Tiên Hồng Lộ

Q.4 - Chương 343 - Cổ Truyền Tống Trận

/1059


- Thi Dao, các đời Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn đều trông coi cỗ chiến trường này, muội có biết nơi này tồn tại cỗ truyền tống trận hay không?

Dương Phàm nắm chặt cánh tay Thi Dao trắng như tinh ngọc hai mắt ngưng nhìn giai nhân trước mắt, dung nhan thanh nhã như tranh cùng ý cười vui vẻ, để cho trong lòng hắn có phần không đành lòng. Từ sau Vân Vũ Tịch, Đặng Thi Dao là cô gái thứ hai làm cho Dương Phàm chủ động yêu mến, thật lòng yêu thích. Nàng gần bùn không nhiễm, tự thân thanh cao, thản nhiên như tranh vẽ, giao hòa một thể với khí tức thân hòa của Dương Phàm, hai người dắt tay, giống như một đôi thần tiên quyến lữ.

- Cổ truyền tống trận? Dương đại ca làm sao biết bí mật này, đây là cơ mật của Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn. Thi Dao cũng vì thân phận đặc thù lại thêm quen thuộc bí mật chiến trường thượng cổ, mới có thể biết được.

Đặng Thi Dao lần đầu lộ ra vẻ kinh ngạc không khỏi nhìn vào mắt Dương Phàm nhưng chỉ có vài tia hoài nghi liền bị nhu tình như nước hòa tan. Dương Phàm nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng. trong mắt một mảnh ôn nhu:

- Hôm nay nơi Bắc Tần có vài thiên tài địa bảo cùng dược liệu quý hiếm đều đã tuyệt chủng, trong lúc vô tình ta biết được sự tồn tại của cỗ truyền tống trận có thể đi thông vùng đất Thượng cổ thần bí. Trong lòng huynh hướng tới một thế ngoại đào nguyên nồng nặc linh khí, như vậy có thể cùng người ta yêu mến du lịch thế giới mới. Đương nhiên, đây chỉ là huynh hiếu kỳ ảo tưởng mà thôi.

Khuôn mặt trắng như bạch ngọc của Đặng Thi Dao hiện một tia tàn hồng. kinh ngạc nói:

- Mặc dù Thi Dao ở tại Lăng Tiêu Tiên Kiếm Tông, nhưng công phép muội tu luyện không thuộc đạo kiếm tu. Nghe sư tôn nói Lăng Tiêu Tiên Kiếm Tông cùng với đạo do muội truyền thừa đều đến từ vùng đất Thượng cổ.

- Lại có chuyện như thế? Thảo nào toàn bộ nơi Bắc Tần chỉ thấy được môn phái kiếm như Lăng Tiêu Tiên Kiếm Tông, hóa ra nó là truyền thừa từ vùng đất Thượng cổ thần bí.

Dương Phàm lộ ra vẻ kinh hãi. Khó trách Lăng Tiêu Tiên Kiếm Tông lại phái đại tu sĩ Kim Đan tọa trấn nơi đây, xem ra trong này chắc chắn có bí mật. Đồng thời đáy lòng hắn cũng có nghi hoặc. phụ thân làm sao biết bí mật này?

- Như vậy, Thi Dao, công pháp muội tu luyện là thuộc về đạo nào?

Dương Phàm hiếu kỳ hỏi.

- Nho môn.

Đặng Thi Dao dùng một ngữ khí trang trọng kỳ lạ nói.

- Nho môn?

Dương Phàm vô cùng kinh dị, khó trách trên người Thi Dao có một loại khí tức văn tĩnh như thư quyển thi họa. Thì ra nàng là Nho môn truyền thừa từ cổ xưa. Chỉ là theo Dương Phàm biết tu sĩ Nho môn nơi Bắc Tần đã gần như tuyệt tích. Theo sách cổ ghi chép, ở thời đại Tiên Tần vô cùng xa xôi, một đời Thủy Hoàng chiếu lệnh thiên hạ đốt sách chôn nho diệt tuyệt Nho môn thiên hạ.

Đặng Thi Dao truyền thừa Nho môn đến từ vùng đất Thượng cổ thần bí nơi đó sẽ là một tồn tại thế nào. Trong lòng Dương Phàm lần đầu tiên sinh ra hứng thú hiếu kỳ dày đặc với vùng đất Thượng cổ thần bí. Nếu như có thể đi đến đó một chuyến, có thể tìm ra những bí mật, bí ẩn có liên quan đến cổ quốc Tiên Tần trong con sông lịch sử Đông Thắng Đại Lục.

- Thi Dao. Dương đại ca rất hiếu kỳ với thượng cổ truyền tống trận có thể dẫn huynh đi xem không.

Dương Phàm vươn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài đen của Đặng Thi Dao đưa ra thỉnh cầu của mình.

- Điều nàyThượng cổ truyền tống trận chính là nơi cơ mật Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn cũng là cấm địa môn phái không cho phép người ngoài tới gần, ngay cả những đệ tử nội môn chúng ta cùng không ngoại lệ.

Đặng Thi Dao có chút hơi khó. Tuy nhiên. Dương Phàm lại nhiều lần năn nỉ, nàng cuối cùng cùng không cự tuyệt được nam tử trong lòng nàng thỉnh cầu rốt cuộc đáp ứng.

- Muội có thể đáp ứng huynh.

Đặng Thi Dao rốt cuộc đáp ứng. Dương Phàm liền hiện vẻ cười ôm nàng vào lòng, đôi tay lập tức liền không thành thật.

- Dương đại ca, đừng làm như vậy.

Đặng Thi Dao lập tức đẩy Dương Phàm ra, nàng tu luyện công phép Nho môn hết sức coi trọng lễ nghi, bình thường nắm tay cũng đã đủ làm đỏ mặt tía tai.

- Ha ha. Thi Dao có thể đồng ý, trong lòng Dương đại ca rất vui, đắc Ý quên mất.

Dương Phàm lại kéo tay nàng. Đặng Thi Dao cố tình cự tuyệt, rồi lại không ịn được nhu tình. theo Dương Phàm cùng nhau bay đi chỗ thượng cổ truyền tống trận.

- Dương đại ca. trước khi đi. Thi Dao phải nói rõ một chút.

Đặng Thi Dao kiều dung nghiêm trang nói.

- Thi Dao cứ nói.

Dương Phàm cũng khôi phục thái độ bình thường. Trải qua những ngày này, hắn nhìn ra được Đặng Thi Dao là một cô gái hiểu tri thức lễ nghĩa giống như thục nữ thế tục bình thường không thể quá lỗ mãng với nàng, đặc biệt lúc nói chuyện chính sự.

- Thi Dao dẫn Dương đại ca vào thượng cổ truyền tống trận đã là vi phạm môn quy. Vì vậy, đến lúc đó Dương đại ca chỉ có thể ở trong thời gian nửa chén trà nhỏ, không thể ở lâu. Nếu không thì không chỉ Thi Dao sẽ bị môn quy xử trí ngay cả Dương đại ca cũng sẽ bị trục xuất thậm chí nghiêm phạt.

Đặng Thi Dao căn dặn rõ ràng. Dương Phàm liên tục gật đầu. cười nói:

- Ý tốt của Thi Dao huynh đương nhiên rõ ràng. Dù là bị phạt Dương đại ca cũng nguyện gánh chịu thay muội.

Đặng Thi Dao nghe lời này, trong lòng vừa ngọt vừa ấm áp, có chàng như thế còn có gì không đủ nữa?

Nghĩ đến đây Đặng Thi Dao càng nắm chặt tay, rất sợ Dương Phàm trốn chạy khỏi tay mình. Dương Phàm càng cảm nhận được một cỗ ôn nhu thật sâu đó là ái tình nam nữ vô cùng thuần mỹ.

Chỉ tiếc. ở trong tình cảm này, hắn có chứa tính mục đích nhất định. Nếu không, nhân sinh có một đoạn hồi ức như thế vậy không còn gì tiếc nuối nữa. Phi hành một lát, phía trước xuất hiện một chiếc hồ phạm vi lớn chừng vài dặm. Vừa nhìn chiếc hồ Dương Phàm liền có một loại cảm giác đột ngột. Tu luyện Tiên Hồng Quyết, nắm giữ lực tự nhiên, bất cứ nơi nào không hài hòa đều không thoát khói cảm quan của hắn.

- Cỗ truyền tống trận khẳng định ở trong hồ này.

Dương Phàm cười khẽ. Đặng Thi Dao đôi mắt phóng ra tia sáng kỳ dị, kinh dị nói:

- Dương đại ca sao lại biết?

- Chiếc hồ này cùng hoàn cảnh xung quanh không hợp nhau, hơn nữa địa thế hơi cao. rõ ràng là do sức người mở ra. Nó tồn tại, hẳn là vì che giấu thượng cổ truyền tống trận.

Dương Phàmỏ vẻ tự tin nói.

- Dương đại ca nói đúng. truyền tống trận ở ngay trong hồ nước, người ngoài không biết được.

Đặng Thi Dao khóe miệng khẽ nhếch, mĩm cười nói. Dương Phàm mở ra cảm quan. dung nhập vào trong hồ nước lại phát hiện nơi này có tồn tại cấm chế phong ấn toàn chiếc hồ.

- Nếu đã tới thượng cổ truyền tống trận đương nhiên phải tới gần tham quan không biết Thi Dao có phương phép gì?

Dương Phàm cười hỏi.

Đặng Thi Dao nhìn vào mắt hắn khẽ thở dài:

- Người như huynh, không biết làm sao mới thỏa mãn được.

Tuy nhiên, nàng cuối cùng vẫn không làm Dương Phàm thất vọng, tay ngọc vung lên xuất hiện một chiếc ngọc phù màu lam nhỏ.

- Thi Dao có phương pháp mở ra cấm chế?

Trong lòng Dương Phàm mừng rỡ như vậy hành động của mình càng thêm tiện lợi. Nếu như động thủ mạnh mẽ phá cấm chế không những cần thời gian lại còn sẽ kinh động tu sĩ Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn, tất nhiên sẽ dẫn tới lực cản rất lớn với kế hoạch của Dương Phàm.

- Thi Dao khá hiểu lịch sử Đông Thắng Đại Lục, hơn nữa tinh thông đạo trận pháp. tiền bối trong tông môn đặc biệt cho phép muội vào thăm dò chiến trường thượng cổ.

Đặng Thi Dao nhoẻn miệng cười làm cho Dương Phàm mừng rỡ vô cùng. Đặng Thi Dao chẳng những học thức như biển, thông xưa hiểu nay, còn tinh thông đạo trận pháp. Dương Phàm không khỏi nhớ tới mình ở Thất Thải Thành Bảo Cửu u Bí Cảnh nhận được trận đồ kỳ trận thượng cổ, nếu như giao cho Đặng Thi Dao nghiên cứu nói không chừng có thể một lần nữa chế tạo ra trận phép cường đại cùng loại với Thất Thải Thành Bảo.

- Dương đại ca đi theo muội.

Đặng Thi Dao rót linh khí vào ngọc phù trong tay, một cỗ ánh sáng huyễn lam bao phủ quanh hai người.

Vù vù!

Đặng Thi Dao mang theo Dương Phàm tiến vào trong hồ. Cấm chế cường đại phong ấn toàn bộ hồ nước không chút ảnh hưởng tới hai người, xuyên qua thông suốt đi vào trong. Không những vậy, ngay cả nước hồ xung quanh cũng không tới gần hai người.

- Trận pháp xung quanh hồ nước này, thật là kỳ diệu.

Dương Phàm khen không dứt miệng. Mặc dù hắn không tinh thông trận pháp nhưng là nhìn thoáng qua cũng có thể hiểu được chỗ cao minh trong đó. Đặng Thi Dao nghe lời này, vẻ mặt hiện ý cười vui mừng:

- Trận phép này là do muội thiết kế, sau đó do tiền bối trong môn bố trí thành công.

Dương Phàm thán phục không thôi, Đặng Thi Dao nghiên cứu đạo trận pháp vượt xa mình tưởng tượng. Nếu như luyện khí sư có xưng hào đại sư như vậy Đặng Thi Dao ít nhất cũng là đại sư trận pháp. Hai người dắt tay bay vào trong hồ, nhanh chóng đi tới trước một đình đài đặc biệt. Đình đài này đặc biệt ở chỗ bốn phía có chín cây cột, trên mỗi cây cột đều có một con rồng vàng uốn lượn. Chín con rồng vàng, mỗi còn đều mở rộng miệng, mơ hồ có thể thấy được hoa văn trận pháp cùng chiếc hố lõm dùng khảm linh thạch, ở giữa đình đài còn có một trận pháp đa dạng phức tạp.

- Đây là truyền tống trận thượng cổ, Thi Dao nghiên cứu nó nhiều năm nhưng chỉ có thể tìm hiểu bốn năm phần huyền ảo. Nếu như có thể cho ta thêm vài chục năm có thể bố trí lại một lần nữa.

Đặng Thi Dao ngưng mắt nhìn trận phép phía trước, trong mắt lóe sáng kỳ dị hiển nhiên rất mê say với nó.

- Chẳng hay trận phép này khởi động như thế nào?

Dương Phàm bình thản hỏi.

- Chỉ cần khảm chín khối thượng phẩm linh thạch vào là có thể khởi động truyền tống trận, một lần có thể truyền tống được ba người. Chẳng qua theo lịch sử vạn năm qua phàm là tu sĩ bước vào truyền tống trận này, cũng không có ai trở về. Thi Dao suy đoán đây là một truyền tống trận đơn hướng, nếu như muội có thể thông hiểu trận pháp này, tiến vào vùng đất thượng cổ, hẳn có thể nối tiếp trận này, trở về Bắc Tần.

Đặng Thi Dao không khỏi suy nghĩ hồi ức, đôi mắt sáng bình tĩnh như một bức họa.

Bộp!

Bỗng nhiên Dương Phàm nâng tay vỗ lên vai nàng. Ngay lập tức một thân pháp lực của Đặng Thi Dao liền bị phong ấn thân người không thể cử động.

- Huynh

Trong mắt Đặng Thi Dao một mãnh kinh ngạc ngơ ngác nhìn Dương Phàm:

- Dương đại ca, huynh

- Thi Dao. xin lỗi.

Dương Phàm hít sâu một hơi:

- Mục đích ta tới chiến trường thượng cổ Triệu quốc chính là vì cổ truyền tống trận này.

Dứt lời hắn lấy trong túi trữ vật ra chín khối thượng phẩm linh thạch, mặc dù hắn nhiều lần chém giết cường giả Kim Đan, thượng phẩm linh thạch trong tay cũng cực kỳ có hạn. Dương Phàm lấy một khối thượng phẩm linh thạch, khảm nhập vào trong miệng một con rồng vàng.

Oong!

Rồng vàng hai mắt chợt lóe sáng, một bộ phận trận đồ trên trận pháp cũng dần sáng lên.

- Vì sao?

Đôi mắt sáng Đặng Thi Dao lộ ra bi thống thật sâu nước mắt không khỏi rơi xuống:

- Lẽ nào tất cả trước đó huynh đều chỉ là lợi dụng muội, lừa dối muội?

- Không, Thi Dao, trước đó ta tiếp cận muội là có mục đích nhưng không có chút giả dối. Chỉ là ta phải mượn truyền tống trận này rời khỏi Bắc Tần tránh né truy sát. Đây không chỉ là an nguy của cá nhân ta ta không thể để cho người hy sinh vì ta thất vọng.

Dương Phàm nhanh chóng khảm chín khối linh thạch vào trong miệng chín con rồng vàng. Thoáng chốc toàn bộ trận phép truyền tống trận liền sáng ngời dâng lên một quầng sáng trắng mông lung hoa lệ. Dương Phàm không chút nghĩ ngợi liền bước vào trận pháp.

- Dương đại ca. mau thả muội ra.

Đặng Thi Dao mắt lệ mông lung kinh hô trong mắt yêu hận giao hòa.

Xoạt!

Ánh sáng lóe lên lưu lại tàn ảnh không rõ của Dương Phàm. Tuy nhiên ngay trước đó, có một tia sáng xanh bắn ra cởi bỏ phong ấn pháp lực của Đặng Thi Dao.

- Dương đại ca

Đặng Thi Dao ngơ ngác nhìn truyền tống trận nào còn nửa bóng người. Trong truyền tống trận đã không còn hình bóng ai. Một viên tâm của nàng đã nát ra, thương tâm muốn chết. Dương Phàm đã rời xa nơi Bắc Tần về phần đi nơi nào không ai biết được.

/1059

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status