Hông Trần Điện nằm tại phía bắc Thiên Ngân ngoại viện, chiếm diện tích hơn trăm trượng. Đây là một kiến trúc toàn bộ được xây bằng đá màu xám tro. Từ trên những phiến đá này, mơ hồ có thể nhìn thấy những vết rạn nứt mơ hồ, cùng với đó là một vài vết máu tươi lấm tấm đã khô. Toàn bộ đại điện đem đến cho con người ta cảm giác uy nghiêm cổ kính, nhưng cũng không kém phần lạnh lùng tàn khốc, trái ngược hẳn với cái tên gọi Hồng Trần của nó.
Lúc hai người Lý Phàm bước vào Hồng Trần Điện, bên trong đã có hai nam một nữ đứng chờ. Hai người nam này Lý Phàm cũng biết, chính là tân sinh học viên giống như bọn hắn, chỉ là Lý Phàm cũng không quen thuộc lắm. Mà vị nữ nhân duy nhất kia lại là một cô gái tuổi tầm mười bảy mười tám, gương mặt thanh tú, vóc người yểu điệu, là một mỹ nhân tiêu chuẩn. Chỉ là xem bộ dáng khí độ ung dung không sợ hãi của nàng, chắc hẳn là một lão học viên. Cuối cùng ánh mắt Lý Phàm nhìn lên vị trí thượng tọa phía trong điện, nơi đó trên một vương tọa bằng đá màu xám trắng, một trung niên nam tử gầy gò mặc bạch bào đang điềm nhiên nhắm mắt tĩnh tọa.
Vừa thấy hai người Lý Phàm bước vào, trung niên nam tử này mới chầm chậm mở mắt, quét qua hai người một lượt cuối cùng thờ ơ mở miệng:
"Người đã tới đủ, cũng nên công bố nhiệm vụ lần này rồi."
Tiếng nói của hắn vừa dứt, chỉ tháy từ trên người một đoàn hào quang màu hồng bay ra, khi tới trước mặt năm người thì đã biến thành một tấm phù chiếu màu hồng nhạt.
Phía trên phù chiếu, ngoài tên của hai người Lý Phàm và Vũ Thanh Phong ra còn có thêm tên của ba người kia nữa. Phía dưới, là nội dung của nhiệm vụ lần này của họ.
"Cách đây nửa tháng vùng trung bộ Lạc Nhật Sâm Lâm có tin đồn yêu thú hoành hành, từ trong rừng chui ra tàn hại bách tính khắp trăm dặm xung quanh. Nay học viện yêu cầu năm người kể trên lập tức thu dọn hành lý, nội trong ngày phải khởi hành tiến về Lạc Nhật Sâm Lâm, hỗ trợ dân chúng bản địa đánh lui yêu thú."
"Lạc Nhật Sâm Lâm sao?"
Lý Phàm đọc qua dòng nhiệm vụ phía trên không khỏi thất thần một chút. Xa cách mấy năm, cuối cùng cũng có dịp trở về nơi này rồi ư?
Lại nói trung niên nam tử đợi cho mọi người đọc hết nội dung trên phù chiếu xong, hắn khẽ phất tay một cái, phù chiếu liền biến thành điểm điểm hồng quang tiêu tán đi hết. Mà trung niên nam tử lúc này mới tiếp tục mở miệng:
"Nhiệm vụ lần này nói chung là không có gì quá nguy hiểm. Chẳng qua sâu trong Lạc Nhật Sâm Lâm vẫn còn tồn tại một vài thứ vượt ngoài khả năng của các ngươi. Vì vậy để bảo đảm an toàn, lần này học viện sẽ cử thêm một lão học viên đi cùng với bốn tên tân sinh các ngươi. Phương Linh, tự giới thiệu với bọn chúng một chút đi."
Trung niên nam tử vừa dứt lời, nữ tử xinh đẹp liền tiến lên một bước, đối diện với năm người Lý Phàm. Nàng khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn ra, cười hì hì nói:
"Chào các tiểu sư đệ, ta là Phương Linh, là ngoại viện đệ tử của học viện đã hơn ba năm. Tu vi hiện giờ là tầng thứ chín Huyền Võ Biến - Phi Nhân Cảnh. Lần này sẽ do ta dẫn đội các ngươi đi làm nhiệm vụ, sao, ai còn có ý kiến gì không?"
Đám người Lý Phàm vẻ mặt quái dị nhìn nhau. Bị một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi gọi bằng sư đệ tất nhiên không dễ chịu gì. Chẳng qua tu vi Phi Nhân Cảnh của nàng là hàng thật giá thật, bốn người cũng không ai dám mở miệng phản đối đành bắt đắc dĩ hướng tiểu cổ nương này cung tay vái một vái, cao giọng hô:
"Thâm kiến Phương sư tỷ."
"Tốt, như vậy mới tốt. Được rồi thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên chuẩn bị lên đường là vừa."
Tiểu cô nương này dường như rất thích ý khi được người khác kêu một tiếng sư tỷ, vẻ mặt tươi cười hướng bốn người vung tay nói. Theo sau năm người lần lượt ra khỏi Hồng Trần Điện, hướng tới một khu đất trống bên ngoài đi tới.
Đến nơi, Phương Linh khẽ vung tay lên, từ trong giới chỉ lấy ra một chiếc tiểu thuyền nhỏ xinh màu hồng phấn.
Nàng hơi dụng lực, tiểu thuyền liền nhẹ nhàng bay lên, theo sau trong ánh mắt của mọi người nhanh chóng biến thành một chiếc thuyền lớn hơn năm trượng.
"Lên thôi!"
Phương Linh hô một tiếng, dưới chân khẽ điểm dẫn đầu nhảy lên tiểu thuyền. Mà đám người Lý Phàm đối với cái loại nguyên bảo phi hành này cũng không xa lạ gì nữa, sau khi nhìn nhau một chút đều lần lượt lên thuyền.
Đợi sau khi tất cả đã lên hết xong, Phương Linh hai tay chụm lại bắt thành một ấn quyết cổ quái, miệng quát nhẹ:
"Đi!"
Dưới khẩu lệnh của nàng, chiếc thuyền nhanh chóng lao đi, không lâu sau đã biến thành một đoàn hồng quang biến mất nơi chân trời.
Những ngày tiếp sau đó, ngoài thời gian dừng lại để Phương Linh khôi phục nguyên lực trên cơ thể, tiểu thuyền hầu như đều cấp tốc phóng đi. Trên sàn thuyền mọi người đều tự phân ra một chỗ ngồi xếp bằng, tự thân tiếp tục tu luyện.
Chỉ có hai người là ngoại lệ!
Vũ Thanh Phong tên tiểu tử này không biết giở trò mưu mẹo gì, chỉ đến ngày thứ hai sau khi thuyền bay đi đã làm thân được với Phương Linh, theo sau suốt một đoạn đường chị chị em em vô cùng thân thiết.
Mà mấy người Lý Phàm đối với việc này cũng chỉ còn biết cười khổ không thôi. Nhất là hai tên tân sinh kia còn giơ ngón tay cái lên với Vũ Thanh Phong, ra chiều vô cùng bội phục.
Tên tiểu tử này thấy thế lại càng đắc ý, mỗi ngày đều không kiêng nể gì quấn lấy Phương Linh, tán gẫu đủ thứ trên trời dưới biển. Cứ như vậy, năm ngày nhanh chóng trôi qua.
Lúc hai người Lý Phàm bước vào Hồng Trần Điện, bên trong đã có hai nam một nữ đứng chờ. Hai người nam này Lý Phàm cũng biết, chính là tân sinh học viên giống như bọn hắn, chỉ là Lý Phàm cũng không quen thuộc lắm. Mà vị nữ nhân duy nhất kia lại là một cô gái tuổi tầm mười bảy mười tám, gương mặt thanh tú, vóc người yểu điệu, là một mỹ nhân tiêu chuẩn. Chỉ là xem bộ dáng khí độ ung dung không sợ hãi của nàng, chắc hẳn là một lão học viên. Cuối cùng ánh mắt Lý Phàm nhìn lên vị trí thượng tọa phía trong điện, nơi đó trên một vương tọa bằng đá màu xám trắng, một trung niên nam tử gầy gò mặc bạch bào đang điềm nhiên nhắm mắt tĩnh tọa.
Vừa thấy hai người Lý Phàm bước vào, trung niên nam tử này mới chầm chậm mở mắt, quét qua hai người một lượt cuối cùng thờ ơ mở miệng:
"Người đã tới đủ, cũng nên công bố nhiệm vụ lần này rồi."
Tiếng nói của hắn vừa dứt, chỉ tháy từ trên người một đoàn hào quang màu hồng bay ra, khi tới trước mặt năm người thì đã biến thành một tấm phù chiếu màu hồng nhạt.
Phía trên phù chiếu, ngoài tên của hai người Lý Phàm và Vũ Thanh Phong ra còn có thêm tên của ba người kia nữa. Phía dưới, là nội dung của nhiệm vụ lần này của họ.
"Cách đây nửa tháng vùng trung bộ Lạc Nhật Sâm Lâm có tin đồn yêu thú hoành hành, từ trong rừng chui ra tàn hại bách tính khắp trăm dặm xung quanh. Nay học viện yêu cầu năm người kể trên lập tức thu dọn hành lý, nội trong ngày phải khởi hành tiến về Lạc Nhật Sâm Lâm, hỗ trợ dân chúng bản địa đánh lui yêu thú."
"Lạc Nhật Sâm Lâm sao?"
Lý Phàm đọc qua dòng nhiệm vụ phía trên không khỏi thất thần một chút. Xa cách mấy năm, cuối cùng cũng có dịp trở về nơi này rồi ư?
Lại nói trung niên nam tử đợi cho mọi người đọc hết nội dung trên phù chiếu xong, hắn khẽ phất tay một cái, phù chiếu liền biến thành điểm điểm hồng quang tiêu tán đi hết. Mà trung niên nam tử lúc này mới tiếp tục mở miệng:
"Nhiệm vụ lần này nói chung là không có gì quá nguy hiểm. Chẳng qua sâu trong Lạc Nhật Sâm Lâm vẫn còn tồn tại một vài thứ vượt ngoài khả năng của các ngươi. Vì vậy để bảo đảm an toàn, lần này học viện sẽ cử thêm một lão học viên đi cùng với bốn tên tân sinh các ngươi. Phương Linh, tự giới thiệu với bọn chúng một chút đi."
Trung niên nam tử vừa dứt lời, nữ tử xinh đẹp liền tiến lên một bước, đối diện với năm người Lý Phàm. Nàng khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn ra, cười hì hì nói:
"Chào các tiểu sư đệ, ta là Phương Linh, là ngoại viện đệ tử của học viện đã hơn ba năm. Tu vi hiện giờ là tầng thứ chín Huyền Võ Biến - Phi Nhân Cảnh. Lần này sẽ do ta dẫn đội các ngươi đi làm nhiệm vụ, sao, ai còn có ý kiến gì không?"
Đám người Lý Phàm vẻ mặt quái dị nhìn nhau. Bị một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi gọi bằng sư đệ tất nhiên không dễ chịu gì. Chẳng qua tu vi Phi Nhân Cảnh của nàng là hàng thật giá thật, bốn người cũng không ai dám mở miệng phản đối đành bắt đắc dĩ hướng tiểu cổ nương này cung tay vái một vái, cao giọng hô:
"Thâm kiến Phương sư tỷ."
"Tốt, như vậy mới tốt. Được rồi thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên chuẩn bị lên đường là vừa."
Tiểu cô nương này dường như rất thích ý khi được người khác kêu một tiếng sư tỷ, vẻ mặt tươi cười hướng bốn người vung tay nói. Theo sau năm người lần lượt ra khỏi Hồng Trần Điện, hướng tới một khu đất trống bên ngoài đi tới.
Đến nơi, Phương Linh khẽ vung tay lên, từ trong giới chỉ lấy ra một chiếc tiểu thuyền nhỏ xinh màu hồng phấn.
Nàng hơi dụng lực, tiểu thuyền liền nhẹ nhàng bay lên, theo sau trong ánh mắt của mọi người nhanh chóng biến thành một chiếc thuyền lớn hơn năm trượng.
"Lên thôi!"
Phương Linh hô một tiếng, dưới chân khẽ điểm dẫn đầu nhảy lên tiểu thuyền. Mà đám người Lý Phàm đối với cái loại nguyên bảo phi hành này cũng không xa lạ gì nữa, sau khi nhìn nhau một chút đều lần lượt lên thuyền.
Đợi sau khi tất cả đã lên hết xong, Phương Linh hai tay chụm lại bắt thành một ấn quyết cổ quái, miệng quát nhẹ:
"Đi!"
Dưới khẩu lệnh của nàng, chiếc thuyền nhanh chóng lao đi, không lâu sau đã biến thành một đoàn hồng quang biến mất nơi chân trời.
Những ngày tiếp sau đó, ngoài thời gian dừng lại để Phương Linh khôi phục nguyên lực trên cơ thể, tiểu thuyền hầu như đều cấp tốc phóng đi. Trên sàn thuyền mọi người đều tự phân ra một chỗ ngồi xếp bằng, tự thân tiếp tục tu luyện.
Chỉ có hai người là ngoại lệ!
Vũ Thanh Phong tên tiểu tử này không biết giở trò mưu mẹo gì, chỉ đến ngày thứ hai sau khi thuyền bay đi đã làm thân được với Phương Linh, theo sau suốt một đoạn đường chị chị em em vô cùng thân thiết.
Mà mấy người Lý Phàm đối với việc này cũng chỉ còn biết cười khổ không thôi. Nhất là hai tên tân sinh kia còn giơ ngón tay cái lên với Vũ Thanh Phong, ra chiều vô cùng bội phục.
Tên tiểu tử này thấy thế lại càng đắc ý, mỗi ngày đều không kiêng nể gì quấn lấy Phương Linh, tán gẫu đủ thứ trên trời dưới biển. Cứ như vậy, năm ngày nhanh chóng trôi qua.
/115
|