- Cảm ứng càng ngày càng mạnh?
Ánh mắt Dương Phàm thoáng ngưng, nhìn chằm chằm Hồ Phi, trên mặt hắn lộ ra hồi hộp không yên hiếm thấy.
-Là Lôi Linh Châu.
Hồ Phi kiệt lực thu liễm khí tức, cố hết sức nói.
Dương Phàm nghe vậy, nhắm mặt lại triển khai cảm quan.
Một hồi lâu sau, hắn mở to mắt, một vệt tinh quang lóe lên, sắc mặt lộ vẻ âm trầm.
- Dương đại ca, rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Vân Vũ Tịch không kìm nổi dò hỏi.
- Không nghĩ tới lời Khổng Nhạc lại nhanh ứng nghiệm như vậy.
Dương Phàm chậm rãi phun ra một hơi:
- Chúng ta tiến vào địa bàn hải vực của Thiên Dực Vương. Theo Khổng Nhạc nói, trong tay Thiên Dực Yêu Tôn có một viên truyền thừa linh châu, trước khi xuất phát đã nhắc nhở chúng ta phải cẩn thận người này.
- Thì ra là tên tiểu thí yêu Thiên Dực Vương này làm cho Hồ gia ta trên đường tâm thần không yên. Đợi tới địa bàn, tìm hắn luận bàn một chút.
Sau khi biết được nguyên nhân, Hồ Phi đầu tiên là nổi giận đùng đùng, rồi lập tức nhe răng trợn mắt, rục rịch nói.
- dừng nói quá tự tin như vậy. Thiên Dực Vương thân là một trong bảy đại Yêu Tôn của Nội Hải, lại có được truyền thừa linh châu, thực lực so với đám Khổng Nhạc, Tam Sát Nam Đế chỉ sợ còn cường đại hơn nhiều.
Dương Phàm thản nhiên liếc mắt nhìn hắn.
- Lợi hại như vậy?
Hồ Phi nghe vậy, giật mình một cái.
Nửa năm trước lúc ở trên Thiên Nho Đảo, thực lực của Tam Sát Nam Đế cùng Khổng Nhạc khiến hắn cảm thấy kinh hãi đáng sợ.
Hồ Phi tuy thực lực không tầm thường, có thể áp chế Nguyên Anh đại tu sĩ bình thường. Nhưng là ở trước mặt chí cường giả Nội Hải chân chính, vẫn như trước có một chênh lệch không nhỏ.
- Hắc hắc, ta chỉ mới nói vậy thôiTuy nhiên, Hồ gia cũng không sợ tên tiểu thí yêu này.
Da mặt Hồ Phi càng ngày càng dầy, không ngờ đem nhân vật cấp bậc Yêu Tôn của Nội Hải so sánh với Tiểu thí yêu (Tiểu yêu cùi bắp).
Nếu để Thiên Dực Vương thân là người trong cuộc biết được việc này, không biết sẽ sinh ra cảm tưởng gì.
- ồ? Cỗ cảm ứng kia đột nhiên biến yếu đi.
Hồ Phi đột nhiên khẽ kêu một tiếng.
Dương Phàm khinh thường trợn mắt nhìn hắn, thở dài:
- Đồng dạng có được Truyền thừa linh châu, người khác có thể che chắn khí tức ở một trình độ nhất định, nắm trong tay lực lượng linh châu rõ ràng mạnh hơn ngưhưng là ta không thể.
Hồ Phi yếu ớt nói, trong giọng nói có bao hàm chút ý tứ oan ức.
Về mặt ẩn giấu khí tức, đây vẫn là hạng yếu của Hồ Phi, bất kể hắn đi đến đâu, cỗ khí tức cuồng bạo dã man trong cơ thể đều không thể hoàn toàn thu liễm.
Dương Phàm người khẩy nói:
- Nhiệm vụ hàng đầu, trước tiên đi tìm Tam Hiền Môn. Ta có một loại dự cảm, sớm muộn sẽ gặp phải Thiên Dực Vương.
Dứt lời, ba người tiếp tục bay về hướng sâu trong hải vực.
Nửa tháng sau, một hòn đảo giao dịch quy mô lớn phạm vi mười vạn dặm xuất hiện trong tầm nhìn ba người Dương Phàm.
Còn không tới gần đảo này liền cảm ứng được một cỗ yêu khí hùng hồn vô tận.
- Dương đại ca. Đây dường như là hòn đảo của yêu tộc?
Trong đôi mắt sáng của Vân Vũ Tịch lộ ra một tia khó hiểu.
Lúc đi sâu vào hải vực của Thiên Dực Vương, ba người trên đường gặp được một số thành lũy trên biển, nhưng cũng không hỏi thăm được vị trí của Tam Linh Sơn.
Tam Linh Sơn là thành lũy trên biển nơi Tam Hiền Môn dừng chân, lúc trước Dương Phàm ở Nội Hải sau khi tấn chức Diễn Căn kỳ, từng ở trên đó gặp Đặng Thi Dao, chỉ là sau đó lại mất tung tích.
- Sớm biết vậy ta để lại vật chiếu rọi ở trên Tam Linh Sơn, như vậy thì dễ dàng hơn nhiều.
Trong lòng Dương Phàm ngầm thở dài một hơi.
Mấy chục năm gần đây, từ sau khi Đặng Thi Dao mất tích, Thạch Thiên Hàn cũng không đi chú ý tới động thái của Tam Linh Sơn.
- Hòn đảo yêu tộc này, lúc trước ta từng tới một lần, bởi vì trong các thế lực hải vực cấp bậc Yêu Tôn, không có khả năng có tu sĩ nhân loại chiếm lĩnh hòn đảo giao dịch quy mô lớn.
Trong mắt Dương Phàm lộ ra ý cười, mang theo hai người tới hòn đảo khổng lồ lớn dần trong tầm nhìn.
Sau khi tới hòn đảo yêu tộc này, Hồ Phi cùng Vân Vũ Tịch phát hiện tu sĩ nhân loại ở nơi này cũng không phải là ít.
Lúc vừa mới bắt đầu, ba người Dương Phàm ẩn giấu khí tức, bảo trì ở cấp bậc bậc cao Kim Đan.
Nhưng không được bao lâu, lập tức có yêu thú âm thầm ngấp nghé sắc đẹp tuyệt trần của Vân Vũ Tịch.
Thấy tình huống như vậy, Dương Phàm cũng không khách khí, lập tức lộ ra khí tức Nguyên Anh kỳ, ba người cũng không giấu diếm khí tức.
Cứ như vậy, ba người càng bị chú ý, tuy nhiên yêu tu xung quanh nhìn mà sợ cho nên cũng bớt đi một chút phiền toái.
Không lâu sau, Dương Phàm ở trên đảo tìm được một tửu quán buôn bán tin tức.
Trong đó một lão già Kim Đan báo cho hắn:
- Tiền bối, Tam Linh Sơn bình thường đều dừng ở trong hải vực của Thiên Dực Vương, cũng di chuyển theo một tuyến đường nhất định. Hai tháng trước, Tam Linh Sơn đi qua gần nơi này, dựa theo thời gian tính toán, vị trí của nó hắn là ở
Lão già Kim Đan này dự tính cho Dương Phàm vị trí đại khái giờ phút này của Tam Linh Sơn, thật sự khó mà tin nổi.
Vì để cung cấp cho ba người Dương Phàm phương hướng càng thêm chính xác, đối phương còn tại chỗ chế một bản đồ ngọc giản, bên trên là bản đồ hải vực Thiên Dực Vương, đánh dấu tuyến đường của Tam Linh Sơn.
Cuối cùng, Dương Phàm dùng giá cả một khối linh thạch thượng phẩm đổi lấy viên ngọc giản này, vẻ mặt cổ quái nhìn hắn một cái.
Lão già Kim Đan hơi lộ vẻ xấu hổ nói:
- Tiểu lão từng là một Chấp sự cao cấp của một môn phái Nho môn nhỏ trên Tam Linh Sơn, bởi vì vi phạm quy định trên thành lũy, bị đuổi khỏi môn phái.
Dương Phàm nghe vậy giật mình, lại tùy ý hỏi thăm lão già Kim Đan này một ít tin tức có liên quan đến Tam Hiền Môn.
- Trong mười năm gần đây nhất, uy danh của Tam Hiền Môn dần có xu thế vượt qua Thánh Nho Môn đệ nhất tông Nho Môn. Ngay cả Yêu Tôn Thiên Dực Vương đều hết sức kiêng kị họ.
Lão già Kim Đan giải đáp.
Sau khi Dương Phàm hỏi xong xuôi, gật gật đầu, cảm ơn lão rồi rời đi.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: Tam Hiền Môn sở dĩ có thể dần dần lớn mạnh, thậm chí siêu việt Thánh Nho Môn, đây vị tất cùng Thi Dao không có quan hệ .
Sau khi hỏi thăm tin tức xong, lấy được viên ngọc giản có tuyến đường này, ba người Dương Phàm liền chuẩn bị từ biệt rời khỏi hòn đảo này.
Nhưng đúng vào lúc này, ba cỗ khí tức cường đại chính diện bay vọt tới bên này.
Người ở giữa, là một nam tử mắt ưng sau lưng có hai cánh, Dương Phàm liếc mắt liền nhận ra thân phận người này.
Chính là Dực Vân, con ruột của Yêu Tôn Thiên Dực Vương.
Lần trước lúc tới đây, Dương Phàm ở trong Hắc Thạch Bảo từng giao dịch Tinh Vẫn Thạch với đối phương, gom góp tài liệu luyện chế truyền tống trận. Lúc ấy, Dực Vân tâm sinh ác ý với Dương Phàm, cuối cùng cũng không hề động thủ.
- Ha ha haNguyên lai là Phiền đạo hữu (Chơi chữ, đồng âm khác nghĩa với Phàm 'phiên âm là fán', Lúc trước Dương Phàm đảo tên là Phiền Dương), ta còn tưởng là vị cường giả Nội Hải nào đến bản đảo gây sự.
Dực Vân cũng lập tức nhận ra Dương Phàm, mắt lộ ý cười, bộ dạng như trút được gánh nặng.
Năm đó giao phong về tâm lý ở Hắc Thạch Bảo, hai người đều không quên.
Tuy nhiên, khi Dực Vân nhận thấy Dương Phàm là tu vi cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ, âm thầm giật mình.
Năm đó lúc Dương Phàm cùng hắn gặp mặt giao dịch, đối phương mới vừa bước vào Nguyên Anh kỳ không lâu.
Dương Phàm từ Nguyên Anh sơ kỳ đến cảnh giới hậu kỳ chỉ dùng không đến trăm năm. Tốc độ như thế, có thể nói là kỳ tài có một không hai Tu Tiên giới.
- Dực đạo hữu nói đùa, chỉ là tới quý đảo hỏi thăm một ít tin tức mà thôi.
Dương Phàm lạnh nhạt cười, ánh mắt khẽ đảo qua ba đại yêu tu Hóa Hình Dực Vân.
Tu vi của Dực Vân không thay đổi, vẫn là Hóa Hình trung kì như trước, hai yêu tu bên cạnh hắn cũng đều là yêu tu Hóa Hình trung kỳ, trong mắt mơ hồ lộ huyết quang.
Khi ánh mắt Dương Phàm đảo qua, ba người Dực Vân lập tức cảm nhận được một cỗ áp lực khó thở.
Cũng không nói nhảm nhiều với Dực Vân, ba người Dương Phàm phi thân rời khỏi hòn đảo yêu tộc này.
Thẳng đến khi ba người biến mất khỏi tầm nhìn, trong mắt ba đại yêu tu đám Dực Vân vẫn còn lộ ra vẻ hồi hộp nghĩ mà sợ.
- Đại nhân. Người này tuy là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ, nhưng là không nên mang đến cho chúng ta áp lực lớn như vậy a!
Một yêu tu Hóa hình bên cạnh kinh hãi run sợ nói.
Mới vừa rồi lúc bị ánh mắt Dương Phàm đảo qua, ba người đều có một loại ảo giác chân bước vào quỷ môn quan.
- Đích thật là cổ quái. Bất kể là Nguyên Anh đại tu sĩ hay là yêu tu Hóa Hình hậu kỳ, ta đều gặp không ít. Bình thường đều không có khả năng sinh ra áp lực lớn với chúng ta như vậy.
Sắc mặt Dực Vân ngưng trọng, đột nhiên dường như nghĩ đến cái gì, run giọng nói:
- Trừ khi hắn là Nội Hải chí cường giả
Nội Hải chí cường giả!
Ba người hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh hãi.
- Chỉ là trong Nội Hải không có một vị chí cường giả nào tên Phiền Dương, thậm chí chưa từng nghe nói qua có một cái tên như vậy.
Dực Vân chìm vào trầm tư.
- Phiền Dương?
Một yêu tu Hóa Hình kỳ bên cạnh giật mình, thì thào lẩm bẩm:
- Phiền Dương, cảm giác có chút quen tai.
- Quen tai? Ta cũng vậy.
Một vị yêu tu Hóa Hình kỳ khác cũng lộ vẻ kinh ngạc.
- Phiền DươngDương PhiềnDương Phàm
Dương Phàm.
Đột nhiên, một yêu tu Hóa Hình kỳ trong đó nhẩm đọc ngược danh từ này.
- Chẳng lẽ thật sự là hắntân chí cường giả của Nội Hải.
Dực Vân không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.
Phiền Dương, đúng là cái tên Dương Phàm lúc trước dùng khi tới hòn đảo này giao dịch tài liệu.
Sau khi đọc ngược tên này, chính là Dương Phàm - chí cường giả mới của Nội Hải hiện giờ.
Dực Vân chìm trong trầm tư, thì thào lẩm bẩm:
- Lúc trước hắn sở dĩ ẩn giấu tên họ, là bởi vì tu vi chỉ có Nguyên Anh sơ kỳ, mà trên người mang trọng bảo Lôi Linh Châu, bị cừu gia nhìn vàoMà hiện tại, hắn trở thành tân chí cường giả của Nội Hải, vậy không cần cố kỵ điều này nữa.
Trải qua một phen phân tích, hắn hoàn toàn có thể kết luận Dương Phàm cùng Phiền Dương chính là một người.
- Thật không nghĩ tới, một tiểu nhân vật vô danh lúc trước có thể trở thành chí cường giả Nội Hải kinh sợ bát phương hiện giờ.
Dực Vân không khỏi cảm thán.
Rời khỏi đảo, ba người Dương Phàm dựa theo đấu hiệu trên bản đồ ngọc giản, rất nhanh tìm được một tòa Linh Sơn linh khí tỏa ra bốn phía ở trong hải vực mênh mông.
Đúng là Tam Linh Sơn, cũng chính là thành lũy trên biển nơi những môn phái Nho đạo Tam Hiền Môn dừng chân.
Lần này, Dương Phàm cũng không ẩn giấu tu vi, ba người dùng tu vi Nguyên Anh kỳ phi thẳng tới Tam Linh Sơn lập tức khiến tu sĩ trên đảo chú ý.
Vút Vút Vút
Từ Tam Linh Sơn lập tức bay ra một hai chục vị bậc cao Nho môn, trong đó cũng có ba vị cường giả Nguyên Anh phân biệt là hai nam một nữ.
Trong đó một nữ tu cung trang xa hoa Dương Phàm thoạt nhìn có chút quen mắt, đột nhiên nhớ tới chính là Niệm Vi tỷ tỷ ngày trước nói chuyện trong động phủ của Thi Dao.
Nhớ rõ lúc ấy, nữ tu cung trang tên Niệm Vi này khuyên Đặng Thi Dao từ bỏ Thái Thượng Vong Tình quyết, gả cho đệ đệ nàng Niệm Băng.
- Ba vị đạo hữu tới Tam Linh Sơn không biết có gì chỉ bảo?
Niệm Vi ung dung bình tĩnh, lời nói tao nhã không kiêu không nịnh, làm cho người ta có một loại cảm giác cao quý thoát tục.
Nhưng mà khi nàng phi đến trước mặt ba người, cảm nhận được cỗ khí tức vượt xa Nguyên Anh bình thường trên người Dương Phàm, trong mắt xẹt qua một tia kinh dị, vẻ mặt lập tức trở nên ngưng trọng.
Ánh mắt Dương Phàm thoáng ngưng, nhìn chằm chằm Hồ Phi, trên mặt hắn lộ ra hồi hộp không yên hiếm thấy.
-Là Lôi Linh Châu.
Hồ Phi kiệt lực thu liễm khí tức, cố hết sức nói.
Dương Phàm nghe vậy, nhắm mặt lại triển khai cảm quan.
Một hồi lâu sau, hắn mở to mắt, một vệt tinh quang lóe lên, sắc mặt lộ vẻ âm trầm.
- Dương đại ca, rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Vân Vũ Tịch không kìm nổi dò hỏi.
- Không nghĩ tới lời Khổng Nhạc lại nhanh ứng nghiệm như vậy.
Dương Phàm chậm rãi phun ra một hơi:
- Chúng ta tiến vào địa bàn hải vực của Thiên Dực Vương. Theo Khổng Nhạc nói, trong tay Thiên Dực Yêu Tôn có một viên truyền thừa linh châu, trước khi xuất phát đã nhắc nhở chúng ta phải cẩn thận người này.
- Thì ra là tên tiểu thí yêu Thiên Dực Vương này làm cho Hồ gia ta trên đường tâm thần không yên. Đợi tới địa bàn, tìm hắn luận bàn một chút.
Sau khi biết được nguyên nhân, Hồ Phi đầu tiên là nổi giận đùng đùng, rồi lập tức nhe răng trợn mắt, rục rịch nói.
- dừng nói quá tự tin như vậy. Thiên Dực Vương thân là một trong bảy đại Yêu Tôn của Nội Hải, lại có được truyền thừa linh châu, thực lực so với đám Khổng Nhạc, Tam Sát Nam Đế chỉ sợ còn cường đại hơn nhiều.
Dương Phàm thản nhiên liếc mắt nhìn hắn.
- Lợi hại như vậy?
Hồ Phi nghe vậy, giật mình một cái.
Nửa năm trước lúc ở trên Thiên Nho Đảo, thực lực của Tam Sát Nam Đế cùng Khổng Nhạc khiến hắn cảm thấy kinh hãi đáng sợ.
Hồ Phi tuy thực lực không tầm thường, có thể áp chế Nguyên Anh đại tu sĩ bình thường. Nhưng là ở trước mặt chí cường giả Nội Hải chân chính, vẫn như trước có một chênh lệch không nhỏ.
- Hắc hắc, ta chỉ mới nói vậy thôiTuy nhiên, Hồ gia cũng không sợ tên tiểu thí yêu này.
Da mặt Hồ Phi càng ngày càng dầy, không ngờ đem nhân vật cấp bậc Yêu Tôn của Nội Hải so sánh với Tiểu thí yêu (Tiểu yêu cùi bắp).
Nếu để Thiên Dực Vương thân là người trong cuộc biết được việc này, không biết sẽ sinh ra cảm tưởng gì.
- ồ? Cỗ cảm ứng kia đột nhiên biến yếu đi.
Hồ Phi đột nhiên khẽ kêu một tiếng.
Dương Phàm khinh thường trợn mắt nhìn hắn, thở dài:
- Đồng dạng có được Truyền thừa linh châu, người khác có thể che chắn khí tức ở một trình độ nhất định, nắm trong tay lực lượng linh châu rõ ràng mạnh hơn ngưhưng là ta không thể.
Hồ Phi yếu ớt nói, trong giọng nói có bao hàm chút ý tứ oan ức.
Về mặt ẩn giấu khí tức, đây vẫn là hạng yếu của Hồ Phi, bất kể hắn đi đến đâu, cỗ khí tức cuồng bạo dã man trong cơ thể đều không thể hoàn toàn thu liễm.
Dương Phàm người khẩy nói:
- Nhiệm vụ hàng đầu, trước tiên đi tìm Tam Hiền Môn. Ta có một loại dự cảm, sớm muộn sẽ gặp phải Thiên Dực Vương.
Dứt lời, ba người tiếp tục bay về hướng sâu trong hải vực.
Nửa tháng sau, một hòn đảo giao dịch quy mô lớn phạm vi mười vạn dặm xuất hiện trong tầm nhìn ba người Dương Phàm.
Còn không tới gần đảo này liền cảm ứng được một cỗ yêu khí hùng hồn vô tận.
- Dương đại ca. Đây dường như là hòn đảo của yêu tộc?
Trong đôi mắt sáng của Vân Vũ Tịch lộ ra một tia khó hiểu.
Lúc đi sâu vào hải vực của Thiên Dực Vương, ba người trên đường gặp được một số thành lũy trên biển, nhưng cũng không hỏi thăm được vị trí của Tam Linh Sơn.
Tam Linh Sơn là thành lũy trên biển nơi Tam Hiền Môn dừng chân, lúc trước Dương Phàm ở Nội Hải sau khi tấn chức Diễn Căn kỳ, từng ở trên đó gặp Đặng Thi Dao, chỉ là sau đó lại mất tung tích.
- Sớm biết vậy ta để lại vật chiếu rọi ở trên Tam Linh Sơn, như vậy thì dễ dàng hơn nhiều.
Trong lòng Dương Phàm ngầm thở dài một hơi.
Mấy chục năm gần đây, từ sau khi Đặng Thi Dao mất tích, Thạch Thiên Hàn cũng không đi chú ý tới động thái của Tam Linh Sơn.
- Hòn đảo yêu tộc này, lúc trước ta từng tới một lần, bởi vì trong các thế lực hải vực cấp bậc Yêu Tôn, không có khả năng có tu sĩ nhân loại chiếm lĩnh hòn đảo giao dịch quy mô lớn.
Trong mắt Dương Phàm lộ ra ý cười, mang theo hai người tới hòn đảo khổng lồ lớn dần trong tầm nhìn.
Sau khi tới hòn đảo yêu tộc này, Hồ Phi cùng Vân Vũ Tịch phát hiện tu sĩ nhân loại ở nơi này cũng không phải là ít.
Lúc vừa mới bắt đầu, ba người Dương Phàm ẩn giấu khí tức, bảo trì ở cấp bậc bậc cao Kim Đan.
Nhưng không được bao lâu, lập tức có yêu thú âm thầm ngấp nghé sắc đẹp tuyệt trần của Vân Vũ Tịch.
Thấy tình huống như vậy, Dương Phàm cũng không khách khí, lập tức lộ ra khí tức Nguyên Anh kỳ, ba người cũng không giấu diếm khí tức.
Cứ như vậy, ba người càng bị chú ý, tuy nhiên yêu tu xung quanh nhìn mà sợ cho nên cũng bớt đi một chút phiền toái.
Không lâu sau, Dương Phàm ở trên đảo tìm được một tửu quán buôn bán tin tức.
Trong đó một lão già Kim Đan báo cho hắn:
- Tiền bối, Tam Linh Sơn bình thường đều dừng ở trong hải vực của Thiên Dực Vương, cũng di chuyển theo một tuyến đường nhất định. Hai tháng trước, Tam Linh Sơn đi qua gần nơi này, dựa theo thời gian tính toán, vị trí của nó hắn là ở
Lão già Kim Đan này dự tính cho Dương Phàm vị trí đại khái giờ phút này của Tam Linh Sơn, thật sự khó mà tin nổi.
Vì để cung cấp cho ba người Dương Phàm phương hướng càng thêm chính xác, đối phương còn tại chỗ chế một bản đồ ngọc giản, bên trên là bản đồ hải vực Thiên Dực Vương, đánh dấu tuyến đường của Tam Linh Sơn.
Cuối cùng, Dương Phàm dùng giá cả một khối linh thạch thượng phẩm đổi lấy viên ngọc giản này, vẻ mặt cổ quái nhìn hắn một cái.
Lão già Kim Đan hơi lộ vẻ xấu hổ nói:
- Tiểu lão từng là một Chấp sự cao cấp của một môn phái Nho môn nhỏ trên Tam Linh Sơn, bởi vì vi phạm quy định trên thành lũy, bị đuổi khỏi môn phái.
Dương Phàm nghe vậy giật mình, lại tùy ý hỏi thăm lão già Kim Đan này một ít tin tức có liên quan đến Tam Hiền Môn.
- Trong mười năm gần đây nhất, uy danh của Tam Hiền Môn dần có xu thế vượt qua Thánh Nho Môn đệ nhất tông Nho Môn. Ngay cả Yêu Tôn Thiên Dực Vương đều hết sức kiêng kị họ.
Lão già Kim Đan giải đáp.
Sau khi Dương Phàm hỏi xong xuôi, gật gật đầu, cảm ơn lão rồi rời đi.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: Tam Hiền Môn sở dĩ có thể dần dần lớn mạnh, thậm chí siêu việt Thánh Nho Môn, đây vị tất cùng Thi Dao không có quan hệ .
Sau khi hỏi thăm tin tức xong, lấy được viên ngọc giản có tuyến đường này, ba người Dương Phàm liền chuẩn bị từ biệt rời khỏi hòn đảo này.
Nhưng đúng vào lúc này, ba cỗ khí tức cường đại chính diện bay vọt tới bên này.
Người ở giữa, là một nam tử mắt ưng sau lưng có hai cánh, Dương Phàm liếc mắt liền nhận ra thân phận người này.
Chính là Dực Vân, con ruột của Yêu Tôn Thiên Dực Vương.
Lần trước lúc tới đây, Dương Phàm ở trong Hắc Thạch Bảo từng giao dịch Tinh Vẫn Thạch với đối phương, gom góp tài liệu luyện chế truyền tống trận. Lúc ấy, Dực Vân tâm sinh ác ý với Dương Phàm, cuối cùng cũng không hề động thủ.
- Ha ha haNguyên lai là Phiền đạo hữu (Chơi chữ, đồng âm khác nghĩa với Phàm 'phiên âm là fán', Lúc trước Dương Phàm đảo tên là Phiền Dương), ta còn tưởng là vị cường giả Nội Hải nào đến bản đảo gây sự.
Dực Vân cũng lập tức nhận ra Dương Phàm, mắt lộ ý cười, bộ dạng như trút được gánh nặng.
Năm đó giao phong về tâm lý ở Hắc Thạch Bảo, hai người đều không quên.
Tuy nhiên, khi Dực Vân nhận thấy Dương Phàm là tu vi cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ, âm thầm giật mình.
Năm đó lúc Dương Phàm cùng hắn gặp mặt giao dịch, đối phương mới vừa bước vào Nguyên Anh kỳ không lâu.
Dương Phàm từ Nguyên Anh sơ kỳ đến cảnh giới hậu kỳ chỉ dùng không đến trăm năm. Tốc độ như thế, có thể nói là kỳ tài có một không hai Tu Tiên giới.
- Dực đạo hữu nói đùa, chỉ là tới quý đảo hỏi thăm một ít tin tức mà thôi.
Dương Phàm lạnh nhạt cười, ánh mắt khẽ đảo qua ba đại yêu tu Hóa Hình Dực Vân.
Tu vi của Dực Vân không thay đổi, vẫn là Hóa Hình trung kì như trước, hai yêu tu bên cạnh hắn cũng đều là yêu tu Hóa Hình trung kỳ, trong mắt mơ hồ lộ huyết quang.
Khi ánh mắt Dương Phàm đảo qua, ba người Dực Vân lập tức cảm nhận được một cỗ áp lực khó thở.
Cũng không nói nhảm nhiều với Dực Vân, ba người Dương Phàm phi thân rời khỏi hòn đảo yêu tộc này.
Thẳng đến khi ba người biến mất khỏi tầm nhìn, trong mắt ba đại yêu tu đám Dực Vân vẫn còn lộ ra vẻ hồi hộp nghĩ mà sợ.
- Đại nhân. Người này tuy là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ, nhưng là không nên mang đến cho chúng ta áp lực lớn như vậy a!
Một yêu tu Hóa hình bên cạnh kinh hãi run sợ nói.
Mới vừa rồi lúc bị ánh mắt Dương Phàm đảo qua, ba người đều có một loại ảo giác chân bước vào quỷ môn quan.
- Đích thật là cổ quái. Bất kể là Nguyên Anh đại tu sĩ hay là yêu tu Hóa Hình hậu kỳ, ta đều gặp không ít. Bình thường đều không có khả năng sinh ra áp lực lớn với chúng ta như vậy.
Sắc mặt Dực Vân ngưng trọng, đột nhiên dường như nghĩ đến cái gì, run giọng nói:
- Trừ khi hắn là Nội Hải chí cường giả
Nội Hải chí cường giả!
Ba người hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh hãi.
- Chỉ là trong Nội Hải không có một vị chí cường giả nào tên Phiền Dương, thậm chí chưa từng nghe nói qua có một cái tên như vậy.
Dực Vân chìm vào trầm tư.
- Phiền Dương?
Một yêu tu Hóa Hình kỳ bên cạnh giật mình, thì thào lẩm bẩm:
- Phiền Dương, cảm giác có chút quen tai.
- Quen tai? Ta cũng vậy.
Một vị yêu tu Hóa Hình kỳ khác cũng lộ vẻ kinh ngạc.
- Phiền DươngDương PhiềnDương Phàm
Dương Phàm.
Đột nhiên, một yêu tu Hóa Hình kỳ trong đó nhẩm đọc ngược danh từ này.
- Chẳng lẽ thật sự là hắntân chí cường giả của Nội Hải.
Dực Vân không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.
Phiền Dương, đúng là cái tên Dương Phàm lúc trước dùng khi tới hòn đảo này giao dịch tài liệu.
Sau khi đọc ngược tên này, chính là Dương Phàm - chí cường giả mới của Nội Hải hiện giờ.
Dực Vân chìm trong trầm tư, thì thào lẩm bẩm:
- Lúc trước hắn sở dĩ ẩn giấu tên họ, là bởi vì tu vi chỉ có Nguyên Anh sơ kỳ, mà trên người mang trọng bảo Lôi Linh Châu, bị cừu gia nhìn vàoMà hiện tại, hắn trở thành tân chí cường giả của Nội Hải, vậy không cần cố kỵ điều này nữa.
Trải qua một phen phân tích, hắn hoàn toàn có thể kết luận Dương Phàm cùng Phiền Dương chính là một người.
- Thật không nghĩ tới, một tiểu nhân vật vô danh lúc trước có thể trở thành chí cường giả Nội Hải kinh sợ bát phương hiện giờ.
Dực Vân không khỏi cảm thán.
Rời khỏi đảo, ba người Dương Phàm dựa theo đấu hiệu trên bản đồ ngọc giản, rất nhanh tìm được một tòa Linh Sơn linh khí tỏa ra bốn phía ở trong hải vực mênh mông.
Đúng là Tam Linh Sơn, cũng chính là thành lũy trên biển nơi những môn phái Nho đạo Tam Hiền Môn dừng chân.
Lần này, Dương Phàm cũng không ẩn giấu tu vi, ba người dùng tu vi Nguyên Anh kỳ phi thẳng tới Tam Linh Sơn lập tức khiến tu sĩ trên đảo chú ý.
Vút Vút Vút
Từ Tam Linh Sơn lập tức bay ra một hai chục vị bậc cao Nho môn, trong đó cũng có ba vị cường giả Nguyên Anh phân biệt là hai nam một nữ.
Trong đó một nữ tu cung trang xa hoa Dương Phàm thoạt nhìn có chút quen mắt, đột nhiên nhớ tới chính là Niệm Vi tỷ tỷ ngày trước nói chuyện trong động phủ của Thi Dao.
Nhớ rõ lúc ấy, nữ tu cung trang tên Niệm Vi này khuyên Đặng Thi Dao từ bỏ Thái Thượng Vong Tình quyết, gả cho đệ đệ nàng Niệm Băng.
- Ba vị đạo hữu tới Tam Linh Sơn không biết có gì chỉ bảo?
Niệm Vi ung dung bình tĩnh, lời nói tao nhã không kiêu không nịnh, làm cho người ta có một loại cảm giác cao quý thoát tục.
Nhưng mà khi nàng phi đến trước mặt ba người, cảm nhận được cỗ khí tức vượt xa Nguyên Anh bình thường trên người Dương Phàm, trong mắt xẹt qua một tia kinh dị, vẻ mặt lập tức trở nên ngưng trọng.
/1059
|