Vô Song đứng giữa chúng tu sĩ. vẻ mặt thản nhiên.
- Lại là ngươi.
Dù ngay cả Trác Kinh luôn luôn trầm ổn trấn định cũng sinh ra sát khí với hắn.
- Một con khôi lỗi cấp cao tốt lành đã bị hắn hủy đi như thế.
Chúng tu sĩ Trúc Cơ KỲ tiếc hận vừa kính nể cũng không dám nhiều lời. Trên tràng liền rơi vào trầm mặc ngắn ngủi. Dương Phàm đứng trước lỗ khóa dưới chân pho tượng Cửu u Ma Quân. tạm thời không vọng động.
Kẽo kẹt cót két!
Đúng lúc này, trên vị trí ở giữa hai thần tượng, vang lên một tiện tiếng động cơ giới. Mọi người nhìn tới chỉ thấy một bàn đá bao phủ trong quang mang màu đen chậm rãi trồi lên mặt đất. Trên bàn đá mơ hồ thấy được chín món đồ bao phủ trong quang mang đen không nhìn rõ hình dạng.
- Cửu u Đài.
Tam đại tân tú Sở Vân Hàn ánh mắt sáng ngời lộ ra vẻ mừng rỡ. Ngoài ra. Mộng Tuyền một bẽn. đôi mắt sáng cũng phóng ra tia sáng kỳ dị.
- Cửu u Đài?
Trên tràng có nhiều tu sĩ không quá rõ.
- Lẽ nào các ngươi đã sớm biết những gì trải qua trong Bí cảnh này?
Mộng Tuyền hỏi.
- Không.
Trác Kinh khôi phục bình tĩnh như trước đó. nhàn nhạt nói:
- Mỗi một lần Cửu u Bí Cảnh, bố cục cùng chi tiết đều không giống nhau chúng ta chỉ biết nó có vài điểm chung. Ví dụ như Cửu u cốc, Cửu u Điện, còn có Cửu u Đài vào lúc cuối cùng trước mắt đây. Đây là kinh nghiệm đông đảo tiền bối Ngư Dương quốc tổng kết mấy ngàn năm qua. Đương nhiên, những bí mật này chỉ cực hạn được biết trong số ít người, dù sao tu sĩ đi ra từ mỗi lần Cửu u Bí Cảnh cũng chỉ có mấy người mà thôi.
- Cửu u Đài kia rốt cuộc là tồn tại nào, ngươi vừa nói nó là xuất hiện vào lúc cuối cùng?
Mộng Tuvền thoáng ngạc nhiên nói.
- Trên Cửu u Đài sẽ có chín đồ vật, có lẽ là Pháp Bảo hoặc là ngọc giản công pháp, cũng có thể là trứng linh thú quý hiếm nào đó. Những thứ này rất khó xác định, đến khi tất cả vật trên đó đều bị lấy đi, lần mở ra Cửu u Bí Cảnh sẽ kết thúc, mọi người đều sẽ bị cưỡng chế truyền tống ra ngoài. Đương nhiên, đây chỉ là kinh nghiệm trước kia.
Lần này người trả lời là Lệ Hồng Phi. đôi mắt hắn toát ra mấy phần kích động chờ mong. Mọi người bên này thảo luận bàn tán luôn miệng, bàn đá màu đen rốt cuộc trồi lên, quang mang màu đen bên trên dần lờ mờ. Chúng tu sĩ nơi này đều hô hấp gấp gáp, ngoại trừ một người nào đó ra, ánh mắt những người còn lại đều nhìn chằm chằm bàn đá.
Lúc này, chín món đồ trên bàn đá dần hiện ra tương đối rõ ràng, chia làm: một quyển sách nhỏ màu đen, một thanh kiếm đen, một cái quạt đen, một bình sứ đen, ba cái ngọc giản, một cái sừng nhỏ màu xanh, một cái linh tòa.
Dương Phàm chỉ phân ra một bộ phận tâm thần quan sát những vật phẩm trên bàn đá, hắn rất sắc mắt lập tức nhìn trên quvển sách nhỏ màu đen không khỏi cả kinh:
- Cửu u Ma Quyển.
Sở Vân Hàn cũng thấy được quyển sách nhỏ màu đen kia, thấp giọng lẩm bẩm:
- Quả nhiên, mỗi lần đều có nó.
Bốn món đồ vật trên Cửu u Đài đều là màu đen, mơ hồ lộ ra khí tức ma đạo, bởi vậy có thể thấu Cửu u Bí Cảnh phá lệ chiếu cố tu sĩ ma đạo, được tu sĩ ma đạo tôn sùng là Thánh địa. Tuy rằng những thứ trên Cửu u Đài đều hiển lộ ra, nhưng những người tam đại tân tú dẫn đầu đều không động, hiển nhiên đang chờ lưu quang màu đen biến mất. Thời gian trôi đi từng chút, mắt thấy lưu quang màu đen trên Cửu u Đài càng lúc càng mờ nhạt.
Ngay khoảng khắc lưu quang gần như trong suốt, thậm chí biến mất! Thần kinh chúng tu sĩ đều càng đến cực hạn, chờ đợi giây tiếp theo.
Thừa cơ hội này.
Dương Phàm mở bàn tay ướt sũng mồ hôim lấy ra một chìa khóa kỳ dị rỉ sắt. Không chút do dự. hắn đặt chìa khóa vào trong lỗ khóa dưới chân Cửu u Ma Quân.
Vù vù vù!
Ầm ầm ầm ầm!
Gần như đồng thời chúng tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đều nhắm về phía Cửu u Đài, trong chớp mắt triển khai chiến đấu hỗn loạn chưa từng có. Vô Song là người đầu tiên xông lên, một hơi ôm ba thứ vật phẩm: quyển sách nhỏ màu đen, hai cái ngọc giản.
Trác Kinh cùng Lệ Hồng Phi là người thứ hai xông lên, phân biệt lấy được một cái linh tòa cùng hắc kiếm. Sở Vân Hàn tốc độ chậm một chút, lấy được một cái ngọc giản. Hồ Phi thứ hai lấy được chiếc sừng nhỏ màu đen. Kế đó là Mộng Tuyền cùng Huyết Ma lão ngũ lấy được hai món cuối cùng: ngọc giản cùng hắc phiến.
Cùng lúc lấy được bảo vật vật phẩm, chúng tu sĩ liền triển khai chiến đấu kịch liệt.
Đông!
Lúc mọi người lấy đi chín vật phẩm trên Cửu u Đài, ở giữa bầu trời quảng trường Cửu u đột nhiên xuất hiện một cánh cửa ánh sáng màu trắng.
- Cửa truyền tống!
Mọi người lộ vẻ giật mình.
Mộng Tuyền cùng Huyết Ma lão ngũ thực lực yếu nhất không chút nghĩ ngợi liền chạy về phía bên đó.
- Muốn chạy?
Trác Kinh cùng Lệ Hồng Phi đồng thời truy kích. Còn Sở Vân Hàn lại đặt ánh mắt trên người Hồ Phi vẻ mặt âm lãnh nói:
- Giao ra thứ trong tay ngươi, ta có thể tha cho ngươi một mạng!
- Hừ! Ngươi tính là thứ gì. kiêu ngạo ở trước mặt lão tử.
Hồ Phi tức giận mắng, không nói hai lời xông lên lập tức đánh nhau. Cùng lúc, chìa khóa của Dương Phàm đặt vào lỗ khóa, nhẹ vặn một vòng, một cỗ dao động kỳ dị từ trong chìa khóa rót vào trong tượng Cửu u Ma Quân.
Rắc một tiếng, vị trí dưới chân tượng đá liền mở ra một không gian hình vuông nhỏ giống như một cái rương nhỏ. Bên trong đặt ba thứ đồ vật yên tĩnh nằm đó: một quvển sách nhỏ tỏa ra ma khí cuồn cuộn, một bình màu tím đậm, một quả huyết châu quỷ dị.
Dương Phàm không chút nghĩ ngợi, vung tav lên thu vào Tiên Hồng Không Gian. Lúc này, các tu sĩ còn lại đều gây chiến phân phối vật phẩm trên Cửu u Đài, động tác của hắn có thể nói thần không biết quỷ không hay. Thế nhưng, vẫn có hai người thấy được động tác của hắn, trong đó một người là Mộng Tuyền, một người khác là Vô Song.
Mộng Tuyền vừa chạy ra mấy trượng, đã bị Trác Kinh đuổi theo. Trước chênh lệch thực lực quá lớn, nàng hết sức bất đắc dĩ. nhưng lại rất thông minh ném ngọc giản về phía xa xa, để cho chiến đấu càng thêm hỗn loạn.
Nhưng đúng lúc này, nàng vừa lúc chú ý tới Dương Phàm đang ngồi xuống nâng tay sau đó như lấy cái gì đó.
Ồ? Nàng lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt đối diện Dương Phàm.
Trong mắt Dương Phàm hiện lên một tia sát khí đồng thời liếc nhìn Vô Song.
Vô Song làm tu sĩ cấp cao, đứng một mình trên cao khống chế toàn cục, nhìn động tác của Dương Phàm không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Suy nghĩ một chút cũng không quay lại tranh đoạt. mà chỉ hiếu kỳ, hắn đã chiếm được ba vật phẩm, chiếm tiện khi không nhỏ rồi
Ầm!
Ngay khi Dương Phàm khép lại không gian hình vuông kia, cả quảng trường Cửu u khẽ run lên, một cỗ ma khí hùng hồn giáng xuống từ trên trời. Bất chợt, cánh cửa trắng sáng lúc trước bị một đạo huyết quang bao phủ trở nên thật quỷ dị.
- Xảy ra chuyện gì?
Chúng tu sĩ thất kinh. có người đứng không vững. Vô Song cũng lộ ra vẻ ngưng trọng, ngẩng đẩu nhìn bầu trời.
Đông!
Chỉ thấy một cái đầu to bằng đèn lồng trôi nổi trên vùng trời giữa hai pho thần tượng. Chiếc đầu này phát ra tiếng vang rung động linh hồn, đôi mắt vừa mở bắn ra hàn mang u ám giống như xạ tuyến tử vong, kinh chấn thiên địa.
- Đó là... Ma Linh Thần.
Chúng tu sĩ lại nhận ra lai lịch chiếc đầu này.
Lúc mở ra Cửu u Bí Cảnh chiếc đầu quỷ dị này cũng được mở ra.
Theo ghi chép, mỗi lần Cửu u mở ra, chiếc đầu này đều gặp được một lần, có người nói nó là thần linh Cửu u Bí Cảnh. được xưng Ma Linh Thần. Hơn nữa đồng thời ở một góc Cửu u Điện xa xôi, truyền đến một tiếng a , ma khí phủ trời đất truyền tới từ phương xa. Một chiếc bóng cao ba trượng, từ bên ngoài lao vào trong quảng trường Cửu u. Đó là một ma thi cao to không có đầu.
Thiên Niên Vô Đầu Ma Thi!
Dương Phàm trong lòng nhảy dựng. Thiên Niên Vô Đầu Ma Thi lúc này, khí tức trên người so với QUỷ Thi Sơn còn muốn đáng sợ hơn gấp mười lần. Chỉ là một thân ma khí liền gây áp lực khiến mọi người khó có thể nhúc nhích.
Xoạt!
Ma Linh Thần hơi khựng lại hóa thành một đạo hắc mang kết hợp cùng với Thiên Niên Vô Đầu Ma Thi, phần đầu vừa lúc kết hợp với Vô Đầu Ma Thi trở thành một ma đầu Ma Linh Thần Thi.
Đến khi hai cái dung hợp lại, hắc mang quanh thân bùng phát, nháy mắt biến ảo hóa thành một khuôn mặt thanh niên tái nhợt. Hơn nữa cùng lúc đó, hai tòa thần tượng trên quảng trường Cửu u đồng thời rung lên.
Trên mặt người thanh niên kia lộ vẻ đau khổ, ôm đầu cắn răng không tiếc rít gào. Một lát sau. trong cơ thể hắn tuôn ra huyết quang nhàn nhạt. trên người ngưng kết một tầng hắc lân mỏng, trong nháy mắt hóa thành màu hắc ngọc trong suốt bao trùm cả người, hình thành một bộ ma thi mới. Ma thi này cả người lóng lánh màu đen ẩn hồng giống như một viên bảo thạch thần bí, toàn thân tản ra cỗ ma khí tinh khiết vương giả chí tôn.
- Nhanh dung hợp như vậy, chỉ tiếc bộ ma thi này vẫn còn quá yếu.
Hắc Tinh Ma Linh Thi thì thào tự nói, trong mắt còn lộ mấy phần mê man. Tiếp đó. hắn đảo qua các tu sĩ bên dưới, đột nhiên nhớ tới gì đó. nhàn nhạt nói:
- Trải qua mấy vạn năm. rốt cuộc có người mở ra Huyết Nhật Điện.
- Huyết Nhật Điện?
Tu sĩ đều cảm thấy kinh dị.
Hắc Tinh Ma Linh Thi nhẹ nhàng vung tay lên, thần tượng áo bào đỏ tản ra huyết quang vạn trượng, thể hiện một nam tử sống động, cơ trí uyên bác.
- Hắn là ai vậy?
Dương Phàm hiếu kỳ hỏi.
Từ trước đó quan sát Ma thần áo bào đỏ này, hắn liền sinh ra hiếu kỳ nồng đậm.
- KÝ ức của ta rất có hạn, trước khi khôi phục tất cả ký ức, tất cả phải dựa theo quy tắc làm việc ở nơi này.
Hắc Tinh Ma Linh Thi nhàn nhạt nói:
- Ta cũng không biết hắn là ai thế nhưng hắn cho ta một cảm giác thân thiết, cảm giác quen thuộc làm cho người ta kính nể tôn trọng.
- Tồn tại của ngươi có ý nghĩa gì?
Vô Song trầm mặc một lát đột nhiên lên tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm Hắc Tinh Ma Linh Thi cường đại đến mức làm hắn không có nổi ý nghĩ phản kháng.
- Ý nghĩa tồn tại của ta là giữ gìn ý chí vận chuyển nơi này...
Hả!
Hắc Tinh Ma Linh Thi nói phân nửa. đột nhiên dừng lại.
Hắn nhìn chằm chằm Vô Song. vẻ mặt kinh hãi nói:
- Ngươi là Vô Song? Ta có thể cảm giác được cỗ khí tức đặc biệt trên người ngươi.
- Ngươi làm sao biết tên ta? Lẽ nào chúng ta đẽ từng quen biết?
Vô Song cũng như nhớ lại gi đó.
- Không không, không chỉ riêng ta, còn có rất nhiều người nhận biết ngươi. Ngươi có biết. ở trong bảy đại giới này, có bao nhiêu người nhớ thương ngươi không?
- Ha ha ha, thế giới này quá điên cuồng đi chứ. không ngờ tới ngươi lại lưu lạc đến mức như thế này.
- Ta tự nguyện.
Vô Song nói:
- Để chạy thoát số mệnh sâu xa đây là một tiếng nói từ sâu trong linh hồn nói cho ta biết.
- Ha ha ha! Không có khả năng, quy tắc chí cao không thể trái ngược!
Hắc Tinh Ma Linh Thi cười to trào phúng không thôi.
Ta rốt cuộc là tồn tại như thế nào...
Vô Song quên đi sợ hãi kiêng kỵ trong lòng, đôi mắt đen thâm thúy mơ hồ lộ ra một mặt mông lung phiêu miễu, giống như cách trở một tầng luân hồi thời không.
- Ngươi chính là Vô Song, trên trời dưới đất có một không hai. chân chính có một không hai. thiên hạ vô song.
Trong mắt Ma Linh Thần hiện sắc thái kỳ dị nhưng lại hiện vẻ tiếc nuối:
- Chỉ tiếc ký ức ta có hạn, rất nhiều chuyện đều đã quên rồi
Tiếp đó. hắn đột nhiên lộ vẻ đau đớn, ôm đầu kêu thảm giống như phát điên ở giữa không trung liên tục lăn lộn, một cỗ ma khí mạnh mẽ sôi trào trên bầu trời quảng trường Cửu u, ép mọi người gần như không thở nổi.
Vù vù!
Tiếng gió đen không ngừng rít gào, chúng tu sĩ nơi đây mạnh mẽ bị thổi lên không trung, như chiếc lá rơi không khống chế. chập chờn trong cuồng phong, ở tình thế này, dù là Vô Song có thể so với tồn tại Kim Đan cấp cao cũng không nắm giữ sinh mệnh trong tay, huống hồ là hạng Trúc Cơ.
Rống!
Theo một tiếng rít gào, Hắc Tinh Ma Linh Thi bỗng nhiên vung tay vỗ lên mặt đất, mặt đất quảng trường Cửu u cứng rắn không thể phá vỡ, lập tức xuất hiện một vết rách dài mấy trượng, sâu không thấy đáy. Cả quảng trường Cửu u đều bắt đầu rung lên rất nhỏ, ma uy vô hình như trời cao điên loạn làm tất cả sinh linh run rẩy khóc gào.
Lẽ nào chúng ta sẽ chết như thế.
Trong lòng Dương Phàm sinh ra không cam lòng mãnh liệt, dung nhập phân nửa tâm thần vào trong lục thổ địa Tiên Hồng Không Gian để ngừa nguy cơ không thể dự liệu. Hắc Tinh Ma Linh Thi rơi vào trạng thái điên cuồng mất đi lý trí, chỉ cần một lần lỡ tay liền có thể diệt sát chúng tu sĩ nơi này. Đây là dưới thực lực tuyệt đối, tất cả trí tuệ cùng kỹ xảo cũng không thể bù đắp chênh lệch.
Chẳng qua sau khi rít gào một lát. Hắc Tinh Ma Linh Thi rốt cuộc khôi phục một phần thanh tĩnh, hắn lộ ra vẻ kiên quyết, vươn tay chỉ lên huyệt Thái Dương của mình.
- Chỉ còn cách phong ấn đoạn trí nhớ hỗn loạn không thể khống chế này.
Hắc Tinh Ma Linh Thi bình tĩnh trở lại, ánh mắt đảo qua mấy người nơi đây vẻ mặt đạm mạc nói:
- Ta là tồn tại tuyệt đối công chính trong Bí cảnh, bảo hộ quy tắc nơi này. Kế tiếp các ngươi sẽ có cơ hội tiến vào Huyết Nhật Điện thần bí nhất trong Cửu u Bí Cảnh. Cánh cửa màu đỏ kia đã thông với cửa truyền tống ra bên ngoài, cũng là thông đạo tiến vào Huyết Nhật Điện. Người có duyên sẽ tiến vào Huyết Nhật Điện, người vô duyên sẽ bị truyền tống ra bên ngoài.
- Như vậy xin hỏi Huyết Nhật Điện là tồn tại như thế nào?
Mộng Tuyền hiếu kỳ hỏi.
- Nó kể lại một mãnh nhỏ chuyện xưa phủ đầy bụi, người hiểu được nó sẽ có thể trờ thành chí cường giả tiềm lực lớn lao thất giới.
Hắc Tinh Ma Linh Thi máy móc trả lời, tình cảm trong mắt càng mờ nhạt.
- Chỉ là kể về một đoạn chuyện xưa?
Huyết Ma lão ngũ lộ vẻ trào phúng.
Vì một đoạn chuvện xưa đi mạo hiểm như vậy, thật là không đáng.
- Chuyện xưa?
Vô Song liền có chút hứng thú:
- Hy vọng ta là người có duyên.
Dứt lời. hắn hóa thành một đạo quang ảnh trắng, chớp mắt bước vào cánh cửa đỏ máu kia biến mất không thấy. Mọi người nơi này cũng không ngăn cản. càng không đoán được hắn tiến vào Huyết Nhật Điện hay là bị truyền tống ra ngoài. Các tu sĩ còn lại hiện thần sắc khác nhau, một bộ phân tu sĩ hy vọng nhân cơ hội truyền tống ra ngoài, cũng có vài tu sĩ hy vọng tiến vào trong Huyết Nhật Điện thần bí nhất Cửu u Bí Cảnh.
- Người có duyên?
Dương Phàm lộ vẻ kinh ngạc:
- Cái gì là người có duyên?
ở trong các tu sĩ chỉ có Dương Phàm nắm giữ chìa khóa cùng bản đồ Cửu u cốc, cũng lấy được ba món bảo vật có thể miễn cường được xưng là người có duyên.
- Chúng ta cũng vào thôi!
Hồ Phi đi lên nói với Dương Phàm.
Dương Phàm gật đầu, hắn ở Cửu u Bí Cảnh thu hoạch vượt quá tưởng tượng, lúc này nếu có thể rời khỏi Bí cảnh cũng là lựa chọn không tệ.
- Hừ! Xú tiểu tử, lưu lại Thanh Giác và túi trữ vật, ta tha ngươi không chết.
Hồ Phi vừa cử động. Sở Vân Hàn ở một bên đột nhiên ngăn cản hắn trong mắt hiện một tia hàn quang. Trước đó tranh đoạt bảo vật trên Cửu u Đài, hai người liền sinh ra ma sát, lúc này Sở Vân Hàn lại càng không muốn buông tha Hồ Phi.
- Ngươi muốn chết!
Hồ Phi nổi giận gầm một tiếng, lao tới Sở Vân Hàn chiến đấu cận thân triển khai công kích bão tố. Một tia lực Lôi Hỏa nổ tung trong không khí, mà Sở Vân Hàn có Cửu u tuyệt thế ma công, không bị khắc chế giống Ma Môn quỷ đạo khác, công kích bá đạo tuyệt luân, bằng vào phép lực hùng hậu cùng thần công huyền ảo lập tức ngăn chặn Hồ Phi. Mặc dù không để sử dụng Pháp Bảo. Sở Vân Hàn cũng có thể lực ép Hồ Phi.
Tu vi hai người kém nhau rất lớn, người trước là Trúc Cơ đỉnh, tu luvện Cửu u Ma Công chấn nhiếp cổ kim. Người sau chỉ là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, nếu không phải ỷ vào một thân thể biến thái. nắm giữ lực Lôi Hỏa chỉ sợ đã sớm thua trận.
Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bình thường, ở trước mặt cường giả cấp tam đại tân tú, thật không có nhiều lực chống trả.
Bang bang ầm ầm!
Hai người nhanh chóng hóa thành một mảnh tàn ảnh trên quảng trường Cửu u nhanh chóng di động triển khai một trận chiến đấu kinh hồn.
- Thực lực tiểu tử này không tệ, lại có thể giằng co với Sở Vân Hàn một hồi như thế.
Lệ Hồng Phi ở bên cạnh thoáng kinh dị nói.
- Huyết Nhật Điện ta không quan tâm nhưng ta rất có hứng thú với cửa truvền tống này. Ai muốn sống đi qua đó lưu lại túi trữ vật cùng tất cả chiến lợi phẩm.
Trác Kinh ngạo nghễ đứng trước cánh cửa hời hợt nói.
- Trác Kinh. ngươi như thế là có ý gì?
Chúng tu sĩ do Lệ Hồng Phi dẫn đầu sắc mặt liền biến đổi.
Trừ bỏ Hồ Phi cùng Sở Vân Hàn đang chiến đấu, quảng trường Cửu u này còn sáu tu sĩ Trúc Cơ Kỳ: Lệ Hồng Phi, Mộng Tuyền, Huyết Ma lão ngũ, nam tử Quỷ nhân, Hồng Tài, Dương Phàm.
- Lệ Hồng Phi. ta có thể thả ngươi qua, tu sĩ còn lại phải lưu lại túi trữ vật.
Ngữ khí Trác Kinh thật đạm mạc.
Ngoại trừ có một chút kiêng kỵ với Lệ Hồng Phi. Sở Vân Hàn ra, tu sĩ còn lại hắn căn bản không để vào mắt.
- Hừ. Lệ Hồng Phi ta dựa vào cái gì phải nghe lời ngươi?
Lệ Hồng Phi ngẩng đầu cười nhạo.
- Chỉ bằng hai chữ...
Trác Kinh khẽ hít vào một hơi, trên người đột nhiên sinh ra một cỗ uy áp kinh thiên áp đảo chúng tu sĩ cấp thấp.
Nhất thời. mấy tu sĩ gần đó hô hấp cứng lại đầy vẻ khiếp sợ.
Chỉ bằng hai chữ...
Cấp cao!!!
Sắc mặt Lệ Hồng Phi cứng đờ. nhìn về phía Trác Kinh khó tin nổi:
- Cấp cao? Sao có thể chứ, ngươi làm như thế nào?
Một tu sĩ không tới ba mươi tuổi, tư chất bình thường, nhưng lại bước vào cấp cao, chuyện này nghe mà rợn người.
Huyết Ma lão tứ sắc mặt tràn ngập sợ hãi.
Mới vừa rồi tới một Vô Song có thể so với cấp cao, hiện giờ lại xuất hiện một Trác Kinh tu sĩ cấp cao xưng danh chân thật, thế giới này thật quá điên cuồng mà.
- Hừ, Trác mỗ ta từ mấy năm trước đã bước vào Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn, cũng có cơ hội Kết Đan. Nhưng ta tận lực áp chế tu vi, chính là vì Cửu u Bí Cảnh lúc này, hiện giờ đã đến thời cơ rồi Ha ha ha ha!
Vẻ mặt Trác Kinh phẳng lặng như giếng cổ, lộ ra mấy tia dữ tợn đắc ý.
- Thảo nào sau khi tiến vào Bí cảnh, một đoạn thời gian đầu tiên ta liền không thấy ngươi lộ diện, hóa ra ngươi mượn cơ hội này đột phá bình cảnh.
Lệ Hồng Phi như hiểu được điều gì. gắt gao nhìn chằm chằm Trác Kinh:
- Không ngờ tới ngươi lại ẩn giấu như thế.
- Ngươi là một tu sĩ bình thường tư chất bình bình. làm sao có thể Trúc Cơ trước ba mươi tuổi, thậm chí kết thành Kim Đan cao cấp?
Lệ Hồng Phi hít sâu một hơi:
- Rốt cuộc ta đã rõ, phụ thân phỏng đoán lại thành sự thật.
- Sự thật?
Sắc mặt Trác Kinh hơi đổi:
- Lẽ nào ngươi biết điều gì?
- Hừ. dù là ngươi có linh đan và tài nguyên tu tiên, trước bình cảnh cùng đỉnh phong, không có khả năng lấy tốc độ nhanh như vậy đạt tới trình độ như bây giờ. Nguyên chủ nhân bộ thân thể này, ít nhất đã chết mấy chục năm, ý thức của hắn đã sớm bị xóa bỏ rồi!
Lệ Hồng Phi liên tục cười lạnh, cuối cùng là hạng tam đại tân tú, mặc dù đối mặt với Trác Kinh vừa bước vào Kim Đan cấp cao cũng có thể bảo trì được trấn định, sau khi nghe hắn nói xong, chúng tu sĩ còn lại đều cả kinh.
Một danh từ cấm kỵ đột nhiên hiện lên trong đầu: Đoạt xá!
- Ha ha ha! Ngươi rất thông minh. ta đúng là đoạt xá trọng sinh!
Trác Kinh ngửa đầu cười to:
- Trước khi đoạt xá, ta chính là tổ sư Thanh Nguyên Môn vừa bước vào Nguvên Anh Kỳ, không ngờ tới ngay khoảng khắc kết thành Nguyên Anh. bị người đánh lén. May mà ta bằng Nguyên Anh lực tàn khuyết thi triển bí thuật, bí mật đoạt xá cơ thể một Tam đại đệ tử trong môn phái.
- Ta ẩn nấp mấy chục năm. chính là vì đợi Cửu u Bí Cảnh mở ra, hiện giờ các ngươi đã có thể hết hy vọng rồi.
Trác Kinh lộ ra dáng cười nắm chắc thắng lợi.
Hắn một mình ngạo nghễ đứng trước cánh cửa đỏ máu, uy áp cường đại kinh sợ toàn trường. Lúc này, dù Sở Vân Hàn cùng Hồ Phi chiến đấu kịch liệt. cũng đã ngừng lại, ánh mắt kinh hãi nhìn bên kia đột nhiên biến hóa.
- Hôm nay lão tử nhất định phải chặt ngươi thành tám khối!
Hồ Phi ngẩn người, cũng không quản cái gì cấp cao, trên người tỏa ra khí tức cuồng bạo phát động công kích mãnh liệt với Sở Vân Hàn hung hãn không sợ chết.
- Ngươi muốn chết mà!
Trong mắt Sở Vân Hàn lộ hàn quang, tạm thời cũng không quản tình huống bên phía Trác Kinh, quyết định tốc chiến tốc thắng trước, giết chết Hồ Phi. Trong tay Sở Vân Hàn đột nhiên xuất hiện Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao ma khí âm trầm, ma khí mênh mông hùng hồn lấy thế tiến công sắc bén hung lệ đánh tới. Thoáng cái đánh bay Hồ Phi ra ngoài, trên ngực lưu lại một vết thương kinh hãi, máu tươi tràn ra. Hơn nữa cùng lúc, trên người Sở Vân Hàn liền ngưng tụ một tầng hào quang phòng ngự đen sẫm.
Cực phẩm Linh Khí công kích và cực phẩm Pháp Bảo phòng ngự!
Trước ưu thế Pháp Bảo thật lớn, thực lực Sở Vân Hàn bỗng nhiên tăng cường gấp đôi. Hồ Phi căn bản khó có thể chống lại trừ phi tiến vào trạng thái hoàn toàn điên cuồng, kích hoạt lực lượng cấm kỵ trong cơ thể.
Một mặt khác, Lệ Hồng Phi cùng tinh anh Trúc Cơ KỲ đang ở trong trạng thái giằng co với Trác Kinh Kim Đan cấp cao.
Không ngờ tới Trác Kinh cũng bước vào cấp cao, xem ra ta muốn che giấu thực lực cũng không có khả năng nữa. Tốt nhất là diệt sát đại địch Sở Vân Hàn này, lại liên thủ với Hồ Phi.
Thần sắc Dương Phàm ngưng trọng, từ khi tiến vào Bí cảnh lần đầu tiên sinh ra sát ý rõ ràng như vậy.
Sở Vân Hàn. nhất định phải giết trước!
Trong mắt Dương Phàm lóe ra lãnh mang, nhanh chóng hạ quyết tâm, trên tay vung ra một đoàn ánh sáng xanh lục, bao phủ toàn thân Hồ Phi. Thoáng cái. Hồ Phi cảm thấy cả người ấm áp. thương thế trên người liền khỏi hẳn chi trong mấy hô hấp.
- Ghê tởm!
Sở Vân Hàn thấy vậy, trong mắt hiện hàn ý, lạnh lùng đảo qua dược sư Dương Phàm:
- Trước tiên giết ngươi đã!
/1059
|