Tiến thêm một bước phía trước, liền nhìn thấy băng hà vô tận, gió rít vù vù mang theo hơi lạnh thấu xương. Hàn khí kinh người, người tu tiên bình thường đều khó mà chịu đựng.
Sau một bước nữa lại là một vùng cẩm tú bao trùm băng tuyết nhu hòa, linh khí tỏa lan bốn phía, có thể thấy được dãy núi cây rừng xanh tươi, cảnh trí hợp lòng người.
Mà Dương Phàm vừa bước vào ranh giới giữa hai khu vực, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, lẳng lặng tìm hiểu huyền ảo trong đó.
Tồn tại của Băng Tuyết Tiên Vực quả nhiên thực kỳ lạ, bố cục bao phủ phạm vi mấy vạn dặm như thế, thật sự là khó tin.
Cảm quan của Dương Phàm nối thông với thiên địa, chậm rãi kéo dài, biểu tình trên mặt càng ngày càng kinh dị.
Bố cục bao phủ toàn bộ Băng Tuyết Tiên Vực, có điểm giống Kỳ trận thời thượng cổ, nhưng lại có điều khác nhau.
Trên phương diện trận pháp hắn chỉ biết đại khái chút đỉnh, khó có thể hiểu thấu đáo huyền ảo trong đó. Có lẽ Đặng Thi Dao đích thân tới nơi đây, có thể nói ra một vài cái nguyên do.
Bố cục nơi này, dường như tách biệt với thiên địa, e rằng không phải tu sĩ bậc cao có thể làm được.
Dương Phàm ngạc nhiên và thán phục không thôi, thật lâu sau, mới chậm rãi mở mắt ra.
Băng Tuyết Tiên Vực là tách ra từ quốc gia cổ Tiên Tần, từ cuối thời kì thượng cổ, đại thần thông nào đó đã khai sáng ra làm Thánh địa tu tiên Cực Bắc.
Thần thông và bố cục như thế, khẳng định không phải thế hệ bậc cao hiện nay có thể với tới. Có lẽ có tu sĩ đỉnh cao trong nhân giới truyền tống tới tham dự.
Nhìn dải Băng hà mờ mịt vô tận kia, Dương Phàm không chút do dự, toàn thân hóa thành một vệt sáng màu xanh biếc, bắn về phía sương mù mờ mịt xa xa, cuồng phong bão tuyết gào rít trên bầu trời.
Tiến vào nội vực Cực Bắc, Dương Phàm lập tức cảm nhận bầu không khí rét lạnh thấu cốt tủy.
Gió bão lạnh giá này hạ thấp nhiệt độ trên bầu trời, gần như tương đương với Băng Phong Bạo ở ngoại vực.
Tu sĩ bậc thấp ở trong môi trường này, gần như khó có thể kiên trì trong chốc lát.
Trên thực tế, ở thời thượng cổ trước đây, dân cư Tu Tiên giới ở vùng Cực Bắc rất tiêu điều, thịnh thế xa không bằng hiện nay.
Có được như hiện nay hết thảy đều là do khai sáng ra Băng Tuyết Tiên Vực ở cuối thời kì thượng cổ.
Vù!
Dương Phàm không hề quay đầu lại, dung nhập vào thế giới đóng băng thiên địa này.
Nhưng mà, hắn vừa mới bay đi mấy chục dặm, lại cảm ứng được sau lưng có thần thức thăm dò đầy địch ý.
Rời khỏi Băng Tuyết Tiên Vực rồi, người nọ còn truy đuổi theo không bỏ, có thể thấy được dụng ý của người này, cũng không phải theo dõi đơn giản như vậy.
Trong mắt Dương Phàm lóe ra tia sáng ác liệt, hừ lạnh, một tiếng, tăng tốc bay tới phía trước,
Nếu người nọ có sát ý, hắn tự nhiên sẽ không lưu tình, trước rời xa Băng Tuyết Tiên Vực, sau đó tiếp hắn động thủ.
Lần này rời Băng Phách Tông, hắn cũng không có mang theo viễn cổ Cự Thạch Tinh, không khỏi có chút tiếc nuối, nếu không tỷ lệ giết chết đại tu sĩ Nguyên Anh sẽ tăng rất lớn.
Người đuổi theo phía sau kia, dường như cũng có cùng một ý tưởng, vẫn giữ một khoảng cách nhất định cùng Dương Phàm, cũng không có lập tức động thủ.
Cứ như vậy, hai người cách xa nhau mấy chục dặm, bay vù vù trên không trung dải băng hà.
Người truy đuổi Dương Phàm là một nam nhân thanh niên mặc trường bào có hình thêu kỳ lạ.
Trường bào dệt bằng loại vải hoa mỹ mà không mất thanh lịch, mặt trên thêu tinh tú tuyệt luân, trông rất sống động, nhìn qua có từ thời xa xưa, còn lắng đọng lại hơi hám của lịch sử lâu đời.
Ở đại lục hiện giờ, phục sức ăn mặc giống như đối phương thế này, gần như không còn nhìn thấy.
Hơn nữa nam tử thanh niên này, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, lại có sẵn một loại khí chất cao quý không giận mà oai phong, khiến cho người ta không khỏi muốn thần phục.
Ta ở Cực Bắc, đắc tội chỉ có mấy cừu gia, cũng không ngoài là Băng U Cung cùng Nam Minh Huyền Tông, Nam Minh Huyền Tông nằm ở chỗ sâu trong ngoại vực, hẳn là không kịp phản ứng tới đây, Dương Phàm hơi nghi hoặc,
Xem theo khí tức của người đuổi theo phía sau kia, vừa không thuộc loại Băng U Cung, cũng không giống Nam Minh Huyền Tông.
Hơn nữa, khí tức trên người người nọ cực kì độc đáo, ăn mặc lại kỳ quái, khiến trong lòng Dương Phàm sinh cảnh giới.
Một hơi phi hành mấy vạn dặm, đã cách xa Băng Tuyết Tiên Vực!
Đúng lúc này, trên người nam tử phục sức kỳ dị kia đột nhiên bộc phát ra một vầng hào quang màu tím tường hòa, tốc độ đột ngột tăng lên không chỉ gấp đôi.
Dương Phàm thấy tình huống này, không khỏi líu lưỡi, đối phương không những tu luyện đến cảnh giới đại tu sĩ Nguyên Anh, hơn nữa tự thân công pháp cực kỳ đặc thù, ẩn chứa một lực uy hiếp mãnh liệt.
- Đứng lại!
Gã nam nhân phục sức kỳ dị, há miệng phun ra hai chữ, đã có một uy thế của Quân Vương giáng lâm thiên hạ.
- Các hạ là người phương nào?
Dương Phàm đột ngột đừng lại, xoay người híp hai tròng mắt đánh giá người này.
- Ta chính là Cổ Huyền Minh thiếu chủ gia tộc họ Cổ ở BăngTuyết Tiên Vực,
Giọng nói của nam nhân mang theo một loại giai điệu đặc thù, ẩn chứa một loại lịch sử xa xưa lắng đọng lại, mênh mông cuồn cuộn mà rộng lớn bao la,
- Gia tộc họ Cổ, Cổ tộc?
Dương Phàm hơi kinh hãi, trong lòng lại rất vui mừng.
Cổ tộc đúng là mục tiêu hắn phải tìm kiếm, không nghĩ tới hiện tại nhưng lại đưa tới cửa, mà còn là thiếu chủ Cổ tộc.
- Không biết Cổ thiếu chủ đuổi theo sau Dương mỗ đến đây, có gì chỉ bảo?
Dương Phàm với với vẻ mặt ôn hoà.
Cổ tộc chính là gia tộc thần bí kế thừa từ thời thượng cổ, thực lực nội tình sâu không lường được, nếu có thể dùng hòa khí hóa giải mâu thuẫn, thì đương nhiên là chuyện tốt.
Hơn nữa, việc tìm kiếm Thiên Nhất Hồn Thủy và Vũ Văn Hâm, đều cần Cổ tộc hỗ trợ.
Cổ Huyền Minh thần sắc cùng dịu xuống, thản nhiên nói:
- Các hạ còn nhớ rõ chuyện phát sinh trong Kỳ Thạch cấm Phủ chứ?
- Kỳ Thạch cấm Phủ?
Dương Phàm hơi sửng sốt, gật đầu nói:
- Đương nhiên nhớ rõ, Dương mỗ từ nơi đó đi ra mới đây không lâu.
- Nói như vậy, bản thiếu chủ đã không tìm lầm người rồi!
Cổ Huyền Minh sắc mặt lại chuyển thành lãnh đạm, thậm chí phát ra vài tia sát ý.
- Thiếu chủ còn chưa nói rõ ràng, rốt cuộc vì chuyện gì?
Dương Phàm còn có điều không hiểu, hắn nhớ rõ đối phương vốn không có tiến vào Kỳ Thạch Cấm phủ thậm chí ngay cả Kỳ Thạch Lâm cũng không có xuất hiện qua.
- Các hạ gọi là Dương Phàm phải không?
Cổ Huyền Minh dường như muốn tiến thêm một bước xác nhận.
- Đúng!
- Là một trong ba người chạy ra sau khi Kỳ Thạch cấm Phủ đóng băng?
- Đúng!
Dương Phàm cũng không phủ nhận.
- Một khi đã như vậy, bản thiếu chủ đã khẳng định không tìm lầm người.
Hàn ý trong mắt Cổ Huyền Minh càng tăng lên.
Dương Phàm càng cảm thấy khó hiểu, không khỏi hồi tưởng lại những người mình kết thù kết oán ở trong Kỳ Thạch cấm Phủ.
Bắc Cực tông chủ?
Không có khả năng, lúc ấy cùng hắn phát sinh, xung đột, là phân thân Thạch Thiên Hàn, ở trong phòng Lam Tinh băng, Dương Phàm cùng hắn cũng không có trực tiếp xung đột.
Như vậy chỉ còn lại một người cuối cùngBăng U công chúa,
Dương Phàm thần sắc bỗng nhiên biến đổi, xem ra thực rất có thể chính là có liên quan tới nàng này.
- Cổ thiếu chủ có thể nói rõ ý định đến đây không?
Dương Phàm thần sắc bình thản như trước, muốn xác nhận ý nghĩ của mình.
- Cho ngươi hai lựa chọn: Một là đi Băng U Cung thỉnh tội, sống hay chết do công chúa điện hạ định đoạt,
Cổ Huyền Minh dường như ở phía trên cung điện, với ánh mắt trên cao nhìn xuống, nhìn xuống Dương Phàm, quyết định sinh tử của người khác.
Quả nhiên
Dương Phàm lộ Thần sắc nghiêm nghị, xem ra Cổ Huyền Minh này dĩ nhiên là vì Băng U công chúa ôm mối bất bình.
- Như vậy lựa chọn thứ hai là gì?
Dương Phàm vẫn lộ vẻ mặt bình tĩnh, ngược lại trong mắt thoáng hiện lên vẻ tươi cười.
Lấy tu vi Nguyên Anh hậu Kỳ của đối phương, không có khả năng uy hiếp đến mình nhiều lắm.
- Lựa chọn thứ hai, là lấy đầu của ngươi đi gặp thê tử có hôn ước cùng ta.
Cổ Huyền Minh nói quyết liệt, ý lạnh trong giọng nói thẳng thấu tận xương tủy.
- Hôn ước?
Dương Phàm lộ vẻ mặt kinh ngạc, cực kỳ cổ quái.
Không ngờ Băng U công chúa có hôn ước cùng Cổ Huyền Minh.
Sở dĩ hắn cảm thấy cổ quái, là bởi vì hiện giờ Băng U công chúa đã biến thành một lão bà đầu bạc, Cổ Huyền Minh này còn có thể cưới đối phương sao?
Dương Phàm thử hỏi:
- Băng U công chúa bị thương, ngươi có gặp nàng chưa?
- Hừ! Ta Chỉ biết nàng nguyên khí tổn thương, bế quan tĩnh dưỡng, mười năm không ra, cũng không chịu gặp người khác. Bản thiếu chủ không ngại lấy đầu của ngươiô! Ngươi hỏi cái này để làm gì?
Cổ Huyền Minh nói nửa chừng, đột nhiên thấy ánh mắt Dương Phàm nhìn về phía mình là lạ, dường như có vài phần trào phúng thương hại.
- Ha haChờ ngươi gặp mặt nàng, thì sẽ hiểu rõ ngay!
Dương Phàm cười thực quỷ dị.
- Hãy bớt nói nhảm đi, tóm lại có đi theo tạ đi Băng U Cung đập đầu thỉnh tội hay không?
Cổ Huyền Minh quát lạnh:
- Cho ngươi một lần cuối cùng lựa chọn cơ hội.
- Dập đầu thỉnh tội?
Dương Phàm cười lạnh, nói:
- Dương mỗ từ khi ra đời tới nay, còn chưa bao giờ hướng bất cứ người nào đập đầu thỉnh tội. Trước kia không có, sau này cũng sẽ không.
- Tốt! Tốt! Tốtnhư vậy bản thiếu ch cùng đỡ phải phí công phiền toái.
Cổ Huyền Minh ngược lại không giận mà cười, trên người đột nhiên nổi lên một vòng hào quang màu tím. Cuồng phong băng tuyết ở bốn phía đột nhiên yên tĩnh lại, đây là một loại khí tức trên cao nhìn xuống, khiến vạn vật trong thế gian thần phục.
Ánh mắt Dương Phàm chợt ngưng trọng, trong lúc bất ngờ cảm giác cỗ khí tức này, dường như có điểm quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra.
- Cho ngươi kiến thức một chút thực lực của Cổ tộc ta!
Cổ Huyền Minh ánh mắt lãnh liệt, trong giọng nói lộ ra mối tự hào từ trong linh hồn huyết mạch.
vèo!
Bóng tím nhoáng một cái, thân hình biến mất.
Ngay sau đó, một đạo quang ấn màu tím, ầm một tiếng, đánh tới trước người Dương Phàm.
Dương Phàm đột nhiên nhảy dựng trong lòng, chỉ cảm thấy không rét mà run, đối phương bất kể tốc độ, thân pháp, thần thông, đều đạt tới một mức độ khiến cho người ta nhìn thấy mà cảm khái than thở mình với không tới.
May mà tâm niệm của hắn cùng tốc độ phản ứng cực nhanh, trong chớp mắt, nâng bàn tay lên, lóe ra quang văn màu vàng, cùng quang ấn màu tím kia giao kích cùng một chỗ.
Ầm!
Dương Phàm bị uy lực của một chưởng kia đẩy lui mấy trượng, chỉ cảm thấy một uy lực như long khí lướt qua thân thể mình.
Đây là nhờ lực phòng ngự của hắn kinh người, đổi lại là Nguyên Anh bình thường, dưới uy lực của một chưởng như vậy, không chết ít nhất cùng phải bị thương nặng.
- Ồ?
Nhưng ngược lại Cổ Huyền Minh kinh hô một tiếng, cảm thấy cực kỳ bất ngờ.
Vừa rồi một kích kia là hắn chủ động xuất kích, đã chiếm được tiên cơ, nhưng không nghĩ rằng, dưới tình huống như vậy, không ngờ không có thương tổn mảy may đến đối phương.
Thể chất của người này không khỏi cùng quá cường đại đi
Cổ Huyền Minh không khỏi thu hồi lòng khinh thị, nhìn Dương Phàm, hơi tán thưởng nói:
- Thực lực của ngươi không tệ, còn hơn đại tu sĩ Nguyên Anh bình thường nửa phần. Chỉ tiếchôm nay ngươi gặp được chính là ta, chỉ còn có đường chết.
Khóe miệng Cổ Huyền Minh nhếch lên thành một độ cong tao nhã, dường như có vẻ tiếc nuối tiếc hận.
Dương Phàm thầm kinh ngạc, đối phương ở dưới tình huống biết tu vi của mình ít nhất sánh ngang với đại tu sĩ Nguyên Anh, nhưng dường như vẫn có phần nắm chắc.
Cổ Huyền Minh này rốt cuộc có gì để dựa vào?
- Phải không? Ta thật muốn nhìn xem, ngươi có bản lãnh gì mà khoa trương như thế?
Dương Phàm bình thản không đổi sắc, lại mở rộng cảm quan Hồn Căn, trên người hào quang hai màu vàng xanh vờn quanh.
vèo!
Thân hình nhoáng lên một cái, hắn cùng Cổ Huyền Minh giao kích cùng một chỗ.
Ầm ầm ầm
Hai người đơn thuần dùng quyền chưởng giao kích.
Mỗi một lần giao kích, lực lượng đều hội tụ tới cực điểm, tiếng bùng nổ vang động kia, không ngờ khiến cho Băng hà ngoài mấy dặm rắc một tiếng, xuất hiện một vết nứt.
Đánh nhau thật lâu sau, nhưng vẫn không phân thắng bại.
Véo!
Cùng một lúc, Dương Phàm cùng Cổ Huyền Minh bắn ra xa đứng giữa không trung, từ xa xa ghìm nhau.
Dương Phàm cảm thấy kinh ngạc, với thần thông công pháp cùng khí lực cường đại của mình, vậy mà không thể áp chế được đối phương.
Về phần Cổ Huyền Minh, trong lòng lại nổi lên sóng gió ba đào, với lực lượng huyết mạch cùng công pháp chấn nhiếp vũ nội của hắn, cộng thêm ưu thế trên phương diện tu vi, vậy mà không chiếm được nửa điểm tiện nghi.
Hắn còn có trực giác, nếu tiếp tục đánh nhau lâu dài, chịu thiệt chính là mình.
Giờ khắc này, Cổ Huyền Minh biết rằng mình đã gặp phải kình địch rồi.
Hắn hít sâu một hơi, huyết mạch trong cơ thể bắt đầu khởi động, một cổ long khí màu tím từ trên người hắn bộc phát ra, xông thẳng tận trời cao, khiến cho vùng băng hà đang sáng choang này chợt biến đổi thành màu sắc ảm đạm.
Đây là khí tức uy áp của quân vương giáng lâm thiên hạ, ngạo thị thiên hạ xưa nay.
Dương Phàm bỗng nhiên thất sắc:
- Đây làLong khí?
Sau một bước nữa lại là một vùng cẩm tú bao trùm băng tuyết nhu hòa, linh khí tỏa lan bốn phía, có thể thấy được dãy núi cây rừng xanh tươi, cảnh trí hợp lòng người.
Mà Dương Phàm vừa bước vào ranh giới giữa hai khu vực, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, lẳng lặng tìm hiểu huyền ảo trong đó.
Tồn tại của Băng Tuyết Tiên Vực quả nhiên thực kỳ lạ, bố cục bao phủ phạm vi mấy vạn dặm như thế, thật sự là khó tin.
Cảm quan của Dương Phàm nối thông với thiên địa, chậm rãi kéo dài, biểu tình trên mặt càng ngày càng kinh dị.
Bố cục bao phủ toàn bộ Băng Tuyết Tiên Vực, có điểm giống Kỳ trận thời thượng cổ, nhưng lại có điều khác nhau.
Trên phương diện trận pháp hắn chỉ biết đại khái chút đỉnh, khó có thể hiểu thấu đáo huyền ảo trong đó. Có lẽ Đặng Thi Dao đích thân tới nơi đây, có thể nói ra một vài cái nguyên do.
Bố cục nơi này, dường như tách biệt với thiên địa, e rằng không phải tu sĩ bậc cao có thể làm được.
Dương Phàm ngạc nhiên và thán phục không thôi, thật lâu sau, mới chậm rãi mở mắt ra.
Băng Tuyết Tiên Vực là tách ra từ quốc gia cổ Tiên Tần, từ cuối thời kì thượng cổ, đại thần thông nào đó đã khai sáng ra làm Thánh địa tu tiên Cực Bắc.
Thần thông và bố cục như thế, khẳng định không phải thế hệ bậc cao hiện nay có thể với tới. Có lẽ có tu sĩ đỉnh cao trong nhân giới truyền tống tới tham dự.
Nhìn dải Băng hà mờ mịt vô tận kia, Dương Phàm không chút do dự, toàn thân hóa thành một vệt sáng màu xanh biếc, bắn về phía sương mù mờ mịt xa xa, cuồng phong bão tuyết gào rít trên bầu trời.
Tiến vào nội vực Cực Bắc, Dương Phàm lập tức cảm nhận bầu không khí rét lạnh thấu cốt tủy.
Gió bão lạnh giá này hạ thấp nhiệt độ trên bầu trời, gần như tương đương với Băng Phong Bạo ở ngoại vực.
Tu sĩ bậc thấp ở trong môi trường này, gần như khó có thể kiên trì trong chốc lát.
Trên thực tế, ở thời thượng cổ trước đây, dân cư Tu Tiên giới ở vùng Cực Bắc rất tiêu điều, thịnh thế xa không bằng hiện nay.
Có được như hiện nay hết thảy đều là do khai sáng ra Băng Tuyết Tiên Vực ở cuối thời kì thượng cổ.
Vù!
Dương Phàm không hề quay đầu lại, dung nhập vào thế giới đóng băng thiên địa này.
Nhưng mà, hắn vừa mới bay đi mấy chục dặm, lại cảm ứng được sau lưng có thần thức thăm dò đầy địch ý.
Rời khỏi Băng Tuyết Tiên Vực rồi, người nọ còn truy đuổi theo không bỏ, có thể thấy được dụng ý của người này, cũng không phải theo dõi đơn giản như vậy.
Trong mắt Dương Phàm lóe ra tia sáng ác liệt, hừ lạnh, một tiếng, tăng tốc bay tới phía trước,
Nếu người nọ có sát ý, hắn tự nhiên sẽ không lưu tình, trước rời xa Băng Tuyết Tiên Vực, sau đó tiếp hắn động thủ.
Lần này rời Băng Phách Tông, hắn cũng không có mang theo viễn cổ Cự Thạch Tinh, không khỏi có chút tiếc nuối, nếu không tỷ lệ giết chết đại tu sĩ Nguyên Anh sẽ tăng rất lớn.
Người đuổi theo phía sau kia, dường như cũng có cùng một ý tưởng, vẫn giữ một khoảng cách nhất định cùng Dương Phàm, cũng không có lập tức động thủ.
Cứ như vậy, hai người cách xa nhau mấy chục dặm, bay vù vù trên không trung dải băng hà.
Người truy đuổi Dương Phàm là một nam nhân thanh niên mặc trường bào có hình thêu kỳ lạ.
Trường bào dệt bằng loại vải hoa mỹ mà không mất thanh lịch, mặt trên thêu tinh tú tuyệt luân, trông rất sống động, nhìn qua có từ thời xa xưa, còn lắng đọng lại hơi hám của lịch sử lâu đời.
Ở đại lục hiện giờ, phục sức ăn mặc giống như đối phương thế này, gần như không còn nhìn thấy.
Hơn nữa nam tử thanh niên này, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, lại có sẵn một loại khí chất cao quý không giận mà oai phong, khiến cho người ta không khỏi muốn thần phục.
Ta ở Cực Bắc, đắc tội chỉ có mấy cừu gia, cũng không ngoài là Băng U Cung cùng Nam Minh Huyền Tông, Nam Minh Huyền Tông nằm ở chỗ sâu trong ngoại vực, hẳn là không kịp phản ứng tới đây, Dương Phàm hơi nghi hoặc,
Xem theo khí tức của người đuổi theo phía sau kia, vừa không thuộc loại Băng U Cung, cũng không giống Nam Minh Huyền Tông.
Hơn nữa, khí tức trên người người nọ cực kì độc đáo, ăn mặc lại kỳ quái, khiến trong lòng Dương Phàm sinh cảnh giới.
Một hơi phi hành mấy vạn dặm, đã cách xa Băng Tuyết Tiên Vực!
Đúng lúc này, trên người nam tử phục sức kỳ dị kia đột nhiên bộc phát ra một vầng hào quang màu tím tường hòa, tốc độ đột ngột tăng lên không chỉ gấp đôi.
Dương Phàm thấy tình huống này, không khỏi líu lưỡi, đối phương không những tu luyện đến cảnh giới đại tu sĩ Nguyên Anh, hơn nữa tự thân công pháp cực kỳ đặc thù, ẩn chứa một lực uy hiếp mãnh liệt.
- Đứng lại!
Gã nam nhân phục sức kỳ dị, há miệng phun ra hai chữ, đã có một uy thế của Quân Vương giáng lâm thiên hạ.
- Các hạ là người phương nào?
Dương Phàm đột ngột đừng lại, xoay người híp hai tròng mắt đánh giá người này.
- Ta chính là Cổ Huyền Minh thiếu chủ gia tộc họ Cổ ở BăngTuyết Tiên Vực,
Giọng nói của nam nhân mang theo một loại giai điệu đặc thù, ẩn chứa một loại lịch sử xa xưa lắng đọng lại, mênh mông cuồn cuộn mà rộng lớn bao la,
- Gia tộc họ Cổ, Cổ tộc?
Dương Phàm hơi kinh hãi, trong lòng lại rất vui mừng.
Cổ tộc đúng là mục tiêu hắn phải tìm kiếm, không nghĩ tới hiện tại nhưng lại đưa tới cửa, mà còn là thiếu chủ Cổ tộc.
- Không biết Cổ thiếu chủ đuổi theo sau Dương mỗ đến đây, có gì chỉ bảo?
Dương Phàm với với vẻ mặt ôn hoà.
Cổ tộc chính là gia tộc thần bí kế thừa từ thời thượng cổ, thực lực nội tình sâu không lường được, nếu có thể dùng hòa khí hóa giải mâu thuẫn, thì đương nhiên là chuyện tốt.
Hơn nữa, việc tìm kiếm Thiên Nhất Hồn Thủy và Vũ Văn Hâm, đều cần Cổ tộc hỗ trợ.
Cổ Huyền Minh thần sắc cùng dịu xuống, thản nhiên nói:
- Các hạ còn nhớ rõ chuyện phát sinh trong Kỳ Thạch cấm Phủ chứ?
- Kỳ Thạch cấm Phủ?
Dương Phàm hơi sửng sốt, gật đầu nói:
- Đương nhiên nhớ rõ, Dương mỗ từ nơi đó đi ra mới đây không lâu.
- Nói như vậy, bản thiếu chủ đã không tìm lầm người rồi!
Cổ Huyền Minh sắc mặt lại chuyển thành lãnh đạm, thậm chí phát ra vài tia sát ý.
- Thiếu chủ còn chưa nói rõ ràng, rốt cuộc vì chuyện gì?
Dương Phàm còn có điều không hiểu, hắn nhớ rõ đối phương vốn không có tiến vào Kỳ Thạch Cấm phủ thậm chí ngay cả Kỳ Thạch Lâm cũng không có xuất hiện qua.
- Các hạ gọi là Dương Phàm phải không?
Cổ Huyền Minh dường như muốn tiến thêm một bước xác nhận.
- Đúng!
- Là một trong ba người chạy ra sau khi Kỳ Thạch cấm Phủ đóng băng?
- Đúng!
Dương Phàm cũng không phủ nhận.
- Một khi đã như vậy, bản thiếu chủ đã khẳng định không tìm lầm người.
Hàn ý trong mắt Cổ Huyền Minh càng tăng lên.
Dương Phàm càng cảm thấy khó hiểu, không khỏi hồi tưởng lại những người mình kết thù kết oán ở trong Kỳ Thạch cấm Phủ.
Bắc Cực tông chủ?
Không có khả năng, lúc ấy cùng hắn phát sinh, xung đột, là phân thân Thạch Thiên Hàn, ở trong phòng Lam Tinh băng, Dương Phàm cùng hắn cũng không có trực tiếp xung đột.
Như vậy chỉ còn lại một người cuối cùngBăng U công chúa,
Dương Phàm thần sắc bỗng nhiên biến đổi, xem ra thực rất có thể chính là có liên quan tới nàng này.
- Cổ thiếu chủ có thể nói rõ ý định đến đây không?
Dương Phàm thần sắc bình thản như trước, muốn xác nhận ý nghĩ của mình.
- Cho ngươi hai lựa chọn: Một là đi Băng U Cung thỉnh tội, sống hay chết do công chúa điện hạ định đoạt,
Cổ Huyền Minh dường như ở phía trên cung điện, với ánh mắt trên cao nhìn xuống, nhìn xuống Dương Phàm, quyết định sinh tử của người khác.
Quả nhiên
Dương Phàm lộ Thần sắc nghiêm nghị, xem ra Cổ Huyền Minh này dĩ nhiên là vì Băng U công chúa ôm mối bất bình.
- Như vậy lựa chọn thứ hai là gì?
Dương Phàm vẫn lộ vẻ mặt bình tĩnh, ngược lại trong mắt thoáng hiện lên vẻ tươi cười.
Lấy tu vi Nguyên Anh hậu Kỳ của đối phương, không có khả năng uy hiếp đến mình nhiều lắm.
- Lựa chọn thứ hai, là lấy đầu của ngươi đi gặp thê tử có hôn ước cùng ta.
Cổ Huyền Minh nói quyết liệt, ý lạnh trong giọng nói thẳng thấu tận xương tủy.
- Hôn ước?
Dương Phàm lộ vẻ mặt kinh ngạc, cực kỳ cổ quái.
Không ngờ Băng U công chúa có hôn ước cùng Cổ Huyền Minh.
Sở dĩ hắn cảm thấy cổ quái, là bởi vì hiện giờ Băng U công chúa đã biến thành một lão bà đầu bạc, Cổ Huyền Minh này còn có thể cưới đối phương sao?
Dương Phàm thử hỏi:
- Băng U công chúa bị thương, ngươi có gặp nàng chưa?
- Hừ! Ta Chỉ biết nàng nguyên khí tổn thương, bế quan tĩnh dưỡng, mười năm không ra, cũng không chịu gặp người khác. Bản thiếu chủ không ngại lấy đầu của ngươiô! Ngươi hỏi cái này để làm gì?
Cổ Huyền Minh nói nửa chừng, đột nhiên thấy ánh mắt Dương Phàm nhìn về phía mình là lạ, dường như có vài phần trào phúng thương hại.
- Ha haChờ ngươi gặp mặt nàng, thì sẽ hiểu rõ ngay!
Dương Phàm cười thực quỷ dị.
- Hãy bớt nói nhảm đi, tóm lại có đi theo tạ đi Băng U Cung đập đầu thỉnh tội hay không?
Cổ Huyền Minh quát lạnh:
- Cho ngươi một lần cuối cùng lựa chọn cơ hội.
- Dập đầu thỉnh tội?
Dương Phàm cười lạnh, nói:
- Dương mỗ từ khi ra đời tới nay, còn chưa bao giờ hướng bất cứ người nào đập đầu thỉnh tội. Trước kia không có, sau này cũng sẽ không.
- Tốt! Tốt! Tốtnhư vậy bản thiếu ch cùng đỡ phải phí công phiền toái.
Cổ Huyền Minh ngược lại không giận mà cười, trên người đột nhiên nổi lên một vòng hào quang màu tím. Cuồng phong băng tuyết ở bốn phía đột nhiên yên tĩnh lại, đây là một loại khí tức trên cao nhìn xuống, khiến vạn vật trong thế gian thần phục.
Ánh mắt Dương Phàm chợt ngưng trọng, trong lúc bất ngờ cảm giác cỗ khí tức này, dường như có điểm quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra.
- Cho ngươi kiến thức một chút thực lực của Cổ tộc ta!
Cổ Huyền Minh ánh mắt lãnh liệt, trong giọng nói lộ ra mối tự hào từ trong linh hồn huyết mạch.
vèo!
Bóng tím nhoáng một cái, thân hình biến mất.
Ngay sau đó, một đạo quang ấn màu tím, ầm một tiếng, đánh tới trước người Dương Phàm.
Dương Phàm đột nhiên nhảy dựng trong lòng, chỉ cảm thấy không rét mà run, đối phương bất kể tốc độ, thân pháp, thần thông, đều đạt tới một mức độ khiến cho người ta nhìn thấy mà cảm khái than thở mình với không tới.
May mà tâm niệm của hắn cùng tốc độ phản ứng cực nhanh, trong chớp mắt, nâng bàn tay lên, lóe ra quang văn màu vàng, cùng quang ấn màu tím kia giao kích cùng một chỗ.
Ầm!
Dương Phàm bị uy lực của một chưởng kia đẩy lui mấy trượng, chỉ cảm thấy một uy lực như long khí lướt qua thân thể mình.
Đây là nhờ lực phòng ngự của hắn kinh người, đổi lại là Nguyên Anh bình thường, dưới uy lực của một chưởng như vậy, không chết ít nhất cùng phải bị thương nặng.
- Ồ?
Nhưng ngược lại Cổ Huyền Minh kinh hô một tiếng, cảm thấy cực kỳ bất ngờ.
Vừa rồi một kích kia là hắn chủ động xuất kích, đã chiếm được tiên cơ, nhưng không nghĩ rằng, dưới tình huống như vậy, không ngờ không có thương tổn mảy may đến đối phương.
Thể chất của người này không khỏi cùng quá cường đại đi
Cổ Huyền Minh không khỏi thu hồi lòng khinh thị, nhìn Dương Phàm, hơi tán thưởng nói:
- Thực lực của ngươi không tệ, còn hơn đại tu sĩ Nguyên Anh bình thường nửa phần. Chỉ tiếchôm nay ngươi gặp được chính là ta, chỉ còn có đường chết.
Khóe miệng Cổ Huyền Minh nhếch lên thành một độ cong tao nhã, dường như có vẻ tiếc nuối tiếc hận.
Dương Phàm thầm kinh ngạc, đối phương ở dưới tình huống biết tu vi của mình ít nhất sánh ngang với đại tu sĩ Nguyên Anh, nhưng dường như vẫn có phần nắm chắc.
Cổ Huyền Minh này rốt cuộc có gì để dựa vào?
- Phải không? Ta thật muốn nhìn xem, ngươi có bản lãnh gì mà khoa trương như thế?
Dương Phàm bình thản không đổi sắc, lại mở rộng cảm quan Hồn Căn, trên người hào quang hai màu vàng xanh vờn quanh.
vèo!
Thân hình nhoáng lên một cái, hắn cùng Cổ Huyền Minh giao kích cùng một chỗ.
Ầm ầm ầm
Hai người đơn thuần dùng quyền chưởng giao kích.
Mỗi một lần giao kích, lực lượng đều hội tụ tới cực điểm, tiếng bùng nổ vang động kia, không ngờ khiến cho Băng hà ngoài mấy dặm rắc một tiếng, xuất hiện một vết nứt.
Đánh nhau thật lâu sau, nhưng vẫn không phân thắng bại.
Véo!
Cùng một lúc, Dương Phàm cùng Cổ Huyền Minh bắn ra xa đứng giữa không trung, từ xa xa ghìm nhau.
Dương Phàm cảm thấy kinh ngạc, với thần thông công pháp cùng khí lực cường đại của mình, vậy mà không thể áp chế được đối phương.
Về phần Cổ Huyền Minh, trong lòng lại nổi lên sóng gió ba đào, với lực lượng huyết mạch cùng công pháp chấn nhiếp vũ nội của hắn, cộng thêm ưu thế trên phương diện tu vi, vậy mà không chiếm được nửa điểm tiện nghi.
Hắn còn có trực giác, nếu tiếp tục đánh nhau lâu dài, chịu thiệt chính là mình.
Giờ khắc này, Cổ Huyền Minh biết rằng mình đã gặp phải kình địch rồi.
Hắn hít sâu một hơi, huyết mạch trong cơ thể bắt đầu khởi động, một cổ long khí màu tím từ trên người hắn bộc phát ra, xông thẳng tận trời cao, khiến cho vùng băng hà đang sáng choang này chợt biến đổi thành màu sắc ảm đạm.
Đây là khí tức uy áp của quân vương giáng lâm thiên hạ, ngạo thị thiên hạ xưa nay.
Dương Phàm bỗng nhiên thất sắc:
- Đây làLong khí?
/1059
|