- Chính ở nơi này, nhất định Dương Phàm trốn ở phía dưới...
Dương Phàm đang khoanh chân điểu tức, cũng lập tức nghe ra đây là thanh âm của Vũ Dương.
Trong lòng hắn “lộp bộp một tiếng, kinh ngạc không thôi.
Vũ Dương này chỉ là tu sĩ Hợp Thể trung kỳ, hắn dựa vào thủ đoạn gì mà nhanh như vậy tìm được chính mình, hơn nữa giọng điệu còn khẳng định như thế?
Đám người đối phương ở hài vực Bồng Sơn Đáo có thể nói là địa đầu xà, có thể tìm được Dương Phàm cũng không kỳ quái.
Nhưng là nhanh như vậy liền đuổi kịp, hơn nữa còn tự tin như thế. đích thật có chút kỳ quái.
Rốt cục là vấn đề ở nơi nào?
Dương Phàm lại sinh ra báo động, nguy cơ đến từ trên người Vũ Dương.
Rồi sau đó, hắn toàn lực điểu tra toàn thân mình, mơ hồ cảm ứng được có tồn tại một tia không hài hòa.
Dường như có một tia dao động thần hồn rất nhỏ tiềm tàng trên thân, mà lại không thuộc về chính hắn.
- Chẳng lẽ là cao nhân Độ Kiếp Kỳ nào để lại ấn ký trên người ta?
Dương Phàm cũng không kịp tra xét tỉ mi, cho dù tra được cũng không thể tiêu trừ trong khoảng thời gian ngắn.
- Ha ha ha... Dương Phàm, cho dù ngươi chạy đến chân trời góc biển cũng trổn không thoát khỏi lòng bàn tay bổn thiéu gia.
Thanh âm đắc ý vô cùng của Vũ Dương từ hải vực phia trên truyền xuống.
Sau đó. hai trường lão của Dược Thánh Tông đều thi triển thần thông tiến hành công kích hải vực bén dưới.
Đẩu tiên là một cỗ trọng lực từ hải vực phía trên buông xuống, hung hăng oanh kích xuống dưới.
ở dưới đáy biển sâu, sức ép của nước vốn khủng bố vô cùng, lại thêm thần thông trọng lực này, Dương Phàm nghẹn mặt đỏ bừng.
Rồi sau đó. một cồ độc quang hư vô theo dòng nước bao phủ nơi này.
Đạt tới trình độ cao nhất, độc thuật bình thường đã sớm vượt xa phạm trù bình thường, nhăm vào linh hồn, pháp lực, sinh mệnh thậm chí là tinh thân, tạo thành thương tổn không thể tướng tượng.
- Vừa mới giết chết hai tên, hiện tại lại tới ba tên càng khó chơi.
Trong mắt Dương Phàm lại hiện sát khí, hận không thể đem tám tầng phong ấn một hơi giải hết, một ngụm giết sạch những nguời này.
Cũng may pháp lực hắn cơ bản khôi phục, chỉ là tâm thần còn chưa khôi phục tới đinh, nhiều nhất trá một cái giá lớn cũng có thể diệt sát ba người này.
Thình thịch!
Một con sóng lớn động trời từ trong đáy biển sâu bộc phát ra. cùng theo một mảnh huyễn quang năm màu phóng lẻn tận trời. Khi thế kinh thiên đem ba người trên mặt biển dọa nhảy dựng, đêu rút lui ra một đoạn xa.
- Các ngươi đã chán sống, như vậy Dương mỗ sẽ đem các ngươi xuống địa phủ cùng hai nguời kia.
Trong mắt Dương Phàm sát khí nhưthực chất mang đến áp lực lớn lao cho ba người.
Vũ Dương vẻ mặt hoàng sợ, không nghĩ tới Dương Phàm lại cường đại như vậy.
- Ngươi... Băng Thủy nhị sứ là bị ngươi giết chết?
Trong đó một vị trướng lão Dược Thánh Tòng khó có thể tin nói.
Ba người chấn động tâm thần, chi cám thấy một cỗ khí lạnh lan khắp toàn thân.
- Hừ! Cho dù ngươi giết chết Băng Thủy nhị sứ. hôm nay cũng đừng mơ giữ mạng trước mặt Vũ mỗ.
Sắc mặt Vũ Dương hung ác nói, dường nhưthật sự có con bài chưa lật nào.
- Được!
Dương Phàm cười lạnh nhìn phía hắn, khóe miệng có một tia cười trào phúng.
Đưa lung vểphia hai cường giả Hợp Thể. Dương Phàm nhìn chằm chằm Vũ Dương, chậm rãi vươn bân tay trái ra.
Bởi vì hắn từ trên người Vũ Dương cảm ứng được uy hiếp không hiểu, hơn nữa cực kỳ mãnh liệt.
Một khi đã vậy. hắn tính toán dùng Tiên Hồng bí kỹ trước diệt sát người này rồi tính.
Vũ Dương chỉ có tu vi Hợp Thể trung kỳ, bất kể pháp lực hay là cảnh giới linh hồn đều kém Dương Phàm một giai vị.
Kéo người này vào Tiên Hồng Không Gian, ít nhất nắm chắc sáu bảy phần.
- A...
Sắc mặt Vũ Dương đột nhiên trắng bệch, chi cảm thấy một cỗ khí tức tử vong, toàn thân nan lên.
Giờ khác này, hắn đột nhiên cảm thấy được sinh mệnh không bị khống chế.
-Bá!
Ngay sau đó, hắn chi cảm thấy một không gian không biết, bị một bàn tay gắt gao nắm
lấy.
Hắn không thể phản biệt đây là không gian chân thực hay là tinh thần lĩnh vực như cành trong mơ.
Cứu ta...
Vũ Dương hò hét trong đầu.
Dương Phàm lạnh lùng cười nhạo, đang chuẩn bị diệt sát hăn. s
Nhưng đúng lúc này. một cỗ hàn ý lan khắp toàn thân.
Trên mặt biển!
Bá!
Một đạo hàn mang màu trắng nhỏ bé từ trong tay áo Vũ Dương thoáng hiện, cũng chợt biến mất.
Phốc!
Một con bạch văn độc ác xà dài bốn năm tấc quấn trên thản Dương Phàm, một ngụm cắn trúng cổ họng hắn.
- A! Không tốt...
Dương Phàm kêu rén một tiếng nhỏ. chi cảm thấy một cỗ độc tính trí mạng gạt bó sinh cơ lan ra toàn thân, Ngay cả linh hồn đều bị tê dại.
Khoảnh khắc đó, hắn gần như đã chết, ý thức chim trong hắc ám.
Bùm!
Thân thể Dương Phàm rơi vào trong hải vực, da toàn thân biến thành màu đen.
Lấy lực khỏi phục khủngbổ của hắn, trong khoảnh khắc chữa trị vết thương nơi cổ họng, nhưng là độc lực khủng bố khiến hắn rơi vào hiểm cảnh.
- May nhờ có tiền bối giúp đỡ...
Vũ Dương sắc mặt tái nhợt, ánh thân thoát khỏi Tiên Hồng Không Gian, bộ dạng lòng còn sợ hãi.
Tiền bối theo lời hắn, bạch văn độc ác xà kia sau khi cắn vỡ cổ họng Dương Phàm, sắc mặt bình tĩnh phảng phất chỉ là một việc cực kỳ tẩm thường.
- Hi hi... Bị tuyệt mệnh độc của ta đánh trúng vếu hại không ngờ còn chưa có chết, ỏ, thì ra là thân thể bất diệt!
Bạch văn độc ác xà hóa thành một xà nữ áo trắng, tay nguời thân rắn, đầy hứng thú nhìn Dương Phàm.
- Đó là...
Hai trướng lão khác của Dược Thánh Tông sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên nhận ra lai lịch xà nữ này.
Trong đó một gã trướng lão thần niệm truyền âm nói:
- Dĩ nhiên là Thát Tuyệt Độc Ác Xà... mà lại còn tu luyện đến Độ Kiếp Kỳ!
Thất Tuyệt Độc Ác Xà Độ Kiếp Kỳ!
Xà này cho dù cắn trúng cao nhân Độ Kiếp Kỳ cùng cấp cũng là chín phần chết một phần sống, huống chỉ là một tu sĩ lục địa?
Bên ngoài thản Dương Phàm màu đen thẫm, rất nhanh lại nổi lên ánh sáng mờ năm màu, quang lưu màu lục vận chuyển, từng tia độc lực bị bức ra từ trong thân thể.
Trong khoảnh khắc, Dương Phàm đã áp chế độc lực, cũng có năng lực miễn dịch nhất định.
Điều này sao có thể?
Xà nữ áo trắng biểu tình kinh ngạc.
“Thế gian này không ngờ có nhân loại có thể chống cự Thất Tuyệt Độc Hồn Dịch của mình?”
Ba người Vũ Dương của Dược Thánh Tông cũng trợ mắt há hốc mồm.
- Hi hi! Tiểu mĩ’ nam, cho dù ngươi có năng lực kháng độc này thì lại thế nào?
Khóe miệng xà nữ áo trắng đùa cợt nói. Nàng là yêu tu Độ Kiếp Kỳ. cho dù không dựa vào Thất Tuyệt Độc Hồn Dịch, giết Dương Phàm cũng vô cùng thoải mái.
Trong cơ thể Dương Phàm ánh sáng nhạt năm màu phát ra, một màn hào quang màu lam lớng lánh thủ hộ chặt chẽ.
Bởi vì ở trong nước biển, lẩn này Dương Phàm sử dụng chính là Thủy Linh Châu.
Dùng Thủy Hồn Giới khống chế Thủy Linh Châu, chẳng những có được lực phòng ngự cường đại, mà lại còn có năng lực trị liệu nhất định.
- Hết thảy phản kháng đều là vô dụng...
Xà nữ áo trắng tiếc nuối than thờ. một đẩu ngón tay ngọc thon dài điểm tới trước mặt Dương Phàm.
Chi dùng một đẩu ngón tay.
Dương Phàm tức thì cảm thấy một áp lực cuồn cuộn mãnh liệt dường như toàn bộ lực lượng không gian đều hội tụ thành một điêm, áp bách lên người hắn.
Loại ý cảnh huyền diệu này. Hợp Thể Kỳ tuyệt đối không thể làm được.
Xà nữ áo trắng trước mắt này không ngờ là cao nhân Độ Kiếp Kỳ.
Phốc!
Một đẩu ngón tay giống như không mang theo một tia linh khí dao động, lại như đâm vào đậu hũ, đâm phá vòng bào hộ cùa truyền thùa Thủy Linh Châu.
̀m!
Đẩu ngón tay kia lại điểm lẻn trên một giáp trụ tử long lân. phát ra tiếng nổ nặng nề. hải vực phụ cặn giống như sôi trào, nồ tung ra một dải chân không đường kính ngàn dặm.
Dương Phàm mặc Tử Long Chiến Giáp, ngạnh kháng hơn nửa uy lực còn thừa từ đẩu ngón tay, lập tức kêu một tiếng đau đớn. khóe miệng trào máu.
̀m!
Huyễn quang năm màu trong cơ thể Dương Phàm bùng nổ. mượn cơ hội này lao ra hải vực.
Nhưng mà xà nữ áo trắng lại “vân đạm phong khinh đứng bên cạnh hắn, cười dài nói:
- Tiểu mỹ nam, ngươi quá làm người ta thích rồi, lại mang đến cho ta ngạc nhiên vui mừng như thế. Tử Long Chiến Giáp này cho dù ở Ngoại Hải vực cũng coi như phòng ngự linh bảo cấp bậc trân bảo a!
- Tử Long Chiến Giáp!
Đám nguời Vũ Dương nhìn chằm chằm long giáp uy phong mà Dương Phàm đang mặc. không khỏi lộ ra thân sắc tham lam.
Chiến giáp này là một kiện có lực phòng ngự cường đại nhất trong số linh bào Dương Phàm vơ vét được tại Thiên Lan Điện.
Nếu không có một chút tư bản, Dương Phàm sao dám dễ dàng chinh chiến Ngoại Hài vực?
Tuy nhiên là vận khí hắn quá kém, dây vào một phiền toái lớn như vậy!
Bá!
Dương Phàm chi cảm thấy trước mắt nhoáng lên. song chướng xà nữ áo trắng kia ôm chặt lấy hắn, độc lực trí mạng mơ hô xuyên thấu qua Tử Long Chiến Giáp, xâm nhập vào cơ thể.
Hơn nữa, thân thể hắn bị thản rắn của xà nữ quan chặt.
Một cỗ lực lớn khủng bố ý đồ đem thân thể Dương Phàm quan thành thịt nát.
- Không tốt!
Mặc kệ Dương Phàm giãy dụa đều không thể tránh thoát, thân thể càng ngày càng yếu.
Sau đó. đẩu của xà nữ áo trắng kia đột nhiên hóa thành một đẩu rắn lớn. thè lưỡi, mớ ra miệng máu to lớn cùng răng độc. chậm rãi nhìn vào Dương Phàm, dường như tính toán làm thế nào đem món ngon Dương Phàm này nuốt vào.
Toàn thán Dương Phàm lạnh băng, kinh hãi, hoảng sợ.
Đọt nhiên hắn cảm thấy được, xà nữ này có một loại cám giác giống như đã từng quen biết.
Dường như vào lúc cùng lên đinh vu sơn với Vũ Nghiên, đã gặp xà này.
Bất kể hắn vận chuyển pháp lực như thế nào đều không thể làm gì được, ngược lại một thán pháp lực lại bị đối phương áp chế giam câm từng chút một.
Ba người Vũ Dương thấy tình hình này đều lạnh lẽo run sợ. ngay cả thớ mạnh cùng không dám.
- Còn tiếp tục như vậy... Ta thật sự trở thành món ngon trong bụng xà nữ này.
Dương Phàm cắn răng một cái, vận chuyển Thái Hư Thiên Hỏa còn thừa không nhiều.
Phốc... ̀m!
Một mảnh xích viêm ánh vàng chói mắt từ trên người Dương Phàm bùng nổ. bốc lên cao mấy trượng, bao phủ cả xà nữ áo trắng bên trong.
Xà nữ áo trắng kêu một tiếng đau đớn, bị cỗ lực lượng thái cổ tinh thần chí viêm này bức lui. Nàng dù sao cũng là vẻu thú loại rắn, bị hóa diễm khắc chế. huống chỉ là cấp bậc Thái Hư Thiên Hỏa này.
Dương Phàm vận chuyển Thái Hư Thiên Hỏa. không chút nghĩ ngợi, lập tức bó chạy.
-Ngăn hắn lại!
Xà nữ áo trắng yêu kiều quát một tiếng. Dương Phàm có Thái Hư Thiên Hỏa phụ thân, nàng sinh lòng kiêng kị, không dám tới gân.
- Ha ha ha... Đẻ mạng lại đi!
Hai trưởng lão của Dược Thánh Tông đều vận chuyển phập lực ngăn chặn Dương Phàm.
Dương Phàm hít sâu một hơi. tại khoảnh khắc sinh tử này hắn cũng không thể ẩn giấu nữa.
Một tay hắn vung lên. lôi hỗ chợt lóe. trong lòng bàn tay đột nhiên hiện ra một cái đinh, đồng xanh cồ lớn bằng bàn tay.
Đinh này vừa ra. hai trường lão Hợp Thể Kỳ cảm thấy áp lực không hiểu.
“Ngô... Ông!” Một tiếng, đồng đinh cổ xưa lớn bằng bàn tay kia bỗng nhiên khuếch truơng gấp trăm, ngàn lẩn.
Trong hư không truyển đến một tiếng “̀m” kinh hãi linh hồn.
Đồng đinh kia toàn thân điện xà vờn quanh, như một ngọn núi lớn sừng sững trên không hải vực. lôi vân cuôn cuộn chấn động vạn dặm.
Trên đinh này hội tụ lôi điện lực hủy diệt bàng bạc. dùng tư thái nhìn xuống thế gian, hiện lên trên đinh đầu mọi người.
Trong phạm vi mười vạn dặm, một cỗ khí tức kinh thiên hủy diệt áp lực hít thớ không thông, khiến hai trướng lão trước mặt Dương Phàm cảm thấy tâm kinh nhục khiêu:
- Đây... Đây dĩ nhiên là Tụ Lôi Đinh!
̀m!
Trong lôi đinh ngạo thị hoàn vũ. giáng xuống lôi xà kinh thiên địa, khiến một vùng thiên địa chóp lóe lúc sáng lúc tối.
Khoảnh khắc đó, Ngay cà xà nữ áo trắng Độ Kiếp Kỳ đều nàng minh một cái.
Hai trường lão tại lôi điện hủy diệt kia oanh kích, cũng không kiên trì được nửa hô hấp, nhục thân tan thành mây khói, hôn phi phách tán.
Tiếng kêu thám thiết kia thẻ thảm vô cùng, ở trong lôi điện sáng tối lóe lên đẩy trời, lại kinh tâm động phách như thế.
Dương Phàm đang khoanh chân điểu tức, cũng lập tức nghe ra đây là thanh âm của Vũ Dương.
Trong lòng hắn “lộp bộp một tiếng, kinh ngạc không thôi.
Vũ Dương này chỉ là tu sĩ Hợp Thể trung kỳ, hắn dựa vào thủ đoạn gì mà nhanh như vậy tìm được chính mình, hơn nữa giọng điệu còn khẳng định như thế?
Đám người đối phương ở hài vực Bồng Sơn Đáo có thể nói là địa đầu xà, có thể tìm được Dương Phàm cũng không kỳ quái.
Nhưng là nhanh như vậy liền đuổi kịp, hơn nữa còn tự tin như thế. đích thật có chút kỳ quái.
Rốt cục là vấn đề ở nơi nào?
Dương Phàm lại sinh ra báo động, nguy cơ đến từ trên người Vũ Dương.
Rồi sau đó, hắn toàn lực điểu tra toàn thân mình, mơ hồ cảm ứng được có tồn tại một tia không hài hòa.
Dường như có một tia dao động thần hồn rất nhỏ tiềm tàng trên thân, mà lại không thuộc về chính hắn.
- Chẳng lẽ là cao nhân Độ Kiếp Kỳ nào để lại ấn ký trên người ta?
Dương Phàm cũng không kịp tra xét tỉ mi, cho dù tra được cũng không thể tiêu trừ trong khoảng thời gian ngắn.
- Ha ha ha... Dương Phàm, cho dù ngươi chạy đến chân trời góc biển cũng trổn không thoát khỏi lòng bàn tay bổn thiéu gia.
Thanh âm đắc ý vô cùng của Vũ Dương từ hải vực phia trên truyền xuống.
Sau đó. hai trường lão của Dược Thánh Tông đều thi triển thần thông tiến hành công kích hải vực bén dưới.
Đẩu tiên là một cỗ trọng lực từ hải vực phía trên buông xuống, hung hăng oanh kích xuống dưới.
ở dưới đáy biển sâu, sức ép của nước vốn khủng bố vô cùng, lại thêm thần thông trọng lực này, Dương Phàm nghẹn mặt đỏ bừng.
Rồi sau đó. một cồ độc quang hư vô theo dòng nước bao phủ nơi này.
Đạt tới trình độ cao nhất, độc thuật bình thường đã sớm vượt xa phạm trù bình thường, nhăm vào linh hồn, pháp lực, sinh mệnh thậm chí là tinh thân, tạo thành thương tổn không thể tướng tượng.
- Vừa mới giết chết hai tên, hiện tại lại tới ba tên càng khó chơi.
Trong mắt Dương Phàm lại hiện sát khí, hận không thể đem tám tầng phong ấn một hơi giải hết, một ngụm giết sạch những nguời này.
Cũng may pháp lực hắn cơ bản khôi phục, chỉ là tâm thần còn chưa khôi phục tới đinh, nhiều nhất trá một cái giá lớn cũng có thể diệt sát ba người này.
Thình thịch!
Một con sóng lớn động trời từ trong đáy biển sâu bộc phát ra. cùng theo một mảnh huyễn quang năm màu phóng lẻn tận trời. Khi thế kinh thiên đem ba người trên mặt biển dọa nhảy dựng, đêu rút lui ra một đoạn xa.
- Các ngươi đã chán sống, như vậy Dương mỗ sẽ đem các ngươi xuống địa phủ cùng hai nguời kia.
Trong mắt Dương Phàm sát khí nhưthực chất mang đến áp lực lớn lao cho ba người.
Vũ Dương vẻ mặt hoàng sợ, không nghĩ tới Dương Phàm lại cường đại như vậy.
- Ngươi... Băng Thủy nhị sứ là bị ngươi giết chết?
Trong đó một vị trướng lão Dược Thánh Tòng khó có thể tin nói.
Ba người chấn động tâm thần, chi cám thấy một cỗ khí lạnh lan khắp toàn thân.
- Hừ! Cho dù ngươi giết chết Băng Thủy nhị sứ. hôm nay cũng đừng mơ giữ mạng trước mặt Vũ mỗ.
Sắc mặt Vũ Dương hung ác nói, dường nhưthật sự có con bài chưa lật nào.
- Được!
Dương Phàm cười lạnh nhìn phía hắn, khóe miệng có một tia cười trào phúng.
Đưa lung vểphia hai cường giả Hợp Thể. Dương Phàm nhìn chằm chằm Vũ Dương, chậm rãi vươn bân tay trái ra.
Bởi vì hắn từ trên người Vũ Dương cảm ứng được uy hiếp không hiểu, hơn nữa cực kỳ mãnh liệt.
Một khi đã vậy. hắn tính toán dùng Tiên Hồng bí kỹ trước diệt sát người này rồi tính.
Vũ Dương chỉ có tu vi Hợp Thể trung kỳ, bất kể pháp lực hay là cảnh giới linh hồn đều kém Dương Phàm một giai vị.
Kéo người này vào Tiên Hồng Không Gian, ít nhất nắm chắc sáu bảy phần.
- A...
Sắc mặt Vũ Dương đột nhiên trắng bệch, chi cảm thấy một cỗ khí tức tử vong, toàn thân nan lên.
Giờ khác này, hắn đột nhiên cảm thấy được sinh mệnh không bị khống chế.
-Bá!
Ngay sau đó, hắn chi cảm thấy một không gian không biết, bị một bàn tay gắt gao nắm
lấy.
Hắn không thể phản biệt đây là không gian chân thực hay là tinh thần lĩnh vực như cành trong mơ.
Cứu ta...
Vũ Dương hò hét trong đầu.
Dương Phàm lạnh lùng cười nhạo, đang chuẩn bị diệt sát hăn. s
Nhưng đúng lúc này. một cỗ hàn ý lan khắp toàn thân.
Trên mặt biển!
Bá!
Một đạo hàn mang màu trắng nhỏ bé từ trong tay áo Vũ Dương thoáng hiện, cũng chợt biến mất.
Phốc!
Một con bạch văn độc ác xà dài bốn năm tấc quấn trên thản Dương Phàm, một ngụm cắn trúng cổ họng hắn.
- A! Không tốt...
Dương Phàm kêu rén một tiếng nhỏ. chi cảm thấy một cỗ độc tính trí mạng gạt bó sinh cơ lan ra toàn thân, Ngay cả linh hồn đều bị tê dại.
Khoảnh khắc đó, hắn gần như đã chết, ý thức chim trong hắc ám.
Bùm!
Thân thể Dương Phàm rơi vào trong hải vực, da toàn thân biến thành màu đen.
Lấy lực khỏi phục khủngbổ của hắn, trong khoảnh khắc chữa trị vết thương nơi cổ họng, nhưng là độc lực khủng bố khiến hắn rơi vào hiểm cảnh.
- May nhờ có tiền bối giúp đỡ...
Vũ Dương sắc mặt tái nhợt, ánh thân thoát khỏi Tiên Hồng Không Gian, bộ dạng lòng còn sợ hãi.
Tiền bối theo lời hắn, bạch văn độc ác xà kia sau khi cắn vỡ cổ họng Dương Phàm, sắc mặt bình tĩnh phảng phất chỉ là một việc cực kỳ tẩm thường.
- Hi hi... Bị tuyệt mệnh độc của ta đánh trúng vếu hại không ngờ còn chưa có chết, ỏ, thì ra là thân thể bất diệt!
Bạch văn độc ác xà hóa thành một xà nữ áo trắng, tay nguời thân rắn, đầy hứng thú nhìn Dương Phàm.
- Đó là...
Hai trướng lão khác của Dược Thánh Tông sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên nhận ra lai lịch xà nữ này.
Trong đó một gã trướng lão thần niệm truyền âm nói:
- Dĩ nhiên là Thát Tuyệt Độc Ác Xà... mà lại còn tu luyện đến Độ Kiếp Kỳ!
Thất Tuyệt Độc Ác Xà Độ Kiếp Kỳ!
Xà này cho dù cắn trúng cao nhân Độ Kiếp Kỳ cùng cấp cũng là chín phần chết một phần sống, huống chỉ là một tu sĩ lục địa?
Bên ngoài thản Dương Phàm màu đen thẫm, rất nhanh lại nổi lên ánh sáng mờ năm màu, quang lưu màu lục vận chuyển, từng tia độc lực bị bức ra từ trong thân thể.
Trong khoảnh khắc, Dương Phàm đã áp chế độc lực, cũng có năng lực miễn dịch nhất định.
Điều này sao có thể?
Xà nữ áo trắng biểu tình kinh ngạc.
“Thế gian này không ngờ có nhân loại có thể chống cự Thất Tuyệt Độc Hồn Dịch của mình?”
Ba người Vũ Dương của Dược Thánh Tông cũng trợ mắt há hốc mồm.
- Hi hi! Tiểu mĩ’ nam, cho dù ngươi có năng lực kháng độc này thì lại thế nào?
Khóe miệng xà nữ áo trắng đùa cợt nói. Nàng là yêu tu Độ Kiếp Kỳ. cho dù không dựa vào Thất Tuyệt Độc Hồn Dịch, giết Dương Phàm cũng vô cùng thoải mái.
Trong cơ thể Dương Phàm ánh sáng nhạt năm màu phát ra, một màn hào quang màu lam lớng lánh thủ hộ chặt chẽ.
Bởi vì ở trong nước biển, lẩn này Dương Phàm sử dụng chính là Thủy Linh Châu.
Dùng Thủy Hồn Giới khống chế Thủy Linh Châu, chẳng những có được lực phòng ngự cường đại, mà lại còn có năng lực trị liệu nhất định.
- Hết thảy phản kháng đều là vô dụng...
Xà nữ áo trắng tiếc nuối than thờ. một đẩu ngón tay ngọc thon dài điểm tới trước mặt Dương Phàm.
Chi dùng một đẩu ngón tay.
Dương Phàm tức thì cảm thấy một áp lực cuồn cuộn mãnh liệt dường như toàn bộ lực lượng không gian đều hội tụ thành một điêm, áp bách lên người hắn.
Loại ý cảnh huyền diệu này. Hợp Thể Kỳ tuyệt đối không thể làm được.
Xà nữ áo trắng trước mắt này không ngờ là cao nhân Độ Kiếp Kỳ.
Phốc!
Một đẩu ngón tay giống như không mang theo một tia linh khí dao động, lại như đâm vào đậu hũ, đâm phá vòng bào hộ cùa truyền thùa Thủy Linh Châu.
̀m!
Đẩu ngón tay kia lại điểm lẻn trên một giáp trụ tử long lân. phát ra tiếng nổ nặng nề. hải vực phụ cặn giống như sôi trào, nồ tung ra một dải chân không đường kính ngàn dặm.
Dương Phàm mặc Tử Long Chiến Giáp, ngạnh kháng hơn nửa uy lực còn thừa từ đẩu ngón tay, lập tức kêu một tiếng đau đớn. khóe miệng trào máu.
̀m!
Huyễn quang năm màu trong cơ thể Dương Phàm bùng nổ. mượn cơ hội này lao ra hải vực.
Nhưng mà xà nữ áo trắng lại “vân đạm phong khinh đứng bên cạnh hắn, cười dài nói:
- Tiểu mỹ nam, ngươi quá làm người ta thích rồi, lại mang đến cho ta ngạc nhiên vui mừng như thế. Tử Long Chiến Giáp này cho dù ở Ngoại Hải vực cũng coi như phòng ngự linh bảo cấp bậc trân bảo a!
- Tử Long Chiến Giáp!
Đám nguời Vũ Dương nhìn chằm chằm long giáp uy phong mà Dương Phàm đang mặc. không khỏi lộ ra thân sắc tham lam.
Chiến giáp này là một kiện có lực phòng ngự cường đại nhất trong số linh bào Dương Phàm vơ vét được tại Thiên Lan Điện.
Nếu không có một chút tư bản, Dương Phàm sao dám dễ dàng chinh chiến Ngoại Hài vực?
Tuy nhiên là vận khí hắn quá kém, dây vào một phiền toái lớn như vậy!
Bá!
Dương Phàm chi cảm thấy trước mắt nhoáng lên. song chướng xà nữ áo trắng kia ôm chặt lấy hắn, độc lực trí mạng mơ hô xuyên thấu qua Tử Long Chiến Giáp, xâm nhập vào cơ thể.
Hơn nữa, thân thể hắn bị thản rắn của xà nữ quan chặt.
Một cỗ lực lớn khủng bố ý đồ đem thân thể Dương Phàm quan thành thịt nát.
- Không tốt!
Mặc kệ Dương Phàm giãy dụa đều không thể tránh thoát, thân thể càng ngày càng yếu.
Sau đó. đẩu của xà nữ áo trắng kia đột nhiên hóa thành một đẩu rắn lớn. thè lưỡi, mớ ra miệng máu to lớn cùng răng độc. chậm rãi nhìn vào Dương Phàm, dường như tính toán làm thế nào đem món ngon Dương Phàm này nuốt vào.
Toàn thán Dương Phàm lạnh băng, kinh hãi, hoảng sợ.
Đọt nhiên hắn cảm thấy được, xà nữ này có một loại cám giác giống như đã từng quen biết.
Dường như vào lúc cùng lên đinh vu sơn với Vũ Nghiên, đã gặp xà này.
Bất kể hắn vận chuyển pháp lực như thế nào đều không thể làm gì được, ngược lại một thán pháp lực lại bị đối phương áp chế giam câm từng chút một.
Ba người Vũ Dương thấy tình hình này đều lạnh lẽo run sợ. ngay cả thớ mạnh cùng không dám.
- Còn tiếp tục như vậy... Ta thật sự trở thành món ngon trong bụng xà nữ này.
Dương Phàm cắn răng một cái, vận chuyển Thái Hư Thiên Hỏa còn thừa không nhiều.
Phốc... ̀m!
Một mảnh xích viêm ánh vàng chói mắt từ trên người Dương Phàm bùng nổ. bốc lên cao mấy trượng, bao phủ cả xà nữ áo trắng bên trong.
Xà nữ áo trắng kêu một tiếng đau đớn, bị cỗ lực lượng thái cổ tinh thần chí viêm này bức lui. Nàng dù sao cũng là vẻu thú loại rắn, bị hóa diễm khắc chế. huống chỉ là cấp bậc Thái Hư Thiên Hỏa này.
Dương Phàm vận chuyển Thái Hư Thiên Hỏa. không chút nghĩ ngợi, lập tức bó chạy.
-Ngăn hắn lại!
Xà nữ áo trắng yêu kiều quát một tiếng. Dương Phàm có Thái Hư Thiên Hỏa phụ thân, nàng sinh lòng kiêng kị, không dám tới gân.
- Ha ha ha... Đẻ mạng lại đi!
Hai trưởng lão của Dược Thánh Tông đều vận chuyển phập lực ngăn chặn Dương Phàm.
Dương Phàm hít sâu một hơi. tại khoảnh khắc sinh tử này hắn cũng không thể ẩn giấu nữa.
Một tay hắn vung lên. lôi hỗ chợt lóe. trong lòng bàn tay đột nhiên hiện ra một cái đinh, đồng xanh cồ lớn bằng bàn tay.
Đinh này vừa ra. hai trường lão Hợp Thể Kỳ cảm thấy áp lực không hiểu.
“Ngô... Ông!” Một tiếng, đồng đinh cổ xưa lớn bằng bàn tay kia bỗng nhiên khuếch truơng gấp trăm, ngàn lẩn.
Trong hư không truyển đến một tiếng “̀m” kinh hãi linh hồn.
Đồng đinh kia toàn thân điện xà vờn quanh, như một ngọn núi lớn sừng sững trên không hải vực. lôi vân cuôn cuộn chấn động vạn dặm.
Trên đinh này hội tụ lôi điện lực hủy diệt bàng bạc. dùng tư thái nhìn xuống thế gian, hiện lên trên đinh đầu mọi người.
Trong phạm vi mười vạn dặm, một cỗ khí tức kinh thiên hủy diệt áp lực hít thớ không thông, khiến hai trướng lão trước mặt Dương Phàm cảm thấy tâm kinh nhục khiêu:
- Đây... Đây dĩ nhiên là Tụ Lôi Đinh!
̀m!
Trong lôi đinh ngạo thị hoàn vũ. giáng xuống lôi xà kinh thiên địa, khiến một vùng thiên địa chóp lóe lúc sáng lúc tối.
Khoảnh khắc đó, Ngay cà xà nữ áo trắng Độ Kiếp Kỳ đều nàng minh một cái.
Hai trường lão tại lôi điện hủy diệt kia oanh kích, cũng không kiên trì được nửa hô hấp, nhục thân tan thành mây khói, hôn phi phách tán.
Tiếng kêu thám thiết kia thẻ thảm vô cùng, ở trong lôi điện sáng tối lóe lên đẩy trời, lại kinh tâm động phách như thế.
/1059
|