Huyền La Sơn Mạch, Vĩnh Hằng Đảo.
Thấy Hồ Phi nhận linh thạch, Thiết Phủ Phủ chủ thở một hơi dài nhẹ nhõm, khom người cáo lui.
Bay đến một nơi, hội hợp cùng vài tên tu luyện giả Nguyên Anh khác của Thiết Phủ.
- Phủ chủ, tình huống như thế nào?
Trong đó một trưởng lão Nguyên Anh hỏi.
- Đã thu linh thạch.
Thiết Phủ Phủ chủ đau lòng nói, số lượng linh thạch gấp mười cũng không phải là một con số nhỏ.
Tại tình huống bình thường, tu sĩ đến trú lại Vĩnh Hằng Đảo đều là thuê động phủ, mà có một động phủ vĩnh cửu như vậy, chỉ riêng giá trị bản thân đã không nhỏ, rất ít có tu sĩ lựa chọn.
Huống chi lúc trước tu sĩ Thiết Phủ kia bản thân đã bắt chẹt một khoản thu số linh thạch gấp đôi, như vậy tính ra chính là gấp 20 lần.
- Phủ chủ, ngài gặp được Dương Nguyên Tôn?
Một trưởng lão áo bào tro ánh mắt hơi sáng ngời.
- Không.
Khuôn mặt Thiết Phủ Phủ chủ hung hăng co giật một lát, trong lòng cũng có một cỗ tức giận.
- Không gặp mặt?
Mấy vị trưởng lão hơi sững người.
- Vạn nhất người đó không phải Dương Nguyên Tôn, vậy chẳng phải là mất cả vốn?
- Không có khả năng.
Thiết Phủ Phủ chủ không chút do dự nói:
- Nếu không phải chí cường giả tuyệt đối không dám có tư thái như vậy, ngay cả chúng ta đều khinh thường gặp mặt.
- Huống chi
Trong mắt Thiết Phủ Phủ chủ lóe tinh quang:
- Mỗi khi đến thời điểm này, Nội Hải chí cường giả đều tụ tập Vĩnh Hằng Đảo.
- Phủ chủ. Nội Hải chí cường giả vì sao tụ hội ở thời điểm này?
Một trưởng lão hồ nghi nói.
- Nội Hải chí cường giả cao cao tại thượng, hành vi của bọn họ làm sao chúng ta có thể đánh giá.
Thiết Phủ Phủ chủ lạnh lùng cười, hiển nhiên hắn cũng không biết nội tình chân chính.
- Tuy nhiên, bản phủ có thể khẳng định, mỗi lần tụ hội khẳng định có liên quang Đại hải nạn cùng Thiên Lan điện
Thần sắc Thiết Phủ Phủ chủ ngưng trọng, hơi mang một tia hướng tới.
Bí mật có liên quan đến Nội Hải chí cường giả tụ hội, bọn họ chỉ có thể đoán không thể thăm dò đến trình tự đó.
Hồ Phi mặt mày hớn hở, thu được đại lượng linh thạch lấy ra trước mặt Dương Phàm, cười hắc hắc:
- Lão đại ngươi thật tài, không động thủ cũng không ra mặt khiến cho những người đó chủ động dâng linh thạch.
- Việc này ngươi cũng có công lao.
Dương Phàm mỉm cười, đem số linh thạch có được chia cho Hồ Phi một nửa.
Hồ Phi vui mừng vô cùng, tuy rằng chỉ được phân một nửa linh thạch nhưng cũng là một con số không nhỏ.
Mấy ngày sau, hắn rốt cục không kìm nổi, đề nghị muốn đi phường thị Vĩnh Hằng Đảo.
Trong tay thật vất vả có ít tài sản, Hồ Phi làm sao kiềm chế được?
Dương Phàm cùng Vân Vũ Tịch nhìn nhau cười, đối với điều này cũng khá động tâm.
Thật vất vả đến Vĩnh Hằng Đảo một chuyến, ba người Dương Phàm rốt cục rời động phủ, đi phường thị tu tiên trên đảo.
Là trung tâm thương mại của nhân loại tu sĩ Thiên Cầm Nội Hải, trên Vĩnh Hằng Đảo gần như bao quát tài liệu các nơi Nội Hải.
Hồ Phi có được truyền thừa Lôi Linh Châu, cũng là một kiện cổ bảo công kích. Dương Phàm đề nghị hắn tìm một kiện Cổ Bảo phòng ngự.
Cổ bảo ở Tu Tiên giới cũng là bảo vật cực kỳ hiếm thấy, gần với Thông linh Pháp bảo.
Đi vào một phường thị quy mô lớn ở gần đó, đây là một tòa thành phạm vi mười dặm.
Toàn bộ tòa thành người đến người đi nườm nượp, bên trong có rất nhiều lầu các cửa hàng, trung tâm giao dịch thậm chí là hội đấu giá.
Trên bầu trời, độn quang qua lại xuyên tao đa phần là tu sĩ bậc cao, cường giả Nguyên Anh cùng thi thoảng xuất hiện.
Dương Phàm thầm nghĩ phường thị tu tiên quy mô này hắn có thể xếp vào mấy thứ hạng đầu.
Tiến vào một tòa cổ lâu phong cách cao nhã, từ lầu một đến lầu ba vật phẩm giao dịch tăng lên từng bước, càng quý báu.
Tầng ba cổ lâu chỉ có ít ỏi năm sáu người, không ngờ đều là bậc cao Nguyên Anh.
Một số tài liệu đạo cụ tại lầu ba thậm chí khiến Dương Phàm thấy trước mắt sáng ngời.
Bọn họ vừa mới đi vào dẫn tới mấy tên bậc cao Nguyên Anh trong lầu ba chú ý.
Một lần tới ba bậc cao Nguyên Anh khó tránh khỏi khiến người chú ý, huống chi ba người Dương Phàm bất kể khí chất hình tượng hay là tu vi cảnh giới đều không tầm thường.
Hồ Phi hừ một tiếng, ánh mắt đưa qua hung hăng trừng mắt mấy người một cái. Một cỗ áp bách cường đại khiến mấy tên bậc cao Nguyên Anh biến sắc mặt, cảm giác sâu sắc sự đáng sợ của người này.
- Đào mỗ là chủ nhân Lâm Phong Các này, không biết ba vị cần giao dịch, thứ gì?
Trong tầng ba lầu các, một lão già thất tuần tinh thần quắc thước, khí độ bất phàm chủ động đi tới tiếp đãi, đánh giá ba người, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc rồi hồi phục bình tĩnh.
- Có thể cho vị huynh đệ này của ta xem một kiện cổ bảo phòng ngự.
Dương Phàm thân sắc bình tĩnh, nói với lão già thất tuần họ Đào này.
- Cổ bảo phòng ngự?
Mấy vị bậc cao Nguyên Anh tầng ba lầu các đều động dung.
Đối với bậc cao Nguyên Anh mà nói bình thường đều có thể có được một hai kiện cổ bảo, nhưng nếu là cổ bảo phòng ngự lại thập phần hiếm thấy.
Trong mắt lão già họ Đào chợt lóe tinh quang:
- Cổ Bảo phòng ngự, bản các thật ra có một món. Nhưng là về giá cả, chỉ sợ
- Lão nhân, trước lấy ra xem.
Hồ Phi oang oang nói.
Lão già họ Đào tâm bình khí hòa, khẽ sờ vòng tay trữ vật liền xuất hiện một hộp sắt hình vuông.
Dương Phàm hơi lộ ra dị sắc, không nghĩ tới trong tay người này có được hàng cao cấp như vòng tay trữ vật này.
Tu Tiên giới đại bộ phận tu sĩ dùng túi trữ vật, vòng tay trữ vật cần tài liệu càng cao cấp. Nguyên Anh bình thường rất khó có được.
Tuy nhiên, trừ bỏ hình thể nhỏ càng tiện bỏ túi ra, vòng tay trữ vật so với túi trữ vật không có nhiều ưu thế, thậm chí về mặt không gian cất chứa còn có khi không bằng.
- Bảo bối gì, mau mở ra xem xem.
Hồ Phi nhìn chằm chằm hộp sắt vuông, có chút vội vàng xao động không kiên nhẫn.
Lão già họ Đào mắt lộ ý cười, mở hộp sắt ra, lộ ra một đôi Thanh đồng hộ tí (bảo vệ tay), bên trên có thể thấy được rất nhiều đường vân trận pháp phức tạp, tản mát ra một cỗ khí tức cổ xưa.
Đôi Thanh đồng hộ tí này đều có điêu khắc một con hùng sư trông rất sống động, khí thế hung mãnh.
Hắn cười nói:
- Vật này bao gồm công thủ, lai lịch không rõ, hẳn là một kiện cổ bảo. Nhưng là hiếm thấy có người có thể sử dụng Cổ Bảo chiến đấu gần người này, lúc trước có vài cường giả thử qua nhưng sử dụng nó lại hoàn toàn không thuận tay.
- Vật này giao dịch như thế nào?
Dương Phàm hỏi,
- Ít nhất 50 vạn linh thạch. Nếu không phải vật này khó tìm chủ nhân thích hợp, chỉ dựa vào tài liệu thần khí khó lường cũng không chỉ giá này.
Lão già họ Đào cười nói.
- 50 vạn? Dường như có chút nhiều.
Dương Phàm nhíu mày.
Còn không xác định muốn hay không, Dương Phàm bắt đầu mặc cả.
- Hắc hắc, trước để ta thử xem
Hồ Phi vừa mới trông thấy Thanh đồng hộ tí, trong cơ thể máu sôi trào, khẩn cấp đeo đôi Thanh Đồng hộ tí này l
Hắn dùng sức vung hai quyền, vẻn vẹn chỉ dùng sức mạnh nhưng toàn bộ tòa lầu bởi vậy mà chấn động, bốn phía rất nhiều Pháp bảo kêu lên một hồi.
Trên Thanh đồng hộ tí kia, đồng tử hai hùng sư màu đỏ càng tản mát ra lực lượng dã man nguyên thủy hùng hậu.
Thấy tình cảnh này, lão già họ Đào kia hoảng sợ, kinh hô:
- Mau dừng tay.
Hồ Phi ha ha cười, xoa xoa tay:
- Vật này không phải Hồ gia thì là ai.
Lão già họ Đào sắc mặt biến đổi không ngừng, theo phản ứng vừa rồi, đôi Thanh Đồng hộ tí này rõ ràng không đơn giản là một kiện cổ bảo.
Nếu bị người này mua đi dễ dàng như vậy, trong lòng hắn thật sự không cam lòng.
- Ha ha, 45 vạn linh thạch, đây chính là giá chuẩn mà Đào đạo hữu vừa nói.
Dương Phàm như cười như không nói.
Mới nhìn thấy vật này lần đầu tiên, Dương Phàm liền thấy nó không tầm thường, có thể không phải là một kiện cổ bảo bình thường.
Theo phản ứng hiện tại, có lẽ là một kiện truyền thừa linh bảo.
Bởi vì truyền thừa linh bảo chỉ có ở trong tay người đặc biệt mới có thể chân chính sử dụng, nếu không không thể luyện hóa hoặc là sử dụng không như ý muốn.
Đôi Thanh Đồng hộ tí này trước khi gặp được chủ nhân chân chính, năng lực không phát huy được một nửa, cùng tương đương với cổ bảo bình thường.
Mà giờ phút này ở trong tay Hồ Phi quả thật như cả gặp nước, còn không có luyện hóa đã có được uy lực vượt qua Cổ Bảo.
- Quyền giao dịch vật này ở trong tay Đào mỗ, vừa rồi ta cùng các hạ còn đang thương nghị giá cả, cũng không chính thức quyết định lập tức bán ra.
Trên mặt lão già họ Đào hiện lên mỉm cười, lập tức đổi ý ban đầu.
- Hừ, tiểu lão nhi ngươi lời nói không đáng tin. Nếu ngươi không đồng ý, vậy Thanh Đồng hộ tí này liền trực tiếp về Hồ gia ta.
Hồ Phi so với lão ta càng thêm không nói đạo lý.
Ngươi không giao dịch, ta liền trực tiếp cướp bằng sức mạnh.
- Các ngươiCác ngươi dám động thủ ở Vĩnh Hằng Đảo.
Thần sắc lão già họ Đào đại biến, kinh hô một tiếng.
Hắn vừa dứt lời, trong lầu các này vù vù phi vào hai gã bậc cao Nguyên Anh.
- Ha ha ha. Hồ gia vừa mới có vật này chính muốn thử xem uy lực, vừa lúc luận bàn với các ngươi một chút.
Thân hình Hồ Phi nhoáng lên một cái, không nói hai lời xông lên đánh liền. Hai đầu hùng sư trên Thanh Đông hộ tí kia tia máu đỏ bừng trong mắt tăng vọt, lúc thì hình thành một tầng phòng hộ màu xanh trên tay, lúc thì rít gào phóng thích ra lực lượng dã man nguyên thủy.
Ầm Ầm Ầm
Chẳng bao lâu, hai gã bậc cao Nguyên Anh bị Hồ Phi đánh bay, nằm trên mặt đất còn một hơi yếu ớt.
Trong tầng ba lầu các, các vị bậc cao Nguyên Anh trợn mắt há hốc mồm. Thực lực này cùng quá khủng bố rồi!
Dương Phàm mỉm cười trong mắt, Hồ Phi sau khi có được vật này, chiến đấu gần người thực lực tăng lên rất lớn, càng thêm khó được chính là hộ tí này có thể công có thể thủ.
Nếu có thể hoàn toàn luyện hóa vật này, lại thêm truyền thừa Lôi Linh Châu, lực lượng Cấm Kỵ Chi Huyết, Hồ Phi vị tất không thể tranh phong cùng Nội Hải chí cường giả bình thường một phen.
- Đây là 50 khối linh thạch thượng phẩm.
Dương Phàm lạnh nhạt cười, nhấc tay một cái đưa linh thạch tới trước mặt lão già họ Đào.
Vừa rồi mặc cả đến 45 vạn, Dương Phàm dựa theo giá ban đầu của đối phương, cho 50 khối linh thạch thượng phẩm.
Lão già họ Đào vừa mới chuẩn bị phản kháng liền thấy trên người Dương Phàm tản mát ra một cỗ uy áp khổng lồ không thể chống lại, toàn bộ trong lầu các phần đông bậc cao Nguyên Anh đột nhiên thấy hít thở không thông.
Đồng thời, một cỗ trọng lực kinh khủng ép xuống đỉnh đầu mỗi người.
- Ngươi
Lão già họ Đào mặt đỏ bừng, hai đầu gối gấp khúc gần như muốn nằm úp sấp xuống đất.
- Chúng ta đi.
Dương Phàm nhàn nhã tự nhiên chậm rãi đi ra lầu các. Thẳng đến giờ phút này, trọng lực cùng uy áp trên đầu chúng Nguyên Anh mới chậm rãi biến mất.
Tất cả mọi người toát mồ hôi lạnh toàn thân.
- Thực lực nàychỉ sợ là cấp bậc Nội Hải chí cường giả.
Lão già họ Đào đột nhiên nghĩ tới cái gì, bật thốt:
- Người là Dương Nguyên Tôn
Cùng ở Vĩnh Hằng Đảo, chuyện xảy ra bên phía Thiết phủ bọn họ cũng có nghe thấy.
Dương Phàm nghe vậy, thân hình hơi khựng lại rồi lập tức đi ra lầu các.
Lúc này, đánh nhau cùng tranh chấp trong lầu các hấp dẫn ánh mắt của không ít tu sĩ.
- Dương Nguyên Tôn? Hắn chính là tân chí cường giả Nội Hải sao?
Mấy vị bậc cao trong lầu các rung động không hiểu, nhìn theo Dương Phàm rời đi.
Mà lúc này, ở trong mắt bọn họ tu vi của Dương Phàm vẫn như trước đoán không ra.
Lúc đi ra ngoài lầu các, bên ngoài không ít cường giả đưa tới ánh mắt hiếu kỳ, trong đó càng không thiếu bậc cao Nguyên Anh.
Vút -
Đúng lúc này, một đạo độn quang màu tím từ một góc khác tòa thành bay tới, một cỗ uy áp cường đại buông xuống toàn trường, bốn phía một mảnh tĩnh mịch.
Tử quang bỗng nhiên dừng lại lộ ra một nam tử yêu dị tóc dài màu tím bay phất phơ.
Khí tức trên người này hơn xa Nguyên Anh bình thường, rõ ràng đạt tới cấp bậc hậu kỳ đại tu sĩ.
- Tử Anh Thánh Quân.
Trong đám người có người kinh hô.
Thấy Hồ Phi nhận linh thạch, Thiết Phủ Phủ chủ thở một hơi dài nhẹ nhõm, khom người cáo lui.
Bay đến một nơi, hội hợp cùng vài tên tu luyện giả Nguyên Anh khác của Thiết Phủ.
- Phủ chủ, tình huống như thế nào?
Trong đó một trưởng lão Nguyên Anh hỏi.
- Đã thu linh thạch.
Thiết Phủ Phủ chủ đau lòng nói, số lượng linh thạch gấp mười cũng không phải là một con số nhỏ.
Tại tình huống bình thường, tu sĩ đến trú lại Vĩnh Hằng Đảo đều là thuê động phủ, mà có một động phủ vĩnh cửu như vậy, chỉ riêng giá trị bản thân đã không nhỏ, rất ít có tu sĩ lựa chọn.
Huống chi lúc trước tu sĩ Thiết Phủ kia bản thân đã bắt chẹt một khoản thu số linh thạch gấp đôi, như vậy tính ra chính là gấp 20 lần.
- Phủ chủ, ngài gặp được Dương Nguyên Tôn?
Một trưởng lão áo bào tro ánh mắt hơi sáng ngời.
- Không.
Khuôn mặt Thiết Phủ Phủ chủ hung hăng co giật một lát, trong lòng cũng có một cỗ tức giận.
- Không gặp mặt?
Mấy vị trưởng lão hơi sững người.
- Vạn nhất người đó không phải Dương Nguyên Tôn, vậy chẳng phải là mất cả vốn?
- Không có khả năng.
Thiết Phủ Phủ chủ không chút do dự nói:
- Nếu không phải chí cường giả tuyệt đối không dám có tư thái như vậy, ngay cả chúng ta đều khinh thường gặp mặt.
- Huống chi
Trong mắt Thiết Phủ Phủ chủ lóe tinh quang:
- Mỗi khi đến thời điểm này, Nội Hải chí cường giả đều tụ tập Vĩnh Hằng Đảo.
- Phủ chủ. Nội Hải chí cường giả vì sao tụ hội ở thời điểm này?
Một trưởng lão hồ nghi nói.
- Nội Hải chí cường giả cao cao tại thượng, hành vi của bọn họ làm sao chúng ta có thể đánh giá.
Thiết Phủ Phủ chủ lạnh lùng cười, hiển nhiên hắn cũng không biết nội tình chân chính.
- Tuy nhiên, bản phủ có thể khẳng định, mỗi lần tụ hội khẳng định có liên quang Đại hải nạn cùng Thiên Lan điện
Thần sắc Thiết Phủ Phủ chủ ngưng trọng, hơi mang một tia hướng tới.
Bí mật có liên quan đến Nội Hải chí cường giả tụ hội, bọn họ chỉ có thể đoán không thể thăm dò đến trình tự đó.
Hồ Phi mặt mày hớn hở, thu được đại lượng linh thạch lấy ra trước mặt Dương Phàm, cười hắc hắc:
- Lão đại ngươi thật tài, không động thủ cũng không ra mặt khiến cho những người đó chủ động dâng linh thạch.
- Việc này ngươi cũng có công lao.
Dương Phàm mỉm cười, đem số linh thạch có được chia cho Hồ Phi một nửa.
Hồ Phi vui mừng vô cùng, tuy rằng chỉ được phân một nửa linh thạch nhưng cũng là một con số không nhỏ.
Mấy ngày sau, hắn rốt cục không kìm nổi, đề nghị muốn đi phường thị Vĩnh Hằng Đảo.
Trong tay thật vất vả có ít tài sản, Hồ Phi làm sao kiềm chế được?
Dương Phàm cùng Vân Vũ Tịch nhìn nhau cười, đối với điều này cũng khá động tâm.
Thật vất vả đến Vĩnh Hằng Đảo một chuyến, ba người Dương Phàm rốt cục rời động phủ, đi phường thị tu tiên trên đảo.
Là trung tâm thương mại của nhân loại tu sĩ Thiên Cầm Nội Hải, trên Vĩnh Hằng Đảo gần như bao quát tài liệu các nơi Nội Hải.
Hồ Phi có được truyền thừa Lôi Linh Châu, cũng là một kiện cổ bảo công kích. Dương Phàm đề nghị hắn tìm một kiện Cổ Bảo phòng ngự.
Cổ bảo ở Tu Tiên giới cũng là bảo vật cực kỳ hiếm thấy, gần với Thông linh Pháp bảo.
Đi vào một phường thị quy mô lớn ở gần đó, đây là một tòa thành phạm vi mười dặm.
Toàn bộ tòa thành người đến người đi nườm nượp, bên trong có rất nhiều lầu các cửa hàng, trung tâm giao dịch thậm chí là hội đấu giá.
Trên bầu trời, độn quang qua lại xuyên tao đa phần là tu sĩ bậc cao, cường giả Nguyên Anh cùng thi thoảng xuất hiện.
Dương Phàm thầm nghĩ phường thị tu tiên quy mô này hắn có thể xếp vào mấy thứ hạng đầu.
Tiến vào một tòa cổ lâu phong cách cao nhã, từ lầu một đến lầu ba vật phẩm giao dịch tăng lên từng bước, càng quý báu.
Tầng ba cổ lâu chỉ có ít ỏi năm sáu người, không ngờ đều là bậc cao Nguyên Anh.
Một số tài liệu đạo cụ tại lầu ba thậm chí khiến Dương Phàm thấy trước mắt sáng ngời.
Bọn họ vừa mới đi vào dẫn tới mấy tên bậc cao Nguyên Anh trong lầu ba chú ý.
Một lần tới ba bậc cao Nguyên Anh khó tránh khỏi khiến người chú ý, huống chi ba người Dương Phàm bất kể khí chất hình tượng hay là tu vi cảnh giới đều không tầm thường.
Hồ Phi hừ một tiếng, ánh mắt đưa qua hung hăng trừng mắt mấy người một cái. Một cỗ áp bách cường đại khiến mấy tên bậc cao Nguyên Anh biến sắc mặt, cảm giác sâu sắc sự đáng sợ của người này.
- Đào mỗ là chủ nhân Lâm Phong Các này, không biết ba vị cần giao dịch, thứ gì?
Trong tầng ba lầu các, một lão già thất tuần tinh thần quắc thước, khí độ bất phàm chủ động đi tới tiếp đãi, đánh giá ba người, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc rồi hồi phục bình tĩnh.
- Có thể cho vị huynh đệ này của ta xem một kiện cổ bảo phòng ngự.
Dương Phàm thân sắc bình tĩnh, nói với lão già thất tuần họ Đào này.
- Cổ bảo phòng ngự?
Mấy vị bậc cao Nguyên Anh tầng ba lầu các đều động dung.
Đối với bậc cao Nguyên Anh mà nói bình thường đều có thể có được một hai kiện cổ bảo, nhưng nếu là cổ bảo phòng ngự lại thập phần hiếm thấy.
Trong mắt lão già họ Đào chợt lóe tinh quang:
- Cổ Bảo phòng ngự, bản các thật ra có một món. Nhưng là về giá cả, chỉ sợ
- Lão nhân, trước lấy ra xem.
Hồ Phi oang oang nói.
Lão già họ Đào tâm bình khí hòa, khẽ sờ vòng tay trữ vật liền xuất hiện một hộp sắt hình vuông.
Dương Phàm hơi lộ ra dị sắc, không nghĩ tới trong tay người này có được hàng cao cấp như vòng tay trữ vật này.
Tu Tiên giới đại bộ phận tu sĩ dùng túi trữ vật, vòng tay trữ vật cần tài liệu càng cao cấp. Nguyên Anh bình thường rất khó có được.
Tuy nhiên, trừ bỏ hình thể nhỏ càng tiện bỏ túi ra, vòng tay trữ vật so với túi trữ vật không có nhiều ưu thế, thậm chí về mặt không gian cất chứa còn có khi không bằng.
- Bảo bối gì, mau mở ra xem xem.
Hồ Phi nhìn chằm chằm hộp sắt vuông, có chút vội vàng xao động không kiên nhẫn.
Lão già họ Đào mắt lộ ý cười, mở hộp sắt ra, lộ ra một đôi Thanh đồng hộ tí (bảo vệ tay), bên trên có thể thấy được rất nhiều đường vân trận pháp phức tạp, tản mát ra một cỗ khí tức cổ xưa.
Đôi Thanh đồng hộ tí này đều có điêu khắc một con hùng sư trông rất sống động, khí thế hung mãnh.
Hắn cười nói:
- Vật này bao gồm công thủ, lai lịch không rõ, hẳn là một kiện cổ bảo. Nhưng là hiếm thấy có người có thể sử dụng Cổ Bảo chiến đấu gần người này, lúc trước có vài cường giả thử qua nhưng sử dụng nó lại hoàn toàn không thuận tay.
- Vật này giao dịch như thế nào?
Dương Phàm hỏi,
- Ít nhất 50 vạn linh thạch. Nếu không phải vật này khó tìm chủ nhân thích hợp, chỉ dựa vào tài liệu thần khí khó lường cũng không chỉ giá này.
Lão già họ Đào cười nói.
- 50 vạn? Dường như có chút nhiều.
Dương Phàm nhíu mày.
Còn không xác định muốn hay không, Dương Phàm bắt đầu mặc cả.
- Hắc hắc, trước để ta thử xem
Hồ Phi vừa mới trông thấy Thanh đồng hộ tí, trong cơ thể máu sôi trào, khẩn cấp đeo đôi Thanh Đồng hộ tí này l
Hắn dùng sức vung hai quyền, vẻn vẹn chỉ dùng sức mạnh nhưng toàn bộ tòa lầu bởi vậy mà chấn động, bốn phía rất nhiều Pháp bảo kêu lên một hồi.
Trên Thanh đồng hộ tí kia, đồng tử hai hùng sư màu đỏ càng tản mát ra lực lượng dã man nguyên thủy hùng hậu.
Thấy tình cảnh này, lão già họ Đào kia hoảng sợ, kinh hô:
- Mau dừng tay.
Hồ Phi ha ha cười, xoa xoa tay:
- Vật này không phải Hồ gia thì là ai.
Lão già họ Đào sắc mặt biến đổi không ngừng, theo phản ứng vừa rồi, đôi Thanh Đồng hộ tí này rõ ràng không đơn giản là một kiện cổ bảo.
Nếu bị người này mua đi dễ dàng như vậy, trong lòng hắn thật sự không cam lòng.
- Ha ha, 45 vạn linh thạch, đây chính là giá chuẩn mà Đào đạo hữu vừa nói.
Dương Phàm như cười như không nói.
Mới nhìn thấy vật này lần đầu tiên, Dương Phàm liền thấy nó không tầm thường, có thể không phải là một kiện cổ bảo bình thường.
Theo phản ứng hiện tại, có lẽ là một kiện truyền thừa linh bảo.
Bởi vì truyền thừa linh bảo chỉ có ở trong tay người đặc biệt mới có thể chân chính sử dụng, nếu không không thể luyện hóa hoặc là sử dụng không như ý muốn.
Đôi Thanh Đồng hộ tí này trước khi gặp được chủ nhân chân chính, năng lực không phát huy được một nửa, cùng tương đương với cổ bảo bình thường.
Mà giờ phút này ở trong tay Hồ Phi quả thật như cả gặp nước, còn không có luyện hóa đã có được uy lực vượt qua Cổ Bảo.
- Quyền giao dịch vật này ở trong tay Đào mỗ, vừa rồi ta cùng các hạ còn đang thương nghị giá cả, cũng không chính thức quyết định lập tức bán ra.
Trên mặt lão già họ Đào hiện lên mỉm cười, lập tức đổi ý ban đầu.
- Hừ, tiểu lão nhi ngươi lời nói không đáng tin. Nếu ngươi không đồng ý, vậy Thanh Đồng hộ tí này liền trực tiếp về Hồ gia ta.
Hồ Phi so với lão ta càng thêm không nói đạo lý.
Ngươi không giao dịch, ta liền trực tiếp cướp bằng sức mạnh.
- Các ngươiCác ngươi dám động thủ ở Vĩnh Hằng Đảo.
Thần sắc lão già họ Đào đại biến, kinh hô một tiếng.
Hắn vừa dứt lời, trong lầu các này vù vù phi vào hai gã bậc cao Nguyên Anh.
- Ha ha ha. Hồ gia vừa mới có vật này chính muốn thử xem uy lực, vừa lúc luận bàn với các ngươi một chút.
Thân hình Hồ Phi nhoáng lên một cái, không nói hai lời xông lên đánh liền. Hai đầu hùng sư trên Thanh Đông hộ tí kia tia máu đỏ bừng trong mắt tăng vọt, lúc thì hình thành một tầng phòng hộ màu xanh trên tay, lúc thì rít gào phóng thích ra lực lượng dã man nguyên thủy.
Ầm Ầm Ầm
Chẳng bao lâu, hai gã bậc cao Nguyên Anh bị Hồ Phi đánh bay, nằm trên mặt đất còn một hơi yếu ớt.
Trong tầng ba lầu các, các vị bậc cao Nguyên Anh trợn mắt há hốc mồm. Thực lực này cùng quá khủng bố rồi!
Dương Phàm mỉm cười trong mắt, Hồ Phi sau khi có được vật này, chiến đấu gần người thực lực tăng lên rất lớn, càng thêm khó được chính là hộ tí này có thể công có thể thủ.
Nếu có thể hoàn toàn luyện hóa vật này, lại thêm truyền thừa Lôi Linh Châu, lực lượng Cấm Kỵ Chi Huyết, Hồ Phi vị tất không thể tranh phong cùng Nội Hải chí cường giả bình thường một phen.
- Đây là 50 khối linh thạch thượng phẩm.
Dương Phàm lạnh nhạt cười, nhấc tay một cái đưa linh thạch tới trước mặt lão già họ Đào.
Vừa rồi mặc cả đến 45 vạn, Dương Phàm dựa theo giá ban đầu của đối phương, cho 50 khối linh thạch thượng phẩm.
Lão già họ Đào vừa mới chuẩn bị phản kháng liền thấy trên người Dương Phàm tản mát ra một cỗ uy áp khổng lồ không thể chống lại, toàn bộ trong lầu các phần đông bậc cao Nguyên Anh đột nhiên thấy hít thở không thông.
Đồng thời, một cỗ trọng lực kinh khủng ép xuống đỉnh đầu mỗi người.
- Ngươi
Lão già họ Đào mặt đỏ bừng, hai đầu gối gấp khúc gần như muốn nằm úp sấp xuống đất.
- Chúng ta đi.
Dương Phàm nhàn nhã tự nhiên chậm rãi đi ra lầu các. Thẳng đến giờ phút này, trọng lực cùng uy áp trên đầu chúng Nguyên Anh mới chậm rãi biến mất.
Tất cả mọi người toát mồ hôi lạnh toàn thân.
- Thực lực nàychỉ sợ là cấp bậc Nội Hải chí cường giả.
Lão già họ Đào đột nhiên nghĩ tới cái gì, bật thốt:
- Người là Dương Nguyên Tôn
Cùng ở Vĩnh Hằng Đảo, chuyện xảy ra bên phía Thiết phủ bọn họ cũng có nghe thấy.
Dương Phàm nghe vậy, thân hình hơi khựng lại rồi lập tức đi ra lầu các.
Lúc này, đánh nhau cùng tranh chấp trong lầu các hấp dẫn ánh mắt của không ít tu sĩ.
- Dương Nguyên Tôn? Hắn chính là tân chí cường giả Nội Hải sao?
Mấy vị bậc cao trong lầu các rung động không hiểu, nhìn theo Dương Phàm rời đi.
Mà lúc này, ở trong mắt bọn họ tu vi của Dương Phàm vẫn như trước đoán không ra.
Lúc đi ra ngoài lầu các, bên ngoài không ít cường giả đưa tới ánh mắt hiếu kỳ, trong đó càng không thiếu bậc cao Nguyên Anh.
Vút -
Đúng lúc này, một đạo độn quang màu tím từ một góc khác tòa thành bay tới, một cỗ uy áp cường đại buông xuống toàn trường, bốn phía một mảnh tĩnh mịch.
Tử quang bỗng nhiên dừng lại lộ ra một nam tử yêu dị tóc dài màu tím bay phất phơ.
Khí tức trên người này hơn xa Nguyên Anh bình thường, rõ ràng đạt tới cấp bậc hậu kỳ đại tu sĩ.
- Tử Anh Thánh Quân.
Trong đám người có người kinh hô.
/1059
|