Đáp lại lời nàng là sóng nước vô tình chảy cuồn cuộn.
Giang Dạ Bạch không biết bơi.
Nên nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn sóng lớn cuộn ngập trời đang kéo đến, đánh tan chiếc thuyền vốn là giấy ra thành nhiều mảnh, còn mái chèo gỗ nàng đang ôm chặt trong tay trong nháy mắt đã hóa thành bột vụn.
Lại một lần nữa rơi xuống nước, vùng vẫy, kêu cứu rồi chìm xuống. Lần này còn thảm hơn, bởi vì dòng nước đang chảy mạnh, cuồng phong tạo ra vô số xoáy nước khổng lồ, giống như nước đang sôi ùng ục trong nồi.
Trong đám đệ tử đang hoảng loạn chỉ Ngôn Sư Thải và đứa trẻ kia là biết bơi, còn có thể miễn cưỡng chống đỡ chốc lát.
Người áo xám có lòng cứu giúp nhưng trên không trung sét đánh liên hồi, buộc hắn phải ngừng niệm thuật. Lúc gần như không còn cách nào cứu vãn tình thế thì bỗng một dải sương trắng không biết từ đâu bay tới, nhẹ nhàng lượn quanh.
Cuồng phong vốn rất dữ dội, còn làn sương kia lại hết sức mềm mại, nhưng không biết tại sao hễ sương mù bay đến chỗ nào là sóng gió chỗ đó tiêu tán. Gió ngừng thổi, xoáy nước cuồn cuộn kia cũng theo đó mà nhanh chóng trở nên tĩnh lặng. Người áo xám nhân cơ hội bay qua, mũi chân điểm nhẹ trên mặt sông, lao đến chỗ mấy đệ tử bị rơi xuống nước, ném từng người từng người lên đài sen của hắn.
Trải qua phen này, đại đa số các đệ tử đều chỉ còn một hơi thở. Giang Dạ Bạch thảm nhất, vì sóng lớn đẩy nàng đi xa nhất, người áo xám cứu xong hết mọi người rối mới tới nàng, không ngờ chậm một bước, một đường sét đánh xuống, không lệch đi đâu hết, trúng ngay vào đầu nàng…
Ầm một tiếng, cả mái tóc đẹp của nàng dựng đứng cả lên.
Người áo xám vừa trông thấy, hoảng sợ tái mặt, vội đưa tay ra tóm lấy, kết quả chỉ tóm được một khối than hình người.Mà sét dường như vẫn chưa chịu ngừng lại, mắt thấy một tia sét chuẩn bị đáp lên đầu người áo xám thì một luồng sương trắng mờ ảo nhẹ nhàng bay tới bao lấy tia sét.
Tia sét cố gắng giật mạnh vài cái, muốn vùng ra, nhưng càng lúc càng yếu dần cuối cùng bị đám sương trắng nuốt chửng.
“Tên Nhất Cửu kia, ngươi thật sự muốn xen vào việc của người khác?” Giọng nói phẫn nộ của người đánh tia sét đó vang lên.
Làn sương trắng biến thành ký tự O(∩_∩)O trên không trung, một giọng nam trong trẻo êm tai đáp: “Quỳnh Hoa đại nhân nổi giận làm gì, ra tay với mấy đứa nhỏ còn chưa nhập môn này chỉ tổ tổn hại uy danh của ngài thôi.”
Lời nói của người này có thể hiểu theo hai hướng, cho rằng hắn chế giễu đối phương cũng được, mà cho là đang nịnh đối phương cũng không sai. Còn Quỳnh Hoa đại nhân kia, chắc hẳn đã nghe thành lời nịnh hót nên chỉ khẽ hừ một tiếng.
“Dù thế ngươi cũng không nên nhúng tay vào chuyện của ta.” Tuy vẫn là lời trách mắng, nhưng ngữ khí đã nhẹ nhàng hơn hẳn.
“Nếu như đại nhân vẫn còn giận, để ta báo cho ngài biết một tin tốt, nghe nói Đông Hải Long Châu sắp ra đời, chẳng hay đại nhân có hứng cùng tại hạ đi một chuyến không?”
Giọng Quỳnh Hoa hỏi dồn: “Thật sao?”
“Sao ta dám lừa ngài?”
“Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi!” Lời còn chưa dứt, tầng mây trên không trung trong nháy mắt đã tan đi, bầu trời sáng trở lại. Từ đầu tới cuối cũng chưa ai thấy bóng dáng của người này.
Quỳnh Hoa thì vội vội vàng vàng, còn làn sương trắng kia lại chầm chậm bay đến trên người Giang Dạ Bạch, bao trùm lấy thân người nàng từ đầu đến chân, rồi từ từ nhạt dần.
Nhưng lại có thể nghe được tiếng bàn tán của nhiều người xung quanh: “Ái chà, nàng ta bị sao vậy?”
“Bị sét đánh trúng đấy, thật đáng thương.”
“Vậy có phải đã chết rồi không?”
Ta chưa chết !!! Giang Dạ Bạch trong lòng hét lớn. Nhưng hoàn toàn không thể mở miệng.
“Đều là lỗi của ta!” Một tiếng boong vang lên, mới nghe qua đúng là của Bạch Liên, “Quả nhiên là vì ta vô dụng, không thể ngăn cản yêu ma, làm hại đến tất cả mọi người…”
“Đều là lỗi của ta!” vừa nghe đã biết là Bạch Liên ” là do ta vô dụng nên không thể ngăn cản yêu ma, khiến mọi người đều chịu thương tổn…”
“Ta thấy ba hồn của nàng vẫn còn.” Người áo xám cắt lời tự trách của Bạch Liên: “Dù thế nào đi nữa, trước hết cũng phải mang nàng lên Thục Sơn để sư phụ xem xét.”
Cứ như thế, Giang đại tiểu thư bái sư chưa thành đã chết. Sau đó là bị mang lên núi ở bộ dạng bị cháy sém.
Tuy rằng nàng có thể cảm nhận được tiếng động bên ngoài, nhưng cũng rất hạn chế. Đối phương phải tới rất gần mới được, còn xa hơn một chút là không biết gì luôn.
Trong lòng Giang Dạ Bạch vô cùng lo lắng, khổ nỗi không có cách gì, chỉ có thể nén lòng chờ đợi. Không biết qua bao lâu, cảm thấy hình như mình được khiêng vào đại sảnh, xung quanh có nhiều tiếng nói không rõ ràng, tiếng nói của người áo xám cũng bị đứt đoạn: “… trên đường gặp Quỳnh Hoa…. Nhất Cửu ra tay cứu giúp… nàng là nha hoàn của Giang gia ở Đồng Thành…”
Lại không biết trải qua bao lâu, chung quanh trở nên tối đi, hình như nàng lại bị đưa đến một nơi khác, chỉ lờ mờ thấy một màu tím nhạt.
Giọng nói của người áo xám lúc này lại trở nên rõ ràng: “Cảnh Nguyên sư huynh…”
Ầm ầm, Giang Dạ Bạch bỗng cảm thấy như lần thứ hai bị sét đánh trúng. Chẳng qua lúc này là sét trong lòng.
Đừng mà! Nàng hét không ra tiếng — đừng có nhanh như vậy chứ!
Theo kịch bản bình thường, thì nàng phải giấu diếm thân phận mà vào Thục Sơn, âm thầm tu dưỡng, ẩn mình chờ đợi. Trong suốt thời gian đó cũng nhiều lần thoáng gặp qua hắn, hắn tất nhiên sẽ không để ý tới tiểu nhân vật như nàng, mà nàng lại có thể yên tâm quan sát hắn; sau đó, ở đại hội luận võ gì đấy, nàng sẽ biểu hiện tài năng khiến mọi người kinh diễm, lập tức trở thành huyền thoại; cuối cùng khi hắn đang mang vẻ mặt tái nhợt chán nản vì đã phụ sự kỳ vọng của mọi người, tiêu sái đến trước mặt hắn, lấy tư thái trên cao nhìn xuống nói một câu “Ngươi có biết ta là ai không ?”
Đến lúc đó mới coi như chính thức gặp.
Làm sao có thể nhảy qua bao nhiêu bước thế này?!
Nếu bây giờ Giang Dạ Bạch có thể cử động, nhất định sẽ điên cuồng cào nát tường. Đáng tiếc, ngay cả sợi tóc nàng cũng không thể động đậy, vậy nên chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh màu tím đó từng bước tới gần, lờ mờ xuất hiện dáng vẻ một nam tử tuấn mỹ.
Thường nghe Cảnh Nguyên mày kiếm, mắt sáng như sao, mặt như quan ngọc, tuy không phải thiên hạ đệ nhất mỹ nam, nhưng cũng gần như vậy. Đáng tiếc, bây giờ này tầm mắt mơ hồ, không thể nhìn rõ.
Sau đó, nghe bóng người nọ hỏi: ‘Trời phạt’ của Quỳnh Hoa? Thanh âm ôn nhuận lọt vào tai, đúng là ấm áp dào dạt.
“Đúng vậy.” Người áo xám đáp.
“Không giải được.”
Giang Dạ Bạch rơi lệ —— đại ca, ngươi đừng vội kết luận như vậy chứ! Tốt xấu gì cũng phải có chữ “Thế nhưng” để xoay chuyển tình hình nha.
“ Thế nhưng —— ”
Qủa nhiên là có hướng xoay chuyển tình hình!
“ Nhưng cái gì?”
“Cơ thể nàng hiện giờ đã hủy, ngũ nguyên(1) đều bị tổn hại, sống như vậy chẳng khác gì một cái xác không hồn. Chi bằng —— ”
“Chi bằng?”
“Đánh tan ba hồn của nàng, giúp nàng hoàn toàn giải thoát.” Rõ ràng là giọng nói ấm ấm êm êm, vô cùng dễ nghe, nhưng lại nói ra lời khủng khiếp nhất trên đời này.
Giang Dạ Bạch hận không thể nhào tới bóp cổ hắn mà gào lên: “Đánh tan tan tan cái đầu ngươi! Ta còn chưa có chết đâu! Thoái hôn với ta chưa đủ, còn muốn giết ta hả!”
Dĩ nhiên hai người kia không nghe được tiếng gào thét của nàng. Gian phòng trở nên im lặng trong một thời gian dài —— Chẳng lẽ sư huynh áo xám cũng đồng tình với quan điểm với tên khốn Cảnh Nguyên?
Lá gan của Giang Dạ Bạch khẽ run lên.
“Vẫn là… không nên..” Thật lâu sau mới nghe thấy người áo xám ngập ngừng nói, “Tam trưởng lão tự mình hạ lệnh nói nhất định phải cứu sống nàng, không thể để Quỳnh Hoa khinh thường chúng ta.”
Cảm tạ Quỳnh Hoa!
“Như vậy…” Cảnh Nguyên trầm ngâm một lát. “Biết rồi. Vậy để nàng ở đây đi. Bảy ngày sau ngươi quay lại.”
“Làm phiền Cảnh Nguyên sư huynh rồi.” Bóng xám nhanh chóng rời đi.
Bóng tím lại thong thả bước tới.
Giang Dạ Bạch thầm nghĩ: Nghe ý tứ của sư huynh áo xám, có lẽ mình sẽ được cứu? Mà người có thể cứu mình lại là Cảnh Nguyên?
Trong nhất thời, thật không biết lnên cảm khái là oan gia ngõ hẹp hay là duyên phận trêu người.
Bóng tím chợt ngừng lại, nhìn chằm chằm vào nàng.
Còn lề mề gì nữa, có biện pháp cứu mạng gì mau lôi ra đây! Không phải ngươi rất lợi hại sao? Được xưng tụng là đệ tử có tài nhất từ khi Thục Sơn lập phái tới nay, vết thương nhỏ này hẳn là không làm khó được ngươi chứ?
Mặc dù trong lòng nàng hiểu rõ, thứ mình chịu tuyệt đối không phải là “vết thương nhỏ” gì, nhưng nàng bây giờ không phải người mà cũng chẳng phải quỷ, nửa sống nửa chết, lại nghĩ tới mẫu thân còn đang chờ ở nhà thì không nhịn nổi bi thương. Tục ngữ nói “cha mẹ còn sống thì không nên đi xa”, vậy mà mẹ lại bắt con đi tu chân, vốn đã không biết khi nào có ngày trở về, mà nay lại sắp người – quỷ đôi đường …
Không được, nói gì cũng không thể để bị chết như vậy! Nàng còn muốn trở về gặp mẹ.
Giang Dạ Bạch nghĩ tới đây, càng thêm tha thiết “nhìn” về phía bóng tím kia, hy vọng hắn nhanh chóng nghĩ ra biện pháp.
Giao lưu tinh thần trong yên lặng hết nửa ngày trời, bóng tím bỗng đến gần vài bước, đưa tay xoa đầu nàng. Giang Dạ Bạch còn đang ngạc nhiên vì hành động của hắn, Cảnh Nguyên đã mở miệng nói từng chữ rõ ràng: “Giang, Dạ, Bạch.”
Giang Dạ Bạch sững người, có cảm giác như chút nguyên thần ít ỏi còn sót lại cũng bay mất.
Hắn, hắn hắn hắn hắn hắn… Hắn làm lại biết ??!!!
—
(1) Dựa vào Hà Đồ, Lạc Thư người ta mà nhận định rằng trong con người có 2 phần Âm Dương: Nhân Tâm (Âm) và Đạo Tâm (Dương). Người tu đạo phải làm tăng Đạo Tâm và chế ngự Nhân Tâm.
Ngũ nguyên nằm trong Đạo Tâm gồm có: Nguyên Tính, Nguyên Thần, Nguyên Tình, Nguyên Tinh, Nguyên Khí .
Giang Dạ Bạch không biết bơi.
Nên nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn sóng lớn cuộn ngập trời đang kéo đến, đánh tan chiếc thuyền vốn là giấy ra thành nhiều mảnh, còn mái chèo gỗ nàng đang ôm chặt trong tay trong nháy mắt đã hóa thành bột vụn.
Lại một lần nữa rơi xuống nước, vùng vẫy, kêu cứu rồi chìm xuống. Lần này còn thảm hơn, bởi vì dòng nước đang chảy mạnh, cuồng phong tạo ra vô số xoáy nước khổng lồ, giống như nước đang sôi ùng ục trong nồi.
Trong đám đệ tử đang hoảng loạn chỉ Ngôn Sư Thải và đứa trẻ kia là biết bơi, còn có thể miễn cưỡng chống đỡ chốc lát.
Người áo xám có lòng cứu giúp nhưng trên không trung sét đánh liên hồi, buộc hắn phải ngừng niệm thuật. Lúc gần như không còn cách nào cứu vãn tình thế thì bỗng một dải sương trắng không biết từ đâu bay tới, nhẹ nhàng lượn quanh.
Cuồng phong vốn rất dữ dội, còn làn sương kia lại hết sức mềm mại, nhưng không biết tại sao hễ sương mù bay đến chỗ nào là sóng gió chỗ đó tiêu tán. Gió ngừng thổi, xoáy nước cuồn cuộn kia cũng theo đó mà nhanh chóng trở nên tĩnh lặng. Người áo xám nhân cơ hội bay qua, mũi chân điểm nhẹ trên mặt sông, lao đến chỗ mấy đệ tử bị rơi xuống nước, ném từng người từng người lên đài sen của hắn.
Trải qua phen này, đại đa số các đệ tử đều chỉ còn một hơi thở. Giang Dạ Bạch thảm nhất, vì sóng lớn đẩy nàng đi xa nhất, người áo xám cứu xong hết mọi người rối mới tới nàng, không ngờ chậm một bước, một đường sét đánh xuống, không lệch đi đâu hết, trúng ngay vào đầu nàng…
Ầm một tiếng, cả mái tóc đẹp của nàng dựng đứng cả lên.
Người áo xám vừa trông thấy, hoảng sợ tái mặt, vội đưa tay ra tóm lấy, kết quả chỉ tóm được một khối than hình người.Mà sét dường như vẫn chưa chịu ngừng lại, mắt thấy một tia sét chuẩn bị đáp lên đầu người áo xám thì một luồng sương trắng mờ ảo nhẹ nhàng bay tới bao lấy tia sét.
Tia sét cố gắng giật mạnh vài cái, muốn vùng ra, nhưng càng lúc càng yếu dần cuối cùng bị đám sương trắng nuốt chửng.
“Tên Nhất Cửu kia, ngươi thật sự muốn xen vào việc của người khác?” Giọng nói phẫn nộ của người đánh tia sét đó vang lên.
Làn sương trắng biến thành ký tự O(∩_∩)O trên không trung, một giọng nam trong trẻo êm tai đáp: “Quỳnh Hoa đại nhân nổi giận làm gì, ra tay với mấy đứa nhỏ còn chưa nhập môn này chỉ tổ tổn hại uy danh của ngài thôi.”
Lời nói của người này có thể hiểu theo hai hướng, cho rằng hắn chế giễu đối phương cũng được, mà cho là đang nịnh đối phương cũng không sai. Còn Quỳnh Hoa đại nhân kia, chắc hẳn đã nghe thành lời nịnh hót nên chỉ khẽ hừ một tiếng.
“Dù thế ngươi cũng không nên nhúng tay vào chuyện của ta.” Tuy vẫn là lời trách mắng, nhưng ngữ khí đã nhẹ nhàng hơn hẳn.
“Nếu như đại nhân vẫn còn giận, để ta báo cho ngài biết một tin tốt, nghe nói Đông Hải Long Châu sắp ra đời, chẳng hay đại nhân có hứng cùng tại hạ đi một chuyến không?”
Giọng Quỳnh Hoa hỏi dồn: “Thật sao?”
“Sao ta dám lừa ngài?”
“Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi!” Lời còn chưa dứt, tầng mây trên không trung trong nháy mắt đã tan đi, bầu trời sáng trở lại. Từ đầu tới cuối cũng chưa ai thấy bóng dáng của người này.
Quỳnh Hoa thì vội vội vàng vàng, còn làn sương trắng kia lại chầm chậm bay đến trên người Giang Dạ Bạch, bao trùm lấy thân người nàng từ đầu đến chân, rồi từ từ nhạt dần.
Nhưng lại có thể nghe được tiếng bàn tán của nhiều người xung quanh: “Ái chà, nàng ta bị sao vậy?”
“Bị sét đánh trúng đấy, thật đáng thương.”
“Vậy có phải đã chết rồi không?”
Ta chưa chết !!! Giang Dạ Bạch trong lòng hét lớn. Nhưng hoàn toàn không thể mở miệng.
“Đều là lỗi của ta!” Một tiếng boong vang lên, mới nghe qua đúng là của Bạch Liên, “Quả nhiên là vì ta vô dụng, không thể ngăn cản yêu ma, làm hại đến tất cả mọi người…”
“Đều là lỗi của ta!” vừa nghe đã biết là Bạch Liên ” là do ta vô dụng nên không thể ngăn cản yêu ma, khiến mọi người đều chịu thương tổn…”
“Ta thấy ba hồn của nàng vẫn còn.” Người áo xám cắt lời tự trách của Bạch Liên: “Dù thế nào đi nữa, trước hết cũng phải mang nàng lên Thục Sơn để sư phụ xem xét.”
Cứ như thế, Giang đại tiểu thư bái sư chưa thành đã chết. Sau đó là bị mang lên núi ở bộ dạng bị cháy sém.
Tuy rằng nàng có thể cảm nhận được tiếng động bên ngoài, nhưng cũng rất hạn chế. Đối phương phải tới rất gần mới được, còn xa hơn một chút là không biết gì luôn.
Trong lòng Giang Dạ Bạch vô cùng lo lắng, khổ nỗi không có cách gì, chỉ có thể nén lòng chờ đợi. Không biết qua bao lâu, cảm thấy hình như mình được khiêng vào đại sảnh, xung quanh có nhiều tiếng nói không rõ ràng, tiếng nói của người áo xám cũng bị đứt đoạn: “… trên đường gặp Quỳnh Hoa…. Nhất Cửu ra tay cứu giúp… nàng là nha hoàn của Giang gia ở Đồng Thành…”
Lại không biết trải qua bao lâu, chung quanh trở nên tối đi, hình như nàng lại bị đưa đến một nơi khác, chỉ lờ mờ thấy một màu tím nhạt.
Giọng nói của người áo xám lúc này lại trở nên rõ ràng: “Cảnh Nguyên sư huynh…”
Ầm ầm, Giang Dạ Bạch bỗng cảm thấy như lần thứ hai bị sét đánh trúng. Chẳng qua lúc này là sét trong lòng.
Đừng mà! Nàng hét không ra tiếng — đừng có nhanh như vậy chứ!
Theo kịch bản bình thường, thì nàng phải giấu diếm thân phận mà vào Thục Sơn, âm thầm tu dưỡng, ẩn mình chờ đợi. Trong suốt thời gian đó cũng nhiều lần thoáng gặp qua hắn, hắn tất nhiên sẽ không để ý tới tiểu nhân vật như nàng, mà nàng lại có thể yên tâm quan sát hắn; sau đó, ở đại hội luận võ gì đấy, nàng sẽ biểu hiện tài năng khiến mọi người kinh diễm, lập tức trở thành huyền thoại; cuối cùng khi hắn đang mang vẻ mặt tái nhợt chán nản vì đã phụ sự kỳ vọng của mọi người, tiêu sái đến trước mặt hắn, lấy tư thái trên cao nhìn xuống nói một câu “Ngươi có biết ta là ai không ?”
Đến lúc đó mới coi như chính thức gặp.
Làm sao có thể nhảy qua bao nhiêu bước thế này?!
Nếu bây giờ Giang Dạ Bạch có thể cử động, nhất định sẽ điên cuồng cào nát tường. Đáng tiếc, ngay cả sợi tóc nàng cũng không thể động đậy, vậy nên chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh màu tím đó từng bước tới gần, lờ mờ xuất hiện dáng vẻ một nam tử tuấn mỹ.
Thường nghe Cảnh Nguyên mày kiếm, mắt sáng như sao, mặt như quan ngọc, tuy không phải thiên hạ đệ nhất mỹ nam, nhưng cũng gần như vậy. Đáng tiếc, bây giờ này tầm mắt mơ hồ, không thể nhìn rõ.
Sau đó, nghe bóng người nọ hỏi: ‘Trời phạt’ của Quỳnh Hoa? Thanh âm ôn nhuận lọt vào tai, đúng là ấm áp dào dạt.
“Đúng vậy.” Người áo xám đáp.
“Không giải được.”
Giang Dạ Bạch rơi lệ —— đại ca, ngươi đừng vội kết luận như vậy chứ! Tốt xấu gì cũng phải có chữ “Thế nhưng” để xoay chuyển tình hình nha.
“ Thế nhưng —— ”
Qủa nhiên là có hướng xoay chuyển tình hình!
“ Nhưng cái gì?”
“Cơ thể nàng hiện giờ đã hủy, ngũ nguyên(1) đều bị tổn hại, sống như vậy chẳng khác gì một cái xác không hồn. Chi bằng —— ”
“Chi bằng?”
“Đánh tan ba hồn của nàng, giúp nàng hoàn toàn giải thoát.” Rõ ràng là giọng nói ấm ấm êm êm, vô cùng dễ nghe, nhưng lại nói ra lời khủng khiếp nhất trên đời này.
Giang Dạ Bạch hận không thể nhào tới bóp cổ hắn mà gào lên: “Đánh tan tan tan cái đầu ngươi! Ta còn chưa có chết đâu! Thoái hôn với ta chưa đủ, còn muốn giết ta hả!”
Dĩ nhiên hai người kia không nghe được tiếng gào thét của nàng. Gian phòng trở nên im lặng trong một thời gian dài —— Chẳng lẽ sư huynh áo xám cũng đồng tình với quan điểm với tên khốn Cảnh Nguyên?
Lá gan của Giang Dạ Bạch khẽ run lên.
“Vẫn là… không nên..” Thật lâu sau mới nghe thấy người áo xám ngập ngừng nói, “Tam trưởng lão tự mình hạ lệnh nói nhất định phải cứu sống nàng, không thể để Quỳnh Hoa khinh thường chúng ta.”
Cảm tạ Quỳnh Hoa!
“Như vậy…” Cảnh Nguyên trầm ngâm một lát. “Biết rồi. Vậy để nàng ở đây đi. Bảy ngày sau ngươi quay lại.”
“Làm phiền Cảnh Nguyên sư huynh rồi.” Bóng xám nhanh chóng rời đi.
Bóng tím lại thong thả bước tới.
Giang Dạ Bạch thầm nghĩ: Nghe ý tứ của sư huynh áo xám, có lẽ mình sẽ được cứu? Mà người có thể cứu mình lại là Cảnh Nguyên?
Trong nhất thời, thật không biết lnên cảm khái là oan gia ngõ hẹp hay là duyên phận trêu người.
Bóng tím chợt ngừng lại, nhìn chằm chằm vào nàng.
Còn lề mề gì nữa, có biện pháp cứu mạng gì mau lôi ra đây! Không phải ngươi rất lợi hại sao? Được xưng tụng là đệ tử có tài nhất từ khi Thục Sơn lập phái tới nay, vết thương nhỏ này hẳn là không làm khó được ngươi chứ?
Mặc dù trong lòng nàng hiểu rõ, thứ mình chịu tuyệt đối không phải là “vết thương nhỏ” gì, nhưng nàng bây giờ không phải người mà cũng chẳng phải quỷ, nửa sống nửa chết, lại nghĩ tới mẫu thân còn đang chờ ở nhà thì không nhịn nổi bi thương. Tục ngữ nói “cha mẹ còn sống thì không nên đi xa”, vậy mà mẹ lại bắt con đi tu chân, vốn đã không biết khi nào có ngày trở về, mà nay lại sắp người – quỷ đôi đường …
Không được, nói gì cũng không thể để bị chết như vậy! Nàng còn muốn trở về gặp mẹ.
Giang Dạ Bạch nghĩ tới đây, càng thêm tha thiết “nhìn” về phía bóng tím kia, hy vọng hắn nhanh chóng nghĩ ra biện pháp.
Giao lưu tinh thần trong yên lặng hết nửa ngày trời, bóng tím bỗng đến gần vài bước, đưa tay xoa đầu nàng. Giang Dạ Bạch còn đang ngạc nhiên vì hành động của hắn, Cảnh Nguyên đã mở miệng nói từng chữ rõ ràng: “Giang, Dạ, Bạch.”
Giang Dạ Bạch sững người, có cảm giác như chút nguyên thần ít ỏi còn sót lại cũng bay mất.
Hắn, hắn hắn hắn hắn hắn… Hắn làm lại biết ??!!!
—
(1) Dựa vào Hà Đồ, Lạc Thư người ta mà nhận định rằng trong con người có 2 phần Âm Dương: Nhân Tâm (Âm) và Đạo Tâm (Dương). Người tu đạo phải làm tăng Đạo Tâm và chế ngự Nhân Tâm.
Ngũ nguyên nằm trong Đạo Tâm gồm có: Nguyên Tính, Nguyên Thần, Nguyên Tình, Nguyên Tinh, Nguyên Khí .
/53
|