Vèo
Đứa bé ánh sáng xanh kia từ trên tay Dương Phàm lăng không trở mình một cái nhảy lên vai hắn. Bộ dạng hình thái cực kỳ tương tự Dương Phàm. Đây chỉ là hình thức ban đầu của Thân Ngoại Hóa Thân, thần sắc nhìn hơi có chút ngây dại. Dương Phàm nhìn chăm chú bộ dạng Thân Ngoại Hóa Thân này, trầm ngâm giây lát, ý niệm khẽ chuyển đồng thời tay bấm phép quyết
Ông—
Hình dáng khuôn mặt phân thân này bắt đầu biến hóa, khí chất cũng biến đổi sau một lát dần dần tạo thành một khuôn mặt nam tử lãnh khốc vô tình. Nếu để cho tu sĩ Ngư Dương quốc nhìn thấy khuôn mặt nam tử này, nhất định kinh hô: Thạch Thiên Hàn!
Nguyên mẫu của phân thân này, Dương Phàm dựa theo hình tượng Thạch Thiên Hàn mà đắp nặn. Hành tẩu Tu Tiên Giới nếu có hai thân phận bất đồng, hơn nữa công pháp tính cách khác nhau càng lợi cho sự sinh tồn phát triển của Dương Phàm. Từ đó về sau Dương Phàm tiếp tục gia tăng đắp nặn thân phân này. Đứa bé ánh sáng xanh lộ ra trước mắt pháp lực cực kỳ mỏng manh, tu vi đại khái chỉ có Ngưng Thần Kỳ. Hắn phân ra một nửa tinh khí thần cùng bản mạng sinh mạng tinh hoa chỉ là đắp nặn ra một nguyên mẫu phân thân.
Hô!
Thật lâu sau nguyên khí Dương Phàm tổn hao nhiều. Sinh Mệnh Lục Chủng héo rũ thiếu chút nữa bởi vậy mà rơi xuống một cảnh giới. Tổn thất lớn nhất vẫn là thọ nguyên cùng bản mạng tinh hồn nguyên khí. Tu luyện ra một phân thân như vậy, thọ nguyên của Dương Phàm tổn hại một nửa. Cũng chính là Dương Phàm chia đều một nửa thọ nguyên tinh hồn nguyên khí của mình cho phân thân này. Đây cũng là nguyên nhân vì sao thực lực Thân Ngoại Hóa Thân của Dương Phàm có thể vô hạn tiếp cận bản tôn. Hoàn hảo từ sau khi tiến vào uẩn Chủng Kỳ, Sinh Mệnh Lục Chủng cùng trái tim dung hợp sinh ra sinh mạng thể chất siêu việt nhân loại, tuổi thọ Dương Phàm vượt xa hơn tu sĩ cùng cấp mấy lần, thậm chí hơn chục lần, cơ hồ sánh vai cùng yêu thú.
- Phân thân của ta sẽ kế thừa lực khôi phục cường đại và Toàn Tri Cảm Quan của ta cũng dùng chung Tiên Hồng Không Gian. Duy nhất không đủ chính là trong cơ thể nó không có Sinh Mệnh Lục Chủng, thể chất cùng tiềm lực không thể cùng ta so sánh.
Dương Phàm nhìn Thạch Thiên Hàn cao ba tấc trước mắt đơn giản cho hắn tự động tu luyện, chờ đợi thời cơ thành thục mới quán chú một thân ma công cho hắn. Theo sau hắn bắt đầu khôi phục nguyên khí. Thọ nguyên tổn hại tinh phách nguyên khí hao tổn nhiều, đổi lại là tu sĩ bình thường thậm chí có nguy hiểm giáng cấp. Mặc dù là Dương Phàm ít nhất cũng cần thời gian hai ba tháng khôi phục. Trải qua hai tháng, nguyên khí của Dương Phàm cơ bản phục hồi. Phân thân ba tấc kia đã thành năm sáu tấc, tu vi đại khái tương đương cấp bậc Trúc Cơ Kỳ. Mà lúc này tốc độ tăng trưởng tu vi của phân thân bắt đầu thong thả. Dương Phàm cũng không gấp. Hắn còn có đủ thời gian để ngưng luyện phân thân này, chờ sau khi đại thành mới quán chú một thân ma công cho hắn. Đến một ngày Dương Phàm đang bế quan đột nhiên cảm nhận được một khí tức không hài hòa.
Vèo vèo!!!
Phía chân trời xa xôi bay vút đến hai đạo ánh sáng kinh hồn nhanh như tia chớp, mấy chục dặm dường chỉ giây lát đã tới nơi.
Bá bá!
Hai tu sĩ một nam một nữ ăn mặc như thư sinh hạ xuống Thiên Nhạc Viên. Nam là một trung niên văn sĩ trong tav cầm một thanh chiết phiến thủy mặc tuấn lãng tiêu sái. Nữ mặc nho y trắng nõn lọn tóc khẽ buộc cao, mặt ngọc như ánh bình minh thanh tú như tiên. Đôi tu sĩ Nho môn này dắt tay mà đi, khí chất trác tuyệt, phong tư bất phàm rất rõ ràng là một đôi song tu đạo lữ. Khi bọn họ hạ xuống Thiên Nhạc Viên bậc cao trở lên bỗng nhiên sinh ra cảm ứng. Chúng Kim Đan trưởng lão trong lòng run lên cảm thấy một cỗ hao nhiên chính khí không thể ngăn cản thậm chí sinh ra một loại tâm lý không chiến mà hàng.
- Tu sĩ Nho môn? Không tốt! Chẳng lẽ là...
Dương Phàm thầm giật mình. Hắn mơ hồ cảm giác được đôi cường giả Nho môn này rất có khả năng nhằm vào mình mà đến.
Cách cách!
Trung niên văn sĩ vung chiết phiến, mở ra một bức phong cảnh thủy mặc giang sơn như họa quanh thân lại tràn ra một loại khí tức sơn thủy như thư quyển, làm cho người ta không khỏi cảm phục bởi khí chất của hắn. Nữ tu Nho môn kia mắt sáng xinh đẹp nho nhã trầm tĩnh, tướng mạo đoan trang, ung dung quý phái nhìn qua làm người ta có hảo cảm trong lòng. Bên hông một nam một nữ này đều treo một thanh bảo kiếm, nhìn qua tinh xảo cao quý nho nhã như là vật trang sức.
- Trữ Thần, Niếp Thiến của Tam Hiền Môn tiến đến bái phỏng.
Đôi tu sĩ Nho môn như thần tiên quyến lữ này đứng ở giữa không trung Thiên Nhạc Viên xa xa hành lễ. Lễ tiết của bọn họ tao nhã tràn ngập một loại khí chất cổ xưa lịch sử văn hóa, nho nhã lễ độ cảnh đẹp ý vui.
- Tam Hiền Môn? Đó không phải là môn phái nơi Thi Dao sao?
Dương Phàm ở động phủ âm thầm quan sát không khỏi kinh hãi. Bọn họ tới nơi này, rốt cục là vì cái gì?
Dương Phàm chỉ nghĩ đến vài khả năng, thứ nhất là vì Đặng Thi Dao tuy rằng khả năng không lớn. Thứ hai là vì báu vật Nho môn - Thất Hương Ngọc Hồn Địch.
Ngoài ra. Dương Phàm rốt cục không thể nghĩ tới khả năng gì khác.
- Ha ha ha. Nguyên lai là tu sĩ Tam Hiền Môn. Hạnh ngộ, hạnh ngộ!
Giọng nói Đại trưởng lão họ Diệp trung khí mười phần truyền ra bay ra khỏi động phủ tới không trung Thiên Nhạc Viên. Người tới là hai cường giả Nguyên Anh, tu sĩ Kim Đan của gia tộc không dám ra mặt chỉ có hắn đi ra ứng phó. Trong lòng Đại trưởng lão họ Diệp cũng nghi hoặc: Thiên Nhạc Viên ta cùng Nho môn dường như không có gì qua lại. Tam Hiền Môn là đại phái hạng nhất trong Thiên cầm Nội Hải, thực lực cao hơn Thiên Nhạc Viên không chỉ một bậc hai bậc!
- Lão hủ là Đại trưởng lão Thiên Nhạc Viên. không biết nhị vị đồng đạo tới nơi này có gì muốn làm sao?
Đại trưởng lão họ Diệp đi thẳng vào vấn đề.
- Chúng ta đến Thiên Nhạc Viên chỉ muốn gặp một người. Hắn là trưởng lão Thiên Nhạc Viên - Dương Phàm.
Trữ Thần kia cười nói ngôn ngữ hết sức ôn hòa.
- Dương trưởng lão? Các vị tìm hắn có chuyện gì?
Đại trưởng lão họ Diệp có chút khó hiểu nói. Hắn nhớ rõ Dương Phàm hàng năm ở Thiên Nhạc Viên cũng không đi ra ngoài gây họa gì-
- Đây là ân oán cá nhân giữa Tam Hiền Môn ta cùng hắn. Hy vọng có thể gặp mặt Dương Phàm đạo hữu cùng hắn hòa khí giải quyết vấn đề.
Trữ Thần vẫn vẻ mặt ôn hòa như cũ. Đại trưởng lão họ Diệp hiểu được tu sì Nho môn luôn chú ý tiên lễ hậu binh. Đối phương có hai cường giả Nguyên Anh buông xuống, lại có thế lực lớn như Tam Hiền Môn làm chỗ dựa có lễ tiết như vậy đủ để khiến người bị cưng chiều mà thấy sợ hãi. Đại trưởng lão họ Diệp vừa chuẩn bị thần thức truyền âm. Dương Phàm lại trước một bước bay ra:
- Đại trưởng lão. ta tới đây!
- Ngươi chính là Dương Phàm?
Trữ Thần cùng Niếp Thiến hai cường giả Nho môn đồng loạt đưa mắt nhìn phía Dương Phàm.
- Tại hạ chính là Dương Phàm ra mắt hai vị tiền bối.
Dương Phàm cũng ôm quvền thi lễ. Hắn cũng rất hiểu biết, tu sĩ Nho môn làm việc chú ý lễ tiết nhất.
- Không biết hai vị tiền bối tìm ta có chuyện gì?
Dương Phàm giả bộ mê hoặc hỏi.
- Chúng ta từ nơi Thi Dao biết được tình huống có liên quan đến ngươi, nghe nói báu vật Nho môn Thất Hương Ngọc Hồn Địch ở trong tay ngươi?
Niếp Thiến mĩm cười giọng mềm mại như thơ nhìn Dương Phàm. trong mắt có vài phần chờ mong.
- Không sai. Thất Hương Ngọc Hồn Địch ngay ở trong tay ta. Chẳng lẽ nhị vị tiền bối đến Thiên Nhạc Viên là muốn cướp đoạt vật ấy từ trọng tay Dương mỗ?
Dương Phàm thản nhiên nói lập tức công kích bằng ngôn ngữ lời nói. Đại trưởng lão họ Diệp nghe nói lời ấy, lập tức hiểu rõ ý đồ tới của hai người đối phương, thần sắc biến đổi trên mặt lộ vẻ đề phòng.
- Cướp đoạt? Làm sao có thể!
Trữ Thần cười nói:
- Tu sĩ Nho môn ta sao lại làm ra hành vi như cường đạo. Chúng ta tới tìm ngươi là hòa khí giải quyết vấn đề.
- Mời nhị vị nói.
Dương Phàm chờ đợi câu dưới.
- Các hạ hắn là biết Thất Hương Ngọc Hồn Địch thuộc về báu vật Nho môn ta có liên quan việc này trong sách cổ có ghi lại. Xa ở Tiên Tần trước đây. Nho môn rầm rộ, bảy loại báu vật nhạc khí đều thuộc về bảo vật Nho môn ta. Mấy vạn năm qua. Thiên cầm Nội Hải đã có hơn mười kiện bảo vật Nho môn trở về trong tay Nho đạo chúng ta.
- Thất Hương Ngọc Hồn Địch trong tay các hạ vốn thuộc về Nho môn ta, chúng ta chẳng qua là tìm về thứ thuộc về chính mình làm sao có thể tính là cướp đoạt?
Trữ Thần cười dài nói.
Dương Phàm nghe xong mặc dù lấy sự bình tĩnh của hắn trong lòng cũng sinh ra một ngọn lửa vô danh. Nói đến cùng vẫn là muốn tới cướp còn nói đường hoàng như thế.
- Nhị vị nói đến cùng vẫn là muốn tới đây dùng sức mạnh cướp đoạt Thất Hương Ngọc Hồn Địch.
Dương Phàm hít sâu một hơi tạm thời nén giận xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người này.
- Không phải vậy. Chuyện có liên quan đến Thất Hương Ngọc Hồn Địch thuộc về Nho môn trong sách cổ ghi lại rất nhiều, có thể nói bằng chứng như núi. Tiểu huynh đệ chiếm thứ không thuộc về minh làm sở hữu của mình đây kỳ thật là một loại hành vi cường đạo.
Cái gì! Ta còn thành cường đạo?
Dương Phàm thiếu chút nữa không cười ra đầy mặt lạnh lẽo trào phúng. Rốt cục ai mới là cường đạo đương nhiên vừa nhìn là biết, chỉ là tu sĩ Nho môn làm bất kỳ chuyện gì đều muốn đưa đạo đức của mình đặt lên cao. Dương Phàm hiểu được tu sĩ Nho môn giỏi mồm mép cũng lười đi lá mặt lá trái với chúng, lạnh lùng nói:
- Xin hỏi nhị vị tiền bối nếu ta không giao Thất Hương Ngọc Hồn Địch ra các ngươi muốn như thế nào?
- Tu sĩ Nho môn chúng ta tôn trọng tiên lễ hậu binh rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Sắc mặt Trữ Thần đột nhiên trầm xuống, một cỗ áp lực lớn lao ập tới Dương Phàm.
- Các vị chẳng lẽ muốn dùng sức mạnh ở Thiên Nhạc Viên!
Đại trưởng lão họ Diệp rốt cục không kìm nổi, thanh âm lạnh băng.
- Ngươi một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ sao địch nổi hai ta liên thủ. Huống chi ở ngoài vạn dặm chiến hạm Tam Hiền Môn ta cũng đang tới bên này rồi
Trữ Thần cười lạnh liên tục.
- Được. Nếu ngươi đã nói Thất Hương Ngọc Hồn Địch này thuộc về Nho môn như vậy ta giao nó cho bất kỳ một tu sĩ Nho môn nào cũng coi như trả lại Nho môn?
Dương Phàm đột nhiên đổi giọng.
- Ngươi đây là ý gì?
Hai cường giả Nho môn biến sắc.
- Ha ha. Thiên cầm Nội Hải có nhiều tông phái Nho môn như vậy, Tam Hiền Môn ngươi cũng không phải mạnh nhất. Ngoài ra ta cùng Nam Cung ức Tuyết của Thánh Nho Môn có gặp mặt một lần, nàng tính ra giá cao giao dịch Thất Hương Ngọc Hồn Địch trong tay Dương mỗ.
Dương Phàm không giận ngược lại cười.
Thánh Nho Môn? Nam Cung ức Tuyết?
Trữ Thần cùng Niếp Thiến nhìn nhau. Thánh Nho Môn là đệ nhất Thánh tông Nho môn ở Thiên cầm Nội Hải. Nam Cung ức Tuyết lại càng yêu thích nhạc khí cũng là 'thiên chi kiêu nữ trong tông môn.
- Ha ha. Thất Hương Ngọc Hồn Địch thuộc về Nho môn. Dương mỗ không nhất định cứ phải giao nó cho Tam Hiền Môn các ngươi. Giao cho bất kỳ một tu sĩ Nho môn nào đều tính trả báu vật này về Nho môn.
Dương Phàm đầy mặt ý cười thầm nghĩ: Các ngươi biết già mồm át lẽ phải. ta không biết sao?
- Ngươi đây là gạt người!
Khuôn mặt đẹp của Niếp Thiến như sương lạnh. cười lạnh nói:
- Ta nghe đệ tử tông môn nói vật ấy là hồng nhan tri kỷ của ngươi tặng cho làm sao ngươi có thể đưa nó cho tu sĩ Nho môn.
- Đúng. Ngươi đưa cho tu sĩ Nho môn cũng được nhưng phải cho chúng ta tận mắt nhìn thấy.
Trong mắt Trữ Thần cũng thoáng hiện vẻ giận dữ.
- Ha ha. Tu sĩ Nho môn? Chẳng lẽ Dương mỗ không phải sao?
Dương Phàm cười ha ha.
- Cái gì! Ngươi chừng nào thì thành tu sĩ Nho môn?
Trữ Thần giận dữ.
Dương Phàm chậm rãi từ trong túi trữ vật lấy ra một viên ngọc giản vẻ mặt trang trọng nói:
- ừm ừm. Nho Tâm Nhập Môn Pháp với tư chất của ta trong vòng ba ngày là có thể nhập môn từ đó về sau Dương mỗ sẽ quang vinh trở thành một thành viên trong Nho môn. Xin nhị vị chỉ giáo nhiều hơn...
/1059
|