Tiên Lộ Chí Tôn

Chương 8 - Hộ Tâm

/10


Rất nhanh sau đó liền có người bày quầy hàng hay buôn bán dạo chú ý đến một cậu bé dẫn một con Đà mã thú rất khác biệt so với người khác. Bọn họ nhận định thiếu niên này là một con dê béo đợi làm thịt.

- Hắc, tiểu ca, ngươi muốn mua những thứ gì, Lý lão tam ta đi đây đi đó, trong tay co1 rất nhiều thứ tốt, có muốn xem hay không?

Một hán tử dáng dấp hào phóng, trên mặt có vẻ phong sương đi đến cạnh Dương Quân Sơn. Trước mặt hắn là một gian hàng dài một trượng rộng năm thước dùng trúc mộc dựng lên, bày ra các loại vật phẩm công dụng không đồng nhất, nhìn qua rất là tạp nhạp.

Chính là người này, tình cảnh kiếp trước bày ra rõ ràng trước mắt. Dương Quân Sơn kiếp trước ở chỗ này đã bị thua thiệt lớn. Một thanh gươm bình thường bị kẻ này nói thành thanh quang kiếm bách luyện. Dương Điền Cương cho hắn một ngọc tệ, trong nháy mắt chui vào tay của chính kẻ này.

Nhưng lần này thì ...

Dương Quân Sơn nhìn lướt qua quầy hàng của hắn, lắc lắc đầu làm bộ phải rời đi.

Hán tử kia vội vàng nói:

- Tiểu ca chớ đi a, ngươi muốn vật gì, chỉ cần ngươi nói ra, Lý lão tam ta tám chín phần mười đều có thứ ấy!

Dương Quân Sơn buồn cười cầm một thanh đoản kiếm có vỏ lên, hỏi:

- Đoản kiếm này bán thế nào?

Người nam kia sáng ngời ánh mắt, nói:

- Tiểu ca thật là tinh mắt, thanh điêu xà thanh quang đoản kiếm này xuất phát từ tay của lão tượng, bách luyện tinh cương, dưới pháp khí không dám nói là vật tốt số một, nhưng cũng là vật phẩm thượng đẳng. Có câu tiền một thạch tệ thì hàng đáng giá một thạch tệ, hàng nào của đó, thanh điêu xà thanh quang đoản kiếm này vốn là lão Lý ta muốn bán một ngọc tệ, nhưng nhìn tiểu ca lần đầu tiên tới chỗ lão Lý ta mua đồ, nhận được hân hạnh chiếu cố, tám mươi thạch tệ ngài cầm đi!

Dương Quân Sơn cân nhắc đoản kiếm trong tay, rút đoản kiếm rút ra thì nhìn thấy màu sắc của kiếm thân ánh sáng lập lòe có thể thấy được hình bóng của người, lưỡi kiếm nhìn qua cũng biết là rất bén.

Hán tử đắc ý cười nói:

- Tiểu ca thấy thế nào, có thanh đoản kiếm này trong tay, có thể đâm thủng vào cơ thể của hung thú tầm thường, nếu không thấy tiểu ca khí vũ hiên ngang, lão Lý ta có lòng kết giao một phen, chứ nếu không tám mươi thạch tệ là vô luận như thế nào cũng không thể bán.

Dương Quân Sơn cầm thanh đoản kiếm trong tay, thuần thục múa vài đạo kiếm hoa. Hán tử kia hiển nhiên là người biết hàng, nhìn Dương Quân Sơn múa vài đạo kiếm hoa biết ngay không phải là động tác võ thuật bình thường, thần sắc khoa trương trên mặt không khỏi thu liễm đi một ít.

Dương Quân Sơn thu hồi vỏ kiếm lại rồi ném thanh đoản kiếm trở lại cửa hàng, lạnh lùng nói:

- Kiếm chất cứng mà không bền. Tinh cương còn chưa tới mà dám nói là bách luyện, tối đa là 36 luyện thôi! Nhưng mà kiếm thân làm tầng kỹ thuật này cũng không tệ, hiển nhiên là đã làm quen rồi. Không biết có phải là thủ nghệ của vị đại thúc ông hay không?

Hán tử nhìn Dương Quân Sơn vẻ mặt như trông thấy quỷ, bởi vì hết thảy điều Dương Quân Sơn nói về thanh Điêu xà thanh quang đoản kiếm này là hoàn toàn chính xác. Đây chỉ là một thiếu niên mười hai tuổi, không ngờ lại thì có kiến thức tinh tường như vậy, chẳng lẽ là môn đồ hậu bối của vị luyện khí sư nào chăng?

Chung quanh hành thương xem náo nhiệt trông thấy thái độ của Lý lão tam, làm sao không biết đứa nhỏ trước mắt kia đã nhìn thấu hư thật của hắn, liên tiếp bốn phía cười nhạo Lý lão tam, ánh mắt nhìn Dương Quân Sơn đã bớt đi mấy phần khinh thường.

Nhận thấy Dương Quân Sơn định đi, hán tử kia có phần nóng lòng, chợ phiên tuy rất náo nhiệt, nhưng gần đây có Linh Canh nông của năm thôn chung quanh, đa số đều biết chuyện, lần này hắn bị một đứa con nít lật tẩy, tin tức sẽ nhanh chóng lan truyền khắp chợ phiên, đến lúc đó sẽ không có ai tới mua hàng của hắn. Phiên chợ Hoang Thổ trấn ngày hôm nay xem như không tính rồi, hắn phải nhanh chóng bù đắp lại cục diện này, và phải bắt đầu từ người thiếu niên kia.

- Tiểu ca xin chậm đã!

Dương Quân Sơn sớm đã biết chắc chắn hán tử kia sẽ ngăn cản hắn, trong lòng cười thầm, nhưng trên mặt lại ngạc nhiên, nói:

- Thế nào, ngươi còn muốn ép mua ép bán nữa hay sao, ta là người địa phương của Hoang Thổ trấn!

Câu nói của Dương Quân Sơn càng làm cho hán tử khẩn trương, vội vàng khoát tay nói:

- Tiểu ca chớ nên hiểu lầm, ngàn vạn chớ nên hiểu lầm, tại hạ muốn làm ăn mua bán ở trấn, không dám truyền tai tiếng ra ngoài.

Dương Quân Sơn tức giận nói:

- Vậy ngươi gọi ta làm gì?

Hán tử tươi cười nói:

- Nhìn ánh mắt sắc bén của tiểu ca, trong tay tại hạ còn có mấy vật, tiểu ca xem có hợp ý thứ gì không.

Thứ hắn cần chính là thứ này! Dương Quân Sơn mừng thầm trong lòng.

Kiếp trước sau khi cửa nát nhà tan, Dương Quân Sơn trở thành một vị tán tu, vì tích góp từng tí tài nguyên tu luyện, cũng từng trải qua một thời gian hành nghề hành thương đi bôn ba khắp nơi, đối với những hành thương đại đa số đều là tán tu biết rất rõ hoàn cảnh của họ.

Dương Quân Sơn mỉm cười nói:

- Vậy à, vậy phải xem vật trong tay ngươi như thế nào!

Hán tử trong nháy mắt có ảo giác dường như người trước mặt mình không phải là thiếu niên mười hai tuổi, mà là một Lão Hồ Ly 120 tuổi vậy.

Lý lão tam nhìn bốn phía chung quanh, vội vàng vỗ vào vai Dương Quân Sơn, nói:

- Tiểu ca tới bên này, đến một chỗ yên tĩnh một chút!

Lập tức gọi một hành thương quen biết ở bên cạnh, nhờ người này trông chừng dùm quầy hàng của hắn.

Dương Quân Sơn hiểu rõ gật gật đầu, theo Lý lão tam đi tới một nơi yên tĩnh cách xa mọi người, nhưng Dương Quân Sơn không để mình thoát khỏi tầm mắt của mọi người lui tới trên chợ phiên.

Lý lão tam nhận thấy Dương Quân Sơn hành động như thế, trong lòng càng khẳng định thiếu niên trước mắt là một tay già đời, thầm hô xui xẻo, từ bên hông lấy ra một gói to, tổng cộng có bốn vật phẩm rơi ra khỏi túi, xuất hiện trước mặt Dương Quân Sơn. Dương Quân Sơn nhíu lông mày, nói:

- Là bốn thứ này?

Dĩ nhiên biết được Dương Quân Sơn là người Trong nghề , Lý lão tam cười Hắc hắc , nói:

- Đương nhiên không chỉ có vậy, nhưng ta nhìn tiểu hữu mới bắt đầu tu luyện, Tiên Linh khiếu không phải đã hoàn toàn đánh thức, cho dù có vài thứ tốt chỉ sợ cũng không dùng được rồi!

Dương Quân Sơn xem xét hắn một cái, quay đầu rời đi.

Lý lão tam vội vàng kéo Dương Quân Sơn rồi nói:

- Tiểu hữu khoan đi! Còn có mấy thứ tiểu hữu phải ngắm nghía một phen!

Lúc này Dương Quân Sơn mới dừng bước, nhưng ánh mắt lại dò xét hắn giây lát, dường như đã không quá tin tưởng vào lời nói của Lý lão tam.

Lý lão tam cắn chặt răng, lại lấy từ trong người ra ba món khác, nói:

- Tổng cộng có bảy món này thôi. Nếu tiểu hữu còn không hài lòng, vậy lão Lý ta phải quay đầu rời khỏi Hoang Thổ trấn này, dù sao làm ăn cũng không được nữa rồi!

Lý lão tam oán trách nhưng Dương Quân Sơn không quan tâm đến, bởi vì sau khi Lý lão tam lấy ba món kia ra thì ánh mắt của Dương Quân Sơn ngời sáng. Sau đó hắn cố đè nén nỗi vui mừng trong lòng xuống, nhủ thầm đã nhặt được bảo bối rồi.

Một vị tán tu có được quầy hàng tại chợ phiên trên trấn cũng không dễ dàng. Lý lão tam làm ra vẻ oán thán, kì thực cũng không nguyện bỏ qua chợ phiên ở Hoang Thổ trấn được, cuối cùng vẫn thận trọng hỏi:

- Tiểu hữu có vừa mắt được món gì không?

Trước mắt bày ra bảy món vật phẩm. Hai thanh vũ khí bách luyện, một cái thuẫn bài, ba tảng đá khác biệt tính chất, còn có một khối hộ tâm kín ở bề mặt in rõ một dấu quyền.

Dương Quân Sơn không tin rằng Lý lão tam chỉ có hàng hóa như vậy thôi, nhưng như Lý lão tam đã nói lúc nãy, hiện tại hắn chẳng qua chỉ vừa mới tu thành Phàm Nhân cảnh tầng thứ nhất, cho dù Lý lão tam có vật tốt, hắn cũng không dùng được rồi, hơn nữa sợ không mua nổi.

Nhưng bảy món vật phẩm trước mắt cũng coi là đã vượt ra ngoài ý liệu của Dương Quân Sơn.

Dương Quân Sơn chỉ khối hộ tâm có in dấu quyền ở bề mặt, hỏi:

- Vật này thì thế nào?

Vì Lý lão tam biết rõ Dương Quân Sơn đã nhìn thấu lai lịch của Điêu xà thanh quang đoản kiếm của hắn, cho nên lần này đều lấy ra vũ khí, các loại khoáng thạch, để chứng tỏ sự thành tâm của hắn. Miếng hộ tâm này chính là một trong ba vật cuối cùng mà hắn lấy ra.

Lý lão tam cười nói:

- Đây chính là bảo bối, đã từng là một món pháp khí, ...

- Nhưng nó đã bị phá hủy rồi!

Dương Quân Sơn chỉ vào dấu quyền, cười lạnh nói:

- Pháp trận đã hoàn toàn bị một quyền này phá hủy!

Lý lão tam vội la lên:

- Nhưng dù sao đã từng là một món pháp khí, phía trên vẫn phải còn pháp trận còn sót lại!

- Một món pháp khí bậc thấp thôi!

Dương Quân Sơn tiếp tục cười lạnh, ra vẻ không thèm quan tâm liếc nhìn, nói:

- Cho dù còn sót lại một vài pháp văn thì có thể làm được gì?

Lý lão tam thối lui mà cầu thứ:

- Ít nhất miếng hộ tâm này chất liệu cấp bậc pháp khí!

Lần này Dương Quân Sơn không phản bác, ngược lại gật gật đầu, nói:

- Cũng chính vì chất liệu còn có thể nhìn được, nhưng mà không có pháp trận chống đỡ, miếng hộ tâm này so với cái khiên bách luyện có mạnh hơn bao nhiêu?

Lý lão tam bị Dương Quân Sơn nói như thế, hoàn toàn không còn khí thế nữa, cuối cùng đành phải lắp bắp:

- Cái này, cái này chung quy vẫn mạnh hơn một chút.

Dương Quân Sơn liên tục cười lạnh, cười đến khi nhận thấy Lý lão tam càng lúc càng không có lòng tự tin nữa. Lúc này Dương Quân Sơn mới nói:

- Nói giá thử xem?

Lý lão tam nghe vậy đầu tiên là vui mừng, tiếp đó vẻ mặt lại đau khổ, hỏi dò:

- Tiểu ca, ngươi xem 150 đồng tệ, ...

- Cái gì?

Dương Quân Sơn lập tức nổi nóng, hét lên:

- Chỉ cái khối rách này ...

Lý lão tam liên tục luống cuống, không ngừng thở dài lại đưa ngón tay lên miệng, khuôn mặt hoảng loạn ra dấu Dương Quân Sơn không nên gầm rú như thế, thật vất vả để có thể trấn an được thiếu niên này. Rồi hắn thở phì phò thấp giọng nói:

- Vậy miếng hộ tâm hỏng này cũng đáng 150 thạch tệ chứ?

Cũng chính vì Dương Quân Sơn là một cậu bé hơn mười tuổi, nếu là một người trưởng thành mà lại gầm rú như vậy, cho dù Lý lão tam không muốn làm ăn buôn bán ở chợ phiên trên Hoang Thổ trấn nữa, hắn cũng muốn quay lưng bỏ đi ngay.

Lý lão tam khổ sở nói:

- Nhưng miếng hộ tâm này không hề bể nát, mặc dù không có pháp trận, bản thân chất liệu nếu so với bách luyện binh khí còn mạnh hơn nhiều. Một thanh bách luyện Trường Đao còn có giá 120, 130 thạch tệ. Miếng hộ tâm này vô luận thế nào cũng phải đáng 150 thạch tệ.

Dương Quân Sơn lắc đầu như trống bỏi, nói:

- Đừng quên là trước đây ngươi nghĩ hết cách gài bẫy ta. Lần này ngươi cũng chưa buông tha chút nào. Hiển nhiên là không thành tâm rồi.

Trong lòng của Lý lão tam dâng lên một cổ... hỏa khí, nếu người trước mặt hắn không phải là một đứa bé con, bất kể như thế nào hắn cũng chiếm không được đạo lý, nếu những người khác được voi đòi tiên như vậy, Lý lão tam hắn đã sớm không tiếp đón rồi.

- Tiểu tử, xem ra ngươi bắt đầu Dẫn Linh Khí vào cơ thể rồi, miếng hộ tâm này có một chút pháp trận còn sót lại. Tuy rằng pháp trận nát vụn không có lực phòng hộ như trước, nhưng chút ít pháp trận còn sót lại có khả năng phù hợp cho ngươi dùng. 150 thạch tệ, ngươi đã chiếm tiện nghi rồi!

Dĩ nhiên Dương Quân Sơn biết mình đã chiếm được tiện nghi, nhưng mình là một đứa bé con, quấy rầy dây dưa với hắn một phen cũng không sao.

- 150 thạch tệ cũng được. Vậy ngươi cho ta chọn thêm một khối đá đi!

/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status