Mộng Trúc Tiểu Hiên.
Dương Phàm bước chân gấp gáp nhịp tim tăng vọt, đi về phía phòng trúc vẫn thường thấy trong mộng. Giờ phút này hắn quên mất cảm quan toàn tri, quên mất thân phận người tu tiên, trên mặt mang theo chờ mong vui vẻ. Trong tầm mắt, phòng trúc tinh xảo tự nhiên từng chút lớn hơn. Dương Phàm tim đập càng rung động. Tiếng bước chân hắn như kinh động chủ nhân trong phòng trúc.
Chi nha-
Cửa nhỏ phòng trúc mở ra bóng hình xinh đẹp không nhiễm hạt bụi như tia sáng phá vỡ làn sương mù hiển lộ ra trước mặt Dương Phàm. Trong rừng trúc xanh um phòng nhỏ yên lặng, dung nhan Vân Vũ Tịch điềm nhiên tươi đẹp bỗng ngẩn ra, tiếp đó lộ ra thần sắc mừng rỡ như mộng đôi môi khẽ mím lại, nhưng không nói ra lời. Trong hoàn cảnh toàn màu xanh lục, làn da nàng như tuyết ngọc, tóc đen phiêu dật xuất trần cùng váy dài xanh lục nhạt theo gió tự nhiên đong đưa phối hợp hoàn mỹ. Đôi mắt sáng kia điềm tĩnh như nước phảng phất tràn đầy màu xanh tự nhiên.
- Dương đại ca...
Vân Vũ Tịch giọng run run, khóe mắt phiếm hồng, đây là giọt lệ vui sướng đến cực điểm. Dương Phàm đứng tại chỗ ngưng mắt nhìn lệ quang trong suốt lóe ra trên mắt nàng. Một lúc lâu sau. Dương Phàm đi tới trước, hai người ôm chặt lấy nhau.
- Vũ Tịch. mấy chục năm rồi, mùi u hương trên người nàng vẫn không chút thay đổi.
Dương Phàm để nàng ỷ ôi trong lòng mình thở ra thật dài. Thời gian hắn cùng Vân Vũ Tịch ở chung cũng không nhiều, chỉ là lần đầu gặp gỡ, lần thứ hai hẹn nhau ở Tú Ngọc Các, lần thứ ba ước hẹn ở Hàn Viễn Sơn kinh đô cùng với lần thứ tư gặp nhau ở Dược Tiên cốc. Thậm chí. trước lần gặp nhau thứ tư. hắn cũng chưa từng thấy được dung mạo Vân Vũ Tịch. Vân Vũ Tịch lưu cho hắn ấn tượng khắc sâu nhất là tiên tử không nhiễm bụi trần cùng với mùi u hương tươi mát như cây cỏ vĩnh viễn không thể quên.
- Đại ca, dáng vẻ của huynh cũng không hề thay đổi đặc biệt là ánh mắt của huynh.
Vân Vũ Tịch cùng hắn cười hiểu ý. Trải qua lần thiên nhân giao hòa ngẫu nhiên lần trước, Dương Phàm cùng Vân Vũ Tịch đạt tới một loại cảnh giới tinh thần song tu kỳ diệu giữa hai người đã trải qua trăm ngàn giao lưu không có bao nhiêu ngăn cách. Vì vậy, lần này gặp lại cảm tình giữa Dương Phàm và nàng như là cá nước hòa hợp tự nhiên mà thành.
- Đại ca đi vào nói chuyện.
Vân Vũ Tịch để cho Dương Phàm tiến vào khuê phòng của mình sau đó pha trà cho người yêu dấu. Dương Phàm ngồi ở ghế trúc yên lặng nhìn nàng. Từ trình độ nào đó mà nói Vân Vũ Tịch là một vùng đất thiên đường tốt đẹp nhất trong lòng hắn. Chỉ là bởi vì không ở chung nhiều lắm mới cảm thấy quý giá hoàn mỹ. Thời gian từng chút trôi qua Vân Vũ Tịch cùng Dương Phàm ở chung hài hòa thần sắc động tác mỗi người đều có thể tâm ý tương thông.
- Vũ Tịch. đây là Thất Hương Ngọc Hồn Địch của nàng.
Dương Phàm lấy ra chiếc sáo ngọc vốn thuộc về Vân Vũ Tịch. Vật ấy, là tín vật đính ước giữa hai người. Vân Vũ Tịch cũng lấy ra Thông Linh Ngọc Trụy, hé miệng cười duyên:
- Đại ca lại lấy vật truyền thừa Dược Tiên cốc làm tín vật đính ước. khi đó Vũ Tịch chẳng biết lại coi đại ca...
Dương Phàm da mặt rất dày, cười khẽ:
- Thông Linh Ngọc Trụy là di vật duy nhất mẹ huynh lưu lại tặng cho Vũ Tịch vật quy nguyên chủ nhất cử lưỡng tiện.
- Đúng rồi Đại ca, mấy năm trước. Vũ Tịch cảm nhận được khí tức Thất Hương Ngọc Hồn Địch.
Vân Vũ Tịch đột nhiên nhớ tới một chuyện kiều dung lộ ra vài phần nghi hoặc.
- Mấy năm trước? Cụ thể là lúc nào?
Dương Phàm biến sắc vội vàng hỏi. Vân Vũ Tịch suy nghĩ một chút nói ra đoạn thời gian đại khái.
- Đoạn thời gian đó vừa lúc huynh ở trong Thiên Lan Điện.
Dương Phàm cực kỳ hoảng sợ thốt lên.
- Thiên Lan Điện? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Vân Vũ Tịch vẻ mặt mê man.
- Vũ Tịch. nàng vươn tay ra đây.
Dương Phàm nói. Vân Vũ Tịch không chút suy nghĩ. vươn cánh tay tuyết trắng như ngọc ra. Dương Phàm nhắm mắt lại cầm tay nàng. Cảm ứng tinh thần trong lòng liên thông giữa hai người, bỗng nhiên giao hòa một chỗ. Khí chất toàn thân Dương Phàm đại biến thân cùng tự nhiên, ôn nhuận nhu gió. Vân Vũ Tịch mái tóc đen buông tự nhiên, tạo nên một cỗ ánh sáng xanh lục mông lung toàn thân như tinh linh trong gió.
Bụp!
Hình ảnh trong Thiên Lan Điện bỗng nhiên phóng ra. Hồ thủy tinh xa xưa, nước suối phun trào giữa hồ thủy tinh đứng lặng một pho tượng tiên tử mỹ lệ làm người ta hít thở không thông. Nàng lộ ra chân ngọc tuyết trắng, chân đạp thần điều ngũ sắc, làn gió nhẹ nhàng như tinh linh tiên nữ trong gió. Thân hình lung linh một thân váy xếp công chúa đủ mọi màu sắc dung nhàn hoàn mỹ không tỳ vết, da trắng như tuyết, đôi mắt sáng ngời như dòng suối trong xanh, nụ cười như tự nhiên mà thành. Mái tóc dài của nàng như cành liễu nhẹ nhàng phất phơ, trên đầu có thể thấy một vòng mây lành, trời chiều vấy ra cơn mưa tưới mát vạn vật xung quanh. Tồn tại của nàng làm cho vạn vật thế gian xảy ra biến hóa vi diệu khiến cho tất cả trở nên tốt đẹp. Dưới chân tiên tử có một tấm bia đá ghi chép rằng:
Bích Dao Vân Tiên : Nông lịch ba ngàn năm trăm vạn năm chuyển thế.
Sau đó, Dương Phàm lấy ra Thất Hương Ngọc Hồn Địch.
Thoáng chốc cảnh tượng trước mắt đại biến giống như ảo cảnh:
Bích Dao Vân Tiên trong ao thủy tinh như sống lại cười xinh đẹp nước suối phun ra giờ phút này như tĩnh lặng. Còn Thất Hương Ngọc Hồn Địch trong tay Dương Phàm không ngừng run lên.
Bụp!
Một lúc lâu sau Dương Phàm buông tay Vân Vũ Tịch ra. Hai người nhìn nhau trong mắt lộ ra vẻ kinh dị. Trên mặt Vân Vũ Tịch càng nhiều phần mê man:
- Vì sao... nàng cùng ta giống nhau như vậy.
- Vũ Tịch. nàng có cảm giác gì?
Dương Phàm vội hỏi.
- Muội giống như nghe được một tiếng nói đang kêu gọi mình thân thiết như vậy.
Trong ánh mắt sáng điềm tĩnh như nước của Vân Vũ Tịch. thoáng chốc phóng ra màu xanh vô hạn thâm thúy không thấy đáy.
- Đại ca huynh có thể mang muội tới nơi đó được không?
Vân Vũ Tịch dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn Dương Phàm.
- Thiên Lan Điện. mỗi hai mươi năm đại hải nan ngoại tầng sẽ mở ra một lần. Trăm năm đại hải nan mới có thể đi vào ngoại điện. Hơn nữa bằng tu vi Nguyên Anh bậc cao gần như không cách nào tiến vào ngoại điện.
Dương Phàm vẻ mặt hơi khó nói. Hắn thấy thần sắc Vân Vũ Tịch thất vọng lại cắn răng nói:
- Tuy nhiên, muốn tiến vào ngoại điện cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng.
Dương Phàm đột nhiên nhớ tới Linh Nguvệt thần thú không gian, Phá cấm Phù cùng với thuật thổ độn xuyên tường dung thông đại địa không thể tưởng tượng nổi của mình.
- Lần đại hải nan trăm năm sau huynh sẽ dẫn Vũ Tịch đi thử một lần.
Dương Phàm an ủi nói.
Vân Vũ Tịch mặt cười lộ ra vài phần mê man kinh hồn bất an dường như có chút lo lắng.
- Vũ Tịch. nàng không phải sợ có đại ca ở đây, bất kỳ kẻ nào cũng không thể tổn thương nàng.
Dương Phàm vội kéo Vân Vũ Tịch vào lòng. Từ khi quen biết Vân Vũ Tịch tới nay, Dương Phàm lần đầu thấy được trong ánh mắt ôn nhu của nàng một mặt bất lực như vậy. Hai người ở trong phòng trúc nửa ngày, Vân Vũ Tịch đã sớm ổn định. Trong lúc này, Vân Vũ Tịch hỏi Dương Phàm những gì hắn trải qua ở nội hải. Dương Phàm cũng không dấu diếm nói sơ lượt những gì trải qua trong nội hải một lần.
- Vũ Tịch. hôm nay nàng cũng thăng cấp Nguyên Anh huynh cùng vói Tam u Lão Ma đối kháng lại thêm vài phần thắng.
Dương Phàm đầy tự tin nói.
- Thế nhưng, trước khi gia gia muội chết đã phân phó từ nay về sau Dược Tiên cốc lánh đời không được tham dự vào tu tiên giới tranh đấu.
Vân Vũ Tịch hơi khó khăn nói.
- Nàng nói là Dược Vương tiền bối?
Sắc mặt Dương Phàm nghiêm nghị nói:
- Dược vương lão nhân gia ngài ấy chết như thế nào? Có thể cho huynh xem thi thể của hắn không.
- Điều này...
Ánh mắt Vân Vũ Tịch có chút né tránh. Dương Phàm vươn tay vuốt mặt nàng. cười nói:
- Có chuyện gì ngav cả chuẩn tu đạo lữ song tu đạo như huynh cũng không muốn nói.
Vân Vũ Tịch mặt cười đỏ lên trừng mắt một cái hàng mi lại hơn vài phần vui mừng nói:
- Thi thể gia gia ở cấm địa Dược Tiên cốc, ta sẽ len lén dẫn chàng đi xem không được cho sư tôn biết.
Dương Phàm đương nhiên biết sư tôn theo lời nàng là chỉ Ngọc cốc chủ. Giữa lúc hai người đang dung hòa ấm áp ngoài Mộng Trúc Tiểu Hiên truyền tới tiếng nói phá vỡ sự yên lặng:
- Vân Tiên Tử, Chúc mỗ tới thăm có thể nói một lời?
Vừa dứt lời. trong rừng trúc liền truyền tới tiếng bước chân. Thần thức Dương Phàm đảo qua phát hiện ba người, là nam tử áo bào đỏ họ Chúc dẫn đầu sau đó là Liệt Vô Huyễn cùng Lệ Hồng Phi. Hai đại Nguyên Anh cùng một gã Kim Đan đại tu sĩ, thân phận địa vị ba người đều không phải chuyện đùa. Vân Vũ Tịch cùng Dương Phàm nhìn nhau. người sau gật đầu:
- Ba vị khách quý mời vào.
Vân Vũ Tịch đứng dậy, kéo tay cùng Dương Phàm đi ra ngoài phòng trúc nghênh tiếp.
- Các người...
Thanh niên họ Chúc thấy hai người tay nắm tay thân mật ra ngoài, sắc mặt đột nhiên cứng đờ khuôn mặt co quắp. Cặp mắt xếch của hắn khó có thể ức chế được phóng ra một cỗ sát ý lạnh băng không hòa hợp với Mộng Trúc Tiểu Hiên an bình hài hòa. Thanh niên họ Chúc hít sâu một hơi miễn cưỡng thu liễm sát khí khôi phục trấn định. Liệt Vô Huyễn cùng Lệ Hồng Phi cũng ngẩn ra, bọn họ cũng không nghĩ tới Dương Phàm cùng Vân Vũ Tịch lại đi đến bước này. Nhìn động tác thân mật của bọn họ rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt, thậm chí là quan hệ đạo lữ song tu.
Liệt Vô Huyễn khẽ thở ra một hơi giống như trút bỏ được gánh nặng. Trong mắt Lệ Hồng Phi xẹt qua một tia đau đớn tan vỡ cõi lòng sắc mặt liền trắng bệch. Dương Phàm nhìn thần sắc phản ứng của ba người, khẽ lộ dị sắc.
Lệ Hồng Phi rõ ràng là đối với Vân Vũ Tịch dùng tình rất sâu lòng muốn tan vỡ. Thanh niên họ Chúc lại từ đố kỵ chuyển thành sát ý mãnh liệt đối với Vân Vũ Tịch có dục vọng chiếm hữu rất lớn.
- Chúc công tử tìm Vũ Tịch có chuyện gì?
Vân Vũ Tịch ánh mắt bình tĩnh như nước nhìn về phía nam tử họ Chúc.
- Có lời với Vũ Tịch, Chúc mỗ là tới cáo từ.
Thanh niên họ Chúc cưỡng chế ghen ghét trong lòng mặt ngoài rất bình thản nói.
Liệt Vô Huyễn cười nói:
- Liệt mỗ ở mấy ngày rồi hãy đi.
Lúc này thần sắc Lệ Hồng Phi rốt cuộc cũng khôi phục bình thường, hít sâu một hơi nói:
- Dương dược sư cùng Vân cô nương xứng như thần tiên quyến lữ, Lệ mỗ chân thành chúc phúc hai vị.
Hắn nói xong câu đó liền xoay người xin cáo lui.
Cùng ngày thanh niên họ Chúc cùng Lệ Hồng Phi trước sau rời đi. Người trước trên mặt một mảnh âm trầm mang theo một cỗ sát khí bắn về phía chân trời xa. Lệ Hồng Phi có chút phiền muộn mất mát nhắm mắt theo đuôi rời khỏi Dược Tiên cốc. Dương Phàm tự mình tiễn Lệ Hồng Phi một đoạn đường.
- Dương dược sư, Lệ mỗ cũng không biết từ lâu ngài đã cùng Vũ Tịch cô nương tình đầu ý hợp. Mấy chục năm qua vẫn luôn nhớ mãi không quên đau khổ truy cầu Vân cô nương.
Lệ Hồng Phi đau buồn nói.
Dương Phàm trầm mặc không nói cũng không biết trả lời thế nào.
- Nếu Dương dược sư cùng Vũ Tịch cô nương đã cùng một chỗ Lệ mỗ từ nay kiên quyết không có ý nghĩ không an phận nào. Dương dược sư, chúng ta vẫn còn là bằng hữu chứ?
Lệ Hồng Phi ánh mắt nhìn Dương Phàm thật sâu Dương Phàm gật đầu:
- Những năm gần đây nhờ có ngươi che chở Tiên Hồng Y Quán. Lần này Lệ huynh quay về Vô Ưu cốc, có thể toàn tâm tu luyện sớm ngày bước vào Nguyên Anh Kỳ, ứng phó Ngư Dương Quốc hỗn loạn sắp tới.
Tiễn bước Lệ Hồng Phi Dương Phàm trở về Dược Tiên cốc, thuận tiện đụng vào Tam Mục Thông Linh Mãng hóa đá, ở trên đường, vừa lúc hắn gặp Liệt Vô Huyễn.
- Liệt đạo hữu. Dương mỗ có chút nghi vấn, muốn thỉnh giáo ngài.
Dương Phàm vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Có phải là ngươi muốn hỏi mẹ của ngươi Liễu Mộng Yên đã chết như thế nào?
Liệt Vô Huyễn đi thẳng vào vấn đề.
Dương Phàm gật đầu:
- Xin Liệt đạo hữu chỉ giáo.
Liệt Vô Huyễn hít sâu một hơi thần sắc phức tạp khó hiểu. nói:
- Đầu sỏ gây họa... xa tận chân trời. gần ngay trước mắt.
- Năm đó, là ta... tự tay dùng đao đâm chết nàng.
Tám chữ cuối cùng Liệt Vô Huyễn gần như nói ra từng chữ từng chữ.
- Hung thủ chính là ngươi?
Hai mắt Dương Phàm bỗng nhiên phóng ra một cỗ sát ý lạnh băng phạm vi mấy chục dặm đều bao phủ trong một cỗ khí tức áp lực trầm trọng.
/1059
|