- Truyền tống phù!
Bạch quang sáng chói mắt từ trận đồ phức tạp dưới chân nam tử kia chiếu lên, bao phủ toàn thân hắn.
Lập tức, một cỗ dao động không gian huyền ảo khó lường truyền đến.
Dương Phàm từng dùng Truyền tống trận, tự nhiên quen thuộc cỗ dao động này.
Mọi người cả kinh thất sắc, mắt thấy nam từ gầy kia vẻ mặt đắc ý sắp truyền tống chạy trốn khỏi nơi đây,
Dưới tình huống như vậy, ngay cả Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân đều không kịp ngăn cản.
Nhưng chính vào thời khắc nguy cơ vạn phần, một cỗ khí tức cấm kỵ tràn ra trong mật thất.
Lập tức, hết thảy linh khí trong cả khu vực dường như đọng lại.
Chúng tu sĩ cũng đột nhiên cảm giác pháp lực trong cơ thể bị giam cầm, không thể động đậy.
Cấm pháp
Cấm pháp lĩnh vực!
Trận đồ phức tạp lóe sáng dưới chân nam tử gầy kia cũng đột nhiên ảm đạm tắt ngấm.
Hết thảy hình thức năng lượng có liên quan đến pháp lực linh khí đều bị giam cầm.
Nếu muốn hỏi sự khác nhau giữa linh khí cùng pháp lực thì có thể dùng hoang dại và không hoang dại để phân biệt.
Linh khí tự nhiên tồn tại trong thiên địa có thể cho là hoang đại, bình thường khó thể trực tiếp khống chế.
Linh lực hình thành sau khi tu sĩ chuyển hóa, được bản thân nắm giữ, có thể vận chuyển nhuy thì gọi là pháp lực .
Kỳ thật, về bản chất hai thứ này là cùng một dạng.
- Cấmcấm pháp
Nụ cười trên mặt nam tử gầy kia đọng lại, vẻ kinh hãi hoảng sợ lan tràn ra.
Khi trận đồ dưới chân hắn biến mất, truyền tống phù quý báu vô cùng kia xem như báo hỏng.
Ngọc phù quỷ hiếm như truyền tống phù này đều hiếm thấy trên thế gian, độ hiếm thấy không thua gì Phá cấm Phù .
Hai thứ đều có liên quan đến không gian.
Chẳng những hắn bị kinh hoảng biến sắc, ngay cả tu sĩ còn lại trong phòng trong khoảnh khắc đó đều kinh hoảng không hiểu.
Đối với người tu tiên mà nói, không có gì nghiêm trọng hơn so với cấm chế pháp lực.
Không thể sử dụng pháp lực, người tu tiên nhiều nhất là thể chất mạnh hơn phàm nhân, lại mất đi nâng lực phi thiên độn địa cùng với tất cả thần thông pháp lực.
- Cấmphápchỉ hoàn
Ảnh mắt nam tử gầy nhìn chằm chằm chiếc nhẫn vằn bảy màu trên tay Dương Phàm.
Cùng lúc đó, tu sĩ khác đều đưa mắt chú ý tới một chiếc nhẫn phong cách cổ xưa trên ngón tay trái Dương Phàm.
Tuy nhiên, sử dụng cấm pháp lĩnh vực cũng cực kỳ hao tổn pháp lực, bản thân Dương Phàm cảm giác pháp lực điên cuồng mất đi.
Hơn nữa, Tam đại tu sĩ Lăng Tiêu kiếm tiên gần như ngay sau đó liền tránh khỏi hạn chế của cấm pháp lĩnh vực.
Cấm pháp lĩnh vực tuy rằng lợi hại, nhưng đối với người có tu vi cao hơn hiệu quá cơ hồ bằng không.
Sau khi nam tử gầy kia truyền tống thất bại, Dương Phàm buông tay trái, lực lượng kỳ dị phát ra từ Cấm Pháp chỉ Hoàn cũng theo đó biến mất.
Hô
Linh khí và pháp lực trong phòng khôi phục bình thường, mọi người khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ duy nhất nam tử gầy kia vẻ mặt sợ hãi tuyệt vọng.
Bá! Vút vút!
Tam Thanh tán nhân cùng Huyết Luyện lão tổ xông lên, chỉ giây lát liền bắt giữ hắn.
Mặc dù tu vi nam tử gầy đạt tới Nguyên Anh trung Kỳ, nhưng trong không gian nhỏ hẹp này gặp phải hai vị đại tu sĩ căn bản không có bao nhiêu lực trả đòn, rất nhanh, nam tử gầy này bị một cường giả Nguyên Anh dùng sợi xích màu vàng trói buộc, pháp lực cũng bị hai đại tu sĩ phong ấn.
Trong toàn mật thất, mọi người như hổ rình mồi, cùng nhau thẩm vấn gian tế trước mắt.
- Hạ đạo hữu. Không nghĩ tới ngươi lại phản bội mười ba nước Bắc Tần, trở thành tay sai của man di cửu tộc.
Trong mắt Phong Vô Tuyệt hàn quang ngưng tụ, trong giọng nói lộ ra thất vọng tràn trề.
Khi mọi người thẩm vấn nam tử gầy họ Hạ này, Dương Phàm không nói gì, chỉ ở một bên xem náo nhiệt.
chỉ chốc lát, mọi người đã thẩm vấn ra tiền căn hậu quả.
Nguyên lai nam tử Nguyên Anh họ Hạ này là tông chủ một đại phái Triệu quốc, vẫn có quan hệ không tồi với Phong Vô Tuyệt, nhưng vào mấy chục năm trước, song tu đạo lữ của nam tử họ Hạ này cùng hai đệ tử quan môn đột nhiên mất tích.
Chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì, cùng rất ít người biết. Vào thời kì man di đại chiến, cũng không có người chú ý.
Mà bắt đầu từ khi đó, nam tử Nguyên Anh họ Hạ đã bắt đầu gia nhập trận doanh man di.
- Khó trách Triệu quốc ta mấy chục năm nay cứ chiến là bại, nguyên lai có ngươi làm chó săn nội gian.
Sát khí trong mắt Phong Vô Tuyệt gần như hóa thành thực chất, khiến mọi người chung quanh không rét mà run.
Nam từ gầy họ Hạ lại nở nụ cười:
- Hôm nay ta tự biết khó thoát cái chết, nhưng Hạ mỗ có thể kết luận, liên minh mười ba nước Bắc Tần sớm muộn sẽ bị man di cửu tộc san bằng.
Mọi người nghe vậy đều giận dữ quát lớn,
- Ngươi tự tin như vậy, Man di cửu tộc chắc chắn san bằng mười ba nước Bắc Tần?
Hai mắt Dương Phàm hơi nheo lại, nhìn chằm chằm.
- Đúng vậy, Không giao tiếp với Hắc Phong Ma Hoàng, các ngươi vĩnh viễn không biết được điểm đáng sợ của hắn.
Nam tử họ Hạ vẻ mặt trào phúng nói.
- Chết đến nơi còn không biết hối cải.
Huyết Luyện lão tổ giận tím mặt, một chưởng đánh trúng ngực hắn.
Phốc!
Nam tử họ Hạ phun ra một búng máu, mắt thấy chỉ còn một hơi.
- Dừng tay, còn chưa thẩm vấn ra phản tặc dư nghiệt khác
Tam Thanh tán nhân quát lên ngăn chặn.
- Hạ mỗ tự biết hắn phải chết, các ngươi cho rằng ta sẽ nghe lời sao?
Nam tử họ Hạ cười trào phúng, bỗng nhiên trong miệng hắn phun ra một búng máu, sinh, cơ trong cơ thể mất đi, hồn phi phách tán.
Cũng không biết hắn thi triển loại bí thuật nào, dưới tình huống pháp lực bị phong bế còn có thể tự sát.
Mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau.
- Tra tìm nội gian. Phàm là người quan hệ gần gũi với hắn, toàn bộ bắt giữ thẩm vấn.
- Đồng thời đóng cửa toàn bộ cỗ Lương Thành. Bất kì tu sĩ nào không được tự tiện ra vào.
Tam đại tu sĩ đâu ra đấy truyền đạt mệnh lệnh.
Mấy ngày sau đó, toàn bộ cỗ Lương Thành chìm trong khủng hoảng nhàn nhạt, tu sĩ bị bắt đi thẩm tra ước chừng hơn ngàn người.
Trong số đó không thiếu lão quái Nguyên Anh cùng bậc cao Kim Đan, liên tục bốn năm ngày, trong cổ Lương Thành lục tục có một hai trăm tu sĩ bị phán là chó săn nội gian, tử hình tại chỗ.
Trong số tu sĩ chết đi, thậm chí có hai vị Nguyên Anh sơ kỳ, còn lại bậc cao Kim Đan có hai ba mươi người.
Sau khi thanh trừ phản đồ dư nghiệt, toàn thể liên minh mười ba nước chấn kinh.
Man di cửu tộc có thể bách chiến bách thắng thật đúng không phải ngẫu nhiên, không ngờ đưa vào liên minh mười ba nước nhiều nội hoạn như vậy.
Tuy rằng lần này thanh trừ phản đồ dư nghiệt vị tất đã triệt để, nhưng ít ra nhổ đi đại bộ phận u ác tính khiến cho chúng tu sĩ đều được cảnh báo.
Dương Phàm trở lại phòng khách, ngẫu nhiên trốn xuống lòng đất đi thăm dò trận doanh tu sĩ man di.
Mấy ngày gần đây, tu sĩ Man di một mảnh im lặng, không ngờ không phát động bất kỳ thế công nào, dường như đang có âm mưu gì.
Chúng tu sĩ mơ hồ cảm nhận được áp lực trước bão táp.
Dương Phàm thông qua Thạch Thiên Hàn đề nghị cao tầng mười ba nước chủ động công kích man di, lại bị phủ quyết.
Đối mặt tu sĩ Man di đáng sợ cùng với Hắc Phong Ma Hoàng không lường được, liên minh Bắc Tần liên tiếp bại lui có thể tự bảo vệ đã là ngàn ân vạn ta, nào còn hùng tâm tráng chí như thế.
Dương Phàm có chút tiếc hận. Giờ phút này mới trừ được u ác tính, thương thế Lăng Tiêu kiếm tiên đã khỏi, lại có đám người mình gia nhập, chính là thời cơ đánh man di trở tay không kịp, chỉ là liên minh mười ba nước chung quy thiếu can đảm như vậy, liên tục bại lui khiến bọn họ đã có bóng ma trong tinh thần.
Trên thực tế, trước khi Dương Phàm tới, bọn họ cũng không phải không phát động phản kích, nhưng đều không ngoại lệ, toàn bộ đều thất bại chấm dứt, hơn nữa tổn thất thảm trọng.
Chỉ nhoáng cái, nửa tháng trôi qua.
Rốt cục vào một ngày, đại quân Man di đã xảy ra điều động lớn.
Lúc đêm khuya, đại quân mấy vạn tu sĩ man di tới gần, đánh tới cổ Lương Thành.
Thần thức triển khai, ngoài thành rậm rạp, không trung, mặt đất toàn bộ đều là tu sĩ, ở trong bóng đêm tỏa sáng mê người.
Lần công kích này, đại quân man di dường như chỉ công kích thăm dò, chỉ xuất chiến hai vị bậc cao Nguyên Anh.
Dựa theo lệ thường, cổ Lương Thành cũng chỉ phái ra cùng số lượng bậc cao Nguyên Anh, mới thành lập doanh địa.
Đại chiến như vậy, đối với tu sĩ liên minh mười ba nước trấn thủ cổ Lương Thành mà nói giống như cơm bữa, gần như mỗi tháng đều có một hai lần như vậy.
Cùng lúc đại chiến, bên phía tu sĩ man di không hề ít tu sĩ bậc cao, hai ba người một đội quanh quẩn phụ cận, ngẫu nhiên phát động một lần tập kích bắt giữ tu sĩ lạc đàn.
Đây là du đấu tác chiến quy mô lớn, bình thường chỉ giới hạn trong bậc cao Kim Đan và Nguyên Anh, ở một trình độ nào đó mà nói, du đấu so với chiến đấu chính diện quy mô lớn càng có lực sát thương.
Bởi vì trong quá trình du đấu, một khi có thương vong, đều là tu sĩ bậc cao, thậm chí là cường giả Nguyên Anh ngã xuống.
Mà trong đối kháng quy mô lớn, song phương đều có áp trận, người chết chỉ là tu sĩ bậc thấp, trên cơ bản sẽ không xuất hiện thương vong của cường giả Nguyên Anh.
- Chúng ta ra ngoài đi đạo đi.
Dương Phàm đề nghị, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Hồ Phi ở trên tường thành nhìn thấy đại chiến bên ngoài đã sớm nhiệt huyết sôi trào.
Vút vút vút!
Hai người chân đạp độn quang, bay ra cổ Lương Thành.
- Không tốt, trên người bọn họ không có khí tức lệnh bài xuất chiến.
Một bậc cao Kim Đan kinh hô một tiếng, vội vàng báo lên cho Chấp Pháp trưởng lão Nguyên Anh cách đó không xa.
VỊ trưởng lão Nguyên Anh kia nhìn hắn vài cái, thản nhiên nói:
- Hai người này không trong phạm vi ước thúc của liên minh mười ba nước, kệ bọn họ thôi.
- Cái gì không ở trong phạm vi ước thúc của liên minh?
VỊ bậc cao Nguyên Anh canh giữ ở tường thành gần đó, bộ mặt dại ra.
Thật lâu sau, vị trưởng lão Nguyên Anh kia mới thản nhiên nói:
- Một người trong đó chính là Dương Phàm có đủ sắc thái truyền kỳ Bắc Tần.
- Dương Phàmdĩ nhiên là hắn.
Bậc cao Kim Đan phụ trách canh giữ có chút thất thần.
Ánh mắt vị trưởng lão Nguyên Anh kia cũng nhìn chằm chằm phương hướng Dương Phàm rời đi, thì thào lẩm bẩm:
- Ta thật muốn nhìn, rốt cục hắn có năng lực gì.
Hắn phân ra một bộ phận tâm thần chú ý động tĩnh của Dương Phàm.
Có cùng hành động đó cũng tuyệt đối không chỉ mình hắn.
Vút vút!
Dương Phàm cùng Hồ Phi, hai đạo độn quang một xanh một tím xẹt qua phía chân trời, chuyển động ở phụ cận cô Lương Thành.
Chỉ đi một lát liền gặp được một tiểu đội du kích man di, tổng cộng tám người, chỉ có một bậc cao Nguyên Anh, bảy người kia đều là bậc cao Kim Đan.
Vừa nhìn thấy Dương Phàm cùng Hồ Phi, vị Man di thủ lĩnh dẫn đội không ngờ không kinh hoảng.
- Nhanh chuẩn bị chiến đấu.
Thủ lĩnh man di này hết sức bình tĩnh, lập tức lệnh bảy người khác, lấy ba vị Kim Đan đại tu sĩ cầm đầu tạo thành một đội đối phó với Dương Phàm.
Mà chính hắn thì cầm song giản màu bạc trong tay chủ động xông tới Hồ Phi.
Tình huống như thế khiến Dương Phàm cảm giác sâu sắc sự dũng mãnh thiện chiến cùng ý chí chiến đấu của tu sĩ Man di.
Dưới tình huống gặp được hai vị bậc cao Nguyên Anh, trận doanh đối phương chỉ có một vị cường giả Nguyên Anh không ngờ còn dám chiến, không lập tức bại lui.
Nếu đổi là tu sĩ Bắc Tần, e là sớm đã nghe tin mất mật.
Tuy nhiên, hôm nay gặp được Dương Phàm cùng Hồ Phi đi dạo, cũng quyết định bất kỳ tiểu đội Man di nào gặp phải bọn họ đều là vận khí không tốt.
Tổng cộng bảy tên bậc cao Kim Đan Man di bao vây quanh Dương Phàm.
Đối mặt với cường giả Nguyên Anh cao cao tại thượng, ánh mắt bọn họ lăng lệ không ngờ không có ý bại lui cho dù là một tia.
Trong đó ba vị Kim Đan đại tu sĩ, ánh mắt bình tĩnh trấn định, thần thức truyền âm, cho đồng bọn chuẩn sẵn sàng.
Dương Phàm thì lại như cười như không đánh giá bọn họ, cũng không lập tức động thủ.
- Đánh!
Trong đó một vị tu sĩ Man di lưng hùm vai gấu không kìm nổi, trong tay một cây búa màu đen mang theo một làn khỏi đen cuồn cuộn bỗng nhiên biến lớn mười mấy lần, lấy khí thế khai sơn thiên tích địa hung hăng bổ về phía Dương Phàm.
Gần như cùng lúc, hai vị Kim Đan đại tu sĩ khác cùng bốn man di bậc cao còn lại trong tay các loại pháp thuật, Pháp bảo từ các góc độ phóng tới.
Trong lúc nhất thời, tất cả đường lui của Dương Phàm đều bị ngăn chặn. Bảy vị bậc cao Kim Đan này dường như từng trải qua loại chiến đấu như thế này, kinh nghiệm hết sức phong phú.
Thậm chí, trong ánh mắt bọn họ nhìn về phía Dương Phàm còn lộ ra vài tia khinh thường.
Nếu Dương Phàm chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ bình thường, ở dưới loại cục diện này rất có thể sẽ rơi vào thế hạ phong, một khi khinh địch, thậm chí có thể bị thương, chỉ tiếc là vận khí bọn họ thật không tốt, lại gặp phải Dương Phàm.
Vút vútkeng kengầm ầm
Công kích liên tiếp như che phủ trời đất chính bao phủ ập tới Dương Phàm.
Mắt thấy đối phương bị công kích của đám người mình bao phủ, chúng man di bậc cao mừng rỡ.
Tổ hợp liên thủ đối phó với lão quái Nguyên Anh giống như vậy, bọn họ từng có nhiều lần kinh nghiệm.
Từng có một lần, bọn họ đánh với một bậc cao Nguyên Anh của Bắc Tần thành ngang tay. Một lần khác, thậm chí khiến một vị bậc cao Nguyên Anh khinh địch sơ suất, rơi vào thế hạ phong.
Như vậy lần nàycó thể đồng tâm hiệp lực đánh bị thương bậc cao Nguyên Anh hay không?
Chém giết bậc cao Nguyên Anh, bọn họ ngay cả nghĩ cũng không dám, nhưng nếu có thể đánh cường giả Nguyên Anh bị thương, trở về bộ lạc tất nhiên là nở mặt nở mày.
Nhưng mà khi hào quang chói mắt kia tiêu tan, lộ ra bóng người cao ngất hoàn hảo không tổn hao gì, thần sắc bọn họ đọng lại.
Đối phương đứng sững giữa không trung, ngay cả động cũng chưa động một chút, tất cả công kích như đá chìm đáy biển.
Quanh thân Dương Phàm nhộn nhạo một quầng sáng màu vàng đất, toàn thân lộ vẻ trầm ổn cao lớn, làm cho người ta có một loại cảm giác không biết đánh từ đâu.
Dường như đứng trước mặt mọi người không phải là một người mà là một ngọn núi lớn không thể lay động.
Bảy vị bậc cao Kim Đan khiếp sợ tới mức cực điểm, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống.
Bọn họ rốt cục hiểu được đối thủ của đám người mình tuyệt đối không phải là cường giả Nguyên Anh bình thường.
Tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ bình thường tuy rằng không sợ công kích của bọn họ, nhưng kiên quyết không có khả năng nhẹ nhàng hời hợt như vậy ngạnh kháng công kích trong nháy mắt bùng nổ của bọn họ.
Ầm ầm ầm ầm
Ở một bên khác, chiến đấu của Hồ Phi với vị thủ lĩnh Man di kia cũng kinh tâm động phách.
Lúc đầu, Hồ Phi múa may hai đấm, dùng pháp lực hùng hậu dã man đánh với đối phương, chiếm thế thượng phong.
Vị thủ lĩnh Man di kia càng đánh càng kinh hãi, một mực bị áp chế.
Càng thêm đáng sợ là đối phương căn bản không sử dụng pháp bảo gì, chỉ dựa vào một đôi bàn tay trần đã bức mình đến mức độ như vậy.
Thần thức đảo qua bên kia, phát hiện thực lực Dương Phàm lại sâu không lường được.
Trong lòng hắn Thình thịch một hồi, thầm nghĩ không ổn.
- Giải quyết nhanh một chút.
Đúng lúc này, thanh âm của Dương Phàm truyền đến, dường như có chút không kiên nhẫn.
Cùng lúc lên tiếng, hai tay hắn nhấc lên, hào quang vàng xanh nở rộ, lập tức hình thành hai con ưng khổng lồ trông rất sống động.
Hai con ưng khổng lồ do linh khí hóa thành kêu to một tiếng, thân hình như tia chớp lập tức xuyên qua vài tên bậc cao Kim Đan.
- Aiếng kêu thảm thiết liên tục truyền đến, tu sĩ bị con ưng khổng lồ xuyên qua lập tức bị xé thành mảnh nhỏ, rất nhanh có bốn vị bậc cao Kim Đan chết đi, chỉ còn lại ba vị Kim Đan đại tu sĩ.
- Linh khí hóa hình tu luyện đến cảnh giới như thế, ngươi là
Thủ lĩnh Man di kia đột nhiên nhìn thấu thân phận Dương Phàm, kinh hô một tiếng, quay đầu bỏ chạy.
- Ha hachậm rồi!
Quanh thân Hồ Phi tia điện lóe lên, tốc độ tăng mạnh, trong nháy mắt nhoáng tới trước người hắn, một chưởng vung lên hung hăng vỗ lên lưng hắn.
Lôi hỏa lực XuyRoẹt nổ vang lập tức đánh tan vòng phòng ngự bảo hộ của hắn, cả người cháy đen, thân hình tê cứng.
Ầm ầm
Lại hai quyền liên tiếp, công kích khủng bố của Hồ Phi như núi lửa bùng nổ trên người hắn, hóa thành một đống bột mịn cháy đen.
Giải quyết tiểu đội man di này, hai người thoải mái thích ý, không cần dùng hết sức.
- Đi, đổi một nơi khác.
Dưới chân Dương Phàm lóe lên ánh sáng màu lục bạc, bay về một hướng khác.
Hồ Phi tập trang nhìn vào, đám bậc cao Kim Đan kia trong vài hô hấp đã bị độc thủ của Dương Phàm.
Ống -
Hào quang vàng xanh rung lên, hai con ưng khổng lồ do linh khí hóa hình hóa thành hư vô.
Mà lúc này, những người đang đứng trên tường thành xem cuộc chiến, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ, ngơ ngác nhìn theo bóng Dương Phàm cùng Hồ Phi biến mất.
Lôi đình diệt sát một tiểu đội Man di. Quả thật là đáng sợ.
VỊ trưởng lão Nguyên Anh lúc trước cố ý chú ý tới Dương Phàm lộ ra vẻ mặt kinh hư, thật lâu sau mới giật mình thở dài:
- không hổ là nhân vật truyền kỳ năm mươi năm trước chém giết Nguyên Anh đại tu sĩ, chỉ mong sự gia nhập của hắn có thể xoay chuyển bại cục của liên minh mười ba nước.
Dương Phàm đến khiến cho không ít tu sĩ trấn thủ cổ Lương Thành thấy được ánh rạng đông trong bóng đêm.
Cùng ngày Dương Phàm cùng Hồ Phi đạo quanh phụ cận cổ Lương thành, sau khi lại lục tục tiêu diệt hai tiểu đội man di, chém giết hai cường giả Nguyên Anh thì rốt cục bị cao tầng Man di phát hiện.
Lập tức, tất cả tiểu đội du kích của cao tầng man di cẩn thận thu liễm rất nhiều.
Trước khi đám người Dương Phàm tới cổ Lương Thành, những tiểu đội man di này có thể nói là không kiêng nể gì, cao tầng liên minh mười ba nước Bắc Tần vẫn cực kỳ đau đầu về điều này.
Dưới tình huống hai bên đạt thành ăn ý chung, những tiểu đội đu kích này sẽ không phải Nguyên Anh đại tu sĩ tham chiến.
Nguyên Anh đại tu sĩ của Man di cùng Bắc Tần kiềm chế lẫn nhau.
Mấy ngày sau đó, tổ hợp hai người Dương Phàm cùng Hồ Phi trở thành ác mộng của chiến trường. Tiểu đội du kích man di chỉ cần nhìn thấy hai người này liền lập tức chạy trốn.
Nhưng ngay cả là như thế, tu sĩ bậc cao chết trong tay hai người cũng càng ngày càng nhiều.
Việc này dần dần tạo nên khủng hoảng cho cao tầng man di.
Sự tồn tại của tiểu đội du kích, có hai ý nghĩa.
Một là áp chế phạm vi hoạt động của liên minh mười ba nước, từng chút khống chế thu hẹp.
Hai là tiêu hao số lượng tu sĩ bậc cao liên minh Bắc Tần, từ đó suy yếu thực lực chính thể của mười ba nước.
Nhưng mà sau khi Hồ Phi cùng Dương Phàm xuất hiện đánh đâu thẳng đó không gì cản nổi, bậc cao Nguyên Anh bình thường gặp phải bọn họ, hơi phản ứng chậm một chút đều bị vô tình chặn giết.
Về phần bậc cao Kim Đan chỉ cần gặp phải, gần như không có khả năng chạy trối chết.
Đối với điều này, cao tầng man di hận đến ngứa răng, nhiều lần triệu tập hội nghị chính là vì kiềm chế hai người này.
Nhưng dưới tình huống không xuất động Nguyên Anh đại tu sĩ, cho dù phái ba, năm cường giả Nguyên Anh thì ở trước mặt Dương Phàm cùng Hồ Phi cũng không chiếm được chỗ tốt, Nhân số phái nhiều hơn, sẽ ảnh hưởng đến đại cục đối kháng của hai quân.
Đến một ngày, cao tầng Man di trải qua hội nghị thảo luận, rốt cục quyết định: Rút về tất cả tiểu đội du kích.
Dưới thực lực tuyệt đối của Hồ Phi cùng Dương Phàm, tiểu đội man di bị bắt buộc hủy bỏ sách lược du kích áp chế đối với liên minh mười ba nước.
Việc này khiến sĩ khí liên minh Bắc Tần tăng cao, cái tên Dương Phàm cùng Hồ Phi ở trong Cổ Lương Thành cũng tăng cao như mặt trời ban trưa.
Cũng có lời đồn, Dương Phàm đến sẽ vãn hồi thế cục thảm bại nhiều lần của Bắc Tần.
Dương Phàm lại đề nghị với cao tầng Bắc Tần, phát động tổng tiến công, bị phủ quyết.
- Dương lão đại, chúng ta đánh cho chúng ta, chỉ cần đánh sảng khoái, quản bọn họ làm gi?
Hồ Phi chẳng hề để ý nó.
- Được rồi, chúng ta chơi lớn một chút, tranh thủ bức cho Tây Nhạc man di nóng nảy
Trong mắt Dương Phàm lóe ra vẻ âm mưu.
Đêm khuya ngày hôm sau, ở một nơi trong trận doanh Man di cửu tộc, hai bóng người từ dưới lòng đất trồi lên, gọi nên một trận linh khí dao động.
- Ý?
Tu sĩ man di tuần tra gần đó cảm nhận được động tĩnh mỏng manh, thần thức quét ra phía đó.
Thần thức đảo qua, trống rỗng không hề có một vật, chỉ hơi nghi hoặc một chút, bọn họ liền rời đi.
- Hắc hắc
Trong hư không trống rỗng đó, có hai bóng người đang ẩn nấp.
- Nhỏ giọng một chút. Nếu có thần thức Thiên Sư Man di đảo qua, chúng ta có khả năng bị nhìn thấu.
Dương Phàm khẽ suỵt một tiếng,
Hồ Phi gật đầu nói:
- Vậy lần này chúng ta tới làm gì?
Dương Phàm Hồn Căn dung nhập đại địa, nắm trong tay hết thảy trong phạm vi vài trăm dặm trên mặt đất.
Sau một lát, hắn khẽ thở ra một hơi:
- Trong doanh địa này có năm vị tu sĩ Nguyên Anh, ngươi hắn là có thể kiên trì được một lát. Nhớ kỹ, nghĩ cách kiềm chế bọn họ tức khắc.
- Được.
Hồ Phi gật đầu.
- Tốt nhất trước tiên chém giết một tên.
Ánh mắt Dương Phàm nhìn về phía lều trại hoa lệ tinh xảo cách đó vài dặm.
- Đi!
Sau khi hai người ẩn nấp thân hình, chậm rãi mò tới lều trại kia.
Bốn phía lều trại bố trí cấm chế cường đại, thậm chí có thể ngăn cản cảm quan của Dương Phàm ở một trình độ nhất định. Hắn chỉ có thể xác định bên trong có một người, khí tức có chút quen thuộc.
- Xông vào, trước tiên đánh chết
Dương Phàm hô nhỏ một tiếng.
Xuy -
Vừa dứt lời, Lang Nha Bổng trong tay Hồ Phi biến thành bóng bổng màu tím dài mười mấy trượng, hung hăng đánh lên cấm chế lều trại kia.
ẦmRắc
Tầng tầng cấm chế bốn phía lều trại lập tức bị hắn đập nát, điện lưu màu tím cường đại bắn văng ra khắp nơi.
- Người nào?
Lều trại bị phá, từ bên trong bắn ra một bóng sáng bảy màu, chính là một nữ tử tuyệt sắc ăn mặc hoa lệ, đầu đội mũ phượng bảy màu.
- Là ngươi?
Hồ Phi cùng nữ tử tuyệt sắc kia liếc nhau, không ngờ nhận biết.
Nàng này chính là Dạ Hạm lúc trước có duyên gặp mặt một lần ở Vụ Liễu trấn.
- Giết!
Hồ Phi cũng không biết cái gì là thương hương tiếc ngọc, Lang Nha Bổng trong tay vung lên đánh ra một luồng cương phong lôi hòa giao nhau vang lên, lập tức bao phủ Dạ Hạm.
Dưới đòn tập kích cuồng bạo này, tầng phòng ngự quanh thân Dạ Hạm bị bong ra từng tầng một, khuôn mặt đẹp trắng bệch không chút máu.
Thời khắc mấu chốt, mũ phượng bảy màu nàng đội trên đầu nở rộ hào quang bảy màu, như khổng tước xòe đuôi, huyễn lệ chói mắt.
Ầm ầm
Lang Nha Bổng của Hồ Phi liên tục đập trúng hai làn khiến cho hào quang bảy màu kia chợt ảm đạm, mắt thấy sắp không kiên trì nổi.
ẦmRắc,
Bổng thứ ba đập tới, trên tay ngọc của Dương Phàm xuất hiện một Mật quyển, mặt trên ánh sáng lấp lánh tỏa ra bốn phía, lập tức bay ra một con lôi điều, giao kích cùng một chỗ với Lang Nha Bổng của Hồ Phi.
Hai đòn giao nhau, chỉ nghe Bùng một tiếng, Dạ Hạm bị lực lượng cường đại đánh bay, nhân tiện mượn lực chạy trốn.
Nhưng mà nàng vừa rơi xuống đất, một bàn tay to từ dưới lòng đất lộ ra, nắm chặt chân thon của nàng.
- A
Mặt hoa biến sắc, thân thể mềm mại của nàng tê rần, Mật quyển trong tay chấn động rơi xuống.
Chợt một cỗ lực lượng kỳ dị mang theo nàng chìm vào đại địa, dường như một tảng đá rơi vào biên rộng, không còn bóng dáng.
Thật lâu sau, ở trong lòng đất tối đen, trong không gian nhỏ hẹp được quầng sáng màu vàng nhạt bao phủ.
- Là ngươi
Khuôn mặt Dạ Hạm không chút máu, chân nhỏ trắng nõn của nàng bị một nam tử nắm lấy, hơn nữa đầu dốc ngược xuống, làn váy rủ xuống, cảnh xuân lộ ra ngoài.
Tình hình như thế khiến nàng xấu hổ vô cùng, hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống.
Tuy nhiên, giờ phút này nàng ở ngay tại nơi sâu trong tầng nham thạch, cho dù chui xuống lỗ cũng không hề có ý nghĩa.
- Ha haLần này bắt sống được một người thân phận đặc thù.
Dương Phàm như cười như không đánh giá nàng, không e dè cục diện cực kì xấu hổ trước mắt.
Sau khi Dạ Hạm thấy rõ thân phận người tới, khuôn mặt đẹp đầu tiên là trắng bệch.
Tuy nhiên, nàng bị Dương Phàm túm chân ngọc, làn váy xuôi xuống, lập tức cảnh xuân lộ ra, quả thực xấu hổ vô cùng.
Khuôn mặt tái nhợt của nàng lại đỏ bừng như nhỏ máu, dứt khoát nhắm mắt lại, không dám nhìn.
Dương Phàm lại không chút để ý, hai mắt bình tĩnh như nước, tay run lên chuyển nàng xuôi xuống.
Trước đó, hắn đã sớm phong ấn một thân pháp lực của nàng.
Sau đó, hắn lại lấy ra một cây độc đằng tiên màu tím thẫm cuốn lấy Dạ Hạm.
- Ngươingươi muốn như thế nào?
Thanh âm của Dạ Hạm run rẩy, thân thể mềm mại phát run.
Giờ phút này trong không gian nhỏ bé tối tăm này, hai người cô nam quả nữ, nàng gọi trời trời không ứng, gọi đất đất không linh.
Nàng thật sự lo lắng Dương Phàm sẽ động tà niệm gì.
Tuy nhiên, từ đầu tới cuối, đôi mắt Dương Phàm trong vắt, giam nàng trong lao tù màu vàng đất này.
- Dạ Hạm đạo hữu, ủy khuất ngươi ở trong này một lát.
Dương Phàm cười nhàn nhạt, ý niệm khẽ động, trong không gian nhỏ hẹp này lại có thêm một đại hán khôi ngô.
Trên người đại hán này tản mát ra một cỗ yêu khí cường đại, hai tay hoàn toàn là một đôi càng độc, hai tròng mắt bắn ra ánh sáng u lam, làm cho người ra lun sợ.
- Ngươi ở trong này trông chừng nàng.
Dương Phàm để Độc Hạt Vương hóa hình ở lại nơi này, sau đó chuyển lên mặt đất.
Vừa mới ló đầu ra, hắn liền cảm ứng được một cỗ linh khí rung chuyển không yên, chỉ thấy trên không doanh địa này, Hồ Phi cầm Lang Nha Bổng trong tay đang đồng thời chiến đấu cùng bốn vị bậc cao Nguyên Anh ở cùng một chỗ.
Cũng may trong bốn vị tu sĩ Nguyên Anh này, chỉ có một vị Nguyên Anh đại tu sĩ.
Hồ Phi tuy rằng bị áp chế gắt gao, nhưng còn chưa chân chính bị thua.
Cho dù thật sự gặp nguy hiểm, còn có truyền thừa Lôi Linh Châu bảo mệnh.
Khi năm vị Nguyên Anh chiến đấu làm một đoàn ở trên không doanh địa, dư ba cường đại tản ra bốn phía, tu sĩ phía dưới một vùng hỗn loạn.
Hồ Phi cố ý dẫn dắt chiến đấu tới gần mặt đất khiến bốn vị cường giả Man di hận nghiến răng nghiến lợi.
Dương Phàm thừa thời cơ hỗn loạn lúc này, ẩn nấp thân hình xuyên qua các nơi trong doanh địa.
Trong tay hắn có một viên hình cầu màu xám mượt mà bóng loáng, lớn chừng nắm tay.
Hắn hơi rót pháp lực vào, một cỗ khí tức vô hình tản ra bốn phía doanh địa.
Trong lúc hỗn loạn, đại bộ phận lực chú ý đều bị hấp dẫn tới trận chiến phía trên, rất ít người cảm thấy được dị thường.
Sau khi Dương Phàm lượn vài vòng quanh doanh địa này, cỗ khí tức kỳ lạ kia đã lan tràn phạm vi vài dặm.
Cuối cùng, Dương Phàm gật gật đầu, hóa thành một bóng sáng màu lục bay lên phía trên.
Bốn vị Nguyên Anh Man di đang chiến đấu, sắc mặt đều biến đổi.
Lại tới một người nữa.
Bọn họ vội vàng chia ra hai người tới áp chế Dương Phàm.
Hai tay Dương Phàm nhẹ nhàng vạch trong hư không, hai con quang xà dài đến bốn năm trượng rời tay bay ra, kiềm chế hai vị Nguyên Anh ở tại chỗ.
- Rút!
Dương Phàm hướng về Hồ Phi khẽ quát một tiếng, nhoáng đến bên cạnh hắn, lôi kéo tay hắn độn xuống lòng đất.
Phốc Phốc.
Trên mặt đất hào quang màu vàng nhạt rung lên, hai người trốn xuống phía dưới, như đá chìm đáy biển, không còn tung tích,
trên trời cao, bốn tu sĩ Nguyên Anh lộ vẻ kinh hư, cảm giác sâu sắc sự đáng sợ của tổ hợp hai người Dương Phàm, trên thực tế, bọn họ rất nhanh đoán được thân phận hai người Dương Phàm.
- Hả? Không đúng, vì sao không thấy Thánh nữ điện hạ?
Một lão già Nguyên Anh trong đó kinh hô một tiếng.
Bốn người đồng thời triển khai Thần thức, tìm tòi khắp doanh địa.
Không hề có bóng dáng.
- Không tốt, Thánh nữ điện hạ bị người bắt đi rồi.
Bốn người đồng thời biến sắc.
- Ta đi thông báo cho Thiên Sư đại nhân, các ngươi tiếp tục điều tra manh mối.
Một người trong số đó hỏa tốc rời đi.
Trong lúc này, bọn họ không có phát hiện ra cỗ khí tức kỳ dị kia trong doanh địa dần dần nhạt đi, trong lúc hô hấp bị chúng tu sĩ hít vào cơ thể.
Những tu sĩ hấp thu khí tức này, bề ngoài cũng không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ có một số ít tu sĩ bậc thấp cảm thấy hơi chút không khỏe, cũng không để ở trong lòng.
Không đến thời gian nửa chén trà nhỏ, Dương Phàm cùng Hồ Phi trở lại cổ Lương Thành, phía sau kéo nhanh theo một nữ tử thánh khiết quần áo hoa lệ, sắc mặt tái nhợt.
Mới đầu, Dạ Hạm tự nhiên không muốn chủ động phối hợp.
Dương Phàm lại không nói gì khác, trực tiếp nắm chân của nàng, dốc ngược bước đi.
Lúc này mới khiến nàng thấy xấu hổ vô cùng, đành phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Dọc theo đường đi, Dương Phàm thậm chí đề nghị với Hồ Phi:
- Nàng này cũng là cực phẩm, có muốn lưu lại làm thị thiếp cho ngươi hay không?
Nghe nói lời ấy, trong lòng Dạ Hạm thấp thỏm lo âu.
Hoàn hảo, Hồ Phi chỉ liếc mắt nhìn nàng vài lần, không có hứng thú gì.
Sau khi tiến vào cổ Lương Thành, hai người mang theo một tù binh lập tức dẫn tới rất nhiều người tò mò.
- Dương tiền bối, nữ tù bi này là ai?
Có người dò hỏi,
- Nàng này cũng thật xinh đẹp, Dương tiền bối không phải là bắt nàng trở về làm thiếp đó chứ?
Có người ngầm hỏi.
Vút -
Đúng lúc này, một bóng người dung mạo xinh đẹp quý phái bay tới, chính là Phượng Hi.
- Ồ? Đây không phải là Thánh nữ man di cửu tộc sao?
Phượng Hi kinh hô một tiếng.
Thánh nữ?
Dương Phàm nao nao, hắn thật sự không biết chuyện như vậy, mới đầu chỉ cảm thấy thân phận đối phương rất cao quý.
Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, Dạ Hạm dĩ nhiên là Thánh nữ Man di cửu tộc.
- Dương thần y thật sự là rất cao, không ngờ bắt Thánh nữ Tây Nhạc man di trở về.
Trong toàn bộ cổ Lương Thành một mảnh chấn động, tin tức này cũng rất nhanh truyền khắp toàn thành.
Không bao lâu, trong đại điện phủ đệ trung tâm cổ Lương Thành.
Mười mấy vị Nguyên Anh cao tầng hội tụ ở một chỗ, suy tính như thế nào xử trí Thánh nữ này.
- Chúng ta hoàn toàn có thể dùng nàng này để áp chế, khiến Tây Nhạc Man di tạm thời lui binh, giành được một ít thời gian thở dốc.
Một lão già Nguyên Anh đề nghị.
Rất nhanh, đề nghị này được đại bộ phận đồng ý.
Nếu có thể bắt giữ Thánh nữ man di, như vậy tự nhiên phải ích lợi hóa điều này.
Trực tiếp giết chết sẽ chỉ kích động chiến ý cừu hận của man di.
Tam Thanh tán nhân nghe vậy, cũng gật gật đầu:
- Thánh nữ Tây Nhạc là tượng trụng thân thánh trong man di, địa vị không thua Tam Đại Thiên Sư. Lấy nàng này áp chế, ít nhất có thể khiến tu sĩ man di sinh lòng cố kỵ.
- Nếu mọi người không phản đối, như vậy mấy ngày sau, bên ta phái người đi đàm phán cùng Tây Nhạc.
Trên mặt Huyết Luyện lão tổ lộ ra vẻ tươi cười.
Dương Phàm thì chau mày, không nghĩ tới mọi người lại có lòng cầu hòa cùng an nhàn mãnh liệt như thế.
Điều này hoàn toàn đi ngược lại ý nguyện của hắn.
- Nghị hòa?
Dương Phàm sắc mặt lạnh lùng:
- Ta không đồng ý.
Tiếng phản đối của Dương Phàm vang lên trong đại điện.
Lập tức, đại điện một mảnh tĩnh mịch.
Mọi người không nghĩ tới, dưới tình huống như vậy, còn có người phản đối, chẳng lẽ hắn muốn dùng lực của bản thân để chống lại cơn giận của mọi người?
- Dương đạo hữu có ý kiến gì?
Lăng Tiêu kiếm tiên trầm mặc hồi lâu, lúc này lại lên tiếng.
- Ý của Dương mỗ là lợi dụng nàng này đàm phán, tạm thời khiến Tây Nhạc lui binh, sau đó chúng ta dốc toàn bộ lực lượng bốn mươi vạn tu sĩ đánh cho bọn họ trở tay không kịp.
- Tóm lại, Dương mỗ không đồng ý nghị hòa. Nhất thời an bình không giải quyết được vấn đề căn bản, còn không bằng một lần vất vả an nhàn cả đời thì tốt hơn.
Ánh mắt Dương Phàm dần trở nên lăng lệ.
Lăng Tiêu kiếm tiên Phong Vô Tuyệt sau khi nghe xong, vỗ tay khen tuyệt:
- Tốt, rất tốt. Rốt cục có người nhất trí cùng ý tưởng với Phong mỗ rồi.
Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân khẽ cau mày.
Trước đó, trong Tam đại tu sĩ Lăng Tiêu kiếm tiên vẫn là phái chủ chiến cường lực, đề nghị chủ động xuất kích.
Có lẽ điều này cũng có liên quan đến thân phận Kiếm tu của hắn, không thích loại trạng thái bị động này.
Nhưng là Tam Thanh tán nhân và Huyết Luyện lão tổ lại không thích mạo hiểm, thích đánh ổn giữ ổn, sau vài lần chủ động xuất kích đánh lén bị thất bại, vẫn bị động phòng ngự.
Tam đại tu sĩ, hai người chủ phòng ngư, một người chủ chiến.
Hai so với một, ý nguyện của Phong Vô Tuyệt đương nhiên bị quán chế, về phương diện chiến thuật vẫn một mực trầm mặc.
- Dương đạo hữu, ngươi mới tới cổ Lương Thành, không biết thực lực cùng mưu kế của Hắc Phong Ma Hoàng này. Mạo muội xuất kích, rất là phiêu lưu.
Tam Thanh tán nhân cười khổ nói.
Dương Phàm lại có chút ngạc nhiên vui mừng, không nghĩ tới Phong Vô Tuyệt trong Tam đại tu sĩcó thể đứng trên cùng một chiến tuyến với mình.
Cứ như vậy, hắn hoàn toàn có thể chống lại hai vị đại tu sĩ khác.
- Hai vị đạo hữu đừng quênTù binh này là ai bắt về, muốn xử trí nhưthế nào, Dương mỗ có quyền trước.
Dương Phàm vẻ mặt lạnh nhạt nói.
- Này
Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân hơi sững người.
Phong Vô Tuyệt gật đầu tán thành nói:
- Thánh nữ Tây Nhạc là do Dương đạo hữu bắt về, lý nên do hắn xử trí.
Sắc mặt Huyết Luyện lão tổ hơi trầm xuống:
- Đây là một cuộc chiến tranh tu tiên ảnh hưởng vận mệnh ức vạn sinh linh, không phải lúc cả nhân cậy mạnh.
Hiển nhiên, bọn họ không muốn để Dương Phàm xử trí nàng này.
- Phải không?
Dương Phàm cười dài nói:
- Dương mỗ có thể từ trong doanh địa man di bắt nàng một lần, đồng dạng lại có thể làm lần thứ hai, huống chi, nàng vốn ngay trong cổ Lương Thành này.
- Dương Phàm, ngươi rốt cục muốn như thế nào?
Nốt ruồi máu trên trán Huyết Luyện lão tổ bỗng nhiên nhảy lên, một cỗ áp lực lớn lao truyền đến.
- Ta muốn như thế nào?
Dương Phàm lại vui mừng không sợ, Hồn Căn trong nháy mắt dung nhập đại địa, một cỗ khí tức khổng lồ như núi lập tức bùng nổ tràn ra.
Cùng lúc đó, đại địa dưới chân mọi người lắc lư một hồi.
Ầm Ầm ầm
Lay động không chỉ là đại điện nho nhỏ này, gần như toàn bộ cổ Lương Thành phạm vi mấy trăm dặm đều khẽ rung lên, như vào ngày tận thế.
- Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là động đất?
Trong Cổ Lương Thành, gây nên một hồi hỗn loạn.
Cảm giác được dấu hiệu kinh thế hãi tục này, trong đại điện hơn mười vị nổi bật trong Nguyên Anh Kỳ, người người biến sắc.
Giờ khắc này, dường như toàn bộ đại địa đều run lên dưới chân Dương Phàm.
Một ý niệm, hắn có thể cho đại địa vỡ ra, khiến nơi đây hóa thành phế tích.
Thị uy.
Thị uy trắng trợn.
Sắc mặt Tam đại tu sĩ đồng thời đại biến.
Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân lộ vẻ kiêng kị, bị khí thế đáng sợ Dương Phàm triển lộ ra trấn áp.
Phong Vô Tuyệt sắc mặt khẽ biến, rồi trong mắt lộ ra một tia vui mừng.
Phe chủ chiến có thể có một đồng bọn thế mạnh như thế gia nhập, khiến áp lực bị đè nén rất lâu trong lòng hắn hóa thành hư không.
Toàn bộ Cổ Lương Thành lay động chỉ duy trì vài hô hấp, khí tức trên người Dương Phàm đột nhiên biến mất.
Tất cả mọi người trong đại điện thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt nhìn về phía Dương Phàm có thêm một ít kính sợ cùng kiêng kị.
Nam tử trước mắt này đã không thể dùng từ đáng sợ để đủ hình dung.
Bất kể là thực lực, thủ đoạn, hay là thái độ cường thế, đều làm cho người ta không dám làm trái.
Hơn nữa, càng vi diệu chính là Phong Vô Tuyệt một trong Tam đại tu sĩ đứng ở bên phía hắn.
- Mọi người vẫn là nên hòa khí nói chuyện đi.
Rất nhanh có người đến giảng hòa khiến bầu không khí dịu xuống.
Sau đó, đám người cao tầng nhất liên minh mười ba nước Bắc Tần trải qua một phen thương nghị thảo luận, rốt cục đem quyền xử trí tù binh giao trả lại cho Dương Phàm.
Bạch quang sáng chói mắt từ trận đồ phức tạp dưới chân nam tử kia chiếu lên, bao phủ toàn thân hắn.
Lập tức, một cỗ dao động không gian huyền ảo khó lường truyền đến.
Dương Phàm từng dùng Truyền tống trận, tự nhiên quen thuộc cỗ dao động này.
Mọi người cả kinh thất sắc, mắt thấy nam từ gầy kia vẻ mặt đắc ý sắp truyền tống chạy trốn khỏi nơi đây,
Dưới tình huống như vậy, ngay cả Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân đều không kịp ngăn cản.
Nhưng chính vào thời khắc nguy cơ vạn phần, một cỗ khí tức cấm kỵ tràn ra trong mật thất.
Lập tức, hết thảy linh khí trong cả khu vực dường như đọng lại.
Chúng tu sĩ cũng đột nhiên cảm giác pháp lực trong cơ thể bị giam cầm, không thể động đậy.
Cấm pháp
Cấm pháp lĩnh vực!
Trận đồ phức tạp lóe sáng dưới chân nam tử gầy kia cũng đột nhiên ảm đạm tắt ngấm.
Hết thảy hình thức năng lượng có liên quan đến pháp lực linh khí đều bị giam cầm.
Nếu muốn hỏi sự khác nhau giữa linh khí cùng pháp lực thì có thể dùng hoang dại và không hoang dại để phân biệt.
Linh khí tự nhiên tồn tại trong thiên địa có thể cho là hoang đại, bình thường khó thể trực tiếp khống chế.
Linh lực hình thành sau khi tu sĩ chuyển hóa, được bản thân nắm giữ, có thể vận chuyển nhuy thì gọi là pháp lực .
Kỳ thật, về bản chất hai thứ này là cùng một dạng.
- Cấmcấm pháp
Nụ cười trên mặt nam tử gầy kia đọng lại, vẻ kinh hãi hoảng sợ lan tràn ra.
Khi trận đồ dưới chân hắn biến mất, truyền tống phù quý báu vô cùng kia xem như báo hỏng.
Ngọc phù quỷ hiếm như truyền tống phù này đều hiếm thấy trên thế gian, độ hiếm thấy không thua gì Phá cấm Phù .
Hai thứ đều có liên quan đến không gian.
Chẳng những hắn bị kinh hoảng biến sắc, ngay cả tu sĩ còn lại trong phòng trong khoảnh khắc đó đều kinh hoảng không hiểu.
Đối với người tu tiên mà nói, không có gì nghiêm trọng hơn so với cấm chế pháp lực.
Không thể sử dụng pháp lực, người tu tiên nhiều nhất là thể chất mạnh hơn phàm nhân, lại mất đi nâng lực phi thiên độn địa cùng với tất cả thần thông pháp lực.
- Cấmphápchỉ hoàn
Ảnh mắt nam tử gầy nhìn chằm chằm chiếc nhẫn vằn bảy màu trên tay Dương Phàm.
Cùng lúc đó, tu sĩ khác đều đưa mắt chú ý tới một chiếc nhẫn phong cách cổ xưa trên ngón tay trái Dương Phàm.
Tuy nhiên, sử dụng cấm pháp lĩnh vực cũng cực kỳ hao tổn pháp lực, bản thân Dương Phàm cảm giác pháp lực điên cuồng mất đi.
Hơn nữa, Tam đại tu sĩ Lăng Tiêu kiếm tiên gần như ngay sau đó liền tránh khỏi hạn chế của cấm pháp lĩnh vực.
Cấm pháp lĩnh vực tuy rằng lợi hại, nhưng đối với người có tu vi cao hơn hiệu quá cơ hồ bằng không.
Sau khi nam tử gầy kia truyền tống thất bại, Dương Phàm buông tay trái, lực lượng kỳ dị phát ra từ Cấm Pháp chỉ Hoàn cũng theo đó biến mất.
Hô
Linh khí và pháp lực trong phòng khôi phục bình thường, mọi người khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ duy nhất nam tử gầy kia vẻ mặt sợ hãi tuyệt vọng.
Bá! Vút vút!
Tam Thanh tán nhân cùng Huyết Luyện lão tổ xông lên, chỉ giây lát liền bắt giữ hắn.
Mặc dù tu vi nam tử gầy đạt tới Nguyên Anh trung Kỳ, nhưng trong không gian nhỏ hẹp này gặp phải hai vị đại tu sĩ căn bản không có bao nhiêu lực trả đòn, rất nhanh, nam tử gầy này bị một cường giả Nguyên Anh dùng sợi xích màu vàng trói buộc, pháp lực cũng bị hai đại tu sĩ phong ấn.
Trong toàn mật thất, mọi người như hổ rình mồi, cùng nhau thẩm vấn gian tế trước mắt.
- Hạ đạo hữu. Không nghĩ tới ngươi lại phản bội mười ba nước Bắc Tần, trở thành tay sai của man di cửu tộc.
Trong mắt Phong Vô Tuyệt hàn quang ngưng tụ, trong giọng nói lộ ra thất vọng tràn trề.
Khi mọi người thẩm vấn nam tử gầy họ Hạ này, Dương Phàm không nói gì, chỉ ở một bên xem náo nhiệt.
chỉ chốc lát, mọi người đã thẩm vấn ra tiền căn hậu quả.
Nguyên lai nam tử Nguyên Anh họ Hạ này là tông chủ một đại phái Triệu quốc, vẫn có quan hệ không tồi với Phong Vô Tuyệt, nhưng vào mấy chục năm trước, song tu đạo lữ của nam tử họ Hạ này cùng hai đệ tử quan môn đột nhiên mất tích.
Chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì, cùng rất ít người biết. Vào thời kì man di đại chiến, cũng không có người chú ý.
Mà bắt đầu từ khi đó, nam tử Nguyên Anh họ Hạ đã bắt đầu gia nhập trận doanh man di.
- Khó trách Triệu quốc ta mấy chục năm nay cứ chiến là bại, nguyên lai có ngươi làm chó săn nội gian.
Sát khí trong mắt Phong Vô Tuyệt gần như hóa thành thực chất, khiến mọi người chung quanh không rét mà run.
Nam từ gầy họ Hạ lại nở nụ cười:
- Hôm nay ta tự biết khó thoát cái chết, nhưng Hạ mỗ có thể kết luận, liên minh mười ba nước Bắc Tần sớm muộn sẽ bị man di cửu tộc san bằng.
Mọi người nghe vậy đều giận dữ quát lớn,
- Ngươi tự tin như vậy, Man di cửu tộc chắc chắn san bằng mười ba nước Bắc Tần?
Hai mắt Dương Phàm hơi nheo lại, nhìn chằm chằm.
- Đúng vậy, Không giao tiếp với Hắc Phong Ma Hoàng, các ngươi vĩnh viễn không biết được điểm đáng sợ của hắn.
Nam tử họ Hạ vẻ mặt trào phúng nói.
- Chết đến nơi còn không biết hối cải.
Huyết Luyện lão tổ giận tím mặt, một chưởng đánh trúng ngực hắn.
Phốc!
Nam tử họ Hạ phun ra một búng máu, mắt thấy chỉ còn một hơi.
- Dừng tay, còn chưa thẩm vấn ra phản tặc dư nghiệt khác
Tam Thanh tán nhân quát lên ngăn chặn.
- Hạ mỗ tự biết hắn phải chết, các ngươi cho rằng ta sẽ nghe lời sao?
Nam tử họ Hạ cười trào phúng, bỗng nhiên trong miệng hắn phun ra một búng máu, sinh, cơ trong cơ thể mất đi, hồn phi phách tán.
Cũng không biết hắn thi triển loại bí thuật nào, dưới tình huống pháp lực bị phong bế còn có thể tự sát.
Mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau.
- Tra tìm nội gian. Phàm là người quan hệ gần gũi với hắn, toàn bộ bắt giữ thẩm vấn.
- Đồng thời đóng cửa toàn bộ cỗ Lương Thành. Bất kì tu sĩ nào không được tự tiện ra vào.
Tam đại tu sĩ đâu ra đấy truyền đạt mệnh lệnh.
Mấy ngày sau đó, toàn bộ cỗ Lương Thành chìm trong khủng hoảng nhàn nhạt, tu sĩ bị bắt đi thẩm tra ước chừng hơn ngàn người.
Trong số đó không thiếu lão quái Nguyên Anh cùng bậc cao Kim Đan, liên tục bốn năm ngày, trong cổ Lương Thành lục tục có một hai trăm tu sĩ bị phán là chó săn nội gian, tử hình tại chỗ.
Trong số tu sĩ chết đi, thậm chí có hai vị Nguyên Anh sơ kỳ, còn lại bậc cao Kim Đan có hai ba mươi người.
Sau khi thanh trừ phản đồ dư nghiệt, toàn thể liên minh mười ba nước chấn kinh.
Man di cửu tộc có thể bách chiến bách thắng thật đúng không phải ngẫu nhiên, không ngờ đưa vào liên minh mười ba nước nhiều nội hoạn như vậy.
Tuy rằng lần này thanh trừ phản đồ dư nghiệt vị tất đã triệt để, nhưng ít ra nhổ đi đại bộ phận u ác tính khiến cho chúng tu sĩ đều được cảnh báo.
Dương Phàm trở lại phòng khách, ngẫu nhiên trốn xuống lòng đất đi thăm dò trận doanh tu sĩ man di.
Mấy ngày gần đây, tu sĩ Man di một mảnh im lặng, không ngờ không phát động bất kỳ thế công nào, dường như đang có âm mưu gì.
Chúng tu sĩ mơ hồ cảm nhận được áp lực trước bão táp.
Dương Phàm thông qua Thạch Thiên Hàn đề nghị cao tầng mười ba nước chủ động công kích man di, lại bị phủ quyết.
Đối mặt tu sĩ Man di đáng sợ cùng với Hắc Phong Ma Hoàng không lường được, liên minh Bắc Tần liên tiếp bại lui có thể tự bảo vệ đã là ngàn ân vạn ta, nào còn hùng tâm tráng chí như thế.
Dương Phàm có chút tiếc hận. Giờ phút này mới trừ được u ác tính, thương thế Lăng Tiêu kiếm tiên đã khỏi, lại có đám người mình gia nhập, chính là thời cơ đánh man di trở tay không kịp, chỉ là liên minh mười ba nước chung quy thiếu can đảm như vậy, liên tục bại lui khiến bọn họ đã có bóng ma trong tinh thần.
Trên thực tế, trước khi Dương Phàm tới, bọn họ cũng không phải không phát động phản kích, nhưng đều không ngoại lệ, toàn bộ đều thất bại chấm dứt, hơn nữa tổn thất thảm trọng.
Chỉ nhoáng cái, nửa tháng trôi qua.
Rốt cục vào một ngày, đại quân Man di đã xảy ra điều động lớn.
Lúc đêm khuya, đại quân mấy vạn tu sĩ man di tới gần, đánh tới cổ Lương Thành.
Thần thức triển khai, ngoài thành rậm rạp, không trung, mặt đất toàn bộ đều là tu sĩ, ở trong bóng đêm tỏa sáng mê người.
Lần công kích này, đại quân man di dường như chỉ công kích thăm dò, chỉ xuất chiến hai vị bậc cao Nguyên Anh.
Dựa theo lệ thường, cổ Lương Thành cũng chỉ phái ra cùng số lượng bậc cao Nguyên Anh, mới thành lập doanh địa.
Đại chiến như vậy, đối với tu sĩ liên minh mười ba nước trấn thủ cổ Lương Thành mà nói giống như cơm bữa, gần như mỗi tháng đều có một hai lần như vậy.
Cùng lúc đại chiến, bên phía tu sĩ man di không hề ít tu sĩ bậc cao, hai ba người một đội quanh quẩn phụ cận, ngẫu nhiên phát động một lần tập kích bắt giữ tu sĩ lạc đàn.
Đây là du đấu tác chiến quy mô lớn, bình thường chỉ giới hạn trong bậc cao Kim Đan và Nguyên Anh, ở một trình độ nào đó mà nói, du đấu so với chiến đấu chính diện quy mô lớn càng có lực sát thương.
Bởi vì trong quá trình du đấu, một khi có thương vong, đều là tu sĩ bậc cao, thậm chí là cường giả Nguyên Anh ngã xuống.
Mà trong đối kháng quy mô lớn, song phương đều có áp trận, người chết chỉ là tu sĩ bậc thấp, trên cơ bản sẽ không xuất hiện thương vong của cường giả Nguyên Anh.
- Chúng ta ra ngoài đi đạo đi.
Dương Phàm đề nghị, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Hồ Phi ở trên tường thành nhìn thấy đại chiến bên ngoài đã sớm nhiệt huyết sôi trào.
Vút vút vút!
Hai người chân đạp độn quang, bay ra cổ Lương Thành.
- Không tốt, trên người bọn họ không có khí tức lệnh bài xuất chiến.
Một bậc cao Kim Đan kinh hô một tiếng, vội vàng báo lên cho Chấp Pháp trưởng lão Nguyên Anh cách đó không xa.
VỊ trưởng lão Nguyên Anh kia nhìn hắn vài cái, thản nhiên nói:
- Hai người này không trong phạm vi ước thúc của liên minh mười ba nước, kệ bọn họ thôi.
- Cái gì không ở trong phạm vi ước thúc của liên minh?
VỊ bậc cao Nguyên Anh canh giữ ở tường thành gần đó, bộ mặt dại ra.
Thật lâu sau, vị trưởng lão Nguyên Anh kia mới thản nhiên nói:
- Một người trong đó chính là Dương Phàm có đủ sắc thái truyền kỳ Bắc Tần.
- Dương Phàmdĩ nhiên là hắn.
Bậc cao Kim Đan phụ trách canh giữ có chút thất thần.
Ánh mắt vị trưởng lão Nguyên Anh kia cũng nhìn chằm chằm phương hướng Dương Phàm rời đi, thì thào lẩm bẩm:
- Ta thật muốn nhìn, rốt cục hắn có năng lực gì.
Hắn phân ra một bộ phận tâm thần chú ý động tĩnh của Dương Phàm.
Có cùng hành động đó cũng tuyệt đối không chỉ mình hắn.
Vút vút!
Dương Phàm cùng Hồ Phi, hai đạo độn quang một xanh một tím xẹt qua phía chân trời, chuyển động ở phụ cận cô Lương Thành.
Chỉ đi một lát liền gặp được một tiểu đội du kích man di, tổng cộng tám người, chỉ có một bậc cao Nguyên Anh, bảy người kia đều là bậc cao Kim Đan.
Vừa nhìn thấy Dương Phàm cùng Hồ Phi, vị Man di thủ lĩnh dẫn đội không ngờ không kinh hoảng.
- Nhanh chuẩn bị chiến đấu.
Thủ lĩnh man di này hết sức bình tĩnh, lập tức lệnh bảy người khác, lấy ba vị Kim Đan đại tu sĩ cầm đầu tạo thành một đội đối phó với Dương Phàm.
Mà chính hắn thì cầm song giản màu bạc trong tay chủ động xông tới Hồ Phi.
Tình huống như thế khiến Dương Phàm cảm giác sâu sắc sự dũng mãnh thiện chiến cùng ý chí chiến đấu của tu sĩ Man di.
Dưới tình huống gặp được hai vị bậc cao Nguyên Anh, trận doanh đối phương chỉ có một vị cường giả Nguyên Anh không ngờ còn dám chiến, không lập tức bại lui.
Nếu đổi là tu sĩ Bắc Tần, e là sớm đã nghe tin mất mật.
Tuy nhiên, hôm nay gặp được Dương Phàm cùng Hồ Phi đi dạo, cũng quyết định bất kỳ tiểu đội Man di nào gặp phải bọn họ đều là vận khí không tốt.
Tổng cộng bảy tên bậc cao Kim Đan Man di bao vây quanh Dương Phàm.
Đối mặt với cường giả Nguyên Anh cao cao tại thượng, ánh mắt bọn họ lăng lệ không ngờ không có ý bại lui cho dù là một tia.
Trong đó ba vị Kim Đan đại tu sĩ, ánh mắt bình tĩnh trấn định, thần thức truyền âm, cho đồng bọn chuẩn sẵn sàng.
Dương Phàm thì lại như cười như không đánh giá bọn họ, cũng không lập tức động thủ.
- Đánh!
Trong đó một vị tu sĩ Man di lưng hùm vai gấu không kìm nổi, trong tay một cây búa màu đen mang theo một làn khỏi đen cuồn cuộn bỗng nhiên biến lớn mười mấy lần, lấy khí thế khai sơn thiên tích địa hung hăng bổ về phía Dương Phàm.
Gần như cùng lúc, hai vị Kim Đan đại tu sĩ khác cùng bốn man di bậc cao còn lại trong tay các loại pháp thuật, Pháp bảo từ các góc độ phóng tới.
Trong lúc nhất thời, tất cả đường lui của Dương Phàm đều bị ngăn chặn. Bảy vị bậc cao Kim Đan này dường như từng trải qua loại chiến đấu như thế này, kinh nghiệm hết sức phong phú.
Thậm chí, trong ánh mắt bọn họ nhìn về phía Dương Phàm còn lộ ra vài tia khinh thường.
Nếu Dương Phàm chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ bình thường, ở dưới loại cục diện này rất có thể sẽ rơi vào thế hạ phong, một khi khinh địch, thậm chí có thể bị thương, chỉ tiếc là vận khí bọn họ thật không tốt, lại gặp phải Dương Phàm.
Vút vútkeng kengầm ầm
Công kích liên tiếp như che phủ trời đất chính bao phủ ập tới Dương Phàm.
Mắt thấy đối phương bị công kích của đám người mình bao phủ, chúng man di bậc cao mừng rỡ.
Tổ hợp liên thủ đối phó với lão quái Nguyên Anh giống như vậy, bọn họ từng có nhiều lần kinh nghiệm.
Từng có một lần, bọn họ đánh với một bậc cao Nguyên Anh của Bắc Tần thành ngang tay. Một lần khác, thậm chí khiến một vị bậc cao Nguyên Anh khinh địch sơ suất, rơi vào thế hạ phong.
Như vậy lần nàycó thể đồng tâm hiệp lực đánh bị thương bậc cao Nguyên Anh hay không?
Chém giết bậc cao Nguyên Anh, bọn họ ngay cả nghĩ cũng không dám, nhưng nếu có thể đánh cường giả Nguyên Anh bị thương, trở về bộ lạc tất nhiên là nở mặt nở mày.
Nhưng mà khi hào quang chói mắt kia tiêu tan, lộ ra bóng người cao ngất hoàn hảo không tổn hao gì, thần sắc bọn họ đọng lại.
Đối phương đứng sững giữa không trung, ngay cả động cũng chưa động một chút, tất cả công kích như đá chìm đáy biển.
Quanh thân Dương Phàm nhộn nhạo một quầng sáng màu vàng đất, toàn thân lộ vẻ trầm ổn cao lớn, làm cho người ta có một loại cảm giác không biết đánh từ đâu.
Dường như đứng trước mặt mọi người không phải là một người mà là một ngọn núi lớn không thể lay động.
Bảy vị bậc cao Kim Đan khiếp sợ tới mức cực điểm, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống.
Bọn họ rốt cục hiểu được đối thủ của đám người mình tuyệt đối không phải là cường giả Nguyên Anh bình thường.
Tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ bình thường tuy rằng không sợ công kích của bọn họ, nhưng kiên quyết không có khả năng nhẹ nhàng hời hợt như vậy ngạnh kháng công kích trong nháy mắt bùng nổ của bọn họ.
Ầm ầm ầm ầm
Ở một bên khác, chiến đấu của Hồ Phi với vị thủ lĩnh Man di kia cũng kinh tâm động phách.
Lúc đầu, Hồ Phi múa may hai đấm, dùng pháp lực hùng hậu dã man đánh với đối phương, chiếm thế thượng phong.
Vị thủ lĩnh Man di kia càng đánh càng kinh hãi, một mực bị áp chế.
Càng thêm đáng sợ là đối phương căn bản không sử dụng pháp bảo gì, chỉ dựa vào một đôi bàn tay trần đã bức mình đến mức độ như vậy.
Thần thức đảo qua bên kia, phát hiện thực lực Dương Phàm lại sâu không lường được.
Trong lòng hắn Thình thịch một hồi, thầm nghĩ không ổn.
- Giải quyết nhanh một chút.
Đúng lúc này, thanh âm của Dương Phàm truyền đến, dường như có chút không kiên nhẫn.
Cùng lúc lên tiếng, hai tay hắn nhấc lên, hào quang vàng xanh nở rộ, lập tức hình thành hai con ưng khổng lồ trông rất sống động.
Hai con ưng khổng lồ do linh khí hóa thành kêu to một tiếng, thân hình như tia chớp lập tức xuyên qua vài tên bậc cao Kim Đan.
- Aiếng kêu thảm thiết liên tục truyền đến, tu sĩ bị con ưng khổng lồ xuyên qua lập tức bị xé thành mảnh nhỏ, rất nhanh có bốn vị bậc cao Kim Đan chết đi, chỉ còn lại ba vị Kim Đan đại tu sĩ.
- Linh khí hóa hình tu luyện đến cảnh giới như thế, ngươi là
Thủ lĩnh Man di kia đột nhiên nhìn thấu thân phận Dương Phàm, kinh hô một tiếng, quay đầu bỏ chạy.
- Ha hachậm rồi!
Quanh thân Hồ Phi tia điện lóe lên, tốc độ tăng mạnh, trong nháy mắt nhoáng tới trước người hắn, một chưởng vung lên hung hăng vỗ lên lưng hắn.
Lôi hỏa lực XuyRoẹt nổ vang lập tức đánh tan vòng phòng ngự bảo hộ của hắn, cả người cháy đen, thân hình tê cứng.
Ầm ầm
Lại hai quyền liên tiếp, công kích khủng bố của Hồ Phi như núi lửa bùng nổ trên người hắn, hóa thành một đống bột mịn cháy đen.
Giải quyết tiểu đội man di này, hai người thoải mái thích ý, không cần dùng hết sức.
- Đi, đổi một nơi khác.
Dưới chân Dương Phàm lóe lên ánh sáng màu lục bạc, bay về một hướng khác.
Hồ Phi tập trang nhìn vào, đám bậc cao Kim Đan kia trong vài hô hấp đã bị độc thủ của Dương Phàm.
Ống -
Hào quang vàng xanh rung lên, hai con ưng khổng lồ do linh khí hóa hình hóa thành hư vô.
Mà lúc này, những người đang đứng trên tường thành xem cuộc chiến, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ, ngơ ngác nhìn theo bóng Dương Phàm cùng Hồ Phi biến mất.
Lôi đình diệt sát một tiểu đội Man di. Quả thật là đáng sợ.
VỊ trưởng lão Nguyên Anh lúc trước cố ý chú ý tới Dương Phàm lộ ra vẻ mặt kinh hư, thật lâu sau mới giật mình thở dài:
- không hổ là nhân vật truyền kỳ năm mươi năm trước chém giết Nguyên Anh đại tu sĩ, chỉ mong sự gia nhập của hắn có thể xoay chuyển bại cục của liên minh mười ba nước.
Dương Phàm đến khiến cho không ít tu sĩ trấn thủ cổ Lương Thành thấy được ánh rạng đông trong bóng đêm.
Cùng ngày Dương Phàm cùng Hồ Phi đạo quanh phụ cận cổ Lương thành, sau khi lại lục tục tiêu diệt hai tiểu đội man di, chém giết hai cường giả Nguyên Anh thì rốt cục bị cao tầng Man di phát hiện.
Lập tức, tất cả tiểu đội du kích của cao tầng man di cẩn thận thu liễm rất nhiều.
Trước khi đám người Dương Phàm tới cổ Lương Thành, những tiểu đội man di này có thể nói là không kiêng nể gì, cao tầng liên minh mười ba nước Bắc Tần vẫn cực kỳ đau đầu về điều này.
Dưới tình huống hai bên đạt thành ăn ý chung, những tiểu đội đu kích này sẽ không phải Nguyên Anh đại tu sĩ tham chiến.
Nguyên Anh đại tu sĩ của Man di cùng Bắc Tần kiềm chế lẫn nhau.
Mấy ngày sau đó, tổ hợp hai người Dương Phàm cùng Hồ Phi trở thành ác mộng của chiến trường. Tiểu đội du kích man di chỉ cần nhìn thấy hai người này liền lập tức chạy trốn.
Nhưng ngay cả là như thế, tu sĩ bậc cao chết trong tay hai người cũng càng ngày càng nhiều.
Việc này dần dần tạo nên khủng hoảng cho cao tầng man di.
Sự tồn tại của tiểu đội du kích, có hai ý nghĩa.
Một là áp chế phạm vi hoạt động của liên minh mười ba nước, từng chút khống chế thu hẹp.
Hai là tiêu hao số lượng tu sĩ bậc cao liên minh Bắc Tần, từ đó suy yếu thực lực chính thể của mười ba nước.
Nhưng mà sau khi Hồ Phi cùng Dương Phàm xuất hiện đánh đâu thẳng đó không gì cản nổi, bậc cao Nguyên Anh bình thường gặp phải bọn họ, hơi phản ứng chậm một chút đều bị vô tình chặn giết.
Về phần bậc cao Kim Đan chỉ cần gặp phải, gần như không có khả năng chạy trối chết.
Đối với điều này, cao tầng man di hận đến ngứa răng, nhiều lần triệu tập hội nghị chính là vì kiềm chế hai người này.
Nhưng dưới tình huống không xuất động Nguyên Anh đại tu sĩ, cho dù phái ba, năm cường giả Nguyên Anh thì ở trước mặt Dương Phàm cùng Hồ Phi cũng không chiếm được chỗ tốt, Nhân số phái nhiều hơn, sẽ ảnh hưởng đến đại cục đối kháng của hai quân.
Đến một ngày, cao tầng Man di trải qua hội nghị thảo luận, rốt cục quyết định: Rút về tất cả tiểu đội du kích.
Dưới thực lực tuyệt đối của Hồ Phi cùng Dương Phàm, tiểu đội man di bị bắt buộc hủy bỏ sách lược du kích áp chế đối với liên minh mười ba nước.
Việc này khiến sĩ khí liên minh Bắc Tần tăng cao, cái tên Dương Phàm cùng Hồ Phi ở trong Cổ Lương Thành cũng tăng cao như mặt trời ban trưa.
Cũng có lời đồn, Dương Phàm đến sẽ vãn hồi thế cục thảm bại nhiều lần của Bắc Tần.
Dương Phàm lại đề nghị với cao tầng Bắc Tần, phát động tổng tiến công, bị phủ quyết.
- Dương lão đại, chúng ta đánh cho chúng ta, chỉ cần đánh sảng khoái, quản bọn họ làm gi?
Hồ Phi chẳng hề để ý nó.
- Được rồi, chúng ta chơi lớn một chút, tranh thủ bức cho Tây Nhạc man di nóng nảy
Trong mắt Dương Phàm lóe ra vẻ âm mưu.
Đêm khuya ngày hôm sau, ở một nơi trong trận doanh Man di cửu tộc, hai bóng người từ dưới lòng đất trồi lên, gọi nên một trận linh khí dao động.
- Ý?
Tu sĩ man di tuần tra gần đó cảm nhận được động tĩnh mỏng manh, thần thức quét ra phía đó.
Thần thức đảo qua, trống rỗng không hề có một vật, chỉ hơi nghi hoặc một chút, bọn họ liền rời đi.
- Hắc hắc
Trong hư không trống rỗng đó, có hai bóng người đang ẩn nấp.
- Nhỏ giọng một chút. Nếu có thần thức Thiên Sư Man di đảo qua, chúng ta có khả năng bị nhìn thấu.
Dương Phàm khẽ suỵt một tiếng,
Hồ Phi gật đầu nói:
- Vậy lần này chúng ta tới làm gì?
Dương Phàm Hồn Căn dung nhập đại địa, nắm trong tay hết thảy trong phạm vi vài trăm dặm trên mặt đất.
Sau một lát, hắn khẽ thở ra một hơi:
- Trong doanh địa này có năm vị tu sĩ Nguyên Anh, ngươi hắn là có thể kiên trì được một lát. Nhớ kỹ, nghĩ cách kiềm chế bọn họ tức khắc.
- Được.
Hồ Phi gật đầu.
- Tốt nhất trước tiên chém giết một tên.
Ánh mắt Dương Phàm nhìn về phía lều trại hoa lệ tinh xảo cách đó vài dặm.
- Đi!
Sau khi hai người ẩn nấp thân hình, chậm rãi mò tới lều trại kia.
Bốn phía lều trại bố trí cấm chế cường đại, thậm chí có thể ngăn cản cảm quan của Dương Phàm ở một trình độ nhất định. Hắn chỉ có thể xác định bên trong có một người, khí tức có chút quen thuộc.
- Xông vào, trước tiên đánh chết
Dương Phàm hô nhỏ một tiếng.
Xuy -
Vừa dứt lời, Lang Nha Bổng trong tay Hồ Phi biến thành bóng bổng màu tím dài mười mấy trượng, hung hăng đánh lên cấm chế lều trại kia.
ẦmRắc
Tầng tầng cấm chế bốn phía lều trại lập tức bị hắn đập nát, điện lưu màu tím cường đại bắn văng ra khắp nơi.
- Người nào?
Lều trại bị phá, từ bên trong bắn ra một bóng sáng bảy màu, chính là một nữ tử tuyệt sắc ăn mặc hoa lệ, đầu đội mũ phượng bảy màu.
- Là ngươi?
Hồ Phi cùng nữ tử tuyệt sắc kia liếc nhau, không ngờ nhận biết.
Nàng này chính là Dạ Hạm lúc trước có duyên gặp mặt một lần ở Vụ Liễu trấn.
- Giết!
Hồ Phi cũng không biết cái gì là thương hương tiếc ngọc, Lang Nha Bổng trong tay vung lên đánh ra một luồng cương phong lôi hòa giao nhau vang lên, lập tức bao phủ Dạ Hạm.
Dưới đòn tập kích cuồng bạo này, tầng phòng ngự quanh thân Dạ Hạm bị bong ra từng tầng một, khuôn mặt đẹp trắng bệch không chút máu.
Thời khắc mấu chốt, mũ phượng bảy màu nàng đội trên đầu nở rộ hào quang bảy màu, như khổng tước xòe đuôi, huyễn lệ chói mắt.
Ầm ầm
Lang Nha Bổng của Hồ Phi liên tục đập trúng hai làn khiến cho hào quang bảy màu kia chợt ảm đạm, mắt thấy sắp không kiên trì nổi.
ẦmRắc,
Bổng thứ ba đập tới, trên tay ngọc của Dương Phàm xuất hiện một Mật quyển, mặt trên ánh sáng lấp lánh tỏa ra bốn phía, lập tức bay ra một con lôi điều, giao kích cùng một chỗ với Lang Nha Bổng của Hồ Phi.
Hai đòn giao nhau, chỉ nghe Bùng một tiếng, Dạ Hạm bị lực lượng cường đại đánh bay, nhân tiện mượn lực chạy trốn.
Nhưng mà nàng vừa rơi xuống đất, một bàn tay to từ dưới lòng đất lộ ra, nắm chặt chân thon của nàng.
- A
Mặt hoa biến sắc, thân thể mềm mại của nàng tê rần, Mật quyển trong tay chấn động rơi xuống.
Chợt một cỗ lực lượng kỳ dị mang theo nàng chìm vào đại địa, dường như một tảng đá rơi vào biên rộng, không còn bóng dáng.
Thật lâu sau, ở trong lòng đất tối đen, trong không gian nhỏ hẹp được quầng sáng màu vàng nhạt bao phủ.
- Là ngươi
Khuôn mặt Dạ Hạm không chút máu, chân nhỏ trắng nõn của nàng bị một nam tử nắm lấy, hơn nữa đầu dốc ngược xuống, làn váy rủ xuống, cảnh xuân lộ ra ngoài.
Tình hình như thế khiến nàng xấu hổ vô cùng, hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống.
Tuy nhiên, giờ phút này nàng ở ngay tại nơi sâu trong tầng nham thạch, cho dù chui xuống lỗ cũng không hề có ý nghĩa.
- Ha haLần này bắt sống được một người thân phận đặc thù.
Dương Phàm như cười như không đánh giá nàng, không e dè cục diện cực kì xấu hổ trước mắt.
Sau khi Dạ Hạm thấy rõ thân phận người tới, khuôn mặt đẹp đầu tiên là trắng bệch.
Tuy nhiên, nàng bị Dương Phàm túm chân ngọc, làn váy xuôi xuống, lập tức cảnh xuân lộ ra, quả thực xấu hổ vô cùng.
Khuôn mặt tái nhợt của nàng lại đỏ bừng như nhỏ máu, dứt khoát nhắm mắt lại, không dám nhìn.
Dương Phàm lại không chút để ý, hai mắt bình tĩnh như nước, tay run lên chuyển nàng xuôi xuống.
Trước đó, hắn đã sớm phong ấn một thân pháp lực của nàng.
Sau đó, hắn lại lấy ra một cây độc đằng tiên màu tím thẫm cuốn lấy Dạ Hạm.
- Ngươingươi muốn như thế nào?
Thanh âm của Dạ Hạm run rẩy, thân thể mềm mại phát run.
Giờ phút này trong không gian nhỏ bé tối tăm này, hai người cô nam quả nữ, nàng gọi trời trời không ứng, gọi đất đất không linh.
Nàng thật sự lo lắng Dương Phàm sẽ động tà niệm gì.
Tuy nhiên, từ đầu tới cuối, đôi mắt Dương Phàm trong vắt, giam nàng trong lao tù màu vàng đất này.
- Dạ Hạm đạo hữu, ủy khuất ngươi ở trong này một lát.
Dương Phàm cười nhàn nhạt, ý niệm khẽ động, trong không gian nhỏ hẹp này lại có thêm một đại hán khôi ngô.
Trên người đại hán này tản mát ra một cỗ yêu khí cường đại, hai tay hoàn toàn là một đôi càng độc, hai tròng mắt bắn ra ánh sáng u lam, làm cho người ra lun sợ.
- Ngươi ở trong này trông chừng nàng.
Dương Phàm để Độc Hạt Vương hóa hình ở lại nơi này, sau đó chuyển lên mặt đất.
Vừa mới ló đầu ra, hắn liền cảm ứng được một cỗ linh khí rung chuyển không yên, chỉ thấy trên không doanh địa này, Hồ Phi cầm Lang Nha Bổng trong tay đang đồng thời chiến đấu cùng bốn vị bậc cao Nguyên Anh ở cùng một chỗ.
Cũng may trong bốn vị tu sĩ Nguyên Anh này, chỉ có một vị Nguyên Anh đại tu sĩ.
Hồ Phi tuy rằng bị áp chế gắt gao, nhưng còn chưa chân chính bị thua.
Cho dù thật sự gặp nguy hiểm, còn có truyền thừa Lôi Linh Châu bảo mệnh.
Khi năm vị Nguyên Anh chiến đấu làm một đoàn ở trên không doanh địa, dư ba cường đại tản ra bốn phía, tu sĩ phía dưới một vùng hỗn loạn.
Hồ Phi cố ý dẫn dắt chiến đấu tới gần mặt đất khiến bốn vị cường giả Man di hận nghiến răng nghiến lợi.
Dương Phàm thừa thời cơ hỗn loạn lúc này, ẩn nấp thân hình xuyên qua các nơi trong doanh địa.
Trong tay hắn có một viên hình cầu màu xám mượt mà bóng loáng, lớn chừng nắm tay.
Hắn hơi rót pháp lực vào, một cỗ khí tức vô hình tản ra bốn phía doanh địa.
Trong lúc hỗn loạn, đại bộ phận lực chú ý đều bị hấp dẫn tới trận chiến phía trên, rất ít người cảm thấy được dị thường.
Sau khi Dương Phàm lượn vài vòng quanh doanh địa này, cỗ khí tức kỳ lạ kia đã lan tràn phạm vi vài dặm.
Cuối cùng, Dương Phàm gật gật đầu, hóa thành một bóng sáng màu lục bay lên phía trên.
Bốn vị Nguyên Anh Man di đang chiến đấu, sắc mặt đều biến đổi.
Lại tới một người nữa.
Bọn họ vội vàng chia ra hai người tới áp chế Dương Phàm.
Hai tay Dương Phàm nhẹ nhàng vạch trong hư không, hai con quang xà dài đến bốn năm trượng rời tay bay ra, kiềm chế hai vị Nguyên Anh ở tại chỗ.
- Rút!
Dương Phàm hướng về Hồ Phi khẽ quát một tiếng, nhoáng đến bên cạnh hắn, lôi kéo tay hắn độn xuống lòng đất.
Phốc Phốc.
Trên mặt đất hào quang màu vàng nhạt rung lên, hai người trốn xuống phía dưới, như đá chìm đáy biển, không còn tung tích,
trên trời cao, bốn tu sĩ Nguyên Anh lộ vẻ kinh hư, cảm giác sâu sắc sự đáng sợ của tổ hợp hai người Dương Phàm, trên thực tế, bọn họ rất nhanh đoán được thân phận hai người Dương Phàm.
- Hả? Không đúng, vì sao không thấy Thánh nữ điện hạ?
Một lão già Nguyên Anh trong đó kinh hô một tiếng.
Bốn người đồng thời triển khai Thần thức, tìm tòi khắp doanh địa.
Không hề có bóng dáng.
- Không tốt, Thánh nữ điện hạ bị người bắt đi rồi.
Bốn người đồng thời biến sắc.
- Ta đi thông báo cho Thiên Sư đại nhân, các ngươi tiếp tục điều tra manh mối.
Một người trong số đó hỏa tốc rời đi.
Trong lúc này, bọn họ không có phát hiện ra cỗ khí tức kỳ dị kia trong doanh địa dần dần nhạt đi, trong lúc hô hấp bị chúng tu sĩ hít vào cơ thể.
Những tu sĩ hấp thu khí tức này, bề ngoài cũng không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ có một số ít tu sĩ bậc thấp cảm thấy hơi chút không khỏe, cũng không để ở trong lòng.
Không đến thời gian nửa chén trà nhỏ, Dương Phàm cùng Hồ Phi trở lại cổ Lương Thành, phía sau kéo nhanh theo một nữ tử thánh khiết quần áo hoa lệ, sắc mặt tái nhợt.
Mới đầu, Dạ Hạm tự nhiên không muốn chủ động phối hợp.
Dương Phàm lại không nói gì khác, trực tiếp nắm chân của nàng, dốc ngược bước đi.
Lúc này mới khiến nàng thấy xấu hổ vô cùng, đành phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Dọc theo đường đi, Dương Phàm thậm chí đề nghị với Hồ Phi:
- Nàng này cũng là cực phẩm, có muốn lưu lại làm thị thiếp cho ngươi hay không?
Nghe nói lời ấy, trong lòng Dạ Hạm thấp thỏm lo âu.
Hoàn hảo, Hồ Phi chỉ liếc mắt nhìn nàng vài lần, không có hứng thú gì.
Sau khi tiến vào cổ Lương Thành, hai người mang theo một tù binh lập tức dẫn tới rất nhiều người tò mò.
- Dương tiền bối, nữ tù bi này là ai?
Có người dò hỏi,
- Nàng này cũng thật xinh đẹp, Dương tiền bối không phải là bắt nàng trở về làm thiếp đó chứ?
Có người ngầm hỏi.
Vút -
Đúng lúc này, một bóng người dung mạo xinh đẹp quý phái bay tới, chính là Phượng Hi.
- Ồ? Đây không phải là Thánh nữ man di cửu tộc sao?
Phượng Hi kinh hô một tiếng.
Thánh nữ?
Dương Phàm nao nao, hắn thật sự không biết chuyện như vậy, mới đầu chỉ cảm thấy thân phận đối phương rất cao quý.
Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, Dạ Hạm dĩ nhiên là Thánh nữ Man di cửu tộc.
- Dương thần y thật sự là rất cao, không ngờ bắt Thánh nữ Tây Nhạc man di trở về.
Trong toàn bộ cổ Lương Thành một mảnh chấn động, tin tức này cũng rất nhanh truyền khắp toàn thành.
Không bao lâu, trong đại điện phủ đệ trung tâm cổ Lương Thành.
Mười mấy vị Nguyên Anh cao tầng hội tụ ở một chỗ, suy tính như thế nào xử trí Thánh nữ này.
- Chúng ta hoàn toàn có thể dùng nàng này để áp chế, khiến Tây Nhạc Man di tạm thời lui binh, giành được một ít thời gian thở dốc.
Một lão già Nguyên Anh đề nghị.
Rất nhanh, đề nghị này được đại bộ phận đồng ý.
Nếu có thể bắt giữ Thánh nữ man di, như vậy tự nhiên phải ích lợi hóa điều này.
Trực tiếp giết chết sẽ chỉ kích động chiến ý cừu hận của man di.
Tam Thanh tán nhân nghe vậy, cũng gật gật đầu:
- Thánh nữ Tây Nhạc là tượng trụng thân thánh trong man di, địa vị không thua Tam Đại Thiên Sư. Lấy nàng này áp chế, ít nhất có thể khiến tu sĩ man di sinh lòng cố kỵ.
- Nếu mọi người không phản đối, như vậy mấy ngày sau, bên ta phái người đi đàm phán cùng Tây Nhạc.
Trên mặt Huyết Luyện lão tổ lộ ra vẻ tươi cười.
Dương Phàm thì chau mày, không nghĩ tới mọi người lại có lòng cầu hòa cùng an nhàn mãnh liệt như thế.
Điều này hoàn toàn đi ngược lại ý nguyện của hắn.
- Nghị hòa?
Dương Phàm sắc mặt lạnh lùng:
- Ta không đồng ý.
Tiếng phản đối của Dương Phàm vang lên trong đại điện.
Lập tức, đại điện một mảnh tĩnh mịch.
Mọi người không nghĩ tới, dưới tình huống như vậy, còn có người phản đối, chẳng lẽ hắn muốn dùng lực của bản thân để chống lại cơn giận của mọi người?
- Dương đạo hữu có ý kiến gì?
Lăng Tiêu kiếm tiên trầm mặc hồi lâu, lúc này lại lên tiếng.
- Ý của Dương mỗ là lợi dụng nàng này đàm phán, tạm thời khiến Tây Nhạc lui binh, sau đó chúng ta dốc toàn bộ lực lượng bốn mươi vạn tu sĩ đánh cho bọn họ trở tay không kịp.
- Tóm lại, Dương mỗ không đồng ý nghị hòa. Nhất thời an bình không giải quyết được vấn đề căn bản, còn không bằng một lần vất vả an nhàn cả đời thì tốt hơn.
Ánh mắt Dương Phàm dần trở nên lăng lệ.
Lăng Tiêu kiếm tiên Phong Vô Tuyệt sau khi nghe xong, vỗ tay khen tuyệt:
- Tốt, rất tốt. Rốt cục có người nhất trí cùng ý tưởng với Phong mỗ rồi.
Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân khẽ cau mày.
Trước đó, trong Tam đại tu sĩ Lăng Tiêu kiếm tiên vẫn là phái chủ chiến cường lực, đề nghị chủ động xuất kích.
Có lẽ điều này cũng có liên quan đến thân phận Kiếm tu của hắn, không thích loại trạng thái bị động này.
Nhưng là Tam Thanh tán nhân và Huyết Luyện lão tổ lại không thích mạo hiểm, thích đánh ổn giữ ổn, sau vài lần chủ động xuất kích đánh lén bị thất bại, vẫn bị động phòng ngự.
Tam đại tu sĩ, hai người chủ phòng ngư, một người chủ chiến.
Hai so với một, ý nguyện của Phong Vô Tuyệt đương nhiên bị quán chế, về phương diện chiến thuật vẫn một mực trầm mặc.
- Dương đạo hữu, ngươi mới tới cổ Lương Thành, không biết thực lực cùng mưu kế của Hắc Phong Ma Hoàng này. Mạo muội xuất kích, rất là phiêu lưu.
Tam Thanh tán nhân cười khổ nói.
Dương Phàm lại có chút ngạc nhiên vui mừng, không nghĩ tới Phong Vô Tuyệt trong Tam đại tu sĩcó thể đứng trên cùng một chiến tuyến với mình.
Cứ như vậy, hắn hoàn toàn có thể chống lại hai vị đại tu sĩ khác.
- Hai vị đạo hữu đừng quênTù binh này là ai bắt về, muốn xử trí nhưthế nào, Dương mỗ có quyền trước.
Dương Phàm vẻ mặt lạnh nhạt nói.
- Này
Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân hơi sững người.
Phong Vô Tuyệt gật đầu tán thành nói:
- Thánh nữ Tây Nhạc là do Dương đạo hữu bắt về, lý nên do hắn xử trí.
Sắc mặt Huyết Luyện lão tổ hơi trầm xuống:
- Đây là một cuộc chiến tranh tu tiên ảnh hưởng vận mệnh ức vạn sinh linh, không phải lúc cả nhân cậy mạnh.
Hiển nhiên, bọn họ không muốn để Dương Phàm xử trí nàng này.
- Phải không?
Dương Phàm cười dài nói:
- Dương mỗ có thể từ trong doanh địa man di bắt nàng một lần, đồng dạng lại có thể làm lần thứ hai, huống chi, nàng vốn ngay trong cổ Lương Thành này.
- Dương Phàm, ngươi rốt cục muốn như thế nào?
Nốt ruồi máu trên trán Huyết Luyện lão tổ bỗng nhiên nhảy lên, một cỗ áp lực lớn lao truyền đến.
- Ta muốn như thế nào?
Dương Phàm lại vui mừng không sợ, Hồn Căn trong nháy mắt dung nhập đại địa, một cỗ khí tức khổng lồ như núi lập tức bùng nổ tràn ra.
Cùng lúc đó, đại địa dưới chân mọi người lắc lư một hồi.
Ầm Ầm ầm
Lay động không chỉ là đại điện nho nhỏ này, gần như toàn bộ cổ Lương Thành phạm vi mấy trăm dặm đều khẽ rung lên, như vào ngày tận thế.
- Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là động đất?
Trong Cổ Lương Thành, gây nên một hồi hỗn loạn.
Cảm giác được dấu hiệu kinh thế hãi tục này, trong đại điện hơn mười vị nổi bật trong Nguyên Anh Kỳ, người người biến sắc.
Giờ khắc này, dường như toàn bộ đại địa đều run lên dưới chân Dương Phàm.
Một ý niệm, hắn có thể cho đại địa vỡ ra, khiến nơi đây hóa thành phế tích.
Thị uy.
Thị uy trắng trợn.
Sắc mặt Tam đại tu sĩ đồng thời đại biến.
Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân lộ vẻ kiêng kị, bị khí thế đáng sợ Dương Phàm triển lộ ra trấn áp.
Phong Vô Tuyệt sắc mặt khẽ biến, rồi trong mắt lộ ra một tia vui mừng.
Phe chủ chiến có thể có một đồng bọn thế mạnh như thế gia nhập, khiến áp lực bị đè nén rất lâu trong lòng hắn hóa thành hư không.
Toàn bộ Cổ Lương Thành lay động chỉ duy trì vài hô hấp, khí tức trên người Dương Phàm đột nhiên biến mất.
Tất cả mọi người trong đại điện thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt nhìn về phía Dương Phàm có thêm một ít kính sợ cùng kiêng kị.
Nam tử trước mắt này đã không thể dùng từ đáng sợ để đủ hình dung.
Bất kể là thực lực, thủ đoạn, hay là thái độ cường thế, đều làm cho người ta không dám làm trái.
Hơn nữa, càng vi diệu chính là Phong Vô Tuyệt một trong Tam đại tu sĩ đứng ở bên phía hắn.
- Mọi người vẫn là nên hòa khí nói chuyện đi.
Rất nhanh có người đến giảng hòa khiến bầu không khí dịu xuống.
Sau đó, đám người cao tầng nhất liên minh mười ba nước Bắc Tần trải qua một phen thương nghị thảo luận, rốt cục đem quyền xử trí tù binh giao trả lại cho Dương Phàm.
/1059
|