Dương Quân Sơn vừa dứt lời, chẳng những làm đám Trương Hổ Tử sửng sốt, mà đám Dương Quân Bình ở phía sau cũng kinh ngạc nhìn Dương Quân Sơn. Dương Quân Bình thấp giọng nói:
- Ca, tổng cộng là 30 thạch tệ!
Dương Quân Sơn khẽ quay đầu lại, trừng mắt nhìn em trai. Một người ở sau lưng Trương Hổ Tử nhảy ra mắng:
- Dương Quân Sơn, ngươi bớt huênh hoang đi. Lúc trước đã bàn kỹ là 30 thạch tệ. Còn một người 30 thạch tệ, bốn người các ngươi có thể có 120 thạch tệ sao?
- Đúng đấy, đúng!
Đồng bạn của Trương Hổ Tử kêu la ầm ĩ. Ngay cả đám con nít choai choai ở Thổ Khâu thôn tới xem cuộc chiến cũng không tin Dương Quân Sơn có thể lấy ra được 120 thạch tệ nữa. Số tiền này đối với đám choai choai bọn chúng thật là một khoản tiền lớn. Dù cho có cũng không thể lấy ra được, không sợ bị người lớn trong nhà đánh chết.
Không ngờ Dương Quân Sơn lại lấy từ trong ngực ra một cái túi nhỏ màu đen giống như túi của Trương Hổ Tử khi nãy. Chiếc túi căng phồng, thoạt trông có thể đoán là có rất nhiều tiền. Hắn lấy tay lắc lắc nghe vang lên tiếng kêu giòn vang, sau khi mở túi ra thì đầy thạch tệ, nhìn qua không dưới một trăm cái!
Mọi người kinh ngạc nhìn Dương Quân Sơn cầm túi tiền màu đen trong tay mà xuýt xoa. Không ngờ Dương Quân Sơn dám lấy ra nhiều thạch tệ như vậy đi đánh cược. Hắn không sợ bị Dương thôn chính phát hiện đánh nát cái mông của hắn?
Dương Quân Sơn nhìn Trương Hổ Tử vẫn sững sờ đứng đấy, cười khẩy nói:
- Trương Hổ Tử, có dám đánh cuộc hay không. Không dám đánh cuộc thì nhận thua đi!
Trương Hổ Tử mặt tái đỏ. Một đồng bạn ở phía sau nhảy ra, nói:
- Hổ tử, chúng ta không mang nhiều tiền như vậy. Không đấu với bọn họ nữa. Hơn 100 thạch tệ. Đừng nói giỡn, thiết thúc biết sẽ không tốt!
Dương Quân Sơn cười Ha ha , nói:
- Không đấu à? Không đấu cũng được, chỉ cần Trương Hổ Tử ngươi nhận thua xin lỗi là được!
Dương Thiên Hải nhận được ánh mắt ra hiệu của Dương Quân Sơn, lập tức kêu lên:
- Đúng đấy. Chỉ cần nhận thua. Sau này ở Thổ Khâu thôn, gặp phải chúng ta thì đi đường vòng tránh là được!
Dương Quân Sơn cười cười nhìn Trương Hổ Tử. Quả nhiên tiểu tử này không chịu nổi khích tướng, hét lớn:
- Đánh cược. Dương Quân Sơn ngươi không nên đắc ý, nếu bị thua, 120 khối thạch tệ này liền thuộc về ta!
Dương Quân Sơn vẫn ung dung nói:
- Tốt, chỉ cần ngươi có bản lãnh đánh thắng ta. Nhưng nói trước, trên người ngươi có đủ thạch tệ không? Chúng ta không cho ghi nợ!
Trương Hổ Tử nghe vậy lần nữa tỏ vẻ do dự. Dương Quân Sơn thầm nghĩ quả thật có hi vọng. Trương Hổ Tử không hổ là con trai của Trương đại hộ, tài sản tuyệt đối không nhỏ.
Trương Hổ Tử chớp mí mắt một cái, dường như hạ quyết tâm, xoay người lại cầm lấy áo khoác mà đồng bạn của hắn đang giữ ở phía sau, lục lọi trong túi áo một lát, và sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc Dương Quân Sơn, lấy ra 2 trái lớn màu vàng to bằng quả trứng gà.
- À nha, là Hoàng Ngọc quả của Trương gia!
- Nghe nói viên Hoàng Ngọc quả của Trương gia là linh thụ pháp giai trung phẩm, hàng năm có thể kết ra mấy chục trái Hoàng Ngọc quả. Một trái Hoàng Ngọc quả có thể bán được 50 thạch tệ. Hai trái này là một trăm thạch tệ!
Dương Quân Sơn nhíu nhíu mí mắt. Tuy hắn đã dự liệu của cải của Trương Hổ Tử không kém so với mình, nhưng không ngờ rằng hắn sẽ lấy ra hai trái Hoàng Ngọc quả.
Hoàng Ngọc quả là bảo bối của Trương gia. Tuy Trương Thiết làm nghề rèn mà sống, gia cảnh giàu có, nhưng trong nhà có một cây Hoàng Ngọc quả thụ pháp giai trung phẩm đồng dạng cũng là một vật đặc biệt của Thổ Khâu thôn.
Hoàng Ngọc quả thụ được sự chăm sóc tỉ mỉ của Trương Thiết, hàng năm đều có thể cho ra 30, 40 trái, ngoại trừ được hắn giữ lại dùng, số Hoàng Ngọc quả còn dư lại hàng năm đều được hắn mang ra trấn đổi lấy mười mấy ngọc tệ. Đối với thôn dân ở Thổ Khâu thôn, đây là một khoản thu nhập xa xỉ.
Có thể nói Hoàng Ngọc quả thụ đối với Trương Thiết vô cùng quan trọng không kém gì cái Linh tỉnh hậu viện sau nhà Dương Điền Cương.
Hai trái Hoàng Ngọc quả thụ trong tay Trương Hổ Tử hẳn là do Trương Thiết đặc biệt giữ lại cho con trai để phụ trợ cho việc tu luyện. Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Quân Sơn nóng như lửa, hai quả Hoàng Ngọc này đối với việc tu luyện của hắn cũng rất có ích lợi, lúc này có thể sánh với ngọc tệ nào đó thực tế hơn nhiều.
Trương Hổ Tử lấy hai viên Hoàng Ngọc quả ra, lập tức vô cùng thần khí, kêu lên:
- Hai trái này đáng giá 100 thạch tệ, cộng năm mươi khối thạch tệ này, tổng cộng 150 khối, đánh cược thôi, nhưng các ngươi cũng phải lấy ra 150 khối thạch tệ!
Dương Quân Bình không vui, kêu lên:
- Các ngươi năm người, chúng ta chỉ có bốn người, dựa vào cái gì mà chúng ta phải lấy ra 150 khối thạch tệ!
Dương Quân Sơn giương tay chận lại, nói:
- Được, 150 khối thạch tệ, đánh cược!
Thấy Trương Hổ Tử lấy ra 150 thạch tệ, Dương Quân Sơn cũng đếm đủ 150 thạch tệ từ túi tiền, nói với Trương Hổ Tử:
- Chúng ta cùng giao thạch tệ cho một người không có liên quan bảo quản. Người nào thắng liền cầm toàn bộ thạch tệ đi.
Trương Hổ Tử chần chờ một chút, thấy Dương Quân Sơn đã đem túi tiền giao cho một trong những thiếu niên tới xem cuộc chiến, nói:
- Từ Lỗi, làm người trung gian của chúng ta đi. Người nào thắng thì lấy thạch tệ từ trong tay ngươi?
Từ Lỗi và Dương Quân Sơn đều mười hai tuổi. Trong mườ người dân của Thổ Khâu thôn thì đã có ba người họ Từ. Họ Từ là đệ nhất thế gia vọng tộc của Thổ Khâu thôn, ở góc độ nhân khẩu, có thể xem là đệ nhất vọng tộc của Thổ Khâu thôn. Gia chủ của Từ gia lúc này là Từ Tam Nương, là mẹ của Từ Lỗi.
Tuy nhân khẩu của Từ gia không ít, nhưng cho tới nay vẫn không có cao thủ có thể trấn được tràng diện, vẫn không phù hợp với địa vị đệ nhất gia tộc của Thổ Khâu thôn. Giờ này cao thủ Vũ Nhân cảnh duy nhất của họ lại là một vị nữ tử, chính là Từ Tam Nương, vì duy trì địa vị của Từ gia tại Thổ Khâu thôn, Từ thị gia tộc trên dưới khẩn cầu Từ Tam Nương làm tộc trưởng của Từ gia, đồng thời cũng lấy người ở rể sinh ra một gái một trai, đứa con trai nhỏ chính là Từ Lỗi.
Không ngờ Dương Quân Sơn lại nhờ hắn làm người trung gian, đầu tiên là Từ Lỗi sửng sốt, sau đó là mừng thầm. Ở đây có nhiều người như vậy, mà Dương Quân Sơn chỉ tìm mình làm người đại diện. Điều này rõ ràng đã khiến cho lòng hám danh của Từ Lỗi được thỏa mãn rất nhiều, cũng để cho hắn củng cố được địa vị của mình trong thế hệ thiếu niên ở Thổ Khâu thôn.
Lúc này Từ Lỗi thấy Trương Hổ Tử còn đang do dự, chẳng lẽ hắn nghi ngờ trong mình sẽ tham ô đám thạch tệ trong tay hắn hay sao, hay là hắn coi thường mình?
Từ Lỗi không khỏi cảm thấy không vui, tuy một lát sau Trương Hổ Tử cũng giao túi tiền của mình cho Từ Lỗi, nhưng tâm tư không vui vẫn găm chặt trong lòng Từ Lỗi.
Cuối cùng Trương Hổ Tử đã đồng ý gia tăng phần thưởng thách đấu, nguyên nhân chính là hắn rất tự tin vào thực lực của mình, tuy hắn đã luyện hóa Tiên Linh khiếu thứ hai, nhưng người khác không biết rằng phụ thân Trương Thiết Trương Hổ Tử đã cực khổ tích lũy bao nhiêu năm để dành ngọc tệ, Trương Thiết dùng nhiều quan hệ nhân tình để đổi lấy một quả Trung Phẩm Tiên Linh cho hắn. Tuy rằng phẩm chất của Trung Phẩm Tiên Linh hơi kém, hơn nữa công pháp tu luyện của Trương Hổ Tử không được phù hợp lắm, nhưng phần lớn người chỉ dùng một quả Tiên Linh phụ trợ luyện hóa Tiên Linh khiếu đã đủ khiến cho người khác hâm mộ rồi.
Nghĩ tới đây, Trương Hổ Tử càng vững tin hơn. Hai tay vỗ vào ngực, viên Tiên Linh khiếu thứ hai mới vừa ngưng luyện ở da bên tay trái tuy không bằng tay phải, nhưng hai quyền khi chạm vào nhau lại mờ ảo như có tiếng vang sắt thép chạm vào nhau.
- Dương Quân Sơn, lần này ngươi chết chắc rồi!
Bốn vị đồng bạn của Trương Hổ Tử tỏ ra hưng phấn, liên tiếp reo hò cổ vũ. Còn ba người Dương Quân Bình có vẻ hơi lo lắng. Duy chỉ có Dương Quân Sơn không hề nao núng chút nào khi bị Trương Hổ Tử uy hiếp, ngược lại cười hì hì, đưa tay ngoắc Trương Hổ Tử.
Thái độ khinh thường của Dương Quân Sơn làm cho Trương Hổ Tử cảm thấy tức giận, tay trái chụp hờ, tay phải hơi co lại, vọt tới Dương Quân Sơn.
Đây là một tư thế cơ bản của nghề rèn, tay trái chụp hờ để đè đồ vật xuống, tay phải giơ lên đánh ra là cầm búa chuẩn bị đập xuống. Hắn cho rằng Dương Quân Sơn là một khối sắt chuẩn bị nện đây.
Dương Quân Sơn nhận biết đây là một loại luyện thể quyền thuật bậc thấp của Trương Thiết gia, tên là Bạo Chuy Quyền . Nói về tính rèn luyện toàn diện đối với nhục thân thì Bạo Chuy Quyền không bằng Mãng Ngưu Quyền , nhưng nó có thể tập trung phần lớn công hiệu luyện thể lên hai nắm tay. Nói riêng về lực lượng của hai quả đấm thì Bạo Chuy Quyền có hiệu quả không dưới Luyện Thể thuật trung cấp. Hơn nữa Trương Hổ Tử giờ này đã luyện Tiên Linh khiếu thứ hai, có thể nói gần như Hoán Linh viên mãn, Trương Thiết có lòng tin chỉ cần đánh trúng một quyền này, Dương Quân Sơn nhất định thất bại!
Thực tế, phỏng đoán của hắn có thể không sai, nhưng muốn chân chính đánh trúng Dương Quân Sơn, đó là một vấn đề. Trương Hổ Tử chưa đập được quyền nào, đột nhiên mắt hoa lên, Dương Quân Sơn đã vọt tới bên trái.
Trương Hổ Tử cười lạnh trong lòng, nghĩ như vậy là có thể trốn được sao? Tay trái của hắn đột nhiên lệch theo thân mình, đuổi theo Dương Quân Sơn chụp tới.
Nhưng tay trái vừa chụp ngang biến thành trảo thì đột nhiên bị Dương Quân Sơn đưa cánh tay gạt ngang.
Không ngờ khí lực của người này cũng không nhỏ. Trương Hổ Tử cả kinh trong lòng, khoảnh khắc cảm thấy cổ tay mình bị gạt ra thì tay còn lại của Dương Quân Sơn đã nắm bắt cổ tay trái của hắn, rồi theo đó lực đạo xoay người của Trương Hổ Tử đột nhiên bị hắn thuận thế vặn lưng về phía sau!
Muốn đấu sức sao?
Trương Hổ Tử nắm chặt tay trái, đột nhiên muốn tránh thoát, không tự chủ được dùng thiên địa linh khí mà một năm qua đã đánh thức Tiên Linh khiếu. Dương Quân Sơn lập tức cảm giác cánh tay trái mà hắn đang cố vặn vẹo sinh ra một cổ cự lực, thậm chí bắt đầu phản chấn lại ngón tay của Dương Quân Sơn, trong nháy mắt sắp sửa thoát ra khỏi vòng tay của hắn.
Nhưng vào lúc này, Dương Quân Sơn đã dùng linh khí mình đã tinh luyện trong suốt một năm qua ở trong Tiên Linh khiếu vận chuyển toàn bộ. Những linh khí này tuy có số lượng ít, kém xa so với Trương Hổ Tử ngưng tụ Tiên Linh linh khí, nhưng sau khi kinh qua Mậu Thổ Bảo Quyết lần nữa luyện hóa chiết xuất ra, Dương Quân Sơn ngưng tụ linh khí tinh thuần hơn mấy lần so với Trương Hổ Tử.
Linh khí vận chuyển tới hai tay, Dương Quân Sơn dựa theo ký ức của kiếp trước, nắm vào các kinh mạch mấu chốt trên cánh tay của Trương Hổ Tử. Trương Hổ Tử lập tức cảm nhận được linh khí trong cơ thể của mình vận chuyển ngưng trệ, cánh tay bủn rủn, một chút khí lực cũng không xử ra được, thậm chí nửa người bắt đầu tê liệt.
Tiếp ngay sau đó, thân người của Trương Hổ Tử đột nhiên bị Dương Quân Sơn đẩy từ phía sau, cái mông lại bị trúng một cú đá cực mạnh, vì thế đã không thể khống chế được nữa thân mình được nữa, lập tức ngã nhào xuống một vũng nước ở phía trước.
- Ca, tổng cộng là 30 thạch tệ!
Dương Quân Sơn khẽ quay đầu lại, trừng mắt nhìn em trai. Một người ở sau lưng Trương Hổ Tử nhảy ra mắng:
- Dương Quân Sơn, ngươi bớt huênh hoang đi. Lúc trước đã bàn kỹ là 30 thạch tệ. Còn một người 30 thạch tệ, bốn người các ngươi có thể có 120 thạch tệ sao?
- Đúng đấy, đúng!
Đồng bạn của Trương Hổ Tử kêu la ầm ĩ. Ngay cả đám con nít choai choai ở Thổ Khâu thôn tới xem cuộc chiến cũng không tin Dương Quân Sơn có thể lấy ra được 120 thạch tệ nữa. Số tiền này đối với đám choai choai bọn chúng thật là một khoản tiền lớn. Dù cho có cũng không thể lấy ra được, không sợ bị người lớn trong nhà đánh chết.
Không ngờ Dương Quân Sơn lại lấy từ trong ngực ra một cái túi nhỏ màu đen giống như túi của Trương Hổ Tử khi nãy. Chiếc túi căng phồng, thoạt trông có thể đoán là có rất nhiều tiền. Hắn lấy tay lắc lắc nghe vang lên tiếng kêu giòn vang, sau khi mở túi ra thì đầy thạch tệ, nhìn qua không dưới một trăm cái!
Mọi người kinh ngạc nhìn Dương Quân Sơn cầm túi tiền màu đen trong tay mà xuýt xoa. Không ngờ Dương Quân Sơn dám lấy ra nhiều thạch tệ như vậy đi đánh cược. Hắn không sợ bị Dương thôn chính phát hiện đánh nát cái mông của hắn?
Dương Quân Sơn nhìn Trương Hổ Tử vẫn sững sờ đứng đấy, cười khẩy nói:
- Trương Hổ Tử, có dám đánh cuộc hay không. Không dám đánh cuộc thì nhận thua đi!
Trương Hổ Tử mặt tái đỏ. Một đồng bạn ở phía sau nhảy ra, nói:
- Hổ tử, chúng ta không mang nhiều tiền như vậy. Không đấu với bọn họ nữa. Hơn 100 thạch tệ. Đừng nói giỡn, thiết thúc biết sẽ không tốt!
Dương Quân Sơn cười Ha ha , nói:
- Không đấu à? Không đấu cũng được, chỉ cần Trương Hổ Tử ngươi nhận thua xin lỗi là được!
Dương Thiên Hải nhận được ánh mắt ra hiệu của Dương Quân Sơn, lập tức kêu lên:
- Đúng đấy. Chỉ cần nhận thua. Sau này ở Thổ Khâu thôn, gặp phải chúng ta thì đi đường vòng tránh là được!
Dương Quân Sơn cười cười nhìn Trương Hổ Tử. Quả nhiên tiểu tử này không chịu nổi khích tướng, hét lớn:
- Đánh cược. Dương Quân Sơn ngươi không nên đắc ý, nếu bị thua, 120 khối thạch tệ này liền thuộc về ta!
Dương Quân Sơn vẫn ung dung nói:
- Tốt, chỉ cần ngươi có bản lãnh đánh thắng ta. Nhưng nói trước, trên người ngươi có đủ thạch tệ không? Chúng ta không cho ghi nợ!
Trương Hổ Tử nghe vậy lần nữa tỏ vẻ do dự. Dương Quân Sơn thầm nghĩ quả thật có hi vọng. Trương Hổ Tử không hổ là con trai của Trương đại hộ, tài sản tuyệt đối không nhỏ.
Trương Hổ Tử chớp mí mắt một cái, dường như hạ quyết tâm, xoay người lại cầm lấy áo khoác mà đồng bạn của hắn đang giữ ở phía sau, lục lọi trong túi áo một lát, và sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc Dương Quân Sơn, lấy ra 2 trái lớn màu vàng to bằng quả trứng gà.
- À nha, là Hoàng Ngọc quả của Trương gia!
- Nghe nói viên Hoàng Ngọc quả của Trương gia là linh thụ pháp giai trung phẩm, hàng năm có thể kết ra mấy chục trái Hoàng Ngọc quả. Một trái Hoàng Ngọc quả có thể bán được 50 thạch tệ. Hai trái này là một trăm thạch tệ!
Dương Quân Sơn nhíu nhíu mí mắt. Tuy hắn đã dự liệu của cải của Trương Hổ Tử không kém so với mình, nhưng không ngờ rằng hắn sẽ lấy ra hai trái Hoàng Ngọc quả.
Hoàng Ngọc quả là bảo bối của Trương gia. Tuy Trương Thiết làm nghề rèn mà sống, gia cảnh giàu có, nhưng trong nhà có một cây Hoàng Ngọc quả thụ pháp giai trung phẩm đồng dạng cũng là một vật đặc biệt của Thổ Khâu thôn.
Hoàng Ngọc quả thụ được sự chăm sóc tỉ mỉ của Trương Thiết, hàng năm đều có thể cho ra 30, 40 trái, ngoại trừ được hắn giữ lại dùng, số Hoàng Ngọc quả còn dư lại hàng năm đều được hắn mang ra trấn đổi lấy mười mấy ngọc tệ. Đối với thôn dân ở Thổ Khâu thôn, đây là một khoản thu nhập xa xỉ.
Có thể nói Hoàng Ngọc quả thụ đối với Trương Thiết vô cùng quan trọng không kém gì cái Linh tỉnh hậu viện sau nhà Dương Điền Cương.
Hai trái Hoàng Ngọc quả thụ trong tay Trương Hổ Tử hẳn là do Trương Thiết đặc biệt giữ lại cho con trai để phụ trợ cho việc tu luyện. Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Quân Sơn nóng như lửa, hai quả Hoàng Ngọc này đối với việc tu luyện của hắn cũng rất có ích lợi, lúc này có thể sánh với ngọc tệ nào đó thực tế hơn nhiều.
Trương Hổ Tử lấy hai viên Hoàng Ngọc quả ra, lập tức vô cùng thần khí, kêu lên:
- Hai trái này đáng giá 100 thạch tệ, cộng năm mươi khối thạch tệ này, tổng cộng 150 khối, đánh cược thôi, nhưng các ngươi cũng phải lấy ra 150 khối thạch tệ!
Dương Quân Bình không vui, kêu lên:
- Các ngươi năm người, chúng ta chỉ có bốn người, dựa vào cái gì mà chúng ta phải lấy ra 150 khối thạch tệ!
Dương Quân Sơn giương tay chận lại, nói:
- Được, 150 khối thạch tệ, đánh cược!
Thấy Trương Hổ Tử lấy ra 150 thạch tệ, Dương Quân Sơn cũng đếm đủ 150 thạch tệ từ túi tiền, nói với Trương Hổ Tử:
- Chúng ta cùng giao thạch tệ cho một người không có liên quan bảo quản. Người nào thắng liền cầm toàn bộ thạch tệ đi.
Trương Hổ Tử chần chờ một chút, thấy Dương Quân Sơn đã đem túi tiền giao cho một trong những thiếu niên tới xem cuộc chiến, nói:
- Từ Lỗi, làm người trung gian của chúng ta đi. Người nào thắng thì lấy thạch tệ từ trong tay ngươi?
Từ Lỗi và Dương Quân Sơn đều mười hai tuổi. Trong mườ người dân của Thổ Khâu thôn thì đã có ba người họ Từ. Họ Từ là đệ nhất thế gia vọng tộc của Thổ Khâu thôn, ở góc độ nhân khẩu, có thể xem là đệ nhất vọng tộc của Thổ Khâu thôn. Gia chủ của Từ gia lúc này là Từ Tam Nương, là mẹ của Từ Lỗi.
Tuy nhân khẩu của Từ gia không ít, nhưng cho tới nay vẫn không có cao thủ có thể trấn được tràng diện, vẫn không phù hợp với địa vị đệ nhất gia tộc của Thổ Khâu thôn. Giờ này cao thủ Vũ Nhân cảnh duy nhất của họ lại là một vị nữ tử, chính là Từ Tam Nương, vì duy trì địa vị của Từ gia tại Thổ Khâu thôn, Từ thị gia tộc trên dưới khẩn cầu Từ Tam Nương làm tộc trưởng của Từ gia, đồng thời cũng lấy người ở rể sinh ra một gái một trai, đứa con trai nhỏ chính là Từ Lỗi.
Không ngờ Dương Quân Sơn lại nhờ hắn làm người trung gian, đầu tiên là Từ Lỗi sửng sốt, sau đó là mừng thầm. Ở đây có nhiều người như vậy, mà Dương Quân Sơn chỉ tìm mình làm người đại diện. Điều này rõ ràng đã khiến cho lòng hám danh của Từ Lỗi được thỏa mãn rất nhiều, cũng để cho hắn củng cố được địa vị của mình trong thế hệ thiếu niên ở Thổ Khâu thôn.
Lúc này Từ Lỗi thấy Trương Hổ Tử còn đang do dự, chẳng lẽ hắn nghi ngờ trong mình sẽ tham ô đám thạch tệ trong tay hắn hay sao, hay là hắn coi thường mình?
Từ Lỗi không khỏi cảm thấy không vui, tuy một lát sau Trương Hổ Tử cũng giao túi tiền của mình cho Từ Lỗi, nhưng tâm tư không vui vẫn găm chặt trong lòng Từ Lỗi.
Cuối cùng Trương Hổ Tử đã đồng ý gia tăng phần thưởng thách đấu, nguyên nhân chính là hắn rất tự tin vào thực lực của mình, tuy hắn đã luyện hóa Tiên Linh khiếu thứ hai, nhưng người khác không biết rằng phụ thân Trương Thiết Trương Hổ Tử đã cực khổ tích lũy bao nhiêu năm để dành ngọc tệ, Trương Thiết dùng nhiều quan hệ nhân tình để đổi lấy một quả Trung Phẩm Tiên Linh cho hắn. Tuy rằng phẩm chất của Trung Phẩm Tiên Linh hơi kém, hơn nữa công pháp tu luyện của Trương Hổ Tử không được phù hợp lắm, nhưng phần lớn người chỉ dùng một quả Tiên Linh phụ trợ luyện hóa Tiên Linh khiếu đã đủ khiến cho người khác hâm mộ rồi.
Nghĩ tới đây, Trương Hổ Tử càng vững tin hơn. Hai tay vỗ vào ngực, viên Tiên Linh khiếu thứ hai mới vừa ngưng luyện ở da bên tay trái tuy không bằng tay phải, nhưng hai quyền khi chạm vào nhau lại mờ ảo như có tiếng vang sắt thép chạm vào nhau.
- Dương Quân Sơn, lần này ngươi chết chắc rồi!
Bốn vị đồng bạn của Trương Hổ Tử tỏ ra hưng phấn, liên tiếp reo hò cổ vũ. Còn ba người Dương Quân Bình có vẻ hơi lo lắng. Duy chỉ có Dương Quân Sơn không hề nao núng chút nào khi bị Trương Hổ Tử uy hiếp, ngược lại cười hì hì, đưa tay ngoắc Trương Hổ Tử.
Thái độ khinh thường của Dương Quân Sơn làm cho Trương Hổ Tử cảm thấy tức giận, tay trái chụp hờ, tay phải hơi co lại, vọt tới Dương Quân Sơn.
Đây là một tư thế cơ bản của nghề rèn, tay trái chụp hờ để đè đồ vật xuống, tay phải giơ lên đánh ra là cầm búa chuẩn bị đập xuống. Hắn cho rằng Dương Quân Sơn là một khối sắt chuẩn bị nện đây.
Dương Quân Sơn nhận biết đây là một loại luyện thể quyền thuật bậc thấp của Trương Thiết gia, tên là Bạo Chuy Quyền . Nói về tính rèn luyện toàn diện đối với nhục thân thì Bạo Chuy Quyền không bằng Mãng Ngưu Quyền , nhưng nó có thể tập trung phần lớn công hiệu luyện thể lên hai nắm tay. Nói riêng về lực lượng của hai quả đấm thì Bạo Chuy Quyền có hiệu quả không dưới Luyện Thể thuật trung cấp. Hơn nữa Trương Hổ Tử giờ này đã luyện Tiên Linh khiếu thứ hai, có thể nói gần như Hoán Linh viên mãn, Trương Thiết có lòng tin chỉ cần đánh trúng một quyền này, Dương Quân Sơn nhất định thất bại!
Thực tế, phỏng đoán của hắn có thể không sai, nhưng muốn chân chính đánh trúng Dương Quân Sơn, đó là một vấn đề. Trương Hổ Tử chưa đập được quyền nào, đột nhiên mắt hoa lên, Dương Quân Sơn đã vọt tới bên trái.
Trương Hổ Tử cười lạnh trong lòng, nghĩ như vậy là có thể trốn được sao? Tay trái của hắn đột nhiên lệch theo thân mình, đuổi theo Dương Quân Sơn chụp tới.
Nhưng tay trái vừa chụp ngang biến thành trảo thì đột nhiên bị Dương Quân Sơn đưa cánh tay gạt ngang.
Không ngờ khí lực của người này cũng không nhỏ. Trương Hổ Tử cả kinh trong lòng, khoảnh khắc cảm thấy cổ tay mình bị gạt ra thì tay còn lại của Dương Quân Sơn đã nắm bắt cổ tay trái của hắn, rồi theo đó lực đạo xoay người của Trương Hổ Tử đột nhiên bị hắn thuận thế vặn lưng về phía sau!
Muốn đấu sức sao?
Trương Hổ Tử nắm chặt tay trái, đột nhiên muốn tránh thoát, không tự chủ được dùng thiên địa linh khí mà một năm qua đã đánh thức Tiên Linh khiếu. Dương Quân Sơn lập tức cảm giác cánh tay trái mà hắn đang cố vặn vẹo sinh ra một cổ cự lực, thậm chí bắt đầu phản chấn lại ngón tay của Dương Quân Sơn, trong nháy mắt sắp sửa thoát ra khỏi vòng tay của hắn.
Nhưng vào lúc này, Dương Quân Sơn đã dùng linh khí mình đã tinh luyện trong suốt một năm qua ở trong Tiên Linh khiếu vận chuyển toàn bộ. Những linh khí này tuy có số lượng ít, kém xa so với Trương Hổ Tử ngưng tụ Tiên Linh linh khí, nhưng sau khi kinh qua Mậu Thổ Bảo Quyết lần nữa luyện hóa chiết xuất ra, Dương Quân Sơn ngưng tụ linh khí tinh thuần hơn mấy lần so với Trương Hổ Tử.
Linh khí vận chuyển tới hai tay, Dương Quân Sơn dựa theo ký ức của kiếp trước, nắm vào các kinh mạch mấu chốt trên cánh tay của Trương Hổ Tử. Trương Hổ Tử lập tức cảm nhận được linh khí trong cơ thể của mình vận chuyển ngưng trệ, cánh tay bủn rủn, một chút khí lực cũng không xử ra được, thậm chí nửa người bắt đầu tê liệt.
Tiếp ngay sau đó, thân người của Trương Hổ Tử đột nhiên bị Dương Quân Sơn đẩy từ phía sau, cái mông lại bị trúng một cú đá cực mạnh, vì thế đã không thể khống chế được nữa thân mình được nữa, lập tức ngã nhào xuống một vũng nước ở phía trước.
/10
|