Liễu Diệp nhẹ nhàng thở dài: “Ngươi tội gì…”
Nhất Cửu liền như vậy vừa quỳ vừa lết qua bên cạnh nàng, ôm lấy chân nàng hôn xuống: “Năm đó nếu không có công chúa cứu ta, ta đã sớm chết. Cho nên, vì cứu công chúa trở về, Nhất Cửu muôn lần chết không chối từ, huống chi chính là chỉ là đi một đoạn đường mà thôi.”
Giang Dạ Bạch bỗng nhiên nhớ tới Cảnh Nguyên từng nói qua với nàng: “Khoảng cách giữa ma giới và nhân giới, nghe nói có một con đường rất dài, ở trên con đường này không thể sử dụng pháp thuật gì, chỉ có một phương pháp đi bộ hành tẩu, bọn họ đi tới nơi, ước chừng cần một trăm năm.” Nói cách khác, Nhất Cửu là vì tìm kiếm công chúa ba trăm năm trước bị Sùng Hương giết chết, đã đi bộ một trăm năm trên đường Tu La mới đến nhân gian ? Nhưng thiên nhãn chưa mở, hắn vào bằng cách nào đây?
Tuy rằng không biết đó là một loại hy sinh như thế nào, nhưng thực rõ ràng, đối ma tộc mà nói, đó là một việc rất tàn nhẫn, bởi vì trong mắt Nhất Cửu có không dấu được tự hào, mà ánh mắt mẫu thân nhìn hắn, lại càng bi thương : “Ngươi, hài tử[1] ngốc…”
“Công chúa! Tất cả cực khổ đã trôi qua! Đại quân ma tộc tiến đến, Vương lại đích thân đón người về nhà!”
“Phụ vương…” Liễu Diệp ngẩng đầu, nhìn trời cao mênh mông, trên mặt buồn vui khó phân biệt.
“Đúng vậy, công chúa, người chịu khổ … Chúng ta, có thể về nhà …” Nhất Cửu gào khóc, khóc hoàn toàn không có hình tượng. Nhưng cái dạng này của hắn, bởi vì xa lạ, cho nên trong mắt Giang Dạ Bạch, ngược lại có vẻ chân thật.
Đây… Chính là dáng vẻ Nhất Cửu… chân chính a…
Hắn không phải là một thanh âm, một đám sương, một cái □, mà biết khóc rống vui mừng, kích động thất thố… là một sinh vật thật sự.
Biểu tình Liễu Diệp thực phức tạp, cuối cùng lắc lắc đầu nói: “Không, ta không thể đi. Các ngươi, cũng không nên đến.”
Nhất Cửu đau khổ: “Công chúa?”
“Năm đó khi ta bại trong tay Sùng Hương từng có lời thề, ma tộc vĩnh viễn không xâm phạm nhân giới. Các ngươi giờ phút này phá trời mà vào, coi lời thề của ta chẳng là gì?”
Nhất Cửu thoải mái cười, đứng lên: “Công chúa nguyên lai là lo lắng việc này, không sao cả, bởi vì —— Vô Cực thiên thư đã không còn.”
Liễu Diệp kinh ngạc: “Cái gì?”
Nhất Cửu lập lại rõ ràng từng chữ một: “Ta nói —— Vô Cực thiên thư công chúa thề năm đó, đã, không còn.”
Liễu Diệp chấn động thật mạnh.
Mà Giang Dạ Bạch cho đến giờ phút này, mới nghe ra một chút mạch lạc.
Nói cách khác: ba trăm năm trước, mẫu thân, thân là công chúa ma tộc, bại bởi Sùng Hương, vì thế thề rằng ma tộc sẽ không quấy nhiễu nhân giới, mà nàng lập lời thề, liền viết trên cái Vô Cực thiên thư gì đó. Thiên thư ngày đó còn có công hiệu khác, tỷ như phá giải nguyền rủa của ma tộc.
Mà năm đó nàng đã cứu tiểu ma Nhất Cửu, cảm động và nhớ nhung ân đức của nàng, không cam lòng công chúa lưu lạc nhân giới như vậy, vì thế đi bộ một trăm năm, lại dùng biện pháp hà khắc nào đó tiến vào nhân giới, lấy thân phận Vụ Tiên chân nhân phiêu đãng ở nhân giới. Lúc này, hắn gặp Chu Đồ, Chu Đồ bởi vì ái mộ mẫu thân, cho nên lạc vào sa đọa, Nhất Cửu vừa vặn nhân cơ hội mà xâm nhập, hai người liên thủ, tìm cách làm cho Vô Cực thiên thư biến mất.
Chỉ cần không có thiên thư, hứa hẹn sẽ không còn tồn tại .
Cứ như vậy, bọn họ tìm được nhược điểm của Tần trưởng lão—— vợ trước, hạ rủa mất hồn lên nữ nhân kia, Tần trưởng lão vì cứu vợ trước, bất đắc dĩ dùng thiên thư.
Bọn họ lại mở phong ấn mẫu thân ra, làm cho nàng khôi phục trí nhớ khi còn là ma tộc, chuẩn bị đưa nàng về nhà.
Giang Dạ Bạch càng nghĩ càng rõ ràng, càng nghĩ càng hiểu được, chi tiết rắc rối phức tạp lúc trước, như thế nhất tề thông suốt tập hợp lại, trở nên vô cùng rõ ràng.
Nhưng nàng vẫn có ba điểm nghi vấn:
Một, Cảnh Nguyên vừa rồi rõ ràng muốn giết mẫu thân, hơn nữa nhìn qua cũng quả thật là mẫu thân đã chết, nhưng vì sao đột nhiên lại sống lại ?
Hai, Nhất Cửu đến tột cùng là làm thế nào để tiến vào nhân giới?
Ba, mẫu thân nếu thật là công chúa ma tộc, năm đó vì sao không có hồn phi phách tán, ngược lại dùng thân xác con người sống sót ở hiện thế, hơn nữa có sinh lão bệnh tử giống như người bình thường?
Mang theo ba nghi vấn lớn, Giang Dạ Bạch hướng ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn Cảnh Nguyên, hắn tứ chi xụi lơ, không nhận rõ hơi thở, thật là bộ dạng đã chết đi.
Cảnh Nguyên… Ngươi từng bước trù tính, sắp đặt cơ quan, chẳng lẽ kết cục cũng chỉ là như vậy sao?
Trong lòng, rõ ràng là phán xử hắn chết hơn trăm ngàn lần, nhưng giờ phút này hắn thật sự đã chết, ngược lại cảm thấy nặng trịch, như bị cái gì đó nghẹn ở cổ họng, thực sự khó thở.
Giang Dạ Bạch vuốt nhẹ tay Cảnh Nguyên, đôi tay luôn luôn ấm áp, giờ khắc này, vô cùng lạnh lẽo.
Nước mắt của nàng lại rơi xuống, rớt xuống trên mu bàn tay Cảnh Nguyên, từng giọt từng giọt.
Trong tai, nghe được mẫu thân đứng im hồi lâu rốt cục phục hồi lại tinh thần, mở miệng nói: “Vô Cực thiên thư… Đã không còn?” Nàng hỏi rất chậm, rất nhẹ, thật cẩn thận.
Nhất Cửu cười nói: “Đúng vậy công chúa, đã bị con người ngu xuẩn này dùng rồi.” Nói xong chỉ chỉ Tần trưởng lão.
Bị tảng đá lớn đập trọng thương, Tần trưởng lão lộ ra vẻ xấu hổ, trên mặt lão lệ[2] tung hoành.
“Không đúng.” Liễu Diệp lắc đầu.
Nhất Cửu kinh ngạc: “Không đúng?”
“Ta viết thiên thư, có dùng hay không ta biết rõ ràng nhất. Nó chẳng những không có biến mất, hơn nữa…” Liễu Diệp xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn Giang Dạ Bạch, chậm rãi hộc ra bốn chữ cuối cùng, “Còn đang ở đây.”
Nhất Cửu biến sắc, cũng chuyển hướng Giang Dạ Bạch, biểu tình trên mặt ngay từ đầu vẫn là nghi hoặc, đột nhiên liền biến thành hoảng sợ.
Liễu Diệp bước từng bước về hướng Giang Dạ Bạch, Giang Dạ Bạch vội vàng lui về phía sau từng bước. Liễu Diệp lại đi từng bước, tim Giang Dạ Bạch đập nhanh đến như muốn vọt lên cổ họng : “Đứng lại! Ngươi đừng tới đây.”
Liễu Diệp nhướn mi, sau đó diễm lệ cười: “Con nói chuyện với mẹ như vậy sao?”
“Ngươi là mẹ ta, hay là công chúa?” Đáp án này quá trọng yếu ! Trọng yếu đến mức, quyết định được sinh tử tồn vong của nhân loại. Giang Dạ Bạch không thể không bỏ xuống cảm xúc cá nhân trước, tràn đầy đề phòng nhìn chằm chằm nàng.
“Ta đương nhiên là mẹ con.” Liễu Diệp một bên cười, một bên ôn nhu hướng nàng vươn hai tay, “Đến đây, bảo bối, mẹ ôm một cái.”
Giang Dạ Bạch giật mình, Liễu Diệp lại mỉm cười với nàng, vẻ đề phòng trong mắt nàng (GDB) nhạt đi, dè dặt từng bước đi về phía nàng ấy.
“Ngoan, lại đây.” Liễu Diệp ngoắc.
Vì thế Giang Dạ Bạch lại tiến từng bước về phía trước, khi ngón tay vừa chạm đến nhiệt độ cơ thể trên tay mẫu thân, nhất thời liền không khống chế được, vội tiến lên ôm cổ nàng nói: “Mẹ —— “
Thanh âm của nàng bỗng im bặt.
Bởi vì, một bàn tay Liễu Diệp, đã cắm vào trong bụng của nàng, cầm dạ dày của nàng, sau đó, dùng sức lôi kéo.
Máu ồ ạt chảy ra không ngừng.
Cùng với sắc đỏ của máu, tay Liễu Diệp trắng nõn như ngọc, giữa năm ngón tay thon thả, Giang Dạ Bạch thấy dạ dày của mình.
Nàng phát ra một tiếng thét chói tai thật dài.
Dù là ai tận mắt thấy nội tạng xuất hiện ở trước mắt mình, đều sẽ chịu không nổi, huống chi, đó rõ ràng là từ trong bụng nàng moi ra, hơn nữa, đối tượng làm việc này là mẫu thân nàng!
“Vì, vì…” Giang Dạ Bạch rất muốn hỏi một câu vì sao, nhưng máu tươi không ngừng trào ra, tràn ngập cổ họng nàng, nàng rốt cuộc không phát ra được thanh âm đầy đủ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: quá ngược a quá ngược a quá ngược a ngược ta chịu không nổi oa
[1] Hài tử : đứa trẻ.
[2] nước mắt của người già, để nguyên thì hay hơn.
Nhất Cửu liền như vậy vừa quỳ vừa lết qua bên cạnh nàng, ôm lấy chân nàng hôn xuống: “Năm đó nếu không có công chúa cứu ta, ta đã sớm chết. Cho nên, vì cứu công chúa trở về, Nhất Cửu muôn lần chết không chối từ, huống chi chính là chỉ là đi một đoạn đường mà thôi.”
Giang Dạ Bạch bỗng nhiên nhớ tới Cảnh Nguyên từng nói qua với nàng: “Khoảng cách giữa ma giới và nhân giới, nghe nói có một con đường rất dài, ở trên con đường này không thể sử dụng pháp thuật gì, chỉ có một phương pháp đi bộ hành tẩu, bọn họ đi tới nơi, ước chừng cần một trăm năm.” Nói cách khác, Nhất Cửu là vì tìm kiếm công chúa ba trăm năm trước bị Sùng Hương giết chết, đã đi bộ một trăm năm trên đường Tu La mới đến nhân gian ? Nhưng thiên nhãn chưa mở, hắn vào bằng cách nào đây?
Tuy rằng không biết đó là một loại hy sinh như thế nào, nhưng thực rõ ràng, đối ma tộc mà nói, đó là một việc rất tàn nhẫn, bởi vì trong mắt Nhất Cửu có không dấu được tự hào, mà ánh mắt mẫu thân nhìn hắn, lại càng bi thương : “Ngươi, hài tử[1] ngốc…”
“Công chúa! Tất cả cực khổ đã trôi qua! Đại quân ma tộc tiến đến, Vương lại đích thân đón người về nhà!”
“Phụ vương…” Liễu Diệp ngẩng đầu, nhìn trời cao mênh mông, trên mặt buồn vui khó phân biệt.
“Đúng vậy, công chúa, người chịu khổ … Chúng ta, có thể về nhà …” Nhất Cửu gào khóc, khóc hoàn toàn không có hình tượng. Nhưng cái dạng này của hắn, bởi vì xa lạ, cho nên trong mắt Giang Dạ Bạch, ngược lại có vẻ chân thật.
Đây… Chính là dáng vẻ Nhất Cửu… chân chính a…
Hắn không phải là một thanh âm, một đám sương, một cái □, mà biết khóc rống vui mừng, kích động thất thố… là một sinh vật thật sự.
Biểu tình Liễu Diệp thực phức tạp, cuối cùng lắc lắc đầu nói: “Không, ta không thể đi. Các ngươi, cũng không nên đến.”
Nhất Cửu đau khổ: “Công chúa?”
“Năm đó khi ta bại trong tay Sùng Hương từng có lời thề, ma tộc vĩnh viễn không xâm phạm nhân giới. Các ngươi giờ phút này phá trời mà vào, coi lời thề của ta chẳng là gì?”
Nhất Cửu thoải mái cười, đứng lên: “Công chúa nguyên lai là lo lắng việc này, không sao cả, bởi vì —— Vô Cực thiên thư đã không còn.”
Liễu Diệp kinh ngạc: “Cái gì?”
Nhất Cửu lập lại rõ ràng từng chữ một: “Ta nói —— Vô Cực thiên thư công chúa thề năm đó, đã, không còn.”
Liễu Diệp chấn động thật mạnh.
Mà Giang Dạ Bạch cho đến giờ phút này, mới nghe ra một chút mạch lạc.
Nói cách khác: ba trăm năm trước, mẫu thân, thân là công chúa ma tộc, bại bởi Sùng Hương, vì thế thề rằng ma tộc sẽ không quấy nhiễu nhân giới, mà nàng lập lời thề, liền viết trên cái Vô Cực thiên thư gì đó. Thiên thư ngày đó còn có công hiệu khác, tỷ như phá giải nguyền rủa của ma tộc.
Mà năm đó nàng đã cứu tiểu ma Nhất Cửu, cảm động và nhớ nhung ân đức của nàng, không cam lòng công chúa lưu lạc nhân giới như vậy, vì thế đi bộ một trăm năm, lại dùng biện pháp hà khắc nào đó tiến vào nhân giới, lấy thân phận Vụ Tiên chân nhân phiêu đãng ở nhân giới. Lúc này, hắn gặp Chu Đồ, Chu Đồ bởi vì ái mộ mẫu thân, cho nên lạc vào sa đọa, Nhất Cửu vừa vặn nhân cơ hội mà xâm nhập, hai người liên thủ, tìm cách làm cho Vô Cực thiên thư biến mất.
Chỉ cần không có thiên thư, hứa hẹn sẽ không còn tồn tại .
Cứ như vậy, bọn họ tìm được nhược điểm của Tần trưởng lão—— vợ trước, hạ rủa mất hồn lên nữ nhân kia, Tần trưởng lão vì cứu vợ trước, bất đắc dĩ dùng thiên thư.
Bọn họ lại mở phong ấn mẫu thân ra, làm cho nàng khôi phục trí nhớ khi còn là ma tộc, chuẩn bị đưa nàng về nhà.
Giang Dạ Bạch càng nghĩ càng rõ ràng, càng nghĩ càng hiểu được, chi tiết rắc rối phức tạp lúc trước, như thế nhất tề thông suốt tập hợp lại, trở nên vô cùng rõ ràng.
Nhưng nàng vẫn có ba điểm nghi vấn:
Một, Cảnh Nguyên vừa rồi rõ ràng muốn giết mẫu thân, hơn nữa nhìn qua cũng quả thật là mẫu thân đã chết, nhưng vì sao đột nhiên lại sống lại ?
Hai, Nhất Cửu đến tột cùng là làm thế nào để tiến vào nhân giới?
Ba, mẫu thân nếu thật là công chúa ma tộc, năm đó vì sao không có hồn phi phách tán, ngược lại dùng thân xác con người sống sót ở hiện thế, hơn nữa có sinh lão bệnh tử giống như người bình thường?
Mang theo ba nghi vấn lớn, Giang Dạ Bạch hướng ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn Cảnh Nguyên, hắn tứ chi xụi lơ, không nhận rõ hơi thở, thật là bộ dạng đã chết đi.
Cảnh Nguyên… Ngươi từng bước trù tính, sắp đặt cơ quan, chẳng lẽ kết cục cũng chỉ là như vậy sao?
Trong lòng, rõ ràng là phán xử hắn chết hơn trăm ngàn lần, nhưng giờ phút này hắn thật sự đã chết, ngược lại cảm thấy nặng trịch, như bị cái gì đó nghẹn ở cổ họng, thực sự khó thở.
Giang Dạ Bạch vuốt nhẹ tay Cảnh Nguyên, đôi tay luôn luôn ấm áp, giờ khắc này, vô cùng lạnh lẽo.
Nước mắt của nàng lại rơi xuống, rớt xuống trên mu bàn tay Cảnh Nguyên, từng giọt từng giọt.
Trong tai, nghe được mẫu thân đứng im hồi lâu rốt cục phục hồi lại tinh thần, mở miệng nói: “Vô Cực thiên thư… Đã không còn?” Nàng hỏi rất chậm, rất nhẹ, thật cẩn thận.
Nhất Cửu cười nói: “Đúng vậy công chúa, đã bị con người ngu xuẩn này dùng rồi.” Nói xong chỉ chỉ Tần trưởng lão.
Bị tảng đá lớn đập trọng thương, Tần trưởng lão lộ ra vẻ xấu hổ, trên mặt lão lệ[2] tung hoành.
“Không đúng.” Liễu Diệp lắc đầu.
Nhất Cửu kinh ngạc: “Không đúng?”
“Ta viết thiên thư, có dùng hay không ta biết rõ ràng nhất. Nó chẳng những không có biến mất, hơn nữa…” Liễu Diệp xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn Giang Dạ Bạch, chậm rãi hộc ra bốn chữ cuối cùng, “Còn đang ở đây.”
Nhất Cửu biến sắc, cũng chuyển hướng Giang Dạ Bạch, biểu tình trên mặt ngay từ đầu vẫn là nghi hoặc, đột nhiên liền biến thành hoảng sợ.
Liễu Diệp bước từng bước về hướng Giang Dạ Bạch, Giang Dạ Bạch vội vàng lui về phía sau từng bước. Liễu Diệp lại đi từng bước, tim Giang Dạ Bạch đập nhanh đến như muốn vọt lên cổ họng : “Đứng lại! Ngươi đừng tới đây.”
Liễu Diệp nhướn mi, sau đó diễm lệ cười: “Con nói chuyện với mẹ như vậy sao?”
“Ngươi là mẹ ta, hay là công chúa?” Đáp án này quá trọng yếu ! Trọng yếu đến mức, quyết định được sinh tử tồn vong của nhân loại. Giang Dạ Bạch không thể không bỏ xuống cảm xúc cá nhân trước, tràn đầy đề phòng nhìn chằm chằm nàng.
“Ta đương nhiên là mẹ con.” Liễu Diệp một bên cười, một bên ôn nhu hướng nàng vươn hai tay, “Đến đây, bảo bối, mẹ ôm một cái.”
Giang Dạ Bạch giật mình, Liễu Diệp lại mỉm cười với nàng, vẻ đề phòng trong mắt nàng (GDB) nhạt đi, dè dặt từng bước đi về phía nàng ấy.
“Ngoan, lại đây.” Liễu Diệp ngoắc.
Vì thế Giang Dạ Bạch lại tiến từng bước về phía trước, khi ngón tay vừa chạm đến nhiệt độ cơ thể trên tay mẫu thân, nhất thời liền không khống chế được, vội tiến lên ôm cổ nàng nói: “Mẹ —— “
Thanh âm của nàng bỗng im bặt.
Bởi vì, một bàn tay Liễu Diệp, đã cắm vào trong bụng của nàng, cầm dạ dày của nàng, sau đó, dùng sức lôi kéo.
Máu ồ ạt chảy ra không ngừng.
Cùng với sắc đỏ của máu, tay Liễu Diệp trắng nõn như ngọc, giữa năm ngón tay thon thả, Giang Dạ Bạch thấy dạ dày của mình.
Nàng phát ra một tiếng thét chói tai thật dài.
Dù là ai tận mắt thấy nội tạng xuất hiện ở trước mắt mình, đều sẽ chịu không nổi, huống chi, đó rõ ràng là từ trong bụng nàng moi ra, hơn nữa, đối tượng làm việc này là mẫu thân nàng!
“Vì, vì…” Giang Dạ Bạch rất muốn hỏi một câu vì sao, nhưng máu tươi không ngừng trào ra, tràn ngập cổ họng nàng, nàng rốt cuộc không phát ra được thanh âm đầy đủ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: quá ngược a quá ngược a quá ngược a ngược ta chịu không nổi oa
[1] Hài tử : đứa trẻ.
[2] nước mắt của người già, để nguyên thì hay hơn.
/53
|