- Dược sư... Ngài muốn rời khỏi La Sơn quốc?
Trung niên họ Tôn cẩn thận dè dặt hỏi trong mắt lại có vài tia nghi hoặc.
- Đúng vậy. Ta vốn là tu sĩ Ngư Dương quốc, vô tình đi tới La Sơn. Hiện nay 13 nước Bắc Tần hỗn loạn như vậy, ta đương nhiên phải về xem.
Dương Phàm lý sở đương nhiên nói.
Tại dị quốc tha hương này, Dương Phàm sao có thể ở lại được?
- Vâng. vâng. Đó là đương nhiên.
Vẻ mặt trung niên họ Tôn cung kính lại khúm núm hỏi:
- Không biết khi nào Dương Dược sư mang Tịch nhi trở về?
- Mang nàng trở về?
Dương Phàm nao nao. lắc đầu nói:
- Dương mỗ tạm thời không tính toán mang nàng đi. Hiện giờ thế cục La Sơn quốc hỗn loạn, một mình ta hành động đều có chút nguy hiểm huống chi lại mang thêm một người...
Lệnh Hồ Tiểu Tịch nghe nói lời ấy, không tính là bất ngờ nhưng đôi mắt sáng hơi đỏ lên có chút không bỏ được nhìn hắn.
- Dương Dược sư nói rất đúng.
Trung niên họ Tôn liên tục gật đầu, trong lòng tuy là kỳ quái nhưng cũng không dám làm trái
- TUY Dương mỗ đi rồi, nhưng Tịch nhi vẫn như cũ là thị thiếp của ta, đời này không đổi. Ngày sau có thời gian ta nhất định tới La Sơn quốc. Trong thời gian này, nếu nàng có gì sơ xuất, ta cứ tìm ba người các ngươi mà hỏi tội
Trong mắt Dương Phàm chợt lóe lệ quang, trong giọng nói mang theo một tia sát khí, trong không khí bỗng ngưng kết thành một cỗ uy áp như có như không. Đôi mắt hắn nhìn thẳng ba người trước mắt. dường như có thể xuyên thủng tâm linh.
Đám người trung niên họ Tôn run lên, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác cận kề cái chết, cả người lạnh như băng như lọt vào hố băng. Giờ khắc này, bọn nhọ nhớ đến cảnh lúc trước Dương Phàm nhẹ nhàng chém giết tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
- Dương Dược sư yên tâm. Tịch nhi là huyết mạch duy nhất của sư tôn trên đời này, trước khi chia tay ta cũng từng đáp ứng lão nhân gia sẽ chiếu cố nàng thật tốt!
Trung niên họ Tôn vẻ mặt sợ hãi nói, lúc này hắn cũng mơ hồ hiểu ra vài phần dụng ý Dương Phàm thu Lệnh Hồ Tiểu Tịch làm thị thiếp.
Giờ phút này, Lệnh Hồ Tiểu Tịch trở thành thị thiếp của Dương Phàm, hai người thậm chí có quan hệ xác thịt, quan hệ chặt chẽ. Nếu bọn họ muốn có ý đồ khác với Lệnh Hồ Tiểu Tịch. vậy cũng phải nghĩ tới hậu quả đáng sợ. Sau khi dặn dò hết thảy, Dương Phàm lại tự minh nhắc nhở Lệnh Hồ Tiểu Tịch một phen, cũng cho nàng một ít linh đan, dị bảo tài liệu lấy được ở trong Cửu u Bí Cảnh để nàng trợ giúp ngày sau tu luyện. Trong Cửu u Bí Cảnh, Dương Phàm trở thành người thắng lợi lớn nhất. Trong đó số lượng linh đan, tài liệu, bảo vật... chiếm được rất nhiều, tùy tiện ném vài cái cho tu sĩ bình thường đủ để người mừng rỡ phát điên thậm chí là mượn nhờ vào nó mà thay đổi vận mệnh.
- Dương đại ca. Chừng nào thì huynh lại đây xem ta?
Lệnh Hồ Tiểu Tịch sâu kín nói trong mắt phượng lệ nóng quanh tròng, ôm Dương Phàm thấp giọng khóc.
- Điều này rất khó nói. Ngắn thì nửa năm một năm. nếu dài hơn. vậy khó có thể đoán trước...
Dương Phàm thở dài thật dài.
Hắn tự nhiên sẽ không quên dự đoán trước của Vũ Văn Hàm: Sau hai năm. xin Dương đại ca cần phải rời Ngư Dương quốc!
Lấy mấy ngày gần đây tính toán, hai năm thời gian khi đó. còn lại khoảng một năm. Nói cách khác. trong vòng một năm. Dương Phàm nhất định phải rời khỏi Ngư Dương quốc, càng xa càng tốt.
Lúc trước, khi tu luyện u Minh Ma Diễm trong không gian tối đen kia, kẻ cao lớn như bóng ma khống chế Tam u Ma Diễm cường đại. từng liên tiếp xuất hiện. Mỗi lần uy lục ma diễm của Dương Phàm tiến một tầng cỗ nguy hiểm mơ hồ kia lại càng cường đại. Tuy nhiên, sau khi đi tới La Sơn quốc, cái loại cảm ứng này yếu đi rất nhiều. Cách Ngư Dương quốc càng xa, lực cảm ứng này sẽ càng yếu đi.
Điều này càng nghiệm chứng dự đoán của chính Dương Phàm, cùng với khi Vũ Văn Hàm dùng Tinh Nguyệt Đồ thần bí bói toán.
Hai ngàv qua đi, Dương Phàm khởi hành bước trên con đường trở về Ngư Dương quốc. Lệnh Hồ Tiểu Tịch cùng đám người trung niên họ Tôn nhìn theo hắn rời đi. Bọn họ xa xa nhìn theo thẳng đến khi Dương Phàm hoàn toàn biến mất phía chân trời. Dược sư thần bí đến từ Ngư Dương quốc này, dùng phương thức quỷ dị khó lường gặp gỡ cùng bọn họ, lại chân chính ngăn cơn sóng dữ, vì Tiên Lai Tông truyền thừa mấy ngàn năm mà giữ lại được một đường sinh cơ cùng hy vọng.
Tuy nhiên giờ phút này, hắn giống như gió nhẹ, bồng bềnh trôi đi trở về quê nhà. Hắn như sao chổi xẹt qua chợt lóe rồi biến mất.
Hắn còn có thể trở về sao?
Ba người trung niên họ Tôn không biết.
Lệnh Hồ Tiểu Tịch cũng không thể xác định nhưng trong lòng nàng có một tín niệm ngây thơ mà hồn nhiên. Yên lặng chờ đợi tin tưởng chung quy có một ngày hắn sẽ trở về. Ba ngày sau một nơi nào đó ở La Sơn quốc. Một bóng đen lạnh lùng âm trầm xuất hiện trong không trung, đạp trên phi kiếm ma khí lượn lờ nhìn xuống dãv núi dòng sông bên dưới.
Hắn gọi Thạch Thiên Hàn. đến từ Ngư Dương quốc.
Sau khi từ biệt đám người Lệnh Hồ Tiểu Tịch. Dương Phàm liền hóa thân thành ma đạo Thạch Thiên Hàn. bước trên hành trình trở về Ngư Dương quốc. Dọc theo đường đi. hắn gặp rất nhiều người tu tiên. Có một số là tu sĩ tông môn rơi rụng của La Sơn quốc, có một số là tán tu tị nạn tứ xứ. cũng có một số là tu sĩ của hai siêu cấp đại quốc Triệu. Tấn.
Tuy rằng thế cục La Sơn quốc đã cơ bản ổn định nhưng tâm lý thấp thỏm lo âu ở trong lòng tu sĩ La Sơn quốc không thể lái đi. Dương Phàm đứng trong hư không, trong tay hắn có một viên ngọc giản ghi lại bản đồ Tu Tiên Giới của La Sơn quốc.
La Sơn quốc tuy rằng là một nước nhỏ trong 13 nước Bắc Tần. nhưng thực lực tổng thể so với Ngư Dương quốc còn mạnh hơn vài phần. Diện tích quốc thổ dọc ngang hai mươi vạn dặm. Mà Ngư Dương quốc chỉ là phạm vi tám vạn dặm, tổng hợp thực lực thì đứng hàng cuối trong khu vực Bắc Tần.
Ngay cả quốc gia nhỏ như La Sơn quốc đều có được diện tích dọc ngang hai mươi vạn dặm càng đừng nói đến ba siêu cấp đại quốc tu chân Triệu, Tấn, Tề?
Dương Phàm cũng không biết Bắc Tần lớn cỡ nào nhưng có thể đoán trước, lĩnh vực của nó khẳng định lớn hơn tưởng tượng của mình rất nhiều.
- Dựa theo bản đồ ngọc giản, giờ phút này ta cách biên cảnh La Sơn quốc khoảng bảy, tám vạn dặm. mà nơi đây...
Dương Phàm thì thào lẩm bẩm, chậm rãi triển khai thần thức. Lấy tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ của hắn, thần thức có thể bao phủ được phạm vi sáu dặm. Sau một lát. hắn rất nhanh phát hiện một ít manh mối. Phía trên dãy núi cao ngàn thước phía trước, một thác nước khí thế hùng tráng đổ xuống, mặc dù cách rất xa, vẫn như cũ có thể nghe được tiếng ầm ầm mơ hồ. Chính lúc này, phía trước một tu sĩ Trúc Cơ KỲ bay tới, trên người quanh quẩn một tầng hào quang, chui vào trong thác nước kia rồi biến mất tăm tích.
- Thủy Lạc Bích Thiên? Dựa theo miêu tả trong ngọc giản, quy mô tu tiên phường thị này hẳn là hơn xa bất kỳ một cái nào ta từng gặp ở Ngư Dương quốc. Không bằng ở tại đây trao đổi một ít tài liệu cần thiết. Sau khi trở lại Ngư Dương quốc ta không chỉ cần luyện chế một số linh đan hiếm thấy, còn phải nghĩ biện phép tạo ra vài món Pháp Bảo thích hợp sử dụng giai đoạn này.
Trong lòng Dương Phàm cũng thầm tính toán. Từ lúc ở Vụ Liễu trấn hắn từ nơi Lưu trưởng trấn có được một tài liệu luyện khí cực kỳ hiếm thấy ở Tu Tiên Giới: Duệ Hoàng Thạch. Duệ Hoàng Thạch là tài liệu tha thiết ước mơ chế tạo ra Pháp Bảo công kích sắc bén, có thể gia tăng lực công kích rất lớn. Nó ẩn chứa kim duệ khí cường đại, nếu phối hợp thêm vài loại tài liệu quý hiếm. sẽ có thể phát huy được thuộc tính phá giáp khó tin. Bản thân Dương Phàm có không ít Pháp Bảo, thần thông tự có cũng không tầm thường, nhưng duy độc khuyết thiếu loại Pháp Bảo cường đại sắc bén phá kiên.
Loại tài liệu cao cấp có thể luyện chế Pháp Bảo kim duệ công kiên như Duệ Hoàng Thạch này, ngay cả những bậc cao Kim Đan. Nguyên Anh đều vô cùng động tâm, thậm chí là khát cầu vạn phần. Mà Dương Phàm lại có được tài liệu quý hiếm bậc này, hơn nữa hắn từ Cửu u Bí Cảnh đạt được không ít tài liệu quý hiếm cùng kỳ bảo, đủ để luyện chế hoặc là đúc ra được một món lợi khí công kích.
Nghĩ đến đây, ma khí trên người Dương Phàm tăng vọt hóa thành một luồng sáng đen. nhảy vào trong thác nước thanh thế mênh mông cuồn cuộn kia. Lại xuyên qua một tầng trận phép cấm chế màu lam như nước tiến vào trong một động thiên khác. Lộ ra trước mắt, không gian kỳ dị giam cầm bên dưới dòng nước. Bên trong có lầu các cung điện, đình đài cầu, thậm chí còn có tiếng chim hót. mùi hương hoa...
Toàn bộ Thủy Lạc Bích Thiên đều bao phủ trong một tầng kết giới màn nước mỏng manh màu lam, giống như cảnh trong mơ.
- Không hổ là phường thị tu tiên tiếng tăm lừng lẫy La Sơn quốc.
Dương Phàm âm thầm tán thưởng. Mặc dù La Sơn quốc đã trải qua Huyết Luyện Tông xâm lấn, nhưng là phường thị quy mô lớn dưới nước này lại bình yên vô sự. có thể thấy được thực lực phía sau lưng nó. Theo Dương Phàm biết. cao tầng chân chính của Tu Tiên Giới Bắc Tần là tu sĩ bậc cao. Nói càng chính xác hơn một chút thuộc loại bậc cao Nguvên Anh số lượng không nhiều lắm.
Giữa bậc cao Nguyên Anh có liên lạc cùng nhân tình, quan hệ rắc rối phức tạp. Thủy Lạc Bích Thiên có thể bình yên vô sự dưới sự xâm lấn của bảy tông Tấn quốc, có thể thấy được sau lưng hơn phân nửa có lão quái Nguyên Anh Kỳ tọa trấn. Ngay cả dưới cục hiện hỗn loạn hiện giờ, phường thị tu tiên dưới nước này vẫn không hề ít người tu tiên. Người đến người đi rất là náo nhiệt.
- Ha ha. Thật không nghĩ tới, tại La Sơn quốc nho nhỏ này, còn có thể nhìn thấy phường thị tu tiên ở bố trí dưới nước, bố cục xảo diệu như thế này. Ta nghĩ Thủy Lạc Bích Thiên này. người phía sau màn khẳng định là cường giả Nguyên Anh Kỳ am hiểu công phép thủy hệ.
Đúng lúc này, từ bên cạnh Dương Phàm đi tới một đám tu sĩ lưng đeo bảo kiếm quần áo xuất trần. Đám tu sĩ này có nam có nữ, khoảng bảy tám người. Trừ bỏ một cỗ tiên linh khí vốn có của người tu tiên, trên người đều có một cỗ kiếm khí linh hoạt sắc bén như đao, nhìn qua khác biệt người tu tiên bình thường một trời một vực. Người vừa rồi nói chuyện là một nam tử thanh niên diện mạo bất phàm, ở trong đám tu sĩ này như hạc trong bầy gà, trên mặt mang theo nụ cười nghiền ngẫm thích ý.
Ánh mắt Dương Phàm không khỏi bị hắn hấp dẫn. Đối phương cùng là tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ, nhưng Dương Phàm lại kết luân người này ít nhất cũng là cường giả cấp bậc tam đại tân tú Ngư Dương quốc, thậm chí là còn ở trên. Tu sĩ cấp bậc này, giống như Dương Phàm đã đứng trên một điểm cao của Trúc Cơ Kỳ, thực lực chênh lệch rất lớn với Trúc Cơ bình thường.
- ồ? Ma khí thật tinh khiết!
Thanh niên diện mạo bất phàm kia ánh mắt đưa về phía Dương Phàm trong mắt hiện lên một tia tò mò: Không nghĩ tới có thể gặp được kình địch trong cùng cấp bậc.
- Đạo hữu. xin dừng bước!
Thanh niên đeo bảo kiếm khẽ cười, thân hình bá một tiếng, trượt ngang ra trước người Dương Phàm, không khí còn kéo dài một vùng hư ảnh quỷ dị. Hư ảnh liên tiếp ở trong không khí kéo dài tạo ra cảnh tượng huyền ảo khó lường, cuối cùng dừng ở trước người Dương Phàm.
Dương Phàm trong lòng chấn động: Thân phép thật huyền ảo!
- Các hạ có chuyện gì?
Dương Phàm đạm mạc nói.
Hắn hóa thân Thạch Thiên Hàn, phàm là mọi việc dựa theo bản tính làm việc, dùng ma tâm điều khiển, không kinh không sợ.
- Tại hạ Vũ Thiên Nhai. đệ tử Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn. Xin hỏi quý tính các hạ. môn phái nào?
Thanh niên cười thản nhiên, vẻ mặt tiêu sái tùy ý, trên người mơ hồ phóng ra một cỗ áp lực.
Lăng Tiêu Tiên Kiếm Môn!
Nghe nói lời ấy, tu sĩ gần đó đều cả kinh thất sắc. Đây chính là một trong ba đại siêu cấp tông môn Bắc Tần hiện nay, cũng là môn phái hiện giờ chiếm cứ một nữa lãnh thổ La Sơn quốc.
- Ma đạo tán tu Thạch Thiên Hàn.
Thanh niên ma đạo đối diện với Vũ Thiên Nhai. khuôn mặt lãnh khốc ngàn năm không đổi vẫn như trước gợn sóng không sợ, trên người tản ra một cỗ ma khí thuần túy mà bá đạo.
- Thạch Thiên Hàn...
Vũ Thiên Nhai thì thào đọc lại ba chữ này, nhìn theo thanh niên ma đạo lãnh khốc vô tình kia rời đi.
/1059
|