Hoàng cung Đại Tần, mật điện băng tinh phong kín ngẩm dưới đất, mặc dù có dạ minh châu chiếu sáng nhu hòa. nhưng vẫn thoáng u ám.
Dương Phàm bước ra từ trạng thái tu luyện vong ngã. mờ mắt hít sâu một hơi.
Hắn thật không ngờ. sẽ dưới tình huống thế này đi gặp Tần Hoàng võ lực đệ nhất đương
đại.
Một trận hàn ý thấu xương, như muốn đông lại thời không cả tòa mật điện, Dương Phàm bước ra mỗi bước, đều khó khăn nặng nề.
Không chỉ có áp lục Tần Hoàng, càng tò rõ tâm tinh của hắn.
Hắn đặt mình trong cảnh thiên địa tụ nhiên, mỗi một biến hóa tâm tình cảm giác, đều sẽ tự nhiên biêu hiện ra qua động tác tứ chi cùng thân sắc, thậm chí lây nhiễm người xung quanh.
Lửa giận cùng sát khí trong mắt Tần Hoàng, tạm thời tiêu tán vài phần.
Từ khi Dương Phàm mớ mắt ra, hắn như bước ra từ thiên địa, làm cho người ta cảm nhận được tâm tình của hắn.
Hai tòa quan tài băng tinh, chắn trước mặt Tần Hoàng cùng Dương Phàm.
Ánh mắt Dương Phàm dừng trên thi thể Tần Hân, ngọc dung tuyá trắng chim sa cá lặn, còn sót lại chút vết lệ roi, hàng mi nhu như sương không dính khói lửa nhân gian.
Bỗng nhiên, dường nhưthấy được Tiểu Hân đã từng thuần mỹ thiện lương.
Hắn đối với Tẩn Hân chỉ có bằng hữu hoạn nạn, cùng tinh nghĩa như huynh muội.
Chính Tiểu Hân, cùng hắn ở Đại Tần. vượt qua năm tháng gian khổ nhất.
Quan sát một lúc lâu, Dương Phàm phát hiện Tẩn Hân vì chết không lâu. thi thể được đóng băng bảo tồn đúng lúc, trên người còn tồn tại tàn hồn. Nếu có Thiên Nhẩt Hồn Thủv, hoặc chờ mình tiến vào vẫn Hoa Kỳ, có hv vọng cứu chữa.
Thấy thế. Dương Phàm thoáng thớ ra một hơi, dù sao còn có đường về.
- Ngươi hổi hận không?
Tần Hoàng cười lạnh một tiếng:
- Từ kho ảng khắc khi ngươi bước vào hoàng cung, đã đại biêu ngươi có đi không về.
Trong lòng Dương Phàm phát lạnh, cảm nhận được Tần Hoàng quyá tâm muốn đẩy minh vào chỗ chết.
Ngoại trừ Tần Hoàng ra, trong đại điện này còn có Hàn KỲ. Tam Hiền Vương, Thượng Quan Phi, Long Ảnh ẩn nấp, còn có vô số cường giả.
Xem ra Dương Phàm muốn trở ra toàn thân, rất khó rất khó.
- Có thể chờ chút không.
Dương Phàm chuyển mắt sang Thượng Quan Phi đang quỳ.
Thượng Quan Phi trang phục tân lang, nhưng nhuộm đầy vết máu. rách nát khó coi.
Lúc này, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Dương Phàm.
- Mời nói ra những chuyện trải qua một lần.
Dương Phàm thản nhiên nói.
- Tên súc sinh lạnh lùng võ tình nguơi!
Thượng Quan Phi gần như rít gào nói:
- Ngươi biết rõ Hán nhi thích ngươi, vì sao còn cự tuyệt liên hôn, làm nàng đau xót bệnh hư một hỗi?
Dương Phàm nhắm mắt lại, khôngtrả lời. giống như chìm đắm cảnh giới vong ngã.
Lúc đó hắn nhập ma cường độ thấp, bá đạo ngạo nghễ, chi ta độc tôn, quyết đoán cự tuyệt. Dù là không nhập ma, đứng ở lập trường của mình, hay là nói cảm tình, Dương Phàm cũng sẽ không đáp ứng.
Chẳng qua khi đó, là lúc hắn xuất hiện kẽ hớ. không cảm ứng được hậu quả đáng sợ từ thiên cơ.
- Sau khi ngươi tới Đại Tần, Hân nhi cầu kiến, lại bị ngươi chặn ở ngoài cửa. làm nàng thương tâm tan vỡ cõi lòng. Tên máu lạnh nhà ngươi, dù là không lấy nàng, lễ nào cả bằng hữu cũng không làm?
Thượng Quan Phi lại rít gào.
Dương Phàm vẫn không trá lời. hắn đang căn cứ đầu mới. cổ gắng cảm ứng thiên cơ.
về phần không gặp Tẩn Hân, duới thời gian cực kỳ gấp gáp, Dương Phàm chìm đắm tu luyện vong ngã. Yêu Long Hoàng hạ lệnh ngăn cản tất cả người quấv rẩy Dương Phàm tĩnh tú
Yêu Long Hoàng cũng là có ý tốt, chỉ có hắn nhìn ra tình trạng của Dương Phàm.
Lúc đó Dương Phàm căn bản không biết, công chúa Tần Hân cầu kiến mình.
Ngoài ra. Dương Phàm thân ở tu luyện cùng suy diễn vong ngã, cảm ứng thiên cơ suy yếu. Trừ khi là người chí thân có cùng mình, như là thân nhân, hoặc Hô Phi, Đặng Thi Dao.
Tẩn Hân quan hệ cùng hắn tuy rẳng không tệ, nhưng còn không tính là liên quan chí thân.
Từng loại biến cổ, dẫn đến kết quả hôm nay, Dương Phàm cũng cảm thấy bất đắc đĩ.
- Khi ta uống xong rượu mừng, đi vào động phòng, Hân nhi đã tắt thớ bỏ minh, trong phòng không có bất cứ dấu vết giãỵ dụa gì.
Thượng Quan Phi mắng thì mắng, những chuyện trải qua vẫn nói rõ.
Tắt thở bỏ mình? Tự sát? Lại còn là dưới tình huống có ngươi tọa trấn ở Thượng Quan phù?
Trong lòng Dương Phàm thất kinh
LÚC đó Thượng Quan phủ có thể nói là cường giả nhu mây. có mấy vị cường giả cấp Vương hầu Thượng Quan Phi tọa trấn.
Nếu như không phải tự sát. dưới tình huống như vậy có thể im hơi lặng tiếng lén vào phòng tân nương, giết chết công chúa Tẩn Hân, đổng thời không tạo ra bất cứ dấu vết giãy giụa gì ở trong phòng, còn chế tạo ra biêu hiện giả tự tử mà chết... Như vậy thân thông hung thủ quả thật sâu không thể lường.
Bỗng nhiên, ba cây Hoán Thiên Nha trong đầu Dương Phàm rung động, đạp nhập thiên cơ vô tận.
Nhưng mà. hắn không cảm giác có người điều tra tình huống thiên cơ cùa mình, xem ra Vu Tôn đã triệt để buông tha Đại Tần.
Hắn cắn răng một cái, không tiếc tiêu hao thọ nguyên, lực cảm ứng tăng cường vô số lần.
Bụp!
Một đoạn thời không, hắn thấy một tân nương, ngồi trước cùa sổ, thấp giọng nức nở, vẻ mặt đầy nước mắt.
Đường nét tân nương không nhìn rõ, trong tay cầm một binh thuốc, do dự.
Có lẽ tân nương này chính là Tẩn Hân.
Đúng lúc này, trong phòng hiện một bóng người không rõ. trôi nổi như u linh giữa không trung.
Tần Hân hoa dung biến sắc, cái bóng người mơ hồ kia vươn tay, trực tiếp cố định nàng.
Sau đó, cướp đi bình thuốc trên tay nàng...
Kế tiếp, hình ảnh vỡ nát.
Bất luận Dương Phàm cố gắng thế nào, cũng không tra rõ cái bóng kia rốt cuộc là ai.
Chẳng lẽ là Thượng Quan Phi?
Ánh mắt Dương Phàm lạnh lẽo. bỗng quay đẩu nhìn Thượng Quan Phi.
Thượng Quan Phi rùng minh một cái.
- Lễ nào ngươi muốn động thù?
Tần Hoàng phẫn nộ quát, long uy hoàng giả ngập trời đánh tới. làm cho khí tức Dương Phàm tụ nhiên tiết lộ tan thành mây khói.
- Bệ hạ, trước tiên chờ đã.
Hàn Kỳ vội ngăn cản Tần Hoàng chuẩn bị ra tay bắt giết Dương Phàm.
Hắn một mực tụ hỏi. sự tình không đơn giản như vậy.
Không đúng, hẳnkhôngphải ngươi.
Dương Phàm thu hồi ánh mắt.
Nếu như là Thượng Quan Phi, Dương Phàm khôngthể nào không nhìn rõ cái bóng kia.
Hiển nhiên, hung thủ chân chính càng đáng sợ hơn hắn trăm ngàn lần, có lẽ rất có địa vị, cho nên Ngay cả Dương Phàm cũng không thể khám phá thiên cơ.
- Chẳng lẽ ngươi biết điểu gì?
Thừa tướng Hàn Kỳ không hô là đệ nhất mưu sĩ dưới truớng Tần Hoàng, một mực trầm tu, hoài nghi chân tướng việc này.
Đương nhiên, hắn cũng muốn tranh thủ cho huynh đệ, đây là nguyên nhân trọng yếu.
Dương Phàm sắc mặt không đổi, bấm tay chi vào hư không, hiện lên trước mặt mọi người một màn ánh sáng.
Màn ánh sángbắt đầu hiện lên những gì Dương Phàm vừa cảm ứng được.
Khi tồn tại mơ hồ thần bí vung tay cổ định Tẩn Hân, sau đó cướp đi binh thuốc trên tay nàng, hinh ảnh biến mất.
- Quả nhiên còn có hung thù!
Thượng Quan Phi kinh hô một tiếng, cũng không hoài nghi thật giả biêu hiện trên màn ánh sáng kia.
Bọn người Tần Hoàng, Hàn Kỳ liền nhìn Dương Phàm bằng ánh mắt khác, không ngờ tới người này còn có đại thần thông thông thiên triệt địa cỡ này.
Bọn họ lại không biết, vừa rồi Dương Phàm đã hao tổn bổn năm trăm năm thọ nguyên, gân như tương đương cực hạn của một Kim Đan bậc cao.
Hung phạm kia là ai? Vì sao ta cảm giác như đã từng nhận thức.
B án thân Dương Phàm cũng không nói rõ cảm giác này.
- Mặc kệ thật hay giả. hôm nay ngươi đừng mơ sống rời khỏi hoàng cung.
Tần Hoàng sắc mặt lạnh lùng bá đạo. hiện ra vài phần dữ tợn phẫn nộ khắc cốt minh tâm.
- Bệ hạ động thủ ở chỗ này, chẳng lẽ không lo lắng an nguy hai chiếc băng quan này
sao?
Dương Phàm lúc này mới quan sát một bộ quan tài băng tinh khác.
Nữ tử trong băng quan, dung nhan tuyết trắng tinh xảo, có thể nói quốc sắc thiên hương, cùng một tuôi nhu Tân Hân, nhưng mang theo chiếc mũ phượng.
Nữ tử này là ai? Chẳng lẽ là thê tử đã chết của Tần Hoàng?
Nàng mặc dù đóng băng đã chết, mỹ lệ kinh tâm động phách vẫn làm cho Dương Phàm rung động.
- Nguơi dám uy hiếp bổn hoàng? Quả nhân muốn giết nguơi, còn đơn giản hơn cả giết một con kiến.
Tần Hoàng cuồng ngạo cười to, một cỗ long khi kinh khủng thiên địa, há thành một sợi tơ vàng như thực chất.
Dùng long khi ngập trời ngưng tụ thành như thế, quả thật kinh thế hãi tục.
Dương Phàm đột nhiên có một loại ảo giác máu như đọng lại. một cỗ nguy cơ chí mạng ậptới.
VÙ xoạt
Thán hình Dương Phàm chợt lóe. thân thể hóa thành một đoàn ánh sáng nương theo một mảnh tia sét mỹ lệ.
Bùm bùm bùm
Dương Phàm ý niệm khẽ động, một cỗ sóng sấm sét lan ra, cố gắng ngăn cản sợi tơ vàng long khí công kích.
Thế nhưng sợi tơ vàng long khí bằng lực lượng bá đạo tuyệt thế. trực tiếp đâm thủng cỗ sấm chóp ẩn chua lực phá diệt kia.
Dương Phàm toàn thân phát lạnh, bất tri bất giác bị Tần Hoàng bức ra khói gian mật thất đóng băng này.
Còn không chờ hắn phản ứng lại, một hư ảnh nam tử trán có long văn hiện thân phía sau lưng, lưỡi dao sắc bén trong tay đã đâm tới lung hắn.
Trước có sói, sau có hổ.
Đột nhiên, Dương Phàm cảm giác dưới chân có một lực hút, thân thể như rơi vào đầm
Một mảnh ánh sáng nâu, hiện lên duới chân hắn.
Chính là Tam Hiền Vương trầm mặc hồi lâu.
Hắn ở thời khắc mấu chốt, dùng lực lượng Ngự Long Lý chế tạo địa lý bất lợi. hạn chế tốc độ Dương Phàm.
Nếu như đơn đả độc đấu, Dương Phàm đương nhiên không thèm để ý.
Thế nhưng hắn còn phải đồng thời đổi mặt hai đại cường giả đứng đầu, trong đó một vị là Tần Hoàng võ lực khoáng thế vô song.
Phổc một tiếng, lưỡi dao đâm xuyên qua lưng Dương Phàm.
Sau khoảng khắc, sợi tơ vàng long khí tới truớc người Dương Phàm, nghe ẩm một tiếng, tất cả tan thành tro bụi.
- Không đúng.
Ánh mắt Tần Hoàng chợt ngưng, chỉ thấy một tàn ảnh sáng bóng bò chạy ra ngoài.
Thì ra, giết chết trước đó chỉ là thuật khôi lỗi thế thân Dương Phàm tu luyện tới đỉnh cao.
Trong chóp mắt khi công kích đến người, để khôi lỗi thế thân thừa nhận thương tổn, bản tôn nhân cơ hội chạy trốn.
- Ngươi thoát được sao?
Tần Hoàng lời còn chưa dứt, Dương Phàm chỉ thấy một bàn tay lóe ra ánh vàng giáng xuống từ trên trời, đánh tới đầu mình.
Tổc độ này cũng quá khủng bố, không hổ là cường giả võ lực đệ nhất Đại Tần.
Dương Phàm không tụ hòi đối phương dùng bí thuật gì, lúc này hắn không có thời gian.
Nếu như trong thời gian ngắn không thể bò chạy, cơ hội trở ra toàn thân Ngày càng bé nhỏ.
Bùm
Một chưởng hạ xuống, cả hư không đều sôi trào, giống như muốn nổ tung.
Trong ngực Dương Phàm dồn ép một cỗ khí trầm muộn.
Trong lúc gấp gáp. hắn nhấc cánh tay đò rực lưu ly, hung hảng đánh tới.
̀m...
Dương Phàm chi cảm thấy một cỗ lực lượng bùng nổ đáng sợ chạy vào thân thể mình.
Vù.
Hắn hừ nặng một tiếng, mượn lực bay ngược ra.
Tần Hoàng biến sắc, vừa rồi tiếp một chiêu, mặc dù hắn chiếm thượng phong, nhưng cảm nhận được phập lực hùng hồn nhưbiên cùa Dương Phàm.
Dương Phàm vừa chuẩn bị chạy tới cửa sổ cung điện, chuẩn bị phá cửa xông ra. lại bị một đoàn ánh sáng đánh văng.
Răng rắc!
Lực lượng hắn đánh ra cực kỳ khủngbổ, ánh sáng vỡ nát. lại bị một đoàn hào quang màu xanh nước ngăn cản.
- Ha ha, toàn bộ đại điện đã bày ra thiên la địa võng.
Hàn Kỳ cầm trong tay quạt lông, ngăn chặn chỗ hổng.
- Các ngươi đừng ra tay.
Thân ảnh Tần Hoàng nhu thiên thần, hiện thân đổi diện Dương Phàm.
- Trong vòng ba chiêu, nếu ngươi còn sống trước mặt quả nhân, hôm nay cho ngươi một đường sống.
Ba chiêu?
Dương Phàm nghe xong, cười ha ha:
- Sau ba chiêu, thiên la địa võng của các ngươi sợ răng sẽ biến thành tường đông vách sắt rồi.
- Tuyrẳng Dương mỗ rất muốn thửxem, nhưng các ngươi không cho ta cơ hội...
Dương Phàm đặt chân ở đại điện cấm chế chồng chất, đổi mặt vô số cường giả bày ra
thiên la địa võng, thán ánh sáng bóng mờ ảo vẫn sâu không thể lường, khóe miệng nhếch lên một tia tươi cười...
Dương Phàm bước ra từ trạng thái tu luyện vong ngã. mờ mắt hít sâu một hơi.
Hắn thật không ngờ. sẽ dưới tình huống thế này đi gặp Tần Hoàng võ lực đệ nhất đương
đại.
Một trận hàn ý thấu xương, như muốn đông lại thời không cả tòa mật điện, Dương Phàm bước ra mỗi bước, đều khó khăn nặng nề.
Không chỉ có áp lục Tần Hoàng, càng tò rõ tâm tinh của hắn.
Hắn đặt mình trong cảnh thiên địa tụ nhiên, mỗi một biến hóa tâm tình cảm giác, đều sẽ tự nhiên biêu hiện ra qua động tác tứ chi cùng thân sắc, thậm chí lây nhiễm người xung quanh.
Lửa giận cùng sát khí trong mắt Tần Hoàng, tạm thời tiêu tán vài phần.
Từ khi Dương Phàm mớ mắt ra, hắn như bước ra từ thiên địa, làm cho người ta cảm nhận được tâm tình của hắn.
Hai tòa quan tài băng tinh, chắn trước mặt Tần Hoàng cùng Dương Phàm.
Ánh mắt Dương Phàm dừng trên thi thể Tần Hân, ngọc dung tuyá trắng chim sa cá lặn, còn sót lại chút vết lệ roi, hàng mi nhu như sương không dính khói lửa nhân gian.
Bỗng nhiên, dường nhưthấy được Tiểu Hân đã từng thuần mỹ thiện lương.
Hắn đối với Tẩn Hân chỉ có bằng hữu hoạn nạn, cùng tinh nghĩa như huynh muội.
Chính Tiểu Hân, cùng hắn ở Đại Tần. vượt qua năm tháng gian khổ nhất.
Quan sát một lúc lâu, Dương Phàm phát hiện Tẩn Hân vì chết không lâu. thi thể được đóng băng bảo tồn đúng lúc, trên người còn tồn tại tàn hồn. Nếu có Thiên Nhẩt Hồn Thủv, hoặc chờ mình tiến vào vẫn Hoa Kỳ, có hv vọng cứu chữa.
Thấy thế. Dương Phàm thoáng thớ ra một hơi, dù sao còn có đường về.
- Ngươi hổi hận không?
Tần Hoàng cười lạnh một tiếng:
- Từ kho ảng khắc khi ngươi bước vào hoàng cung, đã đại biêu ngươi có đi không về.
Trong lòng Dương Phàm phát lạnh, cảm nhận được Tần Hoàng quyá tâm muốn đẩy minh vào chỗ chết.
Ngoại trừ Tần Hoàng ra, trong đại điện này còn có Hàn KỲ. Tam Hiền Vương, Thượng Quan Phi, Long Ảnh ẩn nấp, còn có vô số cường giả.
Xem ra Dương Phàm muốn trở ra toàn thân, rất khó rất khó.
- Có thể chờ chút không.
Dương Phàm chuyển mắt sang Thượng Quan Phi đang quỳ.
Thượng Quan Phi trang phục tân lang, nhưng nhuộm đầy vết máu. rách nát khó coi.
Lúc này, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Dương Phàm.
- Mời nói ra những chuyện trải qua một lần.
Dương Phàm thản nhiên nói.
- Tên súc sinh lạnh lùng võ tình nguơi!
Thượng Quan Phi gần như rít gào nói:
- Ngươi biết rõ Hán nhi thích ngươi, vì sao còn cự tuyệt liên hôn, làm nàng đau xót bệnh hư một hỗi?
Dương Phàm nhắm mắt lại, khôngtrả lời. giống như chìm đắm cảnh giới vong ngã.
Lúc đó hắn nhập ma cường độ thấp, bá đạo ngạo nghễ, chi ta độc tôn, quyết đoán cự tuyệt. Dù là không nhập ma, đứng ở lập trường của mình, hay là nói cảm tình, Dương Phàm cũng sẽ không đáp ứng.
Chẳng qua khi đó, là lúc hắn xuất hiện kẽ hớ. không cảm ứng được hậu quả đáng sợ từ thiên cơ.
- Sau khi ngươi tới Đại Tần, Hân nhi cầu kiến, lại bị ngươi chặn ở ngoài cửa. làm nàng thương tâm tan vỡ cõi lòng. Tên máu lạnh nhà ngươi, dù là không lấy nàng, lễ nào cả bằng hữu cũng không làm?
Thượng Quan Phi lại rít gào.
Dương Phàm vẫn không trá lời. hắn đang căn cứ đầu mới. cổ gắng cảm ứng thiên cơ.
về phần không gặp Tẩn Hân, duới thời gian cực kỳ gấp gáp, Dương Phàm chìm đắm tu luyện vong ngã. Yêu Long Hoàng hạ lệnh ngăn cản tất cả người quấv rẩy Dương Phàm tĩnh tú
Yêu Long Hoàng cũng là có ý tốt, chỉ có hắn nhìn ra tình trạng của Dương Phàm.
Lúc đó Dương Phàm căn bản không biết, công chúa Tần Hân cầu kiến mình.
Ngoài ra. Dương Phàm thân ở tu luyện cùng suy diễn vong ngã, cảm ứng thiên cơ suy yếu. Trừ khi là người chí thân có cùng mình, như là thân nhân, hoặc Hô Phi, Đặng Thi Dao.
Tẩn Hân quan hệ cùng hắn tuy rẳng không tệ, nhưng còn không tính là liên quan chí thân.
Từng loại biến cổ, dẫn đến kết quả hôm nay, Dương Phàm cũng cảm thấy bất đắc đĩ.
- Khi ta uống xong rượu mừng, đi vào động phòng, Hân nhi đã tắt thớ bỏ minh, trong phòng không có bất cứ dấu vết giãỵ dụa gì.
Thượng Quan Phi mắng thì mắng, những chuyện trải qua vẫn nói rõ.
Tắt thở bỏ mình? Tự sát? Lại còn là dưới tình huống có ngươi tọa trấn ở Thượng Quan phù?
Trong lòng Dương Phàm thất kinh
LÚC đó Thượng Quan phủ có thể nói là cường giả nhu mây. có mấy vị cường giả cấp Vương hầu Thượng Quan Phi tọa trấn.
Nếu như không phải tự sát. dưới tình huống như vậy có thể im hơi lặng tiếng lén vào phòng tân nương, giết chết công chúa Tẩn Hân, đổng thời không tạo ra bất cứ dấu vết giãy giụa gì ở trong phòng, còn chế tạo ra biêu hiện giả tự tử mà chết... Như vậy thân thông hung thủ quả thật sâu không thể lường.
Bỗng nhiên, ba cây Hoán Thiên Nha trong đầu Dương Phàm rung động, đạp nhập thiên cơ vô tận.
Nhưng mà. hắn không cảm giác có người điều tra tình huống thiên cơ cùa mình, xem ra Vu Tôn đã triệt để buông tha Đại Tần.
Hắn cắn răng một cái, không tiếc tiêu hao thọ nguyên, lực cảm ứng tăng cường vô số lần.
Bụp!
Một đoạn thời không, hắn thấy một tân nương, ngồi trước cùa sổ, thấp giọng nức nở, vẻ mặt đầy nước mắt.
Đường nét tân nương không nhìn rõ, trong tay cầm một binh thuốc, do dự.
Có lẽ tân nương này chính là Tẩn Hân.
Đúng lúc này, trong phòng hiện một bóng người không rõ. trôi nổi như u linh giữa không trung.
Tần Hân hoa dung biến sắc, cái bóng người mơ hồ kia vươn tay, trực tiếp cố định nàng.
Sau đó, cướp đi bình thuốc trên tay nàng...
Kế tiếp, hình ảnh vỡ nát.
Bất luận Dương Phàm cố gắng thế nào, cũng không tra rõ cái bóng kia rốt cuộc là ai.
Chẳng lẽ là Thượng Quan Phi?
Ánh mắt Dương Phàm lạnh lẽo. bỗng quay đẩu nhìn Thượng Quan Phi.
Thượng Quan Phi rùng minh một cái.
- Lễ nào ngươi muốn động thù?
Tần Hoàng phẫn nộ quát, long uy hoàng giả ngập trời đánh tới. làm cho khí tức Dương Phàm tụ nhiên tiết lộ tan thành mây khói.
- Bệ hạ, trước tiên chờ đã.
Hàn Kỳ vội ngăn cản Tần Hoàng chuẩn bị ra tay bắt giết Dương Phàm.
Hắn một mực tụ hỏi. sự tình không đơn giản như vậy.
Không đúng, hẳnkhôngphải ngươi.
Dương Phàm thu hồi ánh mắt.
Nếu như là Thượng Quan Phi, Dương Phàm khôngthể nào không nhìn rõ cái bóng kia.
Hiển nhiên, hung thủ chân chính càng đáng sợ hơn hắn trăm ngàn lần, có lẽ rất có địa vị, cho nên Ngay cả Dương Phàm cũng không thể khám phá thiên cơ.
- Chẳng lẽ ngươi biết điểu gì?
Thừa tướng Hàn Kỳ không hô là đệ nhất mưu sĩ dưới truớng Tần Hoàng, một mực trầm tu, hoài nghi chân tướng việc này.
Đương nhiên, hắn cũng muốn tranh thủ cho huynh đệ, đây là nguyên nhân trọng yếu.
Dương Phàm sắc mặt không đổi, bấm tay chi vào hư không, hiện lên trước mặt mọi người một màn ánh sáng.
Màn ánh sángbắt đầu hiện lên những gì Dương Phàm vừa cảm ứng được.
Khi tồn tại mơ hồ thần bí vung tay cổ định Tẩn Hân, sau đó cướp đi binh thuốc trên tay nàng, hinh ảnh biến mất.
- Quả nhiên còn có hung thù!
Thượng Quan Phi kinh hô một tiếng, cũng không hoài nghi thật giả biêu hiện trên màn ánh sáng kia.
Bọn người Tần Hoàng, Hàn Kỳ liền nhìn Dương Phàm bằng ánh mắt khác, không ngờ tới người này còn có đại thần thông thông thiên triệt địa cỡ này.
Bọn họ lại không biết, vừa rồi Dương Phàm đã hao tổn bổn năm trăm năm thọ nguyên, gân như tương đương cực hạn của một Kim Đan bậc cao.
Hung phạm kia là ai? Vì sao ta cảm giác như đã từng nhận thức.
B án thân Dương Phàm cũng không nói rõ cảm giác này.
- Mặc kệ thật hay giả. hôm nay ngươi đừng mơ sống rời khỏi hoàng cung.
Tần Hoàng sắc mặt lạnh lùng bá đạo. hiện ra vài phần dữ tợn phẫn nộ khắc cốt minh tâm.
- Bệ hạ động thủ ở chỗ này, chẳng lẽ không lo lắng an nguy hai chiếc băng quan này
sao?
Dương Phàm lúc này mới quan sát một bộ quan tài băng tinh khác.
Nữ tử trong băng quan, dung nhan tuyết trắng tinh xảo, có thể nói quốc sắc thiên hương, cùng một tuôi nhu Tân Hân, nhưng mang theo chiếc mũ phượng.
Nữ tử này là ai? Chẳng lẽ là thê tử đã chết của Tần Hoàng?
Nàng mặc dù đóng băng đã chết, mỹ lệ kinh tâm động phách vẫn làm cho Dương Phàm rung động.
- Nguơi dám uy hiếp bổn hoàng? Quả nhân muốn giết nguơi, còn đơn giản hơn cả giết một con kiến.
Tần Hoàng cuồng ngạo cười to, một cỗ long khi kinh khủng thiên địa, há thành một sợi tơ vàng như thực chất.
Dùng long khi ngập trời ngưng tụ thành như thế, quả thật kinh thế hãi tục.
Dương Phàm đột nhiên có một loại ảo giác máu như đọng lại. một cỗ nguy cơ chí mạng ậptới.
VÙ xoạt
Thán hình Dương Phàm chợt lóe. thân thể hóa thành một đoàn ánh sáng nương theo một mảnh tia sét mỹ lệ.
Bùm bùm bùm
Dương Phàm ý niệm khẽ động, một cỗ sóng sấm sét lan ra, cố gắng ngăn cản sợi tơ vàng long khí công kích.
Thế nhưng sợi tơ vàng long khí bằng lực lượng bá đạo tuyệt thế. trực tiếp đâm thủng cỗ sấm chóp ẩn chua lực phá diệt kia.
Dương Phàm toàn thân phát lạnh, bất tri bất giác bị Tần Hoàng bức ra khói gian mật thất đóng băng này.
Còn không chờ hắn phản ứng lại, một hư ảnh nam tử trán có long văn hiện thân phía sau lưng, lưỡi dao sắc bén trong tay đã đâm tới lung hắn.
Trước có sói, sau có hổ.
Đột nhiên, Dương Phàm cảm giác dưới chân có một lực hút, thân thể như rơi vào đầm
Một mảnh ánh sáng nâu, hiện lên duới chân hắn.
Chính là Tam Hiền Vương trầm mặc hồi lâu.
Hắn ở thời khắc mấu chốt, dùng lực lượng Ngự Long Lý chế tạo địa lý bất lợi. hạn chế tốc độ Dương Phàm.
Nếu như đơn đả độc đấu, Dương Phàm đương nhiên không thèm để ý.
Thế nhưng hắn còn phải đồng thời đổi mặt hai đại cường giả đứng đầu, trong đó một vị là Tần Hoàng võ lực khoáng thế vô song.
Phổc một tiếng, lưỡi dao đâm xuyên qua lưng Dương Phàm.
Sau khoảng khắc, sợi tơ vàng long khí tới truớc người Dương Phàm, nghe ẩm một tiếng, tất cả tan thành tro bụi.
- Không đúng.
Ánh mắt Tần Hoàng chợt ngưng, chỉ thấy một tàn ảnh sáng bóng bò chạy ra ngoài.
Thì ra, giết chết trước đó chỉ là thuật khôi lỗi thế thân Dương Phàm tu luyện tới đỉnh cao.
Trong chóp mắt khi công kích đến người, để khôi lỗi thế thân thừa nhận thương tổn, bản tôn nhân cơ hội chạy trốn.
- Ngươi thoát được sao?
Tần Hoàng lời còn chưa dứt, Dương Phàm chỉ thấy một bàn tay lóe ra ánh vàng giáng xuống từ trên trời, đánh tới đầu mình.
Tổc độ này cũng quá khủng bố, không hổ là cường giả võ lực đệ nhất Đại Tần.
Dương Phàm không tụ hòi đối phương dùng bí thuật gì, lúc này hắn không có thời gian.
Nếu như trong thời gian ngắn không thể bò chạy, cơ hội trở ra toàn thân Ngày càng bé nhỏ.
Bùm
Một chưởng hạ xuống, cả hư không đều sôi trào, giống như muốn nổ tung.
Trong ngực Dương Phàm dồn ép một cỗ khí trầm muộn.
Trong lúc gấp gáp. hắn nhấc cánh tay đò rực lưu ly, hung hảng đánh tới.
̀m...
Dương Phàm chi cảm thấy một cỗ lực lượng bùng nổ đáng sợ chạy vào thân thể mình.
Vù.
Hắn hừ nặng một tiếng, mượn lực bay ngược ra.
Tần Hoàng biến sắc, vừa rồi tiếp một chiêu, mặc dù hắn chiếm thượng phong, nhưng cảm nhận được phập lực hùng hồn nhưbiên cùa Dương Phàm.
Dương Phàm vừa chuẩn bị chạy tới cửa sổ cung điện, chuẩn bị phá cửa xông ra. lại bị một đoàn ánh sáng đánh văng.
Răng rắc!
Lực lượng hắn đánh ra cực kỳ khủngbổ, ánh sáng vỡ nát. lại bị một đoàn hào quang màu xanh nước ngăn cản.
- Ha ha, toàn bộ đại điện đã bày ra thiên la địa võng.
Hàn Kỳ cầm trong tay quạt lông, ngăn chặn chỗ hổng.
- Các ngươi đừng ra tay.
Thân ảnh Tần Hoàng nhu thiên thần, hiện thân đổi diện Dương Phàm.
- Trong vòng ba chiêu, nếu ngươi còn sống trước mặt quả nhân, hôm nay cho ngươi một đường sống.
Ba chiêu?
Dương Phàm nghe xong, cười ha ha:
- Sau ba chiêu, thiên la địa võng của các ngươi sợ răng sẽ biến thành tường đông vách sắt rồi.
- Tuyrẳng Dương mỗ rất muốn thửxem, nhưng các ngươi không cho ta cơ hội...
Dương Phàm đặt chân ở đại điện cấm chế chồng chất, đổi mặt vô số cường giả bày ra
thiên la địa võng, thán ánh sáng bóng mờ ảo vẫn sâu không thể lường, khóe miệng nhếch lên một tia tươi cười...
/1059
|