Ngao!!!
Sau tiếng rít gào của con chó nhó, toàn bộ không gian hào quangxanh biếc yên lặng như chết.
Thân thể của Lam Băng Tiên Đế cứng ngắc tại chỗ. cỗ tinh thần ý chí bễ nghễ thiên địa kia bị áp bách ở một tấc quanh thân.
Sắc mặt Dương Phàm lạnh băng, thái độ cứng rắn, làm sao có thể để người này rời Tiên Hông Không Gian.
Thản ở Tiên Hồng Không Gian, cho dù Lam Băng Tiên Đế có thể chướng khổng không gian cũng không nắm chắc ròi đi.
Trong không gian quỷ dị này, hắn mất liên hệ với ngoại giới.
Tiên Hồng Không Gian cũng không phải hắn có thể lay động.
Một tiếng rít gào của con chó nhó khiến hắn hãi hùng khiếp vía, thiếu chút nữa hồn bay phách lạc.
Đây là sinh linh gì, chi vẻn vẹn rít gào một tiếng thiếu chút nữa khién cho hồn phách của nhân vật cành giới Cừu Thiên Huyẻn Tiên như hắn muốn tanbiến?
Lúc này hắn đột nhiên có chút hối hận.
Nơi này là địa bàn của Dương Phàm, làm sao có thể đối xử cứng rắn với hắn.
Có lễ làm Tiên Đế Từ xưa tới nay sống an nhàn sung sướng khiến hắn quen thói nhìn xuống vạn vật. Trà bò nhân vật cùng cấp, hết thảy gì khác đêu là con kiến.
Chân chính mang áp lực đến cho Lam Băng Tiên Đế vẫn là con chó nhỏ kia. Cảm giác thiếu chút nữa hồn phách tan nát vừa rồi khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Từ sau khi thành tựu Huyền Tiên, đây là lần đẩu tiên hắn sinh ra tâm lý sợ hãi đối với một sự vật
- Dương Tiên Quản, ý ngươi là sao? Chẳng lẽ muốn cưỡng bách bản đế lưu lại chồ này?
Lam Băng Tiên Đế đầy vẻ tức giận.
Khi tức giận nảy sinh, quanh thản quanh quấn một cỗ tinh thần ý chí dẫn động Tiên linh khí bốn phía run rây. Không gian dường như đọng lại. thời gian cũng có vẻ chậm chạp.
Bá!
Con chó nhó vung trảo, giẫm hắn xuống mặt đất. vẻ mặt khinh bi nói:
- Một tên Tiên Đế nho nhỏ cũng dám kiêu ngạo trước mặt bán Thần thú?
Đặng Thi Dao cùng Thiên tượng đại sư đều sợ ngây người.
Bọn họ vừa phát hiện Dương Phàm xung đột với Lam Băng Tiên Đế. còn không kịp ngăn càn thì con chó nhó đã ra tay giẫm Lam Băng Tiên Đế năm bẹp trên mặt đất.
- Đây rổt cục là sinh linh gì, ta lại không thể động đậy...
Lam Băng Tiên Đe bị một móng vuốt nho nhr của con chó nhò giẫm trên mặt đất. không thể nhúc nhích tí xíu.
Một vị Tiên Đế lại bị một sinh linh như sủng vật chó giẫm nát dưới chân?
Thế gian làm sao có thể có sinh linh cường đại như thế này?
Chẳng những đám người Thiên tượng đại sư kinh hãi, ngay cả Dương Phàm đều rung động không thôi
Sau khi tới La Thiên Tiên Cành, hiểu biết của hắn đối với nhân vật cấp Tiên Đế đã không còn giới hạn trong truyền thuyết.
Trước Uẩn Sinh hậu kỳ, đối mặt với Tiên Đe hắn không có lực trả đòn.
Nhưng là ở trước mặt con chó nhó, Lam Băng Tiên Đế căn bản không có lực trá đòn.
Đặng Thi Dao. Thiên tượng đại sư cùng với rất nhiều lao động, luyện khí sư đều ngây ra như phồng.
Thật lâu sau, bọn họ mới phán ứng lại. Trong ánh mắt nhìn phía con chó nhó tràn ngập kính sợ cùng cồ quái.
Bất cứ người nào cũng không thể tưởng tượng được: Con chó nhó vẫn lười biếng thích ngủ gật này lại có thực lực cường đại như thế.
Dương Phàm thậm chí hoài nghi: Con chó nhó này, rốt cục có phải Khí linh hay không?
Một cái khí linh làm sao có thể cường đại hơn chủ nhân đến trăm lẩn?
- Hắc hắc! Chủ nhân, thếnào? Thực lực của ta cũngkhôngtệ chứ hả.
Con chó nhó giẫm Lam Băng Tiên Đế trên mặt đất, vẻ mặt xun xoe nói với Dương Phàm, có vài phản ý tứ lấy lòng.
Cử động này khiển mọi người càng thêm kinh ngạc.
Con chó nhó rõ ràng là đang lấy lòng DươngPhàm, biểu lộ bản lĩnh của mình.
- ừm. không tồi. không tồi.
Dương Phàm gật gật đầu. hết sức vừa lòng.
Con chó nhó mừng thầm: “Hiện tại nhất định phải lấy lòng chủ nhân, nếu không về
sau...”
- Ngươi trước buông hắn ra.
Dương Phàm đột nhiên nói với con chó nhò.
- Vâng, thưa chủ nhân.
Con chó nhó dời móng vuốt của mình ra, thán hinh nhoáng lên trở về bên cạnh Dương Phàm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lam Băng Tiên Đế.
Lam Băng Tiên Đế miễn cưỡng bò dậy. toàn thân ướt đẫm, một mực thớ dốc.
Vừa rồi lúc bị con chó nhó giẫm lên giống như bị ngọn núi ức vạn cân đè xuống, không thể thớ nổi.
- Chủ nhân, chẳng lẽ người muốn thả hắn đi sao?
Con chó nhó khó hiểu hỏi.
Dương Phàm chắp tay nói với Thiên tượng:
- Đẻ đại sư chê cười rồi. Ta cũng không phải cố ý làm khó Lam Băng Tiên Đế. mà là hắn sau khi tiến vào nơi này vẫn luôn mang lòng ác V.
- Không dám, không dám.
Thiên tượng đại sư có chút được kính quá mà sợ.
- Từ sau khi Dương mồ Luân hồi tân sinh, vẫn chưa từng chứng kiến lực lượng chân chính của Tiên Đế.
Ánh mắt Dương Phàm nhìn phía Lam Băng Tiên Đe.
- Hôm nay, Dương mồ cho ngươi một cơ hội, đánh cùng ta một trận.
Hiển nhiên Dương Phàm muốn cảm thụ bản lĩnh chân chính của Tiên Đế một chút.
Sắc mặt Lam Băng Tiên Đe biến đổi không ngừng, thẩm nghĩ: “Dương Tiên Quân này chi sợ là chủ nhân của thế giới thất lạc này. Chi cẩn giết chết hắn, chẳng những ta có thể chuyên nguy thành an, còn có thể trở thành chủ nhân mới của nơi này”.
- Được!
Lam Băng Tiên Đế hít sâu một hơi:
- Chi mong là một trận chiến công bình.
Dương Phàm không để ý cười cười.
Ông!
Quảng sáng xanh biếc bao phủ bốn phía biến mất. Tiên Hồng Không Gian mênh mông vô ngần thoáng hiện ra trong nháy mắt.
Tiếp đó. một vòng sáng xanh biếc lấy hai nguời làm trung tâm nhanh chóng mờ rộng. cuối cùng đây con chó nhò. đám người Đặng Thi Dao. Thiên tượng đại sư ra ngoài.
Lam Băng Tiên Đế kinh sợ không thôi. Đối phương thật sự đã nắm giữ thế giới thất lạc này?
Có thể mơ hồ nhìn thấv một vùng đen thẫm ở cuối thế giới này.
Không gian quy dị như thế quả thật chưa từng nghe qua.
Vòng sáng xarứi biếc kia không ngừng mớ rộng.
Trong khoảnh khắc, một vùng non xanh nước biếc phạm vi ức dặm xuất hiện trước mặt hai người.
“Chẳng lẽ đây là năng lực sáng thế... Làm sao hắn có thể đạt tới loại cảnh giới này?”
Trong lòng Lam B ăng Tiên Đế đại loạn.
Trên thực tế, còn xa Dương Phàm mới đạt tói cành giới sáng thế.
Nơi này là lĩnh vực của Tiên Hồng Không Gian trong Tiên Hồng Giới, tăng trưởng theo cảnh giới của hắn.
Hoặc nói cách khác, năng lực khai thiên tích địa này thuộc về Tiên Hồng Giới.
Mà Dương Phàm chính là chủ nhân cùa Tiên Hổng Giới.
Vùng đất sống vừa khéo chiếu rọi hoàn cảnh của không gian hiện tại của Dương Phàm, vật chất được sáng tạo ra cùng cấp với không gian thượng giới.
Dương Phàm thông qua Tiên Hồng Giới nắm giữ loại bản lĩnh cùng thần thông này, gần như là một loại bản năng.
Hắn khó thể tướng tượng Tiên Hồng Giới này thuộc về đẳng cấp nào.
Đi tới thượng giới. Tiên bảo thuộc về loại Pháp bảo tương đối quý hiểm.
Mà Thứ Thần khí càng là tác phẳm đình chỉ Tông sư luyện khí thất giới mới có thể tạo
ra.
về phần Thần khí trong truyển thuyết, đã không phải thất giới hậu thiên có thể tạo ra. (Vừa sinh ra đã là Thản khí gọi là Tiên thiên, trải qua luyện chế mà thành Thán khí gọi là hậu thiên. Cùng áp dụng với một số loại khác nhu như cảnh giới tu luyện, thiên tài địa bảo...)
Nghe Thiên tượng giáng thuật, có vài món Thần khí được dựng dục ra khi thất giới hỗn độn sơ khai.
Những Thần khí khác thì tới từ một nơi thần bí huyển bí của không gian thất giới.
Giờ phút này Dương Phàm sử dụng Tiên Hồng Giới thi triển thần thông sáng thế, tạo ra núi sông, đại địa rừng rậm. thành trì thậm chí là một số động vật cấp thấp.
Loại thần thông này hắn không thể tìm hiểu ra lại có thể thi triển.
Bới vậy có thể thấv cấp bậc của Tiên Hồng Giới ít nhất là Thần khí thậm chí là cao hơn.
Thần khí có năng lực khai thiên tích địa nhưng không nghe nói có kiện thần khí nào có thần thông sáng thế.
Sau khi vòng sáng xanh biếc mở rộng ra tám ức dặm, rốt cục ổn định củng cố.
Toàn bộ thế giới non xanh nước biếc này chỉ còn lại Dương Phàm và Lam Băng Tiên Đế.
Con chó nhỏ cùng với đám người Thiên tượng đại sư, Đặng Thi Dao đều ở bên ngoài vòng sáng quan sát.
Hai người đều tự giẫm trên một ngọn núi, ở giữa là vực sâu không đáy, mây mù lượn lờ.
- Dùng hết bản lĩnh của ngươi, để ta kiến thức một chút Tiên Đế cường đạibao nhiêu. Vì sao các ngươi có thể nhìn xuống vạn vật thất giới.
Dương Phàm chậm rãi nhắm mắt, thanh âm mờ mịt vang vọng trong Đại Luân Hồi.
Tiên Hồng Không Gian chiếu rọi vạn vật thế gian, ngay cả Đại Luân Hồi cũng không ngoại lệ.
Chiến đấu ở nơi này không khác gì ngoại giới.
Nếu từ vong trong này, ngoại giới cũng sẽ chết.
Trong mắt Lam Băng Tiên Đế lóe lên vẻ sắc bén. lãnh đạm nói:
- Dưới Tiên Đế đều là mây bay!
Chi nháy mắt, một cỗ thần uy kinh thiên địa khiếp quy thần dưới tinh thần ý chí thúc giục ngang nhiên đánh lên người Dương Phàm.
Phốc!
Dương Phàm phun ra một búng máu, thân hình đứng trên đinh núi liên tục lắc lư, thiếu chút nữa ngã xuống.
Chỉ một ý niệm khiến thán thể hắn đã bị thương nặng.
Đại Luân Hồi có thể bào vệ linh hổn của Dương Phàm, nhưng không thể bào hộ thân thể. Chẳng lẽ ở trước mặt Tiên Đế. Dương Phàm vẫn không có sức phản kháng?
Một ý niệm liền khiến Dương Phàm bị thương nặng.
Nếu như cường đại thêm một chút, có thể trực tiếp phá hủy thân thể Dương Phàm, bức bách hắn lại Luân hồi tán sinh.
- Tiên Đế, còn cường đại hơn trong tướng tượng.
Dương Phàm lau khô vết máu khóe miệng, thương thế trên người được khôi phục trong khoảnh khắc.
Thản ở vùng đất sống, lực khôi phục của hắn nhanh hơn ngoại giới gấp trăm lẩn.
Cho dù hắn không sử dụng lực lượng lĩnh vực của nơi này. nhưng loại lực khôi phục này là một hiệu quả bị động.
Sau khi Lam Băng Tiên Đế phát ra một kích kinh khiếp thần ma lại trầm mặc, sắc mặt ngưng trọng vô cùng.
Hắn vốn cho rẳng chỉ một ý niệm có thể khiến thần hồn Dương Phàm bị diệt, tan biến.
Nhưng sau khi tinh thần ý chí vọt vào cơ thể Dương Phàm lại như đá chim đáy biển, không thương tổn đến linh hồn của Dương Phàm.
Thậm chi không tiếp xúc đến linh hồn của Dương Phàm.
Linh hồn của Dương Phàm dung họp trong Mệnh Hạch Đại Luân Hồi. Với trình tự của Lam Băng Tiên Đế còn không thể xúc phạm tói linh hồn của hắn.
Dương Phàm đứng yên tại chỗ. khóe miệng mỉm cười:
- Tiên Đế thì thế nào? Ngươi tổn thương được linh hổn ta sao?
Chi cẩn không thương tổn đến linh hồn của Dương Phàm, hết thảy đều là mây bay.
Còn nữa, trải qua hai kiếp Luân hồi cùng tích lũy, lực lượng linh hồn của Dương Phàm vị tất thua kém Tiên Đế.
-Nhò bé vô tri!
Lam Băng Tiên Đế cười lạnh, tinh thần ý chí mênh mông tràn ngập không gian này, áp bách núi sông đại địa tám ức dặm nơi này.
Gió ngừng lại.
Tiên linh khí đọng lại.
Toàn bộ vật chất trong không gian hoàn toàn ngưng lại.
Dương Phàm gần nhu mất năng lực hô hấp, chức năng của thán thể bao gồm cả máu trong khoảnh khắc đó gẩn nhưbị ngưng đọng.
- Tiên Đế chưởng khổng không gian tuyệtđổỊ há là ngươi có thể thăm dò?
Thanh âm cao cao tại thượng của Lam Băng Tiên Đế xuất hiện trên đinh mây.
Khôngbiết từ khi nào, hắn xuất hiện ở trên tầng mây đinh đầu Dương Phàm.
Chướng khống tuyệt đối không gian?
Tâm thần Dương Phàm run lẻn.
ở bên ngoài quan sát. trong mắt Đặng Thi Dao lộ vẻ lo lắng.
Con chó nhó bĩu môi như khinh thường, lại giữ vẻ trầm mặc.
Hô... ông
Toàn bộ không gian rung động, áp lực không gian vô cùng vô tận dưới một cỗ ý chí vô hình hội tụ cùng một chỗ ép lên nguời Dương Phàm.
Dương Phàm cảm giác thân thể của mình gần như muốn nổ tung, khuôn mặt nghẹn đó bừng.
- Chướng khống không gian thì sao? Có tránh được nhân quả Luân hồi hay không?
Mộ̣t thanh âm mờ mịt từ trong Luân hồi truyển tới.
Đột nhiên, lực lượng không gian vô tận ép lên người Dương Phàm, dưới sự vận chuyển của bánh xe luân hồi khổng lồ vô hình, trống rỗng trở về trên thân Tiên Để.
̀m!
Lam Băng Tiên Đe từ đinh mây rod xuống, miệng phun máu tươi, không ngờ đã thụ thương.
- Ngươi... Điều này sao có thể...
Lam Băng Tiên Đế đầy vẻ khiếp sợ, máu chảy ròng ròng.
Mấv ngàn vạn năm, lần đầu tiên hắn bị thương.
Tiên Đế cao cao tại thượng từ đinhmây ngã xuống, từ thiên đường xuống trần thế.
Dương Phàm cũng khôngbiểu hiện bao nhiêu đắc V.
Bời vì giao phong cùng Tiên Đế mới chi vừa bắt đầu.
Tiên Đế... Rốt cục mạnh bao nhiêu?
Trong mắt hắn mơ hồ lộ ra vài tia hưng phấn!
Sau tiếng rít gào của con chó nhó, toàn bộ không gian hào quangxanh biếc yên lặng như chết.
Thân thể của Lam Băng Tiên Đế cứng ngắc tại chỗ. cỗ tinh thần ý chí bễ nghễ thiên địa kia bị áp bách ở một tấc quanh thân.
Sắc mặt Dương Phàm lạnh băng, thái độ cứng rắn, làm sao có thể để người này rời Tiên Hông Không Gian.
Thản ở Tiên Hồng Không Gian, cho dù Lam Băng Tiên Đế có thể chướng khổng không gian cũng không nắm chắc ròi đi.
Trong không gian quỷ dị này, hắn mất liên hệ với ngoại giới.
Tiên Hồng Không Gian cũng không phải hắn có thể lay động.
Một tiếng rít gào của con chó nhó khiến hắn hãi hùng khiếp vía, thiếu chút nữa hồn bay phách lạc.
Đây là sinh linh gì, chi vẻn vẹn rít gào một tiếng thiếu chút nữa khién cho hồn phách của nhân vật cành giới Cừu Thiên Huyẻn Tiên như hắn muốn tanbiến?
Lúc này hắn đột nhiên có chút hối hận.
Nơi này là địa bàn của Dương Phàm, làm sao có thể đối xử cứng rắn với hắn.
Có lễ làm Tiên Đế Từ xưa tới nay sống an nhàn sung sướng khiến hắn quen thói nhìn xuống vạn vật. Trà bò nhân vật cùng cấp, hết thảy gì khác đêu là con kiến.
Chân chính mang áp lực đến cho Lam Băng Tiên Đế vẫn là con chó nhỏ kia. Cảm giác thiếu chút nữa hồn phách tan nát vừa rồi khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Từ sau khi thành tựu Huyền Tiên, đây là lần đẩu tiên hắn sinh ra tâm lý sợ hãi đối với một sự vật
- Dương Tiên Quản, ý ngươi là sao? Chẳng lẽ muốn cưỡng bách bản đế lưu lại chồ này?
Lam Băng Tiên Đế đầy vẻ tức giận.
Khi tức giận nảy sinh, quanh thản quanh quấn một cỗ tinh thần ý chí dẫn động Tiên linh khí bốn phía run rây. Không gian dường như đọng lại. thời gian cũng có vẻ chậm chạp.
Bá!
Con chó nhó vung trảo, giẫm hắn xuống mặt đất. vẻ mặt khinh bi nói:
- Một tên Tiên Đế nho nhỏ cũng dám kiêu ngạo trước mặt bán Thần thú?
Đặng Thi Dao cùng Thiên tượng đại sư đều sợ ngây người.
Bọn họ vừa phát hiện Dương Phàm xung đột với Lam Băng Tiên Đế. còn không kịp ngăn càn thì con chó nhó đã ra tay giẫm Lam Băng Tiên Đế năm bẹp trên mặt đất.
- Đây rổt cục là sinh linh gì, ta lại không thể động đậy...
Lam Băng Tiên Đe bị một móng vuốt nho nhr của con chó nhò giẫm trên mặt đất. không thể nhúc nhích tí xíu.
Một vị Tiên Đế lại bị một sinh linh như sủng vật chó giẫm nát dưới chân?
Thế gian làm sao có thể có sinh linh cường đại như thế này?
Chẳng những đám người Thiên tượng đại sư kinh hãi, ngay cả Dương Phàm đều rung động không thôi
Sau khi tới La Thiên Tiên Cành, hiểu biết của hắn đối với nhân vật cấp Tiên Đế đã không còn giới hạn trong truyền thuyết.
Trước Uẩn Sinh hậu kỳ, đối mặt với Tiên Đe hắn không có lực trả đòn.
Nhưng là ở trước mặt con chó nhó, Lam Băng Tiên Đế căn bản không có lực trá đòn.
Đặng Thi Dao. Thiên tượng đại sư cùng với rất nhiều lao động, luyện khí sư đều ngây ra như phồng.
Thật lâu sau, bọn họ mới phán ứng lại. Trong ánh mắt nhìn phía con chó nhó tràn ngập kính sợ cùng cồ quái.
Bất cứ người nào cũng không thể tưởng tượng được: Con chó nhó vẫn lười biếng thích ngủ gật này lại có thực lực cường đại như thế.
Dương Phàm thậm chí hoài nghi: Con chó nhó này, rốt cục có phải Khí linh hay không?
Một cái khí linh làm sao có thể cường đại hơn chủ nhân đến trăm lẩn?
- Hắc hắc! Chủ nhân, thếnào? Thực lực của ta cũngkhôngtệ chứ hả.
Con chó nhó giẫm Lam Băng Tiên Đế trên mặt đất, vẻ mặt xun xoe nói với Dương Phàm, có vài phản ý tứ lấy lòng.
Cử động này khiển mọi người càng thêm kinh ngạc.
Con chó nhó rõ ràng là đang lấy lòng DươngPhàm, biểu lộ bản lĩnh của mình.
- ừm. không tồi. không tồi.
Dương Phàm gật gật đầu. hết sức vừa lòng.
Con chó nhó mừng thầm: “Hiện tại nhất định phải lấy lòng chủ nhân, nếu không về
sau...”
- Ngươi trước buông hắn ra.
Dương Phàm đột nhiên nói với con chó nhò.
- Vâng, thưa chủ nhân.
Con chó nhó dời móng vuốt của mình ra, thán hinh nhoáng lên trở về bên cạnh Dương Phàm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lam Băng Tiên Đế.
Lam Băng Tiên Đế miễn cưỡng bò dậy. toàn thân ướt đẫm, một mực thớ dốc.
Vừa rồi lúc bị con chó nhó giẫm lên giống như bị ngọn núi ức vạn cân đè xuống, không thể thớ nổi.
- Chủ nhân, chẳng lẽ người muốn thả hắn đi sao?
Con chó nhó khó hiểu hỏi.
Dương Phàm chắp tay nói với Thiên tượng:
- Đẻ đại sư chê cười rồi. Ta cũng không phải cố ý làm khó Lam Băng Tiên Đế. mà là hắn sau khi tiến vào nơi này vẫn luôn mang lòng ác V.
- Không dám, không dám.
Thiên tượng đại sư có chút được kính quá mà sợ.
- Từ sau khi Dương mồ Luân hồi tân sinh, vẫn chưa từng chứng kiến lực lượng chân chính của Tiên Đế.
Ánh mắt Dương Phàm nhìn phía Lam Băng Tiên Đe.
- Hôm nay, Dương mồ cho ngươi một cơ hội, đánh cùng ta một trận.
Hiển nhiên Dương Phàm muốn cảm thụ bản lĩnh chân chính của Tiên Đế một chút.
Sắc mặt Lam Băng Tiên Đe biến đổi không ngừng, thẩm nghĩ: “Dương Tiên Quân này chi sợ là chủ nhân của thế giới thất lạc này. Chi cẩn giết chết hắn, chẳng những ta có thể chuyên nguy thành an, còn có thể trở thành chủ nhân mới của nơi này”.
- Được!
Lam Băng Tiên Đế hít sâu một hơi:
- Chi mong là một trận chiến công bình.
Dương Phàm không để ý cười cười.
Ông!
Quảng sáng xanh biếc bao phủ bốn phía biến mất. Tiên Hồng Không Gian mênh mông vô ngần thoáng hiện ra trong nháy mắt.
Tiếp đó. một vòng sáng xanh biếc lấy hai nguời làm trung tâm nhanh chóng mờ rộng. cuối cùng đây con chó nhò. đám người Đặng Thi Dao. Thiên tượng đại sư ra ngoài.
Lam Băng Tiên Đế kinh sợ không thôi. Đối phương thật sự đã nắm giữ thế giới thất lạc này?
Có thể mơ hồ nhìn thấv một vùng đen thẫm ở cuối thế giới này.
Không gian quy dị như thế quả thật chưa từng nghe qua.
Vòng sáng xarứi biếc kia không ngừng mớ rộng.
Trong khoảnh khắc, một vùng non xanh nước biếc phạm vi ức dặm xuất hiện trước mặt hai người.
“Chẳng lẽ đây là năng lực sáng thế... Làm sao hắn có thể đạt tới loại cảnh giới này?”
Trong lòng Lam B ăng Tiên Đế đại loạn.
Trên thực tế, còn xa Dương Phàm mới đạt tói cành giới sáng thế.
Nơi này là lĩnh vực của Tiên Hồng Không Gian trong Tiên Hồng Giới, tăng trưởng theo cảnh giới của hắn.
Hoặc nói cách khác, năng lực khai thiên tích địa này thuộc về Tiên Hồng Giới.
Mà Dương Phàm chính là chủ nhân cùa Tiên Hổng Giới.
Vùng đất sống vừa khéo chiếu rọi hoàn cảnh của không gian hiện tại của Dương Phàm, vật chất được sáng tạo ra cùng cấp với không gian thượng giới.
Dương Phàm thông qua Tiên Hồng Giới nắm giữ loại bản lĩnh cùng thần thông này, gần như là một loại bản năng.
Hắn khó thể tướng tượng Tiên Hồng Giới này thuộc về đẳng cấp nào.
Đi tới thượng giới. Tiên bảo thuộc về loại Pháp bảo tương đối quý hiểm.
Mà Thứ Thần khí càng là tác phẳm đình chỉ Tông sư luyện khí thất giới mới có thể tạo
ra.
về phần Thần khí trong truyển thuyết, đã không phải thất giới hậu thiên có thể tạo ra. (Vừa sinh ra đã là Thản khí gọi là Tiên thiên, trải qua luyện chế mà thành Thán khí gọi là hậu thiên. Cùng áp dụng với một số loại khác nhu như cảnh giới tu luyện, thiên tài địa bảo...)
Nghe Thiên tượng giáng thuật, có vài món Thần khí được dựng dục ra khi thất giới hỗn độn sơ khai.
Những Thần khí khác thì tới từ một nơi thần bí huyển bí của không gian thất giới.
Giờ phút này Dương Phàm sử dụng Tiên Hồng Giới thi triển thần thông sáng thế, tạo ra núi sông, đại địa rừng rậm. thành trì thậm chí là một số động vật cấp thấp.
Loại thần thông này hắn không thể tìm hiểu ra lại có thể thi triển.
Bới vậy có thể thấv cấp bậc của Tiên Hồng Giới ít nhất là Thần khí thậm chí là cao hơn.
Thần khí có năng lực khai thiên tích địa nhưng không nghe nói có kiện thần khí nào có thần thông sáng thế.
Sau khi vòng sáng xanh biếc mở rộng ra tám ức dặm, rốt cục ổn định củng cố.
Toàn bộ thế giới non xanh nước biếc này chỉ còn lại Dương Phàm và Lam Băng Tiên Đế.
Con chó nhỏ cùng với đám người Thiên tượng đại sư, Đặng Thi Dao đều ở bên ngoài vòng sáng quan sát.
Hai người đều tự giẫm trên một ngọn núi, ở giữa là vực sâu không đáy, mây mù lượn lờ.
- Dùng hết bản lĩnh của ngươi, để ta kiến thức một chút Tiên Đế cường đạibao nhiêu. Vì sao các ngươi có thể nhìn xuống vạn vật thất giới.
Dương Phàm chậm rãi nhắm mắt, thanh âm mờ mịt vang vọng trong Đại Luân Hồi.
Tiên Hồng Không Gian chiếu rọi vạn vật thế gian, ngay cả Đại Luân Hồi cũng không ngoại lệ.
Chiến đấu ở nơi này không khác gì ngoại giới.
Nếu từ vong trong này, ngoại giới cũng sẽ chết.
Trong mắt Lam Băng Tiên Đế lóe lên vẻ sắc bén. lãnh đạm nói:
- Dưới Tiên Đế đều là mây bay!
Chi nháy mắt, một cỗ thần uy kinh thiên địa khiếp quy thần dưới tinh thần ý chí thúc giục ngang nhiên đánh lên người Dương Phàm.
Phốc!
Dương Phàm phun ra một búng máu, thân hình đứng trên đinh núi liên tục lắc lư, thiếu chút nữa ngã xuống.
Chỉ một ý niệm khiến thán thể hắn đã bị thương nặng.
Đại Luân Hồi có thể bào vệ linh hổn của Dương Phàm, nhưng không thể bào hộ thân thể. Chẳng lẽ ở trước mặt Tiên Đế. Dương Phàm vẫn không có sức phản kháng?
Một ý niệm liền khiến Dương Phàm bị thương nặng.
Nếu như cường đại thêm một chút, có thể trực tiếp phá hủy thân thể Dương Phàm, bức bách hắn lại Luân hồi tán sinh.
- Tiên Đế, còn cường đại hơn trong tướng tượng.
Dương Phàm lau khô vết máu khóe miệng, thương thế trên người được khôi phục trong khoảnh khắc.
Thản ở vùng đất sống, lực khôi phục của hắn nhanh hơn ngoại giới gấp trăm lẩn.
Cho dù hắn không sử dụng lực lượng lĩnh vực của nơi này. nhưng loại lực khôi phục này là một hiệu quả bị động.
Sau khi Lam Băng Tiên Đế phát ra một kích kinh khiếp thần ma lại trầm mặc, sắc mặt ngưng trọng vô cùng.
Hắn vốn cho rẳng chỉ một ý niệm có thể khiến thần hồn Dương Phàm bị diệt, tan biến.
Nhưng sau khi tinh thần ý chí vọt vào cơ thể Dương Phàm lại như đá chim đáy biển, không thương tổn đến linh hồn của Dương Phàm.
Thậm chi không tiếp xúc đến linh hồn của Dương Phàm.
Linh hồn của Dương Phàm dung họp trong Mệnh Hạch Đại Luân Hồi. Với trình tự của Lam Băng Tiên Đế còn không thể xúc phạm tói linh hồn của hắn.
Dương Phàm đứng yên tại chỗ. khóe miệng mỉm cười:
- Tiên Đế thì thế nào? Ngươi tổn thương được linh hổn ta sao?
Chi cẩn không thương tổn đến linh hồn của Dương Phàm, hết thảy đều là mây bay.
Còn nữa, trải qua hai kiếp Luân hồi cùng tích lũy, lực lượng linh hồn của Dương Phàm vị tất thua kém Tiên Đế.
-Nhò bé vô tri!
Lam Băng Tiên Đế cười lạnh, tinh thần ý chí mênh mông tràn ngập không gian này, áp bách núi sông đại địa tám ức dặm nơi này.
Gió ngừng lại.
Tiên linh khí đọng lại.
Toàn bộ vật chất trong không gian hoàn toàn ngưng lại.
Dương Phàm gần nhu mất năng lực hô hấp, chức năng của thán thể bao gồm cả máu trong khoảnh khắc đó gẩn nhưbị ngưng đọng.
- Tiên Đế chưởng khổng không gian tuyệtđổỊ há là ngươi có thể thăm dò?
Thanh âm cao cao tại thượng của Lam Băng Tiên Đế xuất hiện trên đinh mây.
Khôngbiết từ khi nào, hắn xuất hiện ở trên tầng mây đinh đầu Dương Phàm.
Chướng khống tuyệt đối không gian?
Tâm thần Dương Phàm run lẻn.
ở bên ngoài quan sát. trong mắt Đặng Thi Dao lộ vẻ lo lắng.
Con chó nhó bĩu môi như khinh thường, lại giữ vẻ trầm mặc.
Hô... ông
Toàn bộ không gian rung động, áp lực không gian vô cùng vô tận dưới một cỗ ý chí vô hình hội tụ cùng một chỗ ép lên nguời Dương Phàm.
Dương Phàm cảm giác thân thể của mình gần như muốn nổ tung, khuôn mặt nghẹn đó bừng.
- Chướng khống không gian thì sao? Có tránh được nhân quả Luân hồi hay không?
Mộ̣t thanh âm mờ mịt từ trong Luân hồi truyển tới.
Đột nhiên, lực lượng không gian vô tận ép lên người Dương Phàm, dưới sự vận chuyển của bánh xe luân hồi khổng lồ vô hình, trống rỗng trở về trên thân Tiên Để.
̀m!
Lam Băng Tiên Đe từ đinh mây rod xuống, miệng phun máu tươi, không ngờ đã thụ thương.
- Ngươi... Điều này sao có thể...
Lam Băng Tiên Đế đầy vẻ khiếp sợ, máu chảy ròng ròng.
Mấv ngàn vạn năm, lần đầu tiên hắn bị thương.
Tiên Đế cao cao tại thượng từ đinhmây ngã xuống, từ thiên đường xuống trần thế.
Dương Phàm cũng khôngbiểu hiện bao nhiêu đắc V.
Bời vì giao phong cùng Tiên Đế mới chi vừa bắt đầu.
Tiên Đế... Rốt cục mạnh bao nhiêu?
Trong mắt hắn mơ hồ lộ ra vài tia hưng phấn!
/1059
|