yên Phỉ đứng lên, nhẹ giọng nói, rồi rời khỏi chỗ ngồi mà Chủ Tông đã phân cho, bất chấp khiến cho nơi này lại càng lạc lõng, hiu quạnh hơn nữa.
- Đây chẳng phải là người mà danh tiếng xinh đẹp đã lan truyền khắp nơi, được xưng là đệ nhất mỹ nhân lô đỉnh trong ngũ đại tinh vực sao! Không uổng công lần này Lữ mỗ chuẩn bị không ít nguyên tinh, sau khi làm Quy Nguyên Tông của ngươi phải giải tán, người sẽ trở thần người của Tiên Âm Môn ta.
Một thanh âm lẳng lơ từ xa truyền lại.
Ngay sau đó, một nam tử trung niên toàn thân mặc áo lam mang theo một nụ cười ôn hòa chậm rãi từ trong đám người đi ra. Khi hắn xuất hiện, những người ở xung quanh nhận ra được thân phận của người này, lập tức thần sắc biến đổi, vội vàng tránh ra, khiến cho chỗ ngồi của Quy Nguyên Tông nhanh chóng trở nên rộng rãi, lại càng trở nên khó coi.
Đám người của Quy Nguyên Tông bị ánh mắt của mọi người nhìn vào, từng người sắc mặt đều tái nhợt, trầm ngâm không nói. Tôn Vân kia cắn môi dưới, dường như chảy cả máu.
Nam tử trung niên kia cũng không phải đi một mình, ở phía sau hắn còn có hai lão già tóc bạc, thần sắc lộ ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt như điện. Những người nhìn thấy cũng đều tâm thần chấn động.
- Tiên Âm Môn ở tầng thứ sáu! Nhìn bộ dạng của người này thì chắc chắn là đệ tử Lữ Anh Kiệt của tông chủ.
- Tiên Âm Môn đã liên tục nhiều lần đứng hàng thứ nhất trong tầng thứ sáu của tinh vực, được Chủ Tông rất coi trọng. Nghe đồn tại đại hội các tông phái cuối cùng của tầng tinh vực thứ tám lần này, trong ba người thuộc chỉ tiêu của Vô Cực Tông ta, thì có một người đến từ Tiên Âm Môn này.
- Nhất là Lữ Anh Kiệt này, nghe nói phương pháp tu luyện của hắn cực kỳ ác độc, thông thường cần rất nhiều lô đỉnh. Người bị hắn để ý, cho dù là tu vi cao thâm, dường như cũng không thể chạy thoát.
- Lời đồn liên quan đến Lữ Anh Kiệt này có rất nhiều, ta còn nghe nói người này cùng với Lữ trưởng lão của Vô Cực Tông ta còn có một chút liên hệ về huyết mạch… Tu vi của Lữ trưởng lão đã đạt tới Toái Niết đại viên mãn, có hắn đứng đằng sau, khó trách Lữ Anh Kiệt này lại phách lối như vậy.
Lữ Yên Phỉ dừng lại, ánh mắt lộ hàn quang, xoay người nhìn về phía nam từ mặc áo lam đang đi tới. Nam từ áo lam này tướng mạo cũng có chút anh tuấn, còn có một khí thế oai hùng.
- Quy Nguyên Tông vẫn còn chưa giải tán, và cũng sẽ không giải tán.
Thanh âm của Lữ Yên Phỉ bình tĩnh, sau khi nói xong, xoay người định rời khỏi.
Lữ Anh Kiệt kia mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Lữ đạo hữu chớ trách, về chuyện lô đỉnh, Lữ mỗ cũng chỉ nghe người ta nói, nếu có mạo phạm, xin chớ có để ý. Chẳng qua tại hạ cũng là hảo tâm, nếu Quy Nguyên Tông phải giải tán, Lữ cô nương cũng có một chỗ tốt để tới.
- Chưa nói Quy Nguyên Tông sẽ không giải tán! Cho dù có thật sự giải tán, thì Tử Đạo Tông ta cũng sẽ tiếp nhận toàn bộ người của Quy Nguyên Tông!
Tiếng nói lạnh lùng như băng truyền đến, từ một hướng khác, có một nam tử mặc áo tím từ từ đi tới. Sau khi hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Lữ Anh Kiệt một cái, nhìn về phía Lữ Yên Phỉ, ôm quyền cực kỳ khách khí nói:
- Lô mỗ tham kiến Lữ đạo hữu.
Lữ Yên Phỉ ngẩn ra.
- Lữ đạo hữu chớ suy nghĩ nhiều, Lô mỗ cùng với Lữ huynh tuy mới gặp mặt một lần, nhưng một đêm luận đạo cũng là cả đời khó quên. Việc của Quy Nguyên Tông, nếu hắn trở về, đừng nói là sẽ không giải tán, mà ngay cả trở thành phân tông đệ nhất cũng không phải là không có khả năng.
Thần sắc Lô Vân Tử lộ ra vẻ cảm khái và hồi tưởng.
- Thì ra Lô đạo hữu cũng để ý đến Quy Nguyên Tông rồi, chẳng lẽ lại muốn cùng với tại hạ tranh đoạt một phen. Chỉ là không biết Lữ huynh mà người nói kia, không biết là đang ở đâu, chẳng lẽ là nói ta hay sao.
Lữ Anh Kiệt kia mỉm cười, nhìn không ra hỉ nộ, mặc dù lời nói vẫn nhẹ nhàng như mây.
- Câm mồm! Ngươi là cái thá gì mà cũng xứng đáng nhắc tới hai chữ Lữ huynh. Nếu hắn tới đây, giết chết ngươi cũng chỉ như bóp chết một con kiến!
Lô Vân Tử cau mày, quát lên không một chút khách khí.
/2085
|