Trong một căn phòng tại nhà trọ tại Huyền Phong thành, trên một chiếc giường trong phòng, một thiếu niên đang ngồi xếp bằng, ngũ tâm hướng thiên, vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn kịch liệt.
Trên người thiếu niên, từng tia máu tươi thấy bằng mắt thường cũng có thể thấy được thẩm thấu ra ngoài, nhuộm đỏ toàn bộ chăn đệm trên giường. Mà trong những tia máu tươi này, mơ hồ có thể thấy được vô số hắc khí tỏa ra, ngưng kết lại giữa không trung tạo thành những gương mặt quỷ khủng bố dữ tợn.
Trong những gương mặt này có đủ già, trẻ, trai, gái, thập phần phong phú nhưng tất cả đều có chung một điểm là khuôn mặt đã trở nên biến dạng vặn vẹo, từ đó còn loáng thoáng nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết đến sởn gai ốc.
Thiếu niên đối với những gương mặt quỷ này làm như không thấy, vẫn yên tĩnh ngồi xếp bằng điều tức, trên trán do đau đớn quá mức mà mồ hôi lạnh chảy đầy, nhưng hắn vẫn là không rên một tiếng.
Mà cách thiếu niên không xa, dưới chân giường một con tiểu lang lông trắng như tuyết, ba mắt ánh vàng khẩn trương nhìn hắn, đôi tiểu trảo thình thoảng lại đưa lên che mắt, dường như không nhẫn tâm nhìn cảnh này.
Cũng không biết bao lâu sau, từ cổ họng thiếu niên phát ra một tiếng gầm nhẹ, theo sau một ngụm máu tươi đỏ lòm từ miệng phun ra, mang theo một mùi tanh hôi nồng nặc.
"Thiên Tội Chi Thể, cũng không phải đơn giản như vậy có thể dễ dàng thi triển. Ta lần này may mà không bị thiên tội phệ hồn, chết không kịp hối a."
Lý Phàm đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ lại tình cảnh vừa rồi trong lòng vẫn còn sợ hãi không thôi.
Hắn lúc tranh đấu với Băng Hàn Phong cưỡng ép thi triển Thiên Tội chi thể, một đường cường thế chém giết Băng Hàn Phong, chấn nhiếp chúng nhân trong sân sau đó tiêu sái rời đi. Nhìn thì có vẻ phong quang vô cùng, nhưng chỉ bản thân hắn biết vì thi triển Thiên Tội chi thể mà đã chịu bao nhiêu nguy hiểm, suýt nữa thì cũng bồi táng cái mạng nhỏ này rồi a."
"Thiên tội, thiên tội, chư thiên tội lỗi, thật là con mẹ nó kinh khủng a, không phải phàm nhân có khả năng nắm giữ. Ta trừ khi tiến giai tới Tiên Thiên cảnh giới, dứt bỏ phàm thai, có được tiên thiên chi thể mới có thể bước đầu vận dụng, còn nếu không mà lại như hôm nay liều mạng cưỡng ép thi triển, vậy e rằng cũng chỉ còn đường chết mà thôi."
Lý Phàm lẩm bẩm tự nói, hồi tưởng lại quá trình bị Thiên Tội chi thể phản phệ mà cảm thấy da đầu tê dại.
Thiên Tội là gì?
Chính là Chư Thiên Chi Tội, là những điều khổ sở, bất công, khuất nhục, bi thảm mà sinh linh vạn giới phải chịu đựng, kết thành tội lỗi chi nguyên không thể rửa sạch, không thể xóa nhòa. Thiên Tội Chi Thể, là mượn những tội lỗi ngập trời này, tạo thành vô tận oán khí, gia trì thân thể, tạo nên sức mạnh khủng bố. Nhưng muốn thi triển, ít nhất cũng phải là Tiên Thiên cường giả trở lên.
Lý Phàm cưỡng ép thi triển Thiên Tội chi thể, vì thân thể vẫn chỉ là tông sư cảnh giới, là phàm nhân nên không thể chịu đựng được tà ác khí tức do thiên tội chi thể phản phệ, suýt chút nữa đã bị vạn ma phệ thể, linh hồn bị ma hóa, trọn đời đọa lạc, vĩnh bất siêu sinh. Nhưng may mà hắn từ lần tao ngộ bi thảm trước kia, lại thêm mấy tháng sinh tử chém giết trong sâm lâm làm tâm trí đã trở nên cứng cỏi hơn rất nhiều, nhơ vậy mới may mắn vượt qua, giữ vững tâm thần, mượn nhờ bản thân máu huyết mà bức ra những oán khí ma đầu này.
Khẽ cử động một chút, từ trong người truyền ra từng hồi đau nhức làm hắn không khỏi nhe răng nhếch miệng, cười khổ không thôi. Xem ra không chỉ linh hồn suýt bị thôn phệ, mà dù là thân thể cũng phải chịu thương tổn không nhỏ a.
Lầm bầm chửi rủa mười tám đời lão tử quỷ Băng Hàn Phong, Lý Phàm nhẹ nhàng đứng dậy chuẩn bị đi tắm. Lúc đi ngang quy Tiểu Bạch, thấy nó vẫn đang trợn mắt nhìn mình, hắn không khỏi muốn lại gần vuốt ve một chút.
Chỉ là chưa chờ hắn đến gần, Tiểu Bạch đã vội lẩn ra xa, đưa tiểu trảo lên che mũi, bộ dáng nhân tính mười phần.
Lý Phàm ngơ ra một lúc, theo sau tức giận mắng to:
"Tiểu tử chết tiệt, người ta chẳng lẽ thối như vậy sao? Ngươi làm sao cứ như gặp phải quỷ vậy?"
Lý Phàm mắng mỏ một hồi, theo sau dơ một cánh tay nên ngửi ngửi, sắc mặt hắn nhất thời cũng là tái xanh lại, thấp giọng rủa thầm:
"Khốn nạn, vì sao lại hôi vậy chứ?"
Nói dứt lời, hắn là cũng không chần chừ nữa, hướng tới phòng tắm bước tới. Trên người toàn máu tươi nhiễm phải tội lỗi chi khí khi bức ra khỏi người, không hôi mới là lạ a.
Một lúc lâu sau, trước cổng thành Huyền Phong thành, một thiếu niên đội mũ trùm đầu che khuất đi nửa khuôn mặt, trên vai là một con tiểu lang màu trắng đang đứng lặng tại cưa thành. Thiếu niên nhìn ba chữ Huyền Phong thành thật lâu, ánh mắt mang theo vài phần hồi ức, vài phần cảm thán, cuối cùng biến thành kiên định quyết tâm, hắn không chần chờ nữa rảo bước hướng ngoài thành đi đến, chỉ để lại một tiếng lẩm bẩm rất nhỏ như có như không:
"Huyền Phong Thành, tạm biệt!"
* * *
Ba ngày sau, tại Tử Dương thành cách Huyền Phong thành hơn một trăm dặm, trên đường cái quan một thiếu niên gương mặt thanh tú, trên vai dẫn theo một con tiểu lang màu trắng đang nhàn nhã cất bước. Chính là Lý Phàm vừa ly khai Huyền Phong thành mấy hôm trước, dùng hai ngày thời gian đã đi đến Tử Dương thành tối hôm qua.
Hắn biết Băng Mi đã tiến vào Thiên Ngân học viện, vì vậy cũng là một lòng quyết tâm muốn đuổi theo, gia nhập Thiên Ngân học viện rồi tìm cơ hội trảm sát nữ tử này, thuận tiện trên đường hành tẩu còn tìm kiếm tung tích của phụ thân Lý Thần Thiên. Nhưng mà đối với cái này đệ nhất học viện toàn bộ đại lục, muốn gia nhập ít nhất cũng phải là thoát khỏi phàm thai, là cảnh giới Tiên Thiên cao thủ trở nên a. Mà Lý Phàm hiện giờ mới là sơ cấp Tông Sư, cách Tiên Thiên còn rất xa.
Thứ hắn phải làm bây giờ là trên đường đi đến Thiên Ngân học viện phải mau chóng đem cảnh giới của mình đề thăng, ít nhất phải là Tiên Thiên cao thủ.
Muốn nuôi dưỡng nguyên thai, thành tựu Tiên Thiên phải dùng rất nhiều dược vật, linh cao, đan dược trân quý, mỗi ngày không ngừng hướng đan điền xoa bóp tẩm bổ, bồi dưỡng nguyên thai, so với phụ nữ mang thai còn rắc rối hơn gấp cả trăm lần. Mà Lý Phàm là một tên cùng quỷ nghèo kiết xác, từ lúc thoát ly Băng gia đến giờ trong túi cũng chỉ còn lác đác vài miếng Hoàng Nguyên thạch, nghĩ muốn mua những thứ này thật là si tâm vọng tưởng.
Chẳng qua nguyên thạch thì hắn không cóc, nhưng nguyên đan yêu thú thì trong ba tháng ở Lạc Nhật sâm lâm chém giết yêu thú nên cũng thu hoạch được rất nhiều, nghĩ muốn bán đi thì cũng thu được một khoản tải phú không ít a.
Vì nghĩ như vậy nên Lý Phàm mới dừng chân ở Tử Nhật thành này, muốn tìm đấu giá hội để xử lý hết chỗ yêu hạch trong tay đi. Tuy bản thân hắn có thể trực tiếp hấp thu yêu hạch, thu được nguyên khí nhưng đến cảnh giới Tông Sư hiện nay thì thứ cần nhất không phải là nguyên khí mà là những linh dược bổ dưỡng để tẩm bổ nguyên thai a.
Lý Phàm thong thả đi lại trên đường, bỗng nhiên trước mắt hắn sáng lên, khóe miệng vui vẻ nhìn về phía trước.
Chỉ thấy trước mặt cách Lý Phàm không đến ba trượng, một tòa lầu các cao ba tầng to lớn, toàn thân xây bằng Lam Vân Ngọc, cửa gỗ sơn son thếp vàng, trước mặt tiền là một tấm biển hiệu làm bằng Tử Tâm Trúc, bên trên đề ba chữ lớn "Trúc Lâm Đấu Giá Các"
Lý Phàm nhìn thấy vậy trong lòng vui vẻ, đưa tay vỗ vỗ đầu tiểu Bạch trên vai sau đó cũng không chần chờ, ưỡn ngực thẳng lưng hướng tới Trúc Lâm các bước tới.
Trên người thiếu niên, từng tia máu tươi thấy bằng mắt thường cũng có thể thấy được thẩm thấu ra ngoài, nhuộm đỏ toàn bộ chăn đệm trên giường. Mà trong những tia máu tươi này, mơ hồ có thể thấy được vô số hắc khí tỏa ra, ngưng kết lại giữa không trung tạo thành những gương mặt quỷ khủng bố dữ tợn.
Trong những gương mặt này có đủ già, trẻ, trai, gái, thập phần phong phú nhưng tất cả đều có chung một điểm là khuôn mặt đã trở nên biến dạng vặn vẹo, từ đó còn loáng thoáng nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết đến sởn gai ốc.
Thiếu niên đối với những gương mặt quỷ này làm như không thấy, vẫn yên tĩnh ngồi xếp bằng điều tức, trên trán do đau đớn quá mức mà mồ hôi lạnh chảy đầy, nhưng hắn vẫn là không rên một tiếng.
Mà cách thiếu niên không xa, dưới chân giường một con tiểu lang lông trắng như tuyết, ba mắt ánh vàng khẩn trương nhìn hắn, đôi tiểu trảo thình thoảng lại đưa lên che mắt, dường như không nhẫn tâm nhìn cảnh này.
Cũng không biết bao lâu sau, từ cổ họng thiếu niên phát ra một tiếng gầm nhẹ, theo sau một ngụm máu tươi đỏ lòm từ miệng phun ra, mang theo một mùi tanh hôi nồng nặc.
"Thiên Tội Chi Thể, cũng không phải đơn giản như vậy có thể dễ dàng thi triển. Ta lần này may mà không bị thiên tội phệ hồn, chết không kịp hối a."
Lý Phàm đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ lại tình cảnh vừa rồi trong lòng vẫn còn sợ hãi không thôi.
Hắn lúc tranh đấu với Băng Hàn Phong cưỡng ép thi triển Thiên Tội chi thể, một đường cường thế chém giết Băng Hàn Phong, chấn nhiếp chúng nhân trong sân sau đó tiêu sái rời đi. Nhìn thì có vẻ phong quang vô cùng, nhưng chỉ bản thân hắn biết vì thi triển Thiên Tội chi thể mà đã chịu bao nhiêu nguy hiểm, suýt nữa thì cũng bồi táng cái mạng nhỏ này rồi a."
"Thiên tội, thiên tội, chư thiên tội lỗi, thật là con mẹ nó kinh khủng a, không phải phàm nhân có khả năng nắm giữ. Ta trừ khi tiến giai tới Tiên Thiên cảnh giới, dứt bỏ phàm thai, có được tiên thiên chi thể mới có thể bước đầu vận dụng, còn nếu không mà lại như hôm nay liều mạng cưỡng ép thi triển, vậy e rằng cũng chỉ còn đường chết mà thôi."
Lý Phàm lẩm bẩm tự nói, hồi tưởng lại quá trình bị Thiên Tội chi thể phản phệ mà cảm thấy da đầu tê dại.
Thiên Tội là gì?
Chính là Chư Thiên Chi Tội, là những điều khổ sở, bất công, khuất nhục, bi thảm mà sinh linh vạn giới phải chịu đựng, kết thành tội lỗi chi nguyên không thể rửa sạch, không thể xóa nhòa. Thiên Tội Chi Thể, là mượn những tội lỗi ngập trời này, tạo thành vô tận oán khí, gia trì thân thể, tạo nên sức mạnh khủng bố. Nhưng muốn thi triển, ít nhất cũng phải là Tiên Thiên cường giả trở lên.
Lý Phàm cưỡng ép thi triển Thiên Tội chi thể, vì thân thể vẫn chỉ là tông sư cảnh giới, là phàm nhân nên không thể chịu đựng được tà ác khí tức do thiên tội chi thể phản phệ, suýt chút nữa đã bị vạn ma phệ thể, linh hồn bị ma hóa, trọn đời đọa lạc, vĩnh bất siêu sinh. Nhưng may mà hắn từ lần tao ngộ bi thảm trước kia, lại thêm mấy tháng sinh tử chém giết trong sâm lâm làm tâm trí đã trở nên cứng cỏi hơn rất nhiều, nhơ vậy mới may mắn vượt qua, giữ vững tâm thần, mượn nhờ bản thân máu huyết mà bức ra những oán khí ma đầu này.
Khẽ cử động một chút, từ trong người truyền ra từng hồi đau nhức làm hắn không khỏi nhe răng nhếch miệng, cười khổ không thôi. Xem ra không chỉ linh hồn suýt bị thôn phệ, mà dù là thân thể cũng phải chịu thương tổn không nhỏ a.
Lầm bầm chửi rủa mười tám đời lão tử quỷ Băng Hàn Phong, Lý Phàm nhẹ nhàng đứng dậy chuẩn bị đi tắm. Lúc đi ngang quy Tiểu Bạch, thấy nó vẫn đang trợn mắt nhìn mình, hắn không khỏi muốn lại gần vuốt ve một chút.
Chỉ là chưa chờ hắn đến gần, Tiểu Bạch đã vội lẩn ra xa, đưa tiểu trảo lên che mũi, bộ dáng nhân tính mười phần.
Lý Phàm ngơ ra một lúc, theo sau tức giận mắng to:
"Tiểu tử chết tiệt, người ta chẳng lẽ thối như vậy sao? Ngươi làm sao cứ như gặp phải quỷ vậy?"
Lý Phàm mắng mỏ một hồi, theo sau dơ một cánh tay nên ngửi ngửi, sắc mặt hắn nhất thời cũng là tái xanh lại, thấp giọng rủa thầm:
"Khốn nạn, vì sao lại hôi vậy chứ?"
Nói dứt lời, hắn là cũng không chần chừ nữa, hướng tới phòng tắm bước tới. Trên người toàn máu tươi nhiễm phải tội lỗi chi khí khi bức ra khỏi người, không hôi mới là lạ a.
Một lúc lâu sau, trước cổng thành Huyền Phong thành, một thiếu niên đội mũ trùm đầu che khuất đi nửa khuôn mặt, trên vai là một con tiểu lang màu trắng đang đứng lặng tại cưa thành. Thiếu niên nhìn ba chữ Huyền Phong thành thật lâu, ánh mắt mang theo vài phần hồi ức, vài phần cảm thán, cuối cùng biến thành kiên định quyết tâm, hắn không chần chờ nữa rảo bước hướng ngoài thành đi đến, chỉ để lại một tiếng lẩm bẩm rất nhỏ như có như không:
"Huyền Phong Thành, tạm biệt!"
* * *
Ba ngày sau, tại Tử Dương thành cách Huyền Phong thành hơn một trăm dặm, trên đường cái quan một thiếu niên gương mặt thanh tú, trên vai dẫn theo một con tiểu lang màu trắng đang nhàn nhã cất bước. Chính là Lý Phàm vừa ly khai Huyền Phong thành mấy hôm trước, dùng hai ngày thời gian đã đi đến Tử Dương thành tối hôm qua.
Hắn biết Băng Mi đã tiến vào Thiên Ngân học viện, vì vậy cũng là một lòng quyết tâm muốn đuổi theo, gia nhập Thiên Ngân học viện rồi tìm cơ hội trảm sát nữ tử này, thuận tiện trên đường hành tẩu còn tìm kiếm tung tích của phụ thân Lý Thần Thiên. Nhưng mà đối với cái này đệ nhất học viện toàn bộ đại lục, muốn gia nhập ít nhất cũng phải là thoát khỏi phàm thai, là cảnh giới Tiên Thiên cao thủ trở nên a. Mà Lý Phàm hiện giờ mới là sơ cấp Tông Sư, cách Tiên Thiên còn rất xa.
Thứ hắn phải làm bây giờ là trên đường đi đến Thiên Ngân học viện phải mau chóng đem cảnh giới của mình đề thăng, ít nhất phải là Tiên Thiên cao thủ.
Muốn nuôi dưỡng nguyên thai, thành tựu Tiên Thiên phải dùng rất nhiều dược vật, linh cao, đan dược trân quý, mỗi ngày không ngừng hướng đan điền xoa bóp tẩm bổ, bồi dưỡng nguyên thai, so với phụ nữ mang thai còn rắc rối hơn gấp cả trăm lần. Mà Lý Phàm là một tên cùng quỷ nghèo kiết xác, từ lúc thoát ly Băng gia đến giờ trong túi cũng chỉ còn lác đác vài miếng Hoàng Nguyên thạch, nghĩ muốn mua những thứ này thật là si tâm vọng tưởng.
Chẳng qua nguyên thạch thì hắn không cóc, nhưng nguyên đan yêu thú thì trong ba tháng ở Lạc Nhật sâm lâm chém giết yêu thú nên cũng thu hoạch được rất nhiều, nghĩ muốn bán đi thì cũng thu được một khoản tải phú không ít a.
Vì nghĩ như vậy nên Lý Phàm mới dừng chân ở Tử Nhật thành này, muốn tìm đấu giá hội để xử lý hết chỗ yêu hạch trong tay đi. Tuy bản thân hắn có thể trực tiếp hấp thu yêu hạch, thu được nguyên khí nhưng đến cảnh giới Tông Sư hiện nay thì thứ cần nhất không phải là nguyên khí mà là những linh dược bổ dưỡng để tẩm bổ nguyên thai a.
Lý Phàm thong thả đi lại trên đường, bỗng nhiên trước mắt hắn sáng lên, khóe miệng vui vẻ nhìn về phía trước.
Chỉ thấy trước mặt cách Lý Phàm không đến ba trượng, một tòa lầu các cao ba tầng to lớn, toàn thân xây bằng Lam Vân Ngọc, cửa gỗ sơn son thếp vàng, trước mặt tiền là một tấm biển hiệu làm bằng Tử Tâm Trúc, bên trên đề ba chữ lớn "Trúc Lâm Đấu Giá Các"
Lý Phàm nhìn thấy vậy trong lòng vui vẻ, đưa tay vỗ vỗ đầu tiểu Bạch trên vai sau đó cũng không chần chờ, ưỡn ngực thẳng lưng hướng tới Trúc Lâm các bước tới.
/115
|