Nhạc Bá nhìn chằm chằm Dương Phàm, trong mắt không ngừng lóe ra tinh quang, dường như muốn nhìn thấu cả người Dương Phàm, ở trong Cửu u Bí Cảnh, tất cả lấy lợi ích làm trung tâm, bất kỳ một người nào đến gần đều có thể là địch nhân, thậm chi là hung thủ giết người. Dương Phàm không chủ động hạ thủ người khác đã là không tệ rồi, lúc này lại chủ động đứng ra trị liệu cho mọi người, điều này sao không làm mọi người nghi ngờ?
Chúng tu sĩ đều không tin.
- Thật tình?
Dương Phàm bình thản như không nói:
- Đương nhiên không phải.
Nếu như dưới tình huống này, hắn còn nói cái gì thật tình từ bi vậy không khác gì nhục mạ trí tuệ của chúng tu sĩ tinh anh.
- Vậy ngươi có mục đích gì?
Hồng Tài thoáng kinh ngạc nói, hắn là tu sĩ bị thương nghiêm trọng nhất.
- Mục đích của ta đương nhiên là lợi dụng các người. Nếu thực lực các người quá yếu, mỗi người đều bị thương, thử nghĩ đến lúc đó làm sao chống lại tam đại tân tú chứ?
Dương Phàm không nhanh không chậm nói:
- Ta chữa thương không đòi hỏi cho mọi người, là bởi vì mọi người có cùng chung mục đích.
- Hừ; ai biết ngươi có thừa lúc trị liệu, đụng tay chân lên người chúng ta hay không. Ngươi chẳng những là một dược sư còn là một độc sư có độc thuật đáng sợ!
Huyết Ma lão thất địch ý nói.
- Đúng. nói rất có lý, chúng ta không thể mắc mưu hắn.
Chúng tu sĩ nghe nói đến độc sư vẻ mặt liền thêm vài phần kiêng kỵ sợ hãi.
- Ha ha. các vị thật là đủ cẩn thận mà.
Dương Phàm lắc đầu.
- Trừ khi ngươi có thể lấy tâm ma thề trong quá trình trị liệu sẽ không đụng tay chân gì với chúng ta.
Mộng Tuyền đôi mắt như mộng ảo nhìn chằm chằm Dương Phàm.
- Được. ta lấy tâm ma thề: trong quá trình trị liệu tuyệt không đụng tay chân gì với các ngươi.
Dương Phàm bình tĩnh nói.
Sở dĩ hắn chủ động chữa thương cho những người này, chính là vì bận tâm đại cục. Ngoài ra còn có hai điểm:
Thứ nhất. sau Thất Thải Thành Bảo trải qua nhiều phen chiến đấu trắc trở, tu vi của hắn đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ đỉnh, chỉ kém một chút là có thể đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ. Thứ hai điều này có liên quan đến Hồng Tài Kim Hồng Môn kia.
Thấy Dương Phàm lấy tâm ma thề, chúng tu sĩ cũng cảm thấy không còn gì để nói. đều gật đầu.
- Dương dược sư, ngài trị liệu cho ta trước đi.
Hồng Tài thoáng gấp gáp nói. Hắn là người bị thương nặng nhất, nếu gặp phải tu sĩ khác liên thủ công kích, sẽ khó may mắn thoát khỏi.
- Được.
Dương Phàm mặt đầy ý cười, đi tới trước Hồng Tài vươn tay khoát lên vai hắn. Hồng Tài chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng ấm áp tiến vào cơ thể, thương thế các nơi liền nhanh chóng chuyển tốt hơn, thương thế bên ngoài người chỉ trong thời gian mấy hô hấp liền lành lại.
- Các hạ không hổ là thần y đệ nhất kinh đô.
Hồng Tài khen không dứt miệng, cúi đầu cảm kích với Dương Phàm, Dương Phàm cười nói:
- Thực lực Hồng đạo hữu cũng không kém, một kích vừa rồi lại có thể lập tức diệt sát Khôi Lỗi kia, thật là uy phong.
- Ôi. may là trước khi xuất môn, tổ sư tặng cho ta khối linh kiện bảo vật trấn sơn phòng thân. Chẳng qua cực phẩm Linh Khí ta cũng chỉ có thể phát huy một bộ phận uy năng, hơn nữa không thể duy trì sử dụng liên tục.
Hồng Tài cười khổ nói.
- Ồ? Linh kiện bảo vật trấn sơn? Chẳng hay vật ấy có lai lịch gì, lại ẩn chứa uy năng như vậy?
Dương Phàm tỏ vẻ hiếu kỳ hỏi.
- Bảo vật trấn sơn này là Kim Hồng Môn ta truyền thừa từ mấy ngàn năm trước, có tên Phương Thiên Kim Minh Chuyên, có thần thông vô thượng, tổng cộng có mười sáu linh kiện. Tụ tập hai linh kiện có thể hợp thành cực phẩm Linh Khí, nếu tụ đủ bốn khối có thể hợp thành Pháp Bảo. Nếu như có thể tụ tập đủ tám khối đó sẽ là Pháp Bảo cực phẩm! Trong lịch sử Kim Hồng Môn ta tối đa chỉ tụ tập tám khối linh kiện, đó là một vị tổ sư Nguyên Anh KỲ ngàn năm trước, có người nói tụ tập đủ tám khối Phương Thiên Kim Minh Chuyên, uy lực của nó so với cổ Bảo còn mạnh hon vài phần.
- Tóm lại. càng nhiều linh kiện Thanh Chuvên, sau khi dung hợp sẽ sinh ra thần thông càng nhiều.
Hồng Tài càng kích động nói:
- Chỉ tiếc, những Phương Thiên Kim Minh Chuyên này ở trong mấy ngàn năm bởi đủ nguyên nhân mà tán lạc các nơi tu tiên giới. Trong tông môn vốn có tám khối thế nhưng mấy năm trước đã thất lạc hai khối, Lần hành trình Cửu u này, ta cũng mang ra hai khối.
- Thì ra là thế.
Dương Phàm gật đầu, khẽ thở dài:
- Không ngờ tới một kiện Pháp Bảo còn ẩn chứa một đoạn lịch sử như vậy.
Một lát sau. Dương Phàm thu tay lại. đứng lên nói với Hồng Tài:
- Thương thế của ngài đã trị khỏi rồi.
- Đa tạ
Hồng Tài đứng dậy cảm tạ.
Sau đó. Dương Phàm lại bắt đầu chữa thương cho các tu sĩ Trúc Cơ Kỳ khác. Vừa rồi chữa xong cho Hồng Tài. hắn cảm giác tu vi của mình đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ đỉnh cực hạn. Ngay khi chữa thương cho tu sĩ Huyết Ma, Dương Phàm cảm giác dòng sương mù sinh mệnh chảy xuôi trong cơ thể đột phá một cực hạn, ngưng thực hơn vài phần. Giống như con ngựa đứt cương, đạp vó phóng đi. Cảnh giới linh hồn ở ngay lúc này cũng có tăng lên rõ rệt, ở nơi Cửu u Bí Cảnh hung hiểm nhất này, hắn lại vô thanh vô tức thăng cấp từ Trúc Cơ trung kỳ bước vào Trúc Cơ hậu kỳ.
Đây là chuyện các tu sĩ khác khó có thể tưởng tượng. Kiềm chế mừng như điên trong lòng. Dương Phàm thầm vận chuyển Khô Mộc Công, ẩn nấp biến hóa khí tức trên người.
- Ha ha. mọi người đều tốt như lúc đầu, khôi phục trạng thái đỉnh rồi
Dương Phàm bình thản nhìn bảy tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, đột nhiên sinh ra một cảm giác thành tựu.
- Dương dược sư lòng dạ rộng rãi, ánh mắt nhìn xa, Mộng Tuyền bội phục.
Mộng Tuyền yếu ớt nói thoáng có vẻ phức tạp. Đối phương vẫn luôn cho nàng một cảm giác khó tả. Nàng không khen Dương Phàm y thuật cao minh nhưng bội phục ánh mắt cùng lòng dạ của hắn. Chúng tu sĩ cũng hiểu ra vài phần, cảm thấy Dương Phàm thật không đơn giản, chỉ có thể dùng sâu không thể lường để hình dung. Có thể. hắn sẽ đứng trên độ cao mà chúng nhân không thể với tới.
- Mộng đạo hữu quá khen rồi
Dương Phàm cũng có chút kinh ngạc, từ khi tu luyện Tiên Hồng Quyết. hắn cảm giác tâm tính của mình xảy ra biến hóa rất lớn.
- Được rỗi, chúng ta có thể tiếp tục đi tới, chẳng qua ở nơi này, Dương mỗ có một đề nghị.
Dương Phàm khôi phục bình tĩnh trước đó.
- Đề nghị? Dương dược sư cứ nói.
Mộng Tuyền liền hứng thú.
Từ sau khi tiến vào Bí cảnh, dường như Dương Phàm chưa từng xảy ra sai lầm gì.
- Do ta dẫn đường.
Dương Phàm hời hợt nói.
Bốn chữ vô cùng đơn giản nhưng ẩn chứa lực lượng làm người ta tin phục.
- Dương dược sư ngài dẫn đường?
Mộng Tuyền ngẩn ra, chợt gật đầu:
- Được.
Nhạc Bá suy nghĩ một lúc. nói:
- Nếu dược sư có nắm chắc. vậy xin cứ tự nhiên.
Chúng tu sĩ liếc nhìn lẫn nhau. cuối cùng đều đồng ý.
Dương Phàm thần bí, tự tin bình tĩnh là một bí ẩn cũng để cho mọi người sinh ra chờ mong.
- Các vị đi theo ta.
Dương Phàm làm bộ nhắm mắt lại, đi trước dẫn đường. Nhắm mắt dẫn đường? Đây là thần thông gì? Chúng tu sĩ càng sinh ra hiếu kỳ chờ mong. Dương Phàm làm như vậy, đương nhiên là muốn che giấu chuyện bản thân mình có bản đồ Cửu u Cốc. Hắn đi một đường không dừng lại, quẹo trái rẽ phải đi qua một đường hành lang. Dọc theo đường đi lại không gặp phải nguy hiểm gì!
Một lúc lâu, cảnh vật phía trước đại biến, hàng lang mê cung rắc rối phức tạp biến mất, hiện ra trước mắt mọi người là một quảng trường rộng lớn. Phương viên quảng trường này lớn chừng vài dặm, ở giữa có hai pho tượng: một pho tượng màu đen. một pho tượng màu đỏ.
Hai pho tượng này cao chừng trăm trượng, tu sĩ nhân loại trước mặt chúng, chỉ như một con kiến hôi. Lúc này, trước hai pho tượng tụ tập ba đội tu sĩ nhân loại. tổng cộng khoảng ba mươi người.
- Phía trước có người, hình như là tu sĩ tam đại tông môn!
Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ Âm La Tông kinh hô một tiếng.
Tu sĩ tam đại tòng mon một thân sát khí sắc bén mắt lộ tinh quang, tu vi thấp nhất là Ngưng Thần hậu kỳ, tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cùng có tám chín người. Trong đó có ba người, khí chất nổi bật, trên người tản ra một cỗ khí tức siêu việt tu sĩ Trúc Cơ KỲ bình thường. Trong đó có một thiếu niên ma đạo, thần sắc lãnh khốc như hàn băng, trên người có một cỗ ngạo khí siêu nhiên, càng tản mát ra một tia ma khí thuần túy bá đạo.
Từ trên người thiếu niên ma đạo này, Dương Phàm cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc.
Cửu u Ma Khí!
Dương Phàm lộ vẻ kinh dị, thiếu niên ma đạo này nhất định là Sở Vân Hàn, một trong tam đại tân tú, đệ tử thân truyền của Tam u Lão Ma. Còn hai nam tử khác trong đó một người oai hùng bất phàm, mặc trường bào cẩm tú xanh ngọ, áo choàng màu đen theo gió lay động, có một cỗ khí chất hào hiệp hào phóng, làm cho người ta sinh ra hảo cảm.
Dương Phàm suy đoán người này là Lệ Hồng Phi. thiếu chủ Vô Ưu cốc.
Ngoại trừ hai người này ra, một người thanh niên khác diện mạo cực bình thường, trên người lại ngưng tụ một cỗ khí tức chánh đạo tinh khiết hùng hồn. Người thanh niên bình thường này, đôi mắt sáng ngời sắc bén dường như có thể xuyên thủng tất cả ngụy trang. Không biết vì sao lúc chạm tới đôi mắt này, tâm thần Dương Phàm khẽ run lên, cảm giác một cỗ uy hiếp chí mạng.
Hắn chính là Trác Kinh? Trác Kinh Thanh Nguyên Môn? Dương Phàm khẽ thở ra một hơi, lưu ý hắn thêm vài phần.
Trước đó nghe Huyết Ma lão ngũ đề cập qua. Trác Kinh vốn là một tu sĩ tư chất bình thường ở Thanh Nguyên Môn. Nhưng không biết có kỳ ngộ gì, tu vi tiến triển cực nhanh, từ mấy năm trước đã sớm tăng cấp Trúc Cơ đại viên mãn, thực lực cực mạnh trong tam đại tân tú.
- Ha ha ha! Các ngươi có thể tới quảng trường Cửu u này nhanh như vậy, thật đúng là ngoài dự liệu của Lệ mỗ.
Lệ Hồng Phi một trong tam đại tân tú nói.
Theo hắn lên tiếng, một cỗ khí thế phóng túng không cố kỵ đột nhiên phóng ra, trong không khí mơ hồ nghe được tiếng rít lên. Chúng tu sĩ Trúc Cơ Kỳ vừa đến đụng phải một cỗ uy áp đột nhiên ép tới thân thể cứng ngắc.
Khí thế như vậy, tuyệt đối là tồn tại Trúc Cơ đỉnh làm cho bọn họ khó có thể có ý niệm chống lại.
Tam đại tân tú, quả nhiên không thể coi thường!
Dương Phàm ở dưới uy thế của Lệ Hồng Phi. trong lòng thầm giật mình.
- Nhiều lời làm gì, giết hết bọn họ đi!
Ánh mắt Sở Vân Hàn chợt lóe, sát ý hiện rõ, đảo qua chín vị khách không mời mà đến.
Chúng tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, ngoại trừ Dương Phàm cùng Hồ Phi ra, bảy người khác trong lòng phát lạnh, cảm giác sâu sắc được sát ý đâm tận xương tủy.
- Ngữ khí thật lớn, ngươi còn cuồng vọng đến mức muốn một hơi diệt sát chín đại tu sĩ Trúc Cơ Kỳ chúng ta. Ha ha ha ha!
Huyết Ma lão ngũ cười to không thôi, trên người bùng lên một cỗ ma khí huyết sát cuồng bạo.
- Hóa ra là đệ tử Huyết Ma Lão Tổ.
Sở Vân Hàn thu hồi ý khinh thị. nhàn nhạt nói:
- Không phải Sở mỗ ta cuồng vọng, muốn giết các ngươi, một mình ta là đủ rồi!
Cái gì?
Một người diệt chín người chúng ta?
Lúc này ngay cả Dương Phàm cũng kinh ngạc, người này quá cuồng ngạo đi chứ! Đây là tam đại tân tú Ngư Dương quốc?
/1059
|