Dương Phàm nhắm hai mắt lại. Hồn Căn dung nhập đại địa, nắm trong tay toàn bộ Vụ Liễu trấn. Tuy nhiên, hắn cũng không phát hiện bất kỳ tình huống khác thường nào. Cái loại cảm giác lúc trước, nói không rõ, không hiểu được.
- Ồ?
Dưới Toàn Tri Cảm Quan. Dương Phàm mặc dù không phát hiện dị trạng gì nhưng lại nghĩ đến một người hắn biết. Trên đường phố Vụ Liễu trấn một lão già áo gai mũi đỏ vì rượu, quần áo lam lũ lưng đeo gùi thuốc, trên người có một cỗ khí phàm trần nồng đậm. Nếu không phải là gùi thuốc sau lưng lão Dương Phàm thiếu chút nữa bỏ qua người này. Lão già lam lũ mũi đỏ này chính là Đông Phương Dược sư một trong ba thần y kinh đô. Đông Phương Dược sư nện bước thong thả đi tới một người bán đồ ăn ven đường, vẻ mặt khiêm tốn khách khí nói:
- VỊ tiểu huynh đệ này, xin hỏi Phổ Ái Y Quán ở nơi nào?
- Phổ Ái Y Quán?
Đại hán bán đồ ăn kia liếc mắt nhìn lão có chút không kiên nhẫn:
- ở bên kia đi một trăm bước là có thể nhìn thấy.
- Dạ dạ. cảm ơn tiểu huynh đệ.
Đông Phương Dược sư híp mắt đi về hướng Phổ Ái Y Quán. Dương Phàm xem cảnh nàv trong mắt cảm thấy khó hiểu. Đông Phương Dược sư là Dược sư Ngưng Thần Kỳ, về mặt y thuật biết nhiều hiểu rộng lại lấy thái độ đê tiện như vậy hành tẩu thế giới phàm nhân. Từng ở trên hội đấu giá kinh đô. Dương Phàm cùng Đông Phương Dược sư trao đổi y thuật, phát hiện lão nhân này học thức uyên bác đề cập đến mỗi một vấn đề đều có thể một lời nói trúng điểm quan trọng. Hơn nữa Tường Vân Ngõa Dương Phàm mua được ở hội đấu giá, phương pháp khôi phục linh tính cũng là Đông Phương dược sư chỉ điểm. Dương Phàm dứt khoát đứng ở cửa y quán rất nhanh nhìn thấy Đông Phương dược sư đi tới. Đông Phương dược sư ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Phổ Ái Y Quán hai mắt hơi nheo lại dường như bị ánh mặt trời chói chang làm hoa mắt..
- Đông Phương dược sư.
Dương Phàm như cười như không nhìn về phía lão. Ánh mắt Đông Phương dược sư có chút hoảng hốt khi lão chân chính nhìn thấy Dương Phàm lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng:
- Dương Dược sư!
Hai người đều là Dược sư, quan hệ không có ngăn cách đi vào trong phòng khách đều bắt đầu hỏi chuyện về nhau.
- Dương Dược sư, ba mươi năm không gặp dung nhan ngươi vẫn như cũ phong nhã hào hoa.
Đông Phương lão nhân thở dài dường như có chút hâm mộ. Dương Phàm nhìn chằm chằm lão mang theo thâm ý nói:
- Đông Phương dược sư, So với ba mươi năm trước, ngài cũng là lão đương lực tráng hạc phát đồng nhan.
Hồ Phi cũng đi đến tò mò nhìn Đông Phương lão nhân có chút không hiểu ý nghĩa trong lời nói của bọn họ. Dương Phàm mặc dù khuôn mặt như trước, nhưng khí chất lại xảy ra rất nhiều biến hóa. Nhưng Đông Phương lão nhân này không chỉ bề ngoài không chút biến hóa, ngay cả ăn mặc, khí chất thần vận đều giống như đúc ba mươi năm trước. Một chút không biến. Tình huống như thế. Dương Phàm chưa từng gặp phải.
- Đông Phương dược sư. Người cố ý tới tìm ta.
Dương Phàm hỏi tới chính đề.
- Tiểu lão nhân hàng năm dạo chơi bốn phương, tìm kiếm các loại nguyên liệu dược liệu không khéo đi vào phụ cận Dương gia bảo. nghe nói Phổ Ái Y Quán Vụ Liễu trấn thần y tọa trấn. đặc biệt đến gặp.
Đông Phương lão nhân lộ vẻ bất ngờ nói:
- Chỉ là không nghĩ tới. y quán này dĩ nhiên là của Dương Dược sư.
- Đông Phương dược sư không phải khách liêu Yến Vương phủ sao?
Dương Phàm ngạc nhiên nói.
- Từ vài chục năm trước, lão phu đã từ bỏ thân phận khách liêu dạo chơi bốn phương, thậm chí là đi quốc gia tu tiên khác đối với tình thế trong Ngư Dương quốc cũng không biết.
Đông Phương lắc đầu giải thích. Thấy vậy, Dương Phàm không hề hỏi nữa bắt đầu cùng Đông Phương dược sư bàn luận học vấn y đạo. Cách biệt ba mươi năm Dương Phàm về mặt y đạo tự nhiên là vượt xa Dược sư bình thường, nhưng khi nói chuyện cùng Đông Phương dược sư phát hiện giải thích của đối phương vẫn nhất châm kiến huyết như cũ. Thường thường vấn đề phức tạp tới tay của lão đều có thể một lời nói toạc huyền cơ khiến Dương Phàm hiểu ra. Nửa ngày sau sắc trời tối dần Đông Phương dược sư cáo từ. Dương Phàm nài giữ vài lần, Đông Phương dược sư cũng không lưu lại chỉ là trước khi đi liếc mắt nhìn Hồ Phi một cái.
- Thật sự là một vị kỳ nhân a!
Dương Phàm tiễn Đông Phương dược sư ra khỏi y quán. không khỏi thầm than nói. Nếu chỉ luận học vấn y đạo. Đông Phương dược sư này quả thực sâu không lườngd được, thậm chí so với Độc Vương, Dược Vương còn cao hơn một bậc. Nhưng từ đầu chí cuối Đông Phương dược sư đều lấy thân phận phàm nhân hành tẩu thế gian, trên người có một cỗ khí phàm trần nồng đậm.
- KỲ nhân? Không phải là một lão già hỏng bét sao?
Hồ Phi bĩu môi.
Dương Phàm lại nhìn về phương hướng Đông Phương dược sư rời đi, không khỏi khẽ a một tiếng.
Đông Phương dược sư... không thấy.
Có lẽ là bị bóng đêm bao phủ.
Dương Phàm triển khai Toàn Tri Cảm Quan bao phủ toàn bộ Vụ Liễu trấn vẫn không thấy... Làm sao có thể?
Dương Phàm chau mày vội vàng phóng thích thần thức trong nháy mắt bao phủ phạm vi trăm dặm cả khu vục đều ngưng trệ một cỗ áp lực vô hình. vẫn như trước... không thấy bóng dáng!
Dương Phàm sắc mặt đại biến hít sâu một hơi. Hồn Căn dung nhập đại địa, trong khoảnh khắc ngao du một vùng đại địa. Chỉ cần trong phạm vi trăm dặm. Đông Phương dược sư còn đạp chân trên đại địa cho dù thuật Ấn nặc của lão mạnh đến mấy đi nữa cùng tuyệt đối không tránh được cảm quan của Dương Phàm. Thật lâu sau thân thể Dương Phàm cứng ngắc lưng toát mồ hôi lạnh, thần sắc hoảng sợ. Cuối cùng hắn vẫn không tìm được bóng dáng Đông Phương dược sư. Hồ Phi cùng cảm giác được cái gì, triển khai thần thức bao phủ phạm vi bảy, tám mươi dặm.
- Không thấy...
Hồ Phi cả kinh thất sắc.
Cho dù là Nguyên Anh đại tu sĩ cũng không có tốc độ nhanh như vậy!
- Dưới Hóa Thần hẳn là không ai có thể tránh thoát khỏi cảm quan của ta càng không có thể chỉ trong thời gian chớp mắt liền mất tích.
Dương Phàm hít sâu một ngụm khí lạnh thậm chí kinh hãi hồi lâu.
- Chẳng lẽ... Lão là Hóa Thần Kỳ trong truyền thuyết?
Hồ Phi hồi hộp nói.
- Hóa Thần Kỳ? Có khả năng này.
Dương Phàm gật đầu. chợt nghi hoặc nói:
- Chỉ là trong gần mười vạn năm trở lại đây. Bắc Tần chưa từng nghe nói có ai tấn chức Hóa Thần Kỳ. Thiên cầm Nội Hải, Đại Tần vương triều còn có khả năng này.
Chỉ luận phẩm chất cùng mật độ linh khí, Thiên cầm Nội Hải gấp đôi Bắc Tần. Văn minh tu tiên của Bắc Tần không bằng nội hải cũng là có đạo lý.
***
Ngư Dương quốc trong một vùng núi non liên miên trùng điệp. Nơi đây mấy trăm dặm đều vắng dấu chân người, ở một tòa đại điện hùng hồn sừng sững trong một thung lũng sâu thẳm.
Vút!!!
Một quang ảnh màu đen từ phía chân trời xẹt qua dãy núi hạ xuống thung lũng hỏa tốc tiến vào đại điện.
- Đại ca, Tam muội đã chết! Huynh nhất định phải báo thù cho nàng.
Một giọng nam tử lộ vẻ gấp gáp truyền ra.
- Hồn bài của nàng đã diệt, đại ca đương nhiên biết nàng đã chết.
Một giọng nói lạnh băng bá đạo truyền đến:
- Nàng bị Dương Phàm giết chết?
- Làm sao ngài biết?
Thanh âm nam tử có chút bất ngờ.
- Hừ. Nhạc Lôi. Bổn tọa còn không hỏi ngươi rốt cục hành động như thế nào? Tam muội đã chết ngươi lại bình yên trở về.
Giọng lạnh băng bá đạo lộ vẻ tức giận.
- Tông chủ... Ta cũng không nghĩ tới Dương Phàm kia lại đáng sợ như vậy. Chờ khi ta tới thân thể sư muội đã bị hủy, Nguvên Anh bị bắt.
Thanh âm nam tử có chút sợ hãi.
- Ngươi kể lại đầu đuôi sự việc một lần.
Giọng lạnh băng bá đạo nói.
- Dựa theo ý tứ Tam muội. nàng trà trộn vào Ám Huyết đại hội định khống chế Dương Phàm trợ giúp Phệ Thiên Quân Vương đoạt quyền, ta thì ẩn núp ở QUỷ Thi Sơn một là chiếu ứng. hai là chờ sau khi đại hội kết thúc phục kích Dương Phàm.
- Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới. Ám Huyết đại hội vừa mới bắt đầu. Dương Phàm kia lập tức trở mặt không chút phân rõ phải trái, phát động thủ đoạn lôi đình...
Nam tử nói lại một lần mọi chuyện xảy ra.
- Nói như thế kế hoạch các ngươi cũng không sai lầm. Tam muội tư duy linh mẫn am hiểu nội ứng và đấu trí. Duy nhất sai lấm là chúng ta đánh giá sai Dương Phàm. Người này làm việc như lôi đình, đối mặt cùng bậc Nguyên Anh đều dám lập tức triển khai giết chóc.
Giọng lạnh băng bá đạo dịu đi một chút.
- Ngươi đã cùng giao thủ với Dương Phàm đánh giá thực lực hắn một chút.
- Đơn đả độc đấu hắn đè ta một bậc, pháp bảo cùng át chủ bài trong tay tầng tầng bất tận hơn nữa cực kỳ âm hiểm...
Lúc nam tử nói đến hai chữ âm hiểm gằn giọng rất nặng.
- Ta thiếu chút nữa liền...
Hắn nói tiếp:
... ngã xuống đương trường. Trực giác nói cho ta biết không thể tiếp tục giằng co nếu không khẳng định sẽ chịu thiệt, cho nên cuối cùng ta chạy trốn.
- Nói nhu vậy, thực lực Dương Phàm này cùng ta sàn sàn như nhau?
Giọng lạnh băng bá đạo truyền đến.
- Hẳn là tám lạng nửa cân, cho dù đại ca có mấy sát thủ giản nhưng muốn giết chết hắn chỉ sợ rất khó.
- Ồ?
- Bởi vì lực phòng ngự người này quá mạnh mẽ, lực lượng cuồn cuộn không ngừng. Muốn giết chết hắn ít nhất cần năm sáu cường giả Nguyên Anh trở lên hoặc là có đại tu sĩ đích thân ra tay.
Nam tử giải thích.
- Năm sáu bậc cao Nguyên Anh? Ngươi cũng quá đề cao người này rồi!
Giọng lạnh băng bá đạo cười lạnh nói:
- Dõi mắt toàn bộ Ngư Dương quốc số lượng bậc cao Nguyên Anh cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
- Đại ca. Dương Phàm kiêu ngạo như vậy, chúng ta phải đối phó hắn như thế nào không bằng liên thủ...
- Không được!
Giọng lạnh băng bá đạo nói như đinh đóng cột
- Thế cân bằng Ngư Dương quốc hiện tại còn không thể phá. Dương Phàm nếu có thực lực như vậy, chúng ta lại càng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Giọng lạnh băng bá đạo nói.
- Nhưng. Dương Phàm kia không phải người lương thiện. Chúng ta không đối phó hắn. chỉ sợ hắn sẽ...
- Câm miệng! Ngu xuẩn! Đầu của ngươi có phải là bị lừa đá hay không? Dương Phàm kia trở về Bắc Tần. ngay cả căn cơ đều chưa ổn, một Tam u lão ma đủ cho hắn nhức đầu sao dám tự tiện chủ động xuất kích với chúng ta.
Giọng lạnh băng bá đạo gần như rít gào nói.
***
Sau mấy ngày, trên một ngọn núi lớn màu đen ma khí cuồn cuộn Ma Dương Tông, trong đại điện màu vàng lợt.
- Báo tông chủ. theo tin tức tin cậy, Nguyên Anh trưởng lão Tử Lăng của Tam Ma Môn bị Dương Phàm giết chết ở QUỷ Thi Sơn.
Một bóng đen quỳ trên mặt đất, ở trước mặt hắn một bóng người cao lớn mặc trường bào màu đen sẫm hai tay chấp sau lưng mắt nhìn bầu trời hỏi:
- Bị giết khi nào?
- Vừa mới nhận được tin tức hẳn là một tháng trước.
Bóng đen phủ phục mặt đất. có chút khẩn trương nói.
- Chi tiết cụ thể.
- Tình huống cụ thể không rõ ràng lắm bởi vì toàn bộ nội ứng ẩn núp ở cao tầng Ám Huyết Vương Triều đều bị thanh trừ trong khoảng thời gian này, Ám Huyết Vương Triều đang tiến hành thay máu. Tuy nhiên, nghe nói lúc ấy Tam Ma Môn có hai vị trưởng lão Nguyên Anh đều ở Quỷ Thi Sơn. Một chết một chạy
- Xuống đi. Tiếp tục chú ý tất cả hành động của Dương Phàm hoặc Thạch Thiên Hàn.
Lão già dưới trường bào đen chậm rãi nâng một bàn tay, hiện lên một đoàn ma diễm u ám nơi trung tâm ma diễm lóe lên ba vệt u quang.
Thình thịch! Thình thịch...
- Tam u Ma Diễm đại thành, tới gần viên mãn. Nếu có thể lại tăng một bước tấn chức Tứ u, đủ quét ngang Bắc Tần...
Trong con ngươi thâm thúy của hắn đột nhiên bốc cháy ngọn lửa dã tâm.
- Dương Phàm a Dương Phàm. Không nghĩ tới thực lục của ngươi so với dự đoán của ta càng đáng sợ. Ba mươi năm gần đây, ngươi rốt cục đi nơi nào?
- Tuy nhiên như vậy càng tốt... Để cho chúng ta chơi đùa cho tốt
Trong giọng nói tự tin của lão già giống như khẳng định mình là người thắng cuối cùng của trò chơi này.
/1059
|