- Hừm. Nhị vũ lực cùng chỉ là thế mà thôi!
Chu Hồng thi triển Cửu Chuyển Kim Cương Quyết, làn da hắn liền giống như kim cương, trực tiếp dùng đôi thiết thủ đã nắm chặt lấy con khổng tước hai màu xanh đỏ phóng thích ra quang mang khủng bố kia.
Đồng thời với việc Khổng Tước tiểu yêu bị hắn đánh bay đi, rơi xuống dòng nước dưới cây cầu, sắc mặt tái nhợt vô huyết, vẻ mặt vô cùng kinh hoàng:
- Chu Hồng. mau thả Pháp bảo bản mạng của bản điện hạ ra!
- Hắc hắc, người khác sợ tiểu điện hạ Khổng Tước Vương ngươi nhưng Chu Hồng ta không sợ!
Chu Hồng vui mừng vận chuyển pháp quyết, ngân mang trên hai tay càng sáng hơn, tràn ngập tính kinh loại.
Con khổng tước do Nhị vũ lực biến thành liều mạng giãy dụa trong tay nó, cuối cùng kêu lên một tiếng, hoa thành hai đạo lệ mang xanh hồng, về tới trong tay Khổng Tước tiểu yêu.
Phốc!
Khổng Tước tiểu yêu phun ra một búng máu, thu lại hai chiếc lông chim đã hiện ra vết rách nát, khuôn mặt trắng như tờ giấy.
- Chu Hồng, cô ta chiếm được ba gốc Thiên Thúy Mặc Liên.
Nam Cung ức Tuyết cũng lộ ra vẻ suy yếu, nói với Chu Hồng.
Vừa rồi nàng vượt cấp sử dụng Pháp bảo cao nhất, lại gặp phải sự công kích của Khổng tước nhị vũ cho nên tổn hao rất nhiều nguyên khí, cũng bị chút nội thương.
- Ha ha, tiểu Khổng Tước, giao ra ba gốc Thiên Thúy Mặc Liên khác đây, Chu mỗ có thể tha cho ngươi một mạng!
Chu Hồng cười ha hả, bộ dáng cao ngạo như từ trên nhìn xuống.
- Đừng nằm mơ!
Khổng Tước tiểu yêu hừ nhẹ một tiếng, hoa thành một cái bóng mờ, lao về phía xa chạy trốn.
- Nam Cung tiểu muội, nàng chờ ta ở đấy, ta đi đoạt lấy ba gốc Thiên Thúy Mặc Liên.
Chu Hồng đột nhiên lăng không, thân hình như đạn pháo bắn ra, toàn bộ cây cầu đá cũng khẽ run lên.
Nam Cung Ức Tuyết hơi gật đầu, ánh mắt nhìn sang phía đối diện đã thấy thủ hạ Vương Phượng của Khổng Tước tiểu yêu đã bỏ chạy, nhưng vẫn còn thiếu một người.
- A, người kia đâu?
Khuôn mặt Nam Cung Ức Tuyết lộ ra vẻ kinh hãi, ánh mắt nhìn trái nhìn phải, cũng đã không thấy bóng dáng của Dương Phàm đâu nữa!
- Hắn ta rời đi khi nào?!
Nam Cung Ức Tuyết trầm tư, nàng nhớ rõ khi Chu Hồng hiện thân thì Dương Phàm vẫn đang ở nơi đó.
Hưu~~~~~~
Ở một nơi khác, Chu Hồng với tư thế từ trên cao nhìn xuống đang theo con sông nhỏ truy đuổi Khống Tước tiểu yêu.
- Ngươi đã bị thương không nhẹ, nguyên khí đại thương. Làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta được!?
Chu Hồng lộ ra bộ dáng rất nắm chắc!
Hưu~~~~!
Đúng lúc này, thân thể của Khổng Tước tiểu yêu đột nhiên chia làm ba, hoa thành ba cô gái có màu sắc khác nhau, hướng về phía cung điện lâu vũ phía xa xa chạy trốn.
Chu Hồng vận chuyển bí thuật, hai tròng mắt hiện lên một mảnh ngân mang, chính giữa thậm chí còn có một quang điểm màu vàng.
Nhưng mà, sau khi hắn quét mắt nhìn lại cảm thấy chấn động! Nhìn ba Khổng Tước tiểu yêu kia dù màu sắc khác nhau nhưng khí tức lại hoàn toàn giống nhau.
- Không hổ là có huyết thống cao quý của Khổng Tước bộ tộc!
Chu Hồng không thể không bội phục. Hắn vỗ một cái túi trữ vật bên hông, ba tấm linh phú lóe lên lưu quang đồng thời truy kích cả ba Khổng Tước tiểu yêu.
Mà hắn lại dừng lại tại chỗ, vận chuyển bí thuật!
Hưu~~~~~!
Ba tấm linh phù có tốc độ cực nhanh, truy đuổi gắt gao, một hơi đã đuổi theo được vài dặm.
Mà giờ phút này, có hai thân thể Khổng Tước tiểu yêu cũng dần trở nên arm đạm.
- Lộ ra nguyên hình rồi!
Khuôn mặt Chu Hồng lộ ra vẻ tươi cười, nhanh chóng lao theo một phía.
Sau đó, tấm linh phù truy theo chân thân của Khổng Tước tiểu yêu đột nhiên hóa thành một khối băng. rơi ngay xuống mặt đất.
Cách cách!
Linh phù bị đóng băng liền vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Khổng Tước tiểu yêu xoay người đã thấy có một con tiểu xà trong suốt dài tấm ba thước.
Bá!
Con tiểu xà trong suốt kia liền tiêu biến thành hư không.
- Đáng giận!
Vẻ mặt Chu Hồng hiện lên sát khí, lạnh lùng quát lớn:
- Là kẻ nào cố ý đối đầu với Chu Hồng ta?!
Hắn đương nhiên nhìn ra có kẻ đang âm thầm trợ giúp Khổng Tước tiểu yêu!
Linh phù tan mất, hắn cũng mất đi tung tích của Khổng Tước tiểu yêu.
Trong đám cung điện lâu vũ rậm rạp này, tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều. Hơn nữa, thần thức của cường giả Kim Đan rất khó điều tra được.
Hưu!
Hắn chỉ có thể dựa theo một phương hướng rồi truy kích tiếp.
Nhưng mà bay thêm được vài dặm thì hắn cũng mất đi khí tức của Khổng Tước tiểu yêu.
Lại quanh quẩn nơi đó một lúc lâu, Chu Hồng mới phẫn nộ phi thân rời đi.
Ngay tại khi Chu Hồng rời khỏi không lâu, Dương Phàm lại nắm lấy tay của Khổng Tước tiểu yêu từ trong hư không bước ra.
Vẻ mặt của Khổng Tước tiểu yêu rất hư thoát, khuôn mặt khó khăn lắm mới khôi phục được vài tia huyết sắc. Đôi mắt xinh đẹp của nàng ngạc nhiên nhìn Dương Phàm:
- Đại ca ca, huynh thật tốt, vì sao phải cứu ta?
- Đại ca ca?!
Dương Phàm thiếu chút nữa cũng đứng không vững. Khổng Tước tiểu yêu lộ ra bộ dáng vô tội, đáng thương:
- Tu sĩ nhân loại thấy ta bị thương khẳng định sẽ nhân cơ hội cháy nhà hôi của, nhưng đại ca ca lại không xuống tay với ta, còn cứu giúp ta nữa!
Dương Phàm trở mặt xem thường, thầm nghĩ: Ta cứu ngươi cùng khôngphải là miễn phí!
Hắn chuẩn bị đưa ra yêu cầu thì sắc mặt lại đột nhiên biến đổi.
Bá!
Cảnh tượng quanh thân biến đổi, hắn và Không Tước tiểu yêu lại hóa thành không khí, biến mất tại chỗ.
Ngay khi bọn họ biến mất, Chu Hồng vừa rời đi đã quay lại ngay.
Vẻ mặt của Chu Hồng âm trầm, đảo mắt nhìn qua khu vực cả trăm trượng nơi này, thì thào lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ là cảm giác của ta đã sai?!
Lại quanh quẩn một lúc lâu, hắn mới rời đi. Lúc này đây, Khổng Tước tiểu yêu khẩn trương vô cùng, thân hình nhỏ nhắn gắt gao ôm chật lấy Dương Phàm, dường như vô cùng sợ hãi, đang chết đuối mà tìm được cọc gỗ vậy!
Thật lâu sau, xác định Chu Hồng đã thật sự đi xa, không trở lại nữa, thân hình hai người mới dần hiện ra.
- Được rồi, hắn đi rồi!
Dương Phàm đẩy Khổng Tước tiểu yêu ra.
- Hu hu hu, đại ca ca, huynh bỏ mặc ta...
Khổng Tước tiểu yêu lại khóc như mưa.
- Thế ngươi muốn thế nào?!
Dương Phàm nheo mắt, đánh giá tiểu yêu nhìn như rất khờ khạo này.
- Hì hì, ta bị thương không nhẹ, tinh thần cũng bị thương, Đại ca ca có thể hộ pháp cho ta được không? Ta muốn chữa trị Pháp bảo!
Khổng Tước tiểu yêu lập tức nín khóc, mỉm cười.
- Có thể, nhưng Dương mỗ có yêu cầu!
Dương Phàm rốt cuộc lộ ra đuôi hồ ly!
- Hừm, ta đã biết ngươi cứu ta cũng không phải là hảo tâm mà!
Khổng Tước tiểu yêu tức giận nói.
- Ta vốn không có hảo tâm!
Dương Phàm mặt dày, coi như không có việc gì nói:
- Sớm biết phiền toái thế này thì Dương mỗ vừa rồi có lẽ nên thuận tay giải quyết cho nhanh!
Trên thực tế, trong đầu Dương Phàm cũng nảy lên ý nghĩ giết chết Khổng Tước tiểu yêu nhưng thực lực đối phương rất mạnh, lại là người của Khổng Tước bộ tộc thần bí mà cao quý, thân phú có thể so với Thần thú. Ai cũng khó có thể đoán ra đối phương còn con bài nào chưa lật hay bí thuật bảo mệnh nào. Hắn cùng không nắm chắc mười phần giết người diệt khẩu được!
Một khi thất thủ, đối phương là con gái của Khổng Tước Vương, bản thân hắn và Thiên Nhạc Viên sẽ gặp phải tai kiếp!
Phải biết rằng. hiện giờ Thiên Nhạc Viên vẫn không thể chạy thoát khỏi phạm vi thế lực hàng triệu dặm của của Khổng Tước Vương.
- Hừm, muốn giết ta thì đó là chuyện tuyệt đối không thể! Trước khi rời đi, Mẫu thân ta đã cho ta ba đòn sát thủ bảo mệnh!
Khổng Tước tiểu yêu nổi lên sự kiêu hãnh của tiểu nha đầu.
- Dừng, chúng ta thỏa thuận điều kiện!
Dương Phàm khôi phục lại vẻ lạnh lùng.
Khổng Tước tiểu yêu thở phì phì nói:
- Ngươi thật sự nhìn tâm lừa gạt một cô gái nhu nhược, vô cùng khả ái, lại bị thương không nhẹ sao?!
- Vô cùng khả ái? Nhu nhược?!
Dương Phàm dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía nàng, chợt đưa ra nhận xét:
- Đáng tiếc, không phải là ngươi!
- Hơn nữa, với tuổi đời hơn tám trăm năm của ngươi thì làm bà cô ta còn thừa!
Vẻ mặt Dương Phàm lạnh lùng thầm nghĩ: Đồ giả bộ!
- Đần quá, tuổi của Khổng Tước bộ tộc ta không tính như thế! Bản điện hạ dù hơn tám trăm tuổi nhưng còn chưa thành thục, đặt vào thế giới con người thì chỉ tương đương cô bé mười một, mười hai tuổi mà thôi!
Khổng Tước tiểu yêu hung hăng dậm chân nói.
- Thật không?!
Dương Phàm lộ ra vẻ bán tín bán nghi!
- Tìn hay không tùy ngươi!
Khổng Tước tiểu yêu chuyển sang chuyện khác, kinh ngạc nói:
- Làm sao ngươi biết ta hơn tám trăm tuổi?! Không có tu vi Nguyên Anh Kỳ thì căn bản không thể nhận ra tuổi chân thật của ta được?!
- Ha ha... Dương mỗ vừa lúc lại là Dược sư bậc cao, tuổi của ngươi sao có thể qua mặt ta được!
Dương Phàm hơi tự cao nói, đề cập tới chức nghiệp của mình đương nhiên cũng đủ kiêu ngạo!
- Dược sư?
Khổng Tước tiểu yêu lập tức nhìn chằm chằm vào Dương Phàm, bộ dáng làm ra vẻ thật đáng thương, túm lấy cánh tay Dương Phàm năn ni:
- Đại ca ca, ngươi có thể giúp ta chữa thương không?!
- Có thể, điều kiện là một gốc Thiên Thủy Mặc Liên! Và còn thêm mười khối thượng phẩm linh thạch!
Dương Phàm cười nói.
- Ngươi thật xảo trá!
Khống Tước tiểu yêu tức giận tới run lên, hầm hầm nói.
Trải qua một phen cò kè mặc cả, Khổng Tước tiểu yêu rốt cuộc nhịn đau, lấy ra một gốc Thiên Thủy Mặc Liên và năm khối thượng phẩm linh thạch đua cho Dương Phàm, đạt thành hiệp nghị!
- Ta trước giao Thiên Thủy Mặc Liên và linh thạch cho ngươi nhưng đại ca ca ngươi phải cam đoan trong ba ngày sẽ chữa khỏi thương thế cho ta!
Khống Tước tiểu yêu cười hì hì nói.
Dương Phàm tiếp nhận Thiên Thủy Mặc Liên và năm khối thượng phàm linh thạch, kinh ngạc nói:
- Ngươi không lo lắng ta sẽ đổi ý sao?! Phải biết rằng trong mắt các ngươi, tu sĩ nhân loại đều vô cùng giả dối và âm hiểm!
- Đại ca ca nhất định sẽ không lừa gạt ta, có phải không?
Khổng Tước tiểu yêu chớp chớp đôi mắt, nhìn chằm chằm Dương Phàm.
- Nói lời vô nghĩa ít thôi! Chữa khỏi thương thể của ngươi đâu cần ba ngày?!
Dương Phàm ảm đạm cười, một chưởng đánh lên vai của Khổng Tước tiểu yêu, một cỗ sinh cơ tinh khiết quán chú vào trong cơ thể nàng!
Chỉ mất thời gian nửa chén trà nhỏ sau, Dương Phàm thu hồi tay lại, ra bộ thản nhiên thầm nghĩ:
- Đơn giản thế mà kiếm được một gốc Thiên Thủy Mặc Liên và năm khối thượng phẩm linh thạch! Lại còn có thể gia tăng công lực nữa! Chuyện tốt thế này đi nơi nào kiếm đây!?
- Được rồi sao?! Tốt rồi!
Khổng Tước tiểu yêu cảm thấy rất khó tin.
Hắn thấy bộ dáng cười cười của Dương Phàm, tức giận nói:
- Đại ca ca thật giảo hoạt, ta lại bị lừa rồi. Ngươi chữa khỏi thương thế của ta căn bản không tổn chút sức lực nào cả.
Dương Phàm cười mà không nói, thu Thiên Thủy Mặc Liên trồng ở Linh Chu Viên trong Tiên Hồng không gian, trong lòng thầm nghĩ:
- Có Thiên Thủy Mặc Liên này, lại thu thập thêm vài thứ tài liệu nữa thì chẳng phải đã có đủ tài liệu để luyện chế Ngưng Hóa Đan rồi sao!?
- Đại ca ca, thực lực của ngươi cường đại như thế, lại còn có được y thuật xuất thần nhập hoa. Có thể trợ giúp ta đối phó tên Chu Hồng kia được không?! Ta muốn báo thù! Hừ hừ!
Khổng Tước tiểu yêu lại yêu cầu Dương Phàm.
- Đối phó với Chu Hồng?
Dương Phàm lộ ra vẻ trầm ngâm, chợt cười dài nói:
- Ngươi tường lợi dụng ta sao?!
- Lợi dụng?!
Khổng Tước tiểu yêu ngẩn ra, chợt đưa đôi tay trắng nõn lên như muốn đánh nhau, lại bị Dương Phàm đầy ra.
- Được rồi! Ngươi đúng là một tên đặt lợi ích lên trên hết! Nói thử xem, điều kiện là gì mới bằng lòng giúp bổn tiểu thư đối phó Chu Hồng?!
Khổng Tước tiểu yêu rốt cục chịu thua.
Bất kể nàng nhõng nhẽo thế nào, cứng rắn cũng dùng tới nhưng Dương Phàm luôn lộ ra một bộ dáng không nhượng bộ!
- Điều kiện sao?!
Dương Phàm nhìn chằm chằm vào thân thể mềm mại xinh đẹp của Khổng Tước tiểu yêu, từ trên xuống dưới, bộ dáng rất không có ý tốt
- Ngươi... ngươi muốn cái gì?
Khổng Tước tiểu yêu thấy ánh mắt kỳ lạ của Dương Phàm thì khuôn mặt đỏ lên, không khỏi hoảng hốt, vội vàng lui ra sau thốt lên:
- Ngươi nếu muốn cũng đừng hòng!
/1059
|