Mấy ngày kế tiếp Dương Phàm rất nhàn nhã cùng thân bằng thích hữu ôn chuyện cũ, hoặc là thăm thú chốn xưa, đến Dương gia bảo, Vụ Vũ Sơn Trang làm khách. Dương gia bảo cùng Vũ Vụ Sơn Trang đối với hắn tự nhiên là tôn sùng như thượng tân cung kính có thừa.
Thời gian cứ từng phút từng ngày trôi qua. Nửa tháng sau Ân Tam lại tới báo tin cho Dương Phàm. Đi theo hộ tống còn có một nữ tu trắng trẻo mặc hắc bào nhưng lạnh lùng đúng là Linh Phượng vốn chính là thủ hạ lệ thuộc Dương Phàm.
- Báo Quân vương! Tin tức ngài đã truyền tới ba Đại quân vương khác. Bổ Thiên Quân Vương và Phá Thiên Quân Vương đang trên đường chạy về, mà Phệ Thiên Quân Vương..
Ân Tam có chút do dự một chút.
- Phệ Thiên Quân Vương hắn chẳng lẽ muốn cãi lại mệnh lệnh của ta?
Thanh âm Dương Phàm lạnh lùng băng giá.
- Hắn trái lại đã đáp ứng rồi, nhưng chậm chạp không có xuất phát.
Ân Tam đáp.
- Nếu hắn không phải đang kéo dài thời gian vậy hẳn là đang chờ viện binh tới.
Dương Phàm cau mày chợt cười lạnh nói:
- a quả thật hy vọng là cái sau như vậy ta có thể một mẻ bắt hết bọn chúng.
Ân Tam sau khi báo tin xong lập tức thối lui, lưu lại một mình Linh Phượng.
- Ngươi lưu ở nơi này có tin tức gì muốn thông báo sao?
Dương Phàm nhìn Linh Phượng hỏi. Linh Phương quỳ xuống đất bịch một tiếng, khóc nức nở nói:
- Quân Vương! Ngài nhất định phải báo thù cho lão sư đã chết!
- Lão sư?
Dương Phàm khẽ nhướng lông mày lên.
- Ám Thiên Quân Vương chính là sư phụ của ta tuy rằng chỉ là một ký danh đệ tử nhưng lão nhân gia người đối với ta có ân dưỡng dục.
Vẻ mặt Linh Phượng rất chân tình khóc lóc kể lể nói.
- Ngươi đứng lên đi, ta đã sớm hạ thề độc cuộc đời này tất phải chém chết Tam u Lão Ma. Việc báo thù chỉ là sớm hay muộn nhưng phải thận trọng, tìm được cơ hội tốt mới hành động.
Khí chất Dương Phàm kiên nghị nhưng tự tin khiến cho Linh Phương trong lòng đại định. Cũng không phải hắn không muốn lập tức báo thù mà hiện tại thời cơ chưa chín muồi, nắm chắc không lớn. Dương Phàm mặc dù không úy kỵ Tam u Lão Ma nhưng nếu muốn chém giết tông sư ma đạo hàng mấy trăm năm làm đâu có dễ như nói?
Hắn trở về Bắc Tần lập tức để Thạch Thiên Hàn tiến vào Tiên Hồng Không Gian chính mình lại lập tức nắm quyền chủ động trong tay. Tiên Hồng Không Gian có thể che giấu cảm ứng giữa Thạch Thiên Hàn và Tam u Lão Ma Dương Phàm rơi trong hoàn cảnh tiến thối tự nhiên, mà Tam u Lão Ma thì phải lúc nào cũng lo lắng và phòng bị.
- Ngươi còn có chuyện gì muốn báo cáo nữa không?
- Mười năm qua. Điệp Liên đã thành công khiến cho thế lực Ám Huyết Vương Triều thẩm thấu vào trong các quốc gia xung quanh Ngư Dương Quốc. Nàng cũng là một Quân Vương cuối cùng chỉ là không nghĩ tới Phệ Thiên Quân Vương lại có tâm phản bội.
Linh Phương lại báo cáo.
- Điệp Liên?
Dương Phàm thở dài một hơi:
- Thật vất vả cho nàng ấy, sợ rằng đây chính là an bài của phụ thân khi người còn sống.
Điệp Liên cũng chính là thân muội muội của mình về phần mẫu thân là ai thì Dương Phàm không biết. Không chỉ nàng là thân muội muội của mình ngay cả Dương Tuệ Tâm cũng vậy. Phụ thân Dương Thiên năm đó gây ra không ít kết quả phong lưu. Dương Phàm cũng không dám tưởng tượng. Nhưng hắn cũng không thể không bội phục bố cục cường đại cùng dự tính không thể tưởng tượng của phụ thân.
- Được! Ta hiểu rồi, ngươi chuyển đạt tin tức lại cho Điệp Liên, ta rất tốt bảo nàng hãy kiên trì bám trụ. Chuyện báo thù cứ giao cho ta làm đừng để nàng phải lo lắng.
Dương Phàm phân phó cho nàng. Linh Phượng gật đầu lại báo cho Dương Phàm một tin tức khác.
- Cái gì! Tiên Hồng Y Quán bị Quỷ Huyễn Môn và Thanh Nguyên Tông nhiều lần đe dọa?
Dương Phàm bật dậy ầm một tiếng, biến sắc không ngừng. Giữa Thanh Nguyên Tông cùng Quỷ Huyễn Môn đều có thù hận với Dương Phàm đều là kết thù ở trong Cửu u Bí Cảnh. Dương Phàm ở quảng trường Cửu u giết chết Kim Đan bậc cao Trác Kinh của Thanh Nguyên Tông. Với thân phận Thạch Thiên Hàn thời điểm ở Thất Thải Thành Bảo đã giết chết cô gái váy ngắn kỳ tài tu luyện Mộng Hồn Đại Pháp của Quỷ Huyễn Môn. Dương Phàm sau một lát trầm ngâm trong mắt hàn quang mơ hồ lóe ra:
- Ngươi báo tin cho Thương Vân trước tiên cứ ổn định thế cục tạm thời nhẫn nhịn một đoạn thời gian. Chờ sau khi ta trở lại sẽ tới kinh đô một chuyến, quét dọn tất cả kẻ thù ngoan cố.
- Rõ!
Linh Phượng đáp tiếng, hóa thành một cái bóng mờ biến mất khỏi trong phòng. Dương Phàm hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại tâm thần tiến vào Tiên Hồng Không Gian.
Sinh Tức Chi Địa Tiên Hồng Cư.
- Không cần ta xuất thủ sao?
Thanh âm băng lạnh đến tận cốt tủy của Thạch Thiên Hàn vang lên.
- Hiện tại vẫn chưa phải thời điểm để ngươi xuất thủ. Ngươi trước tiên tranh thủ thời gian củng cố cảnh giới Tam u Ma Diễm, tranh thủ tu luyện đến cảnh giới Tứ U ít nhất cũng phải đạt tới cảnh giới đại thành.
Thần sắc Dương Phàm hờ hững nói.
- Cảnh giới Tứ u? Nói dễ hơn làm. Mặc dù có Ma Tinh Tủy nơi tay ít nhất cũng phải cần thời gian bốn năm mươi năm, trừ phi có thể thôn phệ ma diễm đồng loại cấp bậc Nguyên Anh Kỳ.
Thạch Thiên Hàn thì thào nói một câu rồi lại bắt đầu tiến vào bế quan tu luyện.
Dương Phàm lại đi vào Tiên Lai Cư phát hiện chín tên đầy tớ Kim Đan hơn phân nửa đều đã bước vào Kim Đan trung kỳ.
- Rất nhanh thôi. các ngươi cũng sẽ có cơ hội xuất thủ.
Dương Phàm cười nói với đám người Dương Đại.
- Thật tốt quá từ khi tấn chức Kim Đan bậc cao đến nay chúng ta vẫn ngây ngốc ở trong này, sắp buồn đến chết.
Đám người Dương Đại vô cùng kích động, bộ dáng dường như sắp kìm chế không được. Dương Phàm rời khỏi Tiên Hồng Không Gian xuyên qua cửa sổ nhìn về phía trời không xa xôi, thì thào lẩm bẩm:
- Việc cấp bách trước mắt nhất định phải nắm mạng lưới tin tức to lớn Ám Huyết Vương Triều trong tay, nếu không ta trở về Ngư Dương vừa mới lấy được quyền chủ động sẽ không còn tồn tại nữa.
Trên phiến thổ địa Ngư Dương Quốc này, giữa Dương Phàm và Tam u Lão Ma nhất định phải có một trận so đấu trí dũng, thậm chí là quyết chiến sinh tử. Mà giờ phút này nhu cầu cấp bách của Dương Phàm là có một đôi mắt , quan sát được hết tất cả những người nào đi về đây, chặt chẽ nắm giữ quyền chủ động trong tay. Ba ngày sau. Dương gia bảo và Vũ Vụ Sơn Trang đồng thời gởi thơ.
Ngũ Bàn Sự Kiện sẽ cử hành tại năm ngày sau đến lúc đó những thế lực tu tiên lớn nhỏ trong phạm vi ngàn dặm này đều phải đến phó ước.
- Đi chứ. như thế nào lại không đi?
Dương Phàm nhếch miệng cười dường như đang chờ một vở kịch hay vậy. Sau khi nhận được hồi đáp của Dương Phàm, Dương Lỗi và Sở Thu Nhiên mừng rỡ trong lòng thở một hơi nhẹ nhỏm. Mấy ngày sau. Dương Lỗi và Sở Thu Nhiên đích thân tới đây mời Dương Phàm xuất phát. Dương Phàm gật gật đầu, ba người cùng phi hành đi tới Ngũ Bàn Sơn.
- Đại ca! Không cần mang theo chút người sao? Chỉ ba người chúng ta qua đó sợ rằng có chút thế đơn lực bạc.
Trong lòng Dương Phàm có chút không nở. Bọn họ trước đó chuẩn bị mang theo trăm nhân vật cùng tiến tới Ngũ Bàn Sơn nhưng Dương Phàm cảm thấy như vậv quá phiền toái liền phủ quyết.
- Ha ha! Dương huynh quá lo lắng rồi, một cường giả bậc cao đủ để so với thiên quân vạn mã.
Sở Thu Nhiên cười ha hả nói. Hắn cho rằng như vậy không có bất cứ gì không thỏa đáng. Nếu không có cường giả bậc cao một thế lực cho dù có thiên quân vạn mã cũng chỉ là thùng rỗng kêu to. không được nhập lưu.
- Nói không sai, lần này đi tới Ngũ Bàn Sơn các ngươi không cần động thủ cứ giao hết cho ta đi.
Dương Phàm mắt nhìn phương xa giọng điệu rất bình tĩnh. Thấy thần sắc đại ca Dương Phàm lạnh nhạt trấn định Dương Lỗi cũng thở phào một hơi. Ngũ Bàn Thiên Nhai cách Vụ Liễu Trấn khoảng ngàn dặm. Chút khoảng cách ấy đối với Dương Phàm mà nói căn bản không tính là gì. Nhớ ngày đó khi hắn ở tại Nội hải từng vượt qua hải vực kéo dài mấy triệu dặm.
- Tốc độ phi hành của các ngươi quá chạm.
Rốt cuộc Dương Phàm nhướng mày. Khoảng cách chênh lệch giữa tu sĩ Trúc Cơ Kỳ và Nguyên Anh bậc cao thật sự quá lớn.
- Chúng ta đã hết sức rồi!
Dương Lỗi có chút khó xử nói.
Không bằng thử xem Thiên Hành Chu của ta. Dương Phàm nhãn tình sáng lên.
Ba hô
Hắn khoát tay trên đỉnh đầu ba người xuất hiện một ngân giáp chiếc thuyền thiết giáp tỏa ra ngân quang huyễn lệ chiều dài ước chừng ba mươi trượng. Một cỗ khí tức áp lực hùng hồn từ trên đỉnh chiếc thuvền thiết giáp truyền đến. Bóng dâm to lớn bao phủ xuống, khu vực nơi ba người lập tức trở nên một mãnh âm u.
- Lên đây đi!
Dương Phàm nhẹ nhàng bay lên chiếc thuyền thiết giáp. Dương Lỗi và Sở Thu Nhiên rất cẩn thận bay lên boong thuyền, cảm nhận được toàn bộ chất liệu cấu tạo của Thiên Hành Chu này chắc chắc vô cùng thập phần ngạc nhiên.
- Đại ca!Ta cảm giác chất liệu của Pháp Khí phi hành này của huynh rất đặc biệt mang đến cho ta một loại cảm giác trải qua trăm ngàn lần tôi luyện mới có thể hình thành khí tức như này.
Dương Lỗi vuốt ve mép thuyền quang mang băng lãnh kia thấp giọng nói.
- Nó hẳn là rất cứng rắn đúng không?
Sở Thu Nhiên lên tiếng hỏi.
Dương Phàm liếc mắt nhìn hắn gật đầu nói:
- Rất cứng, cứng rắn đến ngay cả Kim Đan bậc cao cũng rất khó tổn hại.
- Thật sao?
Dương Lỗi có chút không tin lấy ra một kiện linh khí thượng phẩm vận chuyển linh lực thanh kiếm ưng tay tỏa ra thanh quang.
Hưu
Một tiếng vang lên, chém trúng mép thuyền.
Đinh
Lại một tiếng kim loại va nhau vang lên đốm lửa bắn ra bốn phía. Nơi bị chém trúng bóng loáng như trước, ngay cả một dấu vết cũng không có. Ngược lại tay Dương Lỗi run lên, ngây ngốc sửng sốt một lát chớp mắt nói:
- Cái này cũng quá cứng rắn rồi
- Ngươi nhìn linh khí của người xem?
Dương Phàm như cười như không nói. Dương Lỗi nghe vậy nhìn về phía phi kiếm trong tay mình, phát hiện trên đó có một chỗ hổng rất rõ ràng.
- A!
Dương Lỗi sợ hãi hô lên nhụt chí nói:
- Trong tay ta là linh khí thượng phẩm chất lượng không ngờ lại không bằng được tài liệu chế tạo Thiên Hành Chu của ngươi.
Sở Thu Nhiên đều quan sát tình huống này từ đầu đến cuối, vẻ mặt khiếp sợ vạn phần cũng hoàn toàn bị đả kích rồi, cảm giác như mình rất giản dị.
- Ta nơi này còn có mấy món linh khí cực phẩm, tặng cho các ngươi đi.
Dương Phàm tùy tay vung lên một trảo trong tay xuất hiện mấy món linh khí cực phẩm ném xuống trên boong tàu. Dương Lỗi cùng Sở Thu Nhiên hai mắt tỏa sáng, vội vàng phân chia mấy món linh khí cực phẩm kia. Phải biết rằng đối với tu sĩ bậc thấp mà nói linh khí cực phẩm chính là Pháp Bảo đẳng cấp cao nhất. tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng khó có được mấy món. Sở Thu Nhiên cầm chính là hai kiện linh khí cực phẩm vội vàng nói cảm ơn đồng thời cũng có chút ngượng ngùng.
Dương Phàm lại cười nói:
- Linh khí như vậy ta có rất nhiều, tuy nhiên đều làm từ những nguyên vật liệu như vậy, dùng cho rèn luyện Thiên Hành Chu.
- Nguyên vật liệu...
Sở Thu Nhiên cố nén khiếp sợ trong lòng xuống, khuôn mặt hung hăng co giật một chút thanh âm vừa phát ra liền không nói tiếp. Hắn sợ càng nói tiếp sẽ càng khiến mình phát ra cảm giác mình keo kiệt, lòng tự trọng bị đả kích dữ dội. Cũng không phải hắn không có ý muốn so sánh với Dương Phàm dù sao đối phương cũng là nhân vật bậc cường giả hắn có tư cách này. Vấn đề là ở mấy chục năm trước trong mắt Dương Phàm căn bản xem thường tu sĩ nho nhỏ
Hưu hưu
Con thuyền Thiên Hành Chu cực lớn này mang theo uy áp và thanh thế cường đại, chỉ mất mấy canh giờ đã bay tới Ngũ Bàn Sơn. Đây còn là kết quả Dương Phàm cố ý áp chế tốc độ, bằng không tốc độ còn có thể nhanh hơn.
- Trời ạ! Các ngươi nhìn xem kia là Pháp Bảo phi hành gì? Thật khiến cho người ta kinh hãi mà.
Tu sĩ trên Ngũ Bàn Thiên Thai kinh hô không ngớt. Theo Thiên Hành Chu càng lúc càng đến gần. thanh thế và uy áp cưỡng đại kia mang đến cho người khác một loại cảm giác áp bách rất lớn.
Ngũ Bàn Sơn vốn là một phường thị giao dịch rất lớn tu sĩ tập trung nơi đây cũng đủ nhiều. Khi Thiên Hành Chu phủ áp bách xuống khiến cho nơi đây một mảnh hỗn loạn.
- Mau đi thông báo ba vị đương gia.
Nhanh chóng có tu sĩ chạy đi truyền lệnh.
- Tu sĩ phương nào dám nào Ngũ Bàn Sơn của ta thị uy, còn không mau bắt cho ta!
Một gã thanh niên Trúc Cơ tóc tím dẫn đội đi tuần tra từ phía xa xa quát lớn.
Hưu hưu hưu
Tổng cộng hai mươi tên tu sĩ tuần tra trước tiên chạy tới, chỉ mất thời gian mười mấy lần hô hấp. Dương Lỗi và Sở Thu Nhiên không khỏi thất kinh tu sĩ tuần tra tại Ngũ Bàn Sơn này so với đám con cháu trong gia tộc mình còn mạnh hơn gấp bội. Những tu sĩ tuần tra này tốc độ phản ứng cực nhanh, hiệu suất làm việc cao khiến cho người khác nhìn mà thán phục.
Thiên Hành Chu phủ xuống khiến cho những tu sĩ Bắc Tần nơi đây thấy mà biến sắc vô cùng kinh hãi. Dưới uy áp và thanh thế cường đại trên Ngũ Bàn Sơn nổi lên một trận đại loạn. Tuy nhiên, tu sĩ tuần tra Ngũ Bàn Sơn cũng không phải là ngồi không.
- Tu sĩ phương nào? Dám đến Ngũ Bàn Sơn chúng ta thị uy, còn không bắt lại cho ta!
Dưới tiếng quát của thanh niên tóc tím mấy chục tên tu sĩ chấp pháp tuần tra bay lên bao vây Thiên Hành Chu vào giữa. Những tu sĩ chấp pháp tuần tra này tu vi đều trên Ngưng Thần KỲ. Thanh niên tóc tím kia chỉ là cường giả Trúc Cơ hậu kỳ, khí thế khiếp người, thần tinh cao ngạo.
- Đại ca! Ngũ Bàn Sơn này thật sự là khinh người quá đáng!
Dương Lỗi có chút nổi giận hai tay nắm chặt.
Dương Phàm vẻ mặt trầm tư nói:
- Chính xác thái độ của Ngũ Bàn Sơn quá phận rồi
- Vị Chấp pháp đội trưởng này, chúng ta là Dương gia bảo và Vũ Vụ Sơn Trang tới Ngũ Bàn Sơn phó ước.
Sở Thu Nhiên đứng ở mép Thiên Hành Chu ôm quyền nói với thanh niên tóc tím kia.
- Tới để phó ước?
Thanh niên tóc tím ánh mắt lạnh lùng đảo qua ba người trên Thiên Hành Chu vẻ mặt lộ rõ khinh miệt.
- Đạo hữu có thể xem thiệp mời.
Sở Thu Nhiên từ trong túi trữ vật lấy ra một tấm thiệp mời nhẹ nháng nhoáng lên một cái. Thanh niên tóc tím cũng không thèm liếc mắt nhìn thiệp mời một lần, vẻ mặt cao ngạo nói:
- Cái gì mà trang chủ và bảo chủ chó má gì ngay cả đội trưởng tuần tra như ta cũng không bằng còn không ngoan ngoãn thu hồi Pháp khí theo ta đi gặp ba vị đương gia.
Nghe xong lời đó Dương Phàm vẻ mặt lộ rõ kinh dị thầm nghĩ:
Tu sĩ Ngũ Bàn Sơn này hiển nhiên biết lai lịch thân phận chúng ta thái độ lại mãnh liệt như thế?
Đột nhiên, sắc mặt hắn trở nên sương lạnh. Hắn đã đoán ra đây là Ngũ Bàn Thiên Thai muốn làm một cái hạ mà uy với đám người mình. Nếu cãi lời có thể giết chết ngay đương trường, sau đó đương nhiên chiếm lĩnh địa bàn hai nhà nếu ẩn nhẩn vậy hai người Dương Lỗi tới địa bàn Ngũ Bàn Sơn này còn không phải để mặc cho người xâm lược dùng phương thức khác thâu tóm đồng hóa sao.
- Đại ca! Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Hai người Dương Lỗi cũng nhìn ra ý đồ của Ngũ Bàn Sơn.
- Nếu bọn chúng đã mang tâm bất hảo vậy đừng trách ta hạ thủ vô tình đại khai sát giới!
Trong mắt Dương Phàm hiện ra sát khí nồng đậm.
- Ta đếm ba tiếng, nếu còn không thu hồi Pháp khí phi hành chúng ta sẽ phát động công kích.
Thanh niên Trúc Cơ tóc tím sắc mặt trầm xuống, bắt đầu lên tiếng đếm.
- Một...Hai....Ba!
Hắn đếm ba tiếng nhưng ba người trên Thiên Hành Chu vẫn thờ ơ.
- Động thủ!
Trong mắt thanh niên tóc tím hàn quang lóe ra bỗng vung tay lên. Một tiếng mệnh lệnh được ban ra chúng tu sĩ lập tức phát động công kích với Thiên Hành Chu.
Leng keng leng keng
Pháp Bảo pháp thuật liên tục đánh lên Thiên Hành Chu hào quang tỏa ra chói mắt. Bỗng nhiên, phía trên Thiên Hành Chu ngưng kết ra một tầng hào quang màu xanh nước tất cả công kích rơi xuống trên đó đều nhộn nhạo sinh ra ánh sáng mờ ảo. Mà những công kích đánh lên thân tàu đều phát ra thanh âm leng keng giòn tan. Toàn bộ con thuyền thiết giáp giống như một tòa thành nhỏ vững như Thái Sơn dưới công kích của những tu sĩ này vẫn bình yên vô sự. Thanh niên tóc tím vẻ mặt kinh dị trong lòng có chút kiêng kị. Thiên Hành Chu này rõ ràng không phải tu sĩ bậc thấp có thể có được. Nhưng nhớ tới nhiệm vụ và phần thưởng mà mình đang đảm nhiệm, hắn liền cắn răng một cái. lạnh quát:
- Đánh, hung hăng đánh cho ta!
Chính hắn ở bề ngoài cuồng vọng nhưng thần kinh căng thẳng, tinh thần đang tập trung cao độ.
- Đại ca! Chẳng lẽ chúng ta cứ mặc kệ cho bọn họ đánh tiếp như vậy sao?
Dương Lỗi có chút không kìm nổi, vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Dương Phàm. Hắn biết, với thực lực tu sĩ bậc cao như Dương Phàm chỉ cần chịu xuất thủ đối phó những tiểu tướng tôm tép này chẳng khác nào lấy đồ trong túi.
- Ha ha! Đây là ta muốn thử xem trận pháp phòng ngự của Thiên Hành Chu mạnh tới đâu.
Những người này trước khi chết cũng phải thể hiện ra giá trị lợi dụng của bọn họ mới được. Trên mặt Dương Phàm ý cười càng đậm. Sở Thu Nhiên và Dương Lỗi nghe được lời này không khỏi kinh ngạc.
Phốc phốc
Đột nhiên, một đạo quang tiễn màu lục từ bốn phía xung quanh Thiên Hành Chu chợt lóe bay ra. Thanh niên tóc tím thân thể cứng đờ há lớn miệng, thần tình kinh hãi cúi đầu nhìn ngực trước mình. Ngực hắn đã bị xuyên thủng một lỗ máu, một tiếng phốc' nhẹ vang lên một dòng máu từ trong đó phun ra. Cả người cứng ngắc giữa không trung, thời gian tại giời khắc này dường như tĩnh lại. Bùm
Hắn từ giữa không trung rơi xuống phía dưới. Gần như là đồng thời hơn hai mươi tên tu sĩ tuần tra toàn bộ đều bị xuyên thủng ngực tắt thở bỏ mình, ở một khắc vừa rồi, quang tiễn màu xanh đồng loạt quét qua trên những người này. Bọn họ căn bản ngay cả thời gian phản ứng cũng không có. Thậm chí đến trước khi chết một cái chớp mắt cũng không biết rõ là chuyện gì đã xảy ra.
Bao gồm cả thanh niên tóc tím trong đó thân là cường giả Trúc Cơ Kỳ, thần kinh trước đó đã căng thẳng, hầu như bị vây trong trạng thái đề phòng. Từ lúc hắn chấp hành nhiệm vụ đã biết trong số người mới tới có cường giả Kim Đan bậc cao, hạ quyết tâm ở thời khắc mấu chốt sẽ trốn chạy. Nhưng hắn chưa từng đoán trước được địch nhân mà mình phải đối mặt so với trong tưởng tượng còn đáng sợ hơn thập bội. Giữa không trung, lấy Thiên Hành Chu làm trung tâm, hai mươi tên tu sĩ tuần tra đều bị xuyên thủng giữa ngực, đồng thời bắn ra một đạo máu tươi. Từ xa xa nhìn lại giống như một đóa hoa huyết lệ nở rộ thê thảm tráng lệ vô cùng.
- Chết chưa hết tội!
Mà lúc này, tên nam tử mặc cẩm bào Thanh Ngọc trên Thiên Hành Chu kia nâng tay lên, động tác vừa mới hoàn thành thậm chí còn vẫn đang duy trì một độ cong huyền diệu.
- A...
Chúng tu sĩ phía dưới Thiên Hành Chu lúc này mới kịp phản ứng lại sinh hãi khiếp đảm nhìn nam tử kia buông cánh tay xuống.
- Tu sĩ bậc cao, là tu sĩ bậc cao...
Chúng tu sĩ có mặt trong mắt một mảnh kinh hãi, tràng diện trở nên hỗn loạn. Chỉ trong khoảng nửa khắc phía dưới lại là một mảnh yên tĩnh, ngay cả tiếng tim đập cũng nghe thấy rõ ràng. Trên Thiên Hành Chu Sở Thu Nhiên và Dương Lỗi không khỏi hít một hơi khí lạnh. Bọn họ đứng ở bên người Dương Phàm lại căn bản không phát hiện Dương Phàm giết những người này như thế nào. Chờ sau khi hon hai mươi tu sĩ tuần tra kia chết đi rơi xuống đất bọn họ mới phản ứng lại.
- Các người ở lại Thiên Hành Chu không cần xuất thủ hết thảy giao cho ta.
Dương Phàm lên tiếng phân phó.
Sở Thu Nhiên và Dương Lỗi theo bản năng Ừ! một tiếng.
Xoát vù
Ánh sáng màu xanh bạc lóe lên. Dương Phàm đã biến mất khỏi trên Thiên Hành Chu ngay sau đó xuất hiện tại mảnh đất phồn hoa Ngũ Bàn Thiên Thai phía dưới. Mật độ những tu sĩ ở đây rất lớn, có rất nhiều quầy hàng giao dịch cùng tồn tại cùng với Ngũ Bàn Sơn, dùng cho giao dịch chính là dùng Lầu các, Đỉnh, Mật thất. Nơi này chính là trung tâm Ngũ Bàn Thiên Thai bị vây bởi những đỉnh núi xung quanh, phạm vi rộng lớn ước chừng mấy dặm giống như một cái thiên thai.
Tên Ngũ Bàn Thiên Thai chính bởi vậy mà có.
- Không cho phép ai tiếp tục ở lại toàn bộ thối lui đi.
Bắt đầu từ hôm nay, Ngũ Bàn Thiên Thai sẽ không còn tồn tại nữa... Dương Phàm hạ xuống trên đỉnh bình thai thanh âm vô tình lạnh nhạt vang vọng khắp toàn trường.
- Các hạ cũng quá phận đó, Ngũ Bàn Sơn là phường thị giao dịch lớn nhất trong phạm vi ngàn dặm này, há có thể vì một câu nói của ngươi mà đuổi tất cả mọi người chúng ta.
Một gã trung niên mặc hoàng bào nói.
Dương Phàm đưa mắt thoáng nhìn qua đúng là một trong số ít Kim Đan bậc cao trên thiên thai này. Theo hắn lên tiếng, lại có mấv vị Kim Đan bậc cao lục tục đứng ra.
- Chẳng lẽ các hạ muốn dựa vào thực lực bản thân đối địch với hơn một ngàn cường giả trên thiên thai? Đạo hữu tốt nhất hãy suy nghĩ một chút hậu quả của sự cuồng ngạo.
Một lão già tóc bạc thản nhiên nói. Sau khi bọn họ vừa nói ra những lời này, chúng tu sĩ trẽn Ngũ Bàn Thiên Thai trong lòng hơi ổn định. Trên Ngũ Bàn Thiên Thai này cũng thường có cường giả bậc cao đến giao dịch không chấp nhận được ngoại nhân cuồng vọng làm càn.
- Ha ha ha! Các ngươi thực không muốn đi sao?
Dương Phàm vẻ mặt ý cười sắc mặt bỗng nhiên phát lạnh.
Ầm ầm
Toàn bộ mái nhà trên núi đều run lên giống như động đất diễn ra vậy. Đồng thời với đó một cỗ lực lượng khủng bố hùng hậu từ trong đại địa dưới chân truyền đến.
Oanh ầm ầm
Mọi người chỉ cảm thấy mặt đất mình đang đứng bất ổn, đại địa dưới chân tùy thời sắp sửa sụp đổ, khiến cho người ta một loại ảo giác chân đạp phải vực sâu vạn trượng.
Hưu hưu hưu
Chúng tu sĩ biến sắc dưới lực lượng thiên nhiên của trời đất uy áp bị dọa cho hồn phi phách tán đều bay khỏi thiên thai hướng về không trung rời đi. Dương Phàm nhắm hai mắt lại. Sinh Mệnh Lục Chủng lục ý dạt dào nơi Hồn Căn phía dưới lóe ra lưu quang mông lung mờ ảo tiến vào trong đại địa. Cảm quan của hắn dung hợp cùng với đại địa dưới chân. Giờ khắc này, khắp đại địa dường như trở thành một bộ phận thân thể hắn vậy.
Ầm
Dương Phàm dậm chân, toàn bộ ngọn núi khổng lồ trong phạm vi mười dặm đều kịch liệt chấn động. Trong toàn khu vực bụi mù nổi lên bốn phía, khí thế cường đại đó kinh hãi thế tục. Chim muông muôn thú bỏ chạy tứ tán hoảng sợ không hiểu.
- Người này sợ rằng đã là Nguyên Anh bậc cao rồi. chạy mau!
Mấy tên Kim Đan vừa rồi còn ra vẻ không ai bì nổi mặt sợ không còn chút máu chạy nhanh còn hơn thỏ. Mấy tên bậc cao vừa chạy trốn, những tu sĩ bậc thấp còn lại lúc này mới phản ứng lại. cả đám như đàn ong vỡ tổ bỏ chạy trối chết. Uy lực một cước của Dương Phàm chấn nhiếp núi sông khiến cho hơn một ngàn cường giả bị dọa sợ bỏ chạv toàn bộ. Trên Thiên Hành Chu Dương Lỗi và Sở Thu Nhiên thần tình khiếp sợ, những tiếng âm vang truyền tới trong tai phía dưới bụi mù nổi lên khắp nơi trong lòng dâng lên một cỗ kinh hãi. Đây thật sự là lực lượng mà con người có thể nắm giữ sao? Bọn họ ngây ngốc tại chỗ há lớn miệng nhìn.
Oanh ầm ầm
Trên đỉnh Thiên Thai tính cả toàn bộ dãy núi đồ sộ kia đều đồng loạt rung động. Dương Phàm nhắm nghiền hai mắt dường như trở thành một bộ phận của dãy núi, trở thành một thần linh không thể chiến thắng.
Dung thông đại địa! Đây chính là Diễn Căn Kỳ..
Dương Phàm lẳng lặng thể ngộ cỗ lực lượng rộng lớn lại không thiếu hùng hậu này bộc phát. Nhưng mà hiện tại cảnh giới của hắn chỉ là Diễn Căn sơ kỳ, chỉ có thể dung hợp một bộ phận rất nhỏ lực lượng đại địa. Khiến cho đại địa dãy núi run rẩy lay động, với uy thế cuồn cuộn mênh mông chấn nhiếp sinh linh tứ phía đây là cực hạn mà giai đoạn hiện tại Dương Phàm có thể làm được.
Nếu ta có thể tiến vào Diễn Căn hậu kỳ, vậy chỉ cần một ý niệm là có thể sơn băng liệt địa đập nát núi sông, lực lượng gần như hùng hậu vô hạn...
Dương Phàm mở lớn hai mắt trong đó một tia hiểu ra và chờ mong. Từ Uẩn Chủng Kỳ đến suy diễn ra Diễn Căn Kỳ hắn đã thành công bước vào đại viên mãn, về phần Diễn Căn trung kỳ. Diễn Căn hậu kỳ trong lòng Dương Phàm đã có một suy nghĩ cơ bản. Diễn Căn Kỳ là dung thông đại địa như vậy sau khi bước vào cảnh giới Diễn Căn Kỳ cao hơn diễn biến kế tiếp dường như sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Ngay khi Dương Phàm đang lẳng lặng thể ngộ lực lượng Diễn Căn Kỳ cũng dự đoán về cảnh giới cao hơn sau này, một đạo tiếng rống giận rít gào truyền tới.
- Dừng tay!
Ba cỗ khí thế cường đại từ trong dãy núi ở ngoài mấy dặm truyền tới.
Hưu hưu hưu
Ba đạo nhân ảnh phẫn nộ rống lên một tiếng, bay đến trước mắt tốc độ vô cùng nhanh. Dãy núi dưới chân Dương Phàm khôi phục yên tĩnh ánh mắt quét nhìn về phía ba người này như cười như không nói:
- Các ngươi tới dường như có chút chậm đó.
Trên thân thể ba người mới tới tỏa ra uy áp cường đại tu vi đều đạt tới Kim Đan bậc cao. Ba người này phân biệt là lão đầu râu dê, trung niên mặt chữ điền mặc kim bào và một vị mỹ phụ quyến rũ mặc váy dài mang tử sa (mạng che mặt).
Dương Phàm nếu nghĩ cũng không thèm nghĩ cũng có thể đoán được bọn họ chính là ba đương gia gì đó của Ngũ Bàn Sơn. Nếu không có ba đại bậc cao này tọa trấn Ngũ Bàn Sơn sao có thể trở thành phường thị tu tiên lớn nhất trong phạm vi ngàn dặm?
Vừa rồi lên tiếng quát mắng chính là tên trung niên mặc kim bào kia. Người này tên là Kim Hằng nhị đương gia của Ngũ Bàn Sơn, Dương Phàm cũng từng gặp hắn một lần. Lúc trước ở Quỷ Thi Sơn khi ma thi không đầu ngàn năm xuất thế với thân phận Thạch Thiên Hàn từng đánh với hắn một trận nhưng cũng phải tính bỏ chạy. Khi đó Dương Phàm vừa mới bước vào Trúc Cơ, ở trước mặt cường giả bậc cao không có sức phản kháng. Dương Phàm không nghĩ tới cách ba mươi năm sau còn có thể gặp lại Kim Hằng này chỉ là chêch lệch tu vi giữa hai người giờ đã đổi chiều.
- Tiền bối bớt giận!
Mỹ phụ quyến rũ mặc váy dài mang tử sa kia trong mắt thu ba lưu chuyển, giọng điệu dịu dàng mị hoặc. Nàng lại khom người thi lễ. cung kính nói:
- Ngài hẳn là Dương dược sư truyền kỳ uy chấn Ngư Dương Quốc ba mươi năm trước rồi?
- Đúng vậy, chính là Dương mỗ!
Dương Phàm không chút khách khí nhưng quả thật có chút bất ngờ nhìn về phía ba người này:
- Chẳng lẽ các người muốn khiêu chiến với ta?
- Vãn bối không dám!
Mỹ phụ mặt mang tử sa vẻ sợ hãi nói:
- Trước đó là do những tiểu bối không biết trời cao đất rộng dám vô lễ với tiền bối ba chúng ta thay mặt Ngũ Bàn Sơn xin chịu nhận lỗi.
- Dương dược sư xin hãy dừng tay.
Lão già râu dê thở dài:
- Những tiểu bối kia đã bị ngài giết chết xem như đã đền tội. Chớ để bởi vì việc này liên lụy toàn bộ Ngũ Bàn Sơn.
Dương Phàm đưa mắt nhìn khuôn mặt Lão già râu dê một chút, người này thân phận là Kim Đan đại tu sĩ, khí thế trên người vượt xa Kim Đan cùng giai, không thể coi thường. Trong khi Dương Phàm giằng co cùng ba gã Kim Đan bậc cao rất nhiều tu sĩ lân cận Ngũ Bàn Sơn bỏ chạy đều lơ lửng ở những dãy núi, tầng mây hoặc trong không trung cách đó không xa quan sát ước chừng bốn năm trăm người. Những tu sĩ này có một số là tới Ngũ Bàn Sơn giao dịch hoài tâm hiếu kỳ muốn xem náo nhiệt nên chưa có rời đi. Cũng có một số người có cửa hàng sản nghiệp ở Ngũ Bàn Sơn, gia nghiệp cũng không ít nên cũng không cam lòng bỏ đi như vậy.
- Ha ha! Ba vị đương gia. Nếu không có các ngươi phân phó thì đám tiểu bối kia có dám đứng trước mặt ta kiêu căng cuồng ngạo không?
Dương Phàm cười lạnh trào phúng nói.
- Hơn nữa. Dương mỗ theo huynh đệ cùng đi tới Ngũ Bàn Sơn. chẳng lẽ ba vị đương gia thực sự không hay biết gì sao?
Ánh mắt Dương Phàm hùng hổ dọa người, phóng thích ra uy áp tinh thần không thể chống cự. Dưới ánh mắt lăng lệ bức nhân ba gã đương gia đều cứng họng lại căn bản không có dũng khí nói xạo nói dối ở trước mặt Nguyên Anh bậc cao. Bọn họ thân là đầu sỏ khu vực lân cận đây, làm sao không biết Dương Phàm đã trở về Vụ Liễu Trấn, mới có thể làm cho Ngũ Bàn Sơn đứng lên.
- Dương dược sư! Với thân phận Nguyên Anh bậc cao hiện tại của ngài chẳng lẽ bởi vì chuyện nhỏ có mấy vãn bối vô lễ với ngài mà phải giận cá chém thớt hủy đi toàn bộ Ngũ bàn Sơn sao, thậm chí ngay cả Phường thị tu tiên lớn nhất Ngũ Bàn Thiên Thai đứng sừng sững ngàn năm từ nay về sau phải xóa tên khỏi Tu Tiên Giới.
Kim Hằng giọng điệu khẩn thiết cung kính nói. Dưới tình huống như vậy, ba vị đương gia Ngũ Bàn Sơn chỉ có thể hết lời nói khóe với Dương Phàm hi vọng hắn có thể tạm thời bớt giận.
- Dương dược sư! Ngài đại nhân đại lượng, cho dù không nể mặt mũi ba người chúng ta cũng nên vì đông đảo tu sĩ kinh doanh nhiều năm trong phương viên Ngũ Bàn Sơn suy nghĩ một chút. Việc này quan hệ rộng rãi, ảnh hưởng tới hàng trăm người, mong rằng tiền bối nương tay.
MỸ phụ mang tử sa cũng hết lời cầu xin.
- Tiền bối. tiểu nhân đã kinh doanh ở Ngũ Bàn Sơn trăm năm gia nghiệp đều ở chỗ này, xin tiền bối hãy lưu cho chúng ta một con đường sống.
Đột nhiên, một lão già Trúc Cơ tóc trắng xóa lơ lửng giữa không trung cách đó không xa cúi đầu với Dương Phàm thỉnh cầu.
- Xin tiền bối bớt giận. Ngũ Bàn Sơn sừng sững ngàn năm kinh doanh cũng lớn nếu bị hủy hoại trong chốc lát quả thật đáng tiếc..
Rất nhanh có hơn mười tu sĩ cố lấy dũng khí đứng từ xa xa lên tiếng cầu tình. Bọn họ phần lớn là tu sĩ có gia nghiệp tại Ngũ Bàn Sơn, ở chỗ này có cửa hàng hoặc là lầu các, cũng là kết quả kinh doanh nhiều năm qua.
Trên Thiên Hành Chu. Dương Lỗi mấp máy miệng muốn nói lại thôi dường như cũng có chút không đành lòng. Dưới ánh mắt chờ mong của đông đảo tu sĩ ở đây rốt cuộc Dương Phàm gật đầu lên tiếng:
- Tốt tốt tốt! Đã có nhiều người cầu tình như vậy. Vậy thì Dương mỗ có thể tạm thời không hủy hại toàn bộ Ngũ Bàn Sơn.
Nghe được lời này chúng tu sĩ liền mừng rỡ, ba vị đương gia cũng thở phào một hơi.
- Tuy nhiên...
Dương Phàm đột nhiên lại lên tiếng:
- Từ hôm nay trở đi, Ngũ Bàn Sơn đổi chủ do Dương gia bảo quản lý!
- A!
Ba vị đương gia Kim Hằng thần sắc kịch biến nửa trái tim cũng trở nên lạnh buốt.
- Tiền bối. ngài không thể làm như vậy...
Kinh Hằng kinh sợ giật nảy lên lại chỉ có thể cố nén không dám động thủ cùng biểu hiện quá mức. Nhớ ngày đó khi Dương Phàm vẫn là Trúc Cơ Kỳ, căn bản không đáng để hắn nhìn trong mắt.
Nhưng ba mươi năm sau. không ngờ mọi việc đảo lộn hết thảy. Hắn Kim Đan bậc cao ở trước mặt Dương Phàm không có sức phản kháng. Lúc này đây chúng tu sĩ ở chung quanh quan sát không dám hé răng, cũng không dám cầu tình. Bởi chỉ cần ích lợi của bọn họ không bị ảnh hưởng, Ngũ Bàn Sơn đổi một chủ nhân mới bọn họ cũng không thèm để ý. Thậm chí bọn họ càng thêm hy vọng có Nguyên Anh bậc cao thực lực cường đại đến bảo hộ cho Ngũ Bàn Sơn.
- Ha ha! Dương mỗ vì cái gì không thể làm như vậy?
Dương Phàm ánh mắt lạnh lùng đảo qua ba người:
- Chẳng lẽ trước đây ba vị đương gia chưa từng nghĩ tới thâu tóm Dương gia bảo và Vũ Vụ Sơn Trang sao?
- Chuyện này...
Ba người đuối lý căn bản không thể phản bác. Dương Phàm vừa hơn bọn họ phẩm hạnh đạo đức lại có được thực lực áp đảo bọn họ căn bản không thể giảo biện chối từ. Thấy ba vị Đại dương gia không nói gì Dương Phàm lại cười dài nói:
- Dương mỗ quả thật rất hiếu kỳ, với thực lực của ba người các ngươi làm sao có đảm lượng đi làm loại sự tình này.
Ba người Kim Hằng nghe vậy ánh mắt lập tức có chút lẩn tránh. Dương Phàm hít sâu một hơi bỗng nhiên nhắm mắt lại. Ba gã đương gia Ngũ Bàn Sơn trong lòng thấp thỏm lo âu đứng ở giữa không trung không dám vọng động.
- Cầu tiền bối thả cho chúng ta một đường.
Kim Đan đại tu sĩ Lão già râu dê khổ sở than.
- Không được!
Dương Phàm chém đinh chặt sắt nói.
Ba Kim Đan bậc cao lập tức mặt xám như tro tàn. Thực lực của Dương Phàm bọn họ cũng được kiến thức qua nếu toàn lực xuất thủ sợ rằng ba người khó có thể may mắn thoát khỏi. nhiều nhất chỉ có thể chạy thoát một người, nhưng lại phải dưới tình huống không tiếc trả giá thi triển bí thuật.
- Đối phó ba người các ngươi không cần Dương mỗ tự mình xuất thủ.
Dương Phàm đột nhiên mở mắt trong mắt dị quang lóe ra.
ông
Dương Phàm bỗng nhiên hóa thành một đạo quang ánh mông lung nhàn nhạt dung nhập vào trong đại địa dưới chân biến mất không thấy.
Đây là ý tứ gì?
Lưu lại ba gã Kim Đan bậc cao vẻ mặt khó tin đưa mắt nhìn nhau. Chẳng lẽ Dương Phàm buông tha cho bọn họ rồi
Bá bá bá..
Đột nhiên Dương Phàm mới vừa biến mất trên mặt đất lóe ra từng đạo quang ảnh mơ hồ không rõ, mỗi lúc càng trở nên rõ ràng hơn. Dưới quang mang tỏa ra chín tên nam tử khôi ngô cường tráng triển hiện trước mắt đều cầm trong tay Pháp Bảo giá trị xa xỉ. Khi ba người Kim Hằng thăm dò nhìn chín người trước mặt trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi chợt chuyển thành rung động hoảng sợ.
Kim Đan bậc cao.
Chín người này đều là Kim Đan bậc cao.
- Đánh chết ba người này.
Thanh âm Dương Phàm đã sớm vang lên trong đầu ba người này ngay tại một khắc trước khi thân thể tiến vào trong đại địa.
- Giết!
Đám chín tên Kim Đan bậc cao Dương Đại vẻ mặt hưng phấn kích động hóa thành từng đạo quang ảnh khiến cho không khí rung động đánh giết về phía ba đại Kim Đang đang lơ lửng giữa không trung. Đồng dạng là Kim Đan bậc cao nhưng cục diện lại là chín đánh ba. Hơn nữa Pháp Bảo trong tay đám người Kim Đan bậc cao Dương Đại cũng cao hơn ba người Kim Hằng một bậc.
- Chạy. chạy mau!
Lão già râu dê trong tay tế ra một thanh đoản nhận màu sắc rực rỡ, hóa hành ngàn vạn quang nhận màu sắc khác nhau đánh lui ba gã Kim Đan bậc cao đuổi theo mình.
Hưu
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, cũng bất chấp đồng bạn phi độn về phía rất xa. Nhưng mà đuổi theo hắn lại là ba gã tu sĩ Kim Đan trung kỳ, Pháp Bảo trong tay không tầm thường, vẫn luôn đuổi giết phía sau không tha, về phần Kim Hằng và mỹ phụ mang tử sa thì lâm vào cục diện bị sáu cường giả đại Kim Đan vây giết. Binh bại như núi đổ, Lão già râu dê bỏ chạy trối chết, Kim Hằng và mỹ phụ mang tử sa càng bị vây trong ranh giới sinh tử, bị đánh cho liên tiếp bại lui. Những tu sĩ chiếm giữ lân cận Ngũ Bàn Sơn chỉ đứng từ rất xa quan sát cũng không dám tiến lên viện thủ.
Ngay cả một số cường giả bình thường có quan hệ tốt với đám người Kim Hằng cũng không dám ra mặt thâm chí còn trốn ra xa.
Phải biết rằng trên Ngũ Bàn Sơn này còn có một vị cường giả Nguyên Anh thực lực sâu không lường được. Nếu người nào dám can thiệp vào trận chiến này, không khác gì khiêu chiến quyền uy Nguyên Anh bậc cao. Trên Thiên Hành Chu Dương Lỗi và Sở Thu Nhiên nhìn đại chiến kinh tâm động phách phía dưới trong lòng rung động không thôi.
- Một lần lại có thể xuất hiện nhiều Kim Đan bậc cao như vậy, mà lại là đột nhiên xuất hiện.
Sở Thu Nhiên cảm thấy khó tin.
Chín đại Kim Đan bậc cao dường như vô cớ xuất hiện giống như từ trong tảng đá đi ra vậy.
- Tùy tiện một gã Kim Đan trong đó cùng có thể dễ dàng diệt chết ta.
Dương Lỗi trong lòng khiếp sợ. khó có lời nào có thể nói. Đồng thời hắn cùng tò mò: Chẳng lẽ chín tên Kim Đan bậc cao này đều là thủ hạ của đại ca sao?
Không nghi ngờ gì nữa. SUY đoán nàv rất thực tế, chín tên Kim Đan bậc cao khẳng định có liên quan đến Dương Phàm. Chúng cường giả xung quanh đang xem cuộc chiến cũng một trận chấn động kinh dị tiếng nghị luận nhao nhao vang lên.
- VỊ Dương dược sư truyền kỳ này thực lực thật đáng sợ không ngờ có chín Kim Đan bậc cao làm thủ hạ.
Có người ngạc nhiên thán phục hâm mộ nói.
Thử nghĩ mà xem đổi lại là bất cứ người nào có mặt ở đây có thể có chín Kim Đan bậc cao làm thủ hạ, vậy phong quang tới mức nào. hoàn toàn có thể đi ngang Tu Tiên Giới. Chín đại Kim Đan bậc cao liên thủ cho dù là đối mặt với lão quái Nguyên Anh bình thường cũng có thể chính diện chống cự.
- A!
Phía dưới rất nhanh vang lên một tiếng kêu thảm thiết, đầu tiên là mỹ phụ mang tử sa chỉ có tu vi cảnh giới Kim Đan sơ kỳ rất nhanh đã bị giết chết. Kể từ đó. Kim Đan trung kỳ Kim Hằng phải đối mặt với sáu đại Kim Đan bậc cao liên thủ. Không hề nghi ngờ gì chỉ sau mấy lần hô hấp Kim Hằng mặc dù thi triển bí thuật cũng không thể phá vây, táng thân tại đương trường.
Hưu
Đồng thời với đó ở ngoài mười mấy dặm lão già râu dê vẫn liều mạng phi về phía trước. Phía sau hắn có ba đại Kim Đan đang truy kích không tha. Bỗng nhiên, một cỗ hàn ý phát ra bắn tới. Từ trên vai một gã Kim Đan trong đó xuất hiện một ngân giáp độc hạt tướng mạo dữ tợn hai tròng mắt màu lam lóe ra ngân quang.
Hưu
Độc hạt này nhanh như tia chớp lập tức tiếp cận trong mắt một đạo độc tiễn u lam trong suốt bắn ra. Một tiếng 'Thốc vang lên xuyên qua tầng phòng ngự của lão già râu dê. Lão già râu dê thân thể cứng đờ sắc mặt tỏa ra hắc khí khóe miệng tràn đầy máu.
Phù phù
Hân quang chợt lóe phệ hồn hạt vương gắt gao tỏa ra, cắt đứt cổ họng hắn độc càng thêm độc. Hơn nữa kịch độc này còn ăn mòn linh hồn. Kim Đan đại tu sĩ râu dê biết vậy nên một trận mê muội vô lực thân thể lung lay sắp đổ.
/1059
|