Trong một giới diện, khắp nơi đều là núi lửa phun trào, dung nham loang lổ khắp mặt đất. Bầu trời bởi vì khói và bụi mà trở nên u ám nặng nề, mang đến cho con người một cảm giác nặng nề đến cùng cực, giống như bản thân đang ở trong một cái lò luyện thiên địa, nhìn bản thân đang từ từ bị luyện hóa thành tro tàn mà vô lực phản kháng.
Trên tầng không một ngọn núi lửa, một nhóm bốn người ba nam một nữ đang lẳng lặng huyền phù, nhìn tình cảnh tận thế trước mắt.
"Đây đã là tầng thứ tám mươi hai của Càn Khôn Tháp, Phần Thiên Giới rồi."
Vị tử y thanh niên người của Phong Lôi Các, Phong Tà âm trầm lên tiếng.
"Đúng vậy! Chúng ta một đường chém giết tới đây, tuy dựa vào năng lực của Tinh Thần Biến cao thủ mà không cần thực hiện nhiệm vụ của Càn Khôn Tháp, có thể trực tiếp phá giới đến tầng cao hơn, nhưng mà đồng dạng cũng nguy hiểm hơn rất nhiều."
Đại hán mặc áo da thú của Xích Thổ Môn gật đầu tiếp lời.
"Hừ! Tầng tám mươi mốt vừa rồi là Vạn Phong giới, chúng ta còn gặp cả Thiên Niên Phong Linh, ngang với Xuất Thần Cảnh, hơn nữa không phải chỉ một con mà là cả bầy a. Nếu không nhanh chân phá giới mà chạy, e rằng đã phải bất hạnh ngã xuống rồi. Cái Càn Khôn Tháp này càng ngày càng quỷ dị. Cứ theo đà này mà tính muốn tiến tới tầng thứ chín mươi chín, nếu không trải qua Thiên Phạt Chi Kiếp, ngưng tụ thành Bản Mệnh Pháp Thân là tuyệt đối không thể a."
Đang đứng một bên thanh niên âm nhu của Thủy Huyền Môn Nguyễn Phi cũng một bộ tức giận nói. Trên đoạn đường đi này, mấy người bọn họ trải qua vô số hung hiểm, bản thân hắn cũng ăn phải thiệt thòi không nhỏ.
Tử y thanh niên đối với lời này cũng không phản đối gì, trong mắt mang theo một vẻ lo lắng, hướng tới nữ tử như thần nữ đứng bên cạnh, khách khí hỏi:
"Không biết Dĩ Uyên cô nương nghĩ thế nào? Trong bốn người chúng ta cảnh giới của nàng là cao nhất, nếu nàng có thể đưa ra được một sách lược hợp lý chúng ta nhất định sẽ theo a."
Lý Dĩ Uyên cũng không nhìn tới tử y thanh niên, ánh mắt thủy chung vẫn đặt tại một ngọn núi lửa cao hơn vạn trượng phía xa, một lúc lâu sau mới hờ hững đáp lại:
"Chúng ta là những người đầu tiên tiến vào nơi này, một thời gian nữa chắc chắn sẽ có người của những môn phái khác, hoặc cùng tông môn tiến tới. Vì vậy bây giờ có hai sự lựa chọn, thứ nhất là ở tại đây chờ những người phía sau tiến tới. Nhưng người tới có phải là cùng môn phái với mình hay không, điều này phải trông vào vận khí rồi."
Nghe thấy Lý Dĩ Uyên nói vậy, ba người còn lại cũng không khỏi phải lâm vào trầm tư. Đúng như nàng nói, người tới nếu là cùng tông môn với mình thì tốt, còn nếu không thì cái ưu thế mà mấy người bọn họ tiến vào trước cũng không còn lại chút gì a. Mà chưa nói tới những môn phái khác, chỉ tính riêng bốn người ở đây đều thuộc về bốn tông môn khác nhau rồi, nên cơ hội mà gặp người cùng tông tiến tới, cũng rất thấp a.
"Vậy còn lựa chọn thứ hai thì sao?"
Thanh niên hắc y không nhịn được phải lên tiếng hỏi.
"Lựa chọn thứ hai, là chúng ta một lần nữa kiên trì tiến lên phía trước, cho đến khi vượt qua cả chín mươi chín tâng mới thôi."
Lý Dĩ Uyên bình tĩnh nói, sau đó ánh mắt nàng mang theo một tia sắc lạnh nhìn vào ngọn núi lửa cao vạn trượng nơi xa, trầm giọng tiếp lời:
"Nhưng thực ra chúng ta chỉ có một sự lựa chọn mà thôi. Bởi vì thứ ở bên trong ngọn núi kia, xem ra đã thức tỉnh rồi."
"Cái gì!"
Nghe thấy lời nói của Lý Dĩ Uyên, ba người còn lại thất thanh hô lên.
Oanh long long...!
Mà bọn hắn vừa dứt lời, hàng loạt tiếng nổ kinh thiên động địa đồng loạt vang lên, theo sau đó chỉ thấy từ ngọn núi lửa vạn trượng kia, toàn thân nó nhanh chóng nứt vỡ ra. Theo sau một tiếng gầm vang dội, một cái đại thủ hoàn toàn do dung nham tạo thành lớn đến mấy trăm trượng, đang chầm chậm từ trong lòng núi vươn ra. Mà mục tiêu của nó, chính là hướng tới phía bốn người bên này đánh tới...
* * *
Trong một giới diện ăm khí lượn lờ, khắp không gian là mây đen bao phủ, quỷ khiếu chói tai, trên một ngôi cổ mộ, sau một trận không gian dao động, một thân ảnh từ từ hiện ra.
Người này sau khi hiện thân cả người như không có sức lực đổ sập xuống nên đất. Từ trên mình hắn quần áo hầu như đã rách toạc, để lộ ra thân thể với những vết thương dày đặc. Mà trong lồng ngực người này, một cái đầu tiểu lang nho nhỏ thò ra ngoài, bất an nhìn hoành cảnh chung quanh, trên bộ lông tuyết bạch của nó, cũng có máu tươi loang lổ một số chỗ.
Hộc hộc...!
Lý Phàm kịch liệt ho khan mấy tiếng, từ miệng phun ra một ngụm máu tươi, theo sau hắn cố gắng dùng hai tay chống đỡ cơ thể, cả người ngồi lên tựa vào bia mộ phía sau lưng mà dồn dập hít thở.
Trên khuôn mặt hắn lúc này, là từng vết máu tươi đã khô đông lại thành một màu nâu xin, nhưng mà hai mắt của hắn, dường như lại càng thâm thúy hơn trước kia, lờ mờ để lộ ra một tia sát khí như có như không.
"Thật là may mắn, vậy mà còn có thể vượt qua... khốn kiếp."
Nghĩ về hoàn cảnh vừa tự thân trải qua, Lý Phàm không khỏi thờ dài một hơi, theo sau thấp giọng mắng.
Lúc trước bản thân hắn bước vào tầng hai của Càn Khôn Tháp là Độc Vụ Giới, sau khi biểu hiện ra chiến lực siêu việt Tông Sư, hắn được một tổ đội gồm hơn mười tên Tiên Thiên Cường giả thu nạp, mà thủ lĩnh, là một tên Thần Lực cao thủ. Theo sau, bọn hắn bắt đầu đi săn tìm Huyền Lân Ma Mãng. Mà trải qua mấy hồi chiến đấu căng thẳng, cuối cùng cũng thu thập được đủ số lượng mật rắn, mà tên đoàn trưởng kia, cũng không làm cái chuyện qua cầu rút ván, chia đều cho mọi người. Nhưng mà khi bọn hắn tiến về Sinh Chi Môn, giữa đường không ngờ lại gặp phải sự phục kích của ba tên Thần Lực cường giả. mà sau một hồi ác đấu, tên đoàn trường bị hai tên Thần Lực cường giả vây công mà vẫn lạc, còn nhóm người Lý Phàm, cũng bị tên Thần Lực cường giả còn lại đồ sát hơn một nửa, mỗi người đều điên cuồng chạy trốn.
Mà bản thân Lý Phàm hắn cũng là may măn, sau khi bỏ chạy qua hơn nửa ngày cũng tìm cách đầu nhập vào được Sinh Chi Môn. Theo sau hắn tiếp tục vượt qua các tầng tiếp theo. Nhưng Càn Khôn Tháp này càng ngày càng hung hiểm, bản thân hắn không dưới năm lần suýt chút nữa đã ngã xuống, mà có một lần gặp phải một con yêu thú cấp sáu Tàn Dạ Yêu Lang, Lý Phàm gần như đã triệt để tuyệt vọng. nếu không phải lần đó tiểu Bạch bên người tự nhiên phát uy, gầm lên với con yêu lang kia mấy tiếng đem nó thần kì đuổi đi, thì Lý Phàm hắn hiện giờ đã táng thân trong bụng sói rồi.
Mà Lý Phàm tuy đối với chuyện này rất kinh ngạc nhưng cũng không có thời gian để suy ngẫm nhiều, theo sau lại bắt đầu vượt tháp. Cho đến tầng tháp lúc nãy hắn tiến tới là tầng thứ mười hai, là một thế giới toàn là nước, được gọi là Giao Hải Giới, bên trong không ngờ có rất nhiều giao long, yếu nhất cũng phải từ cấp ba trở nên, mà mạnh nhất, Lý Phàm từng chính mắt nhìn thấy một tên Phi Nhân Cảnh cường giả đạp bộ hư không chiến đấu với một đầu Huyết Sắc Giao Long, theo sau bị nó một ngụm cắn nát đầu.
Mà lần này hắn cũng là trong lúc sinh tử nguy nan mà may mắn vượt qua, cuối cùng cũng tới được cái giới diện này, tầng mười ba.
"Lại là cái chốn quỷ quái nào đây? Đừng nói với ta là địa ngục đấy a."
Nhìn hoàn cảnh âm khí lượn lờ, quỷ khóc sói tru trước mặt, Lý Phàm không khỏi cười khổ chua xót nghĩ. Theo sau hắn cũng là bất kể nguy hiểm gì nữa, hai mắt nhắm lại, lấy ra một đống yêu đan bắt đầu hấp thu khôi phục nguyên lực vốn đã trống rỗng trong người. Hiện giờ trong người không còn một chút nguyên lực nào cả, gặp phải cái sự tình nguy hiểm gì chắc chắn là chết, mà ở đây lúc này tuy không biết có cái gì bất thường không, nhưng theo kinh nghiệm của Lý Phàm, trước khi cái mặt ánh sáng kia đưa ra nhiệm vụ, dù có nguy hiểm thì cũng không phải rất đáng sợ, đây xem ra là thời gian cho những người nhập tháp khôi phục sức lực.
Cứ như vậy, Lý Phàm yên lặng ngồi xếp bằng, hấp thu yêu đan khôi phục nguyên lực, mà tiểu Bạch trên người hắn, cũng là đem yêu đan trước mặt từng viên tươi sống nuốt vào, nó đồng dạng cũng bị thương không nhẹ a.
Hai ngày sau, chấn động quen thuộc từ không gian truyền lại làm hai mắt Lý Phàm từ từ mở ra. Mà sau khi gương mặt khổng lồ kia hiện thân, một giọng nói cũng vang vọng vào trong tai hắn:
"Đã đủ một trăm người tiến nhập Ngạ Quỷ Giới, Sinh Chi Môn đã được mở ra. Mười người đầu tiên lấy đủ hai mươi tư viên quỷ đan của hai mươi tư loài ngạ quỷ, tiến nhập Sinh Chi Môn sẽ được truyền tống đi, những người còn lại... chết."
Nghe được lời nói này của gương mặt khổng lồ, sắc mặt Lý Phàm cũng là biến đổi lớn, hắn từ từ đứng dậy, kinh sợ nhìn vào không gian bao phủ âm khí xung quanh.
"Lần này... phiền toái lớn rồi."
Trên tầng không một ngọn núi lửa, một nhóm bốn người ba nam một nữ đang lẳng lặng huyền phù, nhìn tình cảnh tận thế trước mắt.
"Đây đã là tầng thứ tám mươi hai của Càn Khôn Tháp, Phần Thiên Giới rồi."
Vị tử y thanh niên người của Phong Lôi Các, Phong Tà âm trầm lên tiếng.
"Đúng vậy! Chúng ta một đường chém giết tới đây, tuy dựa vào năng lực của Tinh Thần Biến cao thủ mà không cần thực hiện nhiệm vụ của Càn Khôn Tháp, có thể trực tiếp phá giới đến tầng cao hơn, nhưng mà đồng dạng cũng nguy hiểm hơn rất nhiều."
Đại hán mặc áo da thú của Xích Thổ Môn gật đầu tiếp lời.
"Hừ! Tầng tám mươi mốt vừa rồi là Vạn Phong giới, chúng ta còn gặp cả Thiên Niên Phong Linh, ngang với Xuất Thần Cảnh, hơn nữa không phải chỉ một con mà là cả bầy a. Nếu không nhanh chân phá giới mà chạy, e rằng đã phải bất hạnh ngã xuống rồi. Cái Càn Khôn Tháp này càng ngày càng quỷ dị. Cứ theo đà này mà tính muốn tiến tới tầng thứ chín mươi chín, nếu không trải qua Thiên Phạt Chi Kiếp, ngưng tụ thành Bản Mệnh Pháp Thân là tuyệt đối không thể a."
Đang đứng một bên thanh niên âm nhu của Thủy Huyền Môn Nguyễn Phi cũng một bộ tức giận nói. Trên đoạn đường đi này, mấy người bọn họ trải qua vô số hung hiểm, bản thân hắn cũng ăn phải thiệt thòi không nhỏ.
Tử y thanh niên đối với lời này cũng không phản đối gì, trong mắt mang theo một vẻ lo lắng, hướng tới nữ tử như thần nữ đứng bên cạnh, khách khí hỏi:
"Không biết Dĩ Uyên cô nương nghĩ thế nào? Trong bốn người chúng ta cảnh giới của nàng là cao nhất, nếu nàng có thể đưa ra được một sách lược hợp lý chúng ta nhất định sẽ theo a."
Lý Dĩ Uyên cũng không nhìn tới tử y thanh niên, ánh mắt thủy chung vẫn đặt tại một ngọn núi lửa cao hơn vạn trượng phía xa, một lúc lâu sau mới hờ hững đáp lại:
"Chúng ta là những người đầu tiên tiến vào nơi này, một thời gian nữa chắc chắn sẽ có người của những môn phái khác, hoặc cùng tông môn tiến tới. Vì vậy bây giờ có hai sự lựa chọn, thứ nhất là ở tại đây chờ những người phía sau tiến tới. Nhưng người tới có phải là cùng môn phái với mình hay không, điều này phải trông vào vận khí rồi."
Nghe thấy Lý Dĩ Uyên nói vậy, ba người còn lại cũng không khỏi phải lâm vào trầm tư. Đúng như nàng nói, người tới nếu là cùng tông môn với mình thì tốt, còn nếu không thì cái ưu thế mà mấy người bọn họ tiến vào trước cũng không còn lại chút gì a. Mà chưa nói tới những môn phái khác, chỉ tính riêng bốn người ở đây đều thuộc về bốn tông môn khác nhau rồi, nên cơ hội mà gặp người cùng tông tiến tới, cũng rất thấp a.
"Vậy còn lựa chọn thứ hai thì sao?"
Thanh niên hắc y không nhịn được phải lên tiếng hỏi.
"Lựa chọn thứ hai, là chúng ta một lần nữa kiên trì tiến lên phía trước, cho đến khi vượt qua cả chín mươi chín tâng mới thôi."
Lý Dĩ Uyên bình tĩnh nói, sau đó ánh mắt nàng mang theo một tia sắc lạnh nhìn vào ngọn núi lửa cao vạn trượng nơi xa, trầm giọng tiếp lời:
"Nhưng thực ra chúng ta chỉ có một sự lựa chọn mà thôi. Bởi vì thứ ở bên trong ngọn núi kia, xem ra đã thức tỉnh rồi."
"Cái gì!"
Nghe thấy lời nói của Lý Dĩ Uyên, ba người còn lại thất thanh hô lên.
Oanh long long...!
Mà bọn hắn vừa dứt lời, hàng loạt tiếng nổ kinh thiên động địa đồng loạt vang lên, theo sau đó chỉ thấy từ ngọn núi lửa vạn trượng kia, toàn thân nó nhanh chóng nứt vỡ ra. Theo sau một tiếng gầm vang dội, một cái đại thủ hoàn toàn do dung nham tạo thành lớn đến mấy trăm trượng, đang chầm chậm từ trong lòng núi vươn ra. Mà mục tiêu của nó, chính là hướng tới phía bốn người bên này đánh tới...
* * *
Trong một giới diện ăm khí lượn lờ, khắp không gian là mây đen bao phủ, quỷ khiếu chói tai, trên một ngôi cổ mộ, sau một trận không gian dao động, một thân ảnh từ từ hiện ra.
Người này sau khi hiện thân cả người như không có sức lực đổ sập xuống nên đất. Từ trên mình hắn quần áo hầu như đã rách toạc, để lộ ra thân thể với những vết thương dày đặc. Mà trong lồng ngực người này, một cái đầu tiểu lang nho nhỏ thò ra ngoài, bất an nhìn hoành cảnh chung quanh, trên bộ lông tuyết bạch của nó, cũng có máu tươi loang lổ một số chỗ.
Hộc hộc...!
Lý Phàm kịch liệt ho khan mấy tiếng, từ miệng phun ra một ngụm máu tươi, theo sau hắn cố gắng dùng hai tay chống đỡ cơ thể, cả người ngồi lên tựa vào bia mộ phía sau lưng mà dồn dập hít thở.
Trên khuôn mặt hắn lúc này, là từng vết máu tươi đã khô đông lại thành một màu nâu xin, nhưng mà hai mắt của hắn, dường như lại càng thâm thúy hơn trước kia, lờ mờ để lộ ra một tia sát khí như có như không.
"Thật là may mắn, vậy mà còn có thể vượt qua... khốn kiếp."
Nghĩ về hoàn cảnh vừa tự thân trải qua, Lý Phàm không khỏi thờ dài một hơi, theo sau thấp giọng mắng.
Lúc trước bản thân hắn bước vào tầng hai của Càn Khôn Tháp là Độc Vụ Giới, sau khi biểu hiện ra chiến lực siêu việt Tông Sư, hắn được một tổ đội gồm hơn mười tên Tiên Thiên Cường giả thu nạp, mà thủ lĩnh, là một tên Thần Lực cao thủ. Theo sau, bọn hắn bắt đầu đi săn tìm Huyền Lân Ma Mãng. Mà trải qua mấy hồi chiến đấu căng thẳng, cuối cùng cũng thu thập được đủ số lượng mật rắn, mà tên đoàn trưởng kia, cũng không làm cái chuyện qua cầu rút ván, chia đều cho mọi người. Nhưng mà khi bọn hắn tiến về Sinh Chi Môn, giữa đường không ngờ lại gặp phải sự phục kích của ba tên Thần Lực cường giả. mà sau một hồi ác đấu, tên đoàn trường bị hai tên Thần Lực cường giả vây công mà vẫn lạc, còn nhóm người Lý Phàm, cũng bị tên Thần Lực cường giả còn lại đồ sát hơn một nửa, mỗi người đều điên cuồng chạy trốn.
Mà bản thân Lý Phàm hắn cũng là may măn, sau khi bỏ chạy qua hơn nửa ngày cũng tìm cách đầu nhập vào được Sinh Chi Môn. Theo sau hắn tiếp tục vượt qua các tầng tiếp theo. Nhưng Càn Khôn Tháp này càng ngày càng hung hiểm, bản thân hắn không dưới năm lần suýt chút nữa đã ngã xuống, mà có một lần gặp phải một con yêu thú cấp sáu Tàn Dạ Yêu Lang, Lý Phàm gần như đã triệt để tuyệt vọng. nếu không phải lần đó tiểu Bạch bên người tự nhiên phát uy, gầm lên với con yêu lang kia mấy tiếng đem nó thần kì đuổi đi, thì Lý Phàm hắn hiện giờ đã táng thân trong bụng sói rồi.
Mà Lý Phàm tuy đối với chuyện này rất kinh ngạc nhưng cũng không có thời gian để suy ngẫm nhiều, theo sau lại bắt đầu vượt tháp. Cho đến tầng tháp lúc nãy hắn tiến tới là tầng thứ mười hai, là một thế giới toàn là nước, được gọi là Giao Hải Giới, bên trong không ngờ có rất nhiều giao long, yếu nhất cũng phải từ cấp ba trở nên, mà mạnh nhất, Lý Phàm từng chính mắt nhìn thấy một tên Phi Nhân Cảnh cường giả đạp bộ hư không chiến đấu với một đầu Huyết Sắc Giao Long, theo sau bị nó một ngụm cắn nát đầu.
Mà lần này hắn cũng là trong lúc sinh tử nguy nan mà may mắn vượt qua, cuối cùng cũng tới được cái giới diện này, tầng mười ba.
"Lại là cái chốn quỷ quái nào đây? Đừng nói với ta là địa ngục đấy a."
Nhìn hoàn cảnh âm khí lượn lờ, quỷ khóc sói tru trước mặt, Lý Phàm không khỏi cười khổ chua xót nghĩ. Theo sau hắn cũng là bất kể nguy hiểm gì nữa, hai mắt nhắm lại, lấy ra một đống yêu đan bắt đầu hấp thu khôi phục nguyên lực vốn đã trống rỗng trong người. Hiện giờ trong người không còn một chút nguyên lực nào cả, gặp phải cái sự tình nguy hiểm gì chắc chắn là chết, mà ở đây lúc này tuy không biết có cái gì bất thường không, nhưng theo kinh nghiệm của Lý Phàm, trước khi cái mặt ánh sáng kia đưa ra nhiệm vụ, dù có nguy hiểm thì cũng không phải rất đáng sợ, đây xem ra là thời gian cho những người nhập tháp khôi phục sức lực.
Cứ như vậy, Lý Phàm yên lặng ngồi xếp bằng, hấp thu yêu đan khôi phục nguyên lực, mà tiểu Bạch trên người hắn, cũng là đem yêu đan trước mặt từng viên tươi sống nuốt vào, nó đồng dạng cũng bị thương không nhẹ a.
Hai ngày sau, chấn động quen thuộc từ không gian truyền lại làm hai mắt Lý Phàm từ từ mở ra. Mà sau khi gương mặt khổng lồ kia hiện thân, một giọng nói cũng vang vọng vào trong tai hắn:
"Đã đủ một trăm người tiến nhập Ngạ Quỷ Giới, Sinh Chi Môn đã được mở ra. Mười người đầu tiên lấy đủ hai mươi tư viên quỷ đan của hai mươi tư loài ngạ quỷ, tiến nhập Sinh Chi Môn sẽ được truyền tống đi, những người còn lại... chết."
Nghe được lời nói này của gương mặt khổng lồ, sắc mặt Lý Phàm cũng là biến đổi lớn, hắn từ từ đứng dậy, kinh sợ nhìn vào không gian bao phủ âm khí xung quanh.
"Lần này... phiền toái lớn rồi."
/115
|