Bàn tay Dương Phàm nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt của Lý Nguyệt Sương, động tác nhìn qua như rất không nghiêm túc và ngạo mạn. như đang chòng ghẹo con gái nhà lành vậy.
Những tu sĩ khác đều trừng mắt lên nhìn. ngav cả đánh rắm cùng không dám. trong lòng nén nhịn một cỗ khó chịu. Thân thể mềm mại của Lý Nguyệt Sương khẽ run lên. khuôn mặt ửng hồng. cũng không dám nhúc nhích.
Ai!
Những tu sĩ đứng xem đều có chút thất vọng. Bọn họ kỳ thật đang trong chờ một cái bạt tai của Băng Bách Hợp dành cho Dương Phàm nhưng rốt cục cũng không diễn ra.
Tay của Dương Phàm chạm vào khuôn mặt sáng bóng của đối phương, cảm giác cực kỳ thoải mái. tâm thần cũng hơi nhộn nhạo. Ngay cả thi triển Vũ Lộ Thuật cùng hơi bị trở ngại. Lúc nàv đây, hắn đột nhiên có một suy nghĩ trong đầu:
- Không ngờ Dược sư còn có chỗ tốt như thế này!
Thử nghĩ xem theo danh tiếng của Dương Phàm ngày càng cao. sau này cơ hội để trị thương cho các tiên tử tu tiên chẳng lẽ còn thiếu sao!?
Chỉ hai ba hô hấp sau. bàn tay của Dương Phàm rời khỏi khuôn mặt của Lý Nguyệt Sương. Khi hắn thu tay lại. tất cả tu sĩ nơi này cũng không có ai hoài nghi rằng vết thương trên mặt sẽ không khôi phục lại hoàn mỹ. Quả nhiên khuôn mặt của Lý Nguyệt Sương lúc này không còn chút thương thế nào nữa.
- Chữa xong chưa?
LÝ Nguyệt Sương cẩn thận vươn tav lên xoa xoa mặt mình. Thấy đã bóng láng lại như cũ.
- Cô nương có thể dùng gương soi lại. Dương Phàm mĩm cười nói.
- Được!
Lý Nguvệt Sương khẽ lật tay, một chiếc gương tinh xão nhỏ nhắn xuất hiện khiến Dương Phàm không khỏi ngẩn ra.
- Thật sự là không còn vết sẹo nào! Quả là thần kỳ!
Lý Nguyệt Sương nhìn khuôn mặt của mình. vui sướng nói.
- Cô nương vừa lòng chứ?! Dương Phàm hỏi cực kì tự tin.
- Tuy nhiên...
Lý Nguyệt Sương nhìn nơi vết thương đã khôi phục lại như cũ. bộ dáng có chút muốn nói.
- Tuy nhiên cái gì?
Dương Phàm biến sắc. Hắn rất tự tin với khả năng chữa trị của mình. Chẳng lẽ còn có chỗ nào mà đối phương không hài lòng.
Lý Nguyệt Sương thấp giọng nói:
- Tiểu nữ cảm thấy... thuật trị thương của Dược sư dường như còn có tác dụng làm dịu làn da. Những nơi được ngài thi triển phép thuật thì vùng cạnh đó. làn da cũng càng thêm mịn màng. trắng sáng hơn...
Thanh âm của nàng tuy rất nhỏ nhưng những người nơi này đểu là người tu tiên. dưới sự tập trung tinh thần thì đều nghe rõ ràng. Trong đó có mấy nữ tu thì trái tim lập tức nhảy lên. ánh mắt nhìn về Dương Phàm lại càng có chút khác biệt.
- Nguyên lai là thế. ừm. hiệu quả Vũ Lộ Thuật của ta có thể nói còn có tác dụng làm đẹp...
Dương Phàm gật đẩu nói.
- Tuy nhiên...
Dương Phàm hơi chần chừ nói.
- Tuy nhiên cái gì?
Vẻ mặt Lý Nguvệt Sương trở nên khẩn trương nói. Những tên nữ tu khác cũng đều dựng hai tai lên. vẻ mặt khẩn trương và chờ đợi.
-ừm. là thế này, Vũ Lộ Thuật chủ yếu là nhằm chữa thương, không phải là để làm đẹp. Nhưng ta còn biết một loại phép thuật chuyên môn để dưỡng dung. làm đẹp. Thậm chí còn có thể làm chậm quá trình lão hóa.
Dương Phàm nhẹ nhàng nói.
Trong Thánh Liệu Thiên có nhiều loại pháp thuật. Chữa thương là một đạo trong đó. Lúc Dương Phàm nghiên cứu phép thuật trong đó thì cũng nhìn qua một loại Tư Nhuận Thuật. Pháp thuật này chuyên dùng để tẩm bồ da thịt. làm cho da có thêm sức sống. Trắng nõn mịn màng. lại còn có tác dụng chống lão hóa. Tuy nhiên. Dương Phàm lúc ấy cũng không để phép thuật này vào mắt. Chỉ lướt nhìn qua mà thôi.
- Không ngờ thật sự là kỳ thuật!
Khuôn mặt Lý Nguyệt Sương lộ ra vẻ vui mừng. Loại pháp thuật trong truyền thuyết nàv nàng cũng từng đọc qua trong sách cổ.
- Tuy nhiên..
Dương Phàm có chút bối rối nói:
- Pháp thuật này ta còn chưa sử dụng thành thục. còn kém hỏa hầu... Hơn nữa. thân là thầy thuốc, ta chỉ để ý tới việc chữa bệnh cứu người, đó cũng không nằm trong phạm vi chức trách của ta!
Nói trắng ra một câu là: Trị liệu có thể làm tu vi tăng tiến. làm đẹp thì chưa chắc. Mặc dù có thể thì cùng rất hữu hạn!
- Lý cô nương, trước hãy chữa trị hết các vết thương trên người cô đã. Đây mới là chức trách của tại hạ!
Dương Phàm cười nói.
Tăng cường tu vi mới là trọng yếu nhất!
- Được rồi..
Lý Nguyệt Sương có chút thất vọng nói.
Ánh mắt của Dương Phàm đảo qua mấy chỗ vết thương khác trên người nàng. Một vết ở vai, một ở cạnh ngực. còn có một ở đùi. Hơn nữa những nơi này quần áo bị xé rách. xuân quang tiết cả ra ngoài.
- Đây... làm sao chữa trị được!?
Dương Phàm lập tức trợn tròn mắt lên. chớp chớp mắt mấy cái.
Trong đại sãnh lâm vào tĩnh mịch. thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập thùm thụp của mấy nam tu sĩ. Lý Nguvệt Sương lập tức hiểu ra. khuôn mặt đỏ lên như máu. hận không kiếm được chỗ nẻ nào dưới đất mà chui xuống. Hình lão nhị hiểu ra. vội vàng nói:
- ừm. Dương Dược sư. trị liệu tiếp cho Ngũ muội thì mong rằng di dời sang chỗ khác. tránh đi một chút!
Dứt lời, hắn hướng về phía Lý Nguyệt Sương nháy mắt một cái. Hai người mang theo Dương Phàm rời đi.
Rời khỏi đại sãnh. Dương Phàm cảm giác được ánh mắt ghen tị của những nam tu sĩ đang nhìn theo hắn.
- Ai. xem ra làm Dược sư thật tốt. không có chỗ nào không ổn cả!
Dương Phàm thầm thở dài một hơi. theo hai người này đi tới một gian phòng khác.
- Mong Dương Dược sư chữa thương cho Ngũ muội. Ta tạm thời ra ngoài một chút.
Hình lão nhị nhìn một nam một nữ này rồi rời đi, trước khi đi còn lộ ra một nụ cười đầy thâm ý.
- Dương Dược sư...
Lý Nguyệt Sương ngồi trên ghế. có chút ngượng ngùng thấp giọng nói. Dương Phàm cũng xấu hổ. trong lòng thậm chí nổi lên ý niệm bỏ cuộc. Tuy nhiên, vì để tăng tu vi lên. hắn cùng đành phải làm.
Hô!
Thở nhẹ một hơi. Dương Phàm chậm rãi đi về phía Lý Nguyệt Sương.
Được rồi, nếu đã là Dược sư. nhất định phải có trái tim vô tư! Đây cũng là đạo nghĩa cao nhất trong Tiên Hồng Quyết.
Ngay cả vì thế mà hiến thân cũng không chối từ
Đột nhiên, trên người Dương Phàm lại toát ra khí chất hiên ngang lẫm liệt. Hắn đi tới trước người Lý Nguvệt Sương, cảm thụ được mùi thơm từ thân thể nàng toát lên nhưng tâm vẫn như kính.
- Lý cô nương, ta sẽ trị liệu cho cô!
Vẻ mặt của Dương Phàm chính khí. giọng điệu cực kỳ bình tĩnh. Một cỗ khí tức thân thuộc tràn khắp thân mình.
Lý Nguyệt Sương bị khí tức nàv cuốn hút. trái tim được nhẩy dựng lên cũng dẩn dịu lại, hơi ngẩng đầu nhìn về phía nam tử trước mặt.
Bởi vì Lý Nguyệt Sương ngồi trên ghế nên Dương Phàm hơi cúi người, đặt một bàn tay lên vai nàng. bắt đấu thi triển Vũ lộ thuật.
Nhẹ nhàng mơn trớn vết thương trên vai Lý Nguvệt Sương mấy cái. Dương Phàm thu hồi bàn tay lại. Lý Nguyệt Sương không cần nhìn cũng biết vết thương kia đã được xử lý rất tốt rồi!
- Ta lại trị vết thương tiếp theo cho ngươi.
Ánh mắt Dương Phàm lại chuyển dời tới bộ ngực của đối phương. Quần áo bị xé mở. lộ ra một mảnh da thịt trắng như tuyết. bên cạnh là bộ ngực đang hở ra.
- ừm!
Lý Nguyệt Sương thấp giọng đáp. khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên. dứt khoát nhắm hai mắt lại. Dương Phàm thu liễm tâm thần. vươn bàn tay khẽ hé mấy mãnh vải ra. tay kia thi triển Vũ Lộ Thuật chữa thương cho đối phương.
Lý Nguyệt Sương chỉ cảm thấy trên bộ ngực lạnh lẽo. một bàn tay chậm rãi tiến vào.
- A! Ngươi muốn làm gì?!
Lý Nguyệt Sương theo bản năng đẩy Dương Phàm ra.
- Cô nương, sao thế?! Tại hạ chỉ là chữa thương cho cô nương. Chúng ta chỉ có quan hệ giữa người bệnh và thầy thuốc, không cẩn quan tâm tới việc khác biệt nam nữ.
Con mắt của Dương Phàm vẫn như thường, không chút tạp niệm. cỗ khí tức ôn hòa trên người hắn tản mát ra càng khiến người ta tâm sinh hảo cảm.
- Đây... Là do tiểu nữ nghĩ nhiều. Dược sư cứ trách phạt!
Khuôn mặt Lý Nguyệt Sương càng đỏ thêm. vội vàng xin lỗi Dương Phàm. nhung trong lòng vẫn thẩm nghĩ: Ngại chết đi được. từ trước giờ chưa từng nghĩ như thế này, đều do ta...
- ừm. chúng ta tiếp tục!
Dương Phàm bắt đầu hành động. Lý Nguyệt Sương lại nhắm hai mắt lại, đôi mắt khẽ run rẫy. Nhẹ nhàng gỡ ra một mãnh vải đã rách. Dương Phàm đưa tay đặt lên ngực của Lý Nguvệt Sương, nhẹ nhàng mơn trớn nơi bị thương. Một cỗ cảm giác thoải mái truyền khắp toàn thân như điện giật. Loại cảm giác này đối với việc mười tám năm qua chưa từng chạm tới thân thể nữ nhân như Dương Phàm mà nói thì là một loại khoái cảm rất mới mẻ. Vũ Lộ Thuật cùng tự nhiên được thi triển. Chỉ là bàn tav của Dương Phàm khẽ run lên. nhẹ nhàng xoa một cái. Chiếc xiêm y nơi ngực của Lý Nguyệt Sương bị mở ra. ngay cả cái vấn hoa cũng rơi ra một mãnh. lộ ra một bộ ngực đầy đặn hồng hào.
- A!
Lý Nguyệt Sương bị tình cảnh này dọa cho ngây người. Dương Phàm ngẩn ra. ánh mắt không tự chủ nhìn về cặp nhũ hoa mê người kia.
- Không được nhìn...
Lý Nguyệt Sương lập tức đưa hai tay lên che bộ ngực lại.
- Không không. LÝ cô nương, chỗ này của cô cũng có vết thương.
Ánh mắt Dương Phàm nhìn thẳng vào bộ ngực của Lý Nguyệt Sương, ánh mắt thuần khiết, chính khí lẫm liệt nói.
/1059
|