Tần tiên tử áo trắng tự nhiên không dễ phủ nhận Dương Phàm đưa đẩy công lao vỗ mông ngựa.
Ngược lại Liễu Tuyết Cầm nhìn nàng tán thưởng:
- Tấn sư tỷ khổ cực rồi, những đệ tử mới nhập môn này có tiến bộ như vậy, đều là do tỷ dạy dỗ mấy ngày qua.
Tấn tiên tử áo trắng mỉm cười khiêm tốn vài câu, sau đó ánh mắt sáng đảo qua Dương Phàm, lộ vẻ trầm tư, cảm giác người này không đơn giản.
May là Tần tiên tử áo trắng này cũng không có ác ý gì với Dương Phàm, điểm này thì Dương Phàm có thể cảm ứng được.
Liễu Tuyết Cầm khổng chế mây băng sương mù kia, để cho mọi người bước lên.
Bước trên mây băng sương mù này, có một cảm giác như dẫm lên mặt bông vải.
Các đệ tử Lâm Thành, Kiều Phong, cám thấy vô cùng kinh ngạc.
Dương Phàm liếc nhìn, chẳng qua là một kiện Pháp Bảo phi hành dùng tài liệu Tuyết Tinh Sa luyện chế ra mà thôi.
Đột nhiên, hắn cảm nhận được ánh mắt chú ý của Tần tiên tử áo trắng cùng Liễu Tuyết Cầm, vội lộ ra bộ dạng vô cùng kinh ngạc.
Thấy vậy, Liễu Tuyết Cầm hiện một tia mỉm cười, lòng hiếu kỳ đối với Dương Phàm cũng giảm đi vài phần.
Còn Tần tiên tử áo trắng, khẽ nhíu hàng mi lại.
Nam tử họ Phương đối với chuyện này giống như không thể trách, trong mắt hiện một tia khinh thường.
- Các ngươi đứng ở giữa Băng Vụ Vân, đứng cho ổn, lập tức chuẩn bị xuất phát.
Ánh mắt Liễu Tuyết Cầm đảo qua mọi người.
Hơn hai mươi đệ tử đám người Lâm Thành liền cảm giác một cỗ uy nghiêm không thể với đến, vội vàng ngồi ở giữa Băng Vụ Vân, các tu sĩ Trúc Cơ Kỳ còn lại vây quanh ở ngoài, phụ trợ khống chế băng vụ.
Băng Vụ Vân đương nhiên là tên gọi Pháp Bảo của Liễu Tuyết cầm.
Thấy thế bọn người Lâm Thành vẫn kinh ngạc xem xét vươn tay chạm vào.
- Dương đại ca huynh thấy qua Pháp Bảo phi hành như vậy chưa?
Sau khi rõ ràng một bộ phận tình hình Lâm Thành hiếu ky hỏi Dương Phàm.
Lúc này mọi người còn lại đang trong trầm mặc, Lâm Thành đột nhiên lên tiếng dẫn tới mọi người chú ý.
Chúng đệ tử đều chuyển ánh mắt về phía Dương Phàm, đặc biệt là đệ tử Tuyết Sơn phái.
Trải qua hai tháng ở chung, bọn họ cảm giác Dương Phàm có chút thần bí tu vi cũng là cao nhất trong bọn họ.
- Chưa thấy
Dương Phàm vốn định nói chưa thấy qua, nhưng trong đầu vừa chuyển, khóe miệng khẽ nhếch lên:
- Chưa thấy? Sao được chứ.
- Ta từng thấy qua Pháp Bảo phi hành còn lớn hơn thế này nhiều.
Dương Phàm làm ra một bộ dạng khoe khoang khoác lác.
Liễu Tuyết Cầm nghe vậy, cảm thấy buồn cười, ở một bên tùy ý nghe.
- Ta từng thấy qua một loại Pháp Bảo phi hành có thể chịu tải mấy trăm người, bay lên trời lặn xuống biển, thậm chí có thể sử dụng chiến đấu. Pháp Bảo cũng khó tổn thương. Càng thấy qua một loại Pháp Bảo chịu tải toàn một tòa thành hay một hòn đảo, trôi nổi trên mặt nước. Bên trên nghiễm nhiên là một tiểu thế giới. Có thể chứa mấy ngàn người, có thể trồng trọt sinh sống, càng có thể lặn vào trong biên sâu
Dương Phàm nói đến nước miếng tung bay, mặt mày hớn hở thần thái biểu tình tương đối cường điệu.
- Người này thật là khoác lác.
Bên cạnh có người thấp giọng thầm nói.
Mặc dù cho rằng Dương Phàm đang khoác lác, nhưng bọn họ vẫn nghe đến nhập thần.
Ban đầu Liễu Tuyết Cầm chỉ tùy ý nghe nói, sau đó ánh mắt sáng hiện một tia dị sắc.
Những tồn tại trong truyền thuyết này, cực bắc tự nhiên không có.
Thế nhưng nàng nhớ mang máng, từng thấy ở trong chút sách cổ có miêu tả cùng loại.
Thì ra hắn xem được trong sách cổ.
Liễu Tuyết Câm hé môi cười khẽ, cũng mang suy nghĩ giống như các tu sĩ Trúc Cơ khác.
Nhung dù là vậy, bọn họ cũng không khỏi bị Dương Phàm khoác lác hấp dẫn.
Bởi vì có chút tồn tại truyền thuyết Dương Phàm miêu tả cực kỳ cẩn thận, nghe giống có cảm giác tự thân thấy qua.
Thậm chí làm cho người ta hoài nghi, Dương Phàm có phải thật sự đã từng thấy qua những tồn tại trong truyền thuyết này.
Rốt cuộc một lúc sau vị Tần tiên tử áo trắng kia xen lời.
- Lẽ nào ngươi thật sự thấy qua những chuyện trong truyền thuyết này? Cho dù là miêu tả trong sách cổ cũng không kể lại chân thực như ngươi nói được?
Giọng nói của nàng mang theo một tia nghi hoặc.
Dương Phàm cười hì hì nói:
- Kỳ thật ta đều xem được trong sách cổ, sở dĩ kể lại chân thực như vậy, bởi vì có rất nhiều điểu là do tự ta ảo tưởng ra
Mọi người nghe vậy, xì to một mảnh.
Nói nửa ngày hóa ra là sao chép kèm ảo tưởng.
Thế nhưng, bọn họ vẫn hướng tới như trước, chìm đắm trong những chuyện trong truyền thuyết.
Từ sau ngày đó, là thời gian phi hành dài dòng.
Một ng ngàyNăm ngày
Một thángHai tháng
Thời gian dài dòng, mọi người đều ở trên Pháp Bảo phi hành, mỗi ngày chỉ hạ xuống nghỉ tạm hai lần.
về phần vấn đề thức ăn, nhóm người Liễu Tuyết cầm sớm có chuẩn bị lấy ra Tích Cốc Đan.
Loại đan này chỉ dùng một viên, liền có thể không ăn không uống nửa tháng.
Dương Phàm cũng ăn tượng trưng, cau mày trong lòng lẩm bẩm: Độ lửa luyện chế Tích Cốc Đan này rõ ràng có sai sót
Tạo nghệ phương điện luyện đan của hắn gần với y đạo, đều là trưởng thành trong thời gian dài luyện chế vô số đan dược.
Đồng thời Tiên Hồng Quyết trên phương điện y đạo, luyện đan đều như cá gặp nước.
Đừng nói Tích Cốc Đan nho nhỏ này, bậc đan dược như Hóa Anh Đan có thể dẫn phát một trận mưa máu ở tu tiên giới, hắn cũng luyện chế không chỉ một viên.
- Liễu tiên tử rốt cuộc chúng ta phải phi hành bao lâu nữa?
Kiều Phong thiên phú cao nhất, cố lấy dũng khí hỏi Liễu Tuyết cầm.
- Một năm.
Liễu Tuyết Cầm nhàn nhạt nói.
Một năm?
Mọi người hít vào một hơi lạnh.
Đây cũng có nghĩa là bọn họ phải ở trên Pháp Bảo phi hành tròn một năm.
Dương Phàm cũng khẽ kinh dị, không phải bởi vì thời gian dài một năm.
Nên biết, hắn từ Bắc Tần đến nơi này, thậm chí bay đến ba bốn năm.
Hắn kinh ngạc chính là phạm vi băng vực rộng như vậy ngoại vực cùng nội vực cách nhau xa xôi như thế.
Ngoại vực chính là ngoại vi cực bắc, thế giới người phàm. Tuy rằng nhiệt độ rất thấp, nhưng miễn cưỡng còn trong phạm vi chịu được.
Thế nhưng phạm vi nội vực là ở trong hoàn cảnh cực hàn tàn khốc nhất.
- Tiếp qua hơn nửa năm, là có thế tiến vào Băng Tuyết Tiên Vực trong truyền thuyết rồi? Lâm Thành vẫn có chút chờ mong mừng rỡ như trước.
Chúng đệ tử còn lại liên tục gật đầu hết sức chờ mong.
Băng Tuyết Tiên Vực trong truyền thuyết rốt cuộc sẽ là dạng thế nào?
Đúng lúc này, nam tử họ Phương kia thình lình nói một câu:
- Một năm còn không tới được Băng Tuyết Tiên Vực chúng ta còn phái sử đụng một lần truyền tống cự ly dài.
Truyền tổng cự ly đài?
Những tu sĩ gà con mới nhập môn này không hiểu được.
Thế nhung nam tử họ Phương mặt mày lạnh nhạt, không ai dám hỏi nhiều.
Lâm Thành lại thấp giọng hỏi Dương Phàm:
- Dương đại ca, rốt cuộc cái gì là truyền tống cự ly đài?
Mọi người đều không phải người thường, lỗ tai rất thính, vội nhìn sang phía Dương Phàm.
- Điều này giống như hai điểm trên bản đồ, chúng nó có thể cách xa nhau mấy trăm vạn dặm, thậm chí xa hơn. Nếu như trực tiếp bay qua, quá lăng phí thời gian
Dương Phàm chậm rãi nói.
Mấy người Liễu Tuyết cầm nghe vậy, ánh mắt sáng lên, cảm giác hắn nói thật là đúái gọi là truyền tống, chính là từ một điểm này trực tiếp nhảy đến một điểm khác, không cần phi hành, trong nháy mắt nháy đến chỗ mục đích, rất là tiết kiệm thời gian.
Dương Phàm làm một bộ dạng bí hiểm khó lường.
Đây chỉ là thường thức tu tiên, thế nhưng ở trong miệng Dương Phàm lại bị hình tượng hóa thô tục.
- À, hiểu được rồiThì ra là một loại thần thông giống như khinh công Đề Túng Thuật, thoáng cái có thể nhảy xa mấy chục vạn dặm, thật là tài quá.
Một thiếu nữ bỗng nhiên nói.
Phốc xích
Liễu Tuyết Cầm cùng Tần tiên tử áo trắng không khỏi buồn cười.
Khuôn mặt Dương Phàm hung hăng co quắp, ngậm miệng không lên tiếng nữa.
Ngược lại thiếu nữ địa linh căn Hà Tuyết như có chút suy nghĩ:
- Đây giống như làm hai điểm trên bản đồ hợp lại, như vậỵ mặc kệ vốn cách nhau xa bao nhiêu, khoảng cách vĩnh viễn là bằng không.
Dứt lời, nàng lấy ra chỉếc khăn tay, chọc hai lỗ thủng, sau đó đặt hai lỗ thũng trùng lên nhau.
Dương Phàm không khỏi nhìn thẳng vào nàng, cô gái này có ngộ tính thật đáng sợ.
Dường nhưng ngoại trừ Vô Song ra rất ít thấy được người có ngộ tính như thế.
Ngộ tính cùng thiên phú, không phải cùng một khái niệm. Ngộ tính là một loại lực lĩnh ngộ. Thiên phú chỉ là ở trên một mặt nào đó, có được một loại ưu thế trời sinh.
Lúc ban đầu, tác dụng thiên phú rất lớn, có thể làm tu luyện tiến triển cực nhanh.
Còn tới sau này, ngộ tính mới là mấu chốt.
Đây là kinh nghiệm Dương Phàm tự mình cảm ngộ, cũng là cảm ngộ của rất nhiều cường giả cấp bậc Nguyên Anh lão quái.
Càng về sau lực ảnh hường thiên phú đối với tu sĩ sẽ ngày càng nhỏ, trừ khi là cấp thần thú được trời cao thiên vị.
Thời gian cứ trôi qua dài dòng như vậy.
Thời gian một năm, nhoáng cái trôi qua. Đây cùng là một năm nhàn nhã buồn chán nhất trong đời Dương Phàm.
Trải qua một năm ờ chung, mọi người cũng quen thuộc lẫn nhau.
Dương Phàm rất tùy ý, Lâm Thành là người thành khẩn.
Kiều Phong thiên phú cao nhất, lại có chút lạnh lùng, cao ngạo, không hợp đàn có chút địch ý với Dương Phàm Lâm Thành, đặc biệt là nhắm vào Lâm Thành.
Dương Phàm cũng đã nhìn ra thì ra Kiều Phong này cũng như Lâm Thành, đều có ý với Liễu Tuyết Cầm.
ở trước mặt Liễu Tuyết cầm, Lâm Thành cùng Kiều Phong thường có biểu hiện cạnh tranh.
Kiều Phong không thoải mái đối với Dương Phàm, là bởi vì mỗi khi mình sắp làm Lâm Thành thật mất mặt, đểu sẽ bị Dương Phàm xảo diệu hóa giải thậm chí phản kích.
Cơn tức trong lòng hắn, càng nghẹn càng chặt, lại không dễ đàng phát tác.
Nửa năm sau, hắn gần như đều tu luyện không để ý tới mọi người.
Chẳng qua bằng tu vi thiên linh căn, khắc khổ tu luyện, hơn nữa được Tần tiên tử áo trắng thầm tặng linh đan, tu vi nhanh chóng đến Luyện Khí hậu kỳ.
Tuy nhiên Lâm Thành cũng không cần đố ky thể chất rất tốt được Dương Phàm âm thầm trợ giúp, cũng thuận lợi tiến vào Luyện Khí hậu kỳ.
Tính cách Hà Tuyết rất văn tĩnh, hơn phân nửa thời gian đều tự hỏi vấn đề, tiến độ tu vi gần với hai người.
Rốt cuộc, vào một ngày một năm sau. Băng Vụ Vân tiến vào một dòng sông băng nhìn như vô tận.
Sau khi tiến vào phạm vi sông băng, nhiệt độ chợt giảm xuống, một ít tu sĩ Luyện Khí bên này lạnh đến phát run.
Đoàn người Liễu Tuyết Cầm sớm có chuẩn bị, phát ra ôn Hòa Đan, sau khi dùng loại đan này, sẽ có một dòng ấm áp chảy trong cơ thể, hình thành một tầng khí nóng bên ngoài thân người.
ở tình huống bình thường, loại đan này có thể duy trì liên tục một ngày.
Dương Phàm ăn một viên, bĩu môi, cảm giác được phổi hợp tài liệu luyện chế đan này mất cân đối, nếu không thì có thể tăng thời gian duy trì đến một ngày rưởi.
Đương nhiên hắn tự nhiên sẽ không nói ra những lời này.
Tiến vào phạm vi sông băng, chẳng những nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, khí lạnh, cũng ngày càng đáng sợ.
Thinh thoáng lại tới một trận bão tuyết. Pháp Bảo phi hành Băng Vụ Vân phải dừng lại tránh gió.
Dù sao mang theo mấy chục người, cũng không dễ dàng.
Dương Phàm không khỏi thầm than:
Nếu như mình dùng Thiên Hành Chu, cần gì sợ những nhân tố này.
Rốt cuộc, một tháng sau khi tiến vào sông băng, phía trước xuất hiện một tòa thành cổ.
Tòa thành cổ này có bậc cao tọa trấn, thậm chí không thiếu Nguyên Anh lão quái. Đương nhiên, người ngoài không nhìn thấy được, nhưng không trốn khỏi cảm quan củố Dương Phàm.
Tiến vào trong tòa thành cổ. phát hiện ở giữa trung tâm tòa thành một mảnh trổng trải, chỉ có duy nhất một truyền tống trận, còn là cỡ lớn. một lần có thể truyền tổng mười người.
Quan sát đồ văn trận pháp, rõ ràng không phúc tạp tinh vi bằng truyền tống trận ở cổ chiến trường Triệu quốc, nhưng cũng có chỗ tương tự.
Liễu Tuyết Cầm giao nộp ba mươi khối trung phẩm linh thạch, tồng cộng ba mươi lượt người từng nhóm tiến vào truyền tống trận, tự nhiên không thiếu giảng giải trong quá trình truyền tống phải chú ý vấn đề gì.
Dương Phàm cùng Lâm Thành là nhóm đầu tiên đi vào, chỉ thấy ánh sáng trắng hoa lệ phóng lên, người trong trận phép liền biến mất.
Ha ha, cảm giác đã lâu
Một tiếng nói khe khẽ cũng theo truyền tổng mà im bặt, một nửa lời nói giống như bị một không gian kỳ dị hút đi.
Ngược lại Liễu Tuyết Cầm nhìn nàng tán thưởng:
- Tấn sư tỷ khổ cực rồi, những đệ tử mới nhập môn này có tiến bộ như vậy, đều là do tỷ dạy dỗ mấy ngày qua.
Tấn tiên tử áo trắng mỉm cười khiêm tốn vài câu, sau đó ánh mắt sáng đảo qua Dương Phàm, lộ vẻ trầm tư, cảm giác người này không đơn giản.
May là Tần tiên tử áo trắng này cũng không có ác ý gì với Dương Phàm, điểm này thì Dương Phàm có thể cảm ứng được.
Liễu Tuyết Cầm khổng chế mây băng sương mù kia, để cho mọi người bước lên.
Bước trên mây băng sương mù này, có một cảm giác như dẫm lên mặt bông vải.
Các đệ tử Lâm Thành, Kiều Phong, cám thấy vô cùng kinh ngạc.
Dương Phàm liếc nhìn, chẳng qua là một kiện Pháp Bảo phi hành dùng tài liệu Tuyết Tinh Sa luyện chế ra mà thôi.
Đột nhiên, hắn cảm nhận được ánh mắt chú ý của Tần tiên tử áo trắng cùng Liễu Tuyết Cầm, vội lộ ra bộ dạng vô cùng kinh ngạc.
Thấy vậy, Liễu Tuyết Cầm hiện một tia mỉm cười, lòng hiếu kỳ đối với Dương Phàm cũng giảm đi vài phần.
Còn Tần tiên tử áo trắng, khẽ nhíu hàng mi lại.
Nam tử họ Phương đối với chuyện này giống như không thể trách, trong mắt hiện một tia khinh thường.
- Các ngươi đứng ở giữa Băng Vụ Vân, đứng cho ổn, lập tức chuẩn bị xuất phát.
Ánh mắt Liễu Tuyết Cầm đảo qua mọi người.
Hơn hai mươi đệ tử đám người Lâm Thành liền cảm giác một cỗ uy nghiêm không thể với đến, vội vàng ngồi ở giữa Băng Vụ Vân, các tu sĩ Trúc Cơ Kỳ còn lại vây quanh ở ngoài, phụ trợ khống chế băng vụ.
Băng Vụ Vân đương nhiên là tên gọi Pháp Bảo của Liễu Tuyết cầm.
Thấy thế bọn người Lâm Thành vẫn kinh ngạc xem xét vươn tay chạm vào.
- Dương đại ca huynh thấy qua Pháp Bảo phi hành như vậy chưa?
Sau khi rõ ràng một bộ phận tình hình Lâm Thành hiếu ky hỏi Dương Phàm.
Lúc này mọi người còn lại đang trong trầm mặc, Lâm Thành đột nhiên lên tiếng dẫn tới mọi người chú ý.
Chúng đệ tử đều chuyển ánh mắt về phía Dương Phàm, đặc biệt là đệ tử Tuyết Sơn phái.
Trải qua hai tháng ở chung, bọn họ cảm giác Dương Phàm có chút thần bí tu vi cũng là cao nhất trong bọn họ.
- Chưa thấy
Dương Phàm vốn định nói chưa thấy qua, nhưng trong đầu vừa chuyển, khóe miệng khẽ nhếch lên:
- Chưa thấy? Sao được chứ.
- Ta từng thấy qua Pháp Bảo phi hành còn lớn hơn thế này nhiều.
Dương Phàm làm ra một bộ dạng khoe khoang khoác lác.
Liễu Tuyết Cầm nghe vậy, cảm thấy buồn cười, ở một bên tùy ý nghe.
- Ta từng thấy qua một loại Pháp Bảo phi hành có thể chịu tải mấy trăm người, bay lên trời lặn xuống biển, thậm chí có thể sử dụng chiến đấu. Pháp Bảo cũng khó tổn thương. Càng thấy qua một loại Pháp Bảo chịu tải toàn một tòa thành hay một hòn đảo, trôi nổi trên mặt nước. Bên trên nghiễm nhiên là một tiểu thế giới. Có thể chứa mấy ngàn người, có thể trồng trọt sinh sống, càng có thể lặn vào trong biên sâu
Dương Phàm nói đến nước miếng tung bay, mặt mày hớn hở thần thái biểu tình tương đối cường điệu.
- Người này thật là khoác lác.
Bên cạnh có người thấp giọng thầm nói.
Mặc dù cho rằng Dương Phàm đang khoác lác, nhưng bọn họ vẫn nghe đến nhập thần.
Ban đầu Liễu Tuyết Cầm chỉ tùy ý nghe nói, sau đó ánh mắt sáng hiện một tia dị sắc.
Những tồn tại trong truyền thuyết này, cực bắc tự nhiên không có.
Thế nhưng nàng nhớ mang máng, từng thấy ở trong chút sách cổ có miêu tả cùng loại.
Thì ra hắn xem được trong sách cổ.
Liễu Tuyết Câm hé môi cười khẽ, cũng mang suy nghĩ giống như các tu sĩ Trúc Cơ khác.
Nhung dù là vậy, bọn họ cũng không khỏi bị Dương Phàm khoác lác hấp dẫn.
Bởi vì có chút tồn tại truyền thuyết Dương Phàm miêu tả cực kỳ cẩn thận, nghe giống có cảm giác tự thân thấy qua.
Thậm chí làm cho người ta hoài nghi, Dương Phàm có phải thật sự đã từng thấy qua những tồn tại trong truyền thuyết này.
Rốt cuộc một lúc sau vị Tần tiên tử áo trắng kia xen lời.
- Lẽ nào ngươi thật sự thấy qua những chuyện trong truyền thuyết này? Cho dù là miêu tả trong sách cổ cũng không kể lại chân thực như ngươi nói được?
Giọng nói của nàng mang theo một tia nghi hoặc.
Dương Phàm cười hì hì nói:
- Kỳ thật ta đều xem được trong sách cổ, sở dĩ kể lại chân thực như vậy, bởi vì có rất nhiều điểu là do tự ta ảo tưởng ra
Mọi người nghe vậy, xì to một mảnh.
Nói nửa ngày hóa ra là sao chép kèm ảo tưởng.
Thế nhưng, bọn họ vẫn hướng tới như trước, chìm đắm trong những chuyện trong truyền thuyết.
Từ sau ngày đó, là thời gian phi hành dài dòng.
Một ng ngàyNăm ngày
Một thángHai tháng
Thời gian dài dòng, mọi người đều ở trên Pháp Bảo phi hành, mỗi ngày chỉ hạ xuống nghỉ tạm hai lần.
về phần vấn đề thức ăn, nhóm người Liễu Tuyết cầm sớm có chuẩn bị lấy ra Tích Cốc Đan.
Loại đan này chỉ dùng một viên, liền có thể không ăn không uống nửa tháng.
Dương Phàm cũng ăn tượng trưng, cau mày trong lòng lẩm bẩm: Độ lửa luyện chế Tích Cốc Đan này rõ ràng có sai sót
Tạo nghệ phương điện luyện đan của hắn gần với y đạo, đều là trưởng thành trong thời gian dài luyện chế vô số đan dược.
Đồng thời Tiên Hồng Quyết trên phương điện y đạo, luyện đan đều như cá gặp nước.
Đừng nói Tích Cốc Đan nho nhỏ này, bậc đan dược như Hóa Anh Đan có thể dẫn phát một trận mưa máu ở tu tiên giới, hắn cũng luyện chế không chỉ một viên.
- Liễu tiên tử rốt cuộc chúng ta phải phi hành bao lâu nữa?
Kiều Phong thiên phú cao nhất, cố lấy dũng khí hỏi Liễu Tuyết cầm.
- Một năm.
Liễu Tuyết Cầm nhàn nhạt nói.
Một năm?
Mọi người hít vào một hơi lạnh.
Đây cũng có nghĩa là bọn họ phải ở trên Pháp Bảo phi hành tròn một năm.
Dương Phàm cũng khẽ kinh dị, không phải bởi vì thời gian dài một năm.
Nên biết, hắn từ Bắc Tần đến nơi này, thậm chí bay đến ba bốn năm.
Hắn kinh ngạc chính là phạm vi băng vực rộng như vậy ngoại vực cùng nội vực cách nhau xa xôi như thế.
Ngoại vực chính là ngoại vi cực bắc, thế giới người phàm. Tuy rằng nhiệt độ rất thấp, nhưng miễn cưỡng còn trong phạm vi chịu được.
Thế nhưng phạm vi nội vực là ở trong hoàn cảnh cực hàn tàn khốc nhất.
- Tiếp qua hơn nửa năm, là có thế tiến vào Băng Tuyết Tiên Vực trong truyền thuyết rồi? Lâm Thành vẫn có chút chờ mong mừng rỡ như trước.
Chúng đệ tử còn lại liên tục gật đầu hết sức chờ mong.
Băng Tuyết Tiên Vực trong truyền thuyết rốt cuộc sẽ là dạng thế nào?
Đúng lúc này, nam tử họ Phương kia thình lình nói một câu:
- Một năm còn không tới được Băng Tuyết Tiên Vực chúng ta còn phái sử đụng một lần truyền tống cự ly dài.
Truyền tổng cự ly đài?
Những tu sĩ gà con mới nhập môn này không hiểu được.
Thế nhung nam tử họ Phương mặt mày lạnh nhạt, không ai dám hỏi nhiều.
Lâm Thành lại thấp giọng hỏi Dương Phàm:
- Dương đại ca, rốt cuộc cái gì là truyền tống cự ly đài?
Mọi người đều không phải người thường, lỗ tai rất thính, vội nhìn sang phía Dương Phàm.
- Điều này giống như hai điểm trên bản đồ, chúng nó có thể cách xa nhau mấy trăm vạn dặm, thậm chí xa hơn. Nếu như trực tiếp bay qua, quá lăng phí thời gian
Dương Phàm chậm rãi nói.
Mấy người Liễu Tuyết cầm nghe vậy, ánh mắt sáng lên, cảm giác hắn nói thật là đúái gọi là truyền tống, chính là từ một điểm này trực tiếp nhảy đến một điểm khác, không cần phi hành, trong nháy mắt nháy đến chỗ mục đích, rất là tiết kiệm thời gian.
Dương Phàm làm một bộ dạng bí hiểm khó lường.
Đây chỉ là thường thức tu tiên, thế nhưng ở trong miệng Dương Phàm lại bị hình tượng hóa thô tục.
- À, hiểu được rồiThì ra là một loại thần thông giống như khinh công Đề Túng Thuật, thoáng cái có thể nhảy xa mấy chục vạn dặm, thật là tài quá.
Một thiếu nữ bỗng nhiên nói.
Phốc xích
Liễu Tuyết Cầm cùng Tần tiên tử áo trắng không khỏi buồn cười.
Khuôn mặt Dương Phàm hung hăng co quắp, ngậm miệng không lên tiếng nữa.
Ngược lại thiếu nữ địa linh căn Hà Tuyết như có chút suy nghĩ:
- Đây giống như làm hai điểm trên bản đồ hợp lại, như vậỵ mặc kệ vốn cách nhau xa bao nhiêu, khoảng cách vĩnh viễn là bằng không.
Dứt lời, nàng lấy ra chỉếc khăn tay, chọc hai lỗ thủng, sau đó đặt hai lỗ thũng trùng lên nhau.
Dương Phàm không khỏi nhìn thẳng vào nàng, cô gái này có ngộ tính thật đáng sợ.
Dường nhưng ngoại trừ Vô Song ra rất ít thấy được người có ngộ tính như thế.
Ngộ tính cùng thiên phú, không phải cùng một khái niệm. Ngộ tính là một loại lực lĩnh ngộ. Thiên phú chỉ là ở trên một mặt nào đó, có được một loại ưu thế trời sinh.
Lúc ban đầu, tác dụng thiên phú rất lớn, có thể làm tu luyện tiến triển cực nhanh.
Còn tới sau này, ngộ tính mới là mấu chốt.
Đây là kinh nghiệm Dương Phàm tự mình cảm ngộ, cũng là cảm ngộ của rất nhiều cường giả cấp bậc Nguyên Anh lão quái.
Càng về sau lực ảnh hường thiên phú đối với tu sĩ sẽ ngày càng nhỏ, trừ khi là cấp thần thú được trời cao thiên vị.
Thời gian cứ trôi qua dài dòng như vậy.
Thời gian một năm, nhoáng cái trôi qua. Đây cùng là một năm nhàn nhã buồn chán nhất trong đời Dương Phàm.
Trải qua một năm ờ chung, mọi người cũng quen thuộc lẫn nhau.
Dương Phàm rất tùy ý, Lâm Thành là người thành khẩn.
Kiều Phong thiên phú cao nhất, lại có chút lạnh lùng, cao ngạo, không hợp đàn có chút địch ý với Dương Phàm Lâm Thành, đặc biệt là nhắm vào Lâm Thành.
Dương Phàm cũng đã nhìn ra thì ra Kiều Phong này cũng như Lâm Thành, đều có ý với Liễu Tuyết Cầm.
ở trước mặt Liễu Tuyết cầm, Lâm Thành cùng Kiều Phong thường có biểu hiện cạnh tranh.
Kiều Phong không thoải mái đối với Dương Phàm, là bởi vì mỗi khi mình sắp làm Lâm Thành thật mất mặt, đểu sẽ bị Dương Phàm xảo diệu hóa giải thậm chí phản kích.
Cơn tức trong lòng hắn, càng nghẹn càng chặt, lại không dễ đàng phát tác.
Nửa năm sau, hắn gần như đều tu luyện không để ý tới mọi người.
Chẳng qua bằng tu vi thiên linh căn, khắc khổ tu luyện, hơn nữa được Tần tiên tử áo trắng thầm tặng linh đan, tu vi nhanh chóng đến Luyện Khí hậu kỳ.
Tuy nhiên Lâm Thành cũng không cần đố ky thể chất rất tốt được Dương Phàm âm thầm trợ giúp, cũng thuận lợi tiến vào Luyện Khí hậu kỳ.
Tính cách Hà Tuyết rất văn tĩnh, hơn phân nửa thời gian đều tự hỏi vấn đề, tiến độ tu vi gần với hai người.
Rốt cuộc, vào một ngày một năm sau. Băng Vụ Vân tiến vào một dòng sông băng nhìn như vô tận.
Sau khi tiến vào phạm vi sông băng, nhiệt độ chợt giảm xuống, một ít tu sĩ Luyện Khí bên này lạnh đến phát run.
Đoàn người Liễu Tuyết Cầm sớm có chuẩn bị, phát ra ôn Hòa Đan, sau khi dùng loại đan này, sẽ có một dòng ấm áp chảy trong cơ thể, hình thành một tầng khí nóng bên ngoài thân người.
ở tình huống bình thường, loại đan này có thể duy trì liên tục một ngày.
Dương Phàm ăn một viên, bĩu môi, cảm giác được phổi hợp tài liệu luyện chế đan này mất cân đối, nếu không thì có thể tăng thời gian duy trì đến một ngày rưởi.
Đương nhiên hắn tự nhiên sẽ không nói ra những lời này.
Tiến vào phạm vi sông băng, chẳng những nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, khí lạnh, cũng ngày càng đáng sợ.
Thinh thoáng lại tới một trận bão tuyết. Pháp Bảo phi hành Băng Vụ Vân phải dừng lại tránh gió.
Dù sao mang theo mấy chục người, cũng không dễ dàng.
Dương Phàm không khỏi thầm than:
Nếu như mình dùng Thiên Hành Chu, cần gì sợ những nhân tố này.
Rốt cuộc, một tháng sau khi tiến vào sông băng, phía trước xuất hiện một tòa thành cổ.
Tòa thành cổ này có bậc cao tọa trấn, thậm chí không thiếu Nguyên Anh lão quái. Đương nhiên, người ngoài không nhìn thấy được, nhưng không trốn khỏi cảm quan củố Dương Phàm.
Tiến vào trong tòa thành cổ. phát hiện ở giữa trung tâm tòa thành một mảnh trổng trải, chỉ có duy nhất một truyền tống trận, còn là cỡ lớn. một lần có thể truyền tổng mười người.
Quan sát đồ văn trận pháp, rõ ràng không phúc tạp tinh vi bằng truyền tống trận ở cổ chiến trường Triệu quốc, nhưng cũng có chỗ tương tự.
Liễu Tuyết Cầm giao nộp ba mươi khối trung phẩm linh thạch, tồng cộng ba mươi lượt người từng nhóm tiến vào truyền tống trận, tự nhiên không thiếu giảng giải trong quá trình truyền tống phải chú ý vấn đề gì.
Dương Phàm cùng Lâm Thành là nhóm đầu tiên đi vào, chỉ thấy ánh sáng trắng hoa lệ phóng lên, người trong trận phép liền biến mất.
Ha ha, cảm giác đã lâu
Một tiếng nói khe khẽ cũng theo truyền tổng mà im bặt, một nửa lời nói giống như bị một không gian kỳ dị hút đi.
/1059
|