Đệ thất trọng Lăng Đính Tiên Phong.
- Không nghĩ tới người gặp nguy cơ dĩ nhiên là Vô Song. Đây nhất định, là bồ cục của Vu Tôn, hiện tại ta chi sợ không tới kịp nữa rồi.
Trong lòng Dương Phàm đầy lo lắng, suy nghĩ bay vút.
- Gia tộc Hoang Võ Hầu cách Tiên Đạo Tông bao xa?
Dương Phàm hói Hoàng Phù.
- Hai nơi đều tại Thiên Vũ Châu, đều ở phương vị trung bắc, đại khái cách xa nhau khoảng ba ức năm ngàn vạn dặm.
Hoàng Phù không chút chần chờ nói.
Là đời sau của gia tộc Hoàng Võ Hầu, hắn tự nhiên có quyền lên tiếng.
- Ba ức năm ngàn vạn dặm?
Trong lòng Dương Phàm lạnh đi một nửa. Tuy rẳng sau khi đạt tới Hóa Thần Kỳ, tốc độ phi hành cực kỳ khả quan, nhung khoảng cách xa xôi như thế cũng không phải một Ngày nửa khắc có thể tới được.
Giờ phút này, cho dù có cường giả Thông Thiên tam giai cũng là nước xa không cứu được lửa gần.
- Khoảng cách mặc dù có chút xa, nhưng ta từng nghe ở trong gia tộc có người nói Võ Hầu cổ bảo có truyền tống trận đi thông Tiên Đạo Tông, ỏ Đại Tần. binh thường những thế lực lớn. giữa các khu vực với nhau hẳn là có truyền tống trận, chỉ là ngày thường không dễ dàng sử dụng.
- Truyền tống trận?
Ánh mắt Dương Phàm sáng lên.
- Tuy nhiên với thân phận Vinh dự trướng lão ở trong tỏng của Dương Dược sư hiện giờ hẳn là có tư cách sử dụng loại truyền tống trận này.
Hoàng Phù không quá khẳng định nói.
- Nếu có loại truyền tống trận này, như vậy có lễ còn kịp.
Dương Phàm vừa dứt lời, thản hình “Vù” một tiếng, xẹt qua hư không trong chóp mắt biến mất không thấy.
Đám người Hoàng Phù cùng Bạch Trạch đổ mỗ hỏi lạnh toàn thân. Tốc độ này cũng quá khủng bố. thần thức của bọn họ đều không thể bắt kịp.
***
Trước Võ Hầu cổ bảo.
Tám cỗ thi thể lông tóc vô thương từ giữa không trung rơi xuống, ngay cả một tia vết thương vết máu cũng không có.
Phịch... Phịch... Phịch...
Trước khi chết, trên mặt bọn họ vẫn còn giữ nguyên vẻ phẫn nộ cùng sát ý, căn bản không dự đoán được tử vong tới.
Chỉ có lão già râu hoa râm Hóa Thần đại tu sĩ trong mắt lộ ra kinh hãi, sợ hãi cùng bất đắc dĩ thật sâu.
Có lẽ hắn thấy rõ, hiểu ra chân tướng sự tình thì lại đã mất mạng.
Hô—
Một thân V phục tuyết trắng, không gió tự động. Hắn như trước đứng ở tại chỗ. hai tay chắp sau lưng.
Không ai nhìn đến Vô Song ra tay.
Thậm chí làm cho người ta có một loại ảo giác hắn căn bản không có động thủ, mà là tám người kia khôngbiết tự lượng sức mình, thiêu thân lao đầu vào lửa, tự chịu diệt vong.
Giờ khắc này. Võ Hầu cổ bảo hội tụ mấy chục vạn tu sĩ lại lặng ngắt như tờ.
Một mành tĩnh mịch, chi còn lại tiếng tim đập của vô số tu sĩ.
Vô Song vẫn là Vô Song như cũ, không có bất kỳ biến hóa gì, nhưng tất cả tu sĩ trong Võ Hầu cổ bào dường như bị bao phủ dưới một bóng ma vô hình.
ở trong tòa thành xem cuộc chiến còn có một cô gái thanh lệ mộc mạc, duyên dáng yêu kiều, mặt ngọc như tuyết.
Nguời bén cạnh đều dùng ánh mắt ngưỡng mọ nhìn phía nàng, cũng đều biết thân phận của nàng.
Cô gái mặt ngọc như tuyấ này là nữ đệ tử thân truyền mà Hoàng Võ Hầu hiện nay thu dưỡng từ nhỏ. tên Hoàng Võ Dương.
Mặc dù không có huyết mạch truyền thừa nhưng thiên phú võ học của Hoàng Vò Dương thậm chí là tư chất tu tiên lại ngạo thị Đại Tân.
Thời gian sáu trăm năm, nàng tấn chức Hóa Thần đại tu sĩ, khiến cho vô số con cháu gia tộc Hoàng Vỗ Hầu xuống đốc phải ảm đạm thất sắc.
Nếu không phái nàng không có huyết mạch gia tộc Võ Hầu. lại là nữ nhân, có khi chính là người thừa kế tiếp theo của gia tộc Võ Hầu.
Giờ phút này, Hoàng Võ Dương thiên kiêu chi nữ, mặt ngọc như tro tàn, trên trán chảv xuổngmột giọt mô hôi, nhìn Vô Song ngoài trăm dặm trong mắt đây kinh hãi.
Đôi tay trắng mịn đặt trên tường thành khẽ run rẩy tỏ rõ thấp thỏm lo âu trong nội tâm nàng.
- Hoàng tiểu thư... Người này cũng là Võ tu, kiếm giả trong Võ tu. Trinh tự tu vi của hắn là Hóa Thản hậu kỳ lại có thể trong nháy mắt miêu sát cùng cấp, quá thực không phái người.
Một trung niên huyển y bên cạnh Hoàng Võ Dương giọng nói mang theo hoảng sợ.
Cho dù là cường già Thông Huyền miều sát mấy vị Hóa Thần trung Kỳ đều xem như kinh thế hãi tụ. Nhưng chênh lệch giữa Hóa Thần Kỳ rất lớn. có một sổ nhân vật vương già cùng cấp cũng có thể làm được điểm này.
Nhưng là Vô Song chi một ý niệm Ngay cả Hóa Thần đại tu sĩ cũng đều miểu sát.
Thực lực như thế, hoàn toàn có thể so sánh với cường giả Thần Hư.
- Không. Kỳ thật khi hắn phát động “kiếm ý công kích”. Hoàng bá bá đã giao thủ cùng hắn...
Thanh âm Hoang Võ Dương run rẩy rất nhỏ. miễn cưỡng làm cho mình binh tĩnh lại. Nhưng là dưới cái nhìn chăm chú của nam tử áo trắng ngoài trăm dặm kia, Ngay cả dũng khí động thủ nàng cũng không có.
- Kiếm ý công kích?
- Lấy ý nghĩa thảm ảo kiếm đạo vô thượng, trực tiếp đánh thẳng vào linh hồn. Hoàng bá bá đã cùng hắn giao thủ trong thế giới tinh thần, nhung đã thua, không sức phán kháng...
Trên khuôn mặt trắng nõn của Hoàng Võ Dương rơi xuống một giọt nước mắt.
Còn lại một số người khôngbiết không khỏi giật mình. Chẳng lẽ những thi thể này không có bất Kỳ vết thương gì. nguyên lai tinh thần V chí đã sớm bị tiêu diệt, bị chết một cách hoàn toàn.
- Nói nhưvậy, Hóa Thần đại tu sĩ vẫn có cơ hội chống lại hắn...
Trung niên huyển y kia cắn chặt răng:
- Chúng ta cùng tiến lên. tranh thủ tiêu hao một ít hồn lực của hắn.
Hai người nhìn nhau, lộ ra thần sắc thấy chết không sờn, từ trên tòa thành bay ra. hướng về phía Vô Song.
- Dừng tay...
Đúng lúc này. một giọng nói già nua chấn động núi rừng từ hư không truyền đến.
Theo giọng nói già nua kia vang lên. hư ánh nhoáng lên một cái, một lão ông tóc bạc mặc áo bào vải tuổi khoáng thất tuần xuất hiện ở trước hai người.
- Sư tôn.
Hoàng Võ Dương cúi thấp người nói.
-Võ Hầu đại nhân.
Trong toàn bộ Võ Hẩu cổ bảo. ngàn vạn tu sĩ nghiêm nghị kính ngưỡng quỳ lạy dưới đất.
- Bái kiến Võ Hầu.
Trong cổ bảo nhiệt Huyết sôi trào, vô số tu sĩ kích động hưng phấn, mặt lộ vẻ sùng bái thành kính.
Tiếng động quy lạy thi lễ vang động bầu trời.
Trong tầm nhìn, lão ông tóc bạc kia mặt đẩy nềp nhăn, hai chân để trần làn da khô vàng, làm cho người ta có một loại già nua sắp bước vào môi xế chiều.
Đây là một lão nhân sắp tiến vào đại nạn thọ mệnh, mỗi hành vi cử chi của lão đều lộ vẻ già nua vô lực.
Khó có thể tin, hắn chính là đương kim Hoàng Võ Hầu.
Vô Song nhìn hắn một cái. xoay người bước đi.
Đi rồi. hắn đi rồi!
Chẳng lẽ hắn nhận thua!
- Ha ha ha... tiểu tử này bị dọa rồi!
- Võ Hầu đại nhân thật là thần nhân, chi bằng khí thế liền dọa tiểu tử này không chiến mà
bại.
Chỉ có đám người Hoàng Võ Dương, trung niên huyển y đẩu tiên là ngần ra, khi bọn họ nhìn thấy vẻ thương hại không đành lòng chợt lóe mà qua trong mắt Vô Song trước khi đi, trong lòng bỗng sinh ra một loại cảm giác khuất nhục.
Khuất nhục, bi phẫn.
Đối thủ không phải không chiến mà là khinh thường khi dễ một lão già tuổi xế chiểu.
Cùng lúc khuất nhục bi phẫn, bọn họ cùng không cấm sinh ra khám phục.
- Vô Song đạo hữu, xin ngươi lưu lại.
Thanh âm già nua của Hoàng Võ Hầu truyển đến.
Thản hình Vô Song ngừng lại.
- Tôn nghiêm của Võ Hầu không cho phép làm nhục, càng không thểđể nó bị người khác giẫm lên coi thường trong tay ta. Cho dù vì thế mà phải trá giá băng sinh mệnh...
Thanh âm Hoàng Võ Hẩu có một loại bi tráng bi thương rơi lệ.
Giờ khắc này. trong Võ Hầu cổ bảo vô sổ tu sĩ rơi lệ.
- Sư tôn...
Cặp mắt Hoàng Võ Dương ứng đò.
- Ngươi là một đối thủ làm nguời ta kinh trọng, bất kể thắng bại. Vô Song tôn kính gia tộc Võ Hầu ngươi.
Vô Song rốt cục xoay người, trong mắt hắn, Hoàng Võ Hầu không hể là một lão già mà là một đối thủ chân chính đáng đê tôn kính.
- VÔ Song đạo hữu. Có phải ngươi quá tự tin? Trận chiến hom nay. bản hầu tự nghĩ sẽ không thua.
Trên người Hoàng Võ Hầu đột nhiên tòa ra hào quang vô hạn, một cỗ khí thế hùng tráng như sóng to gió lớn thôi quét thiên địa.
Giờ khắc này, dường như nhìn đến một võ già ở trong thiên quán vạn mã đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
̀m
Đột nhiên, phạm vi vạn dặm sinh ra một tiếng nổ lớn. một cỗ tinh thần uy lực vô hinh lấy ý chí của Hoàng Võ Hầu ứng vận mà sinh ra.
Thân hình Hoàng Võ Hầu dường như được phóng đại ngàn vạn lần. chúa tể vạn dặm hư không, lấy ý chí võ đạo một đời. gây ra một kích kinh sợ bâu trời.
- Cảnh... giới... Thần... Hư!
Vô Song rốt cục động dung, mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Phốc
Thản hình hắn lảo đào, phun ra một búng máu.
Tâm thần bị thương.
- Cảnh giới Thần Hư! Vò Hầu đại nhân không ngờ bước vào cảnh giới Thần Hu. thật sự là khó tin.
Trong Võ Hầu cổ bảo tràn đẩv tiếng hoan hô.
Ngay cà Hoàng Võ Dương đều lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng:
- Sư tôn khi nào thì bước vào cành giới Thần Hư? Các đời Võ Hầu chi cần bước vào cành giới Thán Hư chính là thản còng đại thành, lại thêm lực lượng Huyết mạch đủ có thể ngạo thị Đại Tần.
- Tình báo có sai sót, tuy nhiên nhưvậy càng tốt...
Vè kinh ngạc trong mắt Vô Song bị thay thẻ bới hưng phản.
Đại Tần Vương Triều, mười tám Vương hầu phần lớn đều có huyết mạch truyền thừa cùng công phập bí truyền, ít nhất đều bước vào Hóa Thần hậu kỳ. hơn nữa cường đại hơn Hóa Thần đại tu sĩ cùng cấp đến vài lần.
Mà Vương hầu có thể bước vào cảnh giới Thản Hư cơ bản có thể tung hoành vô địch.
- Chiến đi!
Đôi mắt Vô Song thâm thúy như bẩu trời đêm, mơ hỗ có thể thấy được một thanh “Kiếm” hư vô mà lại chân thật, mông lung không rõ phảng phất như cách một tâng thời không luân hỗi.
Bóng kiếm này chợt lóe. thân hình Hoàng Võ Hẩu cứng đờ. từ giữa không trung rơi xuống.
- Vừa rồi chính là một chiêu này...
Đám người Hoàng Võ Hầu đang xem cuộc chiến đều lộ vé khẩn trương, trái tim nhảv lên tới cô họng.
ở trong tinh thần thế giới có lẽ trải qua vài hò hấp. cũng có lẽ trải qua một đời.
Nhưng là, sự thật lại chi một chóp mắt.
Phốc!
Hoàng Võ Hầu kêu lên một tiếng đau đón, khóe miệng tràn ra một tia máu, tâm thần bị thương.
Nhưng Vô Song cũng không tốt hơn bao nhiêu, hơi hơi thớ dốc, sắc mặt tái nhợt hiển nhiên tiêu hao khá lớn.
- Cảnh giới ý nghĩa thâm ảo của ngươi thậm chí còn cao hơn tuyệt học Võ Hầu được truyẻn thừa vô sổ năm chúng ta. Chi tiếc chênh lệch thật lớn giữa cảnh giới Thân Hư cùng Hóa Thần hậu kỳ còn lớn hơn trong tướng tượng của ngươi...
Trẻnngưòi Hoàng Võ Hầu nỡ rộ ngàn vạn luồng hào quang không thể nhìn thẳng, hu không vạn dặm, lực lượng mênh mông vô cùng tận ngưng tụ tại vùng thiên địa này.
Thản hình Vô Song lộ vẻ móng manh nhỏ bé.
Chính như lúc trước Dương Phàm không có lực đối mặt cường già Thần Hư, giờ phút này Vô Song cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Cảnh giới Thần Hư đứng ở một điểm cao. tới gần Thông Thiên tam giai nhất.
- Một chiêu kế tiếp, chính là một trong bí kỹ mạnh nhất truyền thừa nhiều thế hệ gia tộc Võ Hầu ta - Huyễn Diệt Thương Thiên.
Tiếng nói vừa dứt. ngàn vạn luồng hào quang được khống chế bới cành giới Thần Hư như thác nước quét ngang thiên địa, trùng kích hư không ngàn dặm, đem hết thảy sự vật đám xuyên, tiêu điệt.
Khoảnh khắc đó. từ Thái Hư nhìn xuống, hào quang chói mắt tại mặt đất mấy chục ức dặm của Thiên Vân Cháu lộ ra một điểm sáng.
Tu Tiên giới Đại Tần phàm là nhân vật đạt tới cánh giới Thần Hư đều bỗng nhiên sinh ra cảm ứng, nhìn về phía phương hướng kia.
- Chi đành dùng một chiêu này...
Thản thể Vô Song trờ nên ảm đạm không ánh sáng, trong tay lại xuất hiện một đoạn kiếm gãy.
Đoạn kiếm gãy này cùng thanh lúc trước Dương Phàm chém giết Tam u lão ma, giống nhau như đúc!
Ngàn vạn luồng hào quang như thác nước quét ngang ngàn dặm hư không, hào quang chói mắt bao phủ phạm vi vạn dặm.
Hoàng Võ Hầu cảnh giới Thần Hư gần như đem hết công lực một đòi thi triển một kích, phát động bí kỹ truyền thừa gia tộc Võ Hầu - Huyễn Diệt Thương Thiên.
Võ Hầu cổ bảo ở ngoài mấy trăm dặm, mấy chục vạn tu sĩ tại ánh hào quang chói mắt che phủ thế gian này đông thời nhắm mắt lại. dưới cỗ áp bách kinh thiên địa kia, linh hồn nin rẩy.
Cái oai của Võ Hầu Ngày trước lại lên nữa vinh quang trở về.
Trong lòng mọi người không kim nổi hò hét hoan hô. máu nóng dâng trào, nhung là dưới tinh thân uy lực rút ra lực lượng hư không vạn dặm, trong thiên địa một mảnh tình mịch, bọn họ Ngay cà năng lực hô hấp đêu không có.
Cánh giới Thần Hư không hổ làm cho người ta ngưỡng mộ. được xưng là cảnh giới vô thượng bước nửa bước vào Thông Thiên tam giai.
Thản thể ảm đạm của Vô Song bị đánh thành khắp người đầy lỗ thủng, trong tay xuất hiện một thanh đoạn kiếm chậm rãi đâm về phia trước.
Trong phút chốc, một tia chóp kinh hồng cắt qua Thái Hư. đem ngàn vạn luồng hào quang chói mắt kia mạnh mẽ xé rách 1'a một vùng chân không.
Khắp hư không chấn động rất khẽ. dường như sinh ra một loại sóng gọn thần bí. chôn vùi hết thảy xung quanh.
Hào quang chói mắt. Hoàng Võ Hầu giống nhu thần nhân, thân thể lắc lư một cái, phát hiện minh bị một thanh kiếm gãy đám trúng.
Thanh kiếm gãy kia kêu vang không ngừng, sinh ra hàng ức vạn đạo kiếm ý thuần túy. tràn ngập thản thể hắn đánh lên linh hồn.
Đồng thời, một đạo kiếm khi vô thượng bắt khuất không nghe vận mệnh xông lên chín tâng trời khiến thiên địa biến sắc, nhật nguyệt mất ánh sáng.
Mà dưới đả kích không ngừng nghi của Huyễn Diệt Thương Thiên, đạo kiếm khí bất khuất không ngã này như sao băng trên bầu trời đêm chợt lóe rồi mất. nớ rộ hào quang rực rỡ trong nháy mắt.
Võ Hầu cổ bảo. một đại điện ngẩm bí mật.
Ông-
B ạch quang huyễn lệ lóe lên. trên truyển tống trận cồ xua, một thán hình mơ hỗ không rõ dần dần hiện lên.
Dương Phàm phát giác bổn phía trống trái, có một chút bụi bặm.
Hắn vừa xuất hiện liền xúc động cấm chế nơi đây.
- Người nào?
Ba nam nhân mặc cổ trang, cẩm trường kiếm trong tay đột nhiên xông tới.
- Dương mỗ đến từ Tiên Đạo Tông...
Dương Phàm mói nói được một nửa, liền lập tức ngừng lại.
Đúng lúc này. ngàn vạn luồng hào quang chói mắt bao phủ phạm vi vạn dặm, ngay cà Dương Phàm cùng ba thị vệ thản ở trong đại điện ngâm đều theo bản năng nhắm mắt lại.
Một đạo kiếm khí xông lên trận trời, trong hào quang nhuộm dẩn hư không kia, một đạo tia chóp kinh hồng gần như hư vô phảng phất như xé rách hư không.
- Chẳng lẽ ta vẫn tới chậm?
Trong lòng Dương Phàm rất bất an.
Ông-
Trong không gian truyền đến một cỗ dao dộng làm người ta nin rẩy.
- Khó có thể tướng tượng, hai nguời này giao kích không ngờ sinh ra không gian sóng gợn móng manh.
Cảm quan thòng thiên triệt địa của Dương Phàm bắt giữ đến biến hóa trong không gian.
Không gian sóng gợn, đó là một loại gần như có thể xé nát hết thảy mọi thứ trên thế gian.
Có thể sinh ra không gian sóng gợn, cho dù là móng manh cũng đủ chứng minh lực công kích đạt tới mức độ có thẻ ảnh hường ôn định của không gian.
Đây là thủ đoạn chỉ có cường giả Thòng Thiên tam giai trong truyền thuyết mới có thể có được. Thê thấy hai người giao kích sinh ra uy lực đạt tới loại trinh độ nào.
Tại khoảnh khắc đó. Dương Phàm cảm ứng được trên hư không kia mơ hỗ hiện lẻn tia máu. bị kiếm ý chí cường xông lên tận trời đánh xơ xác. Đây cũng là bởi vì lực lượng trình tự này bùng nô, thòi gian cực kỳ ngắn ngủi, nếu không hậu quả thiết tường không chịu nôi.
Xuy... vút
Một kiếm chấn kinh chín tầng trời của Vô Song ở dưới hào quang vô cùng vô tận của Huyễn Diệt Thương Thiên, chỉ là chợt lóe mà qua.
Sau đó. thiên địa chấn động, khí tức kinh khủng không yên liên tục giây lát, uy lực mênh mông của Huyễn Diệt Thương Thiên chậm rãi ảm đạm.
Lúc này. mọi người thích ứng được hoàn cảnh, thấy được hai người tại tràng.
Vô Song cầm trong tay nửa đoạn kiếm gãy, đâm vào thân thể Hoàng Võ Hầu, còn hắn cũng nửa quỳ trên mặt.
Một kiếm vừa rồi trong khoảnh khắc khiến ảnh hướng của khoảng cách không gian đối với hắn suy giảm đến mức thấp nhất.
Hoàng Võ Hầu đầu bạc theo gió phiêu lãng, trên chòm râu dính vết máu, trên khuôn mặt già nua đẩu tiên là kinh ngạc trong nháy mắt. sau đó là lộ ra một tia ý cười vui vẻ:
- Có thể thi triên một kích Huyễn Diệt Thương Thiên này trước khi bước vào trong mộ, bản hầu chết mà không...
Nói còn chua dứt, sinh cơ hắn toàn bộ mất hết. cặp mắt nhắm lại.
Giống như một pho tượng, thi thể hắn đứng thẳng tại chỗ. không thể lay động.
Mà Vô Song rát đoạn kiếm găy, miễn cưỡng chống đỡ trên mặt đất. suy yếu tới cực điểm.
Hơn nữa, thản hình hắn có vẻ ảm đạm thậm chí hiện ra hư vô nửa trong suốt, trạn thái như muốn tiêu tan.
Sau khi dùng đoạn kiếm giết chết Hoàng Võ Hầu, Vô Song cũng không có trạng thái tinh khí thần toàn bộ tràn đầy như lẩn trước Dương Phàm sau khi giết chết Tam u lão ma mà có được. Có lẽ đây là đặc quyên mà chi Dương Phàm do nắm giữ sinh mệnh tự nhiên mói có thể độc hướng.
- Võ Hẩu đại nhân đã chết...
Trên Võ Hầu cổ bảo. vô số tu sĩlộ ra tâm tìnhbi thống sâu đậm.
- Sư tôn!
Hoàng Võ Dương quỳ trên mặt đất. thân là môn đồ kiêu ngạo nhắt của Võ Hầu, giờ phút này nàng lộ rõ vẻ vô lực.
-Võ Hầu đại nhân!
Nam tử huyển V quỳ trên mặt đất.
Phịch... Phịch... Phịch...
Trong Võ Hầu cổ báo. tất cà mọi người quỳ xuống, hướng về Võ Hầu đẩu bạc già nua đứng sững ở mặt đất, cùng cúng bái.
Lúc này, trên bầu trời roi xuống một trận mưa bao phủ phạm vi vạn dặm.
Mưa nhỏ đầy trời nhuộm ướt mấy chục vạn tu sĩ.
Trên thực tế, trận mưa này tới cũng không phái trùng hợp. Một kích Huyễn Diệt Thương Thiên đã đánh vỡ tầng mây trong phạm vi vạn dặm này.
Thản thể suy yếu của Vô Song miễn cưỡng từ mật đất đứng đậy. cúi người thật sâu hướng về Hoàng Võ Hầu. đê tò lòng tôn kính đối thủ này.
Sau đó... hắn thong thả gian nan bước đi, đi hướng con đường cô độc chi thuộc về mình.
Mà trên Võ Hầu cổ bảo. mấy chục vạn tu sĩ dõi mắt nhìn hắn rời đi, không ai động thủ.
- Hoàng cô nương. Giờ phút này là thời cơ tốt nhất báo thù cho Võ Hầu đại nhân. Người này hiện tại cực kỳ suy yếu. phái vài tên cường giả Thông Huyền là có nắm chắc giết chết hắn...
Một con cháu gia tộc Võ Hầu, hai mắt đầy máu như muốn nứt ra nói.
- Hoàng Nguyên, ngươi câm miệng cho ta. Đâỵ là quyết đấu công bình, nếu giết chết hắn vào lúc này sẽ chỉ làm danh dự gia tộc Võ Hầu mất hết. sư tôn lấy cái giá sinh mệnh đê bảo vệ tôn nghiêm cũng sẽ trôi theo dòng nước.
Hoàng Võ Dương trách mắng, vẻ mặt lạnh băng.
Con cháu khác của gia tộc Võ Hầu cũng đều trầm mặc. trơ mắt nhìn Vô Song ròi đi.
Khôngbiết vì sao, lúc Vô Song gian khó bước đi. trong lòng có một loại không yên.
Lẩn chấp hành nhiệm vụ này, tình báo có sai lẩm chỉ là một ngẫu nhiên?
-... Vô Song, thật khó có thể tin, không ngờ ngươi hoàn thành nhiệm vụ này.
Một thanh âm khàn khàn truyển tới từ sau lung Vô Song.
Thản hình Vô Song ngừng lại, có lẽ Bởi vì quá vếu ớt vô lực. bị người tới sát phía sau cùng không phát giác.
- Đó là người phương nào...
Tu sĩ trên Võ Hầu cổ bảo phát hiện phía sau Vô Song xuất hiện một cái “Bóng”.
Đó là một cái bóng tối đen. gần như ẩn giấu trong màn đêm vừa mới hạ xuống.
Dùng mắt thường nhìn lại. đó dường như chỉ là một hư ảnh. vẻ ngoài hình dáng chỉ có cự ly gần mói có thể thấy rõ.
- Xem ra ngươi chính là sát thủ Thiên Ảnh xép thứ nhất Thiên Sát Các.
Thanh âm Vô Song có vẻ suy yếu, lại trào phúng nói:
- Tu vi ngươi đạt tới cảnh giới Thán Hư, có thể đễ dàng giết chết ta giờ này đã cực độ suy yếu, cần gì phải sử dụng thủ đoạn đánh lén.
- Ta là một sát thủ chân chính đủ tư cách...
Thanh âm Thiên Ảnh rất khàn khàn:
- Xác xuất thành công nhiệm vụ của ta là 100% không chi Bởi vì thực lực bản thân ta. càng quan trọng là... Cho tới bây giờ ta chi biêt dùng cái giá nhỏ nhất đê hoàn thành mục đích. Hơn nữa, không có tuyệt đối nắm chắc ta chua bao giờ ra tay.
Phốc... Xuy
Hàn quang chợt lóe. đoạn kiếm gãy trong tay Vô Song khẽ chuyển, đảm vào thản thể Thiên Ảnh.
Toàn bộ động tác cực kỳ tụ nhiên, không hể có bất kỳ dấu hiệu gì.
Thậm chí ngay cả Thiên Ảnh cũng không nghĩ tới đối phương còn có sức phản kích.
Thản thể Thiên Ảnh bị đảm thủng, nhung hắn lại không chút kinh hoảng:
- Đã quên nói cho ngươi, thán thể của ta không phải thực thể, bó qua tất cả công kích dưới cành giới Thần Hư.
Dứt lời, hàn quang chợt lóe, một đoản kiếm dạng lưỡi liềm cắt tới. nhanh như tia chóp.
Đinh!
Vô Song miễn cưỡng chắn ngang đoạn kiếm gãy, chặn lại một kích của Thiên Ảnh.
Nhưng là Vô Song tại lực lượng khủng bố kia cũng bị đánh bay mười mấy trượng, thân hình càng Ngày càng àm đạm, dường như có dấu hiệu tiêu tan.
- Chậc chậc, không nghĩ tới thân thể của ngươi cùng không phải thật thể chân chính... Tuy nhiên, một kích tiếp theo ngươi sẽ phải chết.
- Vô nghĩa cái gì. Ngươi chậm chạp không muốn giết tạ là muốn thông qua giết chết ta đẻ biêu lộ cám giác thành tựu của ngươi sao?
Vô Song nhắm mắt lại. hít sâu một hơi. trong lòng thẩm than: “Lại muốn đi vào vòng luân hỗi tiếp theo, khi nào mới có thể thoát khỏi số mệnh của ta?”
- Đúng vậy. Có thể nói ngươi là thiên tài kiếm đạo xuất sắc nhất Đại Tần, ngộ tính của ngươi khiến ta đó mắt ghen tị. nếu cho ngươi thêm mấy trăm năm, có lẽ có thể bễ nghễ một giới. Có thể đem người như ngươi, bóp chết trong trứng nước, là cảm giác thành tựu cỡ nào?
Thanh âm Thiên Ảnh hơi lộ vẻ run rẩy.
Dứt lời, hắn từ từ nâng đoản kiểm hình lưỡi liễm trong tay. lạnh nhạt nói:
- Thiên Ánh ta cũng phá lệ một lẩn, cho ngươi kiến thức Ám Dạ Thiên Hỗ ta chua bao giờ sử dụng.
Chính lúc hai người giằng co, trên bầu trời đêm Võ Hầu cổ bảo xuất hiện mấy trăm đạo quang ảnh theo bốn phương tám hướng lướt tới.
Vút... Vút... Vút...
Giống như ngàn vạn đạo kiếm quang huyễn lệ chiếu sáng bầu trời đêm.
Cùng lúc đó. trong hư không vạn dặm này xuất hiện hai cỗ tinh thần uy năng mênh mông khiến Võ Hầu cô bảo to lớn hỗn loạn kinh hoàng chìm trong một bâu không khí tĩnh mịch hít thớ không thông.
Đây rõ ràng là hai cồ khí tức của cường già Thần Hư.
- Ha ha ha... Không nghĩ tới Hoàng Võ Hầu không ngờ chết đi, cứ như vậy, chúng ta cùng bớt lo.
Trong đó một nam nhân vũ bào dẫm trên phía trên vân quang bàng bạc nói.
Khuôn mặt nam nhân vũ bào này cùng đám người Lục Vân. Vân tướng Lục Tương lúc trước có vài phần tương tự. khí tức phiêu dật tao nhã.
- Lục Vân Hầu. ngươi nói thật ra rất nhẹ nhàng. Hoàng Võ Hầu này có thể tấn chức cảnh giới Thần Hu trước đại nạn thọ mệnh, ai dám cùng hắn đánh bừa. Vũ lực gia tộc Võ Hầu là kinh nguời nhất...
Cạnh Lục Vân Hầu, một nam tử mặt quỷ chân đạp sông dài màu đen. âm khí dày đặc lên tiếng nói.
- Là Kỳ Uyẻn Hầu cùng Lục Vân Hầu.
Trong đám con cháu gia tộc Võ Hầu, một lão già lớn tuổi kinh hô.
Hoàng Võ Hầu vừa mới chết, hai vị Vương hầu liền dẫn người đánh tới, đây chỉ là trùng hợp sao?
Mà giờ phút này, lực chú ý của mọi người đều tập trung ở một phía khác: Thiên Ảnh vùng Vô Song.
Ngay cả Lục Vân Hầu cùng Kỳ Uyên Hầu đều không ngoại lệ.
- Dừngtay...
Lúc này. dưới lòng đất truyển đến tiếng kinh hô của một nam nhân, khién tâm thần Vô Song khẽ động.
- Tới chậm rồi!
Thiên Ảnh cười lạnh một tiếng, đoản kiếm hình trăng lưỡi liềm vung lên. màn đêm chợt trớ nên càng tối đen.
c hợt màn trời chấn động, một đạo hỗ quang thê lương lạnh lẽo gẩn như không nhìn cự ly không gian, chém đến trước người Vô Song.
Ám Dạ Thiên Hỗ, một kích như thần, luận huyển diệu gần như không thua một kiếm lúc trước của Vô Song.
Đang--
Đốm lửa bắn ra bổn phía, tiếng kim loại giao nhau vang lẻn chấn động phạm vi vạn dặm.
Dưới hai con Hoàng Long hư vô phụ trợ. một nam nhân thần bí đội một cái lồng màu vàng đất không thể lay động dùng phương thức quy thần khó lường chắn trước người Vô Song.
Đoán kiếm trăng lưỡi liềm chém lên màn hào quang màu vàng, không thể tiến thêm một bước, ngược lại bắn ra đốm lửa màu sắc rực rỡ lên cao mấy chục trượng, huyễn lệ tráng quan.
Đồng thời, trong tẩm nhìn của mọi người, thân hình nam nhân kia dường như vô hạn cao lên. lại cao lên. ..Trở thành một người thiên địa gánh vác thiên địa, cũng dẫn tới lực lượng tự nhiên mênh mông trong thiên địa hội tụ.
Càng khó tin chính là, đoạn “kiếm gãy” nguyên bán trong tay Vô Song lại xuất hiện trong tay người này.
Đang
Đốm lửa văng tung tóe. tiếng vang chấn nhiếp tâm hồn, làm cho mấy chục vạn tu sĩ bên trong Võ Hầu cô bảo khí huyết sôi lên, kè tu vi vếu kém trực tiếp hôn mê.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Đa số tu sĩ căn bản không nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì thế cục biến hóa quá nhanh.
Ám Dạ Thiên Hỗ. vốn là một kích tất sát cùa Thiên Ảnh, tu vi đạt tới cảnh giới Thần Hư, sát thủ xếp hạng đứng đẩu Thiên Sát Các.
Trong lúc thi triển bí kỹ này, bầu trời đêm giữa ngàn dặm hư không càng thêm trở nên tối đen, còn khu vực xung quanhbóng đêm, lại càng trờ nên sáng ngòi.
Một kích như thần, dường như rút lấy một lực lượng nào đó trong hư không, từ đó khiến thiên địa khác thường, hơn nữa tốc độ gần như không nhìn khoảng cách, có thể nói là hoàn mỹ.
Còn lúc này, dưới màn đêm tối đen, hai con rồng thần sổ mệnh xoay quanh một nam tử thần bí, chống đỡ một vòng phòng hộ màu vàng đất gần như thực chất.
Đoản kiếm luỡi kiềm bị chặn trước tầng ánh sáng vàng, khó khăn tiến tới trước nửa tấc.
Trên đầu nam tử này. đội một chiếc mũ hoàng giả. nhị long hí châu. Kim châu ở trung tâm, phóng ra một cỗ long uy hoàng giả chấn động thiên hạ.
Chiếc Nón Hoàng Giả, chí bảo phòng ngự.
- Đó là... Hoàng Long Quan!
Hai đại Vương hầu xem trận chiến ở xa xa, đồng thời biến sắc, kinh hô.
Làm cường giả đinh cao Đại Tần, Vương hầu gần như là võ địch. Đặc biệt Vương hầu nhưbọn họ bước vào cảnh giới Thần Hư, có được huyết mạch truyền thừa.
Mà bảo vật có thể làm bọn họ kinh hãi biến sắc, sợ rằng chỉ có Chí Bảo Long Khí.
- Hoàng Long Quan? Hắn chính là Dương Phàm!
Lục Vân Hầu ánh mắt co rụt, ngơ ngác nhìn chằm chằm Hoàng Long Quan trên đầu Dương Phàm. Đám mây sáng bàng bạc bao phủ trăm dặm dưới chân hắn, không khỏi rung động, dường như đang phối hợp với tâm tình chủ nhân lúc này.
- Chí bảo phòng ngự... Hoàng Long Quan?
Thiên Anh tồn tại ở trạng thái bóng đen. tay cầm đoản kiếm trăng luỡi liềm, chém lên trên vòng phòng hộ ánh sáng, bẳn ra những đốm sáng hoa lệ.
Nhất thời, hắn lại xuất hiện thất thần ngắn ngủi.
- Không thể nào, ngươi làm sao có thể ngăn cản một kích này của ta?
Thiên Ảnh khó tin được.
Trong lời hắn nói, bao hàm rất nhiều kinh dị cũng không thể hiểu nổi.
Nghi hoặc lớn nhất có hai điểm:
Thứ nhất, hắn rõ ràng lúc Dương Phàm hô dừng tay , liền như tia chóp thi triển ra Ám Dạ Thiên Hỗ. Lúc đó đối phương còn ở tầng đất bên dưới một khoảng cách, làm sao có thể hiện thân giữa hư không.
Thứ hai, dù là có được chí bảo phòng ngự Hoàng Long Quan, một tu sĩ Hóa Thần Kỳ bình thường, cũng không có khả năng chống lại được một kích toàn lực cùa cường giả Thần Hư, thậm chí còn không tổn thương chút nào.
Dương Phàm che truớc người Vô Song, ánh mắt thoáng một tia trào phúng.
Ngay thời khắc Vô Song nguy hiểm, hắn thi triển Thiên Nhân Nhất Kích, bằng phương thức quy thân khó lường na di đến chỗ này, gân như bò qua khoảng cách không gian. Điêm này, thậm chí vượt qua phát huy binh thường, để hắn làm lại lẩn nữa, cũng chua chắc làm được như thế này.
ở trong mô thức Thiên Nhân, Dương Phàm tế ra Hoàng Long Quan, dung hợp cùng mảnh thiên địa này, cùng gánh chịu một kích khủng bố.
Trên mặt phòng ngự vật lý cùng phòng ngự pháp thuật, Dương Phàm có được chí bảo phòng ngự tự nhiên đứng ở thế bất bại.
về phần uy năng tinh thần cùa cường giả Thần Hư ẩn chứa trong Ám Dạ Thiên Hỗ, lúc Dương Phàm nắm trong tay đoạn Vô Song, giao hòa cùng kiếm ý vô thượng, cùng chia sẻ với Vô Song, không hể có áp lực.
Như vậy tạo nên tràng cảnh chấn động lúc này. dùng phưong thức quỷ thần khó lường xuất hiện, lại bình thản như không ngăn cản một kích toàn lực của cường giả Thán Hư, thành công cứu được Vô Song.
- Dương Phàm, không ngờ tới vào lúc nguy cấp nhất, có thể cùng ngươi sát cánh chiến đấu lẩn nữa. Đây đã là lẩn thứbarồi... Vô Song lại thiếu một cái nhân tình.
Vô Song ở phía sau Dương Phàm, một thân áo trắng, sắc mặt bình thường, thân hình dần đần nhạt đi.
- Cần gi nói thế, khi xua nếu không có ngươi liều mạng ngăn cản Tam u Lão Ma, sẽ không có ta hôm nay.
Dương Phàm đua lung về phia Vô Song, không cẩn suy nghĩ nói.
- Tu vi của ngươi quá thấp, có thể ứng phó được cục diện lúc này không?
Thân ảnh Vô Song càng thêm ảm đạm, gần nhưnửa trong suốt, thê hiện trạng thái cực kỳ không ổn định.
- Không có vấn đề. ít nhất có thể bảo vệ được hai người chúng ta. Tu vi ta mặc dù thấp, nhưng nếu lại thăng cấp hai cảnh giới nhỏ, sẽ không phái giữ mạng, mà là lưu lại toàn bộ bọn họ.
Dương Phàm tràn đẩv tự tin nói.
Hắn nhắm mắt lại. chậm rãi nhấc đoạn kiếm Vô Song lên, ý chi tinh thần đột nhiên kéo lên cao. dung hợp cùng áo nghĩa kiếm đạo vô cùng trong đoạn kiếm.
Dương Phàm mừng rỡ phát hiện, dùng mô thức Thiên Nhân làm cơ sở. ý chí tinh thần mạnh mẽ cùng áo nghĩa kiếm đạo vô thượng tăng phúc mười mấy lần. quá thật là hùng hồn vô tận, dùng mãi không hết.
Hai người hỗ trợ lẫn nhau, nếu cộng thêm lực sổ mệnh từ Hoàng Long Quan, long khí tăng phúc, có thể nói là trạng thái hoàn mv vô địch.
Trong khoảng khắc, Dương Phàm dưới mô thức Thiên Nhân dung hợp thiên địa, nhanh chóng mở rộng ra... Một ngàn dặm, hai ngàn dặm, ba ngàn dặm... tám ngàn dặm.
Tám ngàn dặm, chi thiếu chút nữa là có thể ngang hàng cảnh giới Thần Hư.
Nhưng nếu nói về huyền ảo cùng với nắm giữ thiên địa. còn cao hơn cường giả Thần Hư nửa bậc.
Dương Phàm cũng không ngờ tới, mô thức Thiên Nhân của minh có thể tăng phúc tới trình độ này.
Ngay lúc Dương Phàm đổi thoại cùng Vô Song, Thiên Ảnh phản ứng lại, trong mắt chợt lóe lệ qung:
- Ta không tin một tiểu tu sĩ Hóa Thần như ngươi, có thể chống đỡ được bao lâu.
Dứt lời. đoạn kiếm luỡi liềm trong tay hắn lại vung lên. trong bóng tối chi nhìn thấy hỗ quang lạnh lẽo chém ngang không trung, uy lực Thán Hu hùng hôn vô tận theo một kiếm vung xuống.
Đinh-- keng keng keng
Liên tục chém mấy lần, tầng ánh sáng phòng hộ màu vàng đất không chút hao tổn.
Khoảng khắc, thân người Thiên Ảnh nhoáng lên, xuất hiện từ phía sau, đâm thẳng Vô Song.
Thế nhưng, Dương Phàm nhẹ nhàng cất bước, chém ra đoạn kiếm trong tay, đinh một tiếng, chính xác ngăn cản Thiên Anh đánh lén, lập tức đầy lùi.
Thiên Ảnh kinh hãi. thân hình hóa thành mấy chục bóng đen, phát ra ngàn vạn đạo công kích kín mít không kẽ hớ.
Leng keng keng...
Bất luận hắn công kích thế nào, Dương Phàm đều như bóng với hinh, tiếp lấy tất cả công kích.
Thiên Ảnh nhanh chóng phát hiện, Dương Phàm dường như có thể đoán truớc từng động tác của mình. Đoạn kiếm trong tay đối phương, dường như không phái phòng ngự bị động, mà là chủ động phòng ngự.
Gẩn nhu cùng lúc hắn ra tay, đoạn kiếm Dương Phàm lọi dụng thời cơ ngắn nhất, ngăn cản công kích của hắn.
Còn ở trong mắt những người khác, lại xuất hiện một màn càng quy dị. Tất cả công kích của Thiên Ảnh, dường như cố ý thả cửa. đua chiêu cho Dương Phàm.
Bỗng nhiên, thân hình Dương Phàm chợt lóe. xuất hiện trước người Vô Song, tầng ánh sáng bảo hộ mớ 1'ộng, bảo vệ cả hai người bên trong.
Leng keng đinh, đinh-
Mặc dù tầng phòng ngự Hoàng Long Quan mờ rộng gấp đôi. công kích của Thiên Ảnh vẫn khó có thể rung chuyển.
Mỗi một kích của hắn, đều đi qua Hoàng Long Quan cùng đoạn kiếm Vô Song, lan tỏa tám ngàn dặm hư không.
- Sao lại nhưvậy được?
Thiên Ảnh ngừng công kích, sắc mặt ầm trầm biến chuyển.
- Đến lượt ta ra tay rồi.
Ánh mắt Dương Phàm nghiêm nghị, phạm vi tám ngàn dặm đầy rẫy kiếm ý vô tận. Đoạn kiếm Vô Song mang theo uy lực thiên nhân, hóa thành một tia sấm sét. nhắm thẳng thân thể hắn.
Còn trong cảm quan của Thiên Ảnh, đoạn kiếm kia đâm ra từ khe nứt thiên địa, muốn tránh cũng không được.
Đoạn kiếm Vô Song, Thiên Nhân Nhất Kích.
Đinh Xoạt!
Đoạn kiếm đoạn kiếm đẩv văng đoán kiếm lưỡi liềm của Thiên Ảnh, một mánh kiếm ảnh hư vô mơ hô xuyên thủng bóng đen không phải thực thê của hắn.
Thiên Ảnh hừ nặng một tiếng, sắc mặt khó coi, dường như đã bị thương.
Nhưng hắn nhanh chóng khôi phục binh tĩnh, lập tức lướt ra khói trăm dặm, sau đó thân thể dung nhập vào màn đêm hư không, biến mất không thấy.
Làm một sát thủ hợp cách, nếu đã thất bại, hắn liền quyá đoán buông tha, không tiếp tục dây dưa.
Huống hỗ. xem ra Dương Phàm căn bản không thể giải quyết được.
Đẩv lùi Thiên Ảnh, Dương Phàm thờ ra một hơi. cuối cùng hóa giải nguy cơ lẩn nay.
Nếu như Thiên Ảnh quấn chết không buông, Dương Phàm sẽ cảm thấy bó tay. Bởi vì đối phương đạt đến cảnh giới Thân Hư, thân thê lại không phải tôn tại hư vô.
Lại thêm dung hợp đoạn kiếm Vô Song, mô thức Thiên Nhân tăng phúc, hắn tiêu hao tâm thần rất lớn, dù sao cũng không thuộc cảnh giới vốn có của hắn.
- Không nghĩ tới người gặp nguy cơ dĩ nhiên là Vô Song. Đây nhất định, là bồ cục của Vu Tôn, hiện tại ta chi sợ không tới kịp nữa rồi.
Trong lòng Dương Phàm đầy lo lắng, suy nghĩ bay vút.
- Gia tộc Hoang Võ Hầu cách Tiên Đạo Tông bao xa?
Dương Phàm hói Hoàng Phù.
- Hai nơi đều tại Thiên Vũ Châu, đều ở phương vị trung bắc, đại khái cách xa nhau khoảng ba ức năm ngàn vạn dặm.
Hoàng Phù không chút chần chờ nói.
Là đời sau của gia tộc Hoàng Võ Hầu, hắn tự nhiên có quyền lên tiếng.
- Ba ức năm ngàn vạn dặm?
Trong lòng Dương Phàm lạnh đi một nửa. Tuy rẳng sau khi đạt tới Hóa Thần Kỳ, tốc độ phi hành cực kỳ khả quan, nhung khoảng cách xa xôi như thế cũng không phải một Ngày nửa khắc có thể tới được.
Giờ phút này, cho dù có cường giả Thông Thiên tam giai cũng là nước xa không cứu được lửa gần.
- Khoảng cách mặc dù có chút xa, nhưng ta từng nghe ở trong gia tộc có người nói Võ Hầu cổ bảo có truyền tống trận đi thông Tiên Đạo Tông, ỏ Đại Tần. binh thường những thế lực lớn. giữa các khu vực với nhau hẳn là có truyền tống trận, chỉ là ngày thường không dễ dàng sử dụng.
- Truyền tống trận?
Ánh mắt Dương Phàm sáng lên.
- Tuy nhiên với thân phận Vinh dự trướng lão ở trong tỏng của Dương Dược sư hiện giờ hẳn là có tư cách sử dụng loại truyền tống trận này.
Hoàng Phù không quá khẳng định nói.
- Nếu có loại truyền tống trận này, như vậy có lễ còn kịp.
Dương Phàm vừa dứt lời, thản hình “Vù” một tiếng, xẹt qua hư không trong chóp mắt biến mất không thấy.
Đám người Hoàng Phù cùng Bạch Trạch đổ mỗ hỏi lạnh toàn thân. Tốc độ này cũng quá khủng bố. thần thức của bọn họ đều không thể bắt kịp.
***
Trước Võ Hầu cổ bảo.
Tám cỗ thi thể lông tóc vô thương từ giữa không trung rơi xuống, ngay cả một tia vết thương vết máu cũng không có.
Phịch... Phịch... Phịch...
Trước khi chết, trên mặt bọn họ vẫn còn giữ nguyên vẻ phẫn nộ cùng sát ý, căn bản không dự đoán được tử vong tới.
Chỉ có lão già râu hoa râm Hóa Thần đại tu sĩ trong mắt lộ ra kinh hãi, sợ hãi cùng bất đắc dĩ thật sâu.
Có lẽ hắn thấy rõ, hiểu ra chân tướng sự tình thì lại đã mất mạng.
Hô—
Một thân V phục tuyết trắng, không gió tự động. Hắn như trước đứng ở tại chỗ. hai tay chắp sau lưng.
Không ai nhìn đến Vô Song ra tay.
Thậm chí làm cho người ta có một loại ảo giác hắn căn bản không có động thủ, mà là tám người kia khôngbiết tự lượng sức mình, thiêu thân lao đầu vào lửa, tự chịu diệt vong.
Giờ khắc này. Võ Hầu cổ bảo hội tụ mấy chục vạn tu sĩ lại lặng ngắt như tờ.
Một mành tĩnh mịch, chi còn lại tiếng tim đập của vô số tu sĩ.
Vô Song vẫn là Vô Song như cũ, không có bất kỳ biến hóa gì, nhưng tất cả tu sĩ trong Võ Hầu cổ bào dường như bị bao phủ dưới một bóng ma vô hình.
ở trong tòa thành xem cuộc chiến còn có một cô gái thanh lệ mộc mạc, duyên dáng yêu kiều, mặt ngọc như tuyết.
Nguời bén cạnh đều dùng ánh mắt ngưỡng mọ nhìn phía nàng, cũng đều biết thân phận của nàng.
Cô gái mặt ngọc như tuyấ này là nữ đệ tử thân truyền mà Hoàng Võ Hầu hiện nay thu dưỡng từ nhỏ. tên Hoàng Võ Dương.
Mặc dù không có huyết mạch truyền thừa nhưng thiên phú võ học của Hoàng Vò Dương thậm chí là tư chất tu tiên lại ngạo thị Đại Tân.
Thời gian sáu trăm năm, nàng tấn chức Hóa Thần đại tu sĩ, khiến cho vô số con cháu gia tộc Hoàng Vỗ Hầu xuống đốc phải ảm đạm thất sắc.
Nếu không phái nàng không có huyết mạch gia tộc Võ Hầu. lại là nữ nhân, có khi chính là người thừa kế tiếp theo của gia tộc Võ Hầu.
Giờ phút này, Hoàng Võ Dương thiên kiêu chi nữ, mặt ngọc như tro tàn, trên trán chảv xuổngmột giọt mô hôi, nhìn Vô Song ngoài trăm dặm trong mắt đây kinh hãi.
Đôi tay trắng mịn đặt trên tường thành khẽ run rẩy tỏ rõ thấp thỏm lo âu trong nội tâm nàng.
- Hoàng tiểu thư... Người này cũng là Võ tu, kiếm giả trong Võ tu. Trinh tự tu vi của hắn là Hóa Thản hậu kỳ lại có thể trong nháy mắt miêu sát cùng cấp, quá thực không phái người.
Một trung niên huyển y bên cạnh Hoàng Võ Dương giọng nói mang theo hoảng sợ.
Cho dù là cường già Thông Huyền miều sát mấy vị Hóa Thần trung Kỳ đều xem như kinh thế hãi tụ. Nhưng chênh lệch giữa Hóa Thần Kỳ rất lớn. có một sổ nhân vật vương già cùng cấp cũng có thể làm được điểm này.
Nhưng là Vô Song chi một ý niệm Ngay cả Hóa Thần đại tu sĩ cũng đều miểu sát.
Thực lực như thế, hoàn toàn có thể so sánh với cường giả Thần Hư.
- Không. Kỳ thật khi hắn phát động “kiếm ý công kích”. Hoàng bá bá đã giao thủ cùng hắn...
Thanh âm Hoang Võ Dương run rẩy rất nhỏ. miễn cưỡng làm cho mình binh tĩnh lại. Nhưng là dưới cái nhìn chăm chú của nam tử áo trắng ngoài trăm dặm kia, Ngay cả dũng khí động thủ nàng cũng không có.
- Kiếm ý công kích?
- Lấy ý nghĩa thảm ảo kiếm đạo vô thượng, trực tiếp đánh thẳng vào linh hồn. Hoàng bá bá đã cùng hắn giao thủ trong thế giới tinh thần, nhung đã thua, không sức phán kháng...
Trên khuôn mặt trắng nõn của Hoàng Võ Dương rơi xuống một giọt nước mắt.
Còn lại một số người khôngbiết không khỏi giật mình. Chẳng lẽ những thi thể này không có bất Kỳ vết thương gì. nguyên lai tinh thần V chí đã sớm bị tiêu diệt, bị chết một cách hoàn toàn.
- Nói nhưvậy, Hóa Thần đại tu sĩ vẫn có cơ hội chống lại hắn...
Trung niên huyển y kia cắn chặt răng:
- Chúng ta cùng tiến lên. tranh thủ tiêu hao một ít hồn lực của hắn.
Hai người nhìn nhau, lộ ra thần sắc thấy chết không sờn, từ trên tòa thành bay ra. hướng về phía Vô Song.
- Dừng tay...
Đúng lúc này. một giọng nói già nua chấn động núi rừng từ hư không truyền đến.
Theo giọng nói già nua kia vang lên. hư ánh nhoáng lên một cái, một lão ông tóc bạc mặc áo bào vải tuổi khoáng thất tuần xuất hiện ở trước hai người.
- Sư tôn.
Hoàng Võ Dương cúi thấp người nói.
-Võ Hầu đại nhân.
Trong toàn bộ Võ Hẩu cổ bảo. ngàn vạn tu sĩ nghiêm nghị kính ngưỡng quỳ lạy dưới đất.
- Bái kiến Võ Hầu.
Trong cổ bảo nhiệt Huyết sôi trào, vô số tu sĩ kích động hưng phấn, mặt lộ vẻ sùng bái thành kính.
Tiếng động quy lạy thi lễ vang động bầu trời.
Trong tầm nhìn, lão ông tóc bạc kia mặt đẩy nềp nhăn, hai chân để trần làn da khô vàng, làm cho người ta có một loại già nua sắp bước vào môi xế chiều.
Đây là một lão nhân sắp tiến vào đại nạn thọ mệnh, mỗi hành vi cử chi của lão đều lộ vẻ già nua vô lực.
Khó có thể tin, hắn chính là đương kim Hoàng Võ Hầu.
Vô Song nhìn hắn một cái. xoay người bước đi.
Đi rồi. hắn đi rồi!
Chẳng lẽ hắn nhận thua!
- Ha ha ha... tiểu tử này bị dọa rồi!
- Võ Hầu đại nhân thật là thần nhân, chi bằng khí thế liền dọa tiểu tử này không chiến mà
bại.
Chỉ có đám người Hoàng Võ Dương, trung niên huyển y đẩu tiên là ngần ra, khi bọn họ nhìn thấy vẻ thương hại không đành lòng chợt lóe mà qua trong mắt Vô Song trước khi đi, trong lòng bỗng sinh ra một loại cảm giác khuất nhục.
Khuất nhục, bi phẫn.
Đối thủ không phải không chiến mà là khinh thường khi dễ một lão già tuổi xế chiểu.
Cùng lúc khuất nhục bi phẫn, bọn họ cùng không cấm sinh ra khám phục.
- Vô Song đạo hữu, xin ngươi lưu lại.
Thanh âm già nua của Hoàng Võ Hầu truyển đến.
Thản hình Vô Song ngừng lại.
- Tôn nghiêm của Võ Hầu không cho phép làm nhục, càng không thểđể nó bị người khác giẫm lên coi thường trong tay ta. Cho dù vì thế mà phải trá giá băng sinh mệnh...
Thanh âm Hoàng Võ Hẩu có một loại bi tráng bi thương rơi lệ.
Giờ khắc này. trong Võ Hầu cổ bảo vô sổ tu sĩ rơi lệ.
- Sư tôn...
Cặp mắt Hoàng Võ Dương ứng đò.
- Ngươi là một đối thủ làm nguời ta kinh trọng, bất kể thắng bại. Vô Song tôn kính gia tộc Võ Hầu ngươi.
Vô Song rốt cục xoay người, trong mắt hắn, Hoàng Võ Hầu không hể là một lão già mà là một đối thủ chân chính đáng đê tôn kính.
- VÔ Song đạo hữu. Có phải ngươi quá tự tin? Trận chiến hom nay. bản hầu tự nghĩ sẽ không thua.
Trên người Hoàng Võ Hầu đột nhiên tòa ra hào quang vô hạn, một cỗ khí thế hùng tráng như sóng to gió lớn thôi quét thiên địa.
Giờ khắc này, dường như nhìn đến một võ già ở trong thiên quán vạn mã đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
̀m
Đột nhiên, phạm vi vạn dặm sinh ra một tiếng nổ lớn. một cỗ tinh thần uy lực vô hinh lấy ý chí của Hoàng Võ Hầu ứng vận mà sinh ra.
Thân hình Hoàng Võ Hầu dường như được phóng đại ngàn vạn lần. chúa tể vạn dặm hư không, lấy ý chí võ đạo một đời. gây ra một kích kinh sợ bâu trời.
- Cảnh... giới... Thần... Hư!
Vô Song rốt cục động dung, mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Phốc
Thản hình hắn lảo đào, phun ra một búng máu.
Tâm thần bị thương.
- Cảnh giới Thần Hư! Vò Hầu đại nhân không ngờ bước vào cảnh giới Thần Hu. thật sự là khó tin.
Trong Võ Hầu cổ bảo tràn đẩv tiếng hoan hô.
Ngay cà Hoàng Võ Dương đều lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng:
- Sư tôn khi nào thì bước vào cành giới Thần Hư? Các đời Võ Hầu chi cần bước vào cành giới Thán Hư chính là thản còng đại thành, lại thêm lực lượng Huyết mạch đủ có thể ngạo thị Đại Tần.
- Tình báo có sai sót, tuy nhiên nhưvậy càng tốt...
Vè kinh ngạc trong mắt Vô Song bị thay thẻ bới hưng phản.
Đại Tần Vương Triều, mười tám Vương hầu phần lớn đều có huyết mạch truyền thừa cùng công phập bí truyền, ít nhất đều bước vào Hóa Thần hậu kỳ. hơn nữa cường đại hơn Hóa Thần đại tu sĩ cùng cấp đến vài lần.
Mà Vương hầu có thể bước vào cảnh giới Thản Hư cơ bản có thể tung hoành vô địch.
- Chiến đi!
Đôi mắt Vô Song thâm thúy như bẩu trời đêm, mơ hỗ có thể thấy được một thanh “Kiếm” hư vô mà lại chân thật, mông lung không rõ phảng phất như cách một tâng thời không luân hỗi.
Bóng kiếm này chợt lóe. thân hình Hoàng Võ Hẩu cứng đờ. từ giữa không trung rơi xuống.
- Vừa rồi chính là một chiêu này...
Đám người Hoàng Võ Hầu đang xem cuộc chiến đều lộ vé khẩn trương, trái tim nhảv lên tới cô họng.
ở trong tinh thần thế giới có lẽ trải qua vài hò hấp. cũng có lẽ trải qua một đời.
Nhưng là, sự thật lại chi một chóp mắt.
Phốc!
Hoàng Võ Hầu kêu lên một tiếng đau đón, khóe miệng tràn ra một tia máu, tâm thần bị thương.
Nhưng Vô Song cũng không tốt hơn bao nhiêu, hơi hơi thớ dốc, sắc mặt tái nhợt hiển nhiên tiêu hao khá lớn.
- Cảnh giới ý nghĩa thâm ảo của ngươi thậm chí còn cao hơn tuyệt học Võ Hầu được truyẻn thừa vô sổ năm chúng ta. Chi tiếc chênh lệch thật lớn giữa cảnh giới Thân Hư cùng Hóa Thần hậu kỳ còn lớn hơn trong tướng tượng của ngươi...
Trẻnngưòi Hoàng Võ Hầu nỡ rộ ngàn vạn luồng hào quang không thể nhìn thẳng, hu không vạn dặm, lực lượng mênh mông vô cùng tận ngưng tụ tại vùng thiên địa này.
Thản hình Vô Song lộ vẻ móng manh nhỏ bé.
Chính như lúc trước Dương Phàm không có lực đối mặt cường già Thần Hư, giờ phút này Vô Song cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Cảnh giới Thần Hư đứng ở một điểm cao. tới gần Thông Thiên tam giai nhất.
- Một chiêu kế tiếp, chính là một trong bí kỹ mạnh nhất truyền thừa nhiều thế hệ gia tộc Võ Hầu ta - Huyễn Diệt Thương Thiên.
Tiếng nói vừa dứt. ngàn vạn luồng hào quang được khống chế bới cành giới Thần Hư như thác nước quét ngang thiên địa, trùng kích hư không ngàn dặm, đem hết thảy sự vật đám xuyên, tiêu điệt.
Khoảnh khắc đó. từ Thái Hư nhìn xuống, hào quang chói mắt tại mặt đất mấy chục ức dặm của Thiên Vân Cháu lộ ra một điểm sáng.
Tu Tiên giới Đại Tần phàm là nhân vật đạt tới cánh giới Thần Hư đều bỗng nhiên sinh ra cảm ứng, nhìn về phía phương hướng kia.
- Chi đành dùng một chiêu này...
Thản thể Vô Song trờ nên ảm đạm không ánh sáng, trong tay lại xuất hiện một đoạn kiếm gãy.
Đoạn kiếm gãy này cùng thanh lúc trước Dương Phàm chém giết Tam u lão ma, giống nhau như đúc!
Ngàn vạn luồng hào quang như thác nước quét ngang ngàn dặm hư không, hào quang chói mắt bao phủ phạm vi vạn dặm.
Hoàng Võ Hầu cảnh giới Thần Hư gần như đem hết công lực một đòi thi triển một kích, phát động bí kỹ truyền thừa gia tộc Võ Hầu - Huyễn Diệt Thương Thiên.
Võ Hầu cổ bảo ở ngoài mấy trăm dặm, mấy chục vạn tu sĩ tại ánh hào quang chói mắt che phủ thế gian này đông thời nhắm mắt lại. dưới cỗ áp bách kinh thiên địa kia, linh hồn nin rẩy.
Cái oai của Võ Hầu Ngày trước lại lên nữa vinh quang trở về.
Trong lòng mọi người không kim nổi hò hét hoan hô. máu nóng dâng trào, nhung là dưới tinh thân uy lực rút ra lực lượng hư không vạn dặm, trong thiên địa một mảnh tình mịch, bọn họ Ngay cà năng lực hô hấp đêu không có.
Cánh giới Thần Hư không hổ làm cho người ta ngưỡng mộ. được xưng là cảnh giới vô thượng bước nửa bước vào Thông Thiên tam giai.
Thản thể ảm đạm của Vô Song bị đánh thành khắp người đầy lỗ thủng, trong tay xuất hiện một thanh đoạn kiếm chậm rãi đâm về phia trước.
Trong phút chốc, một tia chóp kinh hồng cắt qua Thái Hư. đem ngàn vạn luồng hào quang chói mắt kia mạnh mẽ xé rách 1'a một vùng chân không.
Khắp hư không chấn động rất khẽ. dường như sinh ra một loại sóng gọn thần bí. chôn vùi hết thảy xung quanh.
Hào quang chói mắt. Hoàng Võ Hầu giống nhu thần nhân, thân thể lắc lư một cái, phát hiện minh bị một thanh kiếm gãy đám trúng.
Thanh kiếm gãy kia kêu vang không ngừng, sinh ra hàng ức vạn đạo kiếm ý thuần túy. tràn ngập thản thể hắn đánh lên linh hồn.
Đồng thời, một đạo kiếm khi vô thượng bắt khuất không nghe vận mệnh xông lên chín tâng trời khiến thiên địa biến sắc, nhật nguyệt mất ánh sáng.
Mà dưới đả kích không ngừng nghi của Huyễn Diệt Thương Thiên, đạo kiếm khí bất khuất không ngã này như sao băng trên bầu trời đêm chợt lóe rồi mất. nớ rộ hào quang rực rỡ trong nháy mắt.
Võ Hầu cổ bảo. một đại điện ngẩm bí mật.
Ông-
B ạch quang huyễn lệ lóe lên. trên truyển tống trận cồ xua, một thán hình mơ hỗ không rõ dần dần hiện lên.
Dương Phàm phát giác bổn phía trống trái, có một chút bụi bặm.
Hắn vừa xuất hiện liền xúc động cấm chế nơi đây.
- Người nào?
Ba nam nhân mặc cổ trang, cẩm trường kiếm trong tay đột nhiên xông tới.
- Dương mỗ đến từ Tiên Đạo Tông...
Dương Phàm mói nói được một nửa, liền lập tức ngừng lại.
Đúng lúc này. ngàn vạn luồng hào quang chói mắt bao phủ phạm vi vạn dặm, ngay cà Dương Phàm cùng ba thị vệ thản ở trong đại điện ngâm đều theo bản năng nhắm mắt lại.
Một đạo kiếm khí xông lên trận trời, trong hào quang nhuộm dẩn hư không kia, một đạo tia chóp kinh hồng gần như hư vô phảng phất như xé rách hư không.
- Chẳng lẽ ta vẫn tới chậm?
Trong lòng Dương Phàm rất bất an.
Ông-
Trong không gian truyền đến một cỗ dao dộng làm người ta nin rẩy.
- Khó có thể tướng tượng, hai nguời này giao kích không ngờ sinh ra không gian sóng gợn móng manh.
Cảm quan thòng thiên triệt địa của Dương Phàm bắt giữ đến biến hóa trong không gian.
Không gian sóng gợn, đó là một loại gần như có thể xé nát hết thảy mọi thứ trên thế gian.
Có thể sinh ra không gian sóng gợn, cho dù là móng manh cũng đủ chứng minh lực công kích đạt tới mức độ có thẻ ảnh hường ôn định của không gian.
Đây là thủ đoạn chỉ có cường giả Thòng Thiên tam giai trong truyền thuyết mới có thể có được. Thê thấy hai người giao kích sinh ra uy lực đạt tới loại trinh độ nào.
Tại khoảnh khắc đó. Dương Phàm cảm ứng được trên hư không kia mơ hỗ hiện lẻn tia máu. bị kiếm ý chí cường xông lên tận trời đánh xơ xác. Đây cũng là bởi vì lực lượng trình tự này bùng nô, thòi gian cực kỳ ngắn ngủi, nếu không hậu quả thiết tường không chịu nôi.
Xuy... vút
Một kiếm chấn kinh chín tầng trời của Vô Song ở dưới hào quang vô cùng vô tận của Huyễn Diệt Thương Thiên, chỉ là chợt lóe mà qua.
Sau đó. thiên địa chấn động, khí tức kinh khủng không yên liên tục giây lát, uy lực mênh mông của Huyễn Diệt Thương Thiên chậm rãi ảm đạm.
Lúc này. mọi người thích ứng được hoàn cảnh, thấy được hai người tại tràng.
Vô Song cầm trong tay nửa đoạn kiếm gãy, đâm vào thân thể Hoàng Võ Hầu, còn hắn cũng nửa quỳ trên mặt.
Một kiếm vừa rồi trong khoảnh khắc khiến ảnh hướng của khoảng cách không gian đối với hắn suy giảm đến mức thấp nhất.
Hoàng Võ Hầu đầu bạc theo gió phiêu lãng, trên chòm râu dính vết máu, trên khuôn mặt già nua đẩu tiên là kinh ngạc trong nháy mắt. sau đó là lộ ra một tia ý cười vui vẻ:
- Có thể thi triên một kích Huyễn Diệt Thương Thiên này trước khi bước vào trong mộ, bản hầu chết mà không...
Nói còn chua dứt, sinh cơ hắn toàn bộ mất hết. cặp mắt nhắm lại.
Giống như một pho tượng, thi thể hắn đứng thẳng tại chỗ. không thể lay động.
Mà Vô Song rát đoạn kiếm găy, miễn cưỡng chống đỡ trên mặt đất. suy yếu tới cực điểm.
Hơn nữa, thản hình hắn có vẻ ảm đạm thậm chí hiện ra hư vô nửa trong suốt, trạn thái như muốn tiêu tan.
Sau khi dùng đoạn kiếm giết chết Hoàng Võ Hầu, Vô Song cũng không có trạng thái tinh khí thần toàn bộ tràn đầy như lẩn trước Dương Phàm sau khi giết chết Tam u lão ma mà có được. Có lẽ đây là đặc quyên mà chi Dương Phàm do nắm giữ sinh mệnh tự nhiên mói có thể độc hướng.
- Võ Hẩu đại nhân đã chết...
Trên Võ Hầu cổ bảo. vô số tu sĩlộ ra tâm tìnhbi thống sâu đậm.
- Sư tôn!
Hoàng Võ Dương quỳ trên mặt đất. thân là môn đồ kiêu ngạo nhắt của Võ Hầu, giờ phút này nàng lộ rõ vẻ vô lực.
-Võ Hầu đại nhân!
Nam tử huyển V quỳ trên mặt đất.
Phịch... Phịch... Phịch...
Trong Võ Hầu cổ báo. tất cà mọi người quỳ xuống, hướng về Võ Hầu đẩu bạc già nua đứng sững ở mặt đất, cùng cúng bái.
Lúc này, trên bầu trời roi xuống một trận mưa bao phủ phạm vi vạn dặm.
Mưa nhỏ đầy trời nhuộm ướt mấy chục vạn tu sĩ.
Trên thực tế, trận mưa này tới cũng không phái trùng hợp. Một kích Huyễn Diệt Thương Thiên đã đánh vỡ tầng mây trong phạm vi vạn dặm này.
Thản thể suy yếu của Vô Song miễn cưỡng từ mật đất đứng đậy. cúi người thật sâu hướng về Hoàng Võ Hầu. đê tò lòng tôn kính đối thủ này.
Sau đó... hắn thong thả gian nan bước đi, đi hướng con đường cô độc chi thuộc về mình.
Mà trên Võ Hầu cổ bảo. mấy chục vạn tu sĩ dõi mắt nhìn hắn rời đi, không ai động thủ.
- Hoàng cô nương. Giờ phút này là thời cơ tốt nhất báo thù cho Võ Hầu đại nhân. Người này hiện tại cực kỳ suy yếu. phái vài tên cường giả Thông Huyền là có nắm chắc giết chết hắn...
Một con cháu gia tộc Võ Hầu, hai mắt đầy máu như muốn nứt ra nói.
- Hoàng Nguyên, ngươi câm miệng cho ta. Đâỵ là quyết đấu công bình, nếu giết chết hắn vào lúc này sẽ chỉ làm danh dự gia tộc Võ Hầu mất hết. sư tôn lấy cái giá sinh mệnh đê bảo vệ tôn nghiêm cũng sẽ trôi theo dòng nước.
Hoàng Võ Dương trách mắng, vẻ mặt lạnh băng.
Con cháu khác của gia tộc Võ Hầu cũng đều trầm mặc. trơ mắt nhìn Vô Song ròi đi.
Khôngbiết vì sao, lúc Vô Song gian khó bước đi. trong lòng có một loại không yên.
Lẩn chấp hành nhiệm vụ này, tình báo có sai lẩm chỉ là một ngẫu nhiên?
-... Vô Song, thật khó có thể tin, không ngờ ngươi hoàn thành nhiệm vụ này.
Một thanh âm khàn khàn truyển tới từ sau lung Vô Song.
Thản hình Vô Song ngừng lại, có lẽ Bởi vì quá vếu ớt vô lực. bị người tới sát phía sau cùng không phát giác.
- Đó là người phương nào...
Tu sĩ trên Võ Hầu cổ bảo phát hiện phía sau Vô Song xuất hiện một cái “Bóng”.
Đó là một cái bóng tối đen. gần như ẩn giấu trong màn đêm vừa mới hạ xuống.
Dùng mắt thường nhìn lại. đó dường như chỉ là một hư ảnh. vẻ ngoài hình dáng chỉ có cự ly gần mói có thể thấy rõ.
- Xem ra ngươi chính là sát thủ Thiên Ảnh xép thứ nhất Thiên Sát Các.
Thanh âm Vô Song có vẻ suy yếu, lại trào phúng nói:
- Tu vi ngươi đạt tới cảnh giới Thán Hư, có thể đễ dàng giết chết ta giờ này đã cực độ suy yếu, cần gì phải sử dụng thủ đoạn đánh lén.
- Ta là một sát thủ chân chính đủ tư cách...
Thanh âm Thiên Ảnh rất khàn khàn:
- Xác xuất thành công nhiệm vụ của ta là 100% không chi Bởi vì thực lực bản thân ta. càng quan trọng là... Cho tới bây giờ ta chi biêt dùng cái giá nhỏ nhất đê hoàn thành mục đích. Hơn nữa, không có tuyệt đối nắm chắc ta chua bao giờ ra tay.
Phốc... Xuy
Hàn quang chợt lóe. đoạn kiếm gãy trong tay Vô Song khẽ chuyển, đảm vào thản thể Thiên Ảnh.
Toàn bộ động tác cực kỳ tụ nhiên, không hể có bất kỳ dấu hiệu gì.
Thậm chí ngay cả Thiên Ảnh cũng không nghĩ tới đối phương còn có sức phản kích.
Thản thể Thiên Ảnh bị đảm thủng, nhung hắn lại không chút kinh hoảng:
- Đã quên nói cho ngươi, thán thể của ta không phải thực thể, bó qua tất cả công kích dưới cành giới Thần Hư.
Dứt lời, hàn quang chợt lóe, một đoản kiếm dạng lưỡi liềm cắt tới. nhanh như tia chóp.
Đinh!
Vô Song miễn cưỡng chắn ngang đoạn kiếm gãy, chặn lại một kích của Thiên Ảnh.
Nhưng là Vô Song tại lực lượng khủng bố kia cũng bị đánh bay mười mấy trượng, thân hình càng Ngày càng àm đạm, dường như có dấu hiệu tiêu tan.
- Chậc chậc, không nghĩ tới thân thể của ngươi cùng không phải thật thể chân chính... Tuy nhiên, một kích tiếp theo ngươi sẽ phải chết.
- Vô nghĩa cái gì. Ngươi chậm chạp không muốn giết tạ là muốn thông qua giết chết ta đẻ biêu lộ cám giác thành tựu của ngươi sao?
Vô Song nhắm mắt lại. hít sâu một hơi. trong lòng thẩm than: “Lại muốn đi vào vòng luân hỗi tiếp theo, khi nào mới có thể thoát khỏi số mệnh của ta?”
- Đúng vậy. Có thể nói ngươi là thiên tài kiếm đạo xuất sắc nhất Đại Tần, ngộ tính của ngươi khiến ta đó mắt ghen tị. nếu cho ngươi thêm mấy trăm năm, có lẽ có thể bễ nghễ một giới. Có thể đem người như ngươi, bóp chết trong trứng nước, là cảm giác thành tựu cỡ nào?
Thanh âm Thiên Ảnh hơi lộ vẻ run rẩy.
Dứt lời, hắn từ từ nâng đoản kiểm hình lưỡi liễm trong tay. lạnh nhạt nói:
- Thiên Ánh ta cũng phá lệ một lẩn, cho ngươi kiến thức Ám Dạ Thiên Hỗ ta chua bao giờ sử dụng.
Chính lúc hai người giằng co, trên bầu trời đêm Võ Hầu cổ bảo xuất hiện mấy trăm đạo quang ảnh theo bốn phương tám hướng lướt tới.
Vút... Vút... Vút...
Giống như ngàn vạn đạo kiếm quang huyễn lệ chiếu sáng bầu trời đêm.
Cùng lúc đó. trong hư không vạn dặm này xuất hiện hai cỗ tinh thần uy năng mênh mông khiến Võ Hầu cô bảo to lớn hỗn loạn kinh hoàng chìm trong một bâu không khí tĩnh mịch hít thớ không thông.
Đây rõ ràng là hai cồ khí tức của cường già Thần Hư.
- Ha ha ha... Không nghĩ tới Hoàng Võ Hầu không ngờ chết đi, cứ như vậy, chúng ta cùng bớt lo.
Trong đó một nam nhân vũ bào dẫm trên phía trên vân quang bàng bạc nói.
Khuôn mặt nam nhân vũ bào này cùng đám người Lục Vân. Vân tướng Lục Tương lúc trước có vài phần tương tự. khí tức phiêu dật tao nhã.
- Lục Vân Hầu. ngươi nói thật ra rất nhẹ nhàng. Hoàng Võ Hầu này có thể tấn chức cảnh giới Thần Hu trước đại nạn thọ mệnh, ai dám cùng hắn đánh bừa. Vũ lực gia tộc Võ Hầu là kinh nguời nhất...
Cạnh Lục Vân Hầu, một nam tử mặt quỷ chân đạp sông dài màu đen. âm khí dày đặc lên tiếng nói.
- Là Kỳ Uyẻn Hầu cùng Lục Vân Hầu.
Trong đám con cháu gia tộc Võ Hầu, một lão già lớn tuổi kinh hô.
Hoàng Võ Hầu vừa mới chết, hai vị Vương hầu liền dẫn người đánh tới, đây chỉ là trùng hợp sao?
Mà giờ phút này, lực chú ý của mọi người đều tập trung ở một phía khác: Thiên Ảnh vùng Vô Song.
Ngay cả Lục Vân Hầu cùng Kỳ Uyên Hầu đều không ngoại lệ.
- Dừngtay...
Lúc này. dưới lòng đất truyển đến tiếng kinh hô của một nam nhân, khién tâm thần Vô Song khẽ động.
- Tới chậm rồi!
Thiên Ảnh cười lạnh một tiếng, đoản kiếm hình trăng lưỡi liềm vung lên. màn đêm chợt trớ nên càng tối đen.
c hợt màn trời chấn động, một đạo hỗ quang thê lương lạnh lẽo gẩn như không nhìn cự ly không gian, chém đến trước người Vô Song.
Ám Dạ Thiên Hỗ, một kích như thần, luận huyển diệu gần như không thua một kiếm lúc trước của Vô Song.
Đang--
Đốm lửa bắn ra bổn phía, tiếng kim loại giao nhau vang lẻn chấn động phạm vi vạn dặm.
Dưới hai con Hoàng Long hư vô phụ trợ. một nam nhân thần bí đội một cái lồng màu vàng đất không thể lay động dùng phương thức quy thần khó lường chắn trước người Vô Song.
Đoán kiếm trăng lưỡi liềm chém lên màn hào quang màu vàng, không thể tiến thêm một bước, ngược lại bắn ra đốm lửa màu sắc rực rỡ lên cao mấy chục trượng, huyễn lệ tráng quan.
Đồng thời, trong tẩm nhìn của mọi người, thân hình nam nhân kia dường như vô hạn cao lên. lại cao lên. ..Trở thành một người thiên địa gánh vác thiên địa, cũng dẫn tới lực lượng tự nhiên mênh mông trong thiên địa hội tụ.
Càng khó tin chính là, đoạn “kiếm gãy” nguyên bán trong tay Vô Song lại xuất hiện trong tay người này.
Đang
Đốm lửa văng tung tóe. tiếng vang chấn nhiếp tâm hồn, làm cho mấy chục vạn tu sĩ bên trong Võ Hầu cô bảo khí huyết sôi lên, kè tu vi vếu kém trực tiếp hôn mê.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Đa số tu sĩ căn bản không nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì thế cục biến hóa quá nhanh.
Ám Dạ Thiên Hỗ. vốn là một kích tất sát cùa Thiên Ảnh, tu vi đạt tới cảnh giới Thần Hư, sát thủ xếp hạng đứng đẩu Thiên Sát Các.
Trong lúc thi triển bí kỹ này, bầu trời đêm giữa ngàn dặm hư không càng thêm trở nên tối đen, còn khu vực xung quanhbóng đêm, lại càng trờ nên sáng ngòi.
Một kích như thần, dường như rút lấy một lực lượng nào đó trong hư không, từ đó khiến thiên địa khác thường, hơn nữa tốc độ gần như không nhìn khoảng cách, có thể nói là hoàn mỹ.
Còn lúc này, dưới màn đêm tối đen, hai con rồng thần sổ mệnh xoay quanh một nam tử thần bí, chống đỡ một vòng phòng hộ màu vàng đất gần như thực chất.
Đoản kiếm luỡi kiềm bị chặn trước tầng ánh sáng vàng, khó khăn tiến tới trước nửa tấc.
Trên đầu nam tử này. đội một chiếc mũ hoàng giả. nhị long hí châu. Kim châu ở trung tâm, phóng ra một cỗ long uy hoàng giả chấn động thiên hạ.
Chiếc Nón Hoàng Giả, chí bảo phòng ngự.
- Đó là... Hoàng Long Quan!
Hai đại Vương hầu xem trận chiến ở xa xa, đồng thời biến sắc, kinh hô.
Làm cường giả đinh cao Đại Tần, Vương hầu gần như là võ địch. Đặc biệt Vương hầu nhưbọn họ bước vào cảnh giới Thần Hư, có được huyết mạch truyền thừa.
Mà bảo vật có thể làm bọn họ kinh hãi biến sắc, sợ rằng chỉ có Chí Bảo Long Khí.
- Hoàng Long Quan? Hắn chính là Dương Phàm!
Lục Vân Hầu ánh mắt co rụt, ngơ ngác nhìn chằm chằm Hoàng Long Quan trên đầu Dương Phàm. Đám mây sáng bàng bạc bao phủ trăm dặm dưới chân hắn, không khỏi rung động, dường như đang phối hợp với tâm tình chủ nhân lúc này.
- Chí bảo phòng ngự... Hoàng Long Quan?
Thiên Anh tồn tại ở trạng thái bóng đen. tay cầm đoản kiếm trăng luỡi liềm, chém lên trên vòng phòng hộ ánh sáng, bẳn ra những đốm sáng hoa lệ.
Nhất thời, hắn lại xuất hiện thất thần ngắn ngủi.
- Không thể nào, ngươi làm sao có thể ngăn cản một kích này của ta?
Thiên Ảnh khó tin được.
Trong lời hắn nói, bao hàm rất nhiều kinh dị cũng không thể hiểu nổi.
Nghi hoặc lớn nhất có hai điểm:
Thứ nhất, hắn rõ ràng lúc Dương Phàm hô dừng tay , liền như tia chóp thi triển ra Ám Dạ Thiên Hỗ. Lúc đó đối phương còn ở tầng đất bên dưới một khoảng cách, làm sao có thể hiện thân giữa hư không.
Thứ hai, dù là có được chí bảo phòng ngự Hoàng Long Quan, một tu sĩ Hóa Thần Kỳ bình thường, cũng không có khả năng chống lại được một kích toàn lực cùa cường giả Thần Hư, thậm chí còn không tổn thương chút nào.
Dương Phàm che truớc người Vô Song, ánh mắt thoáng một tia trào phúng.
Ngay thời khắc Vô Song nguy hiểm, hắn thi triển Thiên Nhân Nhất Kích, bằng phương thức quy thân khó lường na di đến chỗ này, gân như bò qua khoảng cách không gian. Điêm này, thậm chí vượt qua phát huy binh thường, để hắn làm lại lẩn nữa, cũng chua chắc làm được như thế này.
ở trong mô thức Thiên Nhân, Dương Phàm tế ra Hoàng Long Quan, dung hợp cùng mảnh thiên địa này, cùng gánh chịu một kích khủng bố.
Trên mặt phòng ngự vật lý cùng phòng ngự pháp thuật, Dương Phàm có được chí bảo phòng ngự tự nhiên đứng ở thế bất bại.
về phần uy năng tinh thần cùa cường giả Thần Hư ẩn chứa trong Ám Dạ Thiên Hỗ, lúc Dương Phàm nắm trong tay đoạn Vô Song, giao hòa cùng kiếm ý vô thượng, cùng chia sẻ với Vô Song, không hể có áp lực.
Như vậy tạo nên tràng cảnh chấn động lúc này. dùng phưong thức quỷ thần khó lường xuất hiện, lại bình thản như không ngăn cản một kích toàn lực của cường giả Thán Hư, thành công cứu được Vô Song.
- Dương Phàm, không ngờ tới vào lúc nguy cấp nhất, có thể cùng ngươi sát cánh chiến đấu lẩn nữa. Đây đã là lẩn thứbarồi... Vô Song lại thiếu một cái nhân tình.
Vô Song ở phía sau Dương Phàm, một thân áo trắng, sắc mặt bình thường, thân hình dần đần nhạt đi.
- Cần gi nói thế, khi xua nếu không có ngươi liều mạng ngăn cản Tam u Lão Ma, sẽ không có ta hôm nay.
Dương Phàm đua lung về phia Vô Song, không cẩn suy nghĩ nói.
- Tu vi của ngươi quá thấp, có thể ứng phó được cục diện lúc này không?
Thân ảnh Vô Song càng thêm ảm đạm, gần nhưnửa trong suốt, thê hiện trạng thái cực kỳ không ổn định.
- Không có vấn đề. ít nhất có thể bảo vệ được hai người chúng ta. Tu vi ta mặc dù thấp, nhưng nếu lại thăng cấp hai cảnh giới nhỏ, sẽ không phái giữ mạng, mà là lưu lại toàn bộ bọn họ.
Dương Phàm tràn đẩv tự tin nói.
Hắn nhắm mắt lại. chậm rãi nhấc đoạn kiếm Vô Song lên, ý chi tinh thần đột nhiên kéo lên cao. dung hợp cùng áo nghĩa kiếm đạo vô cùng trong đoạn kiếm.
Dương Phàm mừng rỡ phát hiện, dùng mô thức Thiên Nhân làm cơ sở. ý chí tinh thần mạnh mẽ cùng áo nghĩa kiếm đạo vô thượng tăng phúc mười mấy lần. quá thật là hùng hồn vô tận, dùng mãi không hết.
Hai người hỗ trợ lẫn nhau, nếu cộng thêm lực sổ mệnh từ Hoàng Long Quan, long khí tăng phúc, có thể nói là trạng thái hoàn mv vô địch.
Trong khoảng khắc, Dương Phàm dưới mô thức Thiên Nhân dung hợp thiên địa, nhanh chóng mở rộng ra... Một ngàn dặm, hai ngàn dặm, ba ngàn dặm... tám ngàn dặm.
Tám ngàn dặm, chi thiếu chút nữa là có thể ngang hàng cảnh giới Thần Hư.
Nhưng nếu nói về huyền ảo cùng với nắm giữ thiên địa. còn cao hơn cường giả Thần Hư nửa bậc.
Dương Phàm cũng không ngờ tới, mô thức Thiên Nhân của minh có thể tăng phúc tới trình độ này.
Ngay lúc Dương Phàm đổi thoại cùng Vô Song, Thiên Ảnh phản ứng lại, trong mắt chợt lóe lệ qung:
- Ta không tin một tiểu tu sĩ Hóa Thần như ngươi, có thể chống đỡ được bao lâu.
Dứt lời. đoạn kiếm luỡi liềm trong tay hắn lại vung lên. trong bóng tối chi nhìn thấy hỗ quang lạnh lẽo chém ngang không trung, uy lực Thán Hu hùng hôn vô tận theo một kiếm vung xuống.
Đinh-- keng keng keng
Liên tục chém mấy lần, tầng ánh sáng phòng hộ màu vàng đất không chút hao tổn.
Khoảng khắc, thân người Thiên Ảnh nhoáng lên, xuất hiện từ phía sau, đâm thẳng Vô Song.
Thế nhưng, Dương Phàm nhẹ nhàng cất bước, chém ra đoạn kiếm trong tay, đinh một tiếng, chính xác ngăn cản Thiên Anh đánh lén, lập tức đầy lùi.
Thiên Ảnh kinh hãi. thân hình hóa thành mấy chục bóng đen, phát ra ngàn vạn đạo công kích kín mít không kẽ hớ.
Leng keng keng...
Bất luận hắn công kích thế nào, Dương Phàm đều như bóng với hinh, tiếp lấy tất cả công kích.
Thiên Ảnh nhanh chóng phát hiện, Dương Phàm dường như có thể đoán truớc từng động tác của mình. Đoạn kiếm trong tay đối phương, dường như không phái phòng ngự bị động, mà là chủ động phòng ngự.
Gẩn nhu cùng lúc hắn ra tay, đoạn kiếm Dương Phàm lọi dụng thời cơ ngắn nhất, ngăn cản công kích của hắn.
Còn ở trong mắt những người khác, lại xuất hiện một màn càng quy dị. Tất cả công kích của Thiên Ảnh, dường như cố ý thả cửa. đua chiêu cho Dương Phàm.
Bỗng nhiên, thân hình Dương Phàm chợt lóe. xuất hiện trước người Vô Song, tầng ánh sáng bảo hộ mớ 1'ộng, bảo vệ cả hai người bên trong.
Leng keng đinh, đinh-
Mặc dù tầng phòng ngự Hoàng Long Quan mờ rộng gấp đôi. công kích của Thiên Ảnh vẫn khó có thể rung chuyển.
Mỗi một kích của hắn, đều đi qua Hoàng Long Quan cùng đoạn kiếm Vô Song, lan tỏa tám ngàn dặm hư không.
- Sao lại nhưvậy được?
Thiên Ảnh ngừng công kích, sắc mặt ầm trầm biến chuyển.
- Đến lượt ta ra tay rồi.
Ánh mắt Dương Phàm nghiêm nghị, phạm vi tám ngàn dặm đầy rẫy kiếm ý vô tận. Đoạn kiếm Vô Song mang theo uy lực thiên nhân, hóa thành một tia sấm sét. nhắm thẳng thân thể hắn.
Còn trong cảm quan của Thiên Ảnh, đoạn kiếm kia đâm ra từ khe nứt thiên địa, muốn tránh cũng không được.
Đoạn kiếm Vô Song, Thiên Nhân Nhất Kích.
Đinh Xoạt!
Đoạn kiếm đoạn kiếm đẩv văng đoán kiếm lưỡi liềm của Thiên Ảnh, một mánh kiếm ảnh hư vô mơ hô xuyên thủng bóng đen không phải thực thê của hắn.
Thiên Ảnh hừ nặng một tiếng, sắc mặt khó coi, dường như đã bị thương.
Nhưng hắn nhanh chóng khôi phục binh tĩnh, lập tức lướt ra khói trăm dặm, sau đó thân thể dung nhập vào màn đêm hư không, biến mất không thấy.
Làm một sát thủ hợp cách, nếu đã thất bại, hắn liền quyá đoán buông tha, không tiếp tục dây dưa.
Huống hỗ. xem ra Dương Phàm căn bản không thể giải quyết được.
Đẩv lùi Thiên Ảnh, Dương Phàm thờ ra một hơi. cuối cùng hóa giải nguy cơ lẩn nay.
Nếu như Thiên Ảnh quấn chết không buông, Dương Phàm sẽ cảm thấy bó tay. Bởi vì đối phương đạt đến cảnh giới Thân Hư, thân thê lại không phải tôn tại hư vô.
Lại thêm dung hợp đoạn kiếm Vô Song, mô thức Thiên Nhân tăng phúc, hắn tiêu hao tâm thần rất lớn, dù sao cũng không thuộc cảnh giới vốn có của hắn.
/1059
|