- Thể lực mờ ám dẫn dắt?
Ván tướngLục Tương sắc mặt chợt ngưng trọng, mặt biến sắc:
- Ngươi nói lời này là có ý gì?
- Các hạ đạt tới cấp Thòng Huyển. thậm chí là đại tu sĩ Hóa Thần nhìn xuống hàng ti tu sĩ, chăng lẽ Ngay cả một chút cảm giác cũng không có?
Dương Phàm cười trừo phúng.
Từ sau khi tấn chức Hoán Nha Kỳ, Dương Phàm bước đầu thông hiểu thiên cơ. đặc biệt là thiên cơ tương quan với chính mình.
Lục Tương tuy rẳng thực lực cường đại đến mức khiến Dương Phàm có cảm giác không thể chống lại. nhung chung quy đứng ở trong hệ thống lực lượng, đổi với những tồn tại vận Chuyên hư vô mờ mịt nhất trong thiên địa. vẫn có vẻ bẩt lực.
- Vân tướng đại nhân! Ngài dễ dàng đuổi đến Dương mỗ như thế, không trải qua một chút khúc chiết gì, ngài không cảm thấy có điêm quá thuận lợi hay sao?
Dương Phàm nói với sắc mặt trầm tĩnh, bình thán không sợ hãi.
Hắn biết rõ, ỡ đổi kháng lực lượng thần thòng, chính mình cùng đối phương có khoảng cách thật lớn.
Nhưng tám tình Dương Phàm vẫn vững vàng bình tĩnh, thần lực của Hoán Thiên Nha kéo dài tới hư không, đồng thời hắn ứng đối rất nhanh suy nghĩ kế sách.
- Rất thuận lợi?
Ván tướng nhướng mày. nếu là cường giả bình thường, hắn khẳng định sẽ không cho là như vậy.
Nhưng người trước mắt là một cái kỳ tích quật khới, kỳ tài có một không hai, trước sau đánh bại Lục Vân. Lục Chiến.
Càng quan trọng là đối phương còn mang theo Chí Bảo Long Khí, sổ mệnh thêm thân.
- Chẳng lẽ là Thiên Võng?
Vân tướng đột nhiên nghĩ đến một số truyền thuyết có liên quan tới Thiên Võng.
- Các hạ mặc dù không có thần thông, vận mệnh chịu người khác dẫn dắt xếp đặt. trờ thành một quản cờ bị người lợi dụng, thật đángbuồn cười.
Dương Phàm nhếch khóe miệng lộ ra vẻ cười nhạo.
Hắn có ý đồ về mặt tinh thần, trước làm suy vếu đối phương một phần.
- Thiên Võng... Vu Tôn...
Vân tướng Lục Tương thì thào tự nói, ỡ độ cao vị trí của hắn, giúp hắn biết rất nhiêu bí tân không muốn người biết, dưới để tinh của Dương Phàm, dường như hắn nắm bắt được điêu gì.
- Vu Tôn?
Dương Phàm nhíu mày, Hoán Thiên Nha đột nhiên sinh ra cảm ứng, thẩm cười lạnh nói:
- Rốt cục để ta biết tồn tại của ngươi, tướng rằng đứng ở ngoài hệ thống lực lượng, ta sẽ không làm gì được ngươi sao?
- Ha ha! Cho dù có người khác hiệp trợ thì như thế nào? Truy tìm Tần Hân công chúa và Chí Bào Long Khí, chính là bổn ý của Lục mỗ. Lục mỗ còn phải cảm tạ người âm thẳm tương trợ. giúp ta nhanh như vậy tìm được ngươi. Bôn tọa cho rẳng, đây không phải là bị người lợi dụng xếp đặt. mà là mỗi bên đều có lợi.
Trên mặt Lục Tương lại khôi phục vẻ bình thản, tựa cười như không cười nhìn Dương Phàm, dường như nhìn tháu dụng ý của hắn.
- Các hạ nếu đã nhặn định nhưvậy, Dương mỗ không còn lời nào để nói...
Dương Phàm làm như tiếc hận và cười nhạo:
- Thán như quán cờ ỡ trong thế cờ, vận mệnh đã ở trong tay người khác.
- Hừ! Dương đạo hữu cẩn gì phái nói những chuyện vô nghĩa này. để bổn tọa bắt giữ nguơi. đến lúc đó chân tướng tự nhiên sẽ rõ ràng.
Trong mắt Lục Tương rốt cục lộ ra vẻ không hài lòng, hừ lạnh một tiếng, ý niệm vừa động, mây gió trong thiên địa rúng động, một cổ uy áp mãnh liệt, ngưng tụ trên hư không.
Ngay lúc đó Dương Phàm sinh ra cảm ứng, một mối nguy cơ lớn lao buông xuống.
Trên đinh đẩu lúc ẩn lúc hiện một màn hư quang như chỗi non. Hoán Thiên Nha lập tức thông hiểu bầu trời cao mênh mông.
“̀m!”
Dương Phàm liền cảm nhận một uy lực khủng bố như ngàn vạn ngọn núi lớn đè xuống.
Đây là thần thòng công kích của phán thần dung nhập hư không mang lại, lúc nãy đám liệp sát giả chính là chết vào chiêu này.
Chịu đựng thần thông công kích như thế, linh hồn hắn run lên, thản hình ở giữa không trung lảo đảo, phun ra một búng máu.
Tâm thần lập tức bị thương.
Dương Phàm lau vệt máu nơi khóe miệng, nhưng vẫn khó có thể tin: đây là thực lực của đại tu sĩ Hóa Thần ư?
Vừa rồi một kích kia. vẻn vẹn chi là một cái ý niệm trong đẩu đối phương, nếu là Hóa Thần bình thường đã trực tiếp bị xóa diệt thần hồn rồi.
-ồ?
Lục Tương nhưng lại ngạc nhiên nhìn Dương Phàm.
Vừa rồi khi hắn phát động phần thần công kích, phát hiện chỗ đối phương là một mảnh hư không, lại cứng rắn phản hoá không ít lực lượng của một kích này.
Nguyên vốn Hoán Thiên Nha của Dương Phàm trước tiên từng bước làm ra phòng ngự. cùng dung hợp với thiên địa quanh mình.
Kể từ đó sẽ không phải là một mình hắn đổi mặt với công kích này. mà là nối thòng cùng phiến hư không kia cùng nhau gánh chịu.
“Phù!”
Dương Phàm hít vào một hơi dài. thán hình bỗng nhiên trở nên mờ mờ ào ảo. giống như trớ thành một bộ phận của hư không quanh mình.
Giờ khắc này, hắn dường như đứng ở trong bầu trời thiên địa, thản ảnh phóng lớn vô hạn, chống đỡ thiên địa.
- Có điểm giống Thiên Nhãn Hợp Nhất trong truyền thuyết, đó không phải là trình độ Hợp Thể Kỳ mới có thể chạm tới hay sao?
Lục Tương lâm vào động dung.
Thản là đại tu sĩ Hóa Thần, cảnh giới của hắn cũng cực kỳ cao nên có thể nhìn ra một ít manh mối.
- Nhanh như vậy liền bức ta tiến vào Thiên Nhãn Mô Thức.
Dương Phàm lộ vẻ mặt ngưng trọng, hắn biết giờ phút này mình đang đối mặt với trận chiến sinh tử.
Loại cảm giác nguy cơ cấp bách này. ở thật lâu trước kia hắn đã gặp qua.
ở thời điểm tiến vào Thiên Nhân Mô Thức, vô số sinh mệnh lưu chuyển dao động trong thiên địa cộng hướng, lực lượng cuồn cuộn không ngừng trên thông từ huyệt Bách Hội cho tới huyệt Dũng Tuyẻn phia dưới, khiến cho Dương Phàm nối thông với thiên địa.
Cùng lúc đó, trong phạm vi ngàn dặm, lực lượng mênh mông theo vô số con đường vọt tới. dung nhập vào phiến thiên địa này.
Đây cũng không phải là Bán Thiên Nhân trước kia xuất hiện ở Bắc Tần. mà là chân chính đầy đủ Thiên Nhân Mô Thức.
Hoán Thiên Nhạ trên thòng với vòm trời thiên thu. trên đinh đầu toả sáng hào quang rực rỡ vô hạn, trong phạm vi mấy trăm dặm hông quang như lốc xoáy tụ đến; phía dưới Hôn Căn, nối thông với thổ địa vững chắc tang thương, cộng minh cùng với mạch đập của đại địa. làm cho cả một phương thô địa. trờ thành hậu thuẫn kiên cố nhất của mình.
Đúng lúc này.
“̀m!”
Uy lực mênh mông ngưng tụ ỡ trời cao, từ hư không vô tận buông xuống, với một loại tư thế từ trên cao nhìn xuống, như núi Thái Sơn oanh kích xuống.
Công kích của phần thần lẩn này, so với lẩn vừa rồi không ngờ còn mạnh hơn gấp đôi.
Dương Phàm đột nhiên có cảm giác trong đầu đầy ắp mê muội, chi cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, rên lên một tiếng.
Là đại tu sĩ Hóa Thần, phần thần lực dung nhập hư không, dẫn đường lực lượng thiên địa cùng pháp tắc thông huyền oanh kích xuống, vị trí không gian chỗ Dương Phàm chấn động mành liệt.
“Bịch! Bịch!...”
Dương Phàm liên tục lui về phía sau mấy bước mới đứng vững thân hình, chi là kêu lên một tiếng đau đớn, cũng không hộc máu giống như lân trước.
“Không ngờ không có thương tổn đến hắn?” Lục Tương cảm thấy khó tin. trong mắt hiện lên một tia dị sắc, dùng ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá Dương Phàm.
Giờ khắc này, thân hình Dương Phàm nhìn như hư vô mờ mịt. dẫn động lực lượng mệnh mông vô cùng vô tận trong thiên địa, lại lấy hắn dung nhập nối thòng thiên địa làm hậu thuẫn.
Phần thần công kích toàn lực một kích của Lục Tương tuy 1‘ẳng ẩn chứa uy lực vỏ cùng vô tận, gần như có thể tiêu diệt Thông Huyền giả Hóa Thần trung kỳ.
Thế nhưng, giờ phút này Dương Phàm đại biểu không phái lực lượng của cá nhân hắn, mà còn có cả một vùng thiên địa tự minh nắm trong tay.
Lục Tương có cám giác toàn lực một kích của mình, dường như đánh trúng hư không, không ánh hường tới Dương Phàm chút nào.
“Rắc! ̀m!”
Đồng thời trên hư không chấn động, chi thấy đại địa dưới chán Dương Phàm, vỡ ra từng khoảng cách, dường như dẫn phát tới động đất.
Thì ra, đúng là Dương Phàm dẫn toàn bộ uy lực vào trong thiên địa,.
- Đẻ ta thử lại xem...
Lục Tương dường như có chút không cam lòng, bỗng nhiên nhắm mắt lại, phán thần lực cường đại dung nhập vào hư không thiên địa.
Đột nhiên, trong phạm vi ngàn dặm, trong thiên địa đều ở dưới một áp lực khủngbổ cuồn cuộn.
ở dưới uy lực của phản thần dung hợp hư không sinh ra kia, vô số sinh linh cảm thấy kinh hãi run rẩy. linh hồn sợ run.
“Ẳm!”
Trong thiên địa mênh mông một hư ánh từ trên trời giáng xuống, dẫn tới thiên địa linh khí rung chuyển, chuẩn xác đánh trúng Dương Phàm không sai trật.
Dương Phàm trước đó đã có chuẩn bị. hắn hít sâu một hơi. trên người dâng lên mấy hư ảnh hỏa quang cao tới mười trượng.
Đồng thời, trong cặp đồng tử trong mắt của hắn, cũng hiện lẻn hai vầng mặt trời đó rào rạt thiêu đốt.
“Phù! Vèo! Vèo!”
Hai cổ lực lượng vô hình va vào nhau trên đinh đẩu Duơng Phàm, tiếng linh hồn kêu lên thám thiết liên tục từng tràng, khiến cho người ta sờn tóc gáy.
- Cái gì?
Lục Tương cảm thấy một khí tức bắn tới mang theo hơi lửa nóng, gần như thông qua phản thán vọt vào linh hồn của chính mình.
Mà mặt linh hồn thiên địa kia vô số tiếng kêu la thảm thiết rung chuyển, cũng là lực lượng vô hình của hai người giao kích vào nhau, sinh ra dư ba, thổi quét vài trăm dặm, khiến cho vô sổ sinh linh nhỏ yếu trong nháy mắt từ vong.
Tiểu Hán đã sớm ròi khói ngoài trăm dặm, dưới dư ba giao kích mặt linh hồn kia, trước ngực nàng hiện lẻn một đoàn linh quang màu vàng, biến ảo thành vô số quang văn màu vàng, bảo hộ nàng ở trong đó.
“Rắc! ̀m!...”
Đồng thời, đại địa chấn động sinh ra vô sổ vết nứt, núi rừng sụp đổ. địa tầng gãy đứt.
Đây đều là kết quả do Dương Phàm lấy phiến thiên địa này để giảm bớt lực cho chính mình.
- Nhưthế nào có thể... không ngờ hắn còn có thể thực thi phản kích.
Lục Tương nhìn hai đồng tử của Dương Phàm hóa thành hai vầng mặt trời rào rạt thiêu đốt. thật cảm thấy khó tin.
Thì ra, một kích vừa rồi kia, Dương Phàm không hề là bị động phòng ngự.
Mà là lấy phiến thiên địa chính mình nắm trong tay làm hậu thuần, ở dưới Thiên Nhân Mô Thức thi triển Thái Hư Thần Mâu, cứng rắn chống lại phần thần công kích của Lục Tương.
Tuy rẳng bời vì chênh lệch của lực lượng linh hồn giữa hai người, Dương Phàm không có công kích vào linh hồn của Lục Tương, nhung lại thành công hóa giải nguy cơ lần này. cũng đã có khả năng thực hiện phản kích.
ở trước mặt đại tu sĩ Hóa Thần đinh cấp cao cao tại thượng của Thiên Vân Châu, hắn vẫn thực hiện phản kích.
- Ha ha! Thật thú vị. xem ra ta phái xem ngươi như là một đổi thủ rồi.
Lục Tương thần sắc vẫn ôn hòa bình tĩnh, khóe miệng khẽ nhếch lộ ra một tia ý cười.
Đổi thủ?
Dương Phàm thờ ơ không nói gì.
Trước đó, đối phương hoàn toàn xem hắn như là một con kiến, nắm quyển sanh sát trong tay. quan niệm chi cẩn hội tụ phần thần lực trong ý niệm, liền có thể tiêu diệt hắn.
Trên thực tế. điều này đối phó với tu sĩ Hóa Thần bình thường, thậm chí đại bộ phận cường giá Thông Huyền đều dư sức thực hiện.
ở trước mặt đại tu sĩ Hóa Thần, hết thảy cấp dưới này đều giống như con kiến.
Mà giờ phút này. hắn thu hỗi ánh mắt nhìn xuống con kiến, xem Dương Phàm như là một đổi thủ có thể chiến một trận.
Đối với việc đó Dương Phàm chi là hờ hững tiếp nhận, không mừng không lo. trong lòng bình tĩnh như không.
Hắn hiểu thật sâu sắc độ chênh lệch về thực lực, nên cùng không nghĩ 1‘ẳng đối phương quá ngông cuồng.
Nếu không phải có Tiên Hồng Quyết tự thản thôi diễn, hiện tại chi sợ sẽ giống như tu sĩ Hóa Thần bình thường khác, bị tiêu diệt trong ý niệm của hắn rồi.
- Xem ra chỉ có thể lấy nhiều đánh ít.
Dương Phàm thì thào lẩm bẩm.
“Vèo! ̀m!”
Một con quái cao tới bổn năm mươi trượng hai đầu bổn tay. hiện ra tại dưới chán Dương Phàm, bước ầm ầm trên mặt đất.
Cùng một lúc.
“Vèo!”
Thạch Thiên Hàn cùng Hàn Lưu Ly cũng đồng thời hiện ra tại trên vai viễn cổ Cự Thạch Tinh.
Hồn Căn của Dương Phàm trong nháy mắt dung nhập vào viễn cổ Cự Thạch Tinh, nối thông với đại địa, trờ thành một trong hậu thuần thiên địa.
- Ha ha! Bọn họ cũng chi trờ thành gánh nặng của ngươi mà thôi!
Lục Tương khẽ cười, tay áo bào vung lên, một vầng hào quang cuồn cuộn dài cả trăm trượng, che lấp thiên địa. ầm ẩm đánh xuống.
Dương Phàm hoảng hốt. viễn cổ Cự Thạch Tinh nâng lẻn bàn tay khổng lồ nhưbóng ma, huy động lực lượng mênh mòng trong thiên địa đánh tới.
“̀m! Ẳm!”
ở thòi điểm hai người hợp nhất, kết hợp với thiên địa, lực lượng bộc phát ra ngăn chặn một kích của Lục Tương.
“Bùng! Bùng! Bùng!...”
Viễn cổ Cự Thạch Tinh liên tục lui về phía sau, quầng sáng u lam quanh thản Hàn Lưu Ly lưu Chuyên ở bên ngoài thản nó. hình thánh một cái băng giáp màu lam.
Còn Thạch Thiên Hàn cả người ma khí co nít lại một cách quỷ dị. phát ra thanh âm hùng mạnh, lạnh nhưbăng:
- Ma Thần Phụ Thể!
Dương Phàm cũng biết rõ, chỉ có tiến vào trạng thái Ma Thần Phụ Thể. Thạch Thiên Hàn mới có khả năng tham chiến.
- Ma Thần Phụ Thể!
Truyền đến thanh âm hùng mạnh, lạnh như băng, khiến người ta sờn tóc gáy.
Chua từng gặp phải địch nhân như vậy, khiến cho Thạch Thiên Hàn vừa hiện thân đã phải thi triển bí thuật Ma Thần Phụ Thể.
- Cửu u Ma Công? Ma Thần Phụ Thể?
Lục Tương lạnh nhạt cười, nhưng lại một chút cùng không gắp, ngược lại là bộ dáng ung dung tươi cười.
Dương Phàm sau khi đến Đại Tần, từ lâu đã biết được nơi này cũng có một số người tu luyện Cửu u Ma Công.
“̀m!”
Thản thể Ma Thần của Thạch Thiên Hàn cao tới ba trượng, đứng sừng sững trên viễn cổ Cự Thạch Tinh, phát ra ma uy cuôn cuộn hướng thăng lên trời cao.
Toàn thản xung quanh hắn vòn quanh hắc viêm hừng hực. bên ngoài thân bao trùm giáp trụ quang ánh màu đen, bổn phía nhộn nhạo một đám ký hiệu hình con nòng nọc cổ xưa.
Cùng lúc đó, một bóng ánh Ma Thần viễn cổ cao tới ba mươi trượng, gia tăng thêm uy lực tinh thần cực lớn trên thán này.
Cho dù lực lượng linh hồn của Thạch Thiên Hàn có chênh lệch cùng cường giả cấp Thông Huyển, nhưng giờ phút này ở dưới gia tăng của bóng ảnh Ma Thần viễn cổ, đã vượt qua khoảng cách của cảnh giới Hóa Thần Kỳ trong đó.
Lục Tương khẽ nhíu mày, uy lực của Thạch Thiên Hàn này sau khi Ma Thần Phụ Thể, còn cường đại hơn rất nhiêu so với dự đoán của hắn, bất luận về cảnh giới, hay nói riêng về gia tăng uy lực tinh thần này. đểu cao vượt hơn cấp Thông Huyền bình thường, thậm chí tiếp cận đại tu sĩ Hóa Thản hắn.
Lúc này, hắn không chỉ có chút hơi hối hận, chính mình dường như có điểm xem thường đối phương, không nên cấp thòi gian cho Thạch Thiên Hàn hoàn thành Ma Thản Phụ Thể.
Sau khi Thạch Thiên Hàn Ma Thần Phụ Thể xong, lòng tin của Dương Phàm tăng nhiều, thảm suy tính trong khoảng thời gian ngắn hăn là đủ đê địch nôi cùng Lục Tương.
- Động thủ!
Dương Phàm vừa động ý niệm, thản thể Ma Thần kinh khiếp lòng người của Thạch Thiên Hàn, mang theo bóng ành Ma Thân thật lớn. cùng nâng bản tay lên. hung hăng đánh ra một quyền.
Sau khi trải qua Ma Thần Phụ Thể. chẳng những pháp lực lực lượng khí lực của Thạch Thiên Hàn tăng nhiêu, mà trong bản tay không lồ đó, ân chứa uy lực tinh thân gia tăng của Ma đầu thượng giới, lúc này đã tương đương với phần thần lực của Lục Tương.
Lục Tương có cảm giác uy lực của một chưởng kia, ẩn chứa một loại thần lực đè ép hư không, tuyệt đổi không thê xem thường.
Nhưng mà, hắn lại lạnh lùng cười:
- Lục mỗ đã nói qua, bọn họ cũng chi trờ thành gánh nặng của ngươi mà thôi!
“Vèo!”
Thân hình nhoáng lên một cái, Lục Tương trực tiếp từ hư không biến mất trước tẩm mắt của mọi người.
Ngay sau đó. một phần thần lực mành liệt từ không trung buông xuống, oanh kích về hướng viễn cô Cự Thạch Tinh và Hàn Lưu Ly.
“Không xong!” Dương Phàm thầm la không ổn. vội vàng vận chuyển Thái Hư Thần Mâu dẫn đường lực lượng thiên địa, bảo vệ Hàn Lưu Ly.
“̀m!”
Viễn cổ Cự Thạch Tinh hơi loạng choạng một cái, bình yên vô sự. hắn là một bộ phận của Dương Phàm dung hợp thiên địa. hoàn toàn có thể cùng nhau gánh chịu lực lượng. Hon nữa. hắn không có nguyên thần chân chính, phần thần công kích đối với hắn tác dụng không lớn lắm.
“Phù!”
Gương mặt xinh đẹp của Hàn Lưu Ly trắng bệch, khóe miệng trừo ra một vệt máu, mặc dù Dương Phàm kịp thời ra tay tương trợ, nàng vẫn bị thương dưới công kích của phản thân cường đại của đại tu sĩ Hóa Thần.
- Đẻ xem ngươi có thể giúp nàng chống đỡ bao lâu!
Trong mắt Lục Tương phụt ra thần quang kinh người, hư không trong thiên địa lại ngưng tụ lại phần thản lực cường đại, dung hợp pháp tắc thòng huyên cùng lực lượng hư không, chuẩn bị một kích giết chết Hàn Lưu Ly.
Bởi vì ỡ giờ phút này. Dương Phàm cùng viễn cổ Cự Thạch Tinh dung hợp thiên địa. không sợ phán thần lực của hắn.
Mà Thạch Thiên Hàn có Ma Thần Phụ Thể. gia tăng uy lực tinh thần cường đại của Ma đẩu thượng giới, cùng giống nhau có thể chống lại cùng hắn.
Duy chỉ có Hàn Lưu Ly. không thể dung nhập vào thiên địa dưới khống chế của Dương Phàm, cũng không thể có được lực lượng linh hổn đáng sợ như vậy.
“̀m!”
Uy lực phần thần cuồn cuộn khắp phía chân trời lại oanh kích xuống.
Mắt thấy Hàn Lưu Ly rơi vào cảnh thậm nguy chí nguy.
“Vèo!”
Rồi đột nhiên, thán hình Hàn Lưu Ly nhoáng lên một cái biển mất ở tại chỗ. tiến vào Tiên Hồng Không Gian, tránh thoát một kích đủ có thể giây sát cường giả ThôngHuyển kia.
- Ha ha! Phản ứng rất nhanh!
Lục Tương thấy vậy cũng không kinh ngạc, ý cười nơi khóe miệng càng đậm. hoi hơi đánh giá Dương Phàm, viễn cổ Cự Thạch Tinh, Thạch Thiên Hàn, dường như đang tìm chỗ sơ hờ cùa ba người.
Hiện nay, Dương Phàm cùng viễn cổ Cự Thạch Tinh cùng nhau dung nhập thiên địa. nếu muốn đơn thuần lấy phản thần lực thương tổn bọn họ. hiển nhiên không có khả năng, đây cũng là thành lũy phòng ngự khó công phá nhất.
- Một khi đã như vậy, thì bổn tọa cứ vui đùa với ngươi một phen!
Lục Tương tươi cười ấm áp. nhìn chằm chằm vào Thạch Thiên Hàn, vân quang quanh thân rung lên. “vèo” một tiếng, biến mất tại chỗ.
Tốc độ thật nhanh.
Đồng tử trong mắt Thạch Thiên Hàn co rụt lại, Ngay sau đó liền cảm giác sau lưng phát lạnh.
“Vù!”
Một luồng đao sáng dài cà trượng, từ phia sau cắt tới, bóng ảnh Ma Thần sau lung Thạch Thiên Hàn rít gào một tiếng, dưới khống chế của người phía trước tung một chưởng hung hăng chụp tới.
Hai người giao kích, truyền đến một tiếng nổ vang, Thạch Thiên Hàn cùng bóng ảnh Ma Thần hộ tống sau lung cùng nhau bay ra mấy chục trượng.
Đồng thời, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, sau lung xuất hiện một đường vết máu, giáp trụ hắc viêm quanh thân, không ngờ bị xé mờ ra một vết nứt.
Lục Tương kia chẳng những tốc độ mau đến khó tin. luồng đao sáng ẩn chứa lực lượng của phán thán Thòng Huyên, nhung lại phá vỡ tầng phòng ngự của bóng ảnh Ma Thán, trực tiềp đảmbị thươngbản thể Thạch Thiên Hàn.
“Phù! Vù! Vù!”
Hắc viêm vòn quanh thân Thạch Thiên Hàn. ký hiệu hình nòng nọc nhấp nháy lúc sáng lúc tối, lân lượt t hay đôi. hư ánh giáp trụ lại khép lại như cũ.
Dương Phàm thẳm cả kinh trong lòng, từ khi Thạch Thiên Hàn Ma Thần Phụ Thể tới nay, còn không có bị người nào trực tiêp đột phá tâng phòng ngự của hư ảnh giáp trụ.
Lực công kích của Vân tướngLục Tương này, cũng khôngkhói quá cường đại đi?
Mà từ đầu đến giờ, bộ dáng của đối phương đều thật ung dung thoải mái.
- Ma Thần Phụ Thể của ngươi, một thản thần lực cường đại. nhưng không thuộc về chinh mình, càng không thể khống chế như ý, nếu không thật đúng là có cơ hội chống lại cùng ta thêm chút nữa.
Lục Tương thản nhiên cười, thản hình lại lướt vèo trên hư không, liên tục công kích mấy lân muốn đánh cho Thạch Thiên Hàn bị thương.
Tuy 1‘ẳng tạm thời không có tạo thành nguy cơ trí mạng đối với Thạch Thiên Hàn Ma Thần Phụ Thể. nhưng áp chế trên tâm lý. cũng không để đối phương lạc quan.
về công kích, về tốc độ. lực lượng linh hồn, cành giới huyền ào. Lục Tương đều chiếm giữ ưu thế tuyệt đối.
Mặc dù Thạch Thiên Hàn có Ma Thần Phụ Thể. dưới sự trợ giúp của bóng ảnh Ma Thần, cũng chi có thể ở phập lực cùng lực lượng linh hồn tiếp cận đối phương mà thôi.
“Phù phù!”
Thân ảnh Lục Tương liên tục nhoáng động, đánh cho Thạch Thiên Hàn bị thương khắp chỗ. mà bản thân hắn giống như đám mây mơ hỗ không chừng, thung dung tiến thối trong hư không.
- Cùng tiến lên!
Dương Phàm sắc mặt nghiêm lại, cùng viễn cổ Cự Thạch Tinh hóa thành một bóng đen nhưngọn núi nhỏ, bay đến phía sau Vân tướng, bàn tay nhưbóng ma, hung hăng chụp tới.
Một kích đó nhìn như chậm rãi, nhưng lại ngưng tụ lực lượng của thiên địa gắt gao tập trung vào Lục Tương.
Lục Tương lộ ra một chút ngưng trọng, viễn cổ Cự Thạch Tinh kia cao tới bổn năm mươi trượng giống như ngọn núi nhỏ. ở dưới tình huông ngưng tụ lực của thiên địa, lực công kích đáng sợ biết bao.
Càng vi diệu là, Dương Phàm phán đoán chính xác lộ tuyến của hắn, rồi bất ngờ tập kích.
Đồng thời, Thạch Thiên Hàn ỡ bên kia, cũng phát động công kích mãnh liệt nhất, bóng ảnh Ma Thân theo đó rít gào rống giận mà đến.
Lục Tương lộ thần sắc thận trọng, cũng không kinh hoảng, chi thấy hắn đứng giữa không trang, lực lượng mãnh liệt của phần thần thông huyền, ngưng tụ ra hai tay, trong hư không quanh mình hắn cũng vọt tới một cổ lực lượng rót vào trong đó.
Khi hai mặt công kích áp bách mà đến. Lục Tương quát lớn một tiếng nổ vang như sấm
rền.
“Đùng! Dùng!”
Hắn cùng một lúc tung hai tay, chấn động vòm trời, hai tay đổng thời nghênh đón viễn cổ Cự Thạch Tinh và Thạch Thiên Hàn.
“̀m ̀m!...”
Viễn cổ Cự Thạch Tinh như một ngọn núi nhỏ bị đẩy lui, Thạch Thiên Hàn tức thì bị
đánh bay ra xa, ở giữa không trung phun ra một búng máu.
Chi bằng một thán pháp lực thòng huyển, cứng rắn chống lại hai cổ lực lượng không phải con người có thể đổi kháng.
Tả hữu cùng đánh, đổng thời đẩy lui viễn cồ Cự Thạch Tinh và Thạch Thiên Hàn.
Tiểu Hân ở xa xa đang xem cuộc chiến, kinh hãi nan sợ. trái tim như muốn nhảv vọt ra ngoài. Thực lực của đại tu sĩ Hóa Thần còn cường đại hơn nhiều, so với trong tường tượng của nàng.
- Quá nhiên không hổ là đại tu sĩ Hóa Thần, chẳng những phát huy uy lực phần thần, lại lấy phập tắc Thông Huyền dẫn đường lực lượng của hư không.
Từ sau lung hắn truyền đến một thanh âm tán thưởng.
- Cái gì?
Lục Tương chi thấy Dương Phàm trên viễn cô Cự Thạch Tinh nhoáng lên một cái, lưu lại một cái bóng mờ.
Ngay sau đó. sau lưng hắn một cái thân ánh cao ngất dường như được phóng đại gấp mười gâp trăm lần. lấy thiên địa làm hậu thuẫn, hung hăng tung một quyền đánh thăng tới.
Lục Tương chi cám thấy sau lưng phát lạnh, muốn tránh cũng không được. Cùng Dương Phàm giao chiến tới giờ. đây là lẩn đẩu tiên hắn biến sắc kinh sợ.
ở thời điểm viễn cổ Cự Thạch Tinh cùng Thạch Thiên Hàn bị đẩv lui, Vân tướng Lục Tương lực cũ vừa cạn kiệt, lực mới chưa sinh ra, Dương Phàm phát động Thiên nhân một kích, dùng phương thức quy thần khó lường hiện ra tại phía sau hắn đánh tới.
“̀m!”
Lực lượng một quyển kia là một kích kèm theo uy lực của thiên địa tự nhiên cùng sức bật cường đại, mạnh mẽ đánh vào sau lưng Lục Tương.
Lục Tương đã không còn cơ hội nẻ tránh, trong khoành khắc chóp nhoáng đó. hắn vận chuyên lực lượng phán thản cùng thông huyên, pháp lực bàng bạc tập trung ở sau lưng.
Đồng thời lúc một quyển kia tận lực đánh tới, hắn nâng hai tay lên, lưng hắn đột ngột ngã về phía sau. nhưng lại giống như theo trong khe hở thiên địa. chủ động nghênh đón một quyền kia.
Không hổ là Vân tướngLục Tương, ở cục diện bất lợi như thế. còn có thể nghĩ ra phương pháp lấy công t hay thủ.
“̀m! Ẳm!”
Lung Lục Tương cong lại. cứng rắn chống cự cùng Thiên nhân một kích của Dương Phàm đánh tới.
Khoảnh khắc đó. vân quang bùng nổ trong thiên địa bị nhiễm hồng, thòi gian dường như ngưng lại.
Chi thấy quyền của Dương Phàm đánh trên lưng cong vòng của Vân tướng Lục Tương, nhìn như là Dương Phàm tập kích thành công, mà lại giống như Lục Tương đưa lưng chủ động đón nhận đê hắn bị đánh.
“̀m!”
Vân tướng Lục Tương kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình lảo đảo một cái, khí huyết bốc lên, không nhịn được phun ào ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch, bay vụt ra ngoài mấy dặm, khó khăn lắm mới ổn định thân hình.
Khuôn mặt tuấn lãng của hắn, không ngừng biển đổi. nhìn về phía Dương Phàm với vẻ kinh hãi khó có thể tin.
Thiên nhân một kích vừa rồi kia bộc phát ra lực lượng quả thực đáng sợ. giết chết Thòng Huyển giả cũng không thành vấn để.
Nhưng khiển cho Lục Tương khiếp sợ nhất chính là, một kích như thần đến kia, biến bình thường thành thân kỳ, ân chứa cảnh giới cực cao. cộng thêm thòi cơ ra tay cực kỳ xảo diệu, gần như khiến hắn không còn mảy may lực phòngbị. muốn né tránh cũng không được.
Dương Phàm thì lại thẩm than trong lòng, ở vào cục diện bất lọi như thế. đối phương còn có thể lấy công t hay thủ, dùng cái giá phải trừ ít nhất tiẻp được Thiên nhân một kích của mình.
- Thật không nghĩ tới, ngươi lại có thể làm cho ta cảm nhận được cảm giác bị thương...
Lục Tương khẽ hít một hơi. nhắm mắt lại. dường như đang thưởng thức điểu gì.
Đối với Vân tướng Lục Tương mà nói. ỡ Thiên Vân Châu hắn cao cao tại thượng, trừ Lục Vân Hâu, hắn chính là người mạnh nhất.
ở trong năm tháng dài dằng dặc, người có thể đánh cho hắn bị thương, có thể đếm được trên đẩu ngón tay, nói không ngại phóng đại cho dù chi là vết thương nhẹ.
Lục Tương mở mắt. nhìn thẳng vào Dương Phàm, trong ánh mắt có vài tia phúc tạp: mấy trăm năm đến nay người đâu tiên đánh cho hắn bị thương, nhưng lại chi là một gã tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ.
Hắn mơ hỗ cảm thấy được, tiềm lực của người này đạt tới một mức độ khiến cho người ta sợ hãi, Ngay cả Vu Tôn trong truyển thuyết sau lưng Thiên Võng, cũng muốn đưa hắn vào chỗ chết.
- Vốn đang muốn chậm rãi vui đùa cùng ngươi, hiện tại xem ra. cần phái tổc chiến tốc thắng rồi!
Lục Tương hít sâu một hơi. khí tức trên người đột nhiên biến hóa. khuôn mặt ôn hòa bỗng chốc lạnh lùng hẳn.
Cùng một lúc Dương Phàm cảm ứng được một mối nguy cơ: xem ra trong chiến đấu vừa rồi, đối phương còn lưu tình, lân này đánh cho hắn bị thương, hiên nhiên dẫn phát lên sát khí của hắn, phải động thực sự rồi.
Khuôn mặt ôn hòa của Lục Tương bồng chốc sa sẩm xuống, trong lòng hắn lẩn đẩu sinh ra sát khí mãnh liệt.
Liền thấy hai bàn tay hắn hợp lại. “Bốp” một tiếng, bên cạnh chợt xuất hiện một nam nhân thán mặc vũ y, lờ mờ trong ráng mây.
Đúng là một Lục Tương thứ hai.
Dương Phàm sắc mặt chợt ngưng trọng, Thán Ngoại Hóa Thán.
Thân Ngoại Hóa Thân của Lục Tương cũng không phải thản thể huyết nhục nam nhân, mà là một loại như ráng mây trên trời kết thành, xem khí tức ít nhất tu vi đạt tới cấp Thông Huyển Hóa Thần trung kỳ.
- Phản thán giao cho ngươi!
Thanh âm Lục Tương trong tréo nhưng lạnh lùng, phán thán kia nhích động một cái, vọt tới trước mặt Thạch Thiên Hàn, phát động công kích mơ hô không chừng.
Bóng ảnh Ma Thần sau lung Thạch Thiên Hàn nổi giận gầm lên một tiếng, hung hăng chụp một chường đánh lui phán thản của Lục Tương hơn mười trượng.
Nhưng mà thân là phần thân của đại tu sĩ Hóa Thần, cánh giới của hắn cực cao. mặc dù không thê Ngay mặt chống lại Thạch Thiên Hàn. nhưng kiêm chế một chút cũng không khó.
Dương Phàm đứng giữa hư không, ở xa xa giằng co cùng Lục Tương.
Cùng thòi điểm hai đại bản tôn giằng co, phản thản của mỗi người, đã bay lên trời đánh nhau kịch liệt, thanh thế chấn động bầu trời.
- Hiện tại cho ngươi kiến thức một chút chán chính thông huyền lực của đại tu sĩ Hóa Thần.
Lục Tương nói với vẻ mặt lạnh lùng, hai tròng mắt nhìn thẳng vào Dương Phàm, không còn chút ý khinh thị nào.
Còn chưa dứt lời. một phán thần lực cường đại đển khiến cho Dương Phàm kinh hãi. dung nhập vào hư không quanh mình.
Trong phút chốc, gió mây thiên địa biến sắc. vô số ráng mây ở khu vực quanh mình hắn ngưng kết lại.
Trong hư không, lực lượng mênh mông kinh thiên, gia tăng thêm lên người Lục Tương.
Giờ khắc này. hắn có được cũng không phải lực lượng cá nhân, mà là pháp lực thông huyền, dẫn đường lực lượng vô tận trong hư không.
Dương Phàm lộ thần sắc ngưng trọng, điểu hắn kiêng kị nhắt là linh hồn lực của đại tu sĩ Hóa Thản không chi cường đại gấp mười lân so với chính mình.
Cổ lực lượng linh hồn này. dẫn xuất ra phản thần dung nhập hư không, hiểu được pháp
tắc.
Mà đại tu sĩ Hóa Thần còn có thể để cho ngàn vạn phản thần, dùng pháp tắc thông huyền độc đáo, dẫn đường lực lượng mênh mông trong hư không.
Không hể nghi ngờ, cảnh giới như thế, cùng Thiên Nhân Mô Thức của Dương Phàm, có hiệu quả như nhau.
Có điều bất đồng chính là, Dương Phàm lại lấy đạo của tự nhiên, ở dưới tác dụng huyền diệu của Hoán Thiên Nha cùng Hồn Căn, trên thòng với bẩu trời, dưới nổi với đại địa. lấy lực lượng thiên nhiên thiên địa vô cùng vô tận kia làm hậu thuẫn.
“Vù!”
Bóng mây nhoáng lên một cái, Lục Tương biển mất, trong thiên địa vô số ráng mây theo đó rung chuyển.
Quanh thân Dương Phàm liền ngưng tụ ra quang giáp màu nâu. mặt ngoài lưu chuyển hoa văn đó như lửa. đông thòi hắn hít sâu một hơi. trong phạm vi ngàn dặm, lực lượng thiên nhiên mênh mòng vô cùng vô tận hội tụ mà đến.
Mặc dù linh hồn lực kém xa không bằng đối phương, nhưng trong nháy mắt Dương Phàm dẫnđườnglực lượng thiên nhiên, cũng không thua kém Lục Tương.
Lục Tương thầm giật mình, với xu thế này tiếp tục, nếu để đối phương tắn chức đại tu sĩ Hóa Thần, chăng phải là vô địch Đại Tản sao?
Chi thấy trời đất rung chuyển, gió mây che lấp bầu trời, Dương Phàm cùng Lục Tương chia thiên địa làm hai.
Phía sau Dương Phàm, sám chóp vang rền. gió lốc nổi lên bốn phía, đại địa chấn động, vô số sinh mệnh lưu chuyển cấu thảnh câu nổi thông với thiên địa.
Mà sau lưng Lục Tương một vùng thế giới ráng mây cuồn cuộn, che trời lấp đất. mắt nhìn không thấy cuối.
Tiểu Hán ở xa xa quan sát, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, nàng cũng khó có thể tin, Dương Phàm có thể đạt tới độ cao như thế.
- Ha ha! Cành giới của ngươi mặc dù không thua kém ta. nhưng đổi với khống chế huyển ảo thì còn xa không kịp ta.
Lục Tương từ trong ráng mây biến mất, một chưởng theo trong hư không bổ tới. phát ra một bóng chướng vân quang lớn dài đến mấy chục trượng.
Hai tròng mắt Dương Phàm giống như vầng mặt trời bùng sáng, một quyển oanh kích tới. hồng quang tận trời, cùng cự chường vân quang kia giao kích cùng một chỗ.
“Rắc!”
Cự chướng vân quang lập tức bị vỡ tan.
“Không đúng! Dương Phàm lại thẳm nghĩkhông ổn.
Chi thấy ráng mây kia hóa thành ngàn vạn đao mây. gào rít mà xuống, bao phủ Dương Phàm cùng viễn cô Cự Thạch Tinh ở trong đó.
“Phù! Phù! Vèo! Vèo!”
ở dưới công kích của vô số đao mây đầy trời, hòa văn trên quang giáp màu nâu quanh thản Dương Phàm, lập tức bị phá vỡ vô số vết nứt.
Mặc dù hắn lấy thiên địa làm chỗ dựa, nhung công kích của đối phương phát động, cùng dẫn đường lực lượng của hư không vô tận, hai người đểu như nhau.
Vén vẹn chi một lẩn hô hấp, tầng phòng hộ của Dương Phàm bị đánh cho vỡ nát.
“Vèo!”
Thanh Điểu Phi Phong ở sau lưng Dương Phàm, bỗng nhiên chóp động, một luồng gió màu xanh cuồn cuộn thổi quét ra bổn phía, thản ảnh hắn dung nhập trong luồng gió biến mất không thấy.
-ổ?
Lục Tương hơi lộ ra dị sắc, không thể không thừa nhận, kiện thông linh pháp bảo của Dương Phàm kia thật rất cổ quái, chẳng lẽ đạt tới cấp trân phẩm?
Thấy vậy. trong tay hắn bồng nhiên xuất hiện một cây quạt lông màu trắng, rót vào lực lượng hư không vô tận.
“Vù Vù!”
Cây quạt lòng nho nhỏ kia ở trong tay hắn bành trướng gấp trăm gấp ngàn lần. bay vụt lên hư không, quạt mạnh xuống dưới, một luông đao gió sắc bén dài mấy chục trượng, giống như băng giống như mây, hung hăng cắt vào trong luồng gió màu xanh kia. rồi đột nhiên xoay tròn xuống dưới, xé nát hết thảy mọi vật ở xung quanh nó.
Ngay lập tức, thân ánh của Dương Phàm hiện thản ở một góc khác, áo choàng kia nang lên. nhoáng lên một cái đã ở ngoài vài dặm.
- Đây là áo choàng gì?
Lục Tương chấn động, chăm chú nhìn Thanh Điêu Phi Phong, lại nhìn mặt trên có thể thấy được hình dáng thản điêu Thanh Loan, còn lấp lóe kim vãn mờ nhạt.
Lúc này dưới tác dụng của áo choàng, Dương Phàm nhoáng lên một cái liền ở ngoài vài dặm, cũng là phong độn thuật.
Không hổ là sản phẩm từ trong Thiên Lan Điện, ngay cả Lục Tương cũng phải cảm thấy khó giài quyết.
- Ha ha! Pháp bảo thực không tệ.
Lục Tương cười ha hả:
- Bôn tọa cũng thật lâu không sử dụng Vân Vũ Y rồi.
Tiếng nói vừa dứt. vũ y mặc trên người hắn, đột nhiên ở sau lưng triển khai hai đôi cánh.
Đồng thời, l áng mây dẩy đặc ngưng tụ ở quanh thán hắn, hình thành một cái vòng phòng hộ cường lực.
Này đúng là một kiện pháp bào kiêm nhiệm phòng ngự và phi hành.
“Vèo!”
Vân quang nhoáng lên một cái. ráng mây trắng phía chân trời chóp động, lập tức áp tới gần Dương Phàm.
Dương Phàm thầm nghĩ không xong, thản hình nhoáng lên lại hiện ra tại sau lưng Lục Tương, tung một chướng chụp tới.
“̀m! ̀m!”
Hai chường mãnh liệt đánh tới. bắn tung ra tia sáng đò. Lục Tương không chút sứt mé. cười lạnh nói:
- Loại công kích trinh độ này, nếu muốn công phá phòng ngự của ta. còn kém quá xa.
ở trên độ cao đại tu sĩ Hóa Thần, Lục Tương Ngay cà không sử dụng thông linh pháp bảo. chi cần dùng phán thản lực cường đại kia, dẫn đường lực lượng thông Huyền của hư không, đủ để ngăn cản Thiên nhân một kích của Dương Phàm.
Huống chi giờ phút này hắn lại có thông linh pháp bào phòng ngự Thiên Vũ Y hộ thân.
- Đến phiên ta!
Phần thân lực của Lục Tương bỗng nhiên che phủ khu vực quanh mình, nhưng lại không phải nhẳm vào Dương Phàm.
“Không xong!”
Dương Phàm đột nhiên phát giác, cồ phần thần lực bàng bạc kia dẫn đường pháp tắc thông huyền giao hòa cùng hư không, lại có năng lực ngăn cách Phong Độn Thuật của mình.
Trừ phi có được linh hồn cành giới cao hơn so với đối phương, mới có thể phá vỡ hạn chế nơi này.
“̀m!”
Mà lúc này, Lục Tương nhìn nhưnhẹ nhàng tung một quyền đánh tới.
“Rắc!”
Tầng phòng ngự quanh mình Dương Phàm lập tức vỡ nát. hắn kêu lẻn một tiếng đau đớn, xương sườn bị đánh gãy mấy cái, Ngay cà tạng phủ trong cơ thê. đêu đã bị thương tôn.
Nếu không phải thể phách của hắn đạt tới cấp độ không phải con người, chi một kích này, đã có thể xương cổt vỡ nát không còn hình hài.
“Phù!”
Thản hình Dương Phàm bắn tung đi. giữa không trung phun ra một búng máu.
Trong cơ thể Sinh Mệnh Lục Chủng phần hoá ra vô số lục lưu rất nhanh phục hỗi thương thế của hắn.
Lục Tương cũng nhìn thấy được tình huống này, cả kinh kêu lên thành tiếng:
- ... Bất diệt thân thể?
Bất diệt thân thể trong truyền thuyết. có hai loại tình huống. Một là thân thể rắn chắc như kim cương bất hoại, không thể tổn thương. Thứ hai chính là sự khôi phục sức khòe khó tin.
Sự khôi phục sức khóe của Dương Phàm, lại đạt tới mức biến thái, xưng là thán thể bất diệt, cũng không khoa trương chút nào.
- Ngươi muốn giết chết ta, cùng không đơn giản như vậy.
Dương Phàm ở giữa không trang, lau vệt máu nơi khóe miệng, thương thế đã tốt lại bày tám phẩn.
Lục Tương nhìn thấy tình huống này. thần sắc càng thêm ngưng trọng.
Đổi mặt với thản thể bất diệt trong truyền thuyết, trừ phi dùng lực lượng với tính áp đảo, trực tiếp đánh nát thản thể của đổi thủ hoặc là thần hồn câu diệt.
Nhưng mà, tuy rẳng hắn có lực lượng tính áp đảo, đặc biệt là lực lượng linh hồn. nhưng dưới tinh huống Dương Phàm dung hợp thiên địa, nhiêu nhất chi có thể tạo thành một chút thương tổn rất nhỏ cho hắn. Nhưng đối với hắn có được thản thể bất diệt mà nói vẫn còn xa không đủ.
- Hừ! Một khi đã như vậy, Hãy để ta nhìn xem, cực hạn khôi phục của ngươi là bao nhiêu?
Phán thần của Lục Tương dẫn đường pháp tắc Thông Huyền, áp chế cả phiền hư không này. Dương Phàm không thể bò chạy.
Chi thấy Thiên Vũ Y trên người hắn phần hoá ra mấy chục tia sáng óng ánh như tơ. “Vù vù” mấy tiếng, cuốn lấy Dương Phàm đang phi thân chạy trốn.
Chợt, quạt lông trong tay hắn vung lên. mấy lông vũ giống như băng giống như mây, đâm vào trong cơ thể Dương Phàm.
“Phốcphốc!”
Máu văng khắp nơi. lực đạo khủng bổ, tạo thành đả kích thật lớn trên thân thể Dương Phàm.
Dương Phàm kêu lên một tiếng đau đớn, hồng quang trên người chấn động, đánh rơi mấy lông vũ xuống.
Ngay sau đó miệng vết thương kia rất nhanh phục hỗi như cũ. với tổc độ dùng mắt thường có thể thấy được, Ngay cả một cái vết sẹo cũng không lưu lại.
“̀m ầm!”
Hắn nâng bản tay lên, hung hăng đánh vào vân ti quấn quanh quanh thân mình.
“Rắc” một tiếng, thật vất và mới chặt đứt mấy cái, lại bị càng nhiều vân ti quấn quanh.
Mắt thấy đã sắp bị đối phương bắt giữ.
Dương Phàm vừa động ý niệm, trong tay xuất hiện một quả ngọc bội màu đỏ sậm, mặt trên có thể thấy được hình ảnh một con Hỏa Kỳ Lân rất sống động.
- Hòa LânNgọc Bội!
Lục Tương lập tức nhận ra bảo vật này.
“Vù!”
Chi thấy một luồng lửa đò thẫm từ trong Hòa Lân Ngọc Bội phun ra cuồn cuộn, làm cho hết thảy trong tẩm nhìn hóa thành biển lửa.
Vân ti trói quanh thản Dương Phàm cũng trong phút chốc hóa thành tro tàn.
Thản hình Lục Tương bật lui về phia sau. tránh thoát biển lửa kia, bới vì loại thông linh pháp bảo hóa hệ này chính là khắc tinh của Thiên Vũ Y.
- Ha ha! Để xem ngươi làm thế nào chạy thoát khòi lòng bản tay của Lục mỗ!
Thản hình Lục Tương nhoáng lên một cái. hiện ra tại bên hòng Dương Phàm, hắn cười ha hả nói có vẻ nắm chắc thắng lợi.
- ỏ? Vân tướng đại nhân có biện phập giết chết ta sao?
Dương Phàm trừo phúng cười.
Hắn mặc dù đánh không lại đối phương, nhưng tự nghĩ cũng không dễ bị giết chết.
Huống chi. Chi Bảo Long Khi Hoàng Long Quan trong tay hắn vẫn nhẫn nhịn chưa sử dụng.
- Một chiêu kế tiếp, bào đám thân thể ngươi dập nát, thần hổn mai một.
Lục Tương cười tự tin, phán thân áp chế hư không, quạt lông trong tay chậm rãi nâng
lên.
Bồng nhiên, quạt lông kia hóa thành trăm ngàn lòng vũ giống như băng giống nhưmây. hình thành một vầng sáng hình cẩu.
Dương Phàm nhìn chằm chằm vào ngàn vạn tia sáng hình thành quang đoàn kia, chi cám thấy không rét mà run, một lực nguy cơ trí mạng đánh úp lại.
Những lông vũ này lúc nãy chi vẻn vẹn một tia. có thể diệt sát cường già Thông Huyển. làm cho Dương Phàm bị thương.
Mà hiện tại là tồn tại khủng bố ngàn vạn tia hội tụ. chiêu thức kế tiềp sẽ kinh khủng đến mức nào.
Dương Phàm hít sâu một hơi. trong tay xuất hiện một mặt cồ kính.
Này cũng là cồ kính thông linh pháp bảo cấp trân phẩm thu được đẩu tiên trong Thiên Lan Điện, hắn chua bao giờ sử dụng qua.
“Đây là pháp bào cồ quái gì?” Lục Tương cũng thầm đánh giá cổ kính kia.
“Vù!”
Dương Phàm rót vào pháp lực. liên tục bấm tay niệm thần chú. chi thấy mặt cổ kính thần bí kia nguyẽn vốn ảm đạm, bất chợt nớ ĩộ ra hào quang màu trắng chói mắt.
“Vù!”
Một chùm tia sáng trắng lấp lóe không chừng, từ trong cổ kính thần bí phát ra, cực kỳ mau lẹ đánh trúng Lục Tương.
Linh hồn Lục Tương chấn động, tầng phòng ngự vân quang quanh thân, trong nháy mắt vỡ tan, hóa thành nguyên thủv lốm đốm.
- Đây là pháp bảo gì!
Lục Tương lộ sắc mặt hoảng sợ, thản hình bật lui về phía sau mấy trượng.
Ván tướngLục Tương sắc mặt chợt ngưng trọng, mặt biến sắc:
- Ngươi nói lời này là có ý gì?
- Các hạ đạt tới cấp Thòng Huyển. thậm chí là đại tu sĩ Hóa Thần nhìn xuống hàng ti tu sĩ, chăng lẽ Ngay cả một chút cảm giác cũng không có?
Dương Phàm cười trừo phúng.
Từ sau khi tấn chức Hoán Nha Kỳ, Dương Phàm bước đầu thông hiểu thiên cơ. đặc biệt là thiên cơ tương quan với chính mình.
Lục Tương tuy rẳng thực lực cường đại đến mức khiến Dương Phàm có cảm giác không thể chống lại. nhung chung quy đứng ở trong hệ thống lực lượng, đổi với những tồn tại vận Chuyên hư vô mờ mịt nhất trong thiên địa. vẫn có vẻ bẩt lực.
- Vân tướng đại nhân! Ngài dễ dàng đuổi đến Dương mỗ như thế, không trải qua một chút khúc chiết gì, ngài không cảm thấy có điêm quá thuận lợi hay sao?
Dương Phàm nói với sắc mặt trầm tĩnh, bình thán không sợ hãi.
Hắn biết rõ, ỡ đổi kháng lực lượng thần thòng, chính mình cùng đối phương có khoảng cách thật lớn.
Nhưng tám tình Dương Phàm vẫn vững vàng bình tĩnh, thần lực của Hoán Thiên Nha kéo dài tới hư không, đồng thời hắn ứng đối rất nhanh suy nghĩ kế sách.
- Rất thuận lợi?
Ván tướng nhướng mày. nếu là cường giả bình thường, hắn khẳng định sẽ không cho là như vậy.
Nhưng người trước mắt là một cái kỳ tích quật khới, kỳ tài có một không hai, trước sau đánh bại Lục Vân. Lục Chiến.
Càng quan trọng là đối phương còn mang theo Chí Bảo Long Khí, sổ mệnh thêm thân.
- Chẳng lẽ là Thiên Võng?
Vân tướng đột nhiên nghĩ đến một số truyền thuyết có liên quan tới Thiên Võng.
- Các hạ mặc dù không có thần thông, vận mệnh chịu người khác dẫn dắt xếp đặt. trờ thành một quản cờ bị người lợi dụng, thật đángbuồn cười.
Dương Phàm nhếch khóe miệng lộ ra vẻ cười nhạo.
Hắn có ý đồ về mặt tinh thần, trước làm suy vếu đối phương một phần.
- Thiên Võng... Vu Tôn...
Vân tướng Lục Tương thì thào tự nói, ỡ độ cao vị trí của hắn, giúp hắn biết rất nhiêu bí tân không muốn người biết, dưới để tinh của Dương Phàm, dường như hắn nắm bắt được điêu gì.
- Vu Tôn?
Dương Phàm nhíu mày, Hoán Thiên Nha đột nhiên sinh ra cảm ứng, thẩm cười lạnh nói:
- Rốt cục để ta biết tồn tại của ngươi, tướng rằng đứng ở ngoài hệ thống lực lượng, ta sẽ không làm gì được ngươi sao?
- Ha ha! Cho dù có người khác hiệp trợ thì như thế nào? Truy tìm Tần Hân công chúa và Chí Bào Long Khí, chính là bổn ý của Lục mỗ. Lục mỗ còn phải cảm tạ người âm thẳm tương trợ. giúp ta nhanh như vậy tìm được ngươi. Bôn tọa cho rẳng, đây không phải là bị người lợi dụng xếp đặt. mà là mỗi bên đều có lợi.
Trên mặt Lục Tương lại khôi phục vẻ bình thản, tựa cười như không cười nhìn Dương Phàm, dường như nhìn tháu dụng ý của hắn.
- Các hạ nếu đã nhặn định nhưvậy, Dương mỗ không còn lời nào để nói...
Dương Phàm làm như tiếc hận và cười nhạo:
- Thán như quán cờ ỡ trong thế cờ, vận mệnh đã ở trong tay người khác.
- Hừ! Dương đạo hữu cẩn gì phái nói những chuyện vô nghĩa này. để bổn tọa bắt giữ nguơi. đến lúc đó chân tướng tự nhiên sẽ rõ ràng.
Trong mắt Lục Tương rốt cục lộ ra vẻ không hài lòng, hừ lạnh một tiếng, ý niệm vừa động, mây gió trong thiên địa rúng động, một cổ uy áp mãnh liệt, ngưng tụ trên hư không.
Ngay lúc đó Dương Phàm sinh ra cảm ứng, một mối nguy cơ lớn lao buông xuống.
Trên đinh đẩu lúc ẩn lúc hiện một màn hư quang như chỗi non. Hoán Thiên Nha lập tức thông hiểu bầu trời cao mênh mông.
“̀m!”
Dương Phàm liền cảm nhận một uy lực khủng bố như ngàn vạn ngọn núi lớn đè xuống.
Đây là thần thòng công kích của phán thần dung nhập hư không mang lại, lúc nãy đám liệp sát giả chính là chết vào chiêu này.
Chịu đựng thần thông công kích như thế, linh hồn hắn run lên, thản hình ở giữa không trung lảo đảo, phun ra một búng máu.
Tâm thần lập tức bị thương.
Dương Phàm lau vệt máu nơi khóe miệng, nhưng vẫn khó có thể tin: đây là thực lực của đại tu sĩ Hóa Thần ư?
Vừa rồi một kích kia. vẻn vẹn chi là một cái ý niệm trong đẩu đối phương, nếu là Hóa Thần bình thường đã trực tiếp bị xóa diệt thần hồn rồi.
-ồ?
Lục Tương nhưng lại ngạc nhiên nhìn Dương Phàm.
Vừa rồi khi hắn phát động phần thần công kích, phát hiện chỗ đối phương là một mảnh hư không, lại cứng rắn phản hoá không ít lực lượng của một kích này.
Nguyên vốn Hoán Thiên Nha của Dương Phàm trước tiên từng bước làm ra phòng ngự. cùng dung hợp với thiên địa quanh mình.
Kể từ đó sẽ không phải là một mình hắn đổi mặt với công kích này. mà là nối thòng cùng phiến hư không kia cùng nhau gánh chịu.
“Phù!”
Dương Phàm hít vào một hơi dài. thán hình bỗng nhiên trở nên mờ mờ ào ảo. giống như trớ thành một bộ phận của hư không quanh mình.
Giờ khắc này, hắn dường như đứng ở trong bầu trời thiên địa, thản ảnh phóng lớn vô hạn, chống đỡ thiên địa.
- Có điểm giống Thiên Nhãn Hợp Nhất trong truyền thuyết, đó không phải là trình độ Hợp Thể Kỳ mới có thể chạm tới hay sao?
Lục Tương lâm vào động dung.
Thản là đại tu sĩ Hóa Thần, cảnh giới của hắn cũng cực kỳ cao nên có thể nhìn ra một ít manh mối.
- Nhanh như vậy liền bức ta tiến vào Thiên Nhãn Mô Thức.
Dương Phàm lộ vẻ mặt ngưng trọng, hắn biết giờ phút này mình đang đối mặt với trận chiến sinh tử.
Loại cảm giác nguy cơ cấp bách này. ở thật lâu trước kia hắn đã gặp qua.
ở thời điểm tiến vào Thiên Nhân Mô Thức, vô số sinh mệnh lưu chuyển dao động trong thiên địa cộng hướng, lực lượng cuồn cuộn không ngừng trên thông từ huyệt Bách Hội cho tới huyệt Dũng Tuyẻn phia dưới, khiến cho Dương Phàm nối thông với thiên địa.
Cùng lúc đó, trong phạm vi ngàn dặm, lực lượng mênh mông theo vô số con đường vọt tới. dung nhập vào phiến thiên địa này.
Đây cũng không phải là Bán Thiên Nhân trước kia xuất hiện ở Bắc Tần. mà là chân chính đầy đủ Thiên Nhân Mô Thức.
Hoán Thiên Nhạ trên thòng với vòm trời thiên thu. trên đinh đầu toả sáng hào quang rực rỡ vô hạn, trong phạm vi mấy trăm dặm hông quang như lốc xoáy tụ đến; phía dưới Hôn Căn, nối thông với thổ địa vững chắc tang thương, cộng minh cùng với mạch đập của đại địa. làm cho cả một phương thô địa. trờ thành hậu thuẫn kiên cố nhất của mình.
Đúng lúc này.
“̀m!”
Uy lực mênh mông ngưng tụ ỡ trời cao, từ hư không vô tận buông xuống, với một loại tư thế từ trên cao nhìn xuống, như núi Thái Sơn oanh kích xuống.
Công kích của phần thần lẩn này, so với lẩn vừa rồi không ngờ còn mạnh hơn gấp đôi.
Dương Phàm đột nhiên có cảm giác trong đầu đầy ắp mê muội, chi cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, rên lên một tiếng.
Là đại tu sĩ Hóa Thần, phần thần lực dung nhập hư không, dẫn đường lực lượng thiên địa cùng pháp tắc thông huyền oanh kích xuống, vị trí không gian chỗ Dương Phàm chấn động mành liệt.
“Bịch! Bịch!...”
Dương Phàm liên tục lui về phía sau mấy bước mới đứng vững thân hình, chi là kêu lên một tiếng đau đớn, cũng không hộc máu giống như lân trước.
“Không ngờ không có thương tổn đến hắn?” Lục Tương cảm thấy khó tin. trong mắt hiện lên một tia dị sắc, dùng ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá Dương Phàm.
Giờ khắc này, thân hình Dương Phàm nhìn như hư vô mờ mịt. dẫn động lực lượng mệnh mông vô cùng vô tận trong thiên địa, lại lấy hắn dung nhập nối thòng thiên địa làm hậu thuẫn.
Phần thần công kích toàn lực một kích của Lục Tương tuy 1‘ẳng ẩn chứa uy lực vỏ cùng vô tận, gần như có thể tiêu diệt Thông Huyền giả Hóa Thần trung kỳ.
Thế nhưng, giờ phút này Dương Phàm đại biểu không phái lực lượng của cá nhân hắn, mà còn có cả một vùng thiên địa tự minh nắm trong tay.
Lục Tương có cám giác toàn lực một kích của mình, dường như đánh trúng hư không, không ánh hường tới Dương Phàm chút nào.
“Rắc! ̀m!”
Đồng thời trên hư không chấn động, chi thấy đại địa dưới chán Dương Phàm, vỡ ra từng khoảng cách, dường như dẫn phát tới động đất.
Thì ra, đúng là Dương Phàm dẫn toàn bộ uy lực vào trong thiên địa,.
- Đẻ ta thử lại xem...
Lục Tương dường như có chút không cam lòng, bỗng nhiên nhắm mắt lại, phán thần lực cường đại dung nhập vào hư không thiên địa.
Đột nhiên, trong phạm vi ngàn dặm, trong thiên địa đều ở dưới một áp lực khủngbổ cuồn cuộn.
ở dưới uy lực của phản thần dung hợp hư không sinh ra kia, vô số sinh linh cảm thấy kinh hãi run rẩy. linh hồn sợ run.
“Ẳm!”
Trong thiên địa mênh mông một hư ánh từ trên trời giáng xuống, dẫn tới thiên địa linh khí rung chuyển, chuẩn xác đánh trúng Dương Phàm không sai trật.
Dương Phàm trước đó đã có chuẩn bị. hắn hít sâu một hơi. trên người dâng lên mấy hư ảnh hỏa quang cao tới mười trượng.
Đồng thời, trong cặp đồng tử trong mắt của hắn, cũng hiện lẻn hai vầng mặt trời đó rào rạt thiêu đốt.
“Phù! Vèo! Vèo!”
Hai cổ lực lượng vô hình va vào nhau trên đinh đẩu Duơng Phàm, tiếng linh hồn kêu lên thám thiết liên tục từng tràng, khiến cho người ta sờn tóc gáy.
- Cái gì?
Lục Tương cảm thấy một khí tức bắn tới mang theo hơi lửa nóng, gần như thông qua phản thán vọt vào linh hồn của chính mình.
Mà mặt linh hồn thiên địa kia vô số tiếng kêu la thảm thiết rung chuyển, cũng là lực lượng vô hình của hai người giao kích vào nhau, sinh ra dư ba, thổi quét vài trăm dặm, khiến cho vô sổ sinh linh nhỏ yếu trong nháy mắt từ vong.
Tiểu Hán đã sớm ròi khói ngoài trăm dặm, dưới dư ba giao kích mặt linh hồn kia, trước ngực nàng hiện lẻn một đoàn linh quang màu vàng, biến ảo thành vô số quang văn màu vàng, bảo hộ nàng ở trong đó.
“Rắc! ̀m!...”
Đồng thời, đại địa chấn động sinh ra vô sổ vết nứt, núi rừng sụp đổ. địa tầng gãy đứt.
Đây đều là kết quả do Dương Phàm lấy phiến thiên địa này để giảm bớt lực cho chính mình.
- Nhưthế nào có thể... không ngờ hắn còn có thể thực thi phản kích.
Lục Tương nhìn hai đồng tử của Dương Phàm hóa thành hai vầng mặt trời rào rạt thiêu đốt. thật cảm thấy khó tin.
Thì ra, một kích vừa rồi kia, Dương Phàm không hề là bị động phòng ngự.
Mà là lấy phiến thiên địa chính mình nắm trong tay làm hậu thuần, ở dưới Thiên Nhân Mô Thức thi triển Thái Hư Thần Mâu, cứng rắn chống lại phần thần công kích của Lục Tương.
Tuy rẳng bời vì chênh lệch của lực lượng linh hồn giữa hai người, Dương Phàm không có công kích vào linh hồn của Lục Tương, nhung lại thành công hóa giải nguy cơ lần này. cũng đã có khả năng thực hiện phản kích.
ở trước mặt đại tu sĩ Hóa Thần đinh cấp cao cao tại thượng của Thiên Vân Châu, hắn vẫn thực hiện phản kích.
- Ha ha! Thật thú vị. xem ra ta phái xem ngươi như là một đổi thủ rồi.
Lục Tương thần sắc vẫn ôn hòa bình tĩnh, khóe miệng khẽ nhếch lộ ra một tia ý cười.
Đổi thủ?
Dương Phàm thờ ơ không nói gì.
Trước đó, đối phương hoàn toàn xem hắn như là một con kiến, nắm quyển sanh sát trong tay. quan niệm chi cẩn hội tụ phần thần lực trong ý niệm, liền có thể tiêu diệt hắn.
Trên thực tế. điều này đối phó với tu sĩ Hóa Thần bình thường, thậm chí đại bộ phận cường giá Thông Huyền đều dư sức thực hiện.
ở trước mặt đại tu sĩ Hóa Thần, hết thảy cấp dưới này đều giống như con kiến.
Mà giờ phút này. hắn thu hỗi ánh mắt nhìn xuống con kiến, xem Dương Phàm như là một đổi thủ có thể chiến một trận.
Đối với việc đó Dương Phàm chi là hờ hững tiếp nhận, không mừng không lo. trong lòng bình tĩnh như không.
Hắn hiểu thật sâu sắc độ chênh lệch về thực lực, nên cùng không nghĩ 1‘ẳng đối phương quá ngông cuồng.
Nếu không phải có Tiên Hồng Quyết tự thản thôi diễn, hiện tại chi sợ sẽ giống như tu sĩ Hóa Thần bình thường khác, bị tiêu diệt trong ý niệm của hắn rồi.
- Xem ra chỉ có thể lấy nhiều đánh ít.
Dương Phàm thì thào lẩm bẩm.
“Vèo! ̀m!”
Một con quái cao tới bổn năm mươi trượng hai đầu bổn tay. hiện ra tại dưới chán Dương Phàm, bước ầm ầm trên mặt đất.
Cùng một lúc.
“Vèo!”
Thạch Thiên Hàn cùng Hàn Lưu Ly cũng đồng thời hiện ra tại trên vai viễn cổ Cự Thạch Tinh.
Hồn Căn của Dương Phàm trong nháy mắt dung nhập vào viễn cổ Cự Thạch Tinh, nối thông với đại địa, trờ thành một trong hậu thuần thiên địa.
- Ha ha! Bọn họ cũng chi trờ thành gánh nặng của ngươi mà thôi!
Lục Tương khẽ cười, tay áo bào vung lên, một vầng hào quang cuồn cuộn dài cả trăm trượng, che lấp thiên địa. ầm ẩm đánh xuống.
Dương Phàm hoảng hốt. viễn cổ Cự Thạch Tinh nâng lẻn bàn tay khổng lồ nhưbóng ma, huy động lực lượng mênh mòng trong thiên địa đánh tới.
“̀m! Ẳm!”
ở thòi điểm hai người hợp nhất, kết hợp với thiên địa, lực lượng bộc phát ra ngăn chặn một kích của Lục Tương.
“Bùng! Bùng! Bùng!...”
Viễn cổ Cự Thạch Tinh liên tục lui về phía sau, quầng sáng u lam quanh thản Hàn Lưu Ly lưu Chuyên ở bên ngoài thản nó. hình thánh một cái băng giáp màu lam.
Còn Thạch Thiên Hàn cả người ma khí co nít lại một cách quỷ dị. phát ra thanh âm hùng mạnh, lạnh nhưbăng:
- Ma Thần Phụ Thể!
Dương Phàm cũng biết rõ, chỉ có tiến vào trạng thái Ma Thần Phụ Thể. Thạch Thiên Hàn mới có khả năng tham chiến.
- Ma Thần Phụ Thể!
Truyền đến thanh âm hùng mạnh, lạnh như băng, khiến người ta sờn tóc gáy.
Chua từng gặp phải địch nhân như vậy, khiến cho Thạch Thiên Hàn vừa hiện thân đã phải thi triển bí thuật Ma Thần Phụ Thể.
- Cửu u Ma Công? Ma Thần Phụ Thể?
Lục Tương lạnh nhạt cười, nhưng lại một chút cùng không gắp, ngược lại là bộ dáng ung dung tươi cười.
Dương Phàm sau khi đến Đại Tần, từ lâu đã biết được nơi này cũng có một số người tu luyện Cửu u Ma Công.
“̀m!”
Thản thể Ma Thần của Thạch Thiên Hàn cao tới ba trượng, đứng sừng sững trên viễn cổ Cự Thạch Tinh, phát ra ma uy cuôn cuộn hướng thăng lên trời cao.
Toàn thản xung quanh hắn vòn quanh hắc viêm hừng hực. bên ngoài thân bao trùm giáp trụ quang ánh màu đen, bổn phía nhộn nhạo một đám ký hiệu hình con nòng nọc cổ xưa.
Cùng lúc đó, một bóng ánh Ma Thần viễn cổ cao tới ba mươi trượng, gia tăng thêm uy lực tinh thần cực lớn trên thán này.
Cho dù lực lượng linh hồn của Thạch Thiên Hàn có chênh lệch cùng cường giả cấp Thông Huyển, nhưng giờ phút này ở dưới gia tăng của bóng ảnh Ma Thần viễn cổ, đã vượt qua khoảng cách của cảnh giới Hóa Thần Kỳ trong đó.
Lục Tương khẽ nhíu mày, uy lực của Thạch Thiên Hàn này sau khi Ma Thần Phụ Thể, còn cường đại hơn rất nhiêu so với dự đoán của hắn, bất luận về cảnh giới, hay nói riêng về gia tăng uy lực tinh thần này. đểu cao vượt hơn cấp Thông Huyền bình thường, thậm chí tiếp cận đại tu sĩ Hóa Thản hắn.
Lúc này, hắn không chỉ có chút hơi hối hận, chính mình dường như có điểm xem thường đối phương, không nên cấp thòi gian cho Thạch Thiên Hàn hoàn thành Ma Thản Phụ Thể.
Sau khi Thạch Thiên Hàn Ma Thần Phụ Thể xong, lòng tin của Dương Phàm tăng nhiều, thảm suy tính trong khoảng thời gian ngắn hăn là đủ đê địch nôi cùng Lục Tương.
- Động thủ!
Dương Phàm vừa động ý niệm, thản thể Ma Thần kinh khiếp lòng người của Thạch Thiên Hàn, mang theo bóng ành Ma Thân thật lớn. cùng nâng bản tay lên. hung hăng đánh ra một quyền.
Sau khi trải qua Ma Thần Phụ Thể. chẳng những pháp lực lực lượng khí lực của Thạch Thiên Hàn tăng nhiêu, mà trong bản tay không lồ đó, ân chứa uy lực tinh thân gia tăng của Ma đầu thượng giới, lúc này đã tương đương với phần thần lực của Lục Tương.
Lục Tương có cảm giác uy lực của một chưởng kia, ẩn chứa một loại thần lực đè ép hư không, tuyệt đổi không thê xem thường.
Nhưng mà, hắn lại lạnh lùng cười:
- Lục mỗ đã nói qua, bọn họ cũng chi trờ thành gánh nặng của ngươi mà thôi!
“Vèo!”
Thân hình nhoáng lên một cái, Lục Tương trực tiếp từ hư không biến mất trước tẩm mắt của mọi người.
Ngay sau đó. một phần thần lực mành liệt từ không trung buông xuống, oanh kích về hướng viễn cô Cự Thạch Tinh và Hàn Lưu Ly.
“Không xong!” Dương Phàm thầm la không ổn. vội vàng vận chuyển Thái Hư Thần Mâu dẫn đường lực lượng thiên địa, bảo vệ Hàn Lưu Ly.
“̀m!”
Viễn cổ Cự Thạch Tinh hơi loạng choạng một cái, bình yên vô sự. hắn là một bộ phận của Dương Phàm dung hợp thiên địa. hoàn toàn có thể cùng nhau gánh chịu lực lượng. Hon nữa. hắn không có nguyên thần chân chính, phần thần công kích đối với hắn tác dụng không lớn lắm.
“Phù!”
Gương mặt xinh đẹp của Hàn Lưu Ly trắng bệch, khóe miệng trừo ra một vệt máu, mặc dù Dương Phàm kịp thời ra tay tương trợ, nàng vẫn bị thương dưới công kích của phản thân cường đại của đại tu sĩ Hóa Thần.
- Đẻ xem ngươi có thể giúp nàng chống đỡ bao lâu!
Trong mắt Lục Tương phụt ra thần quang kinh người, hư không trong thiên địa lại ngưng tụ lại phần thản lực cường đại, dung hợp pháp tắc thòng huyên cùng lực lượng hư không, chuẩn bị một kích giết chết Hàn Lưu Ly.
Bởi vì ỡ giờ phút này. Dương Phàm cùng viễn cổ Cự Thạch Tinh dung hợp thiên địa. không sợ phán thần lực của hắn.
Mà Thạch Thiên Hàn có Ma Thần Phụ Thể. gia tăng uy lực tinh thần cường đại của Ma đẩu thượng giới, cùng giống nhau có thể chống lại cùng hắn.
Duy chỉ có Hàn Lưu Ly. không thể dung nhập vào thiên địa dưới khống chế của Dương Phàm, cũng không thể có được lực lượng linh hổn đáng sợ như vậy.
“̀m!”
Uy lực phần thần cuồn cuộn khắp phía chân trời lại oanh kích xuống.
Mắt thấy Hàn Lưu Ly rơi vào cảnh thậm nguy chí nguy.
“Vèo!”
Rồi đột nhiên, thán hình Hàn Lưu Ly nhoáng lên một cái biển mất ở tại chỗ. tiến vào Tiên Hồng Không Gian, tránh thoát một kích đủ có thể giây sát cường giả ThôngHuyển kia.
- Ha ha! Phản ứng rất nhanh!
Lục Tương thấy vậy cũng không kinh ngạc, ý cười nơi khóe miệng càng đậm. hoi hơi đánh giá Dương Phàm, viễn cổ Cự Thạch Tinh, Thạch Thiên Hàn, dường như đang tìm chỗ sơ hờ cùa ba người.
Hiện nay, Dương Phàm cùng viễn cổ Cự Thạch Tinh cùng nhau dung nhập thiên địa. nếu muốn đơn thuần lấy phản thần lực thương tổn bọn họ. hiển nhiên không có khả năng, đây cũng là thành lũy phòng ngự khó công phá nhất.
- Một khi đã như vậy, thì bổn tọa cứ vui đùa với ngươi một phen!
Lục Tương tươi cười ấm áp. nhìn chằm chằm vào Thạch Thiên Hàn, vân quang quanh thân rung lên. “vèo” một tiếng, biến mất tại chỗ.
Tốc độ thật nhanh.
Đồng tử trong mắt Thạch Thiên Hàn co rụt lại, Ngay sau đó liền cảm giác sau lưng phát lạnh.
“Vù!”
Một luồng đao sáng dài cà trượng, từ phia sau cắt tới, bóng ảnh Ma Thần sau lung Thạch Thiên Hàn rít gào một tiếng, dưới khống chế của người phía trước tung một chưởng hung hăng chụp tới.
Hai người giao kích, truyền đến một tiếng nổ vang, Thạch Thiên Hàn cùng bóng ảnh Ma Thần hộ tống sau lung cùng nhau bay ra mấy chục trượng.
Đồng thời, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, sau lung xuất hiện một đường vết máu, giáp trụ hắc viêm quanh thân, không ngờ bị xé mờ ra một vết nứt.
Lục Tương kia chẳng những tốc độ mau đến khó tin. luồng đao sáng ẩn chứa lực lượng của phán thán Thòng Huyên, nhung lại phá vỡ tầng phòng ngự của bóng ảnh Ma Thán, trực tiềp đảmbị thươngbản thể Thạch Thiên Hàn.
“Phù! Vù! Vù!”
Hắc viêm vòn quanh thân Thạch Thiên Hàn. ký hiệu hình nòng nọc nhấp nháy lúc sáng lúc tối, lân lượt t hay đôi. hư ánh giáp trụ lại khép lại như cũ.
Dương Phàm thẳm cả kinh trong lòng, từ khi Thạch Thiên Hàn Ma Thần Phụ Thể tới nay, còn không có bị người nào trực tiêp đột phá tâng phòng ngự của hư ảnh giáp trụ.
Lực công kích của Vân tướngLục Tương này, cũng khôngkhói quá cường đại đi?
Mà từ đầu đến giờ, bộ dáng của đối phương đều thật ung dung thoải mái.
- Ma Thần Phụ Thể của ngươi, một thản thần lực cường đại. nhưng không thuộc về chinh mình, càng không thể khống chế như ý, nếu không thật đúng là có cơ hội chống lại cùng ta thêm chút nữa.
Lục Tương thản nhiên cười, thản hình lại lướt vèo trên hư không, liên tục công kích mấy lân muốn đánh cho Thạch Thiên Hàn bị thương.
Tuy 1‘ẳng tạm thời không có tạo thành nguy cơ trí mạng đối với Thạch Thiên Hàn Ma Thần Phụ Thể. nhưng áp chế trên tâm lý. cũng không để đối phương lạc quan.
về công kích, về tốc độ. lực lượng linh hồn, cành giới huyền ào. Lục Tương đều chiếm giữ ưu thế tuyệt đối.
Mặc dù Thạch Thiên Hàn có Ma Thần Phụ Thể. dưới sự trợ giúp của bóng ảnh Ma Thần, cũng chi có thể ở phập lực cùng lực lượng linh hồn tiếp cận đối phương mà thôi.
“Phù phù!”
Thân ảnh Lục Tương liên tục nhoáng động, đánh cho Thạch Thiên Hàn bị thương khắp chỗ. mà bản thân hắn giống như đám mây mơ hỗ không chừng, thung dung tiến thối trong hư không.
- Cùng tiến lên!
Dương Phàm sắc mặt nghiêm lại, cùng viễn cổ Cự Thạch Tinh hóa thành một bóng đen nhưngọn núi nhỏ, bay đến phía sau Vân tướng, bàn tay nhưbóng ma, hung hăng chụp tới.
Một kích đó nhìn như chậm rãi, nhưng lại ngưng tụ lực lượng của thiên địa gắt gao tập trung vào Lục Tương.
Lục Tương lộ ra một chút ngưng trọng, viễn cổ Cự Thạch Tinh kia cao tới bổn năm mươi trượng giống như ngọn núi nhỏ. ở dưới tình huông ngưng tụ lực của thiên địa, lực công kích đáng sợ biết bao.
Càng vi diệu là, Dương Phàm phán đoán chính xác lộ tuyến của hắn, rồi bất ngờ tập kích.
Đồng thời, Thạch Thiên Hàn ỡ bên kia, cũng phát động công kích mãnh liệt nhất, bóng ảnh Ma Thân theo đó rít gào rống giận mà đến.
Lục Tương lộ thần sắc thận trọng, cũng không kinh hoảng, chi thấy hắn đứng giữa không trang, lực lượng mãnh liệt của phần thần thông huyền, ngưng tụ ra hai tay, trong hư không quanh mình hắn cũng vọt tới một cổ lực lượng rót vào trong đó.
Khi hai mặt công kích áp bách mà đến. Lục Tương quát lớn một tiếng nổ vang như sấm
rền.
“Đùng! Dùng!”
Hắn cùng một lúc tung hai tay, chấn động vòm trời, hai tay đổng thời nghênh đón viễn cổ Cự Thạch Tinh và Thạch Thiên Hàn.
“̀m ̀m!...”
Viễn cổ Cự Thạch Tinh như một ngọn núi nhỏ bị đẩy lui, Thạch Thiên Hàn tức thì bị
đánh bay ra xa, ở giữa không trung phun ra một búng máu.
Chi bằng một thán pháp lực thòng huyển, cứng rắn chống lại hai cổ lực lượng không phải con người có thể đổi kháng.
Tả hữu cùng đánh, đổng thời đẩy lui viễn cồ Cự Thạch Tinh và Thạch Thiên Hàn.
Tiểu Hân ở xa xa đang xem cuộc chiến, kinh hãi nan sợ. trái tim như muốn nhảv vọt ra ngoài. Thực lực của đại tu sĩ Hóa Thần còn cường đại hơn nhiều, so với trong tường tượng của nàng.
- Quá nhiên không hổ là đại tu sĩ Hóa Thần, chẳng những phát huy uy lực phần thần, lại lấy phập tắc Thông Huyền dẫn đường lực lượng của hư không.
Từ sau lung hắn truyền đến một thanh âm tán thưởng.
- Cái gì?
Lục Tương chi thấy Dương Phàm trên viễn cô Cự Thạch Tinh nhoáng lên một cái, lưu lại một cái bóng mờ.
Ngay sau đó. sau lưng hắn một cái thân ánh cao ngất dường như được phóng đại gấp mười gâp trăm lần. lấy thiên địa làm hậu thuẫn, hung hăng tung một quyền đánh thăng tới.
Lục Tương chi cám thấy sau lưng phát lạnh, muốn tránh cũng không được. Cùng Dương Phàm giao chiến tới giờ. đây là lẩn đẩu tiên hắn biến sắc kinh sợ.
ở thời điểm viễn cổ Cự Thạch Tinh cùng Thạch Thiên Hàn bị đẩv lui, Vân tướng Lục Tương lực cũ vừa cạn kiệt, lực mới chưa sinh ra, Dương Phàm phát động Thiên nhân một kích, dùng phương thức quy thần khó lường hiện ra tại phía sau hắn đánh tới.
“̀m!”
Lực lượng một quyển kia là một kích kèm theo uy lực của thiên địa tự nhiên cùng sức bật cường đại, mạnh mẽ đánh vào sau lưng Lục Tương.
Lục Tương đã không còn cơ hội nẻ tránh, trong khoành khắc chóp nhoáng đó. hắn vận chuyên lực lượng phán thản cùng thông huyên, pháp lực bàng bạc tập trung ở sau lưng.
Đồng thời lúc một quyển kia tận lực đánh tới, hắn nâng hai tay lên, lưng hắn đột ngột ngã về phía sau. nhưng lại giống như theo trong khe hở thiên địa. chủ động nghênh đón một quyền kia.
Không hổ là Vân tướngLục Tương, ở cục diện bất lợi như thế. còn có thể nghĩ ra phương pháp lấy công t hay thủ.
“̀m! Ẳm!”
Lung Lục Tương cong lại. cứng rắn chống cự cùng Thiên nhân một kích của Dương Phàm đánh tới.
Khoảnh khắc đó. vân quang bùng nổ trong thiên địa bị nhiễm hồng, thòi gian dường như ngưng lại.
Chi thấy quyền của Dương Phàm đánh trên lưng cong vòng của Vân tướng Lục Tương, nhìn như là Dương Phàm tập kích thành công, mà lại giống như Lục Tương đưa lưng chủ động đón nhận đê hắn bị đánh.
“̀m!”
Vân tướng Lục Tương kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình lảo đảo một cái, khí huyết bốc lên, không nhịn được phun ào ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch, bay vụt ra ngoài mấy dặm, khó khăn lắm mới ổn định thân hình.
Khuôn mặt tuấn lãng của hắn, không ngừng biển đổi. nhìn về phía Dương Phàm với vẻ kinh hãi khó có thể tin.
Thiên nhân một kích vừa rồi kia bộc phát ra lực lượng quả thực đáng sợ. giết chết Thòng Huyển giả cũng không thành vấn để.
Nhưng khiển cho Lục Tương khiếp sợ nhất chính là, một kích như thần đến kia, biến bình thường thành thân kỳ, ân chứa cảnh giới cực cao. cộng thêm thòi cơ ra tay cực kỳ xảo diệu, gần như khiến hắn không còn mảy may lực phòngbị. muốn né tránh cũng không được.
Dương Phàm thì lại thẩm than trong lòng, ở vào cục diện bất lọi như thế. đối phương còn có thể lấy công t hay thủ, dùng cái giá phải trừ ít nhất tiẻp được Thiên nhân một kích của mình.
- Thật không nghĩ tới, ngươi lại có thể làm cho ta cảm nhận được cảm giác bị thương...
Lục Tương khẽ hít một hơi. nhắm mắt lại. dường như đang thưởng thức điểu gì.
Đối với Vân tướng Lục Tương mà nói. ỡ Thiên Vân Châu hắn cao cao tại thượng, trừ Lục Vân Hâu, hắn chính là người mạnh nhất.
ở trong năm tháng dài dằng dặc, người có thể đánh cho hắn bị thương, có thể đếm được trên đẩu ngón tay, nói không ngại phóng đại cho dù chi là vết thương nhẹ.
Lục Tương mở mắt. nhìn thẳng vào Dương Phàm, trong ánh mắt có vài tia phúc tạp: mấy trăm năm đến nay người đâu tiên đánh cho hắn bị thương, nhưng lại chi là một gã tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ.
Hắn mơ hỗ cảm thấy được, tiềm lực của người này đạt tới một mức độ khiến cho người ta sợ hãi, Ngay cả Vu Tôn trong truyển thuyết sau lưng Thiên Võng, cũng muốn đưa hắn vào chỗ chết.
- Vốn đang muốn chậm rãi vui đùa cùng ngươi, hiện tại xem ra. cần phái tổc chiến tốc thắng rồi!
Lục Tương hít sâu một hơi. khí tức trên người đột nhiên biến hóa. khuôn mặt ôn hòa bỗng chốc lạnh lùng hẳn.
Cùng một lúc Dương Phàm cảm ứng được một mối nguy cơ: xem ra trong chiến đấu vừa rồi, đối phương còn lưu tình, lân này đánh cho hắn bị thương, hiên nhiên dẫn phát lên sát khí của hắn, phải động thực sự rồi.
Khuôn mặt ôn hòa của Lục Tương bồng chốc sa sẩm xuống, trong lòng hắn lẩn đẩu sinh ra sát khí mãnh liệt.
Liền thấy hai bàn tay hắn hợp lại. “Bốp” một tiếng, bên cạnh chợt xuất hiện một nam nhân thán mặc vũ y, lờ mờ trong ráng mây.
Đúng là một Lục Tương thứ hai.
Dương Phàm sắc mặt chợt ngưng trọng, Thán Ngoại Hóa Thán.
Thân Ngoại Hóa Thân của Lục Tương cũng không phải thản thể huyết nhục nam nhân, mà là một loại như ráng mây trên trời kết thành, xem khí tức ít nhất tu vi đạt tới cấp Thông Huyển Hóa Thần trung kỳ.
- Phản thán giao cho ngươi!
Thanh âm Lục Tương trong tréo nhưng lạnh lùng, phán thán kia nhích động một cái, vọt tới trước mặt Thạch Thiên Hàn, phát động công kích mơ hô không chừng.
Bóng ảnh Ma Thần sau lung Thạch Thiên Hàn nổi giận gầm lên một tiếng, hung hăng chụp một chường đánh lui phán thản của Lục Tương hơn mười trượng.
Nhưng mà thân là phần thân của đại tu sĩ Hóa Thần, cánh giới của hắn cực cao. mặc dù không thê Ngay mặt chống lại Thạch Thiên Hàn. nhưng kiêm chế một chút cũng không khó.
Dương Phàm đứng giữa hư không, ở xa xa giằng co cùng Lục Tương.
Cùng thòi điểm hai đại bản tôn giằng co, phản thản của mỗi người, đã bay lên trời đánh nhau kịch liệt, thanh thế chấn động bầu trời.
- Hiện tại cho ngươi kiến thức một chút chán chính thông huyền lực của đại tu sĩ Hóa Thần.
Lục Tương nói với vẻ mặt lạnh lùng, hai tròng mắt nhìn thẳng vào Dương Phàm, không còn chút ý khinh thị nào.
Còn chưa dứt lời. một phán thần lực cường đại đển khiến cho Dương Phàm kinh hãi. dung nhập vào hư không quanh mình.
Trong phút chốc, gió mây thiên địa biến sắc. vô số ráng mây ở khu vực quanh mình hắn ngưng kết lại.
Trong hư không, lực lượng mênh mông kinh thiên, gia tăng thêm lên người Lục Tương.
Giờ khắc này. hắn có được cũng không phải lực lượng cá nhân, mà là pháp lực thông huyền, dẫn đường lực lượng vô tận trong hư không.
Dương Phàm lộ thần sắc ngưng trọng, điểu hắn kiêng kị nhắt là linh hồn lực của đại tu sĩ Hóa Thản không chi cường đại gấp mười lân so với chính mình.
Cổ lực lượng linh hồn này. dẫn xuất ra phản thần dung nhập hư không, hiểu được pháp
tắc.
Mà đại tu sĩ Hóa Thần còn có thể để cho ngàn vạn phản thần, dùng pháp tắc thông huyền độc đáo, dẫn đường lực lượng mênh mông trong hư không.
Không hể nghi ngờ, cảnh giới như thế, cùng Thiên Nhân Mô Thức của Dương Phàm, có hiệu quả như nhau.
Có điều bất đồng chính là, Dương Phàm lại lấy đạo của tự nhiên, ở dưới tác dụng huyền diệu của Hoán Thiên Nha cùng Hồn Căn, trên thòng với bẩu trời, dưới nổi với đại địa. lấy lực lượng thiên nhiên thiên địa vô cùng vô tận kia làm hậu thuẫn.
“Vù!”
Bóng mây nhoáng lên một cái, Lục Tương biển mất, trong thiên địa vô số ráng mây theo đó rung chuyển.
Quanh thân Dương Phàm liền ngưng tụ ra quang giáp màu nâu. mặt ngoài lưu chuyển hoa văn đó như lửa. đông thòi hắn hít sâu một hơi. trong phạm vi ngàn dặm, lực lượng thiên nhiên mênh mòng vô cùng vô tận hội tụ mà đến.
Mặc dù linh hồn lực kém xa không bằng đối phương, nhưng trong nháy mắt Dương Phàm dẫnđườnglực lượng thiên nhiên, cũng không thua kém Lục Tương.
Lục Tương thầm giật mình, với xu thế này tiếp tục, nếu để đối phương tắn chức đại tu sĩ Hóa Thần, chăng phải là vô địch Đại Tản sao?
Chi thấy trời đất rung chuyển, gió mây che lấp bầu trời, Dương Phàm cùng Lục Tương chia thiên địa làm hai.
Phía sau Dương Phàm, sám chóp vang rền. gió lốc nổi lên bốn phía, đại địa chấn động, vô số sinh mệnh lưu chuyển cấu thảnh câu nổi thông với thiên địa.
Mà sau lưng Lục Tương một vùng thế giới ráng mây cuồn cuộn, che trời lấp đất. mắt nhìn không thấy cuối.
Tiểu Hán ở xa xa quan sát, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, nàng cũng khó có thể tin, Dương Phàm có thể đạt tới độ cao như thế.
- Ha ha! Cành giới của ngươi mặc dù không thua kém ta. nhưng đổi với khống chế huyển ảo thì còn xa không kịp ta.
Lục Tương từ trong ráng mây biến mất, một chưởng theo trong hư không bổ tới. phát ra một bóng chướng vân quang lớn dài đến mấy chục trượng.
Hai tròng mắt Dương Phàm giống như vầng mặt trời bùng sáng, một quyển oanh kích tới. hồng quang tận trời, cùng cự chường vân quang kia giao kích cùng một chỗ.
“Rắc!”
Cự chướng vân quang lập tức bị vỡ tan.
“Không đúng! Dương Phàm lại thẳm nghĩkhông ổn.
Chi thấy ráng mây kia hóa thành ngàn vạn đao mây. gào rít mà xuống, bao phủ Dương Phàm cùng viễn cô Cự Thạch Tinh ở trong đó.
“Phù! Phù! Vèo! Vèo!”
ở dưới công kích của vô số đao mây đầy trời, hòa văn trên quang giáp màu nâu quanh thản Dương Phàm, lập tức bị phá vỡ vô số vết nứt.
Mặc dù hắn lấy thiên địa làm chỗ dựa, nhung công kích của đối phương phát động, cùng dẫn đường lực lượng của hư không vô tận, hai người đểu như nhau.
Vén vẹn chi một lẩn hô hấp, tầng phòng hộ của Dương Phàm bị đánh cho vỡ nát.
“Vèo!”
Thanh Điểu Phi Phong ở sau lưng Dương Phàm, bỗng nhiên chóp động, một luồng gió màu xanh cuồn cuộn thổi quét ra bổn phía, thản ảnh hắn dung nhập trong luồng gió biến mất không thấy.
-ổ?
Lục Tương hơi lộ ra dị sắc, không thể không thừa nhận, kiện thông linh pháp bảo của Dương Phàm kia thật rất cổ quái, chẳng lẽ đạt tới cấp trân phẩm?
Thấy vậy. trong tay hắn bồng nhiên xuất hiện một cây quạt lông màu trắng, rót vào lực lượng hư không vô tận.
“Vù Vù!”
Cây quạt lòng nho nhỏ kia ở trong tay hắn bành trướng gấp trăm gấp ngàn lần. bay vụt lên hư không, quạt mạnh xuống dưới, một luông đao gió sắc bén dài mấy chục trượng, giống như băng giống như mây, hung hăng cắt vào trong luồng gió màu xanh kia. rồi đột nhiên xoay tròn xuống dưới, xé nát hết thảy mọi vật ở xung quanh nó.
Ngay lập tức, thân ánh của Dương Phàm hiện thản ở một góc khác, áo choàng kia nang lên. nhoáng lên một cái đã ở ngoài vài dặm.
- Đây là áo choàng gì?
Lục Tương chấn động, chăm chú nhìn Thanh Điêu Phi Phong, lại nhìn mặt trên có thể thấy được hình dáng thản điêu Thanh Loan, còn lấp lóe kim vãn mờ nhạt.
Lúc này dưới tác dụng của áo choàng, Dương Phàm nhoáng lên một cái liền ở ngoài vài dặm, cũng là phong độn thuật.
Không hổ là sản phẩm từ trong Thiên Lan Điện, ngay cả Lục Tương cũng phải cảm thấy khó giài quyết.
- Ha ha! Pháp bảo thực không tệ.
Lục Tương cười ha hả:
- Bôn tọa cũng thật lâu không sử dụng Vân Vũ Y rồi.
Tiếng nói vừa dứt. vũ y mặc trên người hắn, đột nhiên ở sau lưng triển khai hai đôi cánh.
Đồng thời, l áng mây dẩy đặc ngưng tụ ở quanh thán hắn, hình thành một cái vòng phòng hộ cường lực.
Này đúng là một kiện pháp bào kiêm nhiệm phòng ngự và phi hành.
“Vèo!”
Vân quang nhoáng lên một cái. ráng mây trắng phía chân trời chóp động, lập tức áp tới gần Dương Phàm.
Dương Phàm thầm nghĩ không xong, thản hình nhoáng lên lại hiện ra tại sau lưng Lục Tương, tung một chướng chụp tới.
“̀m! ̀m!”
Hai chường mãnh liệt đánh tới. bắn tung ra tia sáng đò. Lục Tương không chút sứt mé. cười lạnh nói:
- Loại công kích trinh độ này, nếu muốn công phá phòng ngự của ta. còn kém quá xa.
ở trên độ cao đại tu sĩ Hóa Thần, Lục Tương Ngay cà không sử dụng thông linh pháp bảo. chi cần dùng phán thản lực cường đại kia, dẫn đường lực lượng thông Huyền của hư không, đủ để ngăn cản Thiên nhân một kích của Dương Phàm.
Huống chi giờ phút này hắn lại có thông linh pháp bào phòng ngự Thiên Vũ Y hộ thân.
- Đến phiên ta!
Phần thân lực của Lục Tương bỗng nhiên che phủ khu vực quanh mình, nhưng lại không phải nhẳm vào Dương Phàm.
“Không xong!”
Dương Phàm đột nhiên phát giác, cồ phần thần lực bàng bạc kia dẫn đường pháp tắc thông huyền giao hòa cùng hư không, lại có năng lực ngăn cách Phong Độn Thuật của mình.
Trừ phi có được linh hồn cành giới cao hơn so với đối phương, mới có thể phá vỡ hạn chế nơi này.
“̀m!”
Mà lúc này, Lục Tương nhìn nhưnhẹ nhàng tung một quyền đánh tới.
“Rắc!”
Tầng phòng ngự quanh mình Dương Phàm lập tức vỡ nát. hắn kêu lẻn một tiếng đau đớn, xương sườn bị đánh gãy mấy cái, Ngay cà tạng phủ trong cơ thê. đêu đã bị thương tôn.
Nếu không phải thể phách của hắn đạt tới cấp độ không phải con người, chi một kích này, đã có thể xương cổt vỡ nát không còn hình hài.
“Phù!”
Thản hình Dương Phàm bắn tung đi. giữa không trung phun ra một búng máu.
Trong cơ thể Sinh Mệnh Lục Chủng phần hoá ra vô số lục lưu rất nhanh phục hỗi thương thế của hắn.
Lục Tương cũng nhìn thấy được tình huống này, cả kinh kêu lên thành tiếng:
- ... Bất diệt thân thể?
Bất diệt thân thể trong truyền thuyết. có hai loại tình huống. Một là thân thể rắn chắc như kim cương bất hoại, không thể tổn thương. Thứ hai chính là sự khôi phục sức khòe khó tin.
Sự khôi phục sức khóe của Dương Phàm, lại đạt tới mức biến thái, xưng là thán thể bất diệt, cũng không khoa trương chút nào.
- Ngươi muốn giết chết ta, cùng không đơn giản như vậy.
Dương Phàm ở giữa không trang, lau vệt máu nơi khóe miệng, thương thế đã tốt lại bày tám phẩn.
Lục Tương nhìn thấy tình huống này. thần sắc càng thêm ngưng trọng.
Đổi mặt với thản thể bất diệt trong truyền thuyết, trừ phi dùng lực lượng với tính áp đảo, trực tiếp đánh nát thản thể của đổi thủ hoặc là thần hồn câu diệt.
Nhưng mà, tuy rẳng hắn có lực lượng tính áp đảo, đặc biệt là lực lượng linh hồn. nhưng dưới tinh huống Dương Phàm dung hợp thiên địa, nhiêu nhất chi có thể tạo thành một chút thương tổn rất nhỏ cho hắn. Nhưng đối với hắn có được thản thể bất diệt mà nói vẫn còn xa không đủ.
- Hừ! Một khi đã như vậy, Hãy để ta nhìn xem, cực hạn khôi phục của ngươi là bao nhiêu?
Phán thần của Lục Tương dẫn đường pháp tắc Thông Huyền, áp chế cả phiền hư không này. Dương Phàm không thể bò chạy.
Chi thấy Thiên Vũ Y trên người hắn phần hoá ra mấy chục tia sáng óng ánh như tơ. “Vù vù” mấy tiếng, cuốn lấy Dương Phàm đang phi thân chạy trốn.
Chợt, quạt lông trong tay hắn vung lên. mấy lông vũ giống như băng giống như mây, đâm vào trong cơ thể Dương Phàm.
“Phốcphốc!”
Máu văng khắp nơi. lực đạo khủng bổ, tạo thành đả kích thật lớn trên thân thể Dương Phàm.
Dương Phàm kêu lên một tiếng đau đớn, hồng quang trên người chấn động, đánh rơi mấy lông vũ xuống.
Ngay sau đó miệng vết thương kia rất nhanh phục hỗi như cũ. với tổc độ dùng mắt thường có thể thấy được, Ngay cả một cái vết sẹo cũng không lưu lại.
“̀m ầm!”
Hắn nâng bản tay lên, hung hăng đánh vào vân ti quấn quanh quanh thân mình.
“Rắc” một tiếng, thật vất và mới chặt đứt mấy cái, lại bị càng nhiều vân ti quấn quanh.
Mắt thấy đã sắp bị đối phương bắt giữ.
Dương Phàm vừa động ý niệm, trong tay xuất hiện một quả ngọc bội màu đỏ sậm, mặt trên có thể thấy được hình ảnh một con Hỏa Kỳ Lân rất sống động.
- Hòa LânNgọc Bội!
Lục Tương lập tức nhận ra bảo vật này.
“Vù!”
Chi thấy một luồng lửa đò thẫm từ trong Hòa Lân Ngọc Bội phun ra cuồn cuộn, làm cho hết thảy trong tẩm nhìn hóa thành biển lửa.
Vân ti trói quanh thản Dương Phàm cũng trong phút chốc hóa thành tro tàn.
Thản hình Lục Tương bật lui về phia sau. tránh thoát biển lửa kia, bới vì loại thông linh pháp bảo hóa hệ này chính là khắc tinh của Thiên Vũ Y.
- Ha ha! Để xem ngươi làm thế nào chạy thoát khòi lòng bản tay của Lục mỗ!
Thản hình Lục Tương nhoáng lên một cái. hiện ra tại bên hòng Dương Phàm, hắn cười ha hả nói có vẻ nắm chắc thắng lợi.
- ỏ? Vân tướng đại nhân có biện phập giết chết ta sao?
Dương Phàm trừo phúng cười.
Hắn mặc dù đánh không lại đối phương, nhưng tự nghĩ cũng không dễ bị giết chết.
Huống chi. Chi Bảo Long Khi Hoàng Long Quan trong tay hắn vẫn nhẫn nhịn chưa sử dụng.
- Một chiêu kế tiếp, bào đám thân thể ngươi dập nát, thần hổn mai một.
Lục Tương cười tự tin, phán thân áp chế hư không, quạt lông trong tay chậm rãi nâng
lên.
Bồng nhiên, quạt lông kia hóa thành trăm ngàn lòng vũ giống như băng giống nhưmây. hình thành một vầng sáng hình cẩu.
Dương Phàm nhìn chằm chằm vào ngàn vạn tia sáng hình thành quang đoàn kia, chi cám thấy không rét mà run, một lực nguy cơ trí mạng đánh úp lại.
Những lông vũ này lúc nãy chi vẻn vẹn một tia. có thể diệt sát cường già Thông Huyển. làm cho Dương Phàm bị thương.
Mà hiện tại là tồn tại khủng bố ngàn vạn tia hội tụ. chiêu thức kế tiềp sẽ kinh khủng đến mức nào.
Dương Phàm hít sâu một hơi. trong tay xuất hiện một mặt cồ kính.
Này cũng là cồ kính thông linh pháp bảo cấp trân phẩm thu được đẩu tiên trong Thiên Lan Điện, hắn chua bao giờ sử dụng qua.
“Đây là pháp bào cồ quái gì?” Lục Tương cũng thầm đánh giá cổ kính kia.
“Vù!”
Dương Phàm rót vào pháp lực. liên tục bấm tay niệm thần chú. chi thấy mặt cổ kính thần bí kia nguyẽn vốn ảm đạm, bất chợt nớ ĩộ ra hào quang màu trắng chói mắt.
“Vù!”
Một chùm tia sáng trắng lấp lóe không chừng, từ trong cổ kính thần bí phát ra, cực kỳ mau lẹ đánh trúng Lục Tương.
Linh hồn Lục Tương chấn động, tầng phòng ngự vân quang quanh thân, trong nháy mắt vỡ tan, hóa thành nguyên thủv lốm đốm.
- Đây là pháp bảo gì!
Lục Tương lộ sắc mặt hoảng sợ, thản hình bật lui về phía sau mấy trượng.
/1059
|