Tiên Hồng Lộ

Q.6 - Chương 526 - Quyết Chiến

/1059


Bổn hoàng đề nghị, hai bên phái ra một người mạnh nhất, đại biểu cho hàng tỉ sinh linh tu sĩ, quyết chiến một lần sinh, tử làm quyết định

- Nếu bên Bắc Tần thắng, Thánh tộc ta lập tức đầu hàng, hoặc giả bên ta thắng, như vậy bên Bắc Tần lập tức lui binh.

Giọng nói lạnh, lùng của Hắc Phong Ma Hoàng, truyền khắp phạm vi trăm dặm.

Mấy chục vạn tu sĩ Bắc Tần đều nghe thật rõ ràng.

Bao gồm tu sĩ Man di trong Thánh điện Khổng tước, cũng đều nghe tiếng tuyên chiến vang dội tận trời cao này.

Ba đại tu sĩ Bắc Tần cũng các Nguyên Anh bậc cao nghe vậy, phần lớn có chút ý động.

Mười vạn tinh anh man di đã lui về phòng thủ Thánh điện Khổng tước, nếu cứ thế liều mạng tử chiến, đối với hai bên đều không có lợi.

- Bổn hoàng đại biểu toàn bộ chín tộc Tây Nhạc xuất chiến, không biết hàng ti sinh linh tu sĩ Bắc Tần, có người nào dám chiến một trận cũng ta hay không?

Ngay sau đó giọng nói mang theo chiến ý sôi sục, phát ra từ trong miệng Hắc Phong Ma Hoàng,

Hắn từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt tối đen lạnh lùng bình thản đảo qua mấy chục vạn đại quân tại trường, dường như còn kèm theo vài tia khinh thường.

Tuyên chiến.

Đơn đả độc đấu, khiêu chiến cường giả đỉnh cao Bắc Tần.

Trận quyết đấu của hai người có thể giải quyết vấn đề, hai bên ngừng chiến, tiết kiệm máu huyết tánh mạng của vô số sinh linh tu sĩ.

Thoáng chốc, mấy chục vạn tu sĩ Bắc Tần lặng ngắt như tờ.

Chúng tu sĩ cao tầng Bắc Tần đều chuyển ánh mắt nhìn về phía ba đại tu sĩ cũng với Dương Phàm.

Giờ phút này, chỉ có mấy người này có tư cách chiến một trận cũng Hắc Phong Ma Hoàng.

Còn lại Nguyên Anh bậc cao khác gần như không có khả năng giành thắng lợi.

Nhưng phần nhiều ánh mắt đều chiếu vào thân ảnh vĩ ngạn truyền kỳ kia.

Trong Thánh điện Khổng tước, mười vạn tu sĩ Man di bao gồm ba Đại Thiên Sư, đều như ngừng lại hô hấp.

Toàn trường rơi vào cảnh tĩnh lặng.

Vô số tu sĩ man di thậm chí rơi nước mắt.

Bọn họ hiểu thật sâu sắc rằng: Ma Hoàng đại nhân đang vì tính mạng của vô số sinh, linh và tu sĩ, làm một cố gắng cuối cùng.

Ý đồ của hắn là lấy lực lượng của một người, để hóa giải nguy cơ diệt chủng này.

- Quyết chiến sao? Dương mỗ đã lâu không có vui đùa như vậy

Dương Phàm điềm nhiên không sợ hãi, trong mắt một mảnh bình tĩnh, thì thào lẩm bẩm.

- Ha ha haChẳng lẽ toàn bộ mười ba nước Bắc Tần, đều không có người nào đám đơn đả độc đấu cùng bổn hoàng sao?

Tiếng cười ha hả của Hắc Phong Ma Hoàng truyên khắp toàn trường.

Điều này làm cho mấy chục vạn tu sĩ Bắc Tần đều lộ sắc mặt thực khó coi.

Đúng vậy. Chẳng lẽ Bắc Tần thập tam quốc liên minh, thực không ai có thể chống lại hắn?

Không, nhất định có.

Càng nhiều ánh mắt đều hướng về nam nhân truyền kỳ, trước sau vẫn trấn định kia.

Bỗng nhiên, Hắc Phong Ma Hoàng quét ánh mắt về phía nam nhân kỳ vọng của mọi người kia:

- Dương Phàm! Lần đầu giao phong ở cổ Lương Thành, ngươi cũng không có thắng hơn bổn hoàng chút nào. Hôm nay ở trước Thánh điện của tộc ta, ngươi dám chiến một trận hay không?

Dám chiến một trận hay không?

Hắc Phong Ma Hoàng tuyên chiến thắng với Dương Phàm,

Ổ!

Tu sĩ bên phía mười ba nước Bắc Tần xôn xao một hồi, nhiệt huyết sôi trào, chiến ý tăng mạnh, trong mắt đầy vẻ chờ mong.

Bọn họ tin rằng người nam nhân lấy lực chiến của bản thân xoay chuyển vận mệnh kia, nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của mọi người.

Cùng lúc đó, trong Thánh điện Khổng tước, vô số tu sĩ bay lên không trung, chứng kiến thời điểm có tâm quan trọng sâu sắc này.

Các cao tầng Bắc Tần biết rõ hơn ai hết, nếu Dương Phàm không tiếp nhận khiêu chiến, hình tượng nhân vật linh hồn của hắn sẽ giảm xuống nghiêm trọng, cũng sẽ khiến cho sĩ khí của đại quân mấy chục vạn tu sĩ hạ xuống.

Hắc Phong Ma Hoàng cũng biết rõ, trong liên minh mười ba nước, chỉ có Dương Phàm có thể cân sức ngang tài cũng hắn.

- Thủ đoạn của Ma Hoàng các hạ thật cao minh!

Dương Phàm chậm rãi lên tiếng, sau đó bay lên không trung, quay đầu nhìn lướt về phía đại quân mấy chục vạn tu sĩ:

- Không biết lúc này Dương mỗ có thể đại biểu toàn bộ mười ba nước Bắc Tần, chiến một trận hay không? Thắng bại tiến thoái là do trận chiến này mà quyết định.

Toàn trường đầu tiên là rơi vào cảnh tĩnh lặng.

Nhưng ngay sau đó, đại quân mấy chục vạn tu sĩ, cũng lúc phát ra một tiếng thét rung chuyển trời đất:

- Được!

- Được!

- Đương nhiên là được!

Thanh âm hội tụ vô số tiếng nói từ đáy lòng của mấy chục vạn tu sĩ dường như tiếng sấm vang vọng khắp bầu trời.

Đại biểu bọn họ chờ đợi, đại biểu bọn họ tín ngưỡng, đại biểu khiến bọn họ ngập đầy nhiệt huyết ý chí chiến đấu.

Giờ khắc này, uy danh của Dương Phàm, tăng lên tới mức tột đỉnh.

Thanh âm của mấy chục vạn tu sĩ, chấn động xơ xác đám mây trên bầu trời, ký thác ý nguyện tinh thần của vô số người, ngưng tụ ở chỗ này.

Rồi đột nhiên Dương Phàm cảm giác tinh thần ý chí chiến đấu của mình, tăng lên tới một đỉnh cao trước nay chưa từng có.

Ba đại tu sĩ thì sắc mặt hơi có chút khó coi, nhưng bọn họ cũng đồng loạt hướng về phía Dương Phàm gật đầu, tỏ ý tán thành việc này.

Hắc Phong Ma Hoàng đứng trên trời cao, đối mặt với thanh âm của mấy chục vạn tu sĩ như tiếng sấm và ý chí chiến đấu sục sôi đó, tâm thần mơ hồ có chút run rẩy.

Vù!

Dương Phàm bay lên bầu trời, quanh thân lưu chuyển vầng sáng màu xanh biếc, từ xa xa đối mặt cũng Hắc Phong Ma Hoàng.

Giờ phút này, ngay cả không đạp chân trên mặt đất, hai chân hắn vẫn vờn quanh vầng sáng màu vàng đất mắt thường khó nhìn thấy.

Tấn chức Diễn Căn trung kỳ, tính ỷ lại đại địa của hắn đã giảm bớt một ít.

Trầm ổn rất nặng và thoải mái tự nhiên hai cổ khí tức hoàn toàn bất đồng, lần đầu nhộn nhạo trên người Dương Phàm.

Ở dưới tinh thần ý nguyện ký thác của mấy chục vạn tu sĩ, Dương Phàm có cảm giác tinh Thần ý cảnh của mình, mơ hồ chạm đến một trình tự rất quen thuộc.

Đúng! Đó chính là Thiên Nhân Mô Thức.

Từ lúc tu luyện Tiên Hồng Quyết tới nay, Dương Phàm đã từng rơi vào ba lần trình tự thiên nhân.

Mỗi một lần, trên phương diện tinh thần của hắn, đều đã có một lần đột phá.

Chỉ tiếc, lần này lại là ở thời điểm đại chiến, không có khả năng quay về với tự nhiên, bỏ lỡ một lần cơ hội.

Thế nhưng, nếu không phải ở dưới bầu không khí loại hoàn cảnh này phụ trợ, Dương Phàm cũng không có khả năng lại mơ hồ chạm đến trình tự này.

Đồng tử trong mắt Hắc Phong Ma Hoàng co rút lại, giờ khắc này nhìn Dương Phàm lại mang đến cho hắn một loại ảo giác giống như nhìn thiên địa, mênh mông vô cùng vô tận.

Nếu thật sự có thể hoàn toàn bước vào cảnh giới này, đúng như lời Hà Lạc nói, mặc sức tung hoành nhân giới.

Trong khoảnh khắc, Dương Phàm nhắm hai mắt lại, định xâm nhập hiểu thêm cái trình tự kia sâu sắc hơn.

Nhưng, Hắc Phong Ma Hoàng sao có thể để hắn như nguyện.

- Một trận chiến hôm nay, liên quan tới vận mệnh của vô số sinh linh tu sĩ, Dương đạo hữu cần phải thận trọng.

Hắc Phong Ma Hoàng vừa dứt lời, trong phạm vi một trăm trượng, nổi lên một luồng quái phong màu đen, hung hăng xé rách hết thảy.

Vầng sáng màu xanh biếc cùng hào quang màu vàng đất lưu chuyển quanh thân Dương Phàm, chợt lay động rung chuyển từng hồi, ảm đạm xuống, như ngọn đèn trong bão táp có thể tắt bất cứ lúc nào.

Đột nhiên hắn mở đôi mắt ra, tung chân đá vào hư không một đá, vầng sáng màu vàng đất chấn động lan tràn ra, va chạm mạnh vào quái phong màu đen kia.

Quái phong màu đen lập tức suy yếu, nhưng công pháp của Hắc Phong Ma Hoàng độc đáo thâm hậu, áo choàng kế thừa trên lưng thoáng hơi dao động, bổ sung thêm vào cổ lực lượng này đến cực hạn.

Ầm! Ầm! Vù! Vù!

Hắn di chuyển như quỷ mị, ở trong quái phong di động nhanh như tia chớp, khiến cho người ta không kịp nhìn thấy.

Dương Phàm lấy ra Bằng Vũ Phiến, phất một cái, xèoxèo nơi nào phiến ảnh màu vàng đi qua quái phong liền tiêu tan.

Cũng không biết vì sao, Dương Phàm chỉ bị động phòng ngự, tĩnh mà bất động.

Hắc Phong Ma Hoàng liên tục phát động công kích vào hắn không ngừng, nhưng đều bị hắn hóa giải.

Rồi trong khoảnh khắc, Bằng Vũ Phiến lại tách rời ra, hóa thành từng luồng hào quang vàng ánh sắc bén, bay múa xoay tròn quanh thân Dương Phàm, xé nát hết thảy công kích của Hắc Phong Ma Hoàng.

Hắc Phong Ma Hoàng cảm nhận được hành động khác thường của Dương Phàm.

Dường như đối phương muốn dựa vào cơ hội này, để chạm tới một cái trình tự tinh thần hoàn toàn mới.

Không được, nhất định phải ngăn cản hắn!

Trong tay Hắc Phong Ma Hoàng chợt xuất hiện một cái túi đen nhánh, hắn rót pháp lực vào trong đó.

Đột nhiên bốn phía gió bão gào thét, hắc quang bao trùm bầu trời, hết thảy mọi vật đều bị hút vào cái túi kia.

Dương Phàm chấn động, cái túi trong tay đối phương, rõ ràng là một kiện cổ bảo không tầm thường, thần thông vô cùng lớn,

Hắn đứng ở giữa không trung, thân thể mơ hồ bị kéo tới cái túi.

Nếu đứng ở tại chỗ cứng rắn chống lại, chỉ sợ dưới Hóa Thần không có người nào có thể ngăn cản được.

Dù sao cũng là một kiện cổ bảo ẩn chứa một loại thần thông độc nhất.

Vèo!

Tường Vân Ngoa dưới chân Dương Phàm chấn động lóe sáng, mang theo hắn bay nhanh thoát khỏi phạm vi bao phủ của cái túi thần bí kia.

Cái túi trong tay Hắc Phong Ma Hoàng độ nhiên phồng lớn lên, một quang diễm tối đen như mực, như gió như lửa, vù một tiếng, truy đuổi theo Dương Phàm.

Dương Phàm không kịp né tránh, liền điều khiển cán xương Bằng Vũ Phiến trong tay, vầng hào quang màu vàng sắc bén va chạm giao kích cùng quang diễm cổ quái tối đen như mực đó.

Xoạt! Vù! Vù!

Luồng quang diễm tối đen đó lập tức bị xé nát. Thế nhưng dường như nó có linh tính vẫn như trước thổi quét về hướng Dương Phàm.

Dương Phàm tức thì cảm nhận được một mối nguy cơ, quanh thân liền ngưng kết thành một vòng quang giáp màu nâu, bằng Vũ Phiến một lần nữa tổ hợp lại, vầng sáng hình quạt màu vàng tăng lớn, rồi cũng quang diễm tối đen kia quấn lấy nhau.

Xèo một tiếng, quang diễm kia cuối cùng bị dập tắt.

Sắc mặt Dương Phàm chợt ngưng trọng, Bằng Vũ Phiến lại tách ra, hóa thành một đôi cánh vàng gắn sau lưng Dương Phàm.

Ngay sau đó đôi cánh màu vàng chớp một cái biến mất, rồi hiện ra trên không trung phía trên đầu Hắc Phong Ma Hoàng.

Chỉ thấy trong tay Dương Phàm nhiều ra thêm một khối kim chuyên lấp lánh quang văn vàng ánh tuyệt đẹp.

Kim chuyên này chính là từ tám khối linh kiện Phương Thiên Kim Minh Chuyên tổ hợp mà thành, phóng xuất ra một khí tức cổ xưa dày đặc.

Dương Phàm rót vào pháp lực, cả khối kim chuyên nở rộ ra hào quang vàng áng bốc lên tận trời cao, che phủ ánh mặt trời, hết thảy hiện trường rơi vào cảnh ảm đạm không ánh sáng.

Hắc Phong Ma Hoàng chợt biến sắc, khối phương chuyên to lớn trên đỉnh đầu kia, ngàn vạn luồng kim quang rực rỡ đè ép xuống, khiến hắn bước từng bước gian nan.

Vèo!

Kim chuyên rực rỡ như một ngọn núi nhỏ, tàn ảnh nhoáng lên một cái, gần như ngay sau đó liền đập xuống.

Hắn cảm thấy không rét mà run, áo choàng kế thừa sau lưng rung lên một cái biến mất tại chỗ.

Nhưng mà Kim Minh Chuyên kia lại nhoáng lên một cái, như thuấn di đuổi sát theo hắn như bóng với hình, trong chớp mắt lại đập xuống đỉnh đầu hắn.

Cái gì.

Trên trán hắn xuất hiện một đám mồ hôi lạnh.

Uy lực của Phương Thiên Kim Minh Chuyên này cường đại hơn rất nhiều so với cổ bảo bình thường, thần thông gần như không kém gì Thông linh Pháp bảo.

Vèo!

Hắn đành phải mượn áo choàng lại lần nữa di chuyển biến mất.

Cùng lúc đó, Dương Phàm bấm hai tay niệm thần chú, quang ảnh trên kim chuyên rực sáng trùng trùng điệp điệp, từng bóng ánh kim chuyên di chuyển nhanh như tia chớp bao trùm Hắc Phong Ma Hoàng lại.

Thân thể Hắc Phong Ma Hoàng rung lên, kêu lên một tiếng đau đớn áo choàng màu đen quanh thân chấn động, chịu bớt phần nửa lực công kích.

Thế nhưng bóng ảnh kim chuyên kia đi động bao phủ hắn truyền đến một trọng lực đáng sợ.

Bản thể Kim Minh Chuyên còn ở trên không, kim văn chớp động, thông qua phương thức này từng chút từng chút một đè ép xuống.

Dương Phàm bấm pháp quyết trên tay cấp tốc biến ảo, pháp lực trong cơ thể rất nhanh bị rút đi.

Hắc Phong Ma Hoàng sắc mặt âm lãnh, áo choàng màu đen quanh thân phát ra hào quang càng thêm sâu thẳm, miễn cưỡng hấp thu phần lớn bộ phận trọng lực.

Ngay sau đó, thân hình hắn lại biến mất, rồi lập tức hiện ra tại bên cạnh Dương Phàm.

Trên áo choàng kế thừa hiện lên hoa văn cả xưa bỗng dưng run lên một cái, một khí tức âm u băng giá phủ chụp lấy Dương Phàm.

Mi tâm Dương Phàm nhảy dựng, hắn cảm nhận được một mối nguy cơ trí mạng.

Trên người Hắc Phong Ma Hoàng này, có thể hình thành nguy cơ nhất đối với hắn chính là kiện bảo vật áo choàng thần bí kế thừa đó.

Theo áo choàng kế thừa đó run lên, một luồng quái phong tối đen gần như là cũng một lúc phủ chụp xuống đầu hắn, không có chút cơ hội nào để né tránh

Xèo! Xèo!

Tầng quang giáp màu nâu quanh thân Dương Phàm bèn chấn động kịch liệt, rồi ảm đạm xuống, trong chớp mắt tan rã tách rời thân thể hắn.

Tại thời điểm chỉ mành treo chuông này, hắn há miệng phun ra một luồng lửa sáng màu trắng hình nòng nọc, trực tiếp đón đầu quái phong tối đen kia.

/1059

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status