Ngàn vạn năm qua.
Triệu quốc vẫn là một siêu cấp đại quốc trong mười ba nước Bắc Tần,
Nơi này từng có di tích cổ chiến trường, còn có đại phái Kiếm tu duy nhất Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn đóng quân Bắc Tần.
Ở mười ba nước Bắc Tần, địa vị Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn cao cả, bình thường không tham dự tranh bá cùng tranh đấu Tu Tiên giới.
Đối với tranh đấu của Tam Thanh Môn cùng Huyết Luyện Tông, Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn ở thế lập.
Trong dĩ vãng, Ngư Dương quốc nho nhỏ chẳng qua là nước phụ thuộc của Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn.
Thẳng đến khi Dương Phàm cùng Tam U lão ma quật khởi mới phá vỡ vận mệnh này.
Nhưng không thể phủ nhận sự cường đại của Triệu quốc và địa vị siêu nhiên của Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn.
Mà trong vài chục năm gần đây, quốc thổ vài trăm vạn dặm của Triệu quốc chịu khổ lửa chiến tranh, bị tu sĩ man di xâm lấn.
Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn đương nhiên động thân đứng ra, liên hợp Tam Thanh Môn, Huyết Luyện Tông, liên hợp lực lượng mười ba nước cùng chống man di cửu tộc.
Nhưng cho dù như vậy cũng không thể ngăn cản bước chân của Tây Nhạc man di.
Đặc biệt sau khi Hắc Phong Ma Hoàng xuất quan, thế cục chiến đấu nghiêng về một bên.
Vài năm gần đây, 90% quốc thổ Triệu quốc đă bị công chiếm, tất cả tông phái tu tiên số thì bị diệt, số thì bỏ chạy.
Siêu cấp đại quốc non sông vài trăm vạn dặm không ngờ lạc vào đến bước đó.
Có thể tưởng tượng, sau khi cái chắn Triệu quốc này bị vượt qua, phần đông quốc gia khác làm sao còn yên ổn?
Ngày hôm nay, ở một căn cứ địa cuối cùng của Triệu quốc - cổ Lương Thành, có thêm viện binh mới đến từ Ngư Dương quốc.
Dương Phàm nhìn tòa cổ thành lắng đọng khí tức năm tháng tang thương phương xa, trong lòng sinh ra một loại tâm tình không hiểu.
Cổ Lương Thành, theo truyền thuyết là Tiên thành tàn phá lưu lại từ thời kỳ thượng cổ, phạm vi khoảng bốn năm trăm dặm.
Tiên Thành ngày xưa trải qua cả chiến tranh cùng tàn phá của mưa gió mấy chục vạn năm, càng giống một vùng đổ nát thê lương.
Nhưng mà giờ phút này nó lại trở thành căn cứ địa cuối cùng của Triệu quốc gánh vác sứ mạng trầm trọng.
Theo Phượng Hi giới thiệu, trong cổ Lương Thành giờ phút này có năm mươi vạn tu sĩ trấn thủ, đây không chỉ vẻn vẹn tu sĩ tinh anh còn lại của Triệu quốc, càng nhiều là viện binh đến từ các nơi của mười ba nước Bắc Tần.
Dương Phàm khó có thể tưởng tượng sau khi cổ Lương thành bị công phá, Ngư Dương quốc liền với Triệu quốc sẽ gặp phải vận mệnh như thế nào.
Chính bởi vì sự tồn tại của tòa thành này ngăn cản đại bộ phận thế công của man di cửu tộc cho nên cũng khiến cho Ngư Dương quốc tránh khỏi lửa chiến tranh.
Dương Phàm hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên lăng lệ, về tình hay về lý, hắn nhất định tham gia trận chiến tranh này, hơn nữa, nhất định phải quét ngang man di, không chỉ chặn đánh lui bọn họ mà càng phải đánh cho bọn họ sợ.
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể yên tâm chuyển sang các chiến trường Cực bắc, Nội Hải, Đại Tầnbước trên hành trình tìm kiếm Thiên Nhất Hồn Thủy.
Khi Cổ Lương Thành trong tầm nhìn dần phóng to, Dương Phàm cũng cảm ứng được một cổ khí sát phạt, tiếng kim loại va chạm.
Triển khai thần thức, hắn liền nhìn đến một phương hướng của cổ Lương Thành có mấy vạn tu sĩ đang đại chiến trên trời cao.
Chính là man di và liên minh mười ba nước, hai bên đều có hai gã bậc cao Nguyên Anh, mười mấy Kim Đan, ở bên ngoài cổ Lương Thành triển khai đối kháng quy mô lớn.
Đại chiến của mấy vạn tu sĩ, linh khí dao động đứng từ rất xa đều có thể cảm giác rõ ràng làm cho người ta kinh hồn bạt vía.
Hào quang Pháp bảo pháp thuật chói mắt, từ xa nhìn lại như pháo hoa đầy trời, xinh đẹp như thế.
Nhưng là thần thức của Dương Phàm rõ ràng thấy được vô số thi thể máu chảy đầm đìa, nghe được vô số tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng
Tàn khốchuyết tinhhỗn loạn
Nếu thân trong chiến đấu mới có thể cảm nhận được bi tráng cùng bất đắc **,
Nhưng là từ xa nhìn lại hắn vẫn như trước cảm thấy xinh đẹp như vậy hoặc là nói vẻ đẹp thê lương.
- Man di lại tiến công, cũng may không có đại tu sĩ xuất chiến, nếu không khẳng định là toàn diện tiến công.
Phượng Hi khẽ thở dài.
Dưới sự dẫn dắt của ba Nguyên Anh, Dương Phàm cùng Hồ Phi tới gần cổ Lương.
Còn không đến trong phạm vi mười dặm, phía trước đột nhiên có một đội tu sĩ bay tới, ước chừng hai mươi người. Dẫn đầu là lão già áo vải, mặt đầy nếp nhăn, chòm râu hoa râm, không ngờ là một vị Kim Đan đại tu sĩ.
- Người nào?
Kim Đan đại tu sĩ kia thần thức đảo qua mọi người, sắc mặt hơi đổi. Mấy người tới đều là bậc cao Nguyên Anh, hơn nữa trong đó còn nhận ra ba người.
Nhưng là yêu cầu chức trách, bọn họ vẫn như trước phải tới hỏi.
Bởi vì lúc trước đã xảy ra chuyện tu sĩ man di dịch dung thành nhân viên cao tầng liên minh mười ba nước, sau đó phát động chiến thật trong đánh ra ngoài đánh vào.
- Thì ra là Phượng trưởng lão. Hai vị này là?
Ánh mắt của lão già áo vài râu hoa râm dẫn đầu đảo qua Dương Phàm cùng Hồ Phi, đặc biệt cảm nhận được khí tức đáng sợ trên người Hồ Phi.
Phượng Hi trưởng lão cười giới thiệu:
- Hai vị này là Dương đạo hữu, Hồ đạo hữu đến từ Tiên Thành Ngư Dương quốc. Bọn họ tới đây viện trợ cùng chống man di.
- Ngư Dương quốc?
Trong mắt lão già râu hoa râm kia chợt lóe tinh quang, có chút kích động hỏi:
- Xin hỏi vị nào là Dương Phàm Dương tiền bối?
Hắn đánh giá Dương Phàm cùng Hồ Phi, ánh mắt rất nhanh dừng trên người Dương Phàm.
Dương Phàm mỉm cười:
- Các hạ có gì chỉ bảo?
- Ngài chính làDương tiền bối?
Lão già râu hoa râm kích động vô cùng, thanh âm có chút run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong hưng phấn.
- Ngài rốt cụcxuất quan rồi!
Lão già râu hoa râm này cơ hồ nước mắt ròng ròng, hai mắt đỏ bừng, trong mắt dường như thấy được vô hạn hy vọng.
Dương Phàm lại có chút kinh ngạc.
- Tiểu lão nhân là tu sĩ bảy tông Tấn quốc. Năm mươi năm trước, ở La Sơn quốc từng ra mắt tiền bối đại triển thần uy, cùng Huyết Luyện lão tổ đánh cuộc, sau đó tiền bối bế quan không ra, không có tin tức.
Trên mặt lão già râu hoa râm lộ ra một tia nhớ lại cùng hồi hộp.
Thân là nhân vật trong thời đại đó, hắn thật sâu hiểu được điểm đáng sợ của vị nam tử truyền kỳ trước mắt này.
Thân thể lão già râu hoa râm hơi phát run, hai mắt ửng đỏ, thật sâu nhìn Dương Phàm:
- Bên ngoài đồn đãi ngài là người duy nhất có thể cứu vãn đại cục Bắc Tần hiện giờ, tiểu lão nhân cũng rất tin điểm này.
- Hiện tại, ngài rốt cục xuất quan
Lão già râu hoa râm kích động không hiểu, hy vọng cùng ý chí chiến đấu trong mắt càng thêm nồng đậm.
Hắn dường như thấy được ánh rạng đông trong bóng đêm.
Nói xong lời cuối cùng, lão già râu hoa râm hướng về Dương Phàm cúi người thật sâu.
Đám tu sĩ phía sau hắn hai mươi mấy người đều vẻ mặt kích động, đồng loạt hướng về Dương Phàm cúi người thật sâu.
- Đạo hữu nói quá, Dương mỗ sẽ cố hết lực mỏng, ta không chỉ vì viện trợ Bắc Tần, cùng vì quê hương của ta mà xuất chiến.
Dương Phàm vội vàng nhấc tay, một cỗ lực lượng dịu dàng nâng bọn họ lên.
Từ biệt lão già râu hoa râm, Phượng Hi lộ vẻ phức tạp liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái, dẫn hắn tiến vào cổ Lương Thành.
Mà đội tu sĩ tuần tra phía sau, cùng lão già râu hoa râm nhìn bóng lưng Dương Phàm rời đi, lại cúi người thật sâu một cái nữa, trong mắt gửi gắm vô hạn hy vọng cùng kính ngưỡng.
Chờ bóng năm người Dương Phàm hoàn toàn biến mất, một gã tu sĩ trẻ tuổi Trúc Cơ kỳ phía sau khó hiểu hỏi:
- Trữ tiền bối, vì sao người tôn kính hắn như thế? chẳng lẽ hắn thật sự có thể thay đổi đại cục trận chiến vận mệnh này sao.
- Có thể, nhất định có thể.
Trữ tiền bối hít sâu một hơi:
- Chỉ có thân ở thời đại đó mới hiểu được sự đáng sợ của hắn.
- Trong lịch sử vạn năm của Bắc Tần, người chém giết Nguyên Anh đại tu sĩ, hưởng thụ vinh quang như vậy chỉ có một mình hắn.
- Năm mươi năm trước, hắn ít nhất sánh vai cùng Tam đại tu sĩ, là một truyền kỳ bị quên lãng. Mà hiện giờ, hắn bế quan năm mươi năm, lại xuất quan, tất nhiên có thể trở thành nhân vật mấu chốt xoay chuyển trận chiến tranh này.
Nghe xong Trữ tiền bối giai thích, chúng tu sĩ phía sau đều lộ ra thần sắc sùng bái, hướng tới, chỉ chốc lát, đám người Dương Phàm tiến vào cả Lương Thành.
Phượng Hi trưởng lão an bài cho Dương Phàm cùng Hồ Phi một nơi khách phòng lịch sự tao nhã, đồng thời phái người đi báo cho Tam đại tu sĩ Bắc Tần.
Theo sau lại có người tới báo tin, cao tầng Tam đại tu sĩ đang thương nghị chuyện quan trọng, đã nhiều ngày không tiếp khách.
Hồ Phi nghe vậy, không khỏi giận dữ:
- Đáng giận. Tam đại tu sĩ hỗn đản này, ngay cả chúng ta đều không gặp.
- Có lẽ thật sự đang thương nghị chuyện quan trọng gì, không có cách nào khác thông báo vào trong.
Dương Phàm vẫn trấn định như trước.
Phượng Hi cười xin lỗi:
- Hai vị thứ lỗi. Mấy ngày trước nếm mùi thất bại, tổn thất hai vị đồng đạo Nguyên Anh, cao tầng Tam đại tu sĩ vẫn luôn thương nghị trong mật thất.
- Không vội.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Ta vừa tới cả Lương Thành, cần hiểu thế cục một chút.
Vào lúc ban đêm, một bóng mờ nhoáng lên tiến vào.
- Tham kiến Nghịch Thiên Quân Vương.
Người tới là một thanh niên tướng mạo cực kỳ bình thường, quỳ trước mặt Dương Phàm.
- Báo cho ta một chút tình huống nơi này!
Dương Phàm không chút để ý nấy ngày trước, Phong Vô Tuyệt trong Tam đại tu sĩ bị Hắc Phong Ma Hoàng đánh bị thương, nghe nói tình hình phi thường nghiêm trọng. Trước mắt, liên hợp lực lượng mười mấy vị cường giả Nguyên Anh, đang nghĩ cách cứu vãn.
- Thương thế của Phong Vô Tuyệt rốt cục như thế nào, thế nhưng muốn liên hợp lực lượng hơn mười vị cường giả Nguyên Anh để cứu?
Sắc mặt Dương Phàm hơi đổi, cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc.
Phong Vô Tuyệt, tên hiệu Lăng Tiêu Kiếm Tiên một trong Tam đại tu sĩ Bắc Tần.
Nghe nói, hắn là Kiếm tu duy nhất trong Tam đại tu sĩ, cũng là lực công kích cường đại nhất.
- Tình huống rất nghiêm trọng, Nghe nói Hắc Phong Ma Hoàng cũng bị công kích của hắn đâm bị thương, chỉ sợ thương không nhẹ.
Thanh niên báo cáo.
- Còn có tin tức khác có liên quan hay không?
- Có, hơn nữa có liên quan với Quân vương.
- Ồ?
- Trong Cổ Lương Thành, có bộ phận tu sĩ đồn đãi chỉ có Quân vương ngài tham chiến ra tay, mới có thể cứu vãn đại thế Bắc Tần hiện giờ.
Thanh niên lại nói, trong ánh mắt nhìn về phía Dương Phàm không che giấu được vài tia sùng bái.
- Đã không phải một người nói như vậy nữa.
Dương Phàm phì cười, dường như có chút không để tâm.
Đợi sau khi thành viên Ám Huyết Vương Triều lui đi, Dương Phàm thì thào lẩm bẩm:
- Tam đại tu sĩ Bắc Tần, bất kỳ một người nào đồng dạng là nhân vật ảnh hưởng vận mệnh chiến tranh. Phong Vô Tuyệt, nhất định không thể chết được.
Sau đó, hắn nhắm mắt lại, Hồn Căn dung nhập đại địa.
Thời gian vài hô hấp, Hồn Căn ngao du toàn bộ đại địa cổ Lương Thành.
Lấy Hồn Căn cảm quan dung nhập đại địa, để nắm trong tay tình huống đại khái toàn bộ phạm vi năm trăm dặm cổ Lương Thành.
Phạm vi năm trăm dặm.
Cho dù là Nguyên Anh đại tu sĩ cùng không thể có phạm vi cảm quan rộng lớn như vậy.
Nhưng Dương Phàm lấy Hồn Căn ngao du đại địa lại làm được, tuy rằng chỉ hiểu đại khái tình huống.
Tại khoảnh khắc này, tất cả cấp bậc Nguyên Anh trong cổ Lương Thành đều sinh, ra một tia cảm ứng rất nhỏ.
Nhưng là bọn họ không thể cảm giác ra Hồn Căn dung nhập cùng đại địa.
Rất nhanh, Hồn Căn cảm quan của Dương Phàm cảm giác đến một nơi, dừng lại.
Đây là một mật thất dưới phủ đệ trung tâm cổ Lương Thành.
Trong mật thất, không khí áp lực, hơn chục cường giả Nguyên Anh hội tụ, ở trên bồ đoàn trung ương, một thanh niên tuấn lãng tóc hoa râm, hai tròng mắt nhắm chặt, mặt không chút máu ngồi xếp bằng.
Hơn mười cường giả Nguyên Anh liên thủ rót pháp lực vào cơ thể hắn.
Hồn Căn cảm quan của Dương Phàm vừa mới đụng chạm tới đây, hai người trong đó, một vị thanh bào lão đạo, một người khác là lão già bạch sam đồng thời biến sắc, quát khẽ:
- Người nào?
Triệu quốc vẫn là một siêu cấp đại quốc trong mười ba nước Bắc Tần,
Nơi này từng có di tích cổ chiến trường, còn có đại phái Kiếm tu duy nhất Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn đóng quân Bắc Tần.
Ở mười ba nước Bắc Tần, địa vị Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn cao cả, bình thường không tham dự tranh bá cùng tranh đấu Tu Tiên giới.
Đối với tranh đấu của Tam Thanh Môn cùng Huyết Luyện Tông, Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn ở thế lập.
Trong dĩ vãng, Ngư Dương quốc nho nhỏ chẳng qua là nước phụ thuộc của Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn.
Thẳng đến khi Dương Phàm cùng Tam U lão ma quật khởi mới phá vỡ vận mệnh này.
Nhưng không thể phủ nhận sự cường đại của Triệu quốc và địa vị siêu nhiên của Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn.
Mà trong vài chục năm gần đây, quốc thổ vài trăm vạn dặm của Triệu quốc chịu khổ lửa chiến tranh, bị tu sĩ man di xâm lấn.
Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn đương nhiên động thân đứng ra, liên hợp Tam Thanh Môn, Huyết Luyện Tông, liên hợp lực lượng mười ba nước cùng chống man di cửu tộc.
Nhưng cho dù như vậy cũng không thể ngăn cản bước chân của Tây Nhạc man di.
Đặc biệt sau khi Hắc Phong Ma Hoàng xuất quan, thế cục chiến đấu nghiêng về một bên.
Vài năm gần đây, 90% quốc thổ Triệu quốc đă bị công chiếm, tất cả tông phái tu tiên số thì bị diệt, số thì bỏ chạy.
Siêu cấp đại quốc non sông vài trăm vạn dặm không ngờ lạc vào đến bước đó.
Có thể tưởng tượng, sau khi cái chắn Triệu quốc này bị vượt qua, phần đông quốc gia khác làm sao còn yên ổn?
Ngày hôm nay, ở một căn cứ địa cuối cùng của Triệu quốc - cổ Lương Thành, có thêm viện binh mới đến từ Ngư Dương quốc.
Dương Phàm nhìn tòa cổ thành lắng đọng khí tức năm tháng tang thương phương xa, trong lòng sinh ra một loại tâm tình không hiểu.
Cổ Lương Thành, theo truyền thuyết là Tiên thành tàn phá lưu lại từ thời kỳ thượng cổ, phạm vi khoảng bốn năm trăm dặm.
Tiên Thành ngày xưa trải qua cả chiến tranh cùng tàn phá của mưa gió mấy chục vạn năm, càng giống một vùng đổ nát thê lương.
Nhưng mà giờ phút này nó lại trở thành căn cứ địa cuối cùng của Triệu quốc gánh vác sứ mạng trầm trọng.
Theo Phượng Hi giới thiệu, trong cổ Lương Thành giờ phút này có năm mươi vạn tu sĩ trấn thủ, đây không chỉ vẻn vẹn tu sĩ tinh anh còn lại của Triệu quốc, càng nhiều là viện binh đến từ các nơi của mười ba nước Bắc Tần.
Dương Phàm khó có thể tưởng tượng sau khi cổ Lương thành bị công phá, Ngư Dương quốc liền với Triệu quốc sẽ gặp phải vận mệnh như thế nào.
Chính bởi vì sự tồn tại của tòa thành này ngăn cản đại bộ phận thế công của man di cửu tộc cho nên cũng khiến cho Ngư Dương quốc tránh khỏi lửa chiến tranh.
Dương Phàm hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên lăng lệ, về tình hay về lý, hắn nhất định tham gia trận chiến tranh này, hơn nữa, nhất định phải quét ngang man di, không chỉ chặn đánh lui bọn họ mà càng phải đánh cho bọn họ sợ.
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể yên tâm chuyển sang các chiến trường Cực bắc, Nội Hải, Đại Tầnbước trên hành trình tìm kiếm Thiên Nhất Hồn Thủy.
Khi Cổ Lương Thành trong tầm nhìn dần phóng to, Dương Phàm cũng cảm ứng được một cổ khí sát phạt, tiếng kim loại va chạm.
Triển khai thần thức, hắn liền nhìn đến một phương hướng của cổ Lương Thành có mấy vạn tu sĩ đang đại chiến trên trời cao.
Chính là man di và liên minh mười ba nước, hai bên đều có hai gã bậc cao Nguyên Anh, mười mấy Kim Đan, ở bên ngoài cổ Lương Thành triển khai đối kháng quy mô lớn.
Đại chiến của mấy vạn tu sĩ, linh khí dao động đứng từ rất xa đều có thể cảm giác rõ ràng làm cho người ta kinh hồn bạt vía.
Hào quang Pháp bảo pháp thuật chói mắt, từ xa nhìn lại như pháo hoa đầy trời, xinh đẹp như thế.
Nhưng là thần thức của Dương Phàm rõ ràng thấy được vô số thi thể máu chảy đầm đìa, nghe được vô số tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng
Tàn khốchuyết tinhhỗn loạn
Nếu thân trong chiến đấu mới có thể cảm nhận được bi tráng cùng bất đắc **,
Nhưng là từ xa nhìn lại hắn vẫn như trước cảm thấy xinh đẹp như vậy hoặc là nói vẻ đẹp thê lương.
- Man di lại tiến công, cũng may không có đại tu sĩ xuất chiến, nếu không khẳng định là toàn diện tiến công.
Phượng Hi khẽ thở dài.
Dưới sự dẫn dắt của ba Nguyên Anh, Dương Phàm cùng Hồ Phi tới gần cổ Lương.
Còn không đến trong phạm vi mười dặm, phía trước đột nhiên có một đội tu sĩ bay tới, ước chừng hai mươi người. Dẫn đầu là lão già áo vải, mặt đầy nếp nhăn, chòm râu hoa râm, không ngờ là một vị Kim Đan đại tu sĩ.
- Người nào?
Kim Đan đại tu sĩ kia thần thức đảo qua mọi người, sắc mặt hơi đổi. Mấy người tới đều là bậc cao Nguyên Anh, hơn nữa trong đó còn nhận ra ba người.
Nhưng là yêu cầu chức trách, bọn họ vẫn như trước phải tới hỏi.
Bởi vì lúc trước đã xảy ra chuyện tu sĩ man di dịch dung thành nhân viên cao tầng liên minh mười ba nước, sau đó phát động chiến thật trong đánh ra ngoài đánh vào.
- Thì ra là Phượng trưởng lão. Hai vị này là?
Ánh mắt của lão già áo vài râu hoa râm dẫn đầu đảo qua Dương Phàm cùng Hồ Phi, đặc biệt cảm nhận được khí tức đáng sợ trên người Hồ Phi.
Phượng Hi trưởng lão cười giới thiệu:
- Hai vị này là Dương đạo hữu, Hồ đạo hữu đến từ Tiên Thành Ngư Dương quốc. Bọn họ tới đây viện trợ cùng chống man di.
- Ngư Dương quốc?
Trong mắt lão già râu hoa râm kia chợt lóe tinh quang, có chút kích động hỏi:
- Xin hỏi vị nào là Dương Phàm Dương tiền bối?
Hắn đánh giá Dương Phàm cùng Hồ Phi, ánh mắt rất nhanh dừng trên người Dương Phàm.
Dương Phàm mỉm cười:
- Các hạ có gì chỉ bảo?
- Ngài chính làDương tiền bối?
Lão già râu hoa râm kích động vô cùng, thanh âm có chút run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong hưng phấn.
- Ngài rốt cụcxuất quan rồi!
Lão già râu hoa râm này cơ hồ nước mắt ròng ròng, hai mắt đỏ bừng, trong mắt dường như thấy được vô hạn hy vọng.
Dương Phàm lại có chút kinh ngạc.
- Tiểu lão nhân là tu sĩ bảy tông Tấn quốc. Năm mươi năm trước, ở La Sơn quốc từng ra mắt tiền bối đại triển thần uy, cùng Huyết Luyện lão tổ đánh cuộc, sau đó tiền bối bế quan không ra, không có tin tức.
Trên mặt lão già râu hoa râm lộ ra một tia nhớ lại cùng hồi hộp.
Thân là nhân vật trong thời đại đó, hắn thật sâu hiểu được điểm đáng sợ của vị nam tử truyền kỳ trước mắt này.
Thân thể lão già râu hoa râm hơi phát run, hai mắt ửng đỏ, thật sâu nhìn Dương Phàm:
- Bên ngoài đồn đãi ngài là người duy nhất có thể cứu vãn đại cục Bắc Tần hiện giờ, tiểu lão nhân cũng rất tin điểm này.
- Hiện tại, ngài rốt cục xuất quan
Lão già râu hoa râm kích động không hiểu, hy vọng cùng ý chí chiến đấu trong mắt càng thêm nồng đậm.
Hắn dường như thấy được ánh rạng đông trong bóng đêm.
Nói xong lời cuối cùng, lão già râu hoa râm hướng về Dương Phàm cúi người thật sâu.
Đám tu sĩ phía sau hắn hai mươi mấy người đều vẻ mặt kích động, đồng loạt hướng về Dương Phàm cúi người thật sâu.
- Đạo hữu nói quá, Dương mỗ sẽ cố hết lực mỏng, ta không chỉ vì viện trợ Bắc Tần, cùng vì quê hương của ta mà xuất chiến.
Dương Phàm vội vàng nhấc tay, một cỗ lực lượng dịu dàng nâng bọn họ lên.
Từ biệt lão già râu hoa râm, Phượng Hi lộ vẻ phức tạp liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái, dẫn hắn tiến vào cổ Lương Thành.
Mà đội tu sĩ tuần tra phía sau, cùng lão già râu hoa râm nhìn bóng lưng Dương Phàm rời đi, lại cúi người thật sâu một cái nữa, trong mắt gửi gắm vô hạn hy vọng cùng kính ngưỡng.
Chờ bóng năm người Dương Phàm hoàn toàn biến mất, một gã tu sĩ trẻ tuổi Trúc Cơ kỳ phía sau khó hiểu hỏi:
- Trữ tiền bối, vì sao người tôn kính hắn như thế? chẳng lẽ hắn thật sự có thể thay đổi đại cục trận chiến vận mệnh này sao.
- Có thể, nhất định có thể.
Trữ tiền bối hít sâu một hơi:
- Chỉ có thân ở thời đại đó mới hiểu được sự đáng sợ của hắn.
- Trong lịch sử vạn năm của Bắc Tần, người chém giết Nguyên Anh đại tu sĩ, hưởng thụ vinh quang như vậy chỉ có một mình hắn.
- Năm mươi năm trước, hắn ít nhất sánh vai cùng Tam đại tu sĩ, là một truyền kỳ bị quên lãng. Mà hiện giờ, hắn bế quan năm mươi năm, lại xuất quan, tất nhiên có thể trở thành nhân vật mấu chốt xoay chuyển trận chiến tranh này.
Nghe xong Trữ tiền bối giai thích, chúng tu sĩ phía sau đều lộ ra thần sắc sùng bái, hướng tới, chỉ chốc lát, đám người Dương Phàm tiến vào cả Lương Thành.
Phượng Hi trưởng lão an bài cho Dương Phàm cùng Hồ Phi một nơi khách phòng lịch sự tao nhã, đồng thời phái người đi báo cho Tam đại tu sĩ Bắc Tần.
Theo sau lại có người tới báo tin, cao tầng Tam đại tu sĩ đang thương nghị chuyện quan trọng, đã nhiều ngày không tiếp khách.
Hồ Phi nghe vậy, không khỏi giận dữ:
- Đáng giận. Tam đại tu sĩ hỗn đản này, ngay cả chúng ta đều không gặp.
- Có lẽ thật sự đang thương nghị chuyện quan trọng gì, không có cách nào khác thông báo vào trong.
Dương Phàm vẫn trấn định như trước.
Phượng Hi cười xin lỗi:
- Hai vị thứ lỗi. Mấy ngày trước nếm mùi thất bại, tổn thất hai vị đồng đạo Nguyên Anh, cao tầng Tam đại tu sĩ vẫn luôn thương nghị trong mật thất.
- Không vội.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Ta vừa tới cả Lương Thành, cần hiểu thế cục một chút.
Vào lúc ban đêm, một bóng mờ nhoáng lên tiến vào.
- Tham kiến Nghịch Thiên Quân Vương.
Người tới là một thanh niên tướng mạo cực kỳ bình thường, quỳ trước mặt Dương Phàm.
- Báo cho ta một chút tình huống nơi này!
Dương Phàm không chút để ý nấy ngày trước, Phong Vô Tuyệt trong Tam đại tu sĩ bị Hắc Phong Ma Hoàng đánh bị thương, nghe nói tình hình phi thường nghiêm trọng. Trước mắt, liên hợp lực lượng mười mấy vị cường giả Nguyên Anh, đang nghĩ cách cứu vãn.
- Thương thế của Phong Vô Tuyệt rốt cục như thế nào, thế nhưng muốn liên hợp lực lượng hơn mười vị cường giả Nguyên Anh để cứu?
Sắc mặt Dương Phàm hơi đổi, cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc.
Phong Vô Tuyệt, tên hiệu Lăng Tiêu Kiếm Tiên một trong Tam đại tu sĩ Bắc Tần.
Nghe nói, hắn là Kiếm tu duy nhất trong Tam đại tu sĩ, cũng là lực công kích cường đại nhất.
- Tình huống rất nghiêm trọng, Nghe nói Hắc Phong Ma Hoàng cũng bị công kích của hắn đâm bị thương, chỉ sợ thương không nhẹ.
Thanh niên báo cáo.
- Còn có tin tức khác có liên quan hay không?
- Có, hơn nữa có liên quan với Quân vương.
- Ồ?
- Trong Cổ Lương Thành, có bộ phận tu sĩ đồn đãi chỉ có Quân vương ngài tham chiến ra tay, mới có thể cứu vãn đại thế Bắc Tần hiện giờ.
Thanh niên lại nói, trong ánh mắt nhìn về phía Dương Phàm không che giấu được vài tia sùng bái.
- Đã không phải một người nói như vậy nữa.
Dương Phàm phì cười, dường như có chút không để tâm.
Đợi sau khi thành viên Ám Huyết Vương Triều lui đi, Dương Phàm thì thào lẩm bẩm:
- Tam đại tu sĩ Bắc Tần, bất kỳ một người nào đồng dạng là nhân vật ảnh hưởng vận mệnh chiến tranh. Phong Vô Tuyệt, nhất định không thể chết được.
Sau đó, hắn nhắm mắt lại, Hồn Căn dung nhập đại địa.
Thời gian vài hô hấp, Hồn Căn ngao du toàn bộ đại địa cổ Lương Thành.
Lấy Hồn Căn cảm quan dung nhập đại địa, để nắm trong tay tình huống đại khái toàn bộ phạm vi năm trăm dặm cổ Lương Thành.
Phạm vi năm trăm dặm.
Cho dù là Nguyên Anh đại tu sĩ cùng không thể có phạm vi cảm quan rộng lớn như vậy.
Nhưng Dương Phàm lấy Hồn Căn ngao du đại địa lại làm được, tuy rằng chỉ hiểu đại khái tình huống.
Tại khoảnh khắc này, tất cả cấp bậc Nguyên Anh trong cổ Lương Thành đều sinh, ra một tia cảm ứng rất nhỏ.
Nhưng là bọn họ không thể cảm giác ra Hồn Căn dung nhập cùng đại địa.
Rất nhanh, Hồn Căn cảm quan của Dương Phàm cảm giác đến một nơi, dừng lại.
Đây là một mật thất dưới phủ đệ trung tâm cổ Lương Thành.
Trong mật thất, không khí áp lực, hơn chục cường giả Nguyên Anh hội tụ, ở trên bồ đoàn trung ương, một thanh niên tuấn lãng tóc hoa râm, hai tròng mắt nhắm chặt, mặt không chút máu ngồi xếp bằng.
Hơn mười cường giả Nguyên Anh liên thủ rót pháp lực vào cơ thể hắn.
Hồn Căn cảm quan của Dương Phàm vừa mới đụng chạm tới đây, hai người trong đó, một vị thanh bào lão đạo, một người khác là lão già bạch sam đồng thời biến sắc, quát khẽ:
- Người nào?
/1059
|