Vô Song?
Từ sau khi truy tung Thiên Cơ lần trước, chém giết Vu Tôn, Dương Phàm không còn tung tích của hắn, nghĩ rẳng hắn đang một lòng tiềm tu.
Mà nay xuất hiện ở Bác Dịch Thai, ba kiếm kinh diễm suyt nữa giết Tần Hoàng, bày ra thực lực kinh người.
Cho dù là Dương Phàm hiện giờ, cũng không nắm chắc chiến thắng được Vô Song.
Lần này gặp mặt, Dương Phàm phát hiện khí tức trên người Vô Song đã sinh ra biến hóa vi diệu.
Trước kia, Vô Song trên con đường truy cầu kiếm đạo vô thượng, phảng phất như đang có trực giác xa xăm thúc giục, trong mắt ít nhiêu có phán mê man, còn có thân thế mê hoặc không giải được.
Mà nay, từ sau thượng cổ Bác Dịch Thai, ánh mắt thâm thúv của Vô Song càng thêm sáng ngời, trong mắt mơ hô hiện lên thanh đoạn kiếm hư vô, càng thêm rõ ràng hơn trước.
- Tràng đại chiến kia, ta không may mắn tham dự, Tuy là tiếc nuối, nhưng cũng đại ngộ. Ngoại Hải Vực là nơi đứng đầu nhân giới cuối cùng, ta đi trước một bước.
Vô Song chậm rãi mớ miệng, thân ảnh cao ngạo của hắn không hợp với thế gian này.
- Ngươi muốn đi?
Dương Phàm nhìn cái bóng trắng Ngày càng xa, tiếng nói cũng Ngày càng nhỏ:
- Lân này từ biệt, ta sẽ ròi khỏi Đại Tân. Ngày sau có thể sẽ rất khó có cơ hội gặp mặt...
Dương Phàm kinh ngạc nhìn cái bóng áo trắng như tuyá kia, dẩn dẩn dung nhập vào chân trời, biến mất không thấy, có một loại cảm giác không nói rõ được.
Hắn không phải tới tìm ta luận bàn?
Trong lòng Dương Phàm nghi hoặc, không quá rõ ràng ý nghĩa Vô Song cáo biệt lần này.
Hắn càng thêm không biết, lẩn sau gặp lại Vô Song, là một chuyện thật lâu thật lâu...
Vô Song ròi đi, làm cho Dương Phàm khó hiểu không thôi, hắn hít sâu một hơi. ba cây Hoán Thiên Nha cùng lúc rung động.
Trước đó từ cảm ứng có thể biết, Vô Song cùng sổ phận thiên cơ cùa hắn, có liên hệ rất lớn, gần như chí thân.
Chẳng qua lần này Dương Phàm toàn lực cảm ứng. phát hiện thiên cơ có quan hệ tới Vô Song bị một cỗ lực lượng không thể đảnh giá che đậy, dường nhưbiến mất trong hư không.
Trực giác lại nói cho hắn, trong thời gian nhất định, Vô Song sẽ không cách nào sinh ra liên hệ với thiên cơ cùa hắn.
Vô Song cáo từ rời đi, làm Dương Phàm có một loại mất mát khó hiểu.
- Dương Phàm, bằng hữu ngươi quen biết không có một ai đơn giản. Một cái Thiên Thu Vô Ngân đă là khoáng cổ tuyệt kim, còn Vô Song thần bí này lại suyt nữa giết chết Tần Hoàng.
Yêu Long Hoàng mỉm cười, hạ xuống cạnh hắn còn có HỗPhi. Thanh Vũ.
- Còn có ta!
Hồ Phi cười hắc hắc, đắc ý vênh vang nói.
Dương Phàm nghe vậy, không khỏi suy nghĩ, bỗng nhiên phát hiện đây không phải là ngẫu nhiên, mà là tất nhiên.
Hắn đã từng có rất nhiều bằng hữu, chỉ là hiện giờ khoảng cách Ngày càng xa xôi. dần mất đi liên hệ.
Nhu Lâm Chung ở Vụ Liễu trấn, Viên lão đại Thiên Hành Chu, Lý Nguyệt Sương, phụ từ Trình Lão Tiên kinh đô. Vũ Văn Nhu cùng chung vu sơn, Lệ Hồng Phi đã từng là một trong tam đại tân tú. Lâm Thành hòa hợp ở cực Bắc mấy chục năm, Từ Lập trưởng lão Thiên Nhạc Viên ở Nội Hải quan hệ không tệ. còn có u Dương Phong...
Trên tiên lộ dài đẳng đặc, gặp qua rất nhiều bằng hữu hòa hợp, thế nhưng khoảng cách chỉ có Ngày càng xa.
Có lẽ. những bằng hữu đã từng quen biết quan hệ không tệ này. không thiếu người đã hóa thành nắm đất vàng.
Chỉ có người cùng một độ cao, có được tiềm lục cùng cấp, mặc kệ đi bao xa. cũng sẽ không mất đi.
Đây chính là lời đối thoại cùng Vô Song ở Lăng Đinh Tiên Phong khi đó.
Lúc đó. Thiên Thu Vô Ngân ba đại hóa thân Bất Diệt Thể xuất hiện, lực chổng ba đại Vương hầu. chấn nhiếp toàn trường.
Dương Phàm cười khỗ một tiếng:
- Vì sao ta quen biết một số người, đều biến thái như thế?
- Đó là Bởi vì... ngươi có được tiềm lục cùng độ cao ngang với chúng ta, bằng không chúng ta cũng không có được cơ hội liên thủ nhiều lần. Mà ta cũng cảm nhận được, người này cũng đặt ngươi ở địa vị ngang hàng.
Vô Song nhàn nhạt nói.
Cái gọi là vật hợp theo loài, bởi vì bản thân Dương Phàm chính là tồn tại yêu nghiệt, cho nên vẫn bảo trì quan hệ bằng hữu với hắn đều không có một người bình thường.
Mọi người đứng ở Thiên Bác Cung một thời gian, từ chổi liên hệ bước ra ngoài cửa.
Trong thời gian này. có không ít người tới bái kiến Dương Phàm, nhưng không nói nhiều.
Sau đó. chúng cường giả tham gia Cửu Long Thịnh Hội lẩn lượt rời đi.
Một ngày, Yêu Hoàng dẫn Hồ Phi Thanh Vũ đi tới chỗ Dương Phàm.
- Yêu Hoàng tìm ta có chuyện gì?
Dương Phàm mớ mắt. đứng dậy nghênh tiếp.
Yêu Long Hoàng rất là khách khí nói:
- Hô Phi cùng ngươi ban đâu là băng hữu trưởng thành bên nhau. Hắn vẫn ở Yêu Hoàng Cảnh, rất là khó chịu. Mà nay hắn đã thăng cấp cảnh giới Thần Hư, bồn hoàng cũng yên tâm cho hắn đi lại Đại Tân. Lân này cáo từ. để cho hắn cùng ngươi quay về Lăng Đinh Tiên Phong đi.
Dương Phàm nghe vậy, sắc mặt thoáng vui vẻ, vội đồng ý:
- Yêu Hoàng yên tâm, hắn theo ta cùng về Tiên Đạo Tông, nhất định sẽ bình vênvô sự.
Hồ Phi bĩu môi. có chút không phục nói:
- Đại Tần hôm nay. có ai uy hiếp tới ta được?
- Có lời này của ngươi, bổn hoàng yên tâm rồi.
Yêu Long Hoàng cười từbiệt Dương Phàm.
Lúc chia tay. Dương Phàm thấy được trong mắt Thanh Vũ lưu chuyển những tia không bò được.
Hồ Phi vươn tay gãi gãi đầu, cười hắc hắc. phất tay từ biệt Thanh Vũ.
Chờ sau khi Yêu Long Hoàng ròi đi, Dương Phàm chế nhạo nói:
- Lúc nào rước Thanh Vũ cô nương vào cửa. để cho lão đại ta t hay ngươi làm chủ đi.
Hồ Phi nghe vậy, nhất thỏi thẹn quá thành giận, mặt cũng đò lên.
Dương Phàm âm thầm buồn cười, tính cách Hồ Phi thô bạo. thế nhưng trên phương diện cảm tình lại trì độn nhu một đứa nhỏ.
Nếu như đổi thành cha con Dương Thiên, Dương Phàm, chi sợ đã sớm nắm vào trong tay
rồi.
- Chúng ta cũng xuất phát thôi.
Dương Phàm cố nén ý cười, cũng không tiếp tục lấy chuyện này chọc ghẹo hắn, bằng không Hồ Phi sẽ tức quá phát điên, tìm hắn đại chiến mấy trăm hiệp.
Vù vù
Hai người hóa thành đoàn ánh sáng, lướt ngang kinh đô. nhắm phương hướng Lăng Đinh Tiên Phong, Thiên Võ Cháu bay đi.
Dọc theo đường đi, Hồ Phi muốn nói mà ngập ngừng.
- Muốn nói cái gì, nó thẳng ra đi.
Dương Phàm như cười như không nói.
Hồ Phi ấp a ấp úng nói:
- Nếu như lão đạit hay ta làm chủ... ta nói là giả nhu, khôngbiết Thanh Vũ nàng có đông ý hay không?
- Vấn đề này, sao ngươi không trực tiếp hỏi đi hỏi bản thân nàng ta?
Dương Phàm mặt đây ý cười, thoáng hài hước nói.
- Hừ. không nói thì thôi.
Hô Phi sao nhìn không ra đùa cợt trong mắt Dương Phàm hắn nhất định biết đáp ánm mà không nói cho mình biết.
ở trong lòng Dương Phàm, cũng thật hv vọng Thanh Vũ kết hợp cùng Hồ Phi, dù sao đều là yêu tộc, hơn nữa đều là thần thú. tiềm lực tư chất cực cao.
Hắn càng có thể nhìn ra được, Thanh Vũ có ý với Hồ Phi, nếu như người này cầu hôn. nàng quá nửa sẽ không chối từ.
Chỉ là Dương Phàm có phần đùa giỡn, muốn làm cho trong lòng Hồ Phi thấp thòm nhiều một chút thôi.
Hai người đi thẳng một đường, ước chừng bay đi mấy ngày, tiến vào một mảnh hoang
dã.
Đúng lúc này, trên bầu trời phía truớc xuất hiện một hình bóng quen thuộc.
Giữa tầng mấy. một thiếu niên mặc trang phục xa xua, nhưng thoáng có vẻ chất phác.
Đó là Tần Vong.
- Dương Phàm, sao lại trùng hợp như thế. trên đường lại cùng gặp các người.
Tẩn Vong nhanh chóng phát hiện ra hai người Dương Phàm từ phía sau. vẻ mặt kinh, ngạc nói.
Hắn đã xuất phát trước Dương Phàm một bước, thế nhưng hai người đi sau tốc độ phi hành càng nhanh hơn, đuôi theo tới đây.
- Dù sao tiện đường, cùng đi chung thôi.
Dương Phàm mỉm cười nói.
Tẩn Vong tự nhiên sẽ không từ chối, trong lòng hắn còn có vô số nghi vần đợi Dương Phàm giải đáp.
Vì vậy, ba người cùng nhau đạp độn quang, nhắm Thiên Võ Châu bay đi.
Trong lúc này, Tần Vong hỏi Dương Phàm chuyện có liên quan đến Vô Song.
Ngày ấy, Thanh Long Kiếm lại chủ động thần phục người khác.
Càng thêm khó tin, Vô Song đưa Thanh Long Kiếm trờ lại cho Tẩn Vong, loại độ cao này quả thật không thể tưởng tượng nổi.
- Đối với thân thế hắn, ta vẫn đang suy đoán. Nhưng có một chút chuyện rất khẳng định, hắn quá nửa đến từ Thượng Giới.
Dương Phàm hàm hỗ trả lời, lại hỏi:
- Ngươi sao lại đột nhiên hỏi hắn?
- Dưới tình huống được ta nhận chủ luyện hóa, Thanh Long Kiếm gặp được người này, lại chủ động thần phục, thậm chí ân cẩn lấy lòng. Thế gian sao có người như th4 lẽ nào hắn mới là chủ nhân chân chính của kiếm này?
Tần Vong hô hấp thoáng gấp gáp. hiển nhiên bị đả kích rất nặng.
Dương Phàm cười không nói, hắn lại cảm giác chuyện này rất bình thường, tràng cảnh vạn kiếm triều bái khi xưa, càng chấn động hơn thế này.
- Chỉ là ta còn rất cảm kích hắn, hy vọng Dương đạo hữu t hay ta biểu đạt ý cảm tạ.
Tân Vong sắc mặt trịnh trọng nói.
- Cảm tạ hắn?
Dương Phàm chợt sững sờ.
Tần Vong hít sâu một hơi. trong mắt chóp động tinh quang, giải thích:
- Thanh Long Kiếm của ta ở trong tay hắn một lát. dường như xảy ra chút biến hóa, trong kiếm này càng nhiều thêm ý cảnh kiếm đạo cực kỳ thâm ảo...
- Còn có chuyện này?
Dương Phàm thất kinh, hắn cũng không đoán ra ý nghĩa Vô Song làm như vậy.
Trong lúc nói chuyện, lại bay ra mấy trăm dặm.
Bỗng nhiên, tầng mây trên đầu đoàn người mây đen quay cuồng mãnh liệt, một cỗ lực lượng kinh thiên đáng sợ tràn ra từ trong thiên địa.
- Không hay, là trận pháp, nơi này có mai phục.
Tẩn Vong kinh hô một tiếng.
Vừa dứt lời. trong thiên địa truyền đến một trận tiếng cười cuồng ngạo:
- Ha ha ha... Tân Vong, ngươi rốt cuộc sa lưới rồi. Ta muốn rút gân lột da. bâm thây ngươi vạn đoạn!
Trong tiếng nói già nua kia, dường như có phần hận ý khắc sâu trong lòng.
Vừa dứt lời, trong phạm vi ngàn dặm quanh nơi này. một mảnh hào quang màu xanh lục cắt đứt cả khu vực.
Đoàn hào quang xanh lục này mảnh như tơ. đan xen như một cái lưới lớn, co lại từng chút.
Toàn bộ đại trận, lúc không chuyển động ẩn giấu trong thiên địa. một khi phát động lại kinh thiên địa.
- Đây là Mộc Cương Thiên Ti Phục Tiên Trận Nam Cung gia...
Tẩn Vong thấy tình cảnh này, kinh hoảng biến sắc:
- Chẳng lẽ là Nam Cung Ương vẫn lánh đòi không ra?
Dương Phàm không biết Nam Cung Ương là ai, thế nhưng người này ở một ngàn năm trước, chính là thiên tài Đại Tân. gia chủ đời trước gia tộc Nam Cung.
Từ một ngàn năm trước, chính là cường giả cảnh giới Thần Hư.
Trong thiên địa. vô số sợi tơ xanh lục hiện hình từ trong trạng thái dung nhập hư không ân nấp. một mảnh hào quang xanh lục co rút đến phạm vi trăm dặm, vây khốn ba người ở bên trong.
- Tẩn Vong, ngươi biết rõ tên lão phu, ở Tiên Tần cồ Điện còn dám giết ái nữ ta. Hôm nay, Mộc Cương Thiên Ti Phục Tiên Trận này chính là nơi chôn thân của ngươi.
Một lão giả chột mắt áo lục, chân đạp một con trâu đò tòa ra khí tức bạo ngược hiện thân từ trong trận pháp.
- Lão đại. cảm quan thông thiên cùa ngươi sao không phát hiện mai phục chỗ này?
Hồ Phi bĩu môi. thoáng đùa cợt nói.
Vừa rồi lúc nói chuyện, Tần Vong đề cập tới công pháp cùa Dương Phàm.
Dương Phàm đáp lời:
- Công pháp của ta tuân theo tự nhiên thiên địa, nắm giữ hoàn cảnh... trong đó lấy sờ trường cảm quan...
Tẩn Vong ngẩn ra. cũng khó hiểu nhìn Dương Phàm.
- Đáng cười, trận này truyền thừa từ thượng cổ, sờ trường ẩn nấp vây khốn người. Coi như là cường giả Hợp Thể dưới lúc không để ý, cũng khó mà phát giác ra.
Nam Cung Ương cười nhạo, vẻ mặt trào phúng nhìn mấy người.
- Ta đương nhiên phát hiện trận này.
Dương Phàm không chút do dự nói.
- Lão đại ngươi đừng khoác lác nữa, nếu như phát hiện ra, ngươi sao còn không nói sớm cho chúng ta biết mà đề phòng.
Hô Phi còn canh cánh trong lòng chuyện Dương Phàm trêu chọc minh, hiện giờ tới lượt hắn.
Tần Vong, Nam Cung Ương cũng mặt đầy vẻ nghi vấn.
Dương Phàm lại ra vẻ kỳ quái nói:
- Vì sao phái đê phòng? Trận này không có uy hiếp tới chúng ta.
Nam Cung Ương nghe vậy, khuôn mặt hung hăng co quắp, cực kỳ khó coi.
Từ sau khi truy tung Thiên Cơ lần trước, chém giết Vu Tôn, Dương Phàm không còn tung tích của hắn, nghĩ rẳng hắn đang một lòng tiềm tu.
Mà nay xuất hiện ở Bác Dịch Thai, ba kiếm kinh diễm suyt nữa giết Tần Hoàng, bày ra thực lực kinh người.
Cho dù là Dương Phàm hiện giờ, cũng không nắm chắc chiến thắng được Vô Song.
Lần này gặp mặt, Dương Phàm phát hiện khí tức trên người Vô Song đã sinh ra biến hóa vi diệu.
Trước kia, Vô Song trên con đường truy cầu kiếm đạo vô thượng, phảng phất như đang có trực giác xa xăm thúc giục, trong mắt ít nhiêu có phán mê man, còn có thân thế mê hoặc không giải được.
Mà nay, từ sau thượng cổ Bác Dịch Thai, ánh mắt thâm thúv của Vô Song càng thêm sáng ngời, trong mắt mơ hô hiện lên thanh đoạn kiếm hư vô, càng thêm rõ ràng hơn trước.
- Tràng đại chiến kia, ta không may mắn tham dự, Tuy là tiếc nuối, nhưng cũng đại ngộ. Ngoại Hải Vực là nơi đứng đầu nhân giới cuối cùng, ta đi trước một bước.
Vô Song chậm rãi mớ miệng, thân ảnh cao ngạo của hắn không hợp với thế gian này.
- Ngươi muốn đi?
Dương Phàm nhìn cái bóng trắng Ngày càng xa, tiếng nói cũng Ngày càng nhỏ:
- Lân này từ biệt, ta sẽ ròi khỏi Đại Tân. Ngày sau có thể sẽ rất khó có cơ hội gặp mặt...
Dương Phàm kinh ngạc nhìn cái bóng áo trắng như tuyá kia, dẩn dẩn dung nhập vào chân trời, biến mất không thấy, có một loại cảm giác không nói rõ được.
Hắn không phải tới tìm ta luận bàn?
Trong lòng Dương Phàm nghi hoặc, không quá rõ ràng ý nghĩa Vô Song cáo biệt lần này.
Hắn càng thêm không biết, lẩn sau gặp lại Vô Song, là một chuyện thật lâu thật lâu...
Vô Song ròi đi, làm cho Dương Phàm khó hiểu không thôi, hắn hít sâu một hơi. ba cây Hoán Thiên Nha cùng lúc rung động.
Trước đó từ cảm ứng có thể biết, Vô Song cùng sổ phận thiên cơ cùa hắn, có liên hệ rất lớn, gần như chí thân.
Chẳng qua lần này Dương Phàm toàn lực cảm ứng. phát hiện thiên cơ có quan hệ tới Vô Song bị một cỗ lực lượng không thể đảnh giá che đậy, dường nhưbiến mất trong hư không.
Trực giác lại nói cho hắn, trong thời gian nhất định, Vô Song sẽ không cách nào sinh ra liên hệ với thiên cơ cùa hắn.
Vô Song cáo từ rời đi, làm Dương Phàm có một loại mất mát khó hiểu.
- Dương Phàm, bằng hữu ngươi quen biết không có một ai đơn giản. Một cái Thiên Thu Vô Ngân đă là khoáng cổ tuyệt kim, còn Vô Song thần bí này lại suyt nữa giết chết Tần Hoàng.
Yêu Long Hoàng mỉm cười, hạ xuống cạnh hắn còn có HỗPhi. Thanh Vũ.
- Còn có ta!
Hồ Phi cười hắc hắc, đắc ý vênh vang nói.
Dương Phàm nghe vậy, không khỏi suy nghĩ, bỗng nhiên phát hiện đây không phải là ngẫu nhiên, mà là tất nhiên.
Hắn đã từng có rất nhiều bằng hữu, chỉ là hiện giờ khoảng cách Ngày càng xa xôi. dần mất đi liên hệ.
Nhu Lâm Chung ở Vụ Liễu trấn, Viên lão đại Thiên Hành Chu, Lý Nguyệt Sương, phụ từ Trình Lão Tiên kinh đô. Vũ Văn Nhu cùng chung vu sơn, Lệ Hồng Phi đã từng là một trong tam đại tân tú. Lâm Thành hòa hợp ở cực Bắc mấy chục năm, Từ Lập trưởng lão Thiên Nhạc Viên ở Nội Hải quan hệ không tệ. còn có u Dương Phong...
Trên tiên lộ dài đẳng đặc, gặp qua rất nhiều bằng hữu hòa hợp, thế nhưng khoảng cách chỉ có Ngày càng xa.
Có lẽ. những bằng hữu đã từng quen biết quan hệ không tệ này. không thiếu người đã hóa thành nắm đất vàng.
Chỉ có người cùng một độ cao, có được tiềm lục cùng cấp, mặc kệ đi bao xa. cũng sẽ không mất đi.
Đây chính là lời đối thoại cùng Vô Song ở Lăng Đinh Tiên Phong khi đó.
Lúc đó. Thiên Thu Vô Ngân ba đại hóa thân Bất Diệt Thể xuất hiện, lực chổng ba đại Vương hầu. chấn nhiếp toàn trường.
Dương Phàm cười khỗ một tiếng:
- Vì sao ta quen biết một số người, đều biến thái như thế?
- Đó là Bởi vì... ngươi có được tiềm lục cùng độ cao ngang với chúng ta, bằng không chúng ta cũng không có được cơ hội liên thủ nhiều lần. Mà ta cũng cảm nhận được, người này cũng đặt ngươi ở địa vị ngang hàng.
Vô Song nhàn nhạt nói.
Cái gọi là vật hợp theo loài, bởi vì bản thân Dương Phàm chính là tồn tại yêu nghiệt, cho nên vẫn bảo trì quan hệ bằng hữu với hắn đều không có một người bình thường.
Mọi người đứng ở Thiên Bác Cung một thời gian, từ chổi liên hệ bước ra ngoài cửa.
Trong thời gian này. có không ít người tới bái kiến Dương Phàm, nhưng không nói nhiều.
Sau đó. chúng cường giả tham gia Cửu Long Thịnh Hội lẩn lượt rời đi.
Một ngày, Yêu Hoàng dẫn Hồ Phi Thanh Vũ đi tới chỗ Dương Phàm.
- Yêu Hoàng tìm ta có chuyện gì?
Dương Phàm mớ mắt. đứng dậy nghênh tiếp.
Yêu Long Hoàng rất là khách khí nói:
- Hô Phi cùng ngươi ban đâu là băng hữu trưởng thành bên nhau. Hắn vẫn ở Yêu Hoàng Cảnh, rất là khó chịu. Mà nay hắn đã thăng cấp cảnh giới Thần Hư, bồn hoàng cũng yên tâm cho hắn đi lại Đại Tân. Lân này cáo từ. để cho hắn cùng ngươi quay về Lăng Đinh Tiên Phong đi.
Dương Phàm nghe vậy, sắc mặt thoáng vui vẻ, vội đồng ý:
- Yêu Hoàng yên tâm, hắn theo ta cùng về Tiên Đạo Tông, nhất định sẽ bình vênvô sự.
Hồ Phi bĩu môi. có chút không phục nói:
- Đại Tần hôm nay. có ai uy hiếp tới ta được?
- Có lời này của ngươi, bổn hoàng yên tâm rồi.
Yêu Long Hoàng cười từbiệt Dương Phàm.
Lúc chia tay. Dương Phàm thấy được trong mắt Thanh Vũ lưu chuyển những tia không bò được.
Hồ Phi vươn tay gãi gãi đầu, cười hắc hắc. phất tay từ biệt Thanh Vũ.
Chờ sau khi Yêu Long Hoàng ròi đi, Dương Phàm chế nhạo nói:
- Lúc nào rước Thanh Vũ cô nương vào cửa. để cho lão đại ta t hay ngươi làm chủ đi.
Hồ Phi nghe vậy, nhất thỏi thẹn quá thành giận, mặt cũng đò lên.
Dương Phàm âm thầm buồn cười, tính cách Hồ Phi thô bạo. thế nhưng trên phương diện cảm tình lại trì độn nhu một đứa nhỏ.
Nếu như đổi thành cha con Dương Thiên, Dương Phàm, chi sợ đã sớm nắm vào trong tay
rồi.
- Chúng ta cũng xuất phát thôi.
Dương Phàm cố nén ý cười, cũng không tiếp tục lấy chuyện này chọc ghẹo hắn, bằng không Hồ Phi sẽ tức quá phát điên, tìm hắn đại chiến mấy trăm hiệp.
Vù vù
Hai người hóa thành đoàn ánh sáng, lướt ngang kinh đô. nhắm phương hướng Lăng Đinh Tiên Phong, Thiên Võ Cháu bay đi.
Dọc theo đường đi, Hồ Phi muốn nói mà ngập ngừng.
- Muốn nói cái gì, nó thẳng ra đi.
Dương Phàm như cười như không nói.
Hồ Phi ấp a ấp úng nói:
- Nếu như lão đạit hay ta làm chủ... ta nói là giả nhu, khôngbiết Thanh Vũ nàng có đông ý hay không?
- Vấn đề này, sao ngươi không trực tiếp hỏi đi hỏi bản thân nàng ta?
Dương Phàm mặt đây ý cười, thoáng hài hước nói.
- Hừ. không nói thì thôi.
Hô Phi sao nhìn không ra đùa cợt trong mắt Dương Phàm hắn nhất định biết đáp ánm mà không nói cho mình biết.
ở trong lòng Dương Phàm, cũng thật hv vọng Thanh Vũ kết hợp cùng Hồ Phi, dù sao đều là yêu tộc, hơn nữa đều là thần thú. tiềm lực tư chất cực cao.
Hắn càng có thể nhìn ra được, Thanh Vũ có ý với Hồ Phi, nếu như người này cầu hôn. nàng quá nửa sẽ không chối từ.
Chỉ là Dương Phàm có phần đùa giỡn, muốn làm cho trong lòng Hồ Phi thấp thòm nhiều một chút thôi.
Hai người đi thẳng một đường, ước chừng bay đi mấy ngày, tiến vào một mảnh hoang
dã.
Đúng lúc này, trên bầu trời phía truớc xuất hiện một hình bóng quen thuộc.
Giữa tầng mấy. một thiếu niên mặc trang phục xa xua, nhưng thoáng có vẻ chất phác.
Đó là Tần Vong.
- Dương Phàm, sao lại trùng hợp như thế. trên đường lại cùng gặp các người.
Tẩn Vong nhanh chóng phát hiện ra hai người Dương Phàm từ phía sau. vẻ mặt kinh, ngạc nói.
Hắn đã xuất phát trước Dương Phàm một bước, thế nhưng hai người đi sau tốc độ phi hành càng nhanh hơn, đuôi theo tới đây.
- Dù sao tiện đường, cùng đi chung thôi.
Dương Phàm mỉm cười nói.
Tẩn Vong tự nhiên sẽ không từ chối, trong lòng hắn còn có vô số nghi vần đợi Dương Phàm giải đáp.
Vì vậy, ba người cùng nhau đạp độn quang, nhắm Thiên Võ Châu bay đi.
Trong lúc này, Tần Vong hỏi Dương Phàm chuyện có liên quan đến Vô Song.
Ngày ấy, Thanh Long Kiếm lại chủ động thần phục người khác.
Càng thêm khó tin, Vô Song đưa Thanh Long Kiếm trờ lại cho Tẩn Vong, loại độ cao này quả thật không thể tưởng tượng nổi.
- Đối với thân thế hắn, ta vẫn đang suy đoán. Nhưng có một chút chuyện rất khẳng định, hắn quá nửa đến từ Thượng Giới.
Dương Phàm hàm hỗ trả lời, lại hỏi:
- Ngươi sao lại đột nhiên hỏi hắn?
- Dưới tình huống được ta nhận chủ luyện hóa, Thanh Long Kiếm gặp được người này, lại chủ động thần phục, thậm chí ân cẩn lấy lòng. Thế gian sao có người như th4 lẽ nào hắn mới là chủ nhân chân chính của kiếm này?
Tần Vong hô hấp thoáng gấp gáp. hiển nhiên bị đả kích rất nặng.
Dương Phàm cười không nói, hắn lại cảm giác chuyện này rất bình thường, tràng cảnh vạn kiếm triều bái khi xưa, càng chấn động hơn thế này.
- Chỉ là ta còn rất cảm kích hắn, hy vọng Dương đạo hữu t hay ta biểu đạt ý cảm tạ.
Tân Vong sắc mặt trịnh trọng nói.
- Cảm tạ hắn?
Dương Phàm chợt sững sờ.
Tần Vong hít sâu một hơi. trong mắt chóp động tinh quang, giải thích:
- Thanh Long Kiếm của ta ở trong tay hắn một lát. dường như xảy ra chút biến hóa, trong kiếm này càng nhiều thêm ý cảnh kiếm đạo cực kỳ thâm ảo...
- Còn có chuyện này?
Dương Phàm thất kinh, hắn cũng không đoán ra ý nghĩa Vô Song làm như vậy.
Trong lúc nói chuyện, lại bay ra mấy trăm dặm.
Bỗng nhiên, tầng mây trên đầu đoàn người mây đen quay cuồng mãnh liệt, một cỗ lực lượng kinh thiên đáng sợ tràn ra từ trong thiên địa.
- Không hay, là trận pháp, nơi này có mai phục.
Tẩn Vong kinh hô một tiếng.
Vừa dứt lời. trong thiên địa truyền đến một trận tiếng cười cuồng ngạo:
- Ha ha ha... Tân Vong, ngươi rốt cuộc sa lưới rồi. Ta muốn rút gân lột da. bâm thây ngươi vạn đoạn!
Trong tiếng nói già nua kia, dường như có phần hận ý khắc sâu trong lòng.
Vừa dứt lời, trong phạm vi ngàn dặm quanh nơi này. một mảnh hào quang màu xanh lục cắt đứt cả khu vực.
Đoàn hào quang xanh lục này mảnh như tơ. đan xen như một cái lưới lớn, co lại từng chút.
Toàn bộ đại trận, lúc không chuyển động ẩn giấu trong thiên địa. một khi phát động lại kinh thiên địa.
- Đây là Mộc Cương Thiên Ti Phục Tiên Trận Nam Cung gia...
Tẩn Vong thấy tình cảnh này, kinh hoảng biến sắc:
- Chẳng lẽ là Nam Cung Ương vẫn lánh đòi không ra?
Dương Phàm không biết Nam Cung Ương là ai, thế nhưng người này ở một ngàn năm trước, chính là thiên tài Đại Tân. gia chủ đời trước gia tộc Nam Cung.
Từ một ngàn năm trước, chính là cường giả cảnh giới Thần Hư.
Trong thiên địa. vô số sợi tơ xanh lục hiện hình từ trong trạng thái dung nhập hư không ân nấp. một mảnh hào quang xanh lục co rút đến phạm vi trăm dặm, vây khốn ba người ở bên trong.
- Tẩn Vong, ngươi biết rõ tên lão phu, ở Tiên Tần cồ Điện còn dám giết ái nữ ta. Hôm nay, Mộc Cương Thiên Ti Phục Tiên Trận này chính là nơi chôn thân của ngươi.
Một lão giả chột mắt áo lục, chân đạp một con trâu đò tòa ra khí tức bạo ngược hiện thân từ trong trận pháp.
- Lão đại. cảm quan thông thiên cùa ngươi sao không phát hiện mai phục chỗ này?
Hồ Phi bĩu môi. thoáng đùa cợt nói.
Vừa rồi lúc nói chuyện, Tần Vong đề cập tới công pháp cùa Dương Phàm.
Dương Phàm đáp lời:
- Công pháp của ta tuân theo tự nhiên thiên địa, nắm giữ hoàn cảnh... trong đó lấy sờ trường cảm quan...
Tẩn Vong ngẩn ra. cũng khó hiểu nhìn Dương Phàm.
- Đáng cười, trận này truyền thừa từ thượng cổ, sờ trường ẩn nấp vây khốn người. Coi như là cường giả Hợp Thể dưới lúc không để ý, cũng khó mà phát giác ra.
Nam Cung Ương cười nhạo, vẻ mặt trào phúng nhìn mấy người.
- Ta đương nhiên phát hiện trận này.
Dương Phàm không chút do dự nói.
- Lão đại ngươi đừng khoác lác nữa, nếu như phát hiện ra, ngươi sao còn không nói sớm cho chúng ta biết mà đề phòng.
Hô Phi còn canh cánh trong lòng chuyện Dương Phàm trêu chọc minh, hiện giờ tới lượt hắn.
Tần Vong, Nam Cung Ương cũng mặt đầy vẻ nghi vấn.
Dương Phàm lại ra vẻ kỳ quái nói:
- Vì sao phái đê phòng? Trận này không có uy hiếp tới chúng ta.
Nam Cung Ương nghe vậy, khuôn mặt hung hăng co quắp, cực kỳ khó coi.
/1059
|