-Tuy nhiên, sau khi đạt tới Chứng Quả kỳ, là giai đoạn chung kết, một sinh mệnh từ thành thục tới đỉnh cũng tất nhiên sẽ đi hướng héo rũ cùng tử vong.
Thanh âm bình thản vô cùng của Thiên Thu Vô Ngân lại khiến gợi nên sóng gió ngập trời trong lòng Dương Phàm.
Cảnh giới sau Chứng Quả kỳ, hắn cũng đều không phải không hoàn toàn nghĩ tới.
Bất kể sinh mệnh cường đại cỡ nào đều sẽ đi hướng chung kết.
Thiên Thu Vô Ngân không hổ là tông sư danh chấn một thời đại của Nội Hải, thành tựu huy hoàng của hắn trước sau mấy vạn năm chỉ sợ không người nào vượt qua. Mà Dương Phàm mặc dù cũng là Nguyên Tôn Nội Hải, nhưng hắn chung quy không thuộc về nơi này.
Bằng vào ý nghĩa thâm ảo Dương Phàm nói ra, Thiên Thu Vô Ngân có thể nghĩ đến khó khăn phải đối mặt sau Chứng Quả kỳ, có thể thấy được tài năng tuyệt thế của hắn.
- Nếu đạt tới Chứng Quả kỳ, vậy ta có thể Trường sinh bất tử, không khác tiên nhân, thậm chí càng mạnh. Đến lúc đó, sinh mệnh của ta có lẽ nắm trong lòng bàn tay.
Dương Phàm đưa ra giả thiết cùng ý tưởng của mình.
- Ở trong lĩnh ngộ nghiên cứu của ta, Trường sinh bất tử cùng 'Vĩnh hằng cũng không phải hai khái niệm giống nhau.
Trong đôi mắt bình tĩnh của Thiên Thu Vô Ngân hiện lên một tia sáng rọi, dùng giọng điệu độc đáo biểu đạt giải thích của mình:
- Ở trong quá trình tu luyện của chúng ta, thọ nguyên có liên hệ trực tiếp với tu vi cảnh giới. Thọ nguyên đại nạn của Kim Đan kỳ là 600 năm. Nguyên Anh kỳ là 1500 năm. Hóa Thần kỳ là 2000 đến 3000 năm. Cảnh giới càng cao, thọ nguyên càng nhiều. Các loại sinh mệnh khác nhau đều cùng một đạo lý.
- Nếu đã như thế, Hóa Thần kỳ, Độ Kiếp kỳ, Đại Thừa kỳ sau đó thọ nguyên cũng tăng lên theo cảnh giới. Mà tiên nhân hẳn là cũng chịu hạn chế này, bọn họ cũng không thể vĩnh hằng bất diệt, chỉ là so với phàm nhân, sinh mệnh bọn họ thật dài lâu, có thể xưng là Trường sinh bất tử .
- Giải thích của Thiên Thu đại sư rất có ý mới, cũng phi thường có đạo lý.
Dương Phàm sâu sắc biểu lộ đồng ý, vô hình trung đối với khái niệm Trường sinh bất tử có lý giải mới.
- Dương đạo hữu, trong lý giải của ngươi, vạn vật thế gian này, ai thọ nguyên dài nhất?
Trong mắt Thiên Thu Vô Ngân lần đầu tiên lộ ra một tia ý cười.
Dương Phàm trầm tư một lát, đáp:
- Hẳn là thiên địa này.
- Đúng, chính là thiên địa.
Thiên Thu Vô Ngân khen ngợi:
- Cực hạn của Trường sinh bất tử hẳn là thọ cùng thiên địa. Ta nghĩ cho dù là tiên nhân cũng rất khó làm được điều này.
- Như vậy vĩnh hằng đâu?
Dương Phàm đột nhiên sinh ra tò mò.
- Vạn vật thiên địasinh lão bệnh tử gần như là quy luật tự nhiên. Nếu vạn vật đều như thế, như vậy thiên địa này có ngoại lệ hay không?
Thiên Thu Vô Ngân hít sâu một hơi:
- Ta có một loại phỏng đoán, thiên địa có lẽ cũng không thể ra ngoài quy luật này, cũng sẽ từ sinh đến diệt.
Dương Phàm nghe vậy không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.
Thiên Thu Vô Ngân này có lối suy nghĩ cùng góc độ hơn người một bậ, hắn có thể đem thiên địa vũ trụ coi như một sinh mệnh vật thể để nghiên cứu. Thiên địa vũ trụ đồng dạng cũng trải qua quá trình từ sinh đến tử.
- Đương nhiên đây chỉ là phỏng đoán của ta. Cho dù có khả năng này, cũng là thật lâu thật lâu sau. Có khi đến lúc đó, chúng ta sớm hóa thành cát bụi.
Thiên Thu Vô Ngân mỉm cười nói.
- Như vậy vĩnh hằng theo như lời của Thiên Thu đại sư
Dương Phàm dường như cũng hiểu ra.
- Ở trong lĩnh ngộ nghiên cứu của ta, thiên địa sở dĩ thọ nguyên lâu dài nhất là bởi vì cảnh giới của nó cao hơn chúng ta. Nếu cảnh giới của chúng ta có thể tu luyện đến mức sánh vai với nó, cho dù nó bị hủy diệt, chúng ta vẫn có thể mãi mãi bất diệt. Ngược lại, nếu cảnh giới không thể siêu việt nó, như vậy một khi nó đi hướng diệt vong, hết thảy vạn vật đều không thể may mắn thoát khỏi.
Dự đoán lớn mật cùng lý niệm của Thiên Thu Vô Ngân lại một lần nữa khiêu chiến tư duy của Dương Phàm.
- Đây mới là vĩnh hằng , muôn đời bất diệt.
Tia sáng rọi trong mắt Thiên Thu Vô Ngân lại dần dần trở về ảm đạm.
Đây chỉ là lời nói của một mình hắn, Dương Phàm lại có lợi ích không nhỏ, ánh mắt cùng độ cao vô hình trung lại được mở rộng.
- Thiên Thu đại sư, nghe lời ngươi vừa rồi dường như có thể nắm giữ đến diễn biến tương lai của Tiên Hồng quyết ta. Như vậy ngài đối với cảnh giới sau Chứng Quả kỳ có ý kiến gì không?
Trong mắt Dương Phàm lộ ra chờ mong, thỉnh giáo Thiên Thu Vô Ngân.
Từ Uẩn Chủng kỳ đến Chứng Quả kỳ, từng cảnh giới trong đó Dương Phàm tối thiểu có ý nghĩ cùng hình dáng đại khái.
Nhưng sau khi đến Chứng Quả kỳ, đã thành tựu chính quả, hắn sẽ như thế nào tiếp tục đi tới. Đây cũng là một cửa ải khó khăn.
- Cảnh giới là ngươi thôi diễn ra, về lý giải chiều sâu ta khẳng định không bằng ngươi.
Thiên Thu Vô Ngân dừng một chút, tiếp tục nói:
- Nhưng là ta như trước có thể thấy được, bắt đầu từ Uẩn Chủng kỳ, tương lai của ngươi đại biểu vô hạn khả năng.
Vô hạn khả năng.
Dương Phàm đột nhiên nghĩ đến, Nguyệt tế sư của Tinh Thần Tháp cũng từng nói lời tương tự như vậy với mình.
- Bởi vì khi bất kỳ sinh mệnh nào sinh ra liền đại biểu nó có vô hạn tiềm lực cũng khả năng. Mà Uẩn Chủng kỳ Tiên Hồng quyết của Dương đạo hữu chính lả bởi vậy mà bắt đầu.
Thiên Thu Vô Ngân nói tới đây, trong mắt lần đầu hơi có hâm mộ rồi ngay lập tức bị một tia kiên định thay thế.
- Chứng Quả kỳ tương đương với một sinh mệnh đạt tới thành thục cường thịnh, dựa theo quy luật tự nhiên tất nhiên sẽ đi hướng héo rũ diệt vongvề phần cảnh giới sau đó, ta cũng xem không ra, bởi vì sau khi sinh mệnh chấm dứt, hết thảy đều sẽ kết thúc.
Thiên Thu Vô Ngân than thở.
Sinh mệnh chung kết, hết thảy chấm dứt?
Dương Phàm chấn động trong lòng, trong đầu dường như hiện ra sau khi sinh mệnh đi tới cuối, sẽ nghênh đón một mảnh hắc ám tuyệt đối, sau đó hết thảy đều không còn tồn tại.
- Tuy nhiên, ta vẫn như trước có một tia phỏng đoán, cái gọi là vật cực tất phấn, hưng suy luân phiên. Cuối tử vong, có lẽ chính là tân sinh . Nếu có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, đạo hữu có thể chân chính hiểu thấu ý nghĩa thâm ảo của sinh tử luân hồi. Đương nhiên đây chỉ vẻn vẹn là phỏng đoán của ta, hy vọng có thể mang đến trợ giúp cho Dương đạo hữu mà không quấy nhiễu con đường thôi diễn của ngươi.
Thiên Thu Vô Ngân khôi phục bộ dạng gợn sóng không sợ.
- Tân sinh?
TrongDương Phàm chợt lóe linh quang, dường như cũng ngộ tới cái gì, vội vàng nói lời cảm tạ Thiên Thu Vô Ngân.
Tuy rằng Thiên Thu Vô Ngân trong quá trình thôi diễn cụ thể không thể trợ giúp Dương Phàm, nhưng là hắn mang đến tầm nhìn cùng ý nghĩ càng rộng lớn hơn lại không phải là giả.
Đối với lời cảm tạ của Dương Phàm, Thiên Thu Vô Ngân rất hờ hững như trước, không có phản ứng đặc biệt gì.
Dương Phàm cũng quen trạng thái của hắn, tiếp tục nói về vấn đề khác.
Mấy ngày sau, Thiên Thu Vô Ngân sinh ra ý rời đi, nghe nói muốn đi Vĩnh Hằng Đảo.
- Vĩnh Hằng Đảo, bằng hữu của ta có được Lôi Linh Châu, cũng nhất định phải cùng đi với hắn. Không bằng Thiên Thu đạo hữu ở lại Tam Linh Sơn, chờ đợi một đoạn thời gian rồi cùng xuất phát.
Dương Phàm đưa lời giữ lại.
Thần sắc Thiên Thu Vô Ngân lạnh nhạt, đáp ứng yêu cầu của Dương Phàm. Đại bộ phận thời gian của hắn đều vượt qua trong lĩnh ngộ suy nghĩ, chỉ cần không bị quấy rầy, ở nơi nào cũng giống nhau.
Thấy vậy, lão Nho tu tử bào kia mừng rỡ, nhưng cũng không dám truyền rộng việc này.
Hai đại tông sư Nội Hải đều ở lại Tam Linh Sơn. Điều này đối với Tam Hiền Môn mà nói là vinh quang cỡ nào?
Thời gian từng chút qua đi, mắt thấy Thiên Lan điện mở ra càng ngày càng gần.
Lúc này, Dương Phàm đều có chút hoài nghi Đặng Thi Dao làm sao còn chưa trở về?
Hắn tìm đến lão Nho tu tử bào, chất vấn nhiều lần.
Lão Nho tu tử bào cười khổ nói:
- Lão phu sao dám lừa gạt Nguyên Tôn đại nhân? Thi Dao sớm nói, trước khi Thiên Lan điện mở ra sẽ trở về một lần.
Dương Phàm nghe vậy trong lòng an tâm một chút, trở về động phủ tĩnh tu.
Mấy năm này Hồ Phi vẫn một mực bế quan tu luyện, tu vi thực lực đều tăng trưởng biên độ lớn.
Dương Phàm thậm chí tặng cho hắn mấy viên đan được cực phẩm, tu vi thắng tới Nguyên Anh hậu kỳ. Xem xu thế này, không tới mấy chục năm là có thể đột phá đến cảnh giới hậu kì.
Ngay tại một ngày này, từ một phương hướng hải vực bay tới một dải cầu vồng bảy màu chói mắt, xinh đẹp tuyệt luân.
Gần như cùng lúc, một cỗ uy áp cực mạnh bao trùm toàn bộ Tam Linh Sơn. Chúng tu sĩ cường giả không kìm nổi rùng mình một cái.
Trong tầm nhìn, một nữ tử cao quý xinh đẹp vô hạn, thân mặc vũ ý bảy màu, dưới hào quang và mị lực vô hạn buông xuống Tam Linh Đảo.
- Khổng Tước Vương.
Không ít bậc cao trong Tam Linh Sơn kinh hô một tiếng, đoán ra thân phận người tới.
Bởi vì tinh thần áp bách đến từ nàng ta, ngay cả Nguyên Anh đại tu sĩ đều khó thể chịu nổi.
- Ha ha, Khổng Tước Vương vẫn khỏe chứ!
Dương Phàm cười ha ha ra đón, đưa Khổng Tước Vương vào động phủ của mình.
Về phần lão Nho tu tử bào tránh ở mật thất, không có dũng khí tới gần.
Sau khi Khổng Tước Vương nhìn thấy Vân Vũ Tịch, mắt phượng thoáng ngưng, ngạc nhiên vô cùng. Không nghĩ tới thế gian còn có nữ tử tuyệt mỹ tự nhiên như vậy, trong lòng thậm chí có chút không phục.
- Dương đạo hữu, ngươi còn muốn ở lại đây chờ người? Chí cường giả tụ hội Vĩnh Hằng Đảo, thời gian không lâu nữa
Khổng Tước Vương hơi lộ dị sắc.
- Với tốc độ chúng ta, cho dù thời gian ngắn đi một nửa cũng sẽ không lỡ thời gian tụ hội.
Dương Phàm cười nói.
- Vậy được, bổn vương nhiều nhất đợi thêm một tháng.
Khổng Tước Vương gật gật đầu.
Thân là chí cường giả, tốc độ bọn họ so với Nguyên Anh bình thường chênh lệch đâu chỉ vài lần?
Sau đó, khi Khổng Tước Vương biết được Thiên Thu Vô Ngân cũng ở Tam Linh Sơn thì ngạc nhiên vô cùng, lập tức đi qua bái phỏng.
Khổng Tước Vương cũng Thiên Thu Vô Ngân rõ ràng là nhận biết, rất nhanh nói chuyện với nhau.
- Thiên Thu Vô Ngân, hai trăm năm trước bổn vương bại bởi ngươi, tâm không hề phục. Hôm nay còn muốn khiêu chiến một chút.
Trong mắt phượng của Khổng Tước Vương lộ ra vài tia không cam lòng.
- Thời gian hai trăm năm, chênh lệch giữa ngươi ta càng lúc càng lớn.
Thiên Thu Vô Ngân lạnh nhạt nói:
- Mà nay, ta chỉ cần một hóa thân, có thể chiến thắng ngươi. Lại qua một trăm năm, Hóa Thần kỳ cũng không phải đối thủ của ta, trừ khi là Hóa Thần kỳ cao nhất trong truyền thuyết ra tay.
Dương Phàm nghe vậy khẽ giật mình. Hắn rất hiểu biết công pháp của Thiên Thu Vô Ngân, cũng biết rõ yếu hại trong đó.
- Hừ, không thử xem làm sao biết?
Khổng Tước Vương chiến ý dạt dào.
- Muốn chiến liền chiến.
Thiên Thu Vô Ngân ngồi không nhúc nhích, trong thân thể lóe ra một bóng người, dĩ nhiên là Thiên Thu Vô Ngân thứ hai.
Mắt thấy cuộc tỷ đấu giữa hai chí cường giả sắp bắt đầu.
Đúng vào lúc này, tầng mây phía chân trời chấn động, một bóng dáng nhạt như vệt xanh phiêu dật như thơ hạ xuống Tam Linh Sơn.
Gần như cùng lúc, ba người Dương Phàm cảm nhận được một cỗ nguy cơ, ngay cả Thiên Thu Vô Ngân đều không ngoại lệ triển khai thần thức điều tra.
Cỗ nguy cơ này đến từ bóng hình xinh đẹp phiêu dật như thơ kia. Đó là một nữ tử tràn ngập vẻ đẹp ý thơ cổ điển, thân mặc váy dài màu trắng hơi xanh, giống như hoa sen không dính bùn đất.
So với một trăm năm trước, ẩn tình cùng nhu tình trong đôi mắt đẹp của nàng đã bị thay thế bởi một loại lạnh lùng tuyệt đối cùng bình thản.
- Thi Dao
Dương Phàm chấn động.
Bỗng dưng, Đặng Thi Dao hừ lạnh một tiếng, nghiêng người nhìn về phía động phủ nơi ba vị Nội Hải chí cường giả. Một cỗ thần thức có thể so với Hóa Thần kỳ ép tới, trong khoảnh khắc khiến tâm thần Dương Phàm chấn động.
Hóa Thần kỳ?
Ba vị chí cường giả trong mắt đều lộ vẻ kinh hãi.
Thanh âm bình thản vô cùng của Thiên Thu Vô Ngân lại khiến gợi nên sóng gió ngập trời trong lòng Dương Phàm.
Cảnh giới sau Chứng Quả kỳ, hắn cũng đều không phải không hoàn toàn nghĩ tới.
Bất kể sinh mệnh cường đại cỡ nào đều sẽ đi hướng chung kết.
Thiên Thu Vô Ngân không hổ là tông sư danh chấn một thời đại của Nội Hải, thành tựu huy hoàng của hắn trước sau mấy vạn năm chỉ sợ không người nào vượt qua. Mà Dương Phàm mặc dù cũng là Nguyên Tôn Nội Hải, nhưng hắn chung quy không thuộc về nơi này.
Bằng vào ý nghĩa thâm ảo Dương Phàm nói ra, Thiên Thu Vô Ngân có thể nghĩ đến khó khăn phải đối mặt sau Chứng Quả kỳ, có thể thấy được tài năng tuyệt thế của hắn.
- Nếu đạt tới Chứng Quả kỳ, vậy ta có thể Trường sinh bất tử, không khác tiên nhân, thậm chí càng mạnh. Đến lúc đó, sinh mệnh của ta có lẽ nắm trong lòng bàn tay.
Dương Phàm đưa ra giả thiết cùng ý tưởng của mình.
- Ở trong lĩnh ngộ nghiên cứu của ta, Trường sinh bất tử cùng 'Vĩnh hằng cũng không phải hai khái niệm giống nhau.
Trong đôi mắt bình tĩnh của Thiên Thu Vô Ngân hiện lên một tia sáng rọi, dùng giọng điệu độc đáo biểu đạt giải thích của mình:
- Ở trong quá trình tu luyện của chúng ta, thọ nguyên có liên hệ trực tiếp với tu vi cảnh giới. Thọ nguyên đại nạn của Kim Đan kỳ là 600 năm. Nguyên Anh kỳ là 1500 năm. Hóa Thần kỳ là 2000 đến 3000 năm. Cảnh giới càng cao, thọ nguyên càng nhiều. Các loại sinh mệnh khác nhau đều cùng một đạo lý.
- Nếu đã như thế, Hóa Thần kỳ, Độ Kiếp kỳ, Đại Thừa kỳ sau đó thọ nguyên cũng tăng lên theo cảnh giới. Mà tiên nhân hẳn là cũng chịu hạn chế này, bọn họ cũng không thể vĩnh hằng bất diệt, chỉ là so với phàm nhân, sinh mệnh bọn họ thật dài lâu, có thể xưng là Trường sinh bất tử .
- Giải thích của Thiên Thu đại sư rất có ý mới, cũng phi thường có đạo lý.
Dương Phàm sâu sắc biểu lộ đồng ý, vô hình trung đối với khái niệm Trường sinh bất tử có lý giải mới.
- Dương đạo hữu, trong lý giải của ngươi, vạn vật thế gian này, ai thọ nguyên dài nhất?
Trong mắt Thiên Thu Vô Ngân lần đầu tiên lộ ra một tia ý cười.
Dương Phàm trầm tư một lát, đáp:
- Hẳn là thiên địa này.
- Đúng, chính là thiên địa.
Thiên Thu Vô Ngân khen ngợi:
- Cực hạn của Trường sinh bất tử hẳn là thọ cùng thiên địa. Ta nghĩ cho dù là tiên nhân cũng rất khó làm được điều này.
- Như vậy vĩnh hằng đâu?
Dương Phàm đột nhiên sinh ra tò mò.
- Vạn vật thiên địasinh lão bệnh tử gần như là quy luật tự nhiên. Nếu vạn vật đều như thế, như vậy thiên địa này có ngoại lệ hay không?
Thiên Thu Vô Ngân hít sâu một hơi:
- Ta có một loại phỏng đoán, thiên địa có lẽ cũng không thể ra ngoài quy luật này, cũng sẽ từ sinh đến diệt.
Dương Phàm nghe vậy không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.
Thiên Thu Vô Ngân này có lối suy nghĩ cùng góc độ hơn người một bậ, hắn có thể đem thiên địa vũ trụ coi như một sinh mệnh vật thể để nghiên cứu. Thiên địa vũ trụ đồng dạng cũng trải qua quá trình từ sinh đến tử.
- Đương nhiên đây chỉ là phỏng đoán của ta. Cho dù có khả năng này, cũng là thật lâu thật lâu sau. Có khi đến lúc đó, chúng ta sớm hóa thành cát bụi.
Thiên Thu Vô Ngân mỉm cười nói.
- Như vậy vĩnh hằng theo như lời của Thiên Thu đại sư
Dương Phàm dường như cũng hiểu ra.
- Ở trong lĩnh ngộ nghiên cứu của ta, thiên địa sở dĩ thọ nguyên lâu dài nhất là bởi vì cảnh giới của nó cao hơn chúng ta. Nếu cảnh giới của chúng ta có thể tu luyện đến mức sánh vai với nó, cho dù nó bị hủy diệt, chúng ta vẫn có thể mãi mãi bất diệt. Ngược lại, nếu cảnh giới không thể siêu việt nó, như vậy một khi nó đi hướng diệt vong, hết thảy vạn vật đều không thể may mắn thoát khỏi.
Dự đoán lớn mật cùng lý niệm của Thiên Thu Vô Ngân lại một lần nữa khiêu chiến tư duy của Dương Phàm.
- Đây mới là vĩnh hằng , muôn đời bất diệt.
Tia sáng rọi trong mắt Thiên Thu Vô Ngân lại dần dần trở về ảm đạm.
Đây chỉ là lời nói của một mình hắn, Dương Phàm lại có lợi ích không nhỏ, ánh mắt cùng độ cao vô hình trung lại được mở rộng.
- Thiên Thu đại sư, nghe lời ngươi vừa rồi dường như có thể nắm giữ đến diễn biến tương lai của Tiên Hồng quyết ta. Như vậy ngài đối với cảnh giới sau Chứng Quả kỳ có ý kiến gì không?
Trong mắt Dương Phàm lộ ra chờ mong, thỉnh giáo Thiên Thu Vô Ngân.
Từ Uẩn Chủng kỳ đến Chứng Quả kỳ, từng cảnh giới trong đó Dương Phàm tối thiểu có ý nghĩ cùng hình dáng đại khái.
Nhưng sau khi đến Chứng Quả kỳ, đã thành tựu chính quả, hắn sẽ như thế nào tiếp tục đi tới. Đây cũng là một cửa ải khó khăn.
- Cảnh giới là ngươi thôi diễn ra, về lý giải chiều sâu ta khẳng định không bằng ngươi.
Thiên Thu Vô Ngân dừng một chút, tiếp tục nói:
- Nhưng là ta như trước có thể thấy được, bắt đầu từ Uẩn Chủng kỳ, tương lai của ngươi đại biểu vô hạn khả năng.
Vô hạn khả năng.
Dương Phàm đột nhiên nghĩ đến, Nguyệt tế sư của Tinh Thần Tháp cũng từng nói lời tương tự như vậy với mình.
- Bởi vì khi bất kỳ sinh mệnh nào sinh ra liền đại biểu nó có vô hạn tiềm lực cũng khả năng. Mà Uẩn Chủng kỳ Tiên Hồng quyết của Dương đạo hữu chính lả bởi vậy mà bắt đầu.
Thiên Thu Vô Ngân nói tới đây, trong mắt lần đầu hơi có hâm mộ rồi ngay lập tức bị một tia kiên định thay thế.
- Chứng Quả kỳ tương đương với một sinh mệnh đạt tới thành thục cường thịnh, dựa theo quy luật tự nhiên tất nhiên sẽ đi hướng héo rũ diệt vongvề phần cảnh giới sau đó, ta cũng xem không ra, bởi vì sau khi sinh mệnh chấm dứt, hết thảy đều sẽ kết thúc.
Thiên Thu Vô Ngân than thở.
Sinh mệnh chung kết, hết thảy chấm dứt?
Dương Phàm chấn động trong lòng, trong đầu dường như hiện ra sau khi sinh mệnh đi tới cuối, sẽ nghênh đón một mảnh hắc ám tuyệt đối, sau đó hết thảy đều không còn tồn tại.
- Tuy nhiên, ta vẫn như trước có một tia phỏng đoán, cái gọi là vật cực tất phấn, hưng suy luân phiên. Cuối tử vong, có lẽ chính là tân sinh . Nếu có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, đạo hữu có thể chân chính hiểu thấu ý nghĩa thâm ảo của sinh tử luân hồi. Đương nhiên đây chỉ vẻn vẹn là phỏng đoán của ta, hy vọng có thể mang đến trợ giúp cho Dương đạo hữu mà không quấy nhiễu con đường thôi diễn của ngươi.
Thiên Thu Vô Ngân khôi phục bộ dạng gợn sóng không sợ.
- Tân sinh?
TrongDương Phàm chợt lóe linh quang, dường như cũng ngộ tới cái gì, vội vàng nói lời cảm tạ Thiên Thu Vô Ngân.
Tuy rằng Thiên Thu Vô Ngân trong quá trình thôi diễn cụ thể không thể trợ giúp Dương Phàm, nhưng là hắn mang đến tầm nhìn cùng ý nghĩ càng rộng lớn hơn lại không phải là giả.
Đối với lời cảm tạ của Dương Phàm, Thiên Thu Vô Ngân rất hờ hững như trước, không có phản ứng đặc biệt gì.
Dương Phàm cũng quen trạng thái của hắn, tiếp tục nói về vấn đề khác.
Mấy ngày sau, Thiên Thu Vô Ngân sinh ra ý rời đi, nghe nói muốn đi Vĩnh Hằng Đảo.
- Vĩnh Hằng Đảo, bằng hữu của ta có được Lôi Linh Châu, cũng nhất định phải cùng đi với hắn. Không bằng Thiên Thu đạo hữu ở lại Tam Linh Sơn, chờ đợi một đoạn thời gian rồi cùng xuất phát.
Dương Phàm đưa lời giữ lại.
Thần sắc Thiên Thu Vô Ngân lạnh nhạt, đáp ứng yêu cầu của Dương Phàm. Đại bộ phận thời gian của hắn đều vượt qua trong lĩnh ngộ suy nghĩ, chỉ cần không bị quấy rầy, ở nơi nào cũng giống nhau.
Thấy vậy, lão Nho tu tử bào kia mừng rỡ, nhưng cũng không dám truyền rộng việc này.
Hai đại tông sư Nội Hải đều ở lại Tam Linh Sơn. Điều này đối với Tam Hiền Môn mà nói là vinh quang cỡ nào?
Thời gian từng chút qua đi, mắt thấy Thiên Lan điện mở ra càng ngày càng gần.
Lúc này, Dương Phàm đều có chút hoài nghi Đặng Thi Dao làm sao còn chưa trở về?
Hắn tìm đến lão Nho tu tử bào, chất vấn nhiều lần.
Lão Nho tu tử bào cười khổ nói:
- Lão phu sao dám lừa gạt Nguyên Tôn đại nhân? Thi Dao sớm nói, trước khi Thiên Lan điện mở ra sẽ trở về một lần.
Dương Phàm nghe vậy trong lòng an tâm một chút, trở về động phủ tĩnh tu.
Mấy năm này Hồ Phi vẫn một mực bế quan tu luyện, tu vi thực lực đều tăng trưởng biên độ lớn.
Dương Phàm thậm chí tặng cho hắn mấy viên đan được cực phẩm, tu vi thắng tới Nguyên Anh hậu kỳ. Xem xu thế này, không tới mấy chục năm là có thể đột phá đến cảnh giới hậu kì.
Ngay tại một ngày này, từ một phương hướng hải vực bay tới một dải cầu vồng bảy màu chói mắt, xinh đẹp tuyệt luân.
Gần như cùng lúc, một cỗ uy áp cực mạnh bao trùm toàn bộ Tam Linh Sơn. Chúng tu sĩ cường giả không kìm nổi rùng mình một cái.
Trong tầm nhìn, một nữ tử cao quý xinh đẹp vô hạn, thân mặc vũ ý bảy màu, dưới hào quang và mị lực vô hạn buông xuống Tam Linh Đảo.
- Khổng Tước Vương.
Không ít bậc cao trong Tam Linh Sơn kinh hô một tiếng, đoán ra thân phận người tới.
Bởi vì tinh thần áp bách đến từ nàng ta, ngay cả Nguyên Anh đại tu sĩ đều khó thể chịu nổi.
- Ha ha, Khổng Tước Vương vẫn khỏe chứ!
Dương Phàm cười ha ha ra đón, đưa Khổng Tước Vương vào động phủ của mình.
Về phần lão Nho tu tử bào tránh ở mật thất, không có dũng khí tới gần.
Sau khi Khổng Tước Vương nhìn thấy Vân Vũ Tịch, mắt phượng thoáng ngưng, ngạc nhiên vô cùng. Không nghĩ tới thế gian còn có nữ tử tuyệt mỹ tự nhiên như vậy, trong lòng thậm chí có chút không phục.
- Dương đạo hữu, ngươi còn muốn ở lại đây chờ người? Chí cường giả tụ hội Vĩnh Hằng Đảo, thời gian không lâu nữa
Khổng Tước Vương hơi lộ dị sắc.
- Với tốc độ chúng ta, cho dù thời gian ngắn đi một nửa cũng sẽ không lỡ thời gian tụ hội.
Dương Phàm cười nói.
- Vậy được, bổn vương nhiều nhất đợi thêm một tháng.
Khổng Tước Vương gật gật đầu.
Thân là chí cường giả, tốc độ bọn họ so với Nguyên Anh bình thường chênh lệch đâu chỉ vài lần?
Sau đó, khi Khổng Tước Vương biết được Thiên Thu Vô Ngân cũng ở Tam Linh Sơn thì ngạc nhiên vô cùng, lập tức đi qua bái phỏng.
Khổng Tước Vương cũng Thiên Thu Vô Ngân rõ ràng là nhận biết, rất nhanh nói chuyện với nhau.
- Thiên Thu Vô Ngân, hai trăm năm trước bổn vương bại bởi ngươi, tâm không hề phục. Hôm nay còn muốn khiêu chiến một chút.
Trong mắt phượng của Khổng Tước Vương lộ ra vài tia không cam lòng.
- Thời gian hai trăm năm, chênh lệch giữa ngươi ta càng lúc càng lớn.
Thiên Thu Vô Ngân lạnh nhạt nói:
- Mà nay, ta chỉ cần một hóa thân, có thể chiến thắng ngươi. Lại qua một trăm năm, Hóa Thần kỳ cũng không phải đối thủ của ta, trừ khi là Hóa Thần kỳ cao nhất trong truyền thuyết ra tay.
Dương Phàm nghe vậy khẽ giật mình. Hắn rất hiểu biết công pháp của Thiên Thu Vô Ngân, cũng biết rõ yếu hại trong đó.
- Hừ, không thử xem làm sao biết?
Khổng Tước Vương chiến ý dạt dào.
- Muốn chiến liền chiến.
Thiên Thu Vô Ngân ngồi không nhúc nhích, trong thân thể lóe ra một bóng người, dĩ nhiên là Thiên Thu Vô Ngân thứ hai.
Mắt thấy cuộc tỷ đấu giữa hai chí cường giả sắp bắt đầu.
Đúng vào lúc này, tầng mây phía chân trời chấn động, một bóng dáng nhạt như vệt xanh phiêu dật như thơ hạ xuống Tam Linh Sơn.
Gần như cùng lúc, ba người Dương Phàm cảm nhận được một cỗ nguy cơ, ngay cả Thiên Thu Vô Ngân đều không ngoại lệ triển khai thần thức điều tra.
Cỗ nguy cơ này đến từ bóng hình xinh đẹp phiêu dật như thơ kia. Đó là một nữ tử tràn ngập vẻ đẹp ý thơ cổ điển, thân mặc váy dài màu trắng hơi xanh, giống như hoa sen không dính bùn đất.
So với một trăm năm trước, ẩn tình cùng nhu tình trong đôi mắt đẹp của nàng đã bị thay thế bởi một loại lạnh lùng tuyệt đối cùng bình thản.
- Thi Dao
Dương Phàm chấn động.
Bỗng dưng, Đặng Thi Dao hừ lạnh một tiếng, nghiêng người nhìn về phía động phủ nơi ba vị Nội Hải chí cường giả. Một cỗ thần thức có thể so với Hóa Thần kỳ ép tới, trong khoảnh khắc khiến tâm thần Dương Phàm chấn động.
Hóa Thần kỳ?
Ba vị chí cường giả trong mắt đều lộ vẻ kinh hãi.
/1059
|